-
Chương 2
5.
Yết hầu y khẽ động nhìn ta không chớp mắt.
Còn có thể mơ thấy cái gì, đồ biến thái.
"Sư huynh, ta có việc đi trước!"
Ta nổi da gà khắp người, tóc tê dại sợ tới mức nhấc chân bỏ chạy.
Phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp của Tạ Giang Tri: "Sớm trở về, sư huynh chờ muội."
Không trở về, tuyệt đối không thể trở về.
Không thể đợi nữa.
Ta chạy nhanh như chớp về phòng vội vàng thu thập hành lý, để đầy ắp nhẫn chứa đồ.
Vừa mở cửa phòng lại bắt gặp Văn Yến Thanh.
Thiếu niên xinh đẹp xách theo lồng trúc, mặt mày rạng rỡ.
"Sư tỷ, ta mất rất nhiều công phu mới bắt được chim phỉ thúy này, tặng cho tỷ."
Con chim trong lồng trúc lông xanh lấp lánh, xinh đẹp không gì sánh được.
"Chim chốc ồn ào quá mà ta lại thích yên tĩnh, đệ thả nó ra đi."
Ta từ chối.
"Thế à." Ánh sáng trong mắt Văn Yến Thanh ảm đạm từng chút.
Y lại cười rộ lên rất nhanh: "Vậy sư tỷ thích cái gì, ta sẽ đi tìm."
"Không cần, ta muốn đi núi Phù Quang." Ta uyển chuyển nói.
"Tại sao?"
Ý cười trên mặt Văn Yến Thanh nhanh chóng tắt dần, sắc mặt âm trầm.
Y khẽ nói, ánh mắt trừng trừng như vồ lấy ta.
Nói trở mặt liền trở mặt.
Ta nói lại lý do thoái thác đã chuẩn bị.
Văn Yến Thanh không chút thay đổi ồ một tiếng, cầm chim phỉ thúy trong lồng trúc trong tay: "Sư tỷ thật sự không muốn sao?"
"Thả nó đi đi, ta phải đi đây."
Ta lắc đầu rồi xuất kiếm chuẩn bị chạy trốn.
Một giây sau, tiếng kêu ngắn ngủi thê lương vang lên.
Ta không kịp ngăn cản, tức đến ngón tay run lên.
"Tại sao ngươi lại g/i/ế/t nó?!"
Vài giọt máu bắn lên mặt y, vẻ mặt Văn Yến Thanh không hề thay đổi.
Sương máu tràn ra, ánh mắt y tàn nhẫn tối tăm, răng nanh sắc bén trắng như tuyết.
"Sư tỷ không thích nên nó đáng c/h/ế/t."
6.
Nói xong, cảm giác lạnh lẽo dọa người trên người đột nhiên biến mất, Văn Yến Thanh chớp chớp ánh mắt đen láy nở nụ cười vừa ngoan vừa ngọt.
"Ta sẽ nhớ sư tỷ."
"Sư tỷ phải nhanh chóng trở về nha."
Đồ điên.
Ngực ngột ngạt đến lợi hại, ta nén cơn phẫn uất không nói lời ngự kiếm rời đi.
Khi đến núi Phù Quang, đến giữa sườn núi, nhà trúc đêm qua không thấy đâu.
Hai tòa tiểu viện đột ngột mọc lên, rất nhiều con rối đang cầm búa ngồi trên mái hiên đinh đinh đang đang bận rộn.
Bùi Nguyên Trinh nhàn nhã ngồi trên ghế gỗ lê, mắt phượng khép hờ.
Hắn đã thay đổi cách ăn mặc, tóc đen buộc cao, chỉ dùng một sợi ruy băng màu đỏ nới lỏng buộc lại.
Chân đi giày gấm, đai ngọc vẽ ra thắt lưng gầy gò, áo tuyết không nhiễm bụi trần.
Trông như một chi lan ngọc thụ, phong lưu tuấn mỹ.
Sư tổ thật cưng chiều Bùi sư huynh.
Nhiều con rối như vậy phải tốn bao nhiêu linh thạch chứ.
Ta chua*.
"Bùi sư huynh, ta tới rồi."
"Ngươi ở đó." Hắn nhướng mí mắt, chỉ chỉ bên tay trái."
"Đa tạ Bùi sư huynh."
Ta cực kỳ cảm động, nỗi ức chế trong lòng đã tan đi không ít, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Trước đây ta còn đang nghĩ chịu đựng một thời gian, chẻ trúc dựng một cái nhà trúc ở.
Không ngờ Bùi sư huynh còn rất tri kỷ dùng con rối đắt tiền như vậy xây nhà, giải quyết vấn đề khó khăn của ta.
"Chờ một chút, ngồi xuống uống chén trà đến buổi tối sẽ xong."
"À, được." Ta ngoan ngoãn ôm váy ngồi ở bên cạnh hắn.
"Trà."
Qua nửa khắc, Bùi Nguyên Trinh ung dung lên tiếng.
"À."
Ta vội vàng bưng chén trà trên bàn nhỏ dâng lên.
Hắn nhận lấy, không hiểu ra sao nhìn ta một cái.
Hehe, không ngờ ta lại thông minh như vậy.
Lại một lát sau, Bùi Nguyên Trinh lại nói: "Bóp chân."
Hả?
Quá đáng rồi đó nha Bùi sư huynh.
Chẳng qua nể tình tiểu viện, bóp thì bóp.
Ta cam chịu đặt tay mình lên chân hắn.
Da thịt dưới tay căng cứng, Bùi Nguyên Trinh giống như bị bỏng đột nhiên ngồi dậy tránh đi.
Hắn không nói nên lời: "Ngươi ngoan như vậy làm gì?"
"Ta đang gọi nó."
Theo tầm mắt của hắn, ta nhìn thấy một con rối khoanh tay đứng một bên bĩu môi, trên khuôn mặt gỗ dường như lộ ra vài phần tủi thân.
"Xin lỗi, xin lỗi."
Ta đã phạm một sai lầm lớn, xấu hổ rút tay lại và ngồi im bất động.
7.
Khi ánh trăng đến đầu cành thì tiểu viện cũng hoàn thành.
Bùi Nguyên Trinh nhìn một vòng chung quanh rồi hài lòng gật đầu cong môi, giọng nói lộ ra vẻ sung sướng.
"Làm tốt lắm."
Mấy con rối xấu hổ đứng dậy, ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi.
Thậm chí có mấy con còn dùng tay phải giữ chân trái, thể hiện trái tim bằng tay trái và lộn nhào về phía trước ngay tại chỗ.
Động tác đồng đều, tiếp đất hoàn hảo.
Ta:...... 6, còn biểu diễn tài năng.
"Bùi sư huynh, vậy ta đi về trước."
Hắn ừ một tiếng rồi đứng dậy rời đi, bước đi nhàn nhã.
Tôi bước vào viện tử, men theo hành lang gấp khúc tò mò quan sát bốn phía.
Dưới hành lang không thắp đèn, ánh trăng cô độc lạnh lẽo, ánh xanh rực rỡ và bóng tối giao thoa.
Ta rẽ vào một khúc cua, loáng thoáng nhìn thấy phía trước có một bóng đen.
Đi thêm vài bước nữa, đầu ta gần như bị dọa rơi.
Bóng đen là một ai đó.
Khuôn mặt mơ hồ, hốc mắt cùng miệng trống rỗng, độ cong bên môi cứng ngắc lại khoa trương, nhếch ra một nụ cười khiếp người.
Nhìn thấy ta liền cất bước tới chỗ ta.
A a a a a!
Ta xoay người bỏ chạy, vừa lăn vừa bò xông vào viện của Bùi Nguyên Trinh, phá cửa mà vào.
"Bùi sư huynh cứu mạng!"
Ta cắm đầu chạy vọt vào phòng của hắn, không hề nghĩ ngợi trực tiếp nhảy vào lên người người trong phòng.
"Cứu mạng a a a a!" Ta ôm lấy cổ hắn, nước mắt lưng tròng kêu to.
"Ôm ấp yêu thương?"
"Xuống đi."
Khóe môi Bùi Nguyên Trinh vẫn nở nụ cười quen thuộc, nhưng trong mắt lại hiện lên ý đùa giỡn, bàn tay to muốn kéo cánh tay của ta ra.
Ta nhắm chặt mắt ôm chặt lấy hắn như cọng rơm cứu mạng nhưng vẫn không chịu buông tay.
"Cứu mạng cứu mạng hu hu hu..."
Bùi Nguyên Trinh không thể thoát khỏi ta, cam chịu tỏ vẻ: "Có ta ở đây còn sợ cái gì?"
Chỉ mấy chữ đã xoa dịu cảm xúc sợ hãi của ta một cách kỳ diệu.
Ta mở mắt ra, khóe mắt hiện ra ánh nước, "Có ai đó đuổi theo ta."
Khí tức cả người Bùi Nguyên Trinh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hắn mang theo ta đang treo trên người ra mở cửa.
Chốc lát sau, thanh âm không nói nên lời của hắn vang lên.
"Là một con rối chưa nặn mặt, bị những con rối khác bỏ nhầm vào viện của ngươi."
Ta run rẩy thò đầu ra khỏi ngực hắn, quay đầu nhìn về phía sau.
Thật là.
Suýt nữa làm ta sợ c/h/ế/t khiếp.
Ta vừa thở phào nhẹ nhõm thì cảm nhận được làn da sau cổ bị đầu ngón tay lạnh lẽo niết lên.
"Vậy bây giờ ngươi có thể xuống được chưa? Hửm?" Thanh âm trong trẻo mang theo chút lạnh lẽo nghiến răng nghiến lợi.
Ta bị lạnh buốt không nhịn được co rúm lại, quay mặt đi.
Khoảng cách vốn đã ngắn lại càng bởi vì Bùi Nguyên Trinh tới gần mà trở nên chật chội.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, môi ta lướt qua đôi môi mỏng của hắn.
Xúc cảm mềm mại ẩm ướt lan ra.
Ta trừng to mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn thẳng vào hắn.
Màn đêm yên lặng như tờ chưa bao giờ dài hơn thế.
Bùi Nguyên Trinh hiếm khi thất thố, hô hấp vừa loạn vừa gấp, hai má ửng đỏ.
"Ngươi to gan!"
8.
Không phải chỉ không cẩn thận hôn lên môi một cái thôi sao, thế mà hắn lại đỏ bừng mặt đến tận cổ.
Bùi sư huynh nhìn rất biết ghẹo thế mà không ngờ lại ngây thơ như vậy.
Ta hoảng hốt trở lại phòng, trong lòng chỉ có ý nghĩ này.
Hồi tưởng lại khuôn mặt yêu nghiệt của Bùi Nguyên Trinh, ta vẫn có chút chưa thỏa mãn, mặt bắt đầu nóng lên.
Ôm mặt cười ngây ngô một lúc chợt nghĩ đến Thê Hà Phong, tâm trạng đang nhảy nhót của ta lại sa sút.
Ôi, tốt nhất là đừng nghĩ lung tung nữa, chuyên tâm gây dựng sự nghiệp đi.
Nhân lúc đang ở núi Phù Quang chuyên tâm tu luyện, tiện thể nghĩ cách đối phó sau này.
Ta không thể ở lại núi núi Phù Quang cả đời không ra ngoài.
Mấy ngày kế tiếp, ta co đầu rụt cổ ở trong phòng một lòng tu luyện.
Nơi này u tĩnh hẻo lánh, linh khí tinh khiết nồng đậm đích thật là vùng đất trù phú để tu luyện.
Sau nhiều ngày ngồi thiền vận khí, một buổi sáng nọ cuối cùng ta cũng vui sướng mở mắt ra.
Duỗi người một cái rồi đẩy cửa đi ra ngoài, lại bị con rối không mặt ở cửa dọa nhảy dựng.
Sao lại để nhầm chỗ rồi.
Vuốt ve trái tim nhỏ đang đập loạn xạ, ta đang định nhấc chân đi qua đột nhiên lại lui trở về.
Nghe nói con rối có thể tự nặn mặt.
Biến thành hình dạng gì, là nam hay nữ, tùy chủ chọn lựa.
Ta chơi đùa quá trớn, từ nhẫn trữ vật lấy ra sách hướng dẫn con rối đã qua sử dụng mua từ sạp hàng vỉa hè dưới chân núi, phỏng theo khẩu quyết phía trên, bắn ra một vòng linh lực rót vào trong cơ thể con rối.
Khuôn mặt của con rối trước mặt trở thành một quả bóng, bắt đầu hiện ra ngũ quan.
Trong giây lát biến thành bộ dáng của ta.
Tôi chọc vào má nó, xúc cảm dưới tay không khác gì người thật.
Thú vị, chơi vui thật.
Nụ cười ở khóe miệng dần trở nên biến thái, ta nhớ lại cách ăn mặc y phục của những nữ tử ở thanh lâu và mặc vào cho 'bản thân' ở đối diện.
Không lâu sau, một ta vô cùng xinh đẹp quyến rũ được bao phủ bởi vầng hào quang trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên xuất hiện.
Mái tóc đen của thiếu nữ vấn lên như mây, trâm cài hoa mẫu đơn nở rộ, môi không tô mà lại đỏ.
Đôi mắt hạnh trắng đen rõ
ràng, ánh nước lấp lánh.
Trên người quấn váy lụa màu đỏ, eo nhỏ nhắn không chịu nổi một nắm, dáng vẻ lung linh, da trắng tuyết như ẩn như hiện.
Ta đi vòng quanh 'nàng' hai vòng, tặc lưỡi.
Người ta nói nữ tử thanh lâu trang dung kiều diễm dung tục, làm người không biết xấu hổ nhưng thật ra nhìn cũng rất đẹp mắt.
Ta lấy son phấn ra cẩn thận vẽ một đóa hoa mẫu đơn ngay khóe mắt con rối.
Đại công cáo thành.
Sau khi thu thập đồ đạc, ta vui mừng phấn khởi nhìn kiệt tác của mình.
Làm sao bây giờ, thật muốn hôn bản thân ở đối diện.
Kích thích quá he he.
…
*chua: ở đây có nghĩa là ghen tị.