• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Phòng triển lãm không người (4 Viewers)

  • Chương 6

21.

Tôi vừa nghĩ trong lòng, vừa quay đầu nhìn vào con mắt của búp bê, quả nhiên đúng là như trên bình luận nói, mắt của nó vừa to vừa tròn, vô cùng đẹp, hoàn toàn trái ngược lại với mắt tứ bạch.

“Vậy phải làm sao đây? Tôi cũng đâu thể vẽ mắt của nó thành mắt tứ bạch được.”

Tôi vừa lầm bầm vừa vươn tay chạm nhẹ vào mắt của con búp bê, muốn sờ thử xem.

Ai mà ngờ tay của tôi vừa mới chạm vào đôi mắt đó thì bỗng nhiên đôi con ngươi đó chuyển động.

“艹!”

Tôi buột miệng thốt lên, rụt tay lại như bị điện giật, tôi nhìn thấy hốc mắt của con búp bê xoay, không ngờ bên trong đôi mắt lại biến thành một đôi con ngươi, bốn con mắt trễ xuống, nhìn chằm chằm vào tôi.

Con búp bê xinh đẹp, động lòng người ban đầu bỗng nhiên trở nên âm u, vô cùng kh.ủng bố.

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia và liếm đôi môi nứt nẻ của mình.

Đầu tiên là “Qu.ỷ Thổi Đèn”, sau đó là “Ba Không Lấy”, bây giờ thì cuối cùng tôi cũng hiểu được cụm từ "Chuyến tham quan trong phòng triển lãm là một buổi biểu diễn có tương tác phong phú" trên tác phẩm điêu khắc bằng đá ở lối vào phòng triển lãm có nghĩa là gì rồi…

Thật sự có cơ quan của mật thất đúng không…

Xem ra e là phải điều chỉnh đôi con ngươi của con búp bê thành đúng mắt tứ bạch thì mới có thể thả tôi ra rồi?

Không biết là tên nhà thiết kế tr.ời đá.nh nào có nhân cách phản xã hội và tâm lý bi.ến th.ái mà lại đi làm ra cái thứ qu.ái qu.ỷ này!

Tôi cố nhịn sự khó chịu xuống, vươn tay ra, di chuyển con ngươi của búp bê một lần nữa.

… Sau đó nó trông còn khoa trương hơn lúc đầu nữa.

Đôi con ngươi biến thành hốc mắt trắng ngần, bên trong không hề có màu đen, giống như một người mù, khóe mắt còn mơ hồ có vài giọt nước mắt đỏ như m.áu chảy ra.

Phải mau chóng xoay nó lại như ban đầu thôi.

Cuối cùng, tôi cũng lật ra được một đôi con ngươi, trên dưới trái phải đều không tiếp xúc với vành mắt, chính là tướng mắt tứ bạch trên bình luận nói.

Chắc như vậy thì không còn vấn đề gì nữa rồi nhỉ?

Tôi quay người kéo cửa ra.

Quả nhiên là sau đó cánh cửa hé ra một khe hở.

Ngay khi tôi đang vui mừng khôn xiết, chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên, góc áo của tôi bị thứ gì đó kéo lại.

Lúc này, đến sự can đảm để quay đầu lại tôi cũng không có, cảm giác ớ.n lạ.nh lan ra khắp cả nửa người như thể bị rơi vào hầm băng vậy.

Một giọng nói cực nhỏ truyền tới từ phía sau lưng tôi.

“... Dẫn tôi đi với…”

“Hổ đã ăn hết thịt của tôi rồi, cừu đang giết tôi…”

“Tôi chỉ còn lại cái này thôi… Xin hãy đưa tôi đi với… Tôi không phải vật phẩm trưng bày đâu…”

“Tôi muốn… về nhà…”

22.

Khoảnh khắc ấy, lông tơ cả người tôi dựng đứng hết cả lên, tôi không hề do dự kéo cửa ra, xông thẳng ra ngoài cửa mà không hề ngoảnh đầu lại.

Lực nắm lấy vạt áo của tôi nhỏ hơn tôi tưởng tượng, tôi thậm chí còn chẳng có cảm giác gì, cũng không có sự ngăn cản hay tấn công nào như trong tưởng tượng, tôi đã đi vào căn phòng hình tròn rồi.

Không kịp suy nghĩ gì, tôi theo bản năng quay phắt người lại, nắm lấy tay nắm cửa rồi đóng sập lại.

Khoảnh khắc cánh cửa bị đóng lại, tôi nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng trong căn phòng mờ tối.

Con búp bê đứng ở đó, vẫn khoác hỷ phục, đội mũ phượng, bỗng nhiên tỏa sáng như mây ngũ sắc lúc ráng chiều vậy.

Chỉ là vị trí vốn dĩ nên là đôi mắt của cô ta lúc này chỉ còn lại hai cái lỗ đen thùi lùi với m.áu thịt lẫn lộn.

Cô ta vươn nhẹ tay về phía tôi,

Trên năm ngón tay thon dài không tỳ vết đẹp như ngọc, hai con mắt tròn xoe lẫn lộn m.áu thịt ngước nhẹ lên nhìn thẳng vào mắt.

Giữa năm ngón tay, m.áu tươi x.ác ch.ết chảy ra, nhỏ từng giọt tí tách xuống mặt đất.

Mà đôi mắt kia, cứ như vậy giơ bàn tay đó ra trước mặt tôi với vẻ mặt không buồn không vui, dường như còn mang theo chút khẩn thiết thỉnh cầu và tuyệt vọng nhìn đăm đăm về phía tôi.

Sau đó.

“Đùng…”

Cửa phòng bị tôi đóng sập lại, không đẩy ra được nữa.

Trong căn phòng có hình tròn, không khí tĩnh mịch đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng thở hổn hển nhỏ của tôi.

Tôi sững người ngay tại chỗ, trong đầu vẫn hiện lên cảnh tượng cuối cùng mà tôi nhìn thấy trước khi đóng cửa.

Đó là gì vậy chứ?

Tôi giật mình, bình tĩnh lại rồi quay đầu nhìn vào màn hình điện thoại, hình như có người trong phòng phát sóng trực tiếp nghe được âm thanh đó, nhưng số đông thì vẫn không nghe thấy gì. Màn hình bình luận bắt đầu trở nên sôi nổi, nhưng chắc chắn là trong điều kiện tối tăm như vừa nãy thì ống kính máy quay tôi cầm trên tay không thể bắt được khoảnh khắc hiện ra qua khe cửa trước khi cửa đóng lại chỉ diễn ra trong chưa đầy một giây.

Bọn họ không hề biết tôi đã nhìn thấy cái gì, mà tôi cũng không biết giải thích với bọn họ như thế nào.

Là ảo giác sao?

Tôi ở trong cái phòng triển lãm qu.ỷ dị này lâu như vậy rồi, nếu nói là nghi tâm sinh ám qu.ỷ* thì trong đầu hiện ra những ảo giác đáng sợ như vậy cũng là điều bình thường.

*nghi tâm sinh ám qu.ỷ: Tâm nghi ngờ khiến người ta mất đi sự bình an, chiêu mời khổ nạn, thậm chí còn đánh mất những thứ tốt đẹp trong khoảnh khắc. Trong trường hợp này có thể hiểu theo nghĩa đen là trong lòng nghi ngờ là có m.a qu.ỷ nên tự tưởng tượng ra những cảnh tượng qu.ỷ dị.

Tôi lắc lắc đầu, cố gắng để gạt bỏ cảnh tượng kia ra khỏi đầu mình.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, số người truy cập vào càng ngày càng nhiều.

Không ngừng xuất hiện các làn sóng bình luận, thúc giục tôi tiếp tục dẫn bọn họ đi xem căn phòng tiếp theo.

So với sự phấn khích của bọn họ, trong lòng tôi lại càng ngày càng hoảng loạn.

Phòng triển lãm này… đúng là rất kỳ lạ.

Không hề có những thứ như là qu.ỷ qu.ái hay là li.nh h.ồn người ch.ết, nhưng ở trong không gian này, cái cảm giác qu.ỷ dị như thể bị những quy tắc méo mó khống chế ngày càng trở nên rõ ràng hơn.

Tôi quay đầu lại, nhìn về phía mấy căn phòng bên cạnh.

23.

[Tác phẩm trưng bày: Em Bé Bị Tr.eo Trên Cây]

[Tác phẩm trưng bày: M.ộ Chum*]

*M.ộ Chum: Mọi người muốn xem hình thì tra từ này nha: “瓦罐坟”

[Tác phẩm trưng bày: Con Trai Có Hiếu]

……

Nói thật, bây giờ tôi đã hơi s.ợ và không dám tiếp tục đến những khu triển lãm tiếp theo rồi, thậm chí tôi có hơi hối hận vì tối nay đã xông vào lỗ mãng như thế này rồi. Nếu như được lựa chọn thì tôi thà từ bỏ sức nóng của phòng phát sóng trực tiếp, nhanh chóng tìm một lối thoát khẩn cấp nào đó rồi rời khỏi cái nơi qu.ỷ dị này còn hơn.

“Chủ phòng sao thế?”

“Đứng ngây ra đó làm cái gì nữa? Có vào nữa không thế?”

“Không lẽ chủ phòng s.ợ rồi? Nhạt nhẽo thế.”

“Mau đến căn phòng tiếp theo đi, tôi muốn biết rốt cuộc “Em Bé Bị Tr.eo Trên Cây” kia là cái gì, cảm giác có vẻ ki.nh kh.ủng.”

“Mau vào, mau vào, mau vào, mau vào, mau vào, mau vào…”

Một loạt lời thúc giục làm tôi lại phải đâm lao thì phải theo lao. Điều duy nhất để tôi an ủi chính mình đó chính là lợi nhuận thu được từ việc phát sóng trực tiếp trong buổi tối hôm nay hẳn là cao vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi.

Giữa hàng loạt tiếng bàn tán xôn xao ở khu vực bình luận, một Đề Đốc bỗng nhiên nhảy ra mà không có bất cứ sự báo trước nào.

Đề Đốc: quà người xem phát sóng trực tiếp tặng cho chủ phòng, có thể quy đổi thành tiền sau khi trừ đi phí trung gian của nền tảng phát sóng trực tiếp

Trong lòng tôi bây giờ chỉ có - sốc - phát sóng trực tiếp lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhận được món quà giá trị như thế này!

Tôi còn chưa kịp cúi chào bắn tim để cảm ơn anh trai này thì bình luận của anh ta đã nhảy tới trước mặt tôi:

“Chủ phòng, đến căn phòng “Con Trai Có Hiếu” kia xem thử một chút được không?”

“Tôi nhớ ông cậu của tôi rồi.”

Tôi ngây ra, không hiểu ý của anh ta.

Nhưng mà anh ta đã gửi cả Đề Đốc tới rồi, đương nhiên là papa kim chủ* nói thế nào thì là như thế rồi.

*Papa kim chủ: ý nói người giàu có, nghĩa gần giống như sugar daddy

Cùng lắm thì… cùng lắm thì nếu như bên trong đó mà có thứ gì qu.ái qu.ỷ thì tôi ra ngoài rồi chạy luôn, không xem tiếp căn phòng thứ ba nữa!

Tôi vừa an ủi bản thân, vừa đi vào căn phòng có đề biển [Tác phẩm trưng bày: Con Trai Có Hiếu] ở ngoài cửa phòng.

Hít sâu một hơi, tôi chậm rãi đẩy cửa ra rồi bước vào phòng.

Trong phòng tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì sất, chỉ có một cơn gió lạnh nhè nhẹ thổi tới từ phía trước mặt, lạnh lẽo vô cùng, thậm chí còn mang theo hơi ẩm.

Không có đèn sao?

Tôi vừa cẩn thận giữ cửa, không để cho nó đóng lại, vừa mò mẫm tìm công tắc đèn trên tường. Nhưng chẳng có gì hết.

Tôi từ từ lùi lại đằng sau, sau đó quay mặt về phía màn hình, giải thích với vẻ mặt có chút xấu hổ: “Anh trai à, không phải tôi không vào, tôi vừa vào thì anh cũng thấy rồi đấy, bên trong tối om, chẳng có gì cả.”

Còn chưa đợi tôi giải thích xong lý do thì ở khu vực bình luận đã có người nói chen vào:

“Đương nhiên là phải tối rồi, tại vì chủ phòng đã đóng cửa đâu!”

“Hả?”

Tôi có hơi mơ hồ, cái này thì có liên quan gì tới việc đóng cửa.

“Đằng sau, đằng sau, một tấm biển “Những Điều Khách Du Lịch Cần Biết” to lù lù như thế kia, chúng tôi nhìn thấy hết rồi, ban nãy anh ngơ ngẩn đứng ở đó để nghĩ cái gì thế?”

Tôi quay đầu lại nhìn về phía màn hình bình luận nói, bây giờ mới ho.ảng h.ốt phát hiện ra ở đằng sau tấm biển to đùng [Nhà Truyền Thống (Phi Nhân Loại)] ở ngay chính giữa căn phòng hình tròn kia không ngờ lại chi chít những con chữ bé tí được viết bằng mực đỏ.

Tôi bước lên phía trước để nhìn kỹ, đánh giá nó thì mới phát hiện không ngờ hàng chữ đầu tiên lại chính là:

[Những Điều Khách Du Lịch Tới Tham Quan Phòng Triển Lãm Phong Tục Dân Gian Mạc Hồ Cần Biết (Bản Lén Lút)]

……

Bản Lén Lút là cái qu.ái gì?

Tôi tiếp tục đọc xuống bên dưới.

24.

[Một. Khi nhìn thấy hàng chữ này, đừng để lộ ra bất kỳ biểu cảm gì, đừng để bất cứ người nào khác phát hiện ra là bạn nhìn thấy những chữ này. Nó không nhìn được những chữ này đâu.]

[Hai. Nó ở ngay đằng sau lưng bạn đấy.]

“Ba. Đừng sợ hãi, kể từ khi bạn bước vào phòng triển lãm này thì nó đã chú ý đến bạn rồi. Nó không thể làm tổn thương bạn được. Nó chỉ muốn biến thành bạn mà thôi.]

[Bốn. Luôn phải ghi nhớ rằng, bạn không phải là vật trưng bày của phòng triển lãm, bạn không phải là nhân viên, bạn là khách du lịch. Khách du lịch là khách, và khách rồi sẽ phải về nhà.]

[Năm. Có thể tin tưởng được nhân viên bán vé. Tất cả nhân viên đều là người đi.ên. Nhân viên quản lý… xuỵt, đừng nhắc tới nhân viên quản lý.]

[Sáu. Sau đây, vui lòng làm theo lời tôi nói.]

[Bảy. Lập tức vào một căn phòng triển lãm nào đó rồi tiếp tục tham quan. Đừng s.ợ các vật phẩm trưng bày, các vật phẩm trưng bày không hề có ác ý.]

[Tám. Nỗi sợ hãi đối với vật phẩm trưng bày sẽ khiến bạn không thể bước vào bất cứ một căn phòng triển lãm nào, từ đó bạn sẽ lạc lối ở những hành lang dài vô tận của phòng triển lãm này.]

[Chín. Sau đó, bạn sẽ biến thành nó.]

[Mười. Tất cả những lối ra của phòng triển lãm này đều dùng để đá.nh l.ừa, lối ra thật sự bị che giấu ở một căn phòng triển lãm nào đó.]

[Mười Một. Sau khi vào căn phòng triển lãm và tìm được chỉ thị tiếp theo của tôi thì tôi sẽ dẫn bạn trốn thoát ra ngoài.]

[Mười Hai. Hãy nhớ rằng, phải nhanh chân lên, thời gian dành cho bạn không còn nhiều nữa đâu.]

[Mười Ba. Bạn đang…… dần dần biến thành nó.]

Miệng tôi há hốc.

Đây… đây là cái qu.ái gì vậy?!

Một cảm giác ớ.n lạ.nh quen thuộc ùa tới từ phía sau lưng tôi, tôi cố gắng kiềm chế bản thân không quay đầu lại, nhưng tôi có thể cảm nhận được rõ ràng cái cổ và bả vai cứng đờ của mình đã nổi hết da gà da vịt lên rồi.

Tôi cảm thấy như lòng bàn tay đang cầm điện thoại của mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh rồi.

Tôi miễn cưỡng đảo tròng mắt, nhìn về phía phòng phát sóng trực tiếp, nhưng lại phát hiện ra hình như tất cả người xem hình như đều không nhìn thấy những chữ này vậy, bọn họ ngược lại vẫn liên tục thúc giục với vẻ không hài lòng:

“Chủ phòng lại ngơ ngẩn cái gì đấy?”

“Mau tới căn phòng khác đi!”

“Tôi phải nhìn ba hàng chữ “Những Điều Khách Du Lịch Cần Biết” cả nửa năm nữa có đúng không? Chủ phòng m.ù chữ à?”

Ba hàng chữ?

Tôi liền lập tức dụi mắt, ngẩng đầu nhìn lại.

Những con chữ màu đỏ tươi như m.áu dường như chỉ là ảo giác của một mình tôi, biến mất sạch sẽ.

Ở đằng sau tấm biển, vẻn vẹn chỉ có ba hàng chữ lớn:

[Một. Tất cả các căn phòng triển lãm trong phòng triển lãm này đều phải đóng cửa ngay sau khi mở cửa bước vào. Đèn sẽ tự động bật sau khi căn phòng triển lãm được mở ra nên bạn không cần phải lo lắng.]

[Hai. Nếu bạn cảm thấy s.ợ h.ãi, lo lắng hoặc có cảm giác bị mắc kẹt ở bất kỳ nơi nào trong phòng triển lãm thì vui lòng dùng tay trái bịt mắt lại, giơ tay phải lên cao và vẫy tay ba lần. Nhân viên sẽ có mặt bên cạnh bạn ngay lập tức.]

[Ba. Tất cả trải nghiệm tương tác và hiệu ứng trong phòng triển lãm này đều là sản phẩm của khoa học kỹ thuật, xin đừng s.ợ h.ãi hay ho.ảng s.ợ.]

Tôi không biết bây giờ vẻ mặt mình như thế nào.

Nhưng tôi biết, nếu như tôi tin vào cái thứ gọi là “sản phẩm của khoa học kỹ thuật” thì tôi chính là một thằng ng.ốc chính hiệu.

Bây giờ tôi có thể chắc chắn một trăm phần nghìn rằng phòng triển lãm này tuyệt đối là có vấn đề!

Mà tin xấu hơn là, có một tên x.ui x.ẻo bị mờ mắt vì tiền hiện đang mắc kẹt trong cái phòng triển lãm có vấn đề nặng này.

Mà tên x.ui x.ẻo đó, chính là tôi.

……

Tôi hít sâu một hơi, tới lúc này rồi thì tôi lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

Thực ra, tôi cũng đâu có sự lựa chọn nào đúng không.

Dù những chữ màu đỏ ban nãy tôi nhìn thấy là sản phẩm của khoa học kỹ thuật hay là do ma qu.ỷ tác oai tác qu.ái thì chuyện tôi nên làm bây giờ đều giống nhau.

Đó chính là rời khỏi căn phòng hình tròn này ngay lập tức và đi vào căn phòng có tên là [Con Trai Có Hiếu] kia.

Còn về việc trong đó thứ nào là thật, thứ nào là giả…… thì phải đợi đến khi nào tôi thoát ra khỏi nơi này rồi nói đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom