13.
Mà một lát này tới tận một đêm.
Bùi Nguyên Trinh ngủ rất sâu, hai cánh tay siết chặt lấy ta.
Ta suy nghĩ lung tung suốt đêm, mãi đến tờ mờ sáng mới không chịu nổi cơn buồn ngủ mơ mơ màng màng thiếp đi.
Mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng choang.
Bùi Nguyên Trinh đang chống đầu rủ mắt nhìn ta, vẻ mặt đầy vẻ dịu dàng.
"Tỉnh rồi à?"
Ta ngượng ngùng gật đầu.
"Bùi sư huynh, đêm qua huynh làm sao vậy?"
Nhớ tới đêm qua hắn dị thường, ta lập tức quan tâm hỏi.
"Bệnh cũ cưỡng chế áp chế tu vi, không đáng ngại."
Bùi Nguyên Trinh hững hờ véo mặt ta, nói.
Sao hắn lại thích véo mặt ta như vậy....
"Bùi sư huynh, ta mơ mơ hồ hồ thì đi vào trong thân thể con rối này, huynh có thể thả ta ra không?"
Nhiệt độ ngày càng dâng lên, ta đã quên hỏi hắn tại sao phải áp chế tu vi, ấp úng nói sang chuyện khác.
"Ta đã thu hồi con rối lại lâu rồi, hiện tại ngươi chính là ngươi."
Hả? Sao ta không nhận ra được vậy?
"Thu hồi lúc nào?"
"Sau khi tắm xong."
"Vậy sau đó--"
"Tất cả đều là ngươi tự nguyện, không ai ép buộc cả." Bùi Nguyên Trinh ranh mãnh chớp chớp mắt.
Sấm sét cuồn cuộn, ta như là bị sét đánh lập tức trở nên rối tung lên.
Vậy là một ngày làm việc cực khổ của ta đều do ta nghĩ mình đã bị khống chế.
Ta còn đi sưởi ấm giường cho hắn, còn muốn hôn hắn.
Chẳng trách hắn nói ta nghe lời.
"Không phải chỉ không cẩn thận hôn một cái thôi sao? Huynh lại trêu chọc ta như vậy!"
"Mệt cho ta tối hôm qua suy nghĩ cả đêm, còn cảm thấy có chút thích huynh!"
Bùi Nguyên Trinh cứ thế đem ta ra làm trò cười cả ngày.
Ta vừa tức vừa xấu hổ, nước mắt lộp bộp rơi xuống.
14.
Bùi Nguyên Trinh sững người, ánh mắt trong vắt.
"Nàng vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa."
"Ta nói, Không phải chỉ hôn một cái thôi sao!" Ta nức nở trừng hắn.
"Không phải, là nửa câu sau."
"Không có nửa câu sau!"
Vừa rồi không cẩn thận nói lộ tâm tư của ta đối với hắn, ta mới không ngốc đến mức thuật lại.
"Sao, hôn ta rồi nàng lại không muốn chịu trách nhiệm?"
"Không muốn." Ta giận dỗi nói.
"Nhưng ta muốn chịu trách nhiệm với nàng."
Bùi Nguyên Trinh nâng mặt ta lên, động tác dịu dàng tỉ mỉ lau nước mắt.
Rồi sau đó, một nụ hôn rơi trên trán ta.
Niềm vui thầm kín bùng nổ từ tận đáy lòng, tỏa sáng như pháo hoa.
Hắn đang thổ lộ với ta.
Có hơi muốn tha thứ cho hắn.
Ta hít hít mũi, cố gắng hết sức kiềm chế nhịp tim, mạnh miệng nói: "Ta suy nghĩ một chút."
"Được."
Bùi Nguyên Trinh gật đầu, con ngươi hẹp dài lóe lên những tia sáng nhỏ.
Sắc môi tươi đẹp như quét một lớp son, càng lộ ra vẻ yêu dã câu nhân.
Thế là ta nuốt nuốt nước bọt và nhanh chóng không có tiền đồ tỏ vẻ cân nhắc kỹ càng.
"Ta cho phép chàng chịu trách nhiệm với ta." Ta thì thầm.
Hai gò má nóng bừng, ta lại gần hôn lên mặt hắn.
"Hôn nhầm chỗ rồi."
Thân thể bị trói vào một cái ôm nồng nàn mùi hương lạnh lẽo quen thuộc.
Bùi Nguyên Trinh ánh mắt sâu thẳm, khóe miệng mỉm cười ôm gáy ta hôn xuống.
Rung động triền miên, dần dần sâu thêm.
Ta bị hôn đến mức toàn thân tê dại, đầu óc choáng váng.
Không biết đã trôi qua bao lâu, trong thoáng chốc cảm giác được Bùi Nguyên Trinh vẫn chưa thỏa mãn đã lui ra, yêu thương mổ chóp mũi ta.
"Có người đến rồi, phải rời giường thôi."
"A, đau!"
Ta choáng váng ngồi dậy đột nhiên cảm giác da đầu một trận đau nhức, ý thức lập tức thanh tỉnh.
Tóc của ta và Bùi Nguyên Trinh không biết tại sao lại quấn lại với nhau.
Còn thắt nút c/h/ế/t, chỉ có thể gỡ từng chút một.
Ta và Bùi Nguyên Trinh xuống giường.
Nhân lúc ta gỡ rối, hắn không nhanh không chậm mặc y phục vào.
Nhưng ta gỡ cả buổi cũng không gỡ được, ngược lại càng gỡ càng loạn, mệt đến đầu đầy mồ hôi.
"Nàng đừng nhúc nhích, ta làm cho." Bùi Nguyên Trinh thay thế.
"A.. Đau!" Da đầu bị kéo đến đau nhức, ta kêu đau không ngớt.
"Dài quá, không có cách nào."
"Hay là để ta? Chàng làm ta đau."
"Nàng cũng đổ mồ hôi rồi, vẫn nên để ta đi, ta sẽ làm nhanh."
"Vậy chàng nhẹ một chút."
Bùi Nguyên Trinh gỡ vài cái đã cởi bỏ được nút thắt, vòng tay qua eo của ta và ghé vào bên tai ta, nói một câu không hiểu ra sao.
"Suỵt, họ đến rồi."
Hả? Ai cơ?
Ta không rõ cho lắm.
Cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy mạnh ra.
"Các người đang cái làm gì?"
Sắc mặt Tống Hạc Khanh khó coi, đôi môi mím chặt.
Bên cạnh hắn, Tạ Giang Tri và Văn Yến Thanh cũng có sắc mặt âm trầm không kém.
15.
Ồ, ra là tổ hợp ba người cường thủ hào đoạt.
"Sư tỷ, tỷ sống tốt thật nha, còn tìm một tiểu bạch kiểm bầu bạn."
Trong mắt Văn Yến Thanh lệ khí cuồn cuộn và điên cuồng, gắt gao nhìn chằm chằm ta.
"Ngươi là ai?"
Mắt Tạ Giang Tri híp lại, rút trường đao chỉ vào Bùi Nguyên Trinh, lưỡi dao mỏng manh hiện ra ánh sáng sắc bén.
"Các ngươi không xứng biết húy danh ta."
Bùi Nguyên Trinh bình tĩnh ôm lấy ta, tư thái lười biếng, hững hờ trả lời.
Chậc, đủ kiêu ngạo.
Ta hạ giọng nói nhanh với Bùi Nguyên Trinh: "Bảo bối, ta thừa nhận vừa rồi chàng rất đẹp trai, nhưng lúc này không phải lúc buông lời hung ác, chúng ta phải..."
"Bảo bối?"
"Ta thích, kêu lại lần nữa."
Hắn khẽ cắt ngang lời ta, cong mắt và nói với ngữ khí sung sướng.
Ta: "..."
Trước mặt ba tên điên này, má áp môi kề có thật sự thích hợp không?
"Bùi Nguyên Trinh, chàng nghiêm túc một chút đi!"
Ta nóng nảy.
Ta chưa từng thấy hắn tu luyện, tu vi Bùi Nguyên Trinh phỏng chừng cũng bình thường như ta.
Nhỡ đâu ba người này không quan tâm trực tiếp ra tay, ta và hắn cộng lại cũng không chống đỡ nổi một người trong đó.
"Lê Nhi, vị này là?"
Tống Hạc Khanh cố nén lửa giận, ánh mắt sắc như kiếm nhìn Bùi Nguyên Trinh, hận không thể đâm lên người hắn vô số lỗ thủng.
"Là đạo lữ của ta."
"Sư muội, muội chắc chắn chứ?" Thanh âm Tạ Giang Tri lạnh đến không thể lạnh hơn.
"Sư tỷ, tỷ không nghe lời." Lời đe dọa âm hiểm từ trong miệng Văn Yến Thanh phun ra.
"Hai người có bệnh không, ta yêu đương thì liên quan gì đến hai người?"
"Ta chắc chắn, cực kỳ khẳng định, chàng là đạo lữ của ta."
Ta không phải là vật sở hữu của các người.
Thật là bệnh hoạn, thích làm gì thì làm đi.
Ta vò đã mẻ không sợ rơi*, trong lòng chán ngán ghê tởm đáp lại với vẻ mặt bực bội không kiên nhẫn.
Sức lực bên hông càng siết chặt thêm, Bùi Nguyên Trinh cười ra tiếng không nhịn được lại cúi đầu hôn lên mặt ta.
Động tác như đổ thêm dầu vào lửa này trực tiếp chọc giận tên đ/i/ê/n tính tình tồi tệ nhất.
"Vậy ta sẽ g/i/ế/t hắn và nhốt tỷ lại!"
Văn Yến Thanh là người đầu tiên không thể chịu đựng được nữa và lấy ra thanh kiếm bản mệnh của mình tấn công trước.
Tống Hạc Khanh và Tạ Giang Tri theo sát phía sau.
16.
Bóng kiếm sắc bén mang theo khí lưu mạnh mẽ nhanh chóng tới gần.
Lòng ta run lên, đang muốn xuất chiêu nghênh chiến.
Bùi Nguyên Trinh nhẹ cầm cổ tay ta, tùy ý phất phất tay áo thả con rối mặt gỗ ra.
"Để cho vật nhỏ này chơi với các ngươi trước."
"Nhất định nó sẽ không chịu được quá ba chiêu--"
Ta nơm nớp lo sợ, đang nói liền nhìn thấy Văn Yến Thanh bị con rối mặt gỗ một cước đạp ra xa hai mét.
...
Không nhìn ra con rối nhỏ này lợi hại như vậy.
Nhưng cùng lúc đối phó ba người này lại chưa chắc có phần thắng.
"Nhân lúc bọn họ không thể phân thân, chúng ta mau đi tìm sư tổ!"
Ta nhanh trí, đột nhiên nghĩ ngay đến boss lớn nhất đang ở trên đỉnh núi, liền lôi kéo Bùi Nguyên Trinh vẻ mặt khó hiểu chạy ra ngoài.
Bên tai là tiếng gió vù vù, ta chạy một mạch như đ/i/ê/n đến trước động phủ nơi sư tổ bế quan trên đỉnh núi.
Ta cúi người thở dốc, đột nhiên phát hiện người bên cạnh không thấy đâu.
Mặc kệ, ta đi tìm sư tổ trước.
"Đệ tử Thanh Hư môn đời thứ 58 Dụ Lê--"
Ta còn chưa nói xong, cửa động phủ đã mở ra.
Trong phòng lóe lên ánh nến, xuyên qua bình phong mơ hồ có thể nhìn thấy có người dựa vào giường.
"Bái kiến sư tổ, đệ tử có việc gấp."
Ta vòng qua bình phong, vội vội vàng vàng đi vào.
Nhìn chằm chằm mũi chân, bỏ qua một chuỗi lời vô nghĩa tự báo thân phận thẳng thắn nói.
"Chuyện gì?" Sư tổ nói.
Thanh âm này không hiểu sao thấy hơi quen.
Ta áp chế cảm giác kì lạ kia xuống, nhanh chính kể lại đầu đuôi sự tình một lần.
Càng nói tủi thân, ta khóc lóc kể lể: "Sư tổ, ba người bọn họ đều muốn như vậy như vậy như vậy với con!"
Sư tổ không có bất kỳ hành động gì, hồi lâu không nói lời nào.
Ta không nhịn được dè dặt ngước mắt liếc nhìn.
Người trên giường chống khuỷu tay, tư thái thanh nhã lịch sự.
Trong tay cầm một quyển sách, che mặt.
Tay này, y phục này, sao trông cũng quen quá vậy?
Ta nhíu mày.
"Sư tổ?"
Tôi đánh bạo tiến sát trước giường.
Bàn tay với đốt ngón tay rõ ràng kia chậm rãi buông sách xuống, lộ ra khuôn mặt khôi ngô tuấn tú quen thuộc.
Bùi Nguyên Trinh kéo ta vào lòng, chậm rãi nói.
"Trùng hợp, ta cũng muốn."
…
*Vò đã mẻ không sợ rơi: Thái độ bất cần; hành động tùy tiện; chuyện đã dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc nó (ý xấu) | không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng; không cầu tiến
Bình luận facebook