5.
Đêm giữa hè trời đổ mưa to, tiếng sấm xẹt qua chân trời, đánh thức ta.
Bất tri bất giác, ta lại ngủ thiếp đi, ca ca đi lúc nào cũng không biết.
Ta xoa đầu gối bầm tím của mình, ngày hôm sau liền xin nghỉ vài ngày ở Đông cung.
Không cần dậy sớm cực kỳ thoải mái, vừa có thể ngủ nướng, lại không cần thắt ngực, còn có thể mặc váy.
Lúc vị hôn phu trên danh nghĩa Triệu Đông Thần của ta tiến vào, ta đang thử cái váy thứ tám.
"Nghiễn Hành, ngươi không biết, ngươi không ở đây mấy ngày nay, điện hạ không cho ca ca của ta sắc mặt tốt."
"Còn phải là ngươi trở về dỗ...... Nghiễn Hành?"
Triệu Đông Thần vào nhà không thấy ta nên tìm kiếm khắp nơi.
Trong lúc hoảng loạn trốn ta ra sau bình phong, nhưng để lộ một đoạn làn váy ở bên ngoài.
Từ khe hở bình phong ta nhìn ra ngoài, Triệu Đông Thần hiển nhiên đã chú ý tới đoạn váy kia, muốn kéo đi.
"Triệu......"
Âm thanh ngọt ngào vang lên, ta thầm mắng không xong rồi.
Tôi muốn lớn tiếng ngăn hắn lại nhưng quên đổi giọng nói.
Triệu Đông Thần cũng sửng sốt, giống như hắn là nhớ tới cái gì, gương mặt lập tức đỏ lên.
"Nghiễn Hành... có phải ta tới không đúng lúc..." Chưa kịp nói xong, nhanh như chớp hắn đã bỏ chạy.
Xong đời, Triệu Đông Thần chắc chắn đã nói chuyện với Thái tử ngày hôm nay, nói không chừng, hôm nay hắn tới đây theo mệnh lệnh.
Nếu Thái tử hỏi, ta nên giải thích như thế nào đây? Rõ ràng mấy ngày trước vừa mới thẳng thắn với hắn, ta không thể giao hợp…
Lo lắng hãi hùng đến chạng vạng tối, bữa tối ta cũng không ăn được mấy miếng, bộ váy mới các thị nữ lấy về từ Tú La cũng không thể làm ta vui vẻ.
Quả nhiên, trời vừa tối, lệnh triệu tập từ Đông cung đã tới.
Đợi ta lề mề đi tới tẩm cung Thái tử, ban đầu tẩm điện sáng trưng bỗng nhiên tối đen, trước mắt ta một mảnh đen kịt.
Yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh.
Chỉ có tiếng hít thở phía sau, trong bóng tối được phóng đại vô hạn.
Tiếng bước chân, từng bước từng bước, cách ta càng ngày càng gần.
Cơ thể ta cứng đờ nghe thấy tiếng tim đập của mình, nổ vang trong bóng tối.
Bỗng nhiên, eo của ta bị một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy, hắn kề ở bên tai của ta, hơi thở lạnh như băng, giọng điệu giễu cợt:
"Phó Khanh, nói không thể giao hợp sao còn nghĩ tới nữ nhân?"
6.
Ta cố gắng hết sức để trốn thoát.
Nhưng lần này, Tiêu Sầm quyết tâm không cho ta đi.
Hơi thở ẩm ướt trên cổ không thể bỏ qua, ta hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Ta thật sự không thể giao hợp... Nhưng chuyện này trừ điện hạ ra không ai biết được."
"Vậy, chữa khỏi chưa?" Tiêu Sầm nghiền ngẫm hỏi.
Ta nhẹ nhàng gật đầu: "Chữa... cho nên ta cầm cái váy nghĩ..." Trong bóng tối, một mảng đỏ ửng lan khắp mặt ta, tôi dừng một chút, mới nói: "Vẫn là không được."
Tiêu Sầm cười khẽ, buông ta ra, xoay người ta, giọng nói đột nhiên dịu dàng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ồ, thật đáng thương."
Nhưng rõ ràng ta cảm thấy, hắn rất vui vẻ.
Cuối cùng, Tiêu Sầm lại gần cắn vành tai ta, chậm rãi nói: "A Hành là một tên lừa đảo."
Tiêu Sầm để ta ở lại tẩm cung của hắn, ngủ cùng giường với ta.
Thay đổi hoàn cảnh, ta ngủ cũng không an ổn.
Trong lúc mơ mơ màng màng, ta nghe thấy giọng nói của Tiêu Sầm.
"Mấy ngày nay ngươi không ở đây, cô rất nhớ ngươi, cũng đã suy nghĩ rất nhiều."
"Ngươi nói ngươi không thể giao hợp, cô rất đau lòng nhưng cảm thấy may mắn lại nhiều hơn, may mắn như vậy ngươi mới có thể ở lại bên cạnh ta."
"Nếu ngươi bằng lòng, cô sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc của ngươi."
Ta quay lưng về phía hắn, nước mắt đã sớm rơi đầy mặt.
Đến lúc này, rốt cuộc ta cũng chắc chắn, Thái tử thật sự là đoạn tụ.
Nhược điểm khổng lồ đang nắm ở trên tay ta, nhiệm vụ mà phụ thân giao phó cuối cùng cũng hoàn thành nhưng ở trong bóng tối ta lại khóc không thành tiếng.
7.
Bất tri bất giác, ta đã ở trong Đông cung ba tháng.
Ba tháng này, là ba tháng thoải mái tự tại nhất mà ta có thể nhớ tới nay.
Không có nhiệm vụ của phụ thân đè ép, cũng không cần lấy lòng bất cứ kẻ nào, nếu cả ngày không phải cùng Tiêu Sầm đọc sách xử lý công vụ thì cũng chính là cùng nhau, luyện kiếm, đánh đàn cùng bọn Triệu Đông Thần.
Đồ ăn ở Đông cung cũng rất ngon, dưới sự vỗ béo của Thái tử, dáng người của ta đã cao lên rất nhiều chứ đừng nói là hai cục trước ngực kia, bây giờ bọc ngực thật sự muốn nửa cái mạng già của ta.
Ngay cả Tiêu Sầm cũng chế nhạo ta, có phải béo lên rồi không.
Thời gian hắn ôm ta càng lúc càng dài, ta cũng càng tham luyến cái ôm của hắn.
Cảm giác được người ta toàn tâm toàn ý quan tâm thì ra tốt như thế, không phải sao?
Khi phụ thân ra lệnh cho ta lấy thân phận nữ tử tham gia tiết Thiên Thu của hoàng hậu, ta đành phải từ biệt Thái tử.
Đêm trước khi ly biệt, cặp mắt phượng kia gắt gao nhắm chặt, ta lặng lẽ áp môi lên chúng, vừa chạm liền rời.
Ngày tiết thiên thu, ta mặc váy ngắn và đem bộ tóc đen dài đến thắt lưng vén thành búi tóc cao cao, lấy danh nghĩa Phó Nghiễn Ninh tham gia yến hội.
Dung mạo của ta, trên đường tiến cung đã thu hút tầm mắt của rất nhiều quý công tử. Ngay cả Triệu Đông Thần, cũng liếc nhìn ta nhiều lần.
Tuy hắn là vị hôn phu trên danh nghĩa của ta, nhưng chưa từng gặp qua Phó Nghiễn Ninh, không biết ta cũng là việc bình thường.
Yến hội là chia ghế nam nữ, lấy rèm trúc ngăn cách.
Ta ngồi ngay ngắn trên ghế, nhỏ giọng nói chuyện với thứ nữ trong phủ, ánh mắt lại không tự chủ liếc về phía thủ tọa.
"Tỷ tỷ không thường dự tiệc có thể không biết, yến hội Thiên Thu năm nay là vì nạp phi cho Thái tử điện hạ." Phó Linh Lung nhỏ giọng nói.
Nàng nhỏ hơn ta một tuổi nhưng đã thành thân với người ta.
"Đối phương là chất nữ của Hoàng hậu nương nương, Vĩnh Định quận chúa Diệp Linh Sương."
Diệp Linh Sương này ta đã gặp qua, trong kinh thành nàng nổi danh là một quý nữ tài mạo song toàn. Bởi vì nàng là biểu muội của thái tử, ta làm bạn đọc sách của thái tử, cũng đi theo thái tử gặp qua vài lần.
Tiêu Sầm đối xử cũng không nhiệt tình với nàng ta.
Nghe nói ba năm trước vì mẫu thân của nàng bị bệnh qua đời ở Sâm Châu, rời kinh giữ đạo hiếu ba năm.
Hôm nay, đã trở về rồi sao?
Tâm trạng bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, tầm mắt mơ hồ, chỉ thấy hôm nay hắn mặc một bộ mãng bào màu đỏ thẫm, chói mắt như mặt trời mới mọc.
Hắn như vậy, sao có thể không khiến người ta động tâm?
Nhìn xem, khi Vĩnh Định quận chúa Diệp Linh Sương hành lễ với hoàng hậu và thái tử, trên mặt xấu hổ đến đỏ bừng, giờ phút này khuôn mặt nàng hồng hào, dáng người như liễu yếu đào tơ, quả nhiên nàng rất đẹp.
Hoàng hậu cười liên tục, nàng tự mình đỡ Diệp Linh Sương đứng lên, kéo tay nàng, muốn đặt lên tay Tiêu Sầm.
Ta không thấy rõ vẻ mặt Tiêu Sầm, nhưng hắn cũng không từ chối.
Trong lòng trở nên chua chát, ta bưng rượu trái cây trên bàn lên uống.
8.
Không bao lâu, hai gò má ta liền ửng đỏ, tầm nhìn của ta trở nên mờ mịt.
Không muốn gặp hai người tình chàng ý thiếp kia, ta dặn dò Phó Linh Lung một câu, nhấc chân đi tới ngự hoa viên.
Cuối tháng chín, gió đêm hơi lạnh trong ngự hoa viên thổi khiến ta tỉnh rượu hơn một nửa nhưng tầm mắt vẫn có hơi mờ mịt.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, một màu đỏ thắm hướng ta bước nhanh đến.
"A Hành?"
Đầu óc ta nổ tung, cơ thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, chớp mắt đã trốn vào phía sau hòn non bộ.
Tim ta đập thình thịch, ta nín thở, lẳng lặng chờ Tiêu Sầm đến gần.
Xa xa bỗng nhiên truyền đến thanh âm nhẹ nhàng của nữ tử, đang gọi "Điện hạ".
Là Diệp Linh Sương, nàng đuổi theo hắn đi ra ngoài.
Tâm trạng bất định của tôi vừa hy vọng bước chân Tiêu Sầm vì tiếng gọi của nàng ta mà dừng lại, lại hy vọng hắn không để ý đến nàng ta.
"Điện hạ, nương nương gọi ngài!"
Tiêu Sầm đi thêm vài bước, dừng lại cách ta một bức tường, giọng hắn lạnh nhạt: "Biết rồi."
Diệp Linh Sương giống như chưa từ bỏ ý định lại hỏi tiếp: "Điện hạ ngài phát hiện cái gì sao?" Nói xong nàng ta muốn đi về phía sau hòn non bộ.
Ta kinh hãi, sự căng thẳng đến tột độ làm cơ thể của ta khẽ run rẩy.
Nhưng mà, một âm thanh sờ vải vóc vang lên, Diệp Linh Sương không đi vào, ta xuyên qua khe hở, thấy Tiêu Sầm kéo nàng ra phía sau.
"Càng vào trong đường càng khó, đừng đi vào làm hỏng váy."
"Chẳng qua là một con mèo hoang, mẫu hậu bỗng nhiên tìm ta, đi mau đi."
Tiêu Sầm kéo Diệp Linh Sương đang nghi ngờ rời đi.
Sau khi xác nhận bọn họ thật sự đi rồi, cả người ta như mất hết sức lực, rơi xuống, rốt cuộc kìm nén không được mà khóc lên.
Ta vốn tưởng rằng, hắn chỉ thích nam tử, thích ta, sẽ không có hứng thú với nữ tử khác.
Nhưng ta đã quên, hắn là thái tử! Là hoàng đế tương lai!
Hoàng đế sao có thể không có con nối dõi?
Thân phận Phó Nghiễn Hành này, là không thể cũng không có khả năng sinh con nối dõi cho hắn.
Nếu là nữ tử thì sao?
Trong lòng ta dâng lên một tia hy vọng xa vời.
Nếu ta nói cho hắn biết, ta là nữ nhi thì sao?
Nhưng ta đã dập tắt suy nghĩ này ngay lập tức, bởi vì chuyện nam giả nữ của ta một khi bị bại lộ, toàn bộ Phó gia sẽ tru di tam tộc.
Ta không thể để cho dục vọng cá nhân của ta khiến Phó gia chôn cùng ta.
Cho dù phụ thân rất đáng giận, nhưng ta còn có ca ca, còn có thứ đệ thứ muội, bọn họ vô tội biết bao?
Ta và hắn, cuối cùng cũng chỉ là có duyên mà không có phận thôi sao?
Gió lạnh thê lương, cây khô lắc lư.
Đêm cuối tháng 9 thật lạnh.
9.
Thật sự là không nghĩ tới phía sau núi giả còn có người.
Ta kéo lê cơ thể mệt mỏi muốn chui ra khỏi hòn non bộ liền đụng phải một người ở đối diện.
Người nọ một thân thanh bào, ánh mắt âm u và điên cuồng, gắt gao giữ chặt cổ tay của ta trước khi ta lui về phía sau.
Ta bị đau, ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra là Triệu Đông Thần!
Sao hắn ta lại ở đây?
Sau khi bối rối một lát, ta bình tĩnh lại, Tiêu Sầm và Diệp Linh Sương mới vừa rồi cũng không nói gì, ta không cần phải lo lắng.
Ta dùng sức kéo cổ tay ta ra, hành lễ với hắn: "Triệu thế tử.”
Nào biết, Triệu Đông Thần cười tà ác, nhìn chằm chằm vào ta một lúc lâu sau đó đột nhiên kéo ta vào trong lòng.
"Buông ta ra! Tên thần kinh này!"
Ta liều mạng giãy dụa, không ngừng hoảng sợ.
Hắn khác với Tiêu Sầm, Tiêu Sầm là quân tử khiêm tốn, ta biết hắn sẽ không làm gì ta. Nhưng Triệu Đông Thần, hắn và anh ấy đều là bạn đọc, trong xương cốt hắn ta là người như thế nào ta biết rõ ràng.
Triệu Đông Thần giống như không nghe thấy lời nhục mạ của ta, thậm chí hắn còn bắt đầu chơi xấu ta: "Đừng tưởng rằng ta không biết nàng là ai." Hắn liếm vành tai của ta một cái, giống như con rắn âm u ẩm ướt khiến người ta chán ghét.
Hắn nhếch miệng cười to, nhẹ nhàng ngửi mùi thơm trên cổ ta, "Ngoan ngoãn gả cho ta, Phó Nghiễn Ninh...... À, không phải, là A Hành mới đúng."
Ta giống như bị sét đánh, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ.
Xong rồi....
Từ đỉnh tóc ta rút xuống một cây trâm, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị hung hăng đâm vào lòng bàn tay hắn đang ôm ta.
Ta đã trốn thoát.
Phía sau truyền đến giọng nói tức giận của Triệu Đông Thần, "Nàng trốn không thoát đâu!"
Ngày hôm sau, Triệu Đông Thần liền dẫn người đến Phó phủ cầu hôn.
Bởi vì trước kia ta và hắn đã có hôn ước, phụ thân không thể làm gì chỉ muốn kéo dài thêm thời gian.
Kết quả, Triệu Đông Thần vô liêm sỉ, hắn đặt mông ngồi xuống trên bàn, một câu nói, khiến cho phụ thân trước sau như một bình tĩnh bất ngờ thay đổi sắc mặt.
Hắn nói, "Nếu để cho điện hạ biết, A Hành là nam giả nữ, vậy Phó gia..."
Phụ thân nắm chặt hai tay, đồng ý.
Ta hoàn toàn mất đi cái nhìn đối với người phụ thân này, không ngờ hắn lại coi việc đại sự của nhân sinh ta không ra gì, đem ta gả cho một hạng người gian nịnh.
Vậy cũng đừng nghĩ đến việc ta đem bí mật của Thái tử nói cho hắn biết!
Kế hoạch phụ giúp nhị hoàng tử thượng vị của phụ thân chưa thành, lại lập tức mất đi tai mắt ở Đông cung như ta, dưới cơn tức giận lại một lần nữa nhốt ta vào từ đường.
Ta bị nhốt ở từ đường mấy ngày, bên ngoài phát sinh chuyện gì ta cũng không rõ lắm.
Ca ca sẽ lén tới đưa trà đưa đồ ăn cho ta.
Ta nhìn khuôn mặt trong sáng của hắn, cảm giác áy náy càng lúc càng lớn.
"Ca ca, A Ninh thật vô dụng, bây giờ ta không có thân phận là bạn đọc sách của Thái tử nữa, sợ là sau này chúng ta sẽ càng khó khăn."
Ca ca lại không quá để ý với lời nói này của ta: "A Ninh đã rrưởng thành, phải lập gia đình. Mấy năm nay, A Ninh đã làm rất tốt, ca ca không trách muội."
"A Ninh là người có công lớn với Phó gia ta, kế hoạch của phụ thân sắp thành, hai huynh muội chúng ta sắp được tự do rồi."
Hắn mỉm cười, tiếp tục nói, "Chắc A Ninh còn không biết, sau khi tin tức muội đính hôn với Triệu thế tử được truyền ra, thái tử điện hạ đã tới đưa quà mừng."
Ta cầm chén trà uống từng ngụm nhỏ, cụp mắt không nói, trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn, phụ thân đã nắm giữ nhược điểm của Thái tử sao?
Hắn chuẩn bị, khi nào thì hành động?
"Dù sao...... A Ninh cũng là muội muội của A Hành, điện hạ đối nhân xử thế luôn khoan hậu."
Ca ca nhìn chằm chằm vào mái tóc của ta một lúc lâu, mới mở miệng, "A Ninh có biết, lễ vật kia là do thái tử tự mình đưa tới không?"
Trong lòng ta giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu, lại phát hiện ánh mắt ca ca trở nên thâm trầm, đang chăm chú nhìn ta.
"A Ninh thật sự được thái tử coi trọng! Câu đầu tiên hắn nói chính là hỏi cơ thể muội thế nào rồi."
Cổ họng ta nghẹn lại, há miệng, khô cằn nói, "Vậy sao…"
"A Ninh, muội có lời gì muốn nói với ca ca không?"
Ta nhìn vào mắt hắn, đè nén trái tim đang đập điên cuồng, lắc đầu, "Không có."
Hắn nhìn ta thật sâu, phút chốc mỉm cười.
"Quên nói cho muội biết, phụ thân nói, Đông cung, muội không cần đi nữa."
Bình luận facebook