• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] NGHIỄN NINH (1 Viewer)

  • Phần III

10.

Phụ thân chịu không nổi Triệu Đông Thần năn nỉ ỉ ôi, thả ta từ trong từ đường ra.

Ngày ta đi ra ngoài, Triệu Đông Thần đang ở khuê phòng chờ ta.

Hắn nhìn quanh bốn phía, nhìn tây nhìn đông rồi lại sờ sờ, ngoài miệng nói "Không tệ".

Ta ngồi ở trên giường, thật sự không còn kiên nhẫn, trầm giọng quát lớn, "Triệu thế tử, còn chưa thành hôn ngươi đã đến khuê phòng của ta, đây là giáo dưỡng của phủ Triệu Quốc Công?"

Triệu Đông Thần cũng không giận, tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống.

"Nàng không cần chọc tức ta, ta biết tài ăn nói của nàng luôn tốt, nếu không cũng sẽ không làm cho điện hạ tâm tâm niệm niệm."

Ta tức giận, ngực phập phồng lên xuống, đành phải trừng hắn.

Triệu Đông Thần thấy thế tùy ý cười, vỗ vỗ tay, mấy gã sai vặt nối đuôi nhau mà vào, trên tay đều cầm trang sức và son phấn.

Triệu Đông Thần đặt ta ở trước bàn trang điểm, gắt gao dựa vào ta, cầm trâm bảo thạch khoa tay múa chân lên đầu ta.

"A Hành thật đẹp...... Cũng không trách lúc trước ta thường nằm mơ thấy nàng."

Ta sợ hãi, cơ thể ở dưới bàn tay hắn run rẩy không thôi.

Hắn tiến đến bên tai ta, nhẹ giọng nói, "Vẫn là A Ninh mặc váy đẹp, sau này, mỗi ngày nàng mặc một váy khác nhau cho ta xem đi."

Nói xong, hắn đem một bộ váy lụa mỏng nhét vào trong lòng ta, đẩy mạnh ta về phía sau bình phong.

"Nàng thử nói xem, nếu thái tử biết nàng là nữ nhi, hắn có nổi điên không?"

Âm thanh đắc ý của Triệu Đông Thần từ sau bình phong truyền vào trong tai ta, nước mắt chợt tràn mi, không biết là cảm thấy nhục nhã hay chua xót.

Tiêu Sầm…

Ta rất nhớ người.

Bây giờ người đang ở đâu?

Hầu như ngày nào Triệu Đông Thần cũng đến.

Mỗi lần đến, hắn giống như trả thù, nói cho ta biết tình hình gần đây của Tiêu Sầm.

Chính xác mà nói, là tình hình gần đây của Tiêu Sầm và Vĩnh Định quận chúa Diệp Linh Sương.

Tiêu Sầm cùng Diệp Linh Sương chơi trên hồ, Tiêu Sầm dạy Diệp Linh Sương cưỡi ngựa, dạy nàng săn thú, thậm chí bọn họ còn cùng nhau cưỡi một con ngựa…

Triệu Đông Thần cười ác liệt nhìn ta, "A Hành, điện hạ đối với ngươi, cũng không quá để ý."

Mới đầu ta còn có thể tự bào chữa cho mình rằng chỉ là Tiêu Sầm chỉ là quá bận rộn, nhưng thời gian trôi qua, ta bắt đầu nghi ngờ là hắn thật lòng.

Từ sau lần tặng quà đó, hắn không tới tìm ta nữa.

Đêm dài, gối đơn khó ngủ.

Ta nhớ những lần hắn ôm ta an ủi, nhớ những cái hôn của hắn, nhớ những lần hắn cắn vành tai ta, nói ta là tiểu lừa đảo.

Lại một lần nữa ta bàng hoàng tỉnh lại trong nước mắt giàn giụa, ta mới giật mình nhận ra.

Ta đã yêu hắn một cách không lối thoát từ lâu.

11.

Thời gian một tháng thoáng cái đã qua.

Cuối tháng mười, trong cung truyền đến tin tức ba ngày sau quan gia muốn dẫn theo thành viên trong tộc và quan viên đi săn ở Quỳnh Sơn.

Đêm trước khi đi, ta thừa dịp đêm khuya len lén mò vào viện của phụ thân, muốn nghe chút tin tức về Tiêu Sầm.

Đã gần nửa tháng không biết Triệu Đông Thần đang bận rộn cái gì, đã rất lâu rồi ta không nghe thấy tin tức về Tiêu Sầm.

Bây giờ ta bằng lòng nghe thấy hắn và Diệp Linh Sương ân ái hằng ngày.

Chờ ta đến sân, phát hiện trong rừng trúc thư phòng còn sáng đèn, xuyên qua cửa sổ giấy nhìn vào bên trong, mới phát hiện, phụ thân và Nhị hoàng tử đang nói chuyện.

"Điện hạ, bố trí ở Quỳnh Sơn thế nào rồi?" Là âm thanh của phụ thân.

"Chờ hoàng huynh tự chui đầu vào lưới nữa mà thôi." m thanh trong trẻo vang lên, ta đoán đây chính là nhị hoàng tử.

Trong lòng ta run lên, mồ hôi lạnh từ trán toát ra.

Phụ thân và nhị hoàng tử, đây là muốn thừa dịp đi săn muốn xuống tay với Tiêu Sầm!

Vì muốn phá vỡ tình thế, ta len lén theo xe ngựa của Phó gia đi Quỳnh Sơn.

Đến khi phụ thân phát hiện ta thì sắc trời đã tối, cũng đã sắp đến nơi.

Phụ thân không thể làm gì, đành phải để cho ta và mấy thứ muội ở chung một căn lều.

Phó gia là Lại bộ thượng thư, là quan chức cấp ba, căn lều cách hoàng đế không xa cũng không gần.

Đợi đến lúc dùng xong bữa tối, ta lấy cớ ăn no thông báo với Phó Linh Lung một tiếng rồi đi ra ngoài.

Trong núi trời đã tối đen, ta tìm một bụi cây thay nam trang, lại phát hiện quên thắt ngực.

Nhìn nơi này tối đen như mực, doanh địa không thể so với kinh thành, nghĩ chắc là không có chuyện gì.

Căn lều của Tiêu Sầm là căn lều màu vàng kim, rất bắt mắt, rất dễ tìm.

Chờ binh lính tuần tra trong doanh địa đi xa, ta lặng lẽ đứng ở bên ngoài căn lều.

Ánh đèn trong lều chiếu bóng hắn hắt lên trên trướng, dáng người cao ngất, giống như đang xử lý công vụ.

Tim ta đập thình thịch, mũi cay cay, nhịn không được lấy tay che lại, không cho âm thanh nức nở tràn ra ngoài.

"Ai?"

Một âm thanh lạnh lùng vang lên, theo sau đó là một mũi tên xé gió mà đến, ta vội vàng né tránh, nhưng vẫn bị mũi tên cắt đi một sợi tóc đen ở trên thái dương.

Gần như là cùng một lúc, rèm của căn lều bị người ta xốc lên rất mạnh.

Bất ngờ ta không kịp đề phòng, dung nhan như ngọc của Tiêu Sầm đập thẳng vào tầm mắt ta.

Trong nháy mắt khi hắn nhìn thấy ta, hắn đột nhiên trừng to mắt, trong mắt tất cả đều là ánh sáng vui mừng.

Ta giống như bị điểm huyệt, toàn thân cứng ngắc đứng tại chỗ, gian nan há miệng.

"Điện hạ…"

"Cô ở đây."

Tiêu Sầm từng bước từng bước, kiên định đi về phía ta, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm ta, một chút cũng không rời.

Hắn dẫn ta vào trong lều, lập tức bóp eo ta, ôm chặt ta.

Ta không chớp mắt nhìn khuôn mặt ngày nhớ đêm mong này, nước mắt sắp tràn mi, trong lòng nhịn không được mà chua xót.

Tiêu Sầm một mực vuốt ve gò má ta, hắn nhẹ nhàng lau nước mắt của ta, "Đừng khóc, cô ở đây rồi."

Sau đó, hắn nắm chặt gáy ta, cúi đầu hôn.

Phá thành chiếm đất.

Hơi thở nóng bỏng, giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ.

12.

Cách một màn, ngoài lều ồn ào nhốn nháo, mà trong lều tối đen, ở một góc bí ẩn, hắn và ta thân mật ôm hôn.

Hơi thở của ta bị hắn vội vàng đoạt lấy, chỉ còn lại tiếng nức nở, hai tay bị nắm chặt.

Khi nào thì bị đè lên giường ta cũng không biết.

Ta chỉ biết máu trong người nóng hổi, nhiệt độ đột nhiên tăng lên.

Cả người ta chìm đắm trong hơi thở của hắn, trầm luân nhiều lần....

Trong căn lều, dưới ánh sao, Tiêu Sầm ôm lấy ta từ sau lưng, như muốn hòa tan ta vào trong máu thịt của hắn.

Ta thật sự mong rằng giờ phút này cứ kéo dài mãi mãi.

Nhưng ta nhớ rõ mục đích ta tới, ta trở mình, ôm lấy cổ hắn, trán chống vào hắn.

"Điện hạ, nhị hoàng tử và phụ thân ta…" Ta dừng lại, tỉ mỉ nhìn vào mắt hắn, hắn bình tĩnh nhìn lại ta, "Muốn đối phó ngài vào cuộc săn bắn mùa thu."

Tiêu Sầm nhẹ nhàng cười, hắn lấn người ép tới, âm thanh khàn khàn: "A Hành là cố ý tới nói cho cô biết sao?"

Ta không hài lòng với bộ dáng không thèm để ý của hắn, đẩy đẩy hắn, lại bị hắn bắt được tay.

"Sự tình liên quan đến an nguy của điện hạ, tất nhiên là ta quan tâm."

Dứt lời, ý cười làm rung động cả lồng ngực của Tiêu Sầm, ta chưa bao giờ thấy hắn vui vẻ như vậy.

Hắn ôm chặt ta, khí phách hăng hái.

"Không cần lo lắng, nhiều năm săn bắn, người ám sát cô rất nhiều, không phải cô vẫn đang ở đây sao."

"Ở đây với nàng."

Bộ dáng tự tin của Tiêu Sầm khiến ta nhẹ nhõm một chút.

Ta vuốt ve khuôn mặt hắn, vùi mình vào trong ngực hắn, ngủ thật say.

Ngày hôm sau, khi bầu trời phía đông chuyển sang màu trắng xóa, ta được đánh thức bởi tiếng kèn thổi từ doanh trại.

Ta mở hai mắt ra, phát hiện Tiêu Sầm đã mặc xong trang phục cưỡi ngựa, tóc đen buộc cao, lông mày dài, mắt phượng sắc bén.

Phát hiện ta đang nhìn hắn, hắn mỉm cười đi tới, cúi người hôn ta.

Thấy ta sáng sớm đã xấu hổ đỏ mặt, ý cười của hắn càng sâu.

"Mèo con tỉnh rồi?"

Ta gật đầu.

"Cô sai người lấy y phục đến, ngươi ở đây thay đi! Lát nữa cùng nhau đi săn, cô săn cho ngươi mấy con cáo đen, may áo khoác cho ngươi."

Tiêu Sầm chỉ chỉ trang phục cưỡi ngựa trên bàn, tâm trạng rất tốt.

Ta gật đầu thật mạnh, mặc kệ ánh mắt chế nhạo của hắn, vọt vào sau bình phong thay quần áo.

Ta nghĩ, nếu trong rừng thật sự có mai phục, có ta ở đây, phụ thân sẽ hạ thủ lưu tình.

13.

Ta đi theo Tiêu Sầm đến bên ngoài căn lều của quan gia, nơi đó đã có rất nhiều người vây quanh.

Trong đám người, ta nhìn thấy Diệp Linh Sương một thân cưỡi ngựa tư thế oai hùng hiên ngang, nàng nhìn thấy Tiêu Sầm đi cùng ta, sắc mặt thay đổi trong chớp mắt.

Triệu Đông Thần cũng nhìn thấy bọn ta, ánh mắt hắn nhìn về phía bọn ta giống như có độc, nhưng lại sợ uy nghiêm của Tiêu Sầm, không dám tiến lên.

Nhị hoàng tử và phụ thân đứng cùng một chỗ, gặp được ánh mắt của ta, hắn mỉm cười với ta.

Nhị hoàng tử Tiêu Lệ không mặc trang phục cưỡi ngựa, hiển nhiên hôm nay không tham dự săn bắn.

Quan gia ra lệnh một tiếng, Tiêu Sầm cưỡi ngựa, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Ta cũng cưỡi một con ngựa đỏ thẫm, đi theo đám người vào trong rừng.

Quỳnh Sơn là một trong những bãi săn của hoàng gia, địa hình nhấp nhô, rừng cây âm u, có rất nhiều loài vật, nơi sâu cũng cực kỳ nguy hiểm, thường xuyên có mãnh hổ lui tới.

Tuy ta là nữ tử, nhưng được nuôi dưỡng như nam tử trong mấy năm nay, cưỡi ngựa bắn cung cũng không tệ, nhưng cũng không thể so sánh với quý nữ Diệp Linh Sương.

Ta phóng ngựa đuổi theo Tiêu Sầm, lúc đầu bên cạnh còn có nữ tử, dần dần bị bỏ xa.

Chẳng biết vì sao, trong lòng ta vẫn cực kỳ bất an, ta nhìn quanh bốn phía, không biết từ đâu sẽ xuất hiện một người, gây bất lợi cho Tiêu Sầm.

Cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng bắn tên, ta theo tiếng mà đi, thấy Tiêu Sầm lấy tên từ trong túi tên, dựng cung, sau khi bắn ra.

Hắc Lang nghe thấy tiếng đã ngã xuống, bị một mũi tên giết chết.

"Thái tử điện hạ thiên tuế!"

Trong rừng rậm các quân sĩ và thành viên trong tộc đều lớn tiếng đồng thanh hô, phấn chấn lòng người.

Tiêu Sầm cười nhạt, rồi tiếp tục đi sâu vào.

Ta biết, hắn muốn săn hổ.

Khi đi theo vào sâu trong núi rừng, tầm mắt dần dần tối xuống, trong rừng thỉnh thoảng vang lên tiếng vó ngựa chạy và tiếng động vật kêu.

Ta dừng lại bên cạnh Tiêu Sầm, hắn đã săn được hai con cáo đen, còn cầm lên cho ta xem, "Săn thêm hai con nữa là đủ rồi."

Ta cười gật đầu.

Trong rừng đột nhiên truyền đến một tiếng hổ gầm, Tiêu Sầm lập tức phóng ngựa đuổi theo.

Đó là con hổ trắng cực lớn, đang chạy về phía bọn ta, Tiêu Sầm bắn một mũi tên ra, bắn trúng đầu nó. Nhưng nó cũng không dừng bước, tốc độ nhanh hơn đánh úp lại.

"Điện hạ –"

14.

Ta hét to, lấy ra một mũi tên bắn tới, một con mắt của Bạch Hổ bị đâm mù.

Tiêu Sầm quay đầu, cười to nói, "A Hành, làm tốt lắm!"

Một giây sau, đột nhiên xảy ra biến hóa!

Vô số mũi tên đồng thời từ bốn phương bắn ra, Tiêu Sầm phi thân nhảy lên, vừa rồi con ngựa hắn cưỡi trúng tên bỏ mình.

Xung quanh đột nhiên xuất hiện mấy chục tên thích khách áo đen.

"Theo sát ta!"

Hắn nói xong, một tay bảo vệ ta, một tay lập tức rút kiếm xông vào vòng vây, chém giết thích khách.

Nội lực của Tiêu Sầm rất mạnh, hắn ra tay, một chiêu mất mạng.

Rất nhanh, thi thể thích khách liền chồng chất đầy đất.

"Vút" một tiếng, một mũi tên ngắn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo bay nhanh đến.

"Cẩn thận –"

Tiêu Sầm quay đầu, dùng sức đẩy ta sang bên cạnh, đồng thời phi kiếm ra.

Trên thân cây ở trên đỉnh đầu ngã xuống một bộ thi thể.

Ta kinh hồn bạt vía, vội vàng đi xem thương thế của Tiêu Sầm.

Mũi tên kia có độc, đâm vào lồng ngực của hắn.

May mắn là không bị thương đến tim.

Tiêu Sầm cắn răng rút kiếm ra, dẫn ta cưỡi ngựa đi ra ngoài.

Đi chưa được mấy bước, càng nhiều thích khách áo đen xuất hiện.

Sắc mặt Tiêu Sầm tối sầm, ánh mắt lạnh lùng, quay đầu chạy sâu vào rừng rậm.

Đột nhiên, Tiêu Sầm giữ chặt dây cương, móng ngựa dưới chân giơ lên cao, tiếng hí ngựa ngừng lại.

Ta nhíu mày, nghi ngờ nhìn lại.

Không xong rồi.

Phía trước là vách đá!

"Có sợ không?"

Đối mặt với thích khách không ngừng tới gần, Tiêu Sầm hôn khóe môi ta, nhẹ giọng hỏi ta.

Ta kiên định lắc đầu.

Tiêu Sầm quyết định rất nhanh, buông lỏng dây cương, thắt chặt eo ta, nhảy ra ngoài vách núi.

Phía trên bay tới mấy mũi tên nhọn, nhưng đều không chính xác, chỉ có một mũi tên đánh bật chiếc ngọc quan ta buộc tóc.

Trong nháy mắt, mái tóc đen đến thắt lưng của ta bay múa trong gió.

Hai mắt Tiêu Sầm vì khiếp sợ mà mở to, một lát sau, trong mắt phượng phát ra ánh sáng kỳ dị, chất chứa gợn sóng.

"A Hành, ngươi có biết, cô vui mừng cỡ nào không?"

Một khắc tiếp theo, hắn rên rỉ một tiếng, đối diện nhìn ta.

Trong cặp phượng kia phản chiếu lại hình ảnh của ta, tràn ngập sự phản bội của ta, tràn ngập sự không thể tin.

Hắn hỏi ta, "Vì sao…"

Đáp lại hắn, chỉ là chủy thủ lần nữa dùng sức đâm vào lồng ngực nóng bỏng của hắn.

Lúc hắn vui vẻ nhất, ta cho hắn một kích trí mạng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom