-
Chương 4 END
30
Đã xác nhận, không đánh chết ta, thực sự là phụ thân của ta rồi.
Mẫu thân ta cười lạnh:
“Không đánh chết, nhưng phải đánh cho người ta muốn chết.”
Ta che mông trốn đến sau lưng phụ thân.
Từ nhỏ đến lớn mẫu thân đánh ta, đều tự mình ra tay, ngăn chặn ta và phụ thân âm thầm giở trò quỷ.
Ta cầm chiếc chén vỡ nhanh trí thò đầu ra từ sau lưng phụ thân:
“Mẫu thân, thương nữ nhi đáng thương của người đi mà.”
“Không xu dính túi, lưu lạc đầu đường, không chỗ để đi, có lẽ một ngày nào đó sẽ chết tha hương không chừng.”
Phụ thân ta vô cùng tự trách:
“Uyển nương, đều do ta, chiều con hư hỏng rồi.”
“Con không dạy là lỗi của cha, nàng muốn phạt nó thì phạt cả ta đi.”
Ta và phụ thân cấu kết, thái độ mẫu thân cũng mềm mỏng hơn, mở miệng nói:
“Có thể mượn, nhưng không thể mượn nhiều.”
Ta vui mừng quá đỗi:
“Bao nhiêu?”
Mẫu thân ta thình lình trả lời một câu.
“Kẻ hèn tám vạn mà thôi.”
Kẻ hèn?
Ta nhào vào lòng ngực mẫu thân:
“Người thật là mẫu thân tốt nhất trên đời!”
31
Ở thời đại này, dân cư thật ra cũng không nhiều như ta tưởng tượng.
Một trăm người chính là một cái thôn, một ngàn người chính là một cái thành, quận huyện hơi phồn hoa hơn chút cũng mới mấy ngàn người mà thôi.
Dù có núi sông rung chuyển, một nông dân khởi nghĩa vũ trang, khơi ra khởi nghĩa của nông dân lớn nhất, hiện giờ rất có sức ảnh hưởng cũng chỉ không đến hai vạn người.
Phụ mẫu ta có thể có được tám vạn tư binh, có thể nói thần thông quảng đại.
Mẫu thân trùng sinh cùng với phụ thân xuyên việt của ta, quả nhiên là bàn tay vàng lớn nhất của ta!
Ta nịnh nọt phụ mẫu hết nấc, nịnh đến phụ mẫu ta đầu váng mắt hoa, không biết hướng nào ra hướng nào.
Mẫu thân nói:
“Dừng.”
Ta ngoan ngoãn ngậm miệng.
Mẫu thân xoa xoa đầu ta:
“Trung Nguyên hỗn loạn, càng không thể để dị tộc xâm chiếm, ta và phụ thân con phải canh giữ nơi này, bảo vệ lớp phòng thủ của Trung Nguyên.”
“Thất Thất, về sớm nha con.”
Hốc mắt ta có chút ướt át, lau nước mũi:
“Phụ thân, mẫu thân, chờ ta trở lại, hai người chính là Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu nương nương.”
Phụ thân ta nói:
“Bánh quá lớn, một cái miệng ăn không vô.”
Ta trả lời:
“Không có việc gì, thêm hai người nữa là hai cái miệng.”
32
Trung Nguyên đã hoàn toàn lâm vào hỗn loạn.
Người trong kinh thành đánh đến khí thế ngất trời, không phân thắng bại, người ngoài kinh thành chia năm xẻ bảy ngươi chết ta sống.
Thế lực bị trộm nhà tập hợp vây công ta.
Có người dẫn đầu nói:
“Trình Thất Thất, ngươi vô sỉ, ngươi không biết xấu hổ!”
Ta không sao cả ngoáy ngoáy lỗ tai, lời lẽ chính nghĩa:
“Mấy người các ngươi tự tiện xuất binh tấn công kinh thành, chắc chắn là có tâm làm phản, ta đây phải trừ hại cho Thánh Thượng!”
Người dẫn đầu tức giận đến đỏ bừng mặt, chửi ầm lên:
“Đánh rắm, chúng ta đây là giết tiểu nhân, diệt loạn quân, vì bảo hộ sự an toàn của Thánh Thượng, Trình Thất Thất ngươi xuất sư vô danh, cũng không sợ làm trò cười cho thiên hạ, thật khiến thiên hạ chê cười!”
Ta phản bác:
“Các ngươi lòng muông dạ thú ai lại không nhìn ra, thật cho rằng người trong thiên hạ đều mù hết rồi!”
“Lại dám bảo ta xuất binh vô cớ, ta là có thánh lệnh của Hoàng Thượng.”
Người dẫn đầu khàn cả giọng:
“Ngươi thật khốn nạn, bọn ta chân trước mới vừa đi, ngươi đã đánh bẫy sau lưng, đây là bẩy rập của ngươi với Hoàng đế phải không!”
Ta kêu đến tê tâm phế liệt:
“Có bản lĩnh thì ngươi đừng ở đấy mà la hét, đánh đi!”
“Đánh!”
Ta uống một ly trà giải khát, mắng đến thoải mái hết cả người.
Trương quản gia bội phục nhìn ta:
“Đại nhân, bản lĩnh đổi trắng thay đen của người quả thực xuất thần nhập hóa.”
Ta nâng cằm đắc ý:
“Tất nhiên rồi, ngươi làm sao học được chứ.”
“Mấy người như các ngươi đều quá quang minh lỗi lạc, ngại bẩn.”
33
Chiến tranh vừa nổ ra thì mất rất nhiều năm.
Ngươi nhược ta liền đánh, ngươi cường ta liền trốn, ổn định bành trướng, từ từ cường đại.
Ta nhìn nửa giang sơn do ta xây dựng, cảm xúc mênh mông, dõng dạc hùng hồn.
Ta kiên định nói:
“Ta muốn thắng.”
Trương quản gia trầm mặc đứng sau lưng ta, không thèm trả lời.
Ta không thèm để ý cười cười:
“Số còn lại chỉ là một nông dân đến chữ cũng không biết đọc tập hợp thành quân khởi nghĩa thôi.”
“Khởi nghĩa quân có thể tồn tại đến bây giờ hẳn là nhờ rất nhiều vào các ngươi.”
Trương quản gia hơi sửng sốt, ánh mắt sáng rực, nói nhỏ bên tai ta:
“Thế giới này không nên để loại người cao cao tại tượng, tham lam vô tình như các ngươi thống trị.”
“Lịch sử hẳn nên để nhân dân tới viết.”
Hắn đặt chủy thủ sắc bén dưới cổ ta, lạnh thấu xương, chuôi đao trong tay hắn thật sự vững vàng.
Chỉ cần thoáng dùng sức là có thể đoạt đi tánh mạng của ta ngay lập tức.
Ta giương mắt nhìn hắn, ánh mắt hắn lạnh lẽo, ánh sáng trong mắt như ánh mặt trời trong bóng tối, loá mắt, mỹ lệ, dù có vỡ nát cũng vô cùng xinh đẹp.
Ta cười với hắn, dịu dàng nói cho hắn:
“Ta cũng sẽ không thể nào không hề phòng bị mà đặt một người có dị tâm ở bên người.”
Tay hắn đột nhiên run rẩy kịch liệt, lưỡi dao va chạm với mặt đất phát ra một tiếng giòn vang.
Ta bình tĩnh vén lên sợi tóc hỗn loạn, chậm rãi đến gần.
Hắn cắn răng, đầy đầu mồ hôi lạnh, độc dược len lỏi khắp cơ thể hắn.
Ta trở tay cắm thanh đao vào ngực hắn, máu tươi đầm đìa, mặt hắn tái nhợt đi.
Giọng nói ta lạnh lẽo, hắn cũng vậy:
“Cho tới nay ta vẫn chưa hỏi tên của ngươi.”
“Bởi vì ta cảm thấy mình không cần phải nhớ kỹ tên của người chết.”
“Mà lịch sử, phải do người thắng viết nên.”
“Nhớ kỹ, nơi này không phải thời đại cũ của các ngươi, cũng không phải thời đại của người xuyên việt, mà là thời đại của ta.”
“Thủ lĩnh liên minh người xuyên việt ạ.”
34
Thi thể hắn bị treo trên tường thành.
Ta nhìn đám người xuyên việt dưới tường thành với ánh mắt lạnh như băng.
Đao kiếm lạnh thấu xương vây quanh bọn họ:
“Sửa đường, xây cầu, chế muối, xoá nạn mù chữ.”
“Kinh thương, làm ruộng, hoàn thiện công trình thuỷ lợi, nghiên cứu phát minh vũ khí tiên tiến, sửa chữa điều khoản pháp luật.”
“Các ngươi đều làm rất tốt, đáng tiếc, vũ khí trong tay các ngươi vẫn không đủ cường đại, vũ lực mới là mấu chốt quyết định thắng bại.”
“Khởi nghĩa nông dân đã bại, chủ mưu đã chết, các ngươi đều có công đối với Giang Châu, người đầu hàng không giết, người ngang bướng hồ đồ, giết!”
35
Đây cũng không phải một thời đại tốt lành.
Núi sông rách nát, dân chúng lầm than, mạng người như cỏ rác.
Quý tộc, bình dân, nô lệ, có một khoảng cách rất lớn.
Ngươi vừa sinh ra, đã được định trước tương lai.
Hậu thế của nô lệ chính là nô lệ, hậu thế của bình dân chính là bình dân, hậu thế của quý tộc chính là quý tộc.
Mà đối với những người xuyên việt mới đến, chỉ mỗi tồn tại đã vô cùng gian nan.
Muốn vượt qua giai cấp bình dân, lấp đi khoảng cách giai cấp, khó càng thêm khó.
Mãi đến khi Trương Nghi Quân xuất hiện, bằng năng lực của bản thân, hắn tập hợp tất cả những người xuyên việt lại, một tay thành lập liên minh người xuyên việt.
Nói trùng hợp cũng trùng hợp, đại bản doanh của họ chính là Giang Châu.
Giang Châu của ta.
Hắn lập mưu trở thành Trương quản gia bên người ta, cắm người xuyên việt vào trận doanh của ta.
Ngầm lãnh đạo nông dân khởi nghĩa, âm mưu trục lợi ở Trung Nguyên sau trận chiến của thiên hạ.
Ta biết tất cả, nhưng ta giả vờ không biết.
Bởi vì năng lực của người xuyên việt sẽ chỉ khiến Giang Châu càng phát triển, khiến con đường đế vương của ta càng thêm thông thuận.
Bọn họ có tư tưởng và tri thức hơn thời đại này, sẽ làm thời đại này còn tốt hơn nữa.
Nhưng vì những tư tưởng vượt xa thời đại đó, bọn họ mới cảm thấy bất mãn với thời đại này.
Vì đã từng thấy ánh sáng, cho nên không chịu được bóng tối.
Bọn họ muốn tạo ra một thế giới bình đẳng, tự do, thiên hạ thống nhất.
“Thế giới này quả thật không phải một thế giới tốt, nhưng tin tưởng ta, ta sẽ nỗ lực khiến nó trở nên tốt hơn.”
“Thế nên Trương quản gia, ngươi mau tỉnh lại đi.”
36
Chuyện thứ nhất sau khi Trương Nghi Quân tỉnh lại là hỏi ta biết hắn là người xuyên việt từ khi nào.
Ta đáp:
“Lần đầu tiên gặp mặt.”
Hắn kinh ngạc mà trừng lớn mắt, cười khổ:
“Tại sao?”
Ta nghĩ nghĩ, trả lời:
“Bởi vì lần đầu tiên gặp mặt, lúc ngươi quỳ gối trước mặt ta kêu trời gọi đất, tư thế quỳ không chuẩn lắm.”
Trương quản gia trầm mặc một lát, cắn răng mắng:
“Xã hội phong kiến đáng chết.”
Ta sảng khoái cười, dỗ dành hắn:
“Thật ra là do ánh mắt của ngươi, ánh mắt tất cả đều bình đẳng.”
Mà ánh mắt như vậy, ta chỉ thấy qua trên người phụ thân đã xuyên việt của ta.
37
Dọn dẹp tàn tích, trùng kiến vương triều mới.
Khi vết thương của Trương Nghi Quân lành lại thì cũng là lúc ta đăng cơ.
Tại đại điển đăng cơ long trọng, ta bước từng bước một lên đỉnh.
Dưới tầng tầng bậc thang là quân thần đang quỳ lạy ta.
Mà ta, đứng phía trên ngàn vạn sinh dân, nắm quyền, quyền sinh sát trong tay.
Từ đây, phía trên phổ thiên, hoặc là bên bờ vương thổ, suất thổ, hoặc là vương thần.
Trước đài hiến tế, phụ thân ta một thân bạch y, tay áo tung bay, khuôn mặt tuấn tú không nhuộm màu năm tháng, nhìn qua cũng có chút dáng vẻ tiên nhân.
Thật sự cũng làm khó phụ thân ta, lớn tuổi như vậy rồi mà còn phải giả thần giả quỷ.
Trương Nghi Quân phỉ nhổ bên tai ta:
“Phong kiến mê tín.”
Nhưng phong kiến mê tín này lại rất có hiệu quả.
Rốt cuộc thanh danh thiên sư của phụ thân ta ở bên ngoài được bình dân bá tánh tin tưởng không nghi ngờ.
Phụ thân ta nói, vị trí hoàng đế nên do ta đảm nhận.
Các bá tánh liên tục gật đầu đồng ý, được được được.
Phụ thân ta nói, ta có thể bảo vệ sự an bình của tứ hải, giúp thiên hạ thái bình.
Các bá tánh vui mừng khôn xiết, liên tục hô vạn tuế.
Trương Nghi Quân xanh mặt.
Ta vỗ vỗ vai hắn:
“Ngươi biết tại sao ngươi thua chưa!”
Sự trói buộc của thời đại, không phải thứ có thể đánh nát dễ như trở bàn tay.
Nếu bước quá lớn, bánh xe thời đại có lẽ sẽ không thể hoạt động, các ngươi cũng sẽ mệt chết.
38
Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn khắc sâu một đạo lý.
Người xuyên việt tựa như bọt nước biển, động một chút liền sẽ phát hiện ra điều mới mẻ.
Ta đứng trên đỉnh hoàng cung, nhìn mảnh đất thuộc về ta, phồn vinh phát triển, không ngừng sinh sôi.
Ta hướng tầm mắt đầu đến núi non trùng điệp.
Bên kia dãy núi, là một đầu bờ biển, nơi đó có một đám người dị tộc da trắng, tóc vàng, mắt xanh.
Ta chỉ chỉ giang sơn nói:
“Mục tiêu của ta là biển sao trời mênh mông.”
Trương Nghi Quân ngồi bên cạnh ta sống không còn gì luyến tiếc:
“Cứu mạng, thật sự mệt chết người rồi.”
Ta ấm ức:
“Tại sao chứ, ở thế giới các ngươi có thể 996, 007, tiếng lóng bay đầy trời, đến lượt ta liền không được à?”
Bên cạnh văn hóa 996 (mô tả lịch trình từ 9h sáng đến 9h tối, trong suốt 6 ngày một tuần), một số người còn đùa về văn hoá làm việc “007 (nhân viên lao động từ nửa đêm hôm nay (0h) đến nửa đêm hôm sau, suốt 7 ngày liên tục)
“Ít ra thì ta cũng trả lương tăng ca cho các ngươi mà!”
Trương Nghi Quân đau đớn không thôi:
“Đừng nói nữa.”
39
Phụ thân ta đã xuyên qua nhiều năm, cũng không phải hoàn toàn ăn không ngồi rồi.
Sau khi đánh bậy đánh bạ kiên trì nghiên cứu khoa học nhiều năm, tuy chưa hiểu nguyên lý xuyên việt, nhưng ông ấy phát hiện phương pháp trở về.
Ta mặt không cảm xúc hỏi:
“Ngươi về nhà được rồi đó, vui không?”
Trương Nghi Quân nhìn sắc mặt của ta, trầm mặc một lúc mới nói một câu:
“Ta dám nói vui vẻ sao?”
Ta rầm rì:
“Ngươi dám, ngươi có cái gì không dám, năm đó đặt thanh đao kia lên cổ ta, tay ngươi vững lắm luôn mà.”
Mặt Trương Nghi Quân lộ vẻ bất đắc dĩ, giải thích:
“Ta không muốn giết ngươi, chúng ta yêu thích hoà bình.”
Ta ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, nhào tới:
“Đúng là sói đội lốt cừu, xứng đáng bị ta ăn sạch sẽ.”
40
Có người xuyên việt muốn về nhà, cũng có người xuyên việt công thành danh toại cam tâm tình nguyện ở lại.
Ta cử hành một buổi lễ vui vẻ cho họ, sau đó đưa tiễn từng người một dưới sự khóc lóc của bá tánh.
Phụ thân ta hô to một tiếng cuối cùng:
“Còn ai muốn đi không?”
Ta và Trương Nghi Quân hai mặt nhìn nhau.
Ta hỏi:
“Ngươi còn không đi?”
Trương Nghi Quân nhấp môi, muốn nói lại thôi:
“Thật ra ta không cha không mẹ, không nhất định phải trở về mới được.”
Nói xong, hắn lắp bắp nhìn ta:
“Chúng ta có thể nhất sinh nhất thế nhất song nhân không?”
Ta đẩy hắn, vừa nức nở vừa cười:
“Đồ ngốc, sao ngươi có thể tin sự thâm tình của đế vương được chứ?”
(Hoàn Thành)
Đã xác nhận, không đánh chết ta, thực sự là phụ thân của ta rồi.
Mẫu thân ta cười lạnh:
“Không đánh chết, nhưng phải đánh cho người ta muốn chết.”
Ta che mông trốn đến sau lưng phụ thân.
Từ nhỏ đến lớn mẫu thân đánh ta, đều tự mình ra tay, ngăn chặn ta và phụ thân âm thầm giở trò quỷ.
Ta cầm chiếc chén vỡ nhanh trí thò đầu ra từ sau lưng phụ thân:
“Mẫu thân, thương nữ nhi đáng thương của người đi mà.”
“Không xu dính túi, lưu lạc đầu đường, không chỗ để đi, có lẽ một ngày nào đó sẽ chết tha hương không chừng.”
Phụ thân ta vô cùng tự trách:
“Uyển nương, đều do ta, chiều con hư hỏng rồi.”
“Con không dạy là lỗi của cha, nàng muốn phạt nó thì phạt cả ta đi.”
Ta và phụ thân cấu kết, thái độ mẫu thân cũng mềm mỏng hơn, mở miệng nói:
“Có thể mượn, nhưng không thể mượn nhiều.”
Ta vui mừng quá đỗi:
“Bao nhiêu?”
Mẫu thân ta thình lình trả lời một câu.
“Kẻ hèn tám vạn mà thôi.”
Kẻ hèn?
Ta nhào vào lòng ngực mẫu thân:
“Người thật là mẫu thân tốt nhất trên đời!”
31
Ở thời đại này, dân cư thật ra cũng không nhiều như ta tưởng tượng.
Một trăm người chính là một cái thôn, một ngàn người chính là một cái thành, quận huyện hơi phồn hoa hơn chút cũng mới mấy ngàn người mà thôi.
Dù có núi sông rung chuyển, một nông dân khởi nghĩa vũ trang, khơi ra khởi nghĩa của nông dân lớn nhất, hiện giờ rất có sức ảnh hưởng cũng chỉ không đến hai vạn người.
Phụ mẫu ta có thể có được tám vạn tư binh, có thể nói thần thông quảng đại.
Mẫu thân trùng sinh cùng với phụ thân xuyên việt của ta, quả nhiên là bàn tay vàng lớn nhất của ta!
Ta nịnh nọt phụ mẫu hết nấc, nịnh đến phụ mẫu ta đầu váng mắt hoa, không biết hướng nào ra hướng nào.
Mẫu thân nói:
“Dừng.”
Ta ngoan ngoãn ngậm miệng.
Mẫu thân xoa xoa đầu ta:
“Trung Nguyên hỗn loạn, càng không thể để dị tộc xâm chiếm, ta và phụ thân con phải canh giữ nơi này, bảo vệ lớp phòng thủ của Trung Nguyên.”
“Thất Thất, về sớm nha con.”
Hốc mắt ta có chút ướt át, lau nước mũi:
“Phụ thân, mẫu thân, chờ ta trở lại, hai người chính là Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu nương nương.”
Phụ thân ta nói:
“Bánh quá lớn, một cái miệng ăn không vô.”
Ta trả lời:
“Không có việc gì, thêm hai người nữa là hai cái miệng.”
32
Trung Nguyên đã hoàn toàn lâm vào hỗn loạn.
Người trong kinh thành đánh đến khí thế ngất trời, không phân thắng bại, người ngoài kinh thành chia năm xẻ bảy ngươi chết ta sống.
Thế lực bị trộm nhà tập hợp vây công ta.
Có người dẫn đầu nói:
“Trình Thất Thất, ngươi vô sỉ, ngươi không biết xấu hổ!”
Ta không sao cả ngoáy ngoáy lỗ tai, lời lẽ chính nghĩa:
“Mấy người các ngươi tự tiện xuất binh tấn công kinh thành, chắc chắn là có tâm làm phản, ta đây phải trừ hại cho Thánh Thượng!”
Người dẫn đầu tức giận đến đỏ bừng mặt, chửi ầm lên:
“Đánh rắm, chúng ta đây là giết tiểu nhân, diệt loạn quân, vì bảo hộ sự an toàn của Thánh Thượng, Trình Thất Thất ngươi xuất sư vô danh, cũng không sợ làm trò cười cho thiên hạ, thật khiến thiên hạ chê cười!”
Ta phản bác:
“Các ngươi lòng muông dạ thú ai lại không nhìn ra, thật cho rằng người trong thiên hạ đều mù hết rồi!”
“Lại dám bảo ta xuất binh vô cớ, ta là có thánh lệnh của Hoàng Thượng.”
Người dẫn đầu khàn cả giọng:
“Ngươi thật khốn nạn, bọn ta chân trước mới vừa đi, ngươi đã đánh bẫy sau lưng, đây là bẩy rập của ngươi với Hoàng đế phải không!”
Ta kêu đến tê tâm phế liệt:
“Có bản lĩnh thì ngươi đừng ở đấy mà la hét, đánh đi!”
“Đánh!”
Ta uống một ly trà giải khát, mắng đến thoải mái hết cả người.
Trương quản gia bội phục nhìn ta:
“Đại nhân, bản lĩnh đổi trắng thay đen của người quả thực xuất thần nhập hóa.”
Ta nâng cằm đắc ý:
“Tất nhiên rồi, ngươi làm sao học được chứ.”
“Mấy người như các ngươi đều quá quang minh lỗi lạc, ngại bẩn.”
33
Chiến tranh vừa nổ ra thì mất rất nhiều năm.
Ngươi nhược ta liền đánh, ngươi cường ta liền trốn, ổn định bành trướng, từ từ cường đại.
Ta nhìn nửa giang sơn do ta xây dựng, cảm xúc mênh mông, dõng dạc hùng hồn.
Ta kiên định nói:
“Ta muốn thắng.”
Trương quản gia trầm mặc đứng sau lưng ta, không thèm trả lời.
Ta không thèm để ý cười cười:
“Số còn lại chỉ là một nông dân đến chữ cũng không biết đọc tập hợp thành quân khởi nghĩa thôi.”
“Khởi nghĩa quân có thể tồn tại đến bây giờ hẳn là nhờ rất nhiều vào các ngươi.”
Trương quản gia hơi sửng sốt, ánh mắt sáng rực, nói nhỏ bên tai ta:
“Thế giới này không nên để loại người cao cao tại tượng, tham lam vô tình như các ngươi thống trị.”
“Lịch sử hẳn nên để nhân dân tới viết.”
Hắn đặt chủy thủ sắc bén dưới cổ ta, lạnh thấu xương, chuôi đao trong tay hắn thật sự vững vàng.
Chỉ cần thoáng dùng sức là có thể đoạt đi tánh mạng của ta ngay lập tức.
Ta giương mắt nhìn hắn, ánh mắt hắn lạnh lẽo, ánh sáng trong mắt như ánh mặt trời trong bóng tối, loá mắt, mỹ lệ, dù có vỡ nát cũng vô cùng xinh đẹp.
Ta cười với hắn, dịu dàng nói cho hắn:
“Ta cũng sẽ không thể nào không hề phòng bị mà đặt một người có dị tâm ở bên người.”
Tay hắn đột nhiên run rẩy kịch liệt, lưỡi dao va chạm với mặt đất phát ra một tiếng giòn vang.
Ta bình tĩnh vén lên sợi tóc hỗn loạn, chậm rãi đến gần.
Hắn cắn răng, đầy đầu mồ hôi lạnh, độc dược len lỏi khắp cơ thể hắn.
Ta trở tay cắm thanh đao vào ngực hắn, máu tươi đầm đìa, mặt hắn tái nhợt đi.
Giọng nói ta lạnh lẽo, hắn cũng vậy:
“Cho tới nay ta vẫn chưa hỏi tên của ngươi.”
“Bởi vì ta cảm thấy mình không cần phải nhớ kỹ tên của người chết.”
“Mà lịch sử, phải do người thắng viết nên.”
“Nhớ kỹ, nơi này không phải thời đại cũ của các ngươi, cũng không phải thời đại của người xuyên việt, mà là thời đại của ta.”
“Thủ lĩnh liên minh người xuyên việt ạ.”
34
Thi thể hắn bị treo trên tường thành.
Ta nhìn đám người xuyên việt dưới tường thành với ánh mắt lạnh như băng.
Đao kiếm lạnh thấu xương vây quanh bọn họ:
“Sửa đường, xây cầu, chế muối, xoá nạn mù chữ.”
“Kinh thương, làm ruộng, hoàn thiện công trình thuỷ lợi, nghiên cứu phát minh vũ khí tiên tiến, sửa chữa điều khoản pháp luật.”
“Các ngươi đều làm rất tốt, đáng tiếc, vũ khí trong tay các ngươi vẫn không đủ cường đại, vũ lực mới là mấu chốt quyết định thắng bại.”
“Khởi nghĩa nông dân đã bại, chủ mưu đã chết, các ngươi đều có công đối với Giang Châu, người đầu hàng không giết, người ngang bướng hồ đồ, giết!”
35
Đây cũng không phải một thời đại tốt lành.
Núi sông rách nát, dân chúng lầm than, mạng người như cỏ rác.
Quý tộc, bình dân, nô lệ, có một khoảng cách rất lớn.
Ngươi vừa sinh ra, đã được định trước tương lai.
Hậu thế của nô lệ chính là nô lệ, hậu thế của bình dân chính là bình dân, hậu thế của quý tộc chính là quý tộc.
Mà đối với những người xuyên việt mới đến, chỉ mỗi tồn tại đã vô cùng gian nan.
Muốn vượt qua giai cấp bình dân, lấp đi khoảng cách giai cấp, khó càng thêm khó.
Mãi đến khi Trương Nghi Quân xuất hiện, bằng năng lực của bản thân, hắn tập hợp tất cả những người xuyên việt lại, một tay thành lập liên minh người xuyên việt.
Nói trùng hợp cũng trùng hợp, đại bản doanh của họ chính là Giang Châu.
Giang Châu của ta.
Hắn lập mưu trở thành Trương quản gia bên người ta, cắm người xuyên việt vào trận doanh của ta.
Ngầm lãnh đạo nông dân khởi nghĩa, âm mưu trục lợi ở Trung Nguyên sau trận chiến của thiên hạ.
Ta biết tất cả, nhưng ta giả vờ không biết.
Bởi vì năng lực của người xuyên việt sẽ chỉ khiến Giang Châu càng phát triển, khiến con đường đế vương của ta càng thêm thông thuận.
Bọn họ có tư tưởng và tri thức hơn thời đại này, sẽ làm thời đại này còn tốt hơn nữa.
Nhưng vì những tư tưởng vượt xa thời đại đó, bọn họ mới cảm thấy bất mãn với thời đại này.
Vì đã từng thấy ánh sáng, cho nên không chịu được bóng tối.
Bọn họ muốn tạo ra một thế giới bình đẳng, tự do, thiên hạ thống nhất.
“Thế giới này quả thật không phải một thế giới tốt, nhưng tin tưởng ta, ta sẽ nỗ lực khiến nó trở nên tốt hơn.”
“Thế nên Trương quản gia, ngươi mau tỉnh lại đi.”
36
Chuyện thứ nhất sau khi Trương Nghi Quân tỉnh lại là hỏi ta biết hắn là người xuyên việt từ khi nào.
Ta đáp:
“Lần đầu tiên gặp mặt.”
Hắn kinh ngạc mà trừng lớn mắt, cười khổ:
“Tại sao?”
Ta nghĩ nghĩ, trả lời:
“Bởi vì lần đầu tiên gặp mặt, lúc ngươi quỳ gối trước mặt ta kêu trời gọi đất, tư thế quỳ không chuẩn lắm.”
Trương quản gia trầm mặc một lát, cắn răng mắng:
“Xã hội phong kiến đáng chết.”
Ta sảng khoái cười, dỗ dành hắn:
“Thật ra là do ánh mắt của ngươi, ánh mắt tất cả đều bình đẳng.”
Mà ánh mắt như vậy, ta chỉ thấy qua trên người phụ thân đã xuyên việt của ta.
37
Dọn dẹp tàn tích, trùng kiến vương triều mới.
Khi vết thương của Trương Nghi Quân lành lại thì cũng là lúc ta đăng cơ.
Tại đại điển đăng cơ long trọng, ta bước từng bước một lên đỉnh.
Dưới tầng tầng bậc thang là quân thần đang quỳ lạy ta.
Mà ta, đứng phía trên ngàn vạn sinh dân, nắm quyền, quyền sinh sát trong tay.
Từ đây, phía trên phổ thiên, hoặc là bên bờ vương thổ, suất thổ, hoặc là vương thần.
Trước đài hiến tế, phụ thân ta một thân bạch y, tay áo tung bay, khuôn mặt tuấn tú không nhuộm màu năm tháng, nhìn qua cũng có chút dáng vẻ tiên nhân.
Thật sự cũng làm khó phụ thân ta, lớn tuổi như vậy rồi mà còn phải giả thần giả quỷ.
Trương Nghi Quân phỉ nhổ bên tai ta:
“Phong kiến mê tín.”
Nhưng phong kiến mê tín này lại rất có hiệu quả.
Rốt cuộc thanh danh thiên sư của phụ thân ta ở bên ngoài được bình dân bá tánh tin tưởng không nghi ngờ.
Phụ thân ta nói, vị trí hoàng đế nên do ta đảm nhận.
Các bá tánh liên tục gật đầu đồng ý, được được được.
Phụ thân ta nói, ta có thể bảo vệ sự an bình của tứ hải, giúp thiên hạ thái bình.
Các bá tánh vui mừng khôn xiết, liên tục hô vạn tuế.
Trương Nghi Quân xanh mặt.
Ta vỗ vỗ vai hắn:
“Ngươi biết tại sao ngươi thua chưa!”
Sự trói buộc của thời đại, không phải thứ có thể đánh nát dễ như trở bàn tay.
Nếu bước quá lớn, bánh xe thời đại có lẽ sẽ không thể hoạt động, các ngươi cũng sẽ mệt chết.
38
Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn khắc sâu một đạo lý.
Người xuyên việt tựa như bọt nước biển, động một chút liền sẽ phát hiện ra điều mới mẻ.
Ta đứng trên đỉnh hoàng cung, nhìn mảnh đất thuộc về ta, phồn vinh phát triển, không ngừng sinh sôi.
Ta hướng tầm mắt đầu đến núi non trùng điệp.
Bên kia dãy núi, là một đầu bờ biển, nơi đó có một đám người dị tộc da trắng, tóc vàng, mắt xanh.
Ta chỉ chỉ giang sơn nói:
“Mục tiêu của ta là biển sao trời mênh mông.”
Trương Nghi Quân ngồi bên cạnh ta sống không còn gì luyến tiếc:
“Cứu mạng, thật sự mệt chết người rồi.”
Ta ấm ức:
“Tại sao chứ, ở thế giới các ngươi có thể 996, 007, tiếng lóng bay đầy trời, đến lượt ta liền không được à?”
Bên cạnh văn hóa 996 (mô tả lịch trình từ 9h sáng đến 9h tối, trong suốt 6 ngày một tuần), một số người còn đùa về văn hoá làm việc “007 (nhân viên lao động từ nửa đêm hôm nay (0h) đến nửa đêm hôm sau, suốt 7 ngày liên tục)
“Ít ra thì ta cũng trả lương tăng ca cho các ngươi mà!”
Trương Nghi Quân đau đớn không thôi:
“Đừng nói nữa.”
39
Phụ thân ta đã xuyên qua nhiều năm, cũng không phải hoàn toàn ăn không ngồi rồi.
Sau khi đánh bậy đánh bạ kiên trì nghiên cứu khoa học nhiều năm, tuy chưa hiểu nguyên lý xuyên việt, nhưng ông ấy phát hiện phương pháp trở về.
Ta mặt không cảm xúc hỏi:
“Ngươi về nhà được rồi đó, vui không?”
Trương Nghi Quân nhìn sắc mặt của ta, trầm mặc một lúc mới nói một câu:
“Ta dám nói vui vẻ sao?”
Ta rầm rì:
“Ngươi dám, ngươi có cái gì không dám, năm đó đặt thanh đao kia lên cổ ta, tay ngươi vững lắm luôn mà.”
Mặt Trương Nghi Quân lộ vẻ bất đắc dĩ, giải thích:
“Ta không muốn giết ngươi, chúng ta yêu thích hoà bình.”
Ta ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, nhào tới:
“Đúng là sói đội lốt cừu, xứng đáng bị ta ăn sạch sẽ.”
40
Có người xuyên việt muốn về nhà, cũng có người xuyên việt công thành danh toại cam tâm tình nguyện ở lại.
Ta cử hành một buổi lễ vui vẻ cho họ, sau đó đưa tiễn từng người một dưới sự khóc lóc của bá tánh.
Phụ thân ta hô to một tiếng cuối cùng:
“Còn ai muốn đi không?”
Ta và Trương Nghi Quân hai mặt nhìn nhau.
Ta hỏi:
“Ngươi còn không đi?”
Trương Nghi Quân nhấp môi, muốn nói lại thôi:
“Thật ra ta không cha không mẹ, không nhất định phải trở về mới được.”
Nói xong, hắn lắp bắp nhìn ta:
“Chúng ta có thể nhất sinh nhất thế nhất song nhân không?”
Ta đẩy hắn, vừa nức nở vừa cười:
“Đồ ngốc, sao ngươi có thể tin sự thâm tình của đế vương được chứ?”
(Hoàn Thành)
Bình luận facebook