• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Sau khi xuyên sách, ta ôm đùi sư tổ (3 Viewers)

  • Chương 5 HOÀN

15.

"Chàng là sư tổ?"

"Là ta." Bùi Nguyên Trinh thẳng thắn gật đầu.

Chẳng trách sao hắn lại bình tĩnh như vậy, sao thủ hạ rối nhỏ có năng lực như vậy.

Ta trợn mắt há mồm rồi đột nhiên nghĩ đến chuyện áp chế tu vi hắn nói sáng nay.

Sư tổ tu vi cận thần nhưng lại không muốn phi thăng, không phải nên áp chế tu vi sao.

Nhưng sư tổ trong truyền thuyết không phải đoạn tình tuyệt ái, tính tình lạnh như băng à?

Sao lại có bộ dáng phong lưu yêu nghiệt như vậy.

"Phiên bản truyền hai trăm năm, không thể tin được."

Bùi Nguyên Trinh giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của ta, cưng chiều nhéo mặt ta.

"Sao lúc đầu chàng không nói rõ?" Ta đè nén suy nghĩ rối loạn, hỏi hắn.

Bùi Nguyên Trinh tránh ánh mắt căm tức của ta, nắm tay ho khụ khụ một tiếng: "Lúc ấy cảm thấy rất thú vị."

Không thèm tính sổ với hắn, ta hồn bay phách lạc, dừng một chút rồi thì thào nói.

"Sao chàng lại là sư tổ chứ?"

Lão yêu quái hơn hai trăm tuổi.

"Sao, nàng chê ta già à?" Bùi Nguyên Trinh bỗng chốc đen mặt.

Ôi chao, bị nhìn ra rồi.

"Không có."

Ta lập tức nở một nụ cười xấu hổ nhưng không thất lễ.

"Ngoài việc ta sống lâu hơn chút thì ta và nam tử trẻ tuổi có điểm nào khác nhau?"

Hắn nắm lấy gáy ta, tỉ mỉ vuốt ve.

Giọng nói lạnh lẽo:

"Có phải ta rất có tiền không?"

"Đúng."

Nhưng có tiền cũng không thay đổi được sự thật là hắn đã sống hơn hai trăm năm.

"Ta có tuấn tú hay không?"

"Tuấn tú."

Nghĩ như thế hình như cũng không phải là không thể tiếp nhận.

"Dáng người ta có đẹp không?"

"Đẹp."

Nhớ tới trắng lóa ngày đó, ta lại có thể tiếp nhận.

Hơn hai trăm tuổi thì hơn hai trăm tuổi.

Hai ngàn tuổi, hai mươi ngàn tuổi cũng được.

"Ta biết ngay là nàng để tâm."

Ta vừa an ủi bản thân xong thì Bùi Nguyên Trinh lại bắt đầu tủi thân, ánh mắt ướt sũng bắt đầu đỏ lên.

"Ta trời sinh linh cốt, hai mươi tuổi áp chế một thân tu vi và bế quan ở Phù Quang Sơn."

"Bế quan hơn hai trăm năm nên tâm trí không khác gì nam tử trẻ tuổi."

"Không được phép ghét bỏ ta."

Ai chịu nổi chứ?

Ta nói ngay lập tức: "Không có không có, ta thích chàng còn không đủ nữa là."

"Vậy thì tốt rồi, đây chính là nàng nói đó nhé."

Thấy đã đạt được mục đích, Bùi Nguyên Trinh hài lòng gật đầu, đôi mắt ngấn nước cũng thình lình thu lại.

Ta: "..."

Suýt nữa thì quên chính sự.

Ta kéo hắn lên: "Sư tổ... À không phải, bảo bối, ba người kia làm sao bây giờ?"

Nụ cười trên khóe môi Bùi Nguyên Trinh nhạt đi, cả người lạnh lẽo.

"Dám mơ ước sư tổ mẫu của bọn họ, dĩ nhiên là phải trả giá thật lớn."

16.

Tổ ba người cường thủ hào đoạt vẫn đang dây dưa với con rối mặt gỗ, đánh từ trong phòng đánh tới bãi đất trống ngoài phòng.

Bùi Nguyên Trinh gọi nó về, lòng bàn tay rung một cái.

Ba người toàn thân sát khí bay thẳng ra ngoài nện xuống mặt đất phun ra một ngụm máu lớn.

Quả nhiên.

Ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối thì những thứ bệnh kiều hay cố chấp gì đó cũng đều không dùng được.

Đơn giản mà thô bạo.

"Người nào gọi sư tổ mẫu thì ta sẽ không đánh người đó."

Ba người cứng người, đều không thể tin được ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ngươi là sư tổ?"

Không ai ngờ được tiểu bạch kiểm nhìn như yếu đuối trước mắt lại là sư tổ trong truyền thuyết.

"Không phải ta, chẳng lẽ là ngươi."

"Gọi nhanh đi."

Bùi Nguyên Trinh thúc giục với ngữ khí ghét bỏ không kiên nhẫn.

Tống Hạc Khanh chậm rãi nhắm mắt lại, im lặng cự tuyệt.

"Không thể nào." Tạ Giang Tri cắn răng nói, ánh mắt hung ác nham hiểm.

"Ngươi nằm mơ! Sư tỷ là của ta!" Văn Yến Thanh chảy nước mắt gào thét cười to, vẻ mặt vừa điên vừa hung ác.

Bùi Nguyên Trinh lưu loát cho ba người mấy chưởng, đánh đến bọn họ hộc máu quỳ rạp trên mặt đất giãy dụa thở dốc.

Đồng thời lấy truyền âm phù ra gọi lão chưởng môn qua đây.

Không lâu sau, lão chưởng môn ngự kiếm một mạch vọt tới núi Phù Quang như tia chớp.

"Sư tổ, ngài có gì phân phó?"

Lão chưởng môn đã hơn bảy mươi tuổi, râu tóc bạc phơ, dáng vẻ cốt cách, phong thái như tiên.

Ông ấy đi đến trước mặt Bùi Nguyên Trinh, mắt đầy sao, khuôn mặt già nua cười thành một đóa hoa cúc.

"Sư tổ có gì cần phân phó?"

"Gọi sư tổ mẫu." Bùi Nguyên Trinh lên tiếng.

"Bái kiến sư tổ mẫu." Lão chưởng môn không chút do dự bỏ quải trượng ra, lưu loát hành lễ với ta.

Ta muốn tránh đi lại bị Bùi Nguyên Trinh đè lại.

"Tuy nói ta làm môn chủ rảnh tay hai trăm năm, không hỏi chuyện trần tục."

"Nhưng gần đây không khí Thanh Hư môn quá kém."

"Tên này, luyến mộ đồ nhi của mình."

"Tên kia, tâm tư u ám, sinh tà niệm."

"Còn có tên kia, đầu óc có bệnh, vừa khóc vừa cười."

"Thanh Hư môn không thể bị loại người như vậy hủy hoại thanh danh."

Bùi Nguyên Trinh đứng chắp tay, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói vô cùng đau xót.

"Còn có chuyện như vậy sao?"

"Là đệ tử thất trách, đệ tử sẽ phế tu vi của bọn họ và đuổi toàn bộ ra ngoài."

Lão chưởng môn kinh hãi, phản ứng xong liền vội vàng cam đoan.

Rất nhanh có người mang ba người ánh mắt đang vỡ vụn mang đi.

Những người làm ta lo lắng không ngủ yên cứ thế được giải quyết.

Ta còn đang ngớ ra thì khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Bùi Nguyên Trinh lắc lư trước mặt.

"Thưởng cho bảo bối một cái hôn đi."

Hắn cúi người kéo sợi tóc mai rời rạc của ta ra sau tai, trầm thấp gọi ta, giọng khàn khàn lại dễ nghe.

Ta tỉnh táo lại coi như không nhìn thấy hắn làm nũng, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.

"Chàng nói hắn ái mộ đồ đệ, vậy chàng với ta như này gọi là gì?"

Bùi Nguyên Trinh cây ngay không sợ c/h/ế/t đứng.

"Chúng ta không tính."

"Ta đã đơn phương trục xuất nàng ra khỏi Thanh Hư môn từ sớm, hiện tại nàng không phải đệ tử trong môn."

Hắn hôn lên môi ta, thanh âm dịu dàng tựa như đắm chìm trong ánh trăng sáng sắp tắt.

"Chỉ là sư tổ mẫu."

17.

Màn đêm buông xuống, kinh thành ở nhân giới vẫn luôn náo nhiệt.

Đèn hoa rực rỡ, đèn đuốc mờ ảo.

Hai bên đường phố rộng rãi, người bán hàng rong ra sức hét to gọi khách.

Các loại quán ăn tràn ngập hương thơm, bé gái đáng yêu xách giỏ bán hoa linh hoạt xuyên qua dòng người.

Cách đó không xa còn có gánh xiếc, nuốt đ/a/o vàng chui vào vòng lửa, một chiêu phi hỏa lưu tinh thu hút những tràng pháo tay từ đám người.

Trăng bạc rủ xuống, ánh sao lóe sáng.

Ta và Bùi Nguyên Trinh ẩn thân ngồi ở trên nóc nhà nhìn cảnh đẹp trên đường phố về đêm.

"Thật thú vị nha." Ta cắn kẹo hồ lô mơ hồ khen ngợi.

"Vậy sau này chúng ta thường xuyên đến đây chơi."

Bùi Nguyên Trinh nắm tay ta, vẻ mặt cưng chiều.

Ta cười tủm tỉm gật đầu.

Lại cắn một miếng kẹo hồ lô, đột nhiên có một tiếng thét chói tai vang lên suýt nữa làm thủng màng nhĩ của ta.

"A--"

"Kẹo hồ lô thành tinh!"

Hán tử cao lớn thô kệch lơ đãng ngẩng đầu thì nhìn thấy một cây kẹo hồ lô q/u/ỷ dị bay lơ lửng trên nóc nhà.

Sợ tới mức gào khóc kêu to, vừa lăn vừa bò chạy đi.

Thật ngại quá lão ca.

Ta vội vàng giải quyết hết cây kẹo hồ lô.

Ta vẫn chưa hết thèm liếm liếm môi rồi chợt nhớ lại nghiêng mặt hỏi Bùi Nguyên Trinh: "Bảo bối, vì sao chàng không phi thăng đến tiên giới làm thần tiên?"

Áp tu vi hơn hai trăm năm nhất định hắn có nguyên do không tầm thường.

Bùi Nguyên Trinh nhíu mày: "Bởi vì--"

Ta thậm chí còn thở nhẹ, trong đầu đã nghĩ ra vài lời an ủi hắn.

"Bởi vì, không muốn đi."

"Tiên giới chán lắm."

Nghe vậy, ta suýt ngã khỏi mái nhà.

Quả nhiên thiên tài đúng là tùy hứng, đáng ghét.

"Nếu ta muốn đi thì sao?" Ta chớp chớp mắt hỏi hắn.

"Vậy ta sẽ cùng nàng đi một chuyến."

Bùi Nguyên Trinh lau vết đường còn đọng trên khóe môi ta, ý cười thanh đạm nói không chút do dự.

Con đường dẫn đến sự bất tử còn dài đằng đẵng, năm tháng trôi qua.

Có thể uống rượu dưới ánh trăng, có thể mang gió tuyết về nhà.

Chỉ cần có chàng ở đây, ta sẽ không cô đơn.

( Hết )
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom