• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Phòng triển lãm không người (5 Viewers)

  • Chương 8

29.

Trong bóng tối, tôi cảm thấy cơ thể mình đang không ngừng rơi xuống, rơi xuống thấp nữa.

Hình như xung quanh đang vang lên tiếng thì thầm to nhỏ gì đó, tôi cố gắng dỏng tai lên nghe, nhưng chỉ nghe thấy được những tạp âm không có ý nghĩa gì.

Giống như là mấy âm thanh khác nhau đang cãi lộn, có âm thanh chói tai, có âm thanh thì trầm thấp, nhưng tôi nghe không hiểu một chữ nào trong lời nói của bọn họ, chỉ nghe thấy trong tiếng tranh cãi đó, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười trộm rất thấp.

Ý thức của tôi như thể được kéo về từ một nơi rất xa, trong cơn hốt hoảng, tôi dường như quên mất bản thân mình đang ở đâu, cũng quên luôn cả bản thân đang làm gì.

Ngay khi tôi chuẩn bị rơi vào biển khơi hỗn độn vô cùng vô tận thì bỗng nhiên, những âm thanh chưa từng nghe thấy xuyên qua bức tường chắn dày dặn và láng máng hiện lên trong đầu tôi.

“Chủ phòng ch.ó m.á!!!”

“Ôi m.ẹ n.ó, không phải chủ phòng ch.ó m.á xảy ra chuyện rồi đấy chứ!!”

“Hay là báo cảnh sát đi?!”

“Chủ phòng mau tỉnh lại đi!!!”

Chủ phòng?

Đúng rồi, tôi là một streamer mà.

Nội dung phát sóng trực tiếp hôm nay của tôi là cái gì ấy nhỉ?

Hình như là kể chuyện…

Không đúng, không phải, là tới cái nơi gì mà…

Cái phòng triển lãm gì mà… tên là Phòng triển lãm phong tục dân gian Mạc Hồ?

Rồi sao nữa?

Mắt tứ bạch với m.áu thịt mơ hồ, cổ tay trắng như tuyết có đeo sợi dây đỏ, vô số người già đứng dưới ánh đèn vàng lướt qua tâm trí tôi như đèn kéo quân*.

*Đèn kéo quân: Đèn kéo quân, hay còn gọi là đèn cù, là một loại đồ chơi bằng giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc, ngày xưa phổ biến trong nhiều dịp lễ tết, nay chỉ còn xuất hiện trong dịp Tết Trung Thu.

Ký ức cuối cùng dừng lại ở trên tấm biển bằng gỗ kia:

[Tác phẩm trưng bày: M.ộ chum]

Tôi đột nhiên nhớ lại tất cả.

Lúc này, ý thức của tôi dường như bị một sợi dây thừng kéo lại, cơ thể rơi xuống nặng nề như cục sắt, giống như một li.nh h.ồn đáng lẽ phải bay khỏi cơ thể rồi nhưng lại bị kéo lại lần nữa rồi nện mạnh vào thân thể, làm cho cả người tôi nặng nề rơi xuống đám cỏ khô dày tạo ra tiếng “bịch”.

Tôi mở mắt ra, nhìn thấy một chiếc cửa sổ lấy ánh sáng trên nóc nhà.

Một luồng ánh đèn ảm đạm rọi xuống từ bên trên cửa sổ, càng làm cho khung cảnh bên trong m.ộ chum thêm tối tăm, u ám, tôi ý thức được rằng sau khi bị rơi xuống từ căn phòng bên trên, chân tôi lại giẫm phải cái cửa sổ trên nóc kia rồi mới bị rơi xuống chỗ này.

M.ẹ ki.ếp, làm gì có phòng triển lãm nào lại trưng bày m.ộ chum bằng cách tạo ra một ngôi m.ộ trống không thật cơ chứ!!

Tôi chẳng còn s.ợ h.ãi nữa, mà thay vào đó là phẫn nộ, cơ thể ngược lại cũng không cảm thấy đau đớn gì, bởi vì đám cỏ khô kia rất dày, lại mềm mại nữa, nên chỉ thấy có chút đầu váng mắt hoa mà thôi.

Dưới ánh đèn ảm đạm, màn hình điện thoại rơi bên chân tôi sáng lên trở nên vô cùng chói mắt, tôi lập tức ngồi dậy, nhặt điện thoại lên, nheo mắt nhìn vào màn hình.

—— Không ngờ đây lại không phải là ảo giác của tôi.

Những âm thanh vừa nãy vang lên trong tâm trí tôi thật sự phát ra từ khu vực bình luận trong điện thoại.

Tôi nhìn thời gian hiển thị ở phía trên cùng của màn hình điện thoại, “24:01”.

Thế mà đã qua 12 giờ rồi sao?

Tôi kinh hãi, tôi nhớ rõ ràng là hơn 7 giờ tôi mới bước vào phòng triển lãm, cảm thấy cho đến bây giờ thì cũng đâu có tới một tiếng đồng hồ, sao mà đã đến cái giờ này rồi?

Có khi nào là tại tôi ngất đi quá lâu chăng?

Vừa vò đầu, tôi lập tức chào hỏi lại với mọi người ở trong phòng phát sóng trực tiếp, bảo bọn họ đừng lo.

Sau khi bọn họ nhìn thấy tôi đã tỉnh lại thì không khí high lên thấy rõ.

Nhưng ngay sau đó, tôi liền phát hiện ra theo như những bình luận tôi đọc được thì sau khi tôi ngã xuống, tôi chỉ hôn mê trong thời gian ngắn, có khi là còn chưa tới năm phút đồng hồ thì đã tỉnh lại rồi.

Vậy sao đã muộn như vậy rồi?

Một cảm giác qu.ỷ dị quen thuộc bắt đầu bao trùm lấy tôi, lúc này, tôi mới nhớ ra khi bò dậy từ đám cỏ khô kia thì tôi đã quan sát tình hình xung quanh rồi.

Trước giờ tôi chưa từng nghe nói tới cái gọi là “m.ộ chum”, nhưng đương nhiên là vấn đề này không thể làm khó được các đại thần ở khu vực bình luận rồi, rất nhanh sau đó đã có người ở trong phòng phát sóng trực tiếp giải thích giúp tôi rồi:

“M.ộ chum cũng là cách nói bắt nguồn từ nhà nông, nếu như không nuổi nổi người già trong nhà thì bọn họ sẽ đào một cái hố trên đỉnh núi, sau đó bịt kín lại, chỉ để hở một cái lỗ thôi, giống như ngôi m.ộ trên không vậy.”

“Con cái trong nhà sẽ thả một cái dây thừng vào bên trong đó để đưa nước và đồ ăn vào cho người già, người già sẽ sống ở bên trong.”

“Đợi tới khi nào con cái không còn đưa đồ ăn thức uống tới nữa thì người già sẽ ch.ết đói ở trong đó luôn.”

“Một thời gian sau đó, con cái sẽ đến và lấp kín m.ộ chum, làm cho ngôi m.ộ này trở thành một ngôi m.ộ thật sự, danh xứng với thực.

Xem xong giải thích, tôi mới hiểu ra.

30.

Bảo làm sao mà phòng triển lãm đặc biệt của [Con Trai Có Hiếu] lại nối liền tới chỗ này, cả hai vốn đều là những phong tục dân gian tàn khốc tương tự như nhau.

Như vậy thì những tập tục vứt bỏ người già ở nơi núi cao hoang vu hẻo lánh cũng không hề hiếm gặp, ví dụ như là M.ộ chum, Hỷ Thọ Phạn*, Bài Ca Núi Narayama* của người Nhật Bản, đều có những ghi chép về các tập tục cổ xưa tương tự như vậy, ở thời cổ đại chiến loạn liên miên, xảy ra nhiều chuyện không may, hay gặp phải năm hạn xảy ra nhiều tai họa, có người còn ăn cả thịt người, không phân biệt giới tính hay tuổi tác để xoa dịu cơn đói, chứ đừng nói đến nuôi người già.

*Hỷ Thọ Phạn: Là một bát cơm với rau, thịt và trộn với thuốc (độc). Theo tục lệ Trung Quốc ở một số vùng thời xưa, khi trong nhà có người già trên bảy mươi tuổi mà con cái không còn sức nuôi sống người đó nữa thì con cái họ sẽ mời họ ăn Hỷ Thọ Phạn vào dịp Tết Nguyên Đán. Người già sẽ dậy từ sáng sớm, nấu Hỷ Thọ Phạn, rồi được con cái cho tiền đi mua vải liệm, tiền giấy và vòng hoa… và cả thuốc độc. Người già sau khi về nhà sẽ thay sẵn quần áo, đặt vòng hoa và tiền giấy trước cửa rồi tự tay trộn thuốc vào cơm, ăn xong bước ra ngoài, nằm xuống ngôi m.ộ đã đào sẵn, lặng lẽ chờ đợi chất độc có tác dụng. Việc các con phải làm chỉ là đợi chiều về, lấp đất vào ngôi m.ộ, đốt tiền giấy, cắm vòng hoa mà không cần phải tốn công sức gì thêm. Hỷ Thọ Phạn thực chất là bữa trưa cuối cùng mà những người già này tự chuẩn bị cho mình vì không muốn tạo gánh nặng cho con cái.

*Bài Ca Núi Narayama: Là một bộ phim Nhật Bản năm 1983 đạo diễn bởi Shōhei Imamura. Không gian phim được tái dựng trên nền ca kịch truyền thống kabuki của Nhật với chủ đề là cuộc sống quá đỗi khó khăn ở một làng miền núi Nhật. Đói kém quanh năm. Ở đó, dân làng tuân theo một tục lệ truyền đời: đem những người trên 70 sang phía bên kia sườn núi và bỏ mặc họ đến ch.ết. Người mẹ già Orin cả đời vất vả, biết rằng mình sống thọ lắm rồi và không muốn thành gánh nặng cho con nên đã đến lúc phải lên núi Narayama. Thế nhưng bà không hề bận tâm về điều đó, mà chỉ canh cánh chuyện tục huyền cho con trai cả Tatsuhei. Bà còn tìm một cô gái để giúp con trai thứ được trải nghiệm thú hoan lạc nam nữ. Thu xếp việc nhà xong, bà đập nát hàm răng còn tốt của mình vào đá để thuyết phục người con trai là bà giờ chẳng còn ích lợi gì cho con cháu. Dù rất thương mẹ mình và hoàn toàn không muốn, nhưng là vì “truyền thống”, Tatsuhei đành cõng mẹ lên núi. Trên đường đi Tatsuhei rất đau lòng nhưng Orin lặng lẽ chấp nhận số phận. Trong khi đó, một người hàng xóm của bà lại quyết li.ệt chống lại số mệnh của mình...

Tôi nhìn quay bốn phía đánh giá căn m.ộ chum này, muốn tìm được cách để bò ra khỏi nơi này.

Nếu đã là căn phòng triển lãm, không phải là cạm bẫy gì đó thì chắc chắn sẽ không nhốt người ta ở bên trong mặc kệ thói thường, hơn nữa cả đường đi tới đây, tôi cũng dần dần hiểu rõ một số quy tắc bí mật ở trong phòng triển lãm này —— mỗi một căn phòng triển lãm trông thì có vẻ qu.ỷ dị, kh.ủng bố, nhưng thực ra đều có cách để thoát ra, chỉ là phải dùng đến lối tư duy siêu việt lạ thường, khiến người ta khó bề tưởng tượng nổi mà thôi.

Không gian bên trong m.ộ chum không hề lớn, chỉ khoảng chừng mười mét vuông, ở giữa có trải một đám cỏ khô, bên cạnh còn có một số vật phẩm trưng bày như là bát đũa, ngoài ra thì cũng chẳng có thứ gì khác, cả căn phòng trống không, trừ những thứ được ánh đèn le lói từ bên trên cửa sổ rọi xuống ra thì tôi không nhìn rõ được thứ gì nữa.

Tôi vừa cầm điện thoại, tiếp tục kết nối với phòng phát sóng trực tiếp, vừa cố gắng nhìn quanh tìm xem trong căn phòng này có cơ quan gì đặc biệt hay không.

Bỗng nhiên, khu vực bình luận trở nên sôi nổi đã nhắc nhở tôi.

“Chủ phòng, trên tường hình như có thứ gì đó!”

Tôi lập tức quay lại và đi về phía bức tường theo như lời chỉ dẫn ở trên bình luận, sau đó liền phát hiện ra căn phòng này không hề có kết cấu bốn mặt, bốn góc truyền thống, cũng không có hình tròn giống như m.ộ chum bình thường, mà nó có hình bát giác vô cùng kỳ dị, mỗi bức tường trong số tám mặt đều có một cái lỗ nhỏ, hình như là dùng để thông khí.

Mà lúc này, trên bức tường ngay trước mắt tôi có một tấm giấy to màu vàng được dán xiêu xiêu vẹo vẹo, trên giấy là mực trắng được viết gì đó, tôi tới gần, dùng ánh sáng điện thoại soi vào thì mới nhìn rõ được nét chữ trên đó.

[Những Quy Tắc Chung Dành Cho Bệnh Nhân Của Bệnh viện t.âm th.ần Mạc Hồ]

Mà bốn chữ “Bệnh viện t.âm th.ần” trong đó được gạch đi, thay vào đó năm chữ “Phòng Triển Lãm Phong Tục Dân Gian Mạc Hồ*” được viết ở bên cạnh, ngoài ra bốn chữ “Những Quy Tắc Chung Dành Cho Bệnh Nhân*” cũng bị gạch đi, thay vào đó là “Quy Chế Quản Lý Vật Phẩm Trưng Bày” được viết ở đằng sau.

*Phòng triển lãm phong tục dân gian Mạc Hồ: Cụm từ gốc là 民俗展览馆 nên chỉ có năm tiếng

*Những Quy Tắc Chung Dành Cho Bệnh Nhân: Cụm từ gốc là “病大守则” nên chỉ có bốn tiếng

31.

Nơi này… trước kia là bệnh viện t.âm th.ần ư?

Trong não tôi bỗng nhiên xẹt qua một suy nghĩ, rồi cuối cùng mới phản ứng lại được, tại sao trước giờ tôi chưa từng nghe nói tới phòng triển lãm này nhưng lại luôn có cảm giác quen mắt kỳ lạ về nó chứ.

Cái nơi qu.ỷ qu.ái này, thật sự không phải là phòng triển lãm phong tục dân gian gì cả, “Mạc Hồ” là từ mà hồi nhỏ chúng tôi hay dùng để mắng ch.ửi người khác, và đây chính là tên của bệnh viện t.âm th.ần lâu đời nhất ở chỗ này của chúng tôi.

Chỉ là cái tên này thật sự quá xưa cũ rồi, có lẽ là từ tận mười lăm mười sáu năm trước rồi, hồi đó khi còn nhỏ, chúng tôi còn túm năm tụm ba chơi với nhau, có khi bực quá liền mắng đối phương rằng “Tiễn cậu tới Mạc Hồ nhé!”, ý tức là muốn nói đối phương đầu óc có vấn đề, cho nên phải nhốt ở bệnh viện t.âm th.ần để điều trị.

Sau đó tôi mới nghe người lớn trong nhà nói rằng bệnh viện t.âm th.ần đó đóng cửa rồi, hình như là bị bệnh viện nào đó ở Kiến Thành bên cạnh thu mua rồi, không lâu sau đó thì cũng chẳng còn nghe thấy tên của nó nữa

Tôi hoàn toàn không ngờ được rằng, xa cách nhiều năm như vậy, tôi lại tự mình tới cái bệnh viện t.âm th.ần này, hơn nữa nơi đây còn biến thành phòng triển lãm phong tục dân gian gì đó có m.a?

Nhớ tới hồi nhỏ người lớn trong nhà nói rằng bệnh viện t.âm th.ần này không phải nơi tốt đẹp gì, lòng tôi liền cảm thấy từng trận ớ.n lạnh.

Không được, không được nhìn nữa, sau khi thoát ra khỏi m.ộ chum, tôi lập tức tìm lối thoát hiểm khẩn cấp, tuyệt đối không thể ở lại cái nơi qu.ái qu.ỷ này thêm giây phút nào nữa.

Tôi vừa nghĩ như vậy, ánh mắt tôi vừa nhìn lướt qua “Quy Chế Quản Lý Vật Phẩm Trưng Bày”.

[Một. Tất cả mọi vật phẩm trưng bày trong phòng triển lãm phong tục dân gian vui lòng phục tùng mọi sự sắp xếp của nhân viên quản lý, bất cứ vật phẩm nào có ý định trốn thoát, tự làm tổn thương chính mình hay không tuân thủ theo “Quy Chế Quản Lý Vật Phẩm Trưng Bày” thì nhân viên quản lý có quyền tiêu hủy vật phẩm đó.]

[Hai. Để thuận tiện cho việc nhận dạng, các vật phẩm trưng bày hình người vui lòng đeo sợi dây đỏ ở cổ tay phải để phân biệt với nhân viên của phòng triển lãm.]

[Hai~Một. Điều khoản bổ sung: Kể từ ngày 21/02/2021, phòng triển lãm sẽ không có nhân viên. Trong phòng triển lãm sẽ chỉ còn có vật phẩm trưng bày. Điều khoản bên trên bị tuyên vô hiệu bởi nhân viên quản lý.] (Điều khoản này được viết bằng mực xám khói, được thêm vào ở vị trí giữa điều thứ hai và điều thứ ba)

[Ba. Nếu có từ mười vật phẩm trưng bày trở lên thì có thể hình thành một khu triển lãm. Hiện giờ, số lượng vật phẩm trưng bày của phòng triển lãm như sau:

Nhà Truyền Thống (Phi Nhân Loại): 20/21

Nhà Truyền Thống (Vật Ch.ết): 45/47

Nhà Phương Tây: 11/11

Nhà Hiện Đại (chuẩn bị mở cửa): 9/9]

[Bốn. Phòng triển lãm không có nhân viên bán vé, nghiêm túc tất cả vật phẩm trưng bày tiếp xúc với nhân viên bán vé. Nghiêm cấm tất cả các vật phẩm trưng bày trở thành nhân viên bán vé.]

[Năm. Phòng triển lãm không mở cửa với bên ngoài, chỉ dùng để thu thập và bảo tồn các vật phẩm trưng bày. Phòng triển lãm không có khách du lịch, nếu như vật phẩm trưng bày mới vào phòng triển lãm hiểu nhầm mình là khách du lịch thì những vật phẩm trưng bày khác có nghĩa vụ thông báo cho vật phẩm đó biết.]

Quy chế dừng lại tại đây, hình như vốn còn một nửa quy tắc nữa ở bên dưới, nhưng tờ giấy lại bị xé ngang ở đoạn giữa, cho nên phần được dán trên tường chỉ còn lại có vậy.

Trừ phần viết về quy chế thì phần trống không của tờ giấy màu vàng còn có những nét chữ nguệch ngoạc được viết bằng mực đỏ:

[11/03/2022, tôi nhìn thấy có nhân viên.]

[Thật sự có nhân viên xuất hiện trong phòng triển lãm này mà, lầu trên nói đúng đó.]

[Hình như nhân viên bán vé không giống với lúc trước lắm?]

[Cẩn thận với con trai của hắn ta đấy.]

[Rốt cuộc thì bao giờ Nhà Hiện Đại mới xây dựng xong thế? Tôi không muốn lại…]

[Nhân viên quản lý còn ở đó không?]

[Trong phòng triển lãm thật sự có nhân viên quản lý sao?]

……

Những nét chữ khác nhau được viết lộn xộn, rải rác trên tờ giấy, tôi mù mờ nhìn đống quy tắc này, không hiểu rốt cuộc chúng có ý gì.

Khu vực bình luận bỗng nhiên sôi nổi trở lại:

“M.ẹ ki.ếp, không phải chủ phòng ch.ó m.á sẽ biến thành vật phẩm trưng bày đấy chứ!”

“Không có khách du lịch là sao? Bảo sao thấy cả nửa ngày trời mà trong phòng triển lãm chẳng có chút hơi người nào…”

“Hình như bên dưới là một con mắt đó.”

“Bệnh viện t.âm th.ần Mạc Hồ? Hồi nhỏ tôi cũng từng nghe tới cái tên đó đấy! Bảo làm sao tôi lại thấy cái tên đó quen tai thật?”

“Ôi mẹ ơi, phòng triển lãm này được cải tạo lại từ một bệnh viện t.âm th.ần sao?”

“Cũng không chắc là cải tạo đâu, có thể đến tận bây giờ nó vẫn là bệnh viện t.âm th.ần đấy…”

32.

Tôi mở to mắt nhìn sức nóng của khu vực bình luận ngày càng dâng cao, không biết có phải do tin tức truyền ra ngoài hay không mà phòng phát sóng trực tiếp càng ngày càng hot, cứ nổi lên mãi không ngừng, từ con số một vạn, hai vạn lúc tôi mới vào phòng triển lãm, tăng lên liên tục, dần dần đột phá mốc mười vạn, hai mươi vạn… cả phòng phát sóng trực tiếp bây giờ đã biến thành một nơi vui chơi giải trí, mọi người tranh nhau bình luận về “bộ mặt thật” của cái phòng triển lãm văn hóa dân gian Mạc Hồ qu.ỷ dị này.

Bọn họ thì bình luận sôi nổi ở trên đó, nhưng người thật sự bị nhốt ở đây và phải đối mặt với tất cả mọi thứ thì chỉ có một mình tôi mà thôi.

Nhìn sức nóng của khu vực bình luận ngày càng tăng cao, bỗng nhiên tôi mới hậu tri hậu giác rùng mình một cái.

Khoan đã.

Ban nãy có một bình luận nói gì ấy nhỉ.

—— con mắt?

Con mắt ở đâu ra?

Tôi cúi thấp đầu xuống.

Đối mặt với cái lỗ nhỏ ở trên bức tường đối diện, không biết từ khi nào mà thật sự có một con mắt ở bên ngoài đang dí sát vào cái lỗ kia, nhìn tôi không chớp mắt.

Không phải mắt tứ bạch, cũng không có nước mắt đỏ như máu, chỉ là một con mắt bình thường, rất to và tròn, tràn đầy cảm xúc tò mò giống như trẻ con vậy.

Tôi vẫn không hề buông lỏng, ngược lại lập tức trở nên cảnh giác hơn nữa.

Đây là cái gì vậy?

Nhân viên, vật phẩm trưng bày, hay là… nhân viên quản lý?

Tầng tầng lớp lớp những quy tắc cổ qu.ái đều có thể kéo tôi vào vực sâu hoang mang, vạn kiếp bất phục.

Huống hồ, vào thời gian và địa điểm như thế này, bỗng nhiên có một đứa trẻ con nằm bò bên ngoài m.ộ chum, ghé mắt nhìn trộm tôi như vậy thì chắc chắn nó vốn dĩ cũng đã qu.ỷ dị rồi.

Khi tôi còn chưa mở miệng nói gì thì bỗng nhiên một giọng nói non nớt giống như trẻ con vang lên:

“Anh lạc đường à?”

Tôi kinh ngạc nhiên vào đôi mắt đó, gật đầu theo bản năng.

“Vậy anh sống ở khu nào thế?”

Giọng nói trẻ con lại cất tiếng hỏi.

“Tôi không sống ở đây, tôi là khách du lịch.”

“Hi hi, làm gì có khách du lịch chứ.”

Nghe tôi nói chuyện với ai đó ở cách vách, những người ở trong phòng phát sóng trực tiếp liền hít ngược một ngụm khí lạnh, tưởng rằng tôi bị hoàn cảnh kh.ủng bố, qu.ỷ dị của nơi này bức đi.ên mất rồi.

Tôi lập tức giơ ống kính lên để bọn họ cũng có thể nhìn được con mắt trên bức tường.

Con mắt kia chớp chớp, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

Một hồi sau, đối phương bỗng nhiên nói:

“Được thôi, vậy tôi sẽ mở cửa thả anh ra ngoài, anh tự tìm đường về nhà nhé.”

Trong lòng tôi mừng thầm, thở phào một hơi.

Dù đứa trẻ này rốt cuộc có thân phận như thế nào thì ít ra đã nói ra được lời thấu tình đạt lý như vậy thì chắc cũng sẽ không có ác ý gì đối với tôi.

Bằng lòng thả tôi ra khỏi nơi này là được rồi.

Ngay sau đó, mặt tường bên tay trái của tôi chấn động mạnh, từ từ di chuyển và mở ra một cánh cửa màu tối.

Tôi lập tức cầm lấy điện thoại, chạy ra khỏi cánh cửa.

Bên ngoài cánh cửa lại là một căn phòng hình tròn, nhưng điểm khác biệt so với căn phòng lúc trước là căn phòng này rất lớn, cho nên trông cũng trống trải hơn rất nhiều, bốn phía đều tỏa đi các hướng khác nhau, cũng chính là cánh cửa dẫn đến các khu triển lãm khác nhau, chỉ có một hành lang ở phía chéo đối diện, không biết nó dẫn tới nơi nào.

Mà ở chính giữa căn phòng có treo tấm biển đánh dấu [Nhà Truyền Thống (Vật Ch.ết)].

Không còn ở Nhà Phi Nhân Loại nữa sao?

Tôi chớp chớp mắt, mãi sau mới phản ứng lại được, vậy xem ra Nhà Vật Ch.ết chắc là ở tầng trên của Nhà Phi Nhân Loại, cho nên sau khi tôi rơi xuống từ cửa sổ trên nóc m.ộ chum, đi từ cánh cửa kia ra đây thì mới vừa hay đến được Nhà Vật Ch.ết.

Nhìn trái nhìn phải, nhưng tôi vẫn không tìm thấy được đứa trẻ con đã thả tôi ra ngoài, vốn tôi còn muốn cảm ơn cậu bé đó, tiện thể hỏi về tỉnh hình của phòng triển lãm, như này thì xem ra tôi vẫn chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi.

Nghĩ như vậy, tôi tiện tay đóng cửa, chuẩn bị thử tìm xem lối ra ở đây.

Nhưng bỗng nhiên tôi lại phát hiện ra có chỗ nào đó không được đúng cho lắm.

Tôi cúi thấp đầu và nhìn kỹ lại một lượt, rồi lại nhìn thêm lần nữa, sau đó mới chắc chắn được rằng trên cánh cửa không có cái lỗ nào cả.

Nhưng mà không đúng nha, trên mỗi một mặt của tám mặt tường trong m.ộ chum đều có lỗ, nhưng tôi đã đếm kỹ rồi mà, cánh cửa màu tối này trước kia cũng là một mặt tường mà, sao lại không có lỗ được cơ chứ?

Tôi lập tức nhìn sang hai bên, nhưng lại phát hiện ra bề mặt của cả căn phòng này rất bằng phẳng, không hề có bất kỳ một lỗ thông khí nào.

Kỳ lạ.

Tôi lùi lại nửa bước, lại bước vào m.ộ chum một lần nữa.

Ở trong cái lỗ nhỏ kia, con mắt lúc nãy vẫn còn ở đó, không, so với việc nói con mắt vẫn còn ở đó thì nói rằng bảy cái lỗ nhỏ lúc đầu vốn không hề có con mắt nào thì bây giờ ba, bốn lỗ trong số đó cũng để lộ ra con mắt thì đúng hơn.

“Sao thế, anh đang tìm cái gì à?”

Giọng nói của trẻ con lại vang lên lần nữa.

Sắc mặt tôi trở nên tái nhợt, không nói lời nào liền co cẳng chạy ra khỏi cánh cửa, sau đó đóng sập cửa lại.

Mà ở bên ngoài, mặt tường của căn phòng vẫn trơn bóng, nhẵn nhụi như lúc đầu.

Ch.ết tiết, tôi phải nghĩ tới từ sớm chứ…

Cái lỗ nhỏ đó, không phải là tại bên ngoài có người nào dán mắt lên đó nhìn… mà những con mắt đó rõ ràng là mọc trên tường!!

Trên tám mặt tường của m.ộ chum… mọc đầy mắt trẻ con!

Như thể một bí mật to lớn gì đó đã bị tôi phát hiện ra, ngay vào lúc tôi tông cửa xông ra, bỗng nhiên ánh đèn xung quanh tối dần lại, cả căn phòng triển lãm dường như rung động mạnh.

Sau đó, cánh cửa ở bốn phía cửa căn phòng hình tròn dần dần lặng lẽ lần lượt mở hết ra.

Con ngươi của tôi co rút mạnh.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, khu vực bình luận điên cuồng nhảy lên các bình luận.

“M.ẹ n.ó, xảy ra chuyện gì thế?”

“Có chuyện gì vậy?”

“Chủ phòng, đừng sốt ruột, anh thử nhìn thời gian xem, ở chỗ anh bây giờ đang hiển thị mấy giờ?”

Mấy giờ?

Tôi lại nhìn bên góc phải trên cùng, 24:07.

Hơn 12 giờ.

—— Không đúng.

—— Không đúng.

—— Không đúng!!

Có một quy tắc nào đó ở ngoài cửa quầy bán vé bỗng nhiên lóe lên trong não tôi.

Thời gian mở cửa của phòng triển lãm này là…

To.ang, chạy lẹ thôi!

Tôi không kịp suy nghĩ nhiều thêm nữa, xông ngay vào trong hành lang duy nhất ở phía đối diện.

Rất nhanh sau đó, bóng dáng của tôi liền mất hút trong bóng tối vô tận ở điểm cuối của hành lang.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom