-
Chương 2
5.
Cúi đầu nhìn vào điện thoại, tôi lại phát hiện sau khi chiếu đến tác phẩm điêu khắc bằng đá ở phía cửa thì lượng người truy cập vào trong phòng phát sóng trực tiếp tăng vọt lên với tốc độ tên lửa, còn sau khi đến phòng bán vé, thì màn hình bình luận bù.ng n.ổ luôn, độ thảo luận thậm chí còn nóng hơn cả hôm tôi kể những câu chuyện m.a qu.ái ở quê hương tôi đêm đó.
Cứ theo độ nóng này thì tối nay chắc là hot bay lên luôn ấy nhỉ?!
Vậy nên tôi không nói lời nào, dứt khoát lựa chọn cách được gợi ý nhiều nhất ở màn hình bình luận.
Vươn tay ra, xé một tờ vé từ tập vé màu đen ở dưới cùng, quay đầu nói vào ống kính.
“Các anh em, mọi người nhìn thấy rồi đấy nhé, không phải tôi muốn tham quan chùa đâu, thật sự là ở đây đến cái mã QR để quét cũng không có, tôi cứ lấy tạm vé trọn gói để vào trước, rồi ngày mai sẽ mang tiền đến trả bù sau, tới lúc đó tôi sẽ phát sóng cho mọi người làm bằng chứng!”
Nói đoạn, tôi lật mặt sau của tờ vé màu đen.
“Người lấy vé này vui lòng vào từ cổng vào C1.”
Tôi ngẩng đầu nhìn, ngay sau đó liền phát hiện ba tầng của kiến trúc nhà được đánh dấu lần lượt bằng các chữ A, B, C, cho nên tôi đi vào từ tầng C, vừa đi tôi vừa cúi đầu nhìn màn hình bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp.
Kết quả lại phát hiện ra, không biết tại sao mà bình luận trên màn hình ùn ùn kéo tới, lướt mãi không hết?
Không phải chứ, tôi chỉ lấy vé trước, rồi bù tiền sau mà cũng không được sao? Tiêu chuẩn đạo đức của mấy cư dân mạng này sao mà nghiêm khắc thế…
Tôi có hơi chột dạ, nếu như chút chuyện nhỏ thế này mà lại tạo thành hình tượng streamer không được người ta yêu thích cho lắm muốn cứu vãn lại là chuyện rất khó, khi tôi đang định giải thích vài câu thì bỗng nhiên phát hiện hình như thứ bọn họ quan tâm không phải là cái này.
“Chẳng phải đã bảo là không được mua vé từ nhân viên của phòng triển lãm sao? Tại sao chủ phòng lại không mua bốn loại vé kia ở trên bàn mà lại đi mua vé từ nhân viên mặc đồ đen vậy?”
“Làm gì có nhân viên nào?”
“Mọi người không nhìn thấy sao? Anh ta đã đưa tấm vé màu đen đó cho chủ phòng mà?”
“Mấy người đừng có h.ù dọ.a tôi đấy nhé, chẳng phải là chủ phòng đã xé tấm vé màu đen từ chồng vé trên bàn sao?”
“Mấy người đang nói cái gì vậy? Một người to lù lù ngồi trước bàn như vậy, mà cũng chẳng nói năng gì, cứ thế đưa tấm vé cho anh trai này, mắt thì cứ nhìn đăm đăm trông đáng sợ như thế, thế mà mọi người không nhìn thấy à?”
“Ôi m.ẹ n.ó, cái nơi này có thứ gì đó thật à nha, chủ phòng còn không mau chuồn đi…”
6.
Bọn họ đang nói cái qu.ái gì vậy????
Chỗ quầy bán vé làm gì có người nào??
Chẳng phải là tôi đã xé một tấm vé từ chồng vé trên bàn sao???
Tôi nhìn những bình luận mà trong lòng liền trầm xuống, sau lưng nổi lên từng cơn lạ.nh to.át.
Sau đó, một bình luận nhảy đến tiếp theo còn thu hút sự chú ý của tôi hơn:
“Mọi người không chú ý đến sao? Lúc chủ phòng đi, cái người đó còn ngồi trước cửa sổ và nhìn chằm chằm vào phòng phát sóng trực tiếp nữa kìa, anh ta chẳng nói chẳng rằng gì, giống hệt như người ch.ết ấy, làm cho tôi bị dọa sợ tim suýt nhảy bổ cả ra ngoài!”
Tôi quay phắt đầu lại.
Ở chỗ ô cửa nhỏ của quầy bán vé thế mà lại thật sự có một người mặc bộ đồ đen với tóc húi cua và khuôn mặt hình chữ “Quốc” lạnh lùng ngồi đó, nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt lạnh căm căm, dường như anh ta vẫn luôn ngồi ở đó, chưa từng động đậy gì cả vậy.
“V.ãi!”
Tôi buột miệng nói ra, vô thức co cẳng lên chạy.
Thế này thì m.ẹ n.ó quá đáng sợ rồi đấy, cái tên đó xuất hiện từ lúc nào vậy chứ?
Nhưng chạy được hai bước, tôi mới bỗng nhiên phản ứng lại.
Không đúng lắm, không dễ gì mới xuất hiện một người sống ở đây, chẳng phải là tôi nên hỏi anh ta về chuyện của chỗ này sao? Tôi chạy làm cái gì chứ?
Cho dù vừa nãy tôi chưa trả tiền mà đã lấy vé thì bây giờ vừa hay có thể bảo anh ta cho quét mã để bù tiền không phải sao, nhân viên thì chắc cũng phải có điện thoại chứ nhỉ.
Nghĩ như vậy, tôi liền lập tức quay lại.
Kết quả nhìn từ xa, bây giờ tôi lại thấy ô cửa sổ chỗ quầy bán vé trống không, không có một bóng người nào, như thể người đàn ông ban nãy còn ngồi lù lù của nó là ảo giác tôi tự tưởng tượng ra để h.ù dọ.a chính mình vậy.
Kỳ lạ thật.
Tôi lập tức nhìn vào màn hình bình luận của phòng phát sóng trực tiếp.
Lần này những ý kiến trên màn hình bình luận đồng nhất hơn rất nhiều.
“Tôi cũng nhìn thấy cái người đó rồi!”
“Chủ phòng cố ý tạo hiệu ứng đúng không? Hay thật.”
“Kỹ thuật diễn xuất của chủ phòng cũng được của nó đấy, diễn mấy bước chạy ban nãy còn tốt hơn cả mấy tiểu thịt tươi* bây giờ nữa!”
*tiểu thịt tươi: “Tiểu thịt tươi" là khái niệm đặc biệt, được nền giải trí Hoa ngữ khai sinh và dần phổ biến rộng rãi trên toàn Châu Á để chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính (unisex).
“Sống động thật đấy 6666”
7.
Nói như vậy là ban nãy bọn họ đều nhìn thấy người đàn ông đó rồi?
Tôi thở phào một hơi, không phải chỉ một mình tôi nhìn thấy là được rồi.
Khi tôi đang thò đầu ra nhìn xung quanh thì bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau lưng tôi:
“Chào mừng trở về với Phòng triển lãm phong tục dân gian Mạc Hồ, xin hỏi anh đã mua vé hay chưa?”
Giọng nói đột nhiên vang lên làm tôi giật cả mình, quay phắt đầu lại, phát hiện ở chỗ lối vào C1 không ngờ lại có một cô gái có mái tóc dài qua vai mặc đồng phục màu đỏ và trắng, hình như là nhân viên, đang đứng ở đó nghiêng đầu nở nụ cười và nhìn về phía tôi.
“Hả? À, à, có!”
Không ngờ lại có cô gái trẻ xinh đẹp đón tiếp!
Tôi vừa móc vé ra, trong lòng vừa mừng thầm.
Khu vực bình luận xuất hiện những lời lẽ gì, tôi quá rõ rồi.
Không ngoài dự đoán của tôi, cúi đầu nhìn thì thấy độ hot của phòng phát sóng trực tiếp bỗng nhiên lại làm dấy lên một làn sóng khác.
“Cô em trâu bò đấy, muộn như vậy rồi mà còn dám trực ban ở cái nơi như thế này?”
“Cái này không phải là do chủ phòng ch.ó m.á sắp xếp từ trước rồi đấy chứ?”
“Lần này tiền bỏ ra đáng đấy chủ phòng. Chỗ này ở đâu thế? Tôi cũng muốn tới đó xem xem.”
Tôi vừa nhìn màn hình bình luận nhảy liên tục của phòng phát sóng trực tiếp, vừa đưa vé cho cô gái xinh đẹp. Cô gái đưa tay ra, nhận lấy tấm vé màu đen, lật mặt kia lại nhìn một cái rồi gật gật đầu.
“Xin vui lòng vào từ lối vào C1.”
Nói xong, cô gái nọ cúi gập nửa người, vươn tay về phía tôi tỏ ý có thể đi vào rồi.
Tôi cố ý đi vào thật chậm, vừa đi vừa bắt chuyện với cô gái: “Cô này, đêm hôm như thế này, một mình cô trực ban mà không thấy s.ợ sao?”
Cô gái đó dường như không ngờ được tôi sẽ bắt chuyện với cô ta, mắt mở to ra một chút: “Tôi không phải người.*”
*“Tôi không phải người.”: Câu gốc là “我不是一个人啊.” có thể hiểu là “Tôi không ở một mình.” hoặc là “Tôi không phải là một con người.”. Ở đây có thể ý của cô gái là “Tôi không phải là một con người.” nhưng nhân vật chính lại hiểu là “Tôi không ở một mình.”
“Ồ, vẫn còn những nhân viên khác ở đây sao?*”
*“Vẫn còn những nhân viên khác ở đây sao?”: Câu gốc là “还有别的工作人员在吗?”.Ý của nhân vật chính là “Vẫn còn những nhân viên khác đang làm việc cùng cô ở đây sao?” nhưng cô gái lại hiểu là “Thế còn những nhân viên khác thì sao?”
8.
“Tất cả nhân viên của phòng triển lãm đều như vậy.*” Cô ta cười càng ngày càng ngọt, “Nhớ là sau khi vào thì anh hãy tìm nhân viên quản lý trước nhé.”
*“Tất cả nhân viên trong phòng triển lãm đều như vậy.”: Câu gốc là “馆里全都是啊.”. Ý của cô gái là “Tất cả nhân viên của phòng triển lãm đều không phải là người.” còn nhân vật chính thì hiểu là “Tất cả nhân viên của phòng triển lãm đều ở đây.”
“Không thành vấn đề, nhưng mà bên trong có hướng dẫn viên không vậy? Tôi cũng không hiểu về phong tục dân gian cho lắm, nếu như cô có thể làm hướng dẫn viên giới thiệu cho tôi một chút thì thật tốt quá.” Tôi không để ý lắm lời cô ta nói, một lòng chỉ nghĩ tới việc l.ừa cô gái này tới cùng tôi hoàn thành phát sóng trực tiếp lần này.
Nếu cô ấy có thể tham gia thì độ hot chắc chắn không thể đùa được đâu!
“Tôi sao?” Rõ ràng là cô gái có hơi ngạc nhiên, sau đó lại cười, “Cũng không phải là không được, nếu như anh hy vọng có tôi đồng hành cùng thì tôi sẽ đi xin ý kiến của sếp tôi ngay, anh cứ vào trước đi, tôi sẽ theo vào sau.”
“Không thành vấn đề!”
Tôi vui tươi hớn hở bước vào cửa, vừa đi vào vừa cúi đầu nhìn màn hình bình luận, mong chờ màn hình sẽ nhảy ra một loạt bình luận “6666” hay là “Chủ phòng biết chơi quá đi”.
Điều tôi không ngờ được là, thứ nhảy ra trên màn hình bình luận của điện thoại lại là vô số bình luận như:
“Mau chạy đi!!”
“Chủ phòng mau chạy đi!!!!!”
“Chủ phòng ch.ó m.á đi.ên rồi sao? Mau chạy đi chứ!!!!”
“Tuyệt đối đừng có vào trong!!”
Một cơn ớn lạnh rùng mình dâng lên dần từ chân tôi, nhưng tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Sao thế cả nhà? Sao mọi người lại bảo tôi chạy hết vậy?”
Tôi nhìn vào ống kính và hỏi.
Trả lời tôi là vô số dấu “?”.
“Chủ phòng ch.ó m.á thật sự thích sắc đến nỗi không cần mạng nữa đúng không!”
“Anh đi.ên rồi sao?”
“Anh không ngờ tới chuyện ban nãy khi cô gái kia nhận vé từ anh thì đã để lộ ra sợi dây màu đỏ ở cổ tay đúng không?”
“Cô ấy không phải là nhân viên đâu! Cô ấy m.ẹ n.ó là vật trưng bày của phòng triển lãm đấy! Là vật trưng bày trong cái phòng triển lãm qu.ái qu.ỷ này!”
Trong phòng triển lãm u ám này, dường như tôi chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt của chính mình.
Quay phắt đầu lại, tôi liền phát hiện cánh cửa của phòng triển lãm đã đóng chặt vào.
Màn hình bình luận hiện lên ở điện thoại trong tay tôi không ngừng chớp nháy: