33.
Khi tôi phát hiện ra hành lang có gì đó không đúng lắm thì đã là chuyện của năm phút sau khi tôi lao như bay như con ruồi mất đầu ở trong hành lang rồi.
Phòng phát sóng trực tiếp ban đầu còn s.ợ h.ãi cùng với, dần dần về sau lại trở nên kinh ngạc và thán phục.
“Chủ phòng rèn luyện sức khỏe ở đâu thế?”
“Trâu bò đấy, có thể vừa hét vừa chạy như bay trong năm phút đồng hồ không ngừng nghỉ, chủ phòng đã từng nghĩ tới việc luyện tập để đi thi đấu điền kinh chuyên nghiệp chưa?”
“Thể chất giữa người với người quả nhiên là không giống nhau, dưới cơn s.ợ h.ãi cực độ mà chủ phòng…”
Tôi nhìn những tiếng cười nói vui vẻ của màn hình bình luận, sắc mặt lại càng ngày càng tái mét.
Chúng tôi cách nhau bởi một cái màn hình, nên đương nhiên bọn họ đã coi phòng phát sóng này là phòng phát sóng nhà m.a, nhìn thấy tôi bị dọ.a s.ợ đến mức nhảy dựng lên thì ai nấy đều vui ơi là vui, tôi càng sốt ruột thì bọn họ càng cảm thấy chân thật rồi vui đến nổ trời luôn.
Chỉ có mình tôi biết được rằng, cái nhà m.a này có lẽ không có m.a, nhưng có thứ gì đó còn kh.ủng bố hơn gấp trăm lần so với m.a.
Những âm thanh kia chưa từng dừng lại sau lưng tôi.
Tôi có thể nghe thấy bọn chúng, như là bọn chúng có thể ngửi được mùi của tôi vậy.
……
Mười phút sau, tôi thở hồng hộc tựa người vào trên bức tường của hành lang như một con cá muối mắc cạn, hai mắt dần trở nên đờ đẫn.
Đối với một fat otaku* suốt ngày nằm ườn ở ký túc xá, tốt nghiệp rồi thì lại ru rú ở trong nhà như tôi thì chạy đường dài liên tục trong mười phút đồng hồ này dường như lấy của tôi nửa cái mạng vậy.
*fat otaku: là một thuật ngữ văn hóa có nguồn gốc từ cộng đồng ACGN Nhật Bản, khi mới xuất hiện, nó được dùng như một thuật ngữ xúc phạm để miêu tả những người trẻ béo phì, không thích tập thể dục, thích ăn đồ ăn vặt nhiều calo. và thích nhìn vào màn hình máy tính trong thời gian dài. Nó trở nên phổ biến trên Internet vào năm 2014 và trở thành một từ thông dụng trên Internet. Với sự lan rộng của văn hóa hai chiều, giờ đây nó được sử dụng như một trò đùa vô hại.
Mà thứ gay go hơn là hình như tôi uổng công chạy rồi.
Đáng nhẽ tôi phải lường được từ trước rằng cái nơi qu.ỷ qu.ái muốn lấy mạng người này sao lại có thể có một cái hành lang để cho tôi chạy thoát bình yên vô sự được cơ chứ?
Ở trên góc tường chỗ khúc ngoặt có dán một tấm biển tên nhỏ bằng đồng.
[Tác phẩm trưng bày: Qu.ỷ Đập Tường*]
[Giới thiệu về tác phẩm trưng bày: Nếu như bị mắc kẹt ở hành lang thì vui lòng lập tức hét lớn tiếng cầu cứu nhân viên, tôi sẽ tới ngay lập tức.]
……
Theo như những lời trên khu vực bình luận thì đây đã là lần thứ bảy tôi đi qua tấm biển này rồi, bọn họ đã phát hiện ra điểm khác thường từ lâu rồi, nhưng ban nãy tôi chỉ mải vừa chạy vừa ch.ửi, cho dù có vài bình luận nhắc nhở thì cũng sẽ nhanh chóng bị nhấn chìm bởi làn sóng bình luận thôi, cho nên cho tới tận bây giờ, khi tôi đã chạy đến mức hai chân mềm nhũn và ngồi li.ệt ở góc tường thì mới phát hiện ra bí mật đáng ra nên được phát giác ra từ lâu này.
—— Hành lang này không phải lối thoát gì hết.
Mà chỉ là một khu triển lãm đặc biệt mà thôi.
Là khu vực triển lãm để trưng bày [Qu.ỷ Đập Tường].
Chuyện đến nước này rồi, cho dù tôi có ngờ nghệch đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể tin mấy lời qu.ái qu.ỷ như là hét to cầu cứu nữa.
Có trời mới biết tôi mà hô lên thì thứ gì sẽ tới?
Tôi vừa mệt vừa sợ dựa vào bức tường, hai chân như bị đổ chì, trái tim thì lạnh lẽo như thể bị rơi vào hầm băng.
Không còn nhiều thời gian nữa, nhưng tôi thì vẫn chưa thể thoát ra khỏi chỗ này.
Tôi không biết mấy quy tắc trong phòng triển lãm là gì, nhưng rõ ràng là việc thời gian hiện tại là “24:07” không hề hợp lý theo lẽ thường.
Và cũng không nằm trong thời gian kinh doanh “0:00 - 24:00” của phòng triển lãm.
Tôi có thể phát giác ra một cách rõ nét được sự biến hóa qu.ỷ dị trong phòng triển lãm này.
Ở trong “thời gian” ngoài thời gian mở cửa thì tất cả các vật phẩm trưng bày đều tự do.
Tôi không thể nào tưởng tượng được cảnh tượng bách qu.ỷ dạ hành* diễn ra trong phòng triển lãm này như thế nào, tôi chỉ có thể thầm ch.ửi r.ủa trong lòng rằng, rõ ràng đã đến thời gian rồi nhưng tại sao vật phẩm trưng bày có tên là [Qu.ỷ Đập Tường] này lại không mau chóng ra ngoài hóng gió, nghỉ ngơi như những vật phẩm khác.
*“Bách qu.ỷ dạ hành” (Hyakki-yagyo/ Hyakki-yakou – 百鬼夜行) là một truyền thuyết nổi tiếng thường xuất hiện trong các câu chuyện kể từ thời Heian đến thời Muromachi. Bách qu.ỷ dạ hành có thể xem là một hoạt động của các loài y.êu qu.ái, chúng tụ họp lại thành đoàn và đi khắp các khu phố, ngõ ngách vào ban đêm.
34.
Những tạp âm huyên náo vang lên bên tai tôi, như thể có thứ gì đó đang tìm tôi vậy, nó ngửi thấy được mùi trên cơ thể tôi và muốn giữ tôi ở lại nơi này cùng nó.
Tôi không nói gì nữa, cũng không còn sức để nói gì vào lúc này.
Tôi đặt điện thoại bên cạnh người, yên lặng nhìn khu vực bình luận của phòng phát sóng trực tiếp vẫn đang sôi nổi.
Hoàn toàn tương phản với sự mệt mỏi và s.ợ h.ãi của tôi, lúc này mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đang tận hưởng sự vui vẻ lên đến cao trào.
Bởi vì bọn họ được tận mắt chứng kiến, Qu.ỷ Đập Tường không ngờ lại có thật.
Bọn họ không nhìn thấy búp bê với mắt tứ bạch m.áu thịt lẫn lộn, không nhìn thấy người giấy ch.ết đi ở Con Trai Có Hiếu, cũng không rơi vào M.ộ Chum, nghe thấy những tiếng thầm thì của những con mắt kia, căn phòng Qu.ỷ Đập Tường mà tôi mãi mãi không thể nào thoát ra được chính là chuyện kỳ dị đầu tiên mà bọn họ được chứng kiến nhưng lại chẳng thể nào lý giải được.
Càng ngày càng có nhiều Hạm Trưởng, Đề Đốc, thậm chí là cả Thống Đốc* ở trên màn hình, bọn họ bảo tôi không được ngồi xuống mà phải tiếp tục đi, vì bọn họ muốn xem có phải Qu.ỷ Đập Tường thật sự không đi ra ngoài được hay không.
*Thống Đốc: Quà gửi tặng streamer khi phát sóng trực tiếp
Tối hôm nay, số quà tặng và lợi nhuận mà tôi thu hoạch được có khi bằng thu nhập mà cả năm cả nhà tôi làm việc vất vả mới có thể kiếm được.
Thế nhưng, cái giá phải trả là gì?
Tôi vịn vào tường, thở hổn hển đứng dậy.
Tôi là một streamer, tôi không có lựa chọn nào khác.
Chỉ cần tôi vẫn còn ở trước ống kính thì tôi buộc phải nghe theo mệnh lệnh của người xem, cũng là mệnh lệnh của ông trời.
Tôi tiếp tục lê bước, đi về phía trước.
Một bước, hai bước, ba bước… tôi dần dần quên mất mình rốt cuộc đã đi bao lâu ở trong hành lang Qu.ỷ Đập Tường này.
Mỗi khi tôi không kiên trì nổi nữa và muốn dừng lại, màn hình bình luận luôn rất đúng lúc mà hiện lên quà tặng và phần thưởng, giống như bọn họ đang treo một củ cà rốt trước mặt một con lừa, lại giống như vô tình quất roi da thúc giục tôi không thể không tiến về phía trước.
Tôi cứ đi tiếp như vậy, mỗi bước đi như thể bước một bước mãi không thấy điểm cuối, nhưng lại làm cho độ hot của phòng phát sóng trực tiếp của tôi tăng lên một phần.
Đến những âm thanh ban đầu còn chất vấn, nói rằng đây chỉ là một hành lang dài hơn bình thường một chút thôi, thì bây giờ cũng im ắng hết, bởi vì nhìn vào thời gian tôi đi trong hành lang này thì độ dài của hành lang này có lẽ cũng phải hơn năm nghìn mét.
……
Cuối cùng, không biết qua bao lâu sau, ở phía cuối ở đằng xa bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa nhỏ.
“Rào rào”, cả phòng phát sóng trực tiếp trở nên huyên náo.
Không ngờ tôi lại có thể đi ra được cái [Qu.ỷ Đập Tường] này!
Dưới sự thúc giục của mọi người ở khu vực bình luận, tôi hoảng loạn chạy như điên, xông về phía trước cánh cửa.
Không ngờ trên cánh cửa lại có treo một tấm biển nhỏ.
[Vật phẩm trưng bày đặc biệt: Vấn Mễ*]
*Vấn Mễ: Vấn Mễ có nguồn gốc từ Trung Quốc, là một bùa chú kết hợp li.nh h.ồn của người thân và bạn bè đã kh.uất với các thành viên trong gia đình. Những h.ồn m.a từ â.m ph.ủ được nữ thần đưa lên thượng giới, nhập vào nữ thần và nói chuyện với những người ở thượng giới, vì khi thực hiện nghi lễ này sẽ đặt một bát gạo trắng bên cạnh nên người dân địa phương gọi là Vấn Mễ (xin gạo). Vấn Mễ tồn tại ở Trung Quốc cổ đại từ hàng ngàn năm trước, vào thời điểm đó, người được gọi là nhà thông thái cho rằng có thể giao tiếp với thần hoặc ma, biết bói toán, thiên văn học và địa lý, phụ nữ được gọi là "bà mo" và đàn ông được gọi là "thầy mo".
[Ý nghĩa tác phẩm muốn biểu đạt: Muốn ra khỏi Qu.ỷ Đập Tường thì hãy mời thần nhập vào cơ thể.]
Tôi ngây ra một lúc, rồi chậm rãi kéo cửa ra.
Căn phòng này khác với tất cả những căn phòng triển lãm trước đây, phía bên trong cánh cửa là ánh đèn dịu nhẹ, ở chính giữa có đặt một chiếc chậu sứ, bên trong chậu đựng đầy hạt gạo trắng tinh. Bên cạnh cái chậu còn có một đôi đũa và ba nén hương lặng lẽ nằm cạnh nhau.
Lần này, không cần khu vực bình luận nhắc nhở thì tôi cũng tự biết phải làm gì.
Vấn mễ phù kê*, là thuật mời thần tiễn tiên trong truyền thống cả nghìn năm nay.
*Phù kê: Một lối cầu thần, xin bói dân gian khi các thầy cúng hay phụ đồng tiên lấy bút gỗ đào viết vào mâm cát
35.
Tôi đi tới trước chậu gạo, đưa tay ra, nhẹ nhàng bốc một nắm gạo.
Hạt gạo nhỏ vụn, sáng trong óng ánh, chảy qua các kẽ ngón tay tôi rơi xuống như nước.
Khu vực bình luận lúc này lại sôi trào mãnh li.ệt:
“M.ẹ ki.ếp, thật hay giả thế? Làm cái kiểu phong kiến mê tín như thế này, phòng phát sóng trực tiếp sẽ không bị đánh sập đấy chứ!”
“Đừng mà, xem Qu.ỷ Đập Tường lâu như vậy cũng mệt rồi chứ, cuối cùng cũng tới chút kích thích thì lại…”
“Để anh ấy mời, để anh ấy mời đi!”
“Cái nơi này có chút tà môn đấy, vấn mễ sẽ không thật sự mời được thứ gì đó đấy chứ?”
Cảm giác bất an càng ngày càng mãnh li.ệt, làm con tim tôi cứ đập “thình thịch, thình thịch” không ngừng trong lồng ngực.
Một loại bản năng qu.ái dị nào đó nói với tôi rằng tuyệt đối không được mời, một khi mời thì sẽ xảy ra chuyện lớn, muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu lại được nữa.
Thế nhưng, hình như tôi lại phát giác ra được gì đó.
—— Những chuyện này thực ra đã sớm xảy ra ngay từ khi tôi bắt đầu bước chân vào cái phòng triển lãm này rồi.
Tôi đặt điện thoại lên trên bục triển lãm, đối diện với tôi, sau đó lùi lại hai bước.
Ống kính đối diện thẳng với khuôn mặt của tôi và cơ thể của tôi. Mà đây cũng là lần đầu tiên tôi chính diện xuất hiện trước mặt mọi người trong buổi phát sóng trực tiếp hôm nay.
Tôi cười vào vẫy tay chào hỏi mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp.
Thế nhưng bọn họ lại như thể nhìn thấy thứ gì đó kh.ủng bố lắm vậy:
“Chủ phòng, trên tay, trên cổ và trên trán anh có… cái gì vậy chứ?!”
“V.ãi, v.ãi, v.ãi, v.ãi! Sao tất cả tay chân và cả người của chủ phòng đều có dây đen bám lấy thế? Anh ấy đang treo cái gì trên người vậy?”
“Không phải treo đâu, mà là bị bám lấy! Ở đằng sau lưng chủ phòng! Có thứ gì đó ở trong bóng tối!!”
Dây đen gì cơ?
Bọn họ đang nói cái gì vậy chứ?
Tôi hoang mang cúi đầu xuống, bỗng nhiên phát hiện ra hai cổ tay của tôi không ngờ thật sự lại bị buộc vào sợi dây đen dài thô to ở nơi mà tôi không hề chú ý suốt cả chặng đường này.
Sợi dây đen hướng lên trên, như thể chúng mọc ra và rủ xuống từ trên trần nhà vậy.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một màn chấn động khó bề tưởng tượng cuối cùng.
Trên trần nhà, không biết từ bao giờ mà đã bị phủ bởi những sợi lông dài màu đen đang nhúc nhích, trông giống hệt như con qu.ái vật đầm lầy màu đen, mà con qu.ái vật kia vô cùng lớn, có khi nó phải to gấp mười lần tôi. Những sợi đen trên tay, trên chân và trên cổ tôi đều tỏa ra từ cơ thể của nó, mà cơ thể tưởng như to đến vô cùng vô tận của nó không chỉ bò trên trần nhà mà còn ẩn nấp trong bóng tối.
Hóa ra cả đường đi đến đây, tôi chẳng qua chỉ là một con rối gỗ hình người được buộc dây và bị chi phối mà thôi.
Khi ý thức được điều này, tôi phát hiện ra tay của mình đang bắt đầu không tự chủ được mà động đậy.
Dưới tác động của sợi dây màu đen, tôi vươn tay ra, cầm lấy đũa, nhẹ nhàng cắm vào bát gạo.
Hai chiếc đũa dựng thẳng, giống như thắp hương.
Sau đó tôi cầm lấy mấy nén hương, bái hai cái.
Đầu hương bỗng nhiên lóe lên ánh lửa, không có lửa mà tự cháy, khói hương bay lên vấn vít.
Phòng phát sóng trực tiếp bây giờ đã mất khống chế hoàn toàn, nhiều bình luận điên cuồng nhảy lên đến nỗi làm đơ cả màn hình điện thoại.
Tôi nhìn những “ông giời con” (người xem) cả quãng đường luôn thúc giục tôi tiến về phía trước, miệng thì lẩm nhẩm niệm chú.
Điệu hát là khúc ca ra trận truyền thống của vùng Đông Bắc, nhưng lời ca thì mơ hồ không rõ, giọng nói phát ra từ miệng tôi càng ngày càng trầm, càng ngày càng thấp, niệm tới cuối cùng lại giống như có tới ba, bốn, năm, sáu người khác nhau ở trong cơ thể tôi đang cùng nhau hát lên vậy.
Khói hương càng ngày càng dày, chẳng mấy chốc mà cả căn phòng đều mịt mù sương khói.
Khi tôi hát đến đoạn cao nhất, bỗng nhiên, “cạch” một tiếng, cửa mở ra.
Không ngờ căn phòng này cũng có hai cánh cửa đối diện nhau.
Cánh cửa còn lại nằm ở đằng sau bục trưng bày, đối diện với cánh cửa ban đầu tôi bước vào.
Lúc này, bỗng nhiên cánh cửa đó mở ra, một bóng người đang ngây ngẩn đứng ở trước cửa, nhìn tôi với vẻ mặt đầy khó tin.
Lưu Tiểu Thiên.
tay tôi vẫn cầm mấy nén hương, mỉm cười nhẹ, giương mắt nhìn cậu ta.
Cậu ta cũng nhìn thẳng vào tôi, hai bên giống như đang nhìn vào chính mình trong gương vậy.
36.
“Cậu là ai?” Giọng nói của cậu ta run rẩy, tay chỉ về phía tôi, cất giọng hỏi, “Tại sao điện thoại của tôi lại ở trong tay của cậu?”
Tôi lại không trả lời cậu ta.
Những sợi dây đen quấn trên người tôi càng ngày càng chặt, ngày một chặt hơn, tôi cảm giác như m.áu thịt trong người mình đang bị hòa tan vậy.
Lúc này, tôi mới ý thức được rằng cơ thể của tôi đang đứng hướng về phía điện thoại đặt trên bục trưng bày, bao bọc lấy phòng phát sóng trực tiếp như thể muốn khảm nạm nó vào trong thân thể mình.
Như thể hồi quang phản chiếu*, tôi bỗng dưng hiểu ra tất cả.
*Hồi quang phản chiếu: Hồi quang phản chiếu là một thuật ngữ y học đề cập đến một giai đoạn tinh thần trở nên minh mẫn và tỉnh táo hơn trong quá trình bệnh nhân hấp hối.
Tôi bị lừa rồi.
Tất cả chúng tôi đều bị lừa rồi.
Kể từ khoảnh khắc bước chân vào phòng triển lãm này thì tôi đã bị con qu.ái vật đứng đằng sau màn thao túng rồi.
Thực ra tôi chẳng phải là Lưu Tiểu Thiên gì cả.
Nhưng tất cả mọi thứ đã quá muộn rồi.
Mắt tôi hoa lên, cảm giác như có một loại kim loại lạnh băng nào đó đang cắm chặt vào trong lồng ngực tôi.
Bóng tối đang nhúc nhích trong bóng tối.
Phòng triển lãm không có ánh sáng, trong phòng triển lãm cũng chưa bao giờ cần có ánh sáng.
Thứ duy nhất cần có ở đây, chính là quy tắc.
Nhân viên bán vé có quy tắc của nhân viên bán vé.
Nhân viên có quy tắc của nhân viên.
Khách du lịch có quy tắc của khách du lịch.
Vật phẩm trưng bày có quy tắc của vật phẩm trưng bày.
Tôi… có quy tắc của tôi.
Tôi thu lại những sợi dây đen rủ xuống từ tứ chi của mình, đã chế tạo vật phẩm trưng bày xong thì vật liệu đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Điều duy nhất làm tôi tức giận chính là tối hôm nay suýt nữa mọi chuyện thành công dã tràng ở chỗ cửa.
Cái tên nhân viên bán vé ch.ết tiệt kia… rõ ràng hắn ta trông giống bố như vậy nhưng lại vô cùng đáng ghét, cứ luôn nghĩ cách để phá đám tôi thu thập vật phẩm trưng bày.
Nếu đã không có người bố yêu tôi như vậy thì cũng không có người bố ngon như vậy.
Tôi không thích hắn ta.
Đi từ Nhà Vật Ch.ết tiến lên, đi qua Nhà Phi Nhân Loại, sau đó là đi về phía Tây, sau khi xuyên qua Nhà Phương tây, tôi trở về sảnh lớn của Nhà Hiện Đại.
Tấm biển chỉ dẫn vẫn đứng sừng sững ở giữa sảnh lớn.
Nhưng tôi không cần nhìn nó.
Hi hi.
Ai mà lại cần dùng tới bản đồ ở chính ngôi nhà của mình chứ.
Tôi thấp giọng hát lên bài ca trầm khàn, dùng tám cái miệng và bảy mươi cái tay của mình, lặng lẽ bò về phía bóng tối vô cùng vô tận ở bên phải.
Tuy xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn nhưng bây giờ tâm trạng của tôi vẫn rất tốt.
Trì hoãn Nhà Hiện Đại lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng thu thập được vật phẩm trưng bày cuối cùng, có thể mở cửa triển lãm được rồi.
Ai mà không thích khoe khoang những vật phẩm quý báu nhất mà mình thu thập được và cất giữ để cho bạn bè trầm trồ khen ngợi chứ?
Ở phía tận cùng của bóng tối, là một căn phòng ngủ rộng rãi và thoải mái.
Tôi đẩy cửa bước vào.
Thật đúng là một buổi tối thú vị, đã rất lâu rồi tôi mới trải qua một buổi tối ý nghĩa như thế này.
Dạo này Mạc Hồ… trở nên nhàm chán quá đi…
Sau khi tất cả nhân viên… đều biến thành vật phẩm trưng bày…
Lúc này, cửa lớn của phòng triển lãm lặng lẽ đóng lại.
Ánh trăng chiếu vào qua ô cửa sổ.
Trong căn phòng ở lầu thứ hai của Nhà Hiện Đại, một bóng dáng quen thuộc ngồi trên bục triển lãm.
Anh ta mặc chiếc áo T - shirt vô cùng quen thuộc với mọi người, đầu tóc vẫn bù rù như tổ quạ giống như hình ảnh mọi người vẫn thường thấy, nhưng lại có một khuôn mặt… xa lạ mà không ai biết.
Nói chính xác thì đó đã không còn có thể được gọi là khuôn mặt nữa rồi.
Từ đỉnh đầu cho đến phần môi, phần lớn vị trí vốn là khuôn mặt của Lưu Tiểu Thiên, bây giờ đã bị khảm nạm vào một chiếc điện thoại có bốn góc bốn cạnh, màn hình điện thoại vẫn sáng lập lòe, nhưng độ hot ở góc trên màn hình điện thoại hiển thị dòng chữ 99.9 vạn.
Dường như không ai có thể thoát ra được khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
Như thể không có vật phẩm triển lãm nào có thể thoát ra khỏi Mạc Hồ vậy.
Mà từ trên xuống dưới khuôn mặt kia, thứ duy nhất còn giữ lại được đặc trưng m.áu thịt của con người chính là cái miệng, lúc này đang mở ra và khép lại như đang thở.
Nếu như nghe kỹ thì mơ hồ còn có thể nghe thấy hắn ta đang không ngừng lặp lại hết lần này đến lần khác:
“……mau chạy……”
“……mau chạy……”
“……nhân viên quản lý ……bị điên từ lâu rồi ……”
Bình luận facebook