1.
Ta xuyên thành nữ chính mềm mại bị cường thủ hào đoạt* trong tiểu thuyết bạo d/â/m cổ đại.
Còn là loại 1v3.
Đến khi ta thức tỉnh ý thức thì đã muộn.
Ta không làm gì cả nhưng lại trêu chọc phải ba vị nam chính--
Sư tôn dịu dàng cố chấp, sư huynh lạnh lùng hung ác nham hiểm, sư đệ bệnh hoạn điên cuồng.
Lúc này, cốt truyện sắp phát triển đến giai đoạn then chốt--
Sư huynh Tạ Giang Tri dẫn đầu xé bỏ lớp ngụy trang, nhốt ta lại làm như vậy như vậy suốt ba ngày ba đêm.
Hai người khác biết ta bị gặm liền dứt khoát không chịu đựng nữa, lần lượt lên sân bắt đầu mở ra con đường cường thủ hào đoạt ta.
Thế là, cuộc sống hàng ngày của ta trở thành...
Bị sư tôn cướp đi, khóc thút thít ở trên giường.
Bị sư đệ cướp đi, khóc thút thít trong thùng tắm.
Bị sư huynh cướp đi, khóc thút thít khi bị để trên tường.
Ở những thời điểm khác nhau, ở những nơi khác nhau, với những...... Khụ khụ, bị như vậy như vậy như vậy.
Ta là đồ vô dụng, đánh cũng đánh không lại, chạy cũng chạy không xa.
Nếu không thể trốn thoát được thì… Hưởng thụ?
Dưới ánh nến yếu ớt, ta ôm mặt ngồi trước gương đồng nhíu mày, âm thầm nghĩ.
Ta trong gương, băng cơ ngọc cốt*, da tuyết môi hồng.
Đôi mắt hạnh ngập nước dường như khép lại nửa bầu trời mưa bụi, vô tội lại chọc người yêu thương.
Hừ!
Dụ Lê, ngươi đang nghĩ gì vậy!
Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, ta nhanh chóng tự nhổ nước bọt trong lòng.
Không được, tuyệt đối không được!
Đây là bệnh hoạn, là không bình thường!
Hơn nữa nếu ta thực sự tiếp tục như vậy, khí huyết của ta sẽ thiếu hụt, không tới hai năm ta sẽ c/h/ế/t vì kiệt sức.
Trước mắt đại sư huynh đối với ta như hổ rình mồi, ta phải tìm cách rời đi càng nhanh càng tốt.
Sư huynh sư đệ thiên phú dị bẩm, là đệ tử nổi bật trong cùng thế hệ bọn ta.
Sư tôn Tống Hạc Khanh là thiên hạ đệ nhất kiếm đạo giới tu tiên.
Một thanh Kinh Hồng kiếm, bóng qua không tiếng động, kiếm quang lạnh thấu xương, không biết đã chém g/i/ế/t bao nhiêu tà nịnh yêu m/a.
Nếu ta âm thầm chạy trốn, phỏng chừng ngay cả sơn môn cũng không chạm được đã bị bắt trở về.
Phải làm sao đây...
Trong lòng ta lo lắng, đứng lên đi tới đi lui trong phòng.
Suy tư hồi lâu, đột nhiên nảy ra ý tưởng.
Ba người bọn họ rất lợi hại.
Vậy ta sẽ tìm một người lợi hại hơn bọn họ làm chỗ dựa.
Ta nghĩ đến một người.
Boss lớn nhất trong tông môn...
Thanh lãnh xuất trần, không nhiễm tình yêu cấm dục sư tổ.
2.
Sư tổ là một quái thai.
Tu vi cận thần nhưng lại không phi thăng.
Nghe nói sư tổ trời sinh linh cốt, đoạn tình tuyệt ái, tính tình quạnh quẽ kỳ cục.
Bế quan ở núi Phù Quang nơi hẻo lánh nhất tông môn hai trăm năm chưa từng lộ diện.
Ngoại trừ lão chưởng môn, ngay cả sư tôn cũng chưa từng thấy chân dung của sư tổ, cũng không có ai dám tới gần núi Phù Quang.
Nếu như ta xin sư tổ che chở thì có thể đến đó ở tạm.
Dưới mí mắt của lão nhân gia, sư tôn bọn họ chắc chắn không dám làm gì ta.
Càng nghĩ càng thấy khả thi.
Thừa dịp màn đêm, ta ngự kiếm phi hành* lặng lẽ mò tới núi Phù Quang.
Sương mù lượn lờ, tiên hạc quay quanh nỉ non.
Hơi thở của ta tràn ngập khí lạnh ẩm ướt, ta quấn chặt váy mỏng cất bước lên núi.
C/h/ế/t tiệt.
Hoa sen nhỏ vừa mới lộ ra những góc nhọn, đỉnh núi của sư tổ vẫn đẹp đến lạnh người.
Biết vậy đã mặc thêm quần áo.
Ta bất lực đi nửa canh giờ, sương lạnh bao phủ, cuối cùng cũng tới trước nhà trúc giữa sườn núi.
Chắc là sư tổ ở bên trong.
"Sư tổ, Dụ Lê, đệ tử đời thứ 58 của phái Thanh Hư - Ui da!"
Ta hít hít mũi, vốn định quỳ xuống hành lễ. Không ngờ khi khuỵu gối thì chân lại trơn trượt nên đập thẳng đầu xuống đất khiến ta ngã nhào xuống đất như chó gặm bùn.
Trong lúc hoảng hốt hình như ta nghe được một tiếng cười khẽ.
Ta vội vàng bò dậy, rưng rưng muốn hành lễ nhưng lại phát hiện đầu gối làm thế nào cũng không cong xuống được.
Cửa nhà trúc mở ra.
Sư tổ bảo ta vào nhà nói chuyện!
Ta mừng rỡ vội vàng cúi đầu cụp mắt, cẩn thận từng li từng tí đi vào.
"Sư tổ, Dụ Lê, đệ tử đời thứ 58 của phái Thanh Hư bái kiến lão nhân gia."
Ta nhìn chằm chằm mũi giày, cung kính nói.
"Có chuyện gì?"
Thanh âm trong trẻo chậm rãi vang lên.
Giọng của sư tổ trẻ quá ta.
Chậc, đúng là bảo dưỡng đúng cách.
"Tối nay đệ tử mạo muội quấy rầy là bởi vì... bởi vì núi Phù Quang linh khí nồng đậm, đệ tử kẹt ở ngưng nguyên rất lâu nên muốn chuyển tới tu luyện một thời gian, có lẽ sẽ có chút giác ngộ đột phá."
Ta vốn định trực tiếp cáo trạng xin sư tổ che chở.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì mấy lão già này đều khá cổ hủ, đặc biệt là những người đã sống hơn trăm năm như sư tổ, càng nhiều hơn.
Nhỡ đâu lão nhân gia cảm thấy do ta phẩm hạnh không đoan chính trước mới trêu chọc cho nam tử động tâm động d/ụ/c, vậy chẳng phải biến thành sai lầm của ta sao.
Cẩn thận mới tốt, ta nhanh chóng đổi lời.
"Ngẩng đầu." Thanh âm kia lại vang lên.
Ta ngoan ngoãn ngẩng đầu.
Tầm mắt chạm vào nam tử trước mắt, hô hấp chợt cứng lại.
3.
Nam tử dung mạo tuấn mỹ chống khuỷu tay dựa vào giường, mái tóc đen chưa buộc xõa dọc xuống theo thành giường.
Trên người hắn khoác một chiếc áo choàng màu đỏ thẫm, áo trong trắng như tuyết, pha trộn giữa yêu dã và thanh bạch.
Mũi thẳng như lưỡi d/a/o, đôi mắt phượng xinh đẹp hơi nhếch lên, đôi môi mỏng nhếch lên chút hứng thú.
Cứ nhìn ta đầy hứng thú như vậy.
Bị sắc đẹp trước mắt đánh cho choáng váng, ta ôm tim hít sâu một hơi.
Hắn là sư tổ?!
Sư tổ không phải nên là một lão già râu ria rậm rạp sao...
"Ngài ngài ngài là sư tổ lão nhân gia?" Ta do dự hỏi.
"Ngươi nghĩ sao?" Nam tử lười biếng hỏi ngược lại.
"Chắc là...... Không phải đâu, trông ngài không giống đã sống lâu như vậy."
Không nói đến tuổi tác, sư tổ trong truyền thuyết không phải lạnh như băng sao?
Sao có thể là đại soái ca yêu nghiệt trước mắt này?
Vừa dứt lời, nam tử liền ngẩn ra sau đó giống như bị đâm trúng huyệt cười.
Tay hắn ôm quyền đưa lên môi cười khẽ, lồng ngực chấn động, cười rất lâu.
Một lúc lâu sau mới dừng lại, chớp chớp mắt tràn ra một chút nước mắt: "Đúng vậy, ta là đồ tôn hắn lén thu nhận, ngang hàng với ngươi."
Giơ tay nâng mắt đều hào hoa phong nhã đủ để kinh diễm chúng sinh thế tục.
"Xin hỏi sư huynh tên gì?" Sắc mặt không đổi nuốt nước miếng, ta hỏi.
Hắn nhìn thẳng vào mắt ta, con ngươi tối tăm không rõ, giọng nói như sương như tuyết.
"Bùi Nguyên Trinh."
"Bùi sư huynh, có thể cho ta biết sư tổ ở đâu không?" Trời sắp sáng nên ta có chút sốt ruột.
"Bế quan ở động phủ trên đỉnh núi, mọi chuyện giao cho ta làm thay."
"Vậy ta có thể chuyển qua đây không?" Mắt ta lộ vẻ khẩn cầu.
"Chuyển đến đây cũng không phải là không thể."
"Chỉ là núi Phù Quang không nuôi người nhàn rỗi."
Bùi Nguyên Trinh từ từ ngồi dậy, ngón tay như bạch ngọc tùy ý cầm lấy trâm cài trên bàn vén tóc đen lên.
Hiểu rồi, ta phải thuyết phục hắn.
Vậy thì ta phải phát huy ưu điểm của mình.
Ta có ưu điểm gì chứ?
Giới thiệu vắn tắt trong sách nguyên bản giới thiệu ta như thế nào?
Nhớ ra rồi!
Đầu óc ta co rút, buột mồm nói ra mà không suy nghĩ.
"Thân ta yêu kiều mềm mại, lớn lên xinh đẹp, rất biết khóc!"
4.
Bùi Nguyên Trinh đang vén tóc dừng lại: "Rất biết khóc?"
"Khóc kiểu nào? Hửm?"
Hắn dù bận vẫn ung dung nhìn qua, ánh mắt thật sâu và gằn từng chữ nói.
Ban đêm yên tĩnh, âm cuối mập mờ không rõ vang lên đặc biệt câu người.
Ta vô thức thuận theo lời hắn nói: "Chính là... Không phải!"
Khi phản ứng lại ta vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, mặt đỏ bừng hận không thể tìm một cái khe chui vào.
Có lẽ ta bị đông cứng ngu người rồi.
"Không phải, ta..."
Ta vội giải thích, sợ hắn nghĩ ta lỗ mãng.
Còn chưa nói xong, Bùi Nguyên Trinh đã cong môi lười biếng mở miệng: "Chuyển qua đây đi."
"Nói với sư tôn ngươi, sư tổ đồng ý."
Vậy là đồng ý?
Vui mừng cực lớn kéo tới, ta bất chấp xấu hổ ôm quyền hành lễ.
"Đa tạ sư huynh!"
Chân trời vừa hiện ra một vệt trắng bạc, ta mang theo sương đọng trên váy quay trở lại Thê Hà Phong, đi thẳng đến bái kiến Tống Hạc Khanh và nói rõ mục đích đến đây.
Bên hồ Ngư Liên có một thân ảnh tuấn tú thanh nhã.
"Lê Nhi, sao đột nhiên lại chuyển đến núi Phù Quang tu luyện?" Vẻ mặt Tống Hạc Khanh vẫn dịu dàng như trước.
"Đồ nhi kẹt ở bình cảnh đã lâu cảm thấy buồn bực trong lòng, nửa đêm đi dạo đến núi Phù Quang đột nhiên cảm thấy linh đài thanh minh, có chỗ giác ngộ."
"Sư tổ đã đồng ý, vậy thì đi đi." Y thả lỏng lông mai, bình tĩnh nhìn ta.
Xong rồi.
Ta lén thở ra một hơi, đang định cáo từ thì Tống Hạc Khanh lấy từ trong tay áo ra một hộp ngọc đưa cho ta.
"Lê Nhi, vi sư làm cho ngươi một món pháp khí."
Trong hộp có một cây trâm thược dược bằng ngọc, chế tác tinh xảo khéo léo.
Ta vội vàng xua tay: "Không cần đâu sư tôn, đồ tốt như vậy cho ta dùng rất lãng phí."
Giỡn à, sư tôn nhà ai tặng pháp khí kiểu trâm cài tóc cho đồ nhi?
Giằng co một lát, Tống Hạc Khanh thu hộp ngọc lại.
"Lê nhi, mấy ngày nữa vi sư đến thăm ngươi, được không?"
Tuy là hỏi nhưng giọng điệu lại mang theo sự cố chấp không thể từ chối.
Ta gật đầu qua loa rồi nhanh chóng cáo từ chuồn đi.
Vừa ra khỏi phủ sư tôn, ta còn chưa thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Giang Tri một thân hắc y, lưng đeo trường đ/a/o đứng khoanh ôm tay, đi vài bước tới chặn ta lại.
"Sư muội muốn đi đâu?"
Môi mỏng của thiếu niên kéo căng thành một đường, một bộ dáng lãnh đạm người sống chớ tới gần.
Sói đội lốt cừu.
Ta không dấu vết lui về phía sau vài bước, cố gắng bình tĩnh tỏ vẻ muốn đến núi Phù Quang tu luyện một thời gian.
Tạ Giang Tri gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt.
Đột nhiên chuyển đề tài, "Gần đây ta luôn mơ thấy một người."
"Sư muội đoán xem, ta mơ thấy cái gì?"
…
*Cường thủ hào đoạt là thể loại truyện dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoạt thứ mình muốn.
*Băng cơ ngọc cốt: hình dung da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp.
*phi hành: bay trên không.
Bình luận facebook