• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] NGHIỄN NINH (3 Viewers)

  • Phần IV END

15.

"Thật xin lỗi–"

Ta đã khóc không thành tiếng.

Dưới vách đá là mặt nước sâu không thấy đáy.

Khi lưng ta sắp chạm đến mặt nước, Tiêu Sầm đổi vị trí với ta.

Cú va chạm dữ dội ập tới, ngay sau đó, dòng nước lạnh lẽo nhấn chìm bọn ta.

Trong nước, ta hung hăng đấm hắn, muốn hắn buông ta ra, hắn lại càng ôm ta càng chặt.

Tâm trạng của ta rất phức tạp, cho dù ta phản bội hắn, hắn vẫn đem sự an toàn của ta đặt lên tất cả.

Đáy nước rất tối, mùi máu tươi nhàn nhạt chui vào mũi ta, vết thương của Tiêu Sầm không thể bị trì hoãn lại nữa.

Ta kéo hắn bơi về phía ánh sáng dưới đáy nước.

Khi hơi thở sắp cạn kiệt, ta kéo hắn cùng nổi lên mặt nước rồi đi đến một hang động.

Sắc mặt của Tiêu Sầm tái nhợt, cơ thể cực lạnh, ta run rẩy nhóm lửa, cởi quần áo hắn xuống phơi khô, trong lòng hoảng loạn không thôi.

Biết thích khách của phụ thân có độc, ta sớm chuẩn bị tốt dược giải độc, đút cho hắn ăn.

Đến nửa đêm, ta mơ mơ màng màng, nghe thấy Tiêu Sầm đang nói chuyện.

"Lạnh..."

Tiêu Sầm nằm trên mặt đất co rúm người lại, khuôn mặt thống khổ.

Ta cắn răng, đem quần áo sấy khô đắp lên người, cơ thể rúc vào trong ngực hắn để sưởi ấm.

Nào biết, ta vừa rúc vào trong lòng hắn xong hắn liền xoay người đè ta xuống.

Tiêu Sầm đang hôn mê nhưng sức lực cực lớn, hắn chặt chẽ giam cầm ta, khí tức nam tử ùn ùn kéo đến bao phủ ta.

Hắn ngây ngốc hôn lên môi ta, vừa nhanh vừa mãnh liệt.

Ta như một chiếc thuyền lá lênh đênh trên biển, theo hắn trầm luân cùng chết.

Sau khi tỉnh lại, mưa to đã tạnh, sắc trời bên ngoài hang động trở nên sáng sủa.

Thừa dịp Tiêu Sầm còn đang ngủ, ta xuống nước rửa sạch cơ thể dính dính.

Nước dưới hồ cuối tháng mười lạnh thấu xương, nhưng không dập tắt rung động trong lòng ta.

Ta mặc quần áo tử tế, quan sát xung quanh hang động, tìm kiếm đường ra.

Hang động này không lớn, có một lỗ hổng nhỏ nối liền với hồ nước lạnh mà bọn ta rơi xuống, lỗ hổng lớn mở ra bên ngoài, nhìn thảm thực vật bên ngoài động, ta đoán hang động này còn ở trong Quỳnh Sơn.

Gần trưa, ta mới ôm chút trái cây trở về.

Tiêu Sầm vẫn hôn mê như cũ, hơn nữa sắc mặt từ tái nhợt biến thành đỏ thẫm, bắt đầu nóng lên.

Vết thương do mũi tên và vết đao trên ngực hắn bắt đầu nhiễm trùng, ta vội vàng dùng nước rửa sạch vết thương cho hắn, lại dùng dược Kim Sáng đắp lên cho hắn.

Ta lau đi mồ hôi trên khuôn mặt hắn, khắc khuôn mặt của hắn vào đầu.

Ta biết, hắn sắp tỉnh rồi.

Khi hắn tỉnh dậy đó cũng là lúc ta rời đi.

Tiêu Sầm, ta dùng một đao, đổi lấy cả đời làm hoàng đế suôn sẻ của người.

Hy vọng chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau.

16.

Đã qua ba tháng từ khi bọn ta từ biệt ở dưới vách đá.

Ba tháng này, thế cục ở kinh thành đã có những thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Đầu tiên là đầu tháng mười một, thái tử bị tập kích ở Quỳnh Sơn, nhị hoàng tử nhân cơ hội bức vua thoái vị, cục diện cuối cùng bị thái tử chạy về khống chế, nhị hoàng tử trốn ra ngoài, Đức phi bị ban chết, Phó gia cấu kết với nhị hoàng tử cũng bị tịch thu nhà cửa.

Thái tử nhân từ, ân xá cho người nhà của quan viên có liên quan.

Ngay sau đó tháng chạp, hoàng đế bị bệnh nặng, lệnh cho thái tử giám sát đất nước. Thái tử dùng thủ đoạn ác liệt, quét sạch quan viên, chỉnh đốn triều cương.

Lại là tháng chạp, các bộ tộc ngoại lai xâm phạm, thái tử xuất chinh, đánh cho kẻ thù liên tiếp thua cuộc, thu phục vài tòa thành trì.

Dân chúng đều nói tương lai thái tử chắc chắn là vị minh quân.

Nếu không nhờ những thông tin ta nghe trộm được ở chỗ ca ca, đã lầm tưởng đó là sự thật.

Sau khi tin tức giả chết của ta truyền ra, hắn ngã bệnh trên giường, không dậy nổi.

Thậm chí hắn có một khoảng thời gian rất lâu cũng không vào triều, chính vụ đều do các quan tròn cung chuyển vào Đông cung xử lý.

Dưới tình huống như vậy, không ngờ hắn có làm ra nhiều hành động như vậy.

Ta không khỏi lo lắng cho cơ thể của hắn.

Thấy ta không nhúc nhích đứng ở bên vách núi nhìn ra xa, ca ca đến gần nắm lấy tay ta.

"Sao lại lạnh như vậy?" Giọng hắn hơi trách cứ, đôi mắt nhu hòa trong trẻo nhìn ta.

Ta nhìn lại hắn, làm thế nào cũng không thể nghĩ tới, ca ca chính là nhị hoàng tử, nhị hoàng tử chính là ca ca.

Từ đêm được cứu ở đáy vực, ta rõ ràng nhìn thấy nhị hoàng tử tìm được ta, nhưng tỉnh lại, người canh giữ ở bên giường lại là ca ca.

Khi ca ca rửa sạch dung nhan trên mặt, hiện ra khuôn mặt nhị hoàng tử, ta mới biết được, ca ca song sinh của ta, đã sớm chết vào ngày hắn sinh ra.

Giả làm ca ca, làm bạn với ta, vẫn là nhị hoàng tử chân chính.

Phó Nghiễn Hành, Tiêu Lệ.

"A Ninh, nàng còn nhớ hắn không?"

Hắn ôm lấy ta, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai ta, hơi thở ẩm ướt như lông vũ phả lên cổ ta.

Tim của ta theo hô hấp của hắn, từng tấc từng tấc trở nên lạnh xuống.

"Đầu xuân, hắn sẽ cưới Vĩnh Định quận chúa làm thái tử phi." Hắn làm như lơ đãng, cằn nhằn nói với ta.

"Dù sao, đó cũng là ân nhân cứu mạng của hắn."
Hắn cố tình.

"A Ninh, khi nào chúng ta thành thân đây?"

Hắn lớn lên từ nhỏ với ta, khi nào hắn có tâm tư này với ta đây?

Nhưng mà, ta có thai rồi....

17.

Nhị hoàng tử trốn ra ngoài, không ai biết hắn trốn ở sơn trang dưới chân Quỳnh Sơn.

Hắn đã từ bỏ thân phận hoàng tử, chuyên tâm làm ca ca của ta.

Ngày đó trước khi đi săn, người của nhị hoàng tử tìm đến ta, cầm ngọc bội của ca ca nói nếu ta không hành thích thái tử, sẽ gây bất lợi cho ca ca.

Cơ thể ca ca không tốt, lòng ta nóng như lửa đốt, chỉ có thể đồng ý.

Nhưng ta cẩn thận ngẫm lại, có thể lấy người bên cạnh uy hiếp người khác làm việc, nhất định không phải minh quân.

Ta muốn đảm bảo an toàn của ca ca và thái tử, chỉ có thể giả vờ phản bội.

Tất nhiên, hai bên đều nghiêm túc.

Ta là khâu mấu chốt nhất trong cuộc đọ sức này, cũng là biến số kia.

Thái tử rơi xuống vực khiến nhị hoàng tử cho rằng thái tử đã chết, tiện đà cướp ngôi, nhưng hắn ta không ngờ tới ta sẽ cứu thái tử. Thái tử thắng, chứng thực tội danh mưu phản của hắn.

Từ đó, trên con đường Tiêu Sầm trở thành hoàng đế không còn chướng ngại.

Đêm giao thừa, thánh chỉ đại hôn của thái tử được ban xuống, ngày thành hôn định vào ngày hai tháng hai.

Ta và Tiêu Lệ cũng thành hôn vào ngày đó.

Giao thừa, để chúc mừng ngày thành hôn của thái tử, ban đêm Hoàng thành sẽ bắn pháo hoa. Thái tử mời dân chúng trong toàn thành xem, cùng dân chúng vui vẻ.

Ta cũng năn nỉ Tiêu Lệ dẫn ta đi.

Bên hồ Kim Minh, nơi phong cảnh thịnh vượng nhất, một đôi phu thê nhìn nhau.

Một màn này làm lòng ta đau nhói, bụng dưới trở nên đau nhức.

Hài tử, có phải con cũng cảm nhận được cha con đã thích người khác hay không....

Tiêu Lệ phát hiện ra ta khó chịu, căng thẳng ôm chặt lấy ta, "Có cần mời đại phu không?"

Ta hơi lắc đầu, ánh mắt chăm chú nhìn về phía xa.

Pháo hoa nở rộ, dân chúng đều hoan hô.

Tiếng đao kiếm cũng vang lên vào lúc này.

Ta đột nhiên quay đầu lại, Tiêu Lệ đứng trong dòng người, thần sắc khó hiểu, ánh mắt điên cuồng.

"Tất cả những gì thuộc về ta, đêm nay đều sẽ trở về!"

Mũi tên, mang theo thanh âm xé gió, từ trong tay Tiêu Lệ bắn ra, nhắm thẳng vào cổ họng Tiêu Sầm đứng trên đài cao.

Ta không biết sức lực tới từ đâu, tung người bổ nhào về phía mũi tên kia.

Thế nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi, rất nhanh, rất nhanh.

Ta nặng nề rơi xuống, chất lỏng ấm áp chảy ra từ ngực và khóe miệng.

"A Hành –"

"Muội muội –"

Là ai đang gọi ta?

Trước khi mất đi ý thức, ta thấy hắn chạy về phía ta.

Thật tốt, thật tốt...

Hắn vẫn quan tâm đến ta…

Chỉ là, ta còn không thể chính miệng nói cho hắn biết, hắn sắp làm phụ thân...

18.

Nhìn lại cả đời này, ta còn chưa vì chính mình mà sống cho tốt.

Sinh ra ở Phó gia mặc dù giàu có nhưng khi sinh ra đã mất đi mẫu thân và ca ca song sinh.

Từ nhỏ được đưa vào Đông cung, làm tai mắt.

Cực kỳ cẩn thận, trong lòng run sợ hơn mười năm, may mà ta được thái tử yêu thương.

Ngay khi ta cho rằng cuộc sống sắp tốt lên, phụ thân muốn tham dự kế hoạch phản nghịch, đẩy Phó gia vào trong hố lửa.

Ta có người quan tâm, mặc kệ hắn là ca ca giả hay là nhị hoàng tử thật, đều đối xử rất tốt với ta.

Ta có người ta yêu, đó là người luôn làm ta kinh diễm.

Một mũi tên của ca ca, bắn không chỉ là người ta yêu, mà còn là ánh sáng hy vọng của dân chúng.

Thiên hạ cần hắn, dân chúng cần hắn.

Sau khi mất ý thức, ta lang thang một lúc.

Ta bay tới đại lao, thấy ca ca ở trong phòng giam đơn độc, im lặng rơi lệ, khuôn mặt khô héo.

Nhà lao sát vách còn giam giữ Vĩnh Định quận chúa, Diệp Linh Sương.

Lúc ta nhìn thấy nàng, ngục tốt đang đưa cơm cho nàng, đầu tóc nàng rối mù, miệng lại lẩm bẩm, "Ta là Thái tử phi!
Các ngươi muốn làm gì! Ta là Thái tử phi! Các ngươi muốn làm gì…"

Cũng là một người đáng thương.

Ta bay tới Đông cung, tẩm điện quen thuộc đã trống không, thái tử đã đăng cơ làm hoàng đế.

Ta bay tới Tử Thần điện, ta thấy ta đang nằm ở trên giường, Tiêu Sầm cầm khăn, từng chút từng chút lau mặt của ta.

Ngoài điện thái y quỳ đầy đất, còn có dân gian đại phu, bọn họ đều cúi đầu, im lặng không nói.

Tiêu Sầm nắm chặt tay ta, giận dữ gầm lên, "Không còn cách nào khác sao? Trẫm nuôi các ngươi có ích lợi gì?"

"Nếu nàng có chuyện gì, trẫm muốn các ngươi chôn cùng!"

Ta thổn thức không thôi, thái y thật sự là một nghề rất nguy hiểm.

Ta nhìn chính mình đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, bụng dưới hơi nhô lên, nếu không phải ta còn có hơi thở yếu ớt, ta cũng cho rằng ta đã chết.

"A Hành...... Đêm đó nàng bị thương rất nặng, thái y đều nói nàng không cứu được, nhưng nàng đã vượt qua."

"A Hành, tỉnh lại đi...... Ta không biết, nàng có hài tử của chúng ta."

"Nàng không muốn gả cho Triệu Đông Thần, ta đã ban hôn cho hắn rồi."

"Còn có Diệp Linh Sương, ta chưa bao giờ thích nàng, ta chỉ là...... chỉ là phát hiện mình ra thích nam tử, ta chỉ muốn xác minh lại một chút, đến tột cùng có phải là ta là đoạn tụ thật không."

"Ta vẫn biết, người cứu ta chính là nàng, một đao kia, ta không oán nàng."

"Tiêu Lệ, ta sẽ không lấy mạng hắn, ta muốn hắn nhìn chúng ta tình thâm đến răng long bạc đầu."

"Ta chưa bao giờ hận nàng..."

Nước mắt ấm áp của Tiêu Sầm chậm rãi rơi xuống mặt ta, ta kinh ngạc vuốt trên mặt, chỉ là một mảnh hư vô.

Tim ta đau nhức, bay tới bên cạnh hắn muốn ôm hắn, nhưng làm thế nào cũng không chạm được hắn.

Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn, ngày càng tiều tụy, trơ mắt nhìn hắn từ thiếu niên phong hoa tuyết nguyệt, biến thành thiếu niên râu ria héo úa.

Thái y nói tính mạng của ta không sao, chỉ là không muốn tỉnh lại.

Không phải vì ta không muốn mà!

Tiêu Sầm đi chùa Linh Ẩn, cái gì cũng không có cầu.

Đại sư Linh Ẩn tự chỉ nói: "Mọi chuyện không thể cưỡng cầu, càng cưỡng cầu mọi thứ sẽ uổng công."

19.

Ngày ta tỉnh dậy, cảnh xuân tươi đẹp.

Ta hơi động ngón tay, vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của Tiêu Sầm.

Đầu tiên là hắn kinh ngạc, sau đó nước mắt liền rơi xuống.

Thì ra, mừng như điên là không thể nói nên lời.

Hắn hung hăng ôm ta vào trong lòng, nước mắt từng giọt từng chuỗi rơi trên cổ ta, thấm ướt cổ áo ta, cuối cùng hợp thành dòng suối róc rách chảy vào đáy lòng ta.

Chỉ nghe giọng mũi hắn nặng nề, buồn bực nói, "May mà... nàng tỉnh rồi... nàng đừng rời khỏi ta nữa... Thật sự ta không chịu nổi..."

Ta dùng sức ôm lại hắn, từng tiếng từng tiếng đáp lại hắn.

"Ta ở đây, ta ở đây..."

……

Khi ta tỉnh lại, Tiêu Sầm nhìn ta chằm chằm.

Hắn canh cánh trong lòng việc lúc trước ta giả chết lừa gạt hắn, mỗi đêm trước khi ngủ đều muốn nhắc lại một lần với ta.

Ta ôm bụng, thật sự không muốn nghe, liền lấy cớ đứa nhỏ đá ta.

Lúc đó ta không có tự do, toàn bộ dựa vào Tiêu Lệ làm chủ.

Tôi sắp sinh rồi, lúc rảnh rỗi Tiêu Sầm sẽ dựa vào bụng ta, nói chuyện với đứa bé.

"Nói cái gì mà cho dù là hoàng tử hay là công chúa, đều phải cùng phụ hoàng bảo vệ mẫu hậu."

Ta cười khanh khách, hờn dỗi trừng hắn.

Cuối hè, thiên hạ có một đợt hạn hán lớn.

Khi Niệm Niệm sinh ra là vào buổi tối.

Cùng theo tiếng kêu thảm thiết thê lương của ta, hài tử đầu tiên của ta và Tiêu Sầm, tiểu công chúa Niệm Niệm ra đời.

Đồng thời, ngoài phòng sấm sét vang dội, mưa rơi xuống.

Tiêu Sầm mừng rỡ, đại xá thiên hạ.

Sáng sớm, mưa tạnh, cầu vồng xuất hiện.

Tiêu Sầm ôm ta, ta ôm Niệm Niệm, cùng nhau ngắm mặt trời mới mọc.

Ta nghĩ, đây chính cuộc sống mà ta muốn sống trọn vẹn cả đời.

- Hết -
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom