-
Chương 5
17.
Tôi sững người tại chỗ, chỉ ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt.
Khoảng hai giây sau tôi mới tá hỏa th.ét lên thất thanh.
"***, đây là cái gì vậy!!!!"
Tôi vừa hét lên vừa lùi từng bước lại phía sau, chân mềm nhũn đến mức ngã dập mông lên người con cừu đang ăn cỏ kia làm con cừu giật mình kêu lên “be be”. Tiếng hét của một người lồng vào nhau và vọng lại trong căn phòng nhỏ này khiến âm thanh càng chói tai hơn bình thường.
Tôi cứ như vậy dựa vào con cừu, một tay bám vào bục triển lãm, một lúc sau tôi phát hiện ra người phụ nữ kia không hề cử động, có lẽ cô ta chỉ là một con rối, sau đó tôi mới bình tĩnh lại được một chút, vừa vỗ vào ngực thở hổn hà hổn hển vừa không nhịn được mà ch.ửi r.ủa, hỏi thăm mười tám đời tổ tông tên nhà thiết kế cái phòng triển lãm này.
"M.ẹ n.ó đây chắc chắn là cố ý... chắc là chỉ để dọa khách du lịch thôi nhỉ..."
Tôi quay đầu nhìn vào điện thoại của mình, sau đó mới phát hiện ra cùng với tiếng h.ét thất thanh và động tác lùi lại của tôi thì phòng phát sóng trực tiếp cũng tràn ngập vô số những dấu chấm hỏi và hàng loạt những lời lẽ bẩ.n th.ỉu, t.ục t.ĩu được làm mờ, rõ ràng là bọn họ cũng bị dọa sợ không nhẹ.
Mà ngay khi mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp và cả tôi đều đang ki.nh h.ồn tá.ng đả.m thì bỗng nhiên, một bình luận lặng lẽ xuất hiện trên màn hình.
“Chủ phòng, anh lại gần xem kỹ hơn đi.”
“Thứ nhét trong tay trái của người phụ nữ này có phải là tấm vé màu đen mà anh giao ra lúc vào cửa không vậy?”
Ánh mắt của tôi từ màn hình điện thoại dần dần, từ từ di chuyển đến trên tay trái của người phụ nữ kia.
Rõ ràng biết là sẽ không có cái gì tôi vẫn nín thở theo bản năng, sợ rằng chỉ cần mình phát ra tiếng động nào đó hơi lớn một chút thôi thì sẽ kinh động đến cái thứ không biết là người hay qu.ỷ kia.
Quả nhiên là người phụ nữ kia đang nắm trong lòng bàn tay trái một tấm vé màu đen nhàu nhĩ, chỉ để lộ ra một góc nhỏ.
Góc đen của tấm vé tựa như một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim tôi.
Tôi mở miệng, nhưng lại phát hiện ra cổ họng mình không biết là vì lo lắng hay s.ợ h.ãi mà trở nên khô khốc, không nói được lời nào, chỉ có thể phát ra tiếng "khục khục", trong căn phòng nhỏ tối tăm này, âm thanh đó dường như không phải là giọng của tôi, ngược lại qu.ỷ dị hơn mấy phần.
18.
Tôi nuốt vội mấy ngụm nước bọt, lấy hết can đảm và thấp giọng nói với người phụ nữ kia một câu:
"Gì ấy nhỉ... cô có phải là con người hay không vậy?".
Trong phòng chỉ có sự im lặng như ch.ết ch.óc, không có bất kỳ tiếng trả lời nào.
"Nếu như cô là người thì làm ơn đừng hù dọa tôi nữa. Tôi mắc bệnh t.im và cao huyết áp. Nếu cô còn không lên tiếng nữa thì tôi sẽ nằm ngay tại đây cho cô xem, phòng phát sóng trực tiếp của tôi có hàng vạn người đang xem đấy, nếu như tôi bị mấy người dọa sợ đến mức phát bệnh mà không bồi thường cho tôi một trăm tám mươi nghìn nhân dân tệ thì tôi sẽ kiện cho mấy người phá sản luôn…”
Tôi cứ cảnh giác dựa vào bên cạnh bục trưng bày, che lấy hơn nửa người, miệng ăn nói hùng hồn như đạ.n bắn liên thanh, đến con cừu bên chân cũng dường như mất kiên nhẫn khi nghe tôi nói, nó ngẩng đầu lên “be” một tiếng, sắc mặt trông có vẻ khá khinh thường.
Nhưng người phụ nữ kia vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Hình như cô ta thật sự chỉ là một con rối?
Tôi trấn an bản thân như vậy, lại nhìn vào màn hình điện thoại.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, cả đám đã mừng đi.ên lên rồi, sau khi nỗi s.ợ h.ãi ban đầu qua đi, dù sao thì bọn họ cũng không có ở đây nên bây giờ đang tung chiêu “anh hùng mõm” thông qua màn hình, ai nấy đều cười nhạo:
“Chủ phòng nhát ch.ết quá rồi đấy.”
“Buồn cười muốn ch.ết, dù là người hay là qu.ỷ thì cứ lừa người ta trước rồi tính sau, có phải không nào.”
“Tôi làm chứng cho phòng triển lãm nhé, tên chủ phòng ch.ó m.á này ngã xuống đất không liên quan gì đến cô em kia.”
Tôi xem những bình luận này mà sắc mặt vừa xanh vừa trắng.
Đám s.úc v.ật này!
Thấy bọn họ không sống cho ra con người, tôi sôi m.áu, vặc lại ngay trước ống kính:
“Nói tôi nhát ch.ết đúng không? Thế thì các người thử đi! Để tôi xem ai tới mà không nhát ch.ết!”
“Bảo tôi to gan lên cũng được thôi, có tiền mua tiên cũng được, ai donate cho tôi hai Hạm Trưởng* thì bây giờ tôi sẽ lập tức đi tới vén khăn trùm đầu của cái thứ kia ra ngay, bây giờ chỉ cần các người nói xem các người có muốn xem hay không thôi!”
*Hạm Trưởng: chắc là quà tặng cho streamer khi phát sóng trực tiếp
Kết quả không ngờ là tôi còn chưa nói xong câu này thì đã có tiếng “rừ rừ” truyền tới, trên màn hình điện thoại, hết Hạm Trưởng này đến Hạm Trưởng kia lần lượt xuất hiện, làm tôi nhìn vào mà đơ luôn.
19.
Chẳng phải cái thứ này 128 tệ một cái lận sao?
Phòng phát sóng trực tiếp này có nhiều đại gia ngầm coi tiền như r.ác có đúng không!
Không biết có phải tiền biến thành ánh sáng rồi tiếp thêm cho tôi sự dũng cảm và sức mạnh hay không mà nhìn thấy từng Hạm Trưởng vào tài khoản, đến căn phòng tối tăm, u ám này cũng tự nhiên trở nên không còn kh.ủng kh.iếp như vậy nữa.
Màn hình bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp càng trở nên sôi nổi hơn khi cảnh tượng này xuất hiện.
"Hạm trưởng đến nơi rồi, chủ phòng ch.ó m.á mau đi vén khăn lên đi."
"Tự dưng kiếm được bao nhiêu tiền như vậy, mỗi vén thôi thì không được, tiện thể lấy cái tấm vé màu đen trong tay cô em kia ra luôn đi.”
“Mà không được dùng đạo cụ gì đâu nhé, phải qua đó vén khăn lên bằng tay! Cô em làm chủ phòng đổ đứ đừ luôn ấy chứ!”
Thấy khu vực bình luận ngày một ầm ĩ, tôi hít sâu một hơi.
Tôi đi đến chỗ cô gái kia. Chẳng phải chỉ là một con búp bê thôi sao? Sao mà tự nhiên biến thành qu.ỷ ăn tôi được cơ chứ?
Lỡ chẳng may thật sự có qu.ỷ xuất hiện thì với bao nhiêu cặp mắt đang theo dõi và buổi phát sóng trực tiếp đông người xem đang được quay lại, phần phát sóng trực tiếp của tôi sẽ là đoạn băng đầu tiên trên thế giới ghi lại hình ảnh thực tế của qu.ỷ, như vậy thì ông đây ch.ết cũng không lỗ vốn!
Với cống hiến này thì cho tên tôi vào sách lịch sử cũng không quá đáng nhỉ.
Liều thôi!
Không nói thêm lời thừa thãi nào nữa, tôi cầm theo máy quay, từng bước tiến trước mặt người phụ nữ, trong lòng thầm đọc “A di đà phật, a di đà phật”, tôi đưa tay ra, hất mạnh khăn trùm đầu của cô gái kia lên.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy rõ khuôn mặt được chùm dưới khăn, tôi suýt chút tưởng rằng đây là người thật.
Tim tôi run lên, đang định co cẳng chạy về đằng sau thì chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Hình như… không động đậy được?
Tôi nheo mắt, cẩn thận dè dặt đưa tay chạm vào mặt người phụ nữ, cảm giác mềm mại, rất đàn hồi mà lạnh lẽo truyền tới tay tôi, nhưng đây rõ ràng không phải là da người, mà là một thứ gì đó giống như là keo silicon.
Hơn nữa, dù tôi làm gì thì nó vẫn không động đậy, cứng ngắc ngồi nguyên tại chỗ, thậm chí còn chẳng nhìn ra chút thay đổi nào dù là nhỏ nhất.
“Phù…”
Tôi thở dài một hơi, may mà không phải là con người.
Tôi vừa nghĩ như vậy, vừa đánh giá một lượt con búp bê trước mặt từ trên xuống dưới.
Không thể không nói là nó được chế tác rất tinh xảo.
20.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn như vậy, dưới chiếc hỷ phục phượng bào* là một khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi làm cho sương tuyết còn phải ghen tỵ, với đôi mắt sáng, chiếc mũi đẹp và đôi môi anh đào càng làm cô ta trở nên xinh đẹp, động lòng người. Dù biết đây không phải là người sống nhưng cũng không nhịn được mà khiến người ta rung động.
Phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ.
“M.ẹ n.ó, đây thật sự không phải là người sống sao? Chủ phòng đừng có lợi dụng thời cơ để ch.ấm m.út người ta đấy!”
“Xinh đẹp quá đi, phòng triển lãm này thạo nghề đấy, giá một con búp bê đẳng cấp như thế này thôi thì chắc cũng phải hơn mấy vạn lận ấy nhỉ? Bỏ ra một đống tiền như thế mà thật sự nỡ tùy tiện để nó ở đằng sau cửa phòng triển lãm à?”
Tôi vừa lướt màn hình bình luận, vừa lưu luyến nhìn vào hai mắt con búp bê lần cuối cùng, rồi chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài.
Nhưng dù tay tôi đã dùng sức rồi mà cánh cửa vẫn không nhúc nhích tí nào.
“Ơ?”
Tôi thử kéo, nhưng vẫn không có phản ứng gì, tôi lại cầm vào tay nắm cửa rồi dùng sức kéo qua kéo lại nhưng cánh cửa vẫn chẳng mảy may có chuyển động gì.
“Có chuyện gì vậy chứ? Sao lại bị nhốt ở bên trong rồi?”
Tôi có hơi hoang mang, quay đầu nhìn vào màn hình điện thoại.
Trên khu vực bình luận lại trở nên sôi nổi, tranh nhau đưa ra những ý kiến tồi cho tôi, một lúc sau, bỗng nhiên có một bình luận nhảy tới.
“Chủ phòng, có phải anh quên mất căn phòng trưng bày thứ gì rồi không?”
Hả?
Tôi ngớ ra, nhớ lại lúc trước được một người trong phòng phát sóng trực tiếp phổ cập kiến thức cho.
“Cừu, hổ, bốn mắt trắng. Cừu và hổ thì đều đã có rồi. Thế còn bốn mắt trắng là cái gì?”
Tôi lập tức cầu xin sự giúp đỡ từ đại thần ở khu vực bình luận với dáng vẻ không còn tôn nghiêm gì.
Phòng triển lãm phong tục dân gian này đáng lẽ phải sắp xếp hướng dẫn viên cho chúng tôi mới phải, may mà phòng phát sóng trực tiếp của tôi ngọa hổ tàng long, nếu không thì e là tôi đã lạc đường ở đây từ lâu rồi.
Như đáp lại lời cầu cứu của tôi, đại thần trên phòng phát sóng trực tiếp lại xuất hiện lần nữa: “Khuôn mặt sinh sáu tướng, trong mắt có bốn chỗ trắng. Nếu như người nào đó có con ngươi ở hai mắt nhỏ hẹp, bốn điểm trên dưới trái phải của con ngươi đều không tiếp xúc với vành mắt, để lộ ra phần lòng trắng, người ta gọi đó là tứ bạch (bốn phần trắng). Trong nhân tướng học thì mắt tứ bạch là tướng của người có bụng dạ hẹp hòi và gian nịnh, nhưng đôi mắt của búp bê rõ ràng không phải là mắt tứ bạch, sao lại để nó ở trong căn phòng này nhỉ?”
… Kiến thức k.ỳ qu.ái lại được tăng thêm rồi.