-
Chương 2
11
Người sẽ làm đại sự không thể bị sắc đẹp mê hoặc.
Ta đau đớn cáo biệt nơi phồn hoa này, lên đường trở về.
Khi tới chỉ có mấy chiếc xe ngựa, khi về đi bằng bảo mã (BMW)*, thắng lợi trở về.
Trên đường trở về, ta biến bi phẫn thành động lực, lại ăn xin đạo tặc trộm cướp bên đường lần nữa.
*Chỗ này mình nghĩ nữ chính so sánh thôi, do cha nữ chính xuyên việt nên có thể kể cho nữ chính về xe hơi, ý nữ chính là lúc đến nghèo khổ, lúc đi thì tiền tài ngập túi.
Nơi nào ta đi qua sẽ như gặp nạn châu chấu, không còn ngọn cỏ.
Có người phản nô vô cùng, chửi ầm lên:
“Nữ lưu manh!”
Ta ấm ức nghẹn ngào:
“Hắn lại mắng ta là nữ lưu manh!”
Trương quản gia liên tục vỗ tay:
“Chửi hay lắm.”
Ta lên tiếng, khí thế kiêu ngạo:
“Có bản lĩnh thì ngươi tới đây!”
Người nọ xám xịt trả lời:
“Không có bản lĩnh, ta còn lâu mới qua đó!”
12
Giang Châu của ta, ta đã về rồi, mau tới nghênh đón vị Vương vĩ đại của các ngươi!
Ta hào hứng phấn chấn giang hai tay.
Trong đám người truyền ra từng trận hoan hô.
Sau đó vui mừng khôn xiết lướt qua ta, tiến thẳng về xe ngựa chở lương thực, vải vóc, vũ khí, áo giáp phía sau.
Ta không cảm xúc buông tay:
“Trương quản gia, bọn họ không biết điều quá rồi.”
Trương quản gia khuyên ta:
“Đại nhân, người phải chiêu hiền đãi sĩ.”
“Chờ khi đạt được nghiệp lớn, lại tá ma giết lừa sau.”
Ta sởn da gà:
“Trương quản gia, ngươi âm hiểm quá rồi.”
Trương quản gia không nhịn được liếc nhìn ta đầy khinh bỉ.
Ta khóc lóc kể lể.
“Trương quản gia, hiện tại cũng chỉ có ngươi không biết lớn nhỏ, không tôn lễ pháp, tự cao tự đại, tùy tâm sở dục, làm theo ý mình…”
Trương quản gia không kiên nhẫn bịt kín miệng ta.
Ta nói:
“Dùng miệng.”
Trương quản gia phun một câu, đỏ mặt mắng:
“Nữ lưu manh.”
13
Người có, tiền có, lương thực cũng đã có.
Là lúc ta nên bắt đầu xây dựng nghiệp lớn.
Xi măng, thứ tốt, muốn.
Gạch, thứ tốt, muốn.
Pha lê, thứ tốt, muốn.
Xe chở nước, thứ tốt, muốn.
Kỹ thuật in ấn, thứ tốt, muốn hết.
Cái này, cái này, còn có cái này, tất cả ta đều muốn, xây xây xây, xây hết cho ta!
Trương quản gia nghiến răng nghiến lợi:
“Bọn ta là người, không phải súc sinh, lừa kéo đá cũng không mệt như bọn ta!”
Ánh mắt ta sáng lên.
“Phải, còn cả đá nữa.”
14
Ta lật xe.
À không, ta bị bệnh.
Bởi vì thức đêm tăng ca, vất vả lâu ngày mà thành bệnh.
Trương quản gia ở cạnh ta chăm sóc cẩn thận, tỉ mỉ từng chút một.
Ta lệ nóng doanh tròng, nước mắt lấp lánh, túm tay áo hắn làm nũng:
“Trương quản gia, ngươi thật tốt.”
Trương quản gia không dao động:
“Há mồm, uống thuốc.”
Ta bẹp miệng:
“Có thể…”
“Không thể.”
Trương quản gia chặn lại lời ta muốn nói.
Ta phải nói rõ lần nữa:
“Ta là người bệnh.”
“Bị bệnh, không có sức, phải dùng miệng đút.”
Trương quản gia nhanh trí đeo khẩu trang lên, cách ta ba mét, tàn nhẫn vô tình:
“Thuốc ở kia, người tự uống đi.”
Ta trừng mắt:
“Ngươi trở về cho ta!”
15
Ta nằm hấp hối trên giường.
Trương quản gia che mắt ta lại, dỗ dành:
“Ngủ đi.”
Ta kịp thời tỉnh táo lại, giơ một bàn tay lên:
“Đỡ ta lên, ta còn phải làm.”
Trương quản gia mắng:
“Làm mẹ ngươi ấy mà làm.”
Ta ấm ức giải thích:
“Lại đây phải làm ngươi.”
Trương quản gia đỏ mặt dùng chăn bọc ta thành một cái bánh chưng, lên tiếng:
“Mau ngủ đi.”
Ta ép dạ cầu toàn:
“Muốn ôm ngươi ngủ.”
Vẻ mặt Trương quản gia lạnh nhạt:
“Lừa kéo đá như ta không xứng.”
Ta ngoan ngoãn chui vào trong chăn, lộ ra một đôi mắt ngoan ngoãn:
“Ngươi mau đi kéo đá đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Trương quản gia đen mặt rời đi.
16
Ta cảm thấy ta còn khỏe lắm, vẫn có thể sinh long hoạt hổ tiếp tục làm việc.
Trương quản gia ấn ta trở lại giường, kiên định nói:
“Không, người vẫn chưa khỏe.”
Ta xốc chăn lên:
“Khỏe rồi, đứng tại chỗ xoay ba vòng cũng không chóng mặt.”
Trương quản gia suy tư trong chốc lát:
“Người xoay mười vòng cho ta xem.”
“Hứ! Ta có cần diễn xiếc cho ngươi coi luôn không?”
Trương quản gia cảm thấy đây quả thật là ý kiến hay, lắp bắp nói:
“Cũng không phải không thể.”
Thà chết chứ không chịu nhục.
Ta nằm trở lại giường:
“Ta vẫn bệnh, ngươi đi đi.”
17
Ta hỏi Trương quản gia:
“Khi nào ta mới có thể làm việc?”
Trương quản gia nói:
“Người chờ một chút.”
Ta một mực khẳng định:
“Không chờ được, muốn ngay bây giờ.”
Trương quản gia ôm đồm tất cả sự vụ lớn nhỏ vẻ mặt nghi ngờ.
Ta kiên định nói:
“Còn rảnh rỗi nữa ta sẽ chết mất.”
Trương quản gia khuyên nhủ:
“Đại nhân, phải coi trọng thân thể nhất, người là chủ của Giang Châu, Giang Châu không thể mất đi người, người khỏe, thần dân Giang Châu mới có thể…”
Ta mặt vô cảm xúc:
“Nói tiếng người.”
Trương quản gia nói:
“Đại nhân, mệnh người là mệnh, mệnh nô lệ cũng là mệnh, người để bọn họ nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi.”
18
Nói đi nói lại, vẫn là do người quá ít.
Trương quản gia ra vẻ phản đối:
“Là đại nhân muốn làm quá nhiều chuyện.”
Ta giả câm vờ điếc, mắt điếc tai ngơ.
Xây dựng sự nghiệp, sao có thể không vội được?
Ánh mắt ta dừng trên chiếc chén vỡ đã làm bạn ngày đêm với ta, nảy ra một ý tưởng:
“Trương quản gia, chúng ta đi ăn xin đi.”
Trương quản gia quả thực tâm ý linh thông với ta:
“Người lại muốn đi đánh cướp?”
Ta thẹn thùng:
“Ai u, đừng nói lộ liễu như vậy, là ăn xin!”
Vẻ mặt Trương quản gia như ăn phải ruồi bọ, hiển nhiên một lời khó nói hết.
19
Thời buổi này, muốn hỏi ta thích nhất cái gì.
Hai là vàng bạc châu báu, ba là đạo tặc phỉ khấu.
Vàng bạc châu báu, ai mà không thích đây!
Còn về đạo tặc phỉ khấu à, ở thời đại này, chúng tựa như cỏ dại trong núi, gió xuân thổi lại sống, cắt một đợt lại xanh đợt, lấy không hết dùng không cạn.
Trương quản gia nói:
“Đó là rau hẹ.”
Ta lắc lắc chiếc chén vỡ trên tay, nhà ai cắt rau hẹ hèn mọn giống như ta chứ.
Trương quản gia nói:
“Cái đó gọi là diễu võ dương oai.”
Ta ngoảnh mặt làm ngơ.
Muốn hỏi ta thích nhất cái gì của đạo tặc phỉ khấu.
Thì phải là mệnh bọn họ.
Tiêu diệt thổ phỉ một nơi, toàn bộ phạt làm khổ dịch, làm việc làm đến chết, cố gắng vì sự nghiệp vĩ đại của ta.
Cu li, không phải có sẵn sao!
Trương quản gia lắc đầu thở dài:
“Thật sự là xã hội phong kiến vạn ác.”
Ta âm trầm đe dọa nói:
“Vương giả là phải bò ra từ thây sơn biển máu.”
Trương quản gia ghét bỏ đẩy ta ra, chuyển chủ đề:
“Người vẫn chưa nói người thích cái gì nhất?”
Ta cười cười, khí thế bừng bừng:
“Ta, sinh ra là để làm nữ đế!”
“Thứ ta thích nhất, tất nhiên là quyền thế!”
“Có thể quân lâm thiên hạ trong thời loạn thế, chỉ có thể là ta.”
Trương quản gia thương hại xoa xoa đầu ta:
“Bệnh tuổi dậy thì tái phát nữa à?”
Người sẽ làm đại sự không thể bị sắc đẹp mê hoặc.
Ta đau đớn cáo biệt nơi phồn hoa này, lên đường trở về.
Khi tới chỉ có mấy chiếc xe ngựa, khi về đi bằng bảo mã (BMW)*, thắng lợi trở về.
Trên đường trở về, ta biến bi phẫn thành động lực, lại ăn xin đạo tặc trộm cướp bên đường lần nữa.
*Chỗ này mình nghĩ nữ chính so sánh thôi, do cha nữ chính xuyên việt nên có thể kể cho nữ chính về xe hơi, ý nữ chính là lúc đến nghèo khổ, lúc đi thì tiền tài ngập túi.
Nơi nào ta đi qua sẽ như gặp nạn châu chấu, không còn ngọn cỏ.
Có người phản nô vô cùng, chửi ầm lên:
“Nữ lưu manh!”
Ta ấm ức nghẹn ngào:
“Hắn lại mắng ta là nữ lưu manh!”
Trương quản gia liên tục vỗ tay:
“Chửi hay lắm.”
Ta lên tiếng, khí thế kiêu ngạo:
“Có bản lĩnh thì ngươi tới đây!”
Người nọ xám xịt trả lời:
“Không có bản lĩnh, ta còn lâu mới qua đó!”
12
Giang Châu của ta, ta đã về rồi, mau tới nghênh đón vị Vương vĩ đại của các ngươi!
Ta hào hứng phấn chấn giang hai tay.
Trong đám người truyền ra từng trận hoan hô.
Sau đó vui mừng khôn xiết lướt qua ta, tiến thẳng về xe ngựa chở lương thực, vải vóc, vũ khí, áo giáp phía sau.
Ta không cảm xúc buông tay:
“Trương quản gia, bọn họ không biết điều quá rồi.”
Trương quản gia khuyên ta:
“Đại nhân, người phải chiêu hiền đãi sĩ.”
“Chờ khi đạt được nghiệp lớn, lại tá ma giết lừa sau.”
Ta sởn da gà:
“Trương quản gia, ngươi âm hiểm quá rồi.”
Trương quản gia không nhịn được liếc nhìn ta đầy khinh bỉ.
Ta khóc lóc kể lể.
“Trương quản gia, hiện tại cũng chỉ có ngươi không biết lớn nhỏ, không tôn lễ pháp, tự cao tự đại, tùy tâm sở dục, làm theo ý mình…”
Trương quản gia không kiên nhẫn bịt kín miệng ta.
Ta nói:
“Dùng miệng.”
Trương quản gia phun một câu, đỏ mặt mắng:
“Nữ lưu manh.”
13
Người có, tiền có, lương thực cũng đã có.
Là lúc ta nên bắt đầu xây dựng nghiệp lớn.
Xi măng, thứ tốt, muốn.
Gạch, thứ tốt, muốn.
Pha lê, thứ tốt, muốn.
Xe chở nước, thứ tốt, muốn.
Kỹ thuật in ấn, thứ tốt, muốn hết.
Cái này, cái này, còn có cái này, tất cả ta đều muốn, xây xây xây, xây hết cho ta!
Trương quản gia nghiến răng nghiến lợi:
“Bọn ta là người, không phải súc sinh, lừa kéo đá cũng không mệt như bọn ta!”
Ánh mắt ta sáng lên.
“Phải, còn cả đá nữa.”
14
Ta lật xe.
À không, ta bị bệnh.
Bởi vì thức đêm tăng ca, vất vả lâu ngày mà thành bệnh.
Trương quản gia ở cạnh ta chăm sóc cẩn thận, tỉ mỉ từng chút một.
Ta lệ nóng doanh tròng, nước mắt lấp lánh, túm tay áo hắn làm nũng:
“Trương quản gia, ngươi thật tốt.”
Trương quản gia không dao động:
“Há mồm, uống thuốc.”
Ta bẹp miệng:
“Có thể…”
“Không thể.”
Trương quản gia chặn lại lời ta muốn nói.
Ta phải nói rõ lần nữa:
“Ta là người bệnh.”
“Bị bệnh, không có sức, phải dùng miệng đút.”
Trương quản gia nhanh trí đeo khẩu trang lên, cách ta ba mét, tàn nhẫn vô tình:
“Thuốc ở kia, người tự uống đi.”
Ta trừng mắt:
“Ngươi trở về cho ta!”
15
Ta nằm hấp hối trên giường.
Trương quản gia che mắt ta lại, dỗ dành:
“Ngủ đi.”
Ta kịp thời tỉnh táo lại, giơ một bàn tay lên:
“Đỡ ta lên, ta còn phải làm.”
Trương quản gia mắng:
“Làm mẹ ngươi ấy mà làm.”
Ta ấm ức giải thích:
“Lại đây phải làm ngươi.”
Trương quản gia đỏ mặt dùng chăn bọc ta thành một cái bánh chưng, lên tiếng:
“Mau ngủ đi.”
Ta ép dạ cầu toàn:
“Muốn ôm ngươi ngủ.”
Vẻ mặt Trương quản gia lạnh nhạt:
“Lừa kéo đá như ta không xứng.”
Ta ngoan ngoãn chui vào trong chăn, lộ ra một đôi mắt ngoan ngoãn:
“Ngươi mau đi kéo đá đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Trương quản gia đen mặt rời đi.
16
Ta cảm thấy ta còn khỏe lắm, vẫn có thể sinh long hoạt hổ tiếp tục làm việc.
Trương quản gia ấn ta trở lại giường, kiên định nói:
“Không, người vẫn chưa khỏe.”
Ta xốc chăn lên:
“Khỏe rồi, đứng tại chỗ xoay ba vòng cũng không chóng mặt.”
Trương quản gia suy tư trong chốc lát:
“Người xoay mười vòng cho ta xem.”
“Hứ! Ta có cần diễn xiếc cho ngươi coi luôn không?”
Trương quản gia cảm thấy đây quả thật là ý kiến hay, lắp bắp nói:
“Cũng không phải không thể.”
Thà chết chứ không chịu nhục.
Ta nằm trở lại giường:
“Ta vẫn bệnh, ngươi đi đi.”
17
Ta hỏi Trương quản gia:
“Khi nào ta mới có thể làm việc?”
Trương quản gia nói:
“Người chờ một chút.”
Ta một mực khẳng định:
“Không chờ được, muốn ngay bây giờ.”
Trương quản gia ôm đồm tất cả sự vụ lớn nhỏ vẻ mặt nghi ngờ.
Ta kiên định nói:
“Còn rảnh rỗi nữa ta sẽ chết mất.”
Trương quản gia khuyên nhủ:
“Đại nhân, phải coi trọng thân thể nhất, người là chủ của Giang Châu, Giang Châu không thể mất đi người, người khỏe, thần dân Giang Châu mới có thể…”
Ta mặt vô cảm xúc:
“Nói tiếng người.”
Trương quản gia nói:
“Đại nhân, mệnh người là mệnh, mệnh nô lệ cũng là mệnh, người để bọn họ nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi.”
18
Nói đi nói lại, vẫn là do người quá ít.
Trương quản gia ra vẻ phản đối:
“Là đại nhân muốn làm quá nhiều chuyện.”
Ta giả câm vờ điếc, mắt điếc tai ngơ.
Xây dựng sự nghiệp, sao có thể không vội được?
Ánh mắt ta dừng trên chiếc chén vỡ đã làm bạn ngày đêm với ta, nảy ra một ý tưởng:
“Trương quản gia, chúng ta đi ăn xin đi.”
Trương quản gia quả thực tâm ý linh thông với ta:
“Người lại muốn đi đánh cướp?”
Ta thẹn thùng:
“Ai u, đừng nói lộ liễu như vậy, là ăn xin!”
Vẻ mặt Trương quản gia như ăn phải ruồi bọ, hiển nhiên một lời khó nói hết.
19
Thời buổi này, muốn hỏi ta thích nhất cái gì.
Hai là vàng bạc châu báu, ba là đạo tặc phỉ khấu.
Vàng bạc châu báu, ai mà không thích đây!
Còn về đạo tặc phỉ khấu à, ở thời đại này, chúng tựa như cỏ dại trong núi, gió xuân thổi lại sống, cắt một đợt lại xanh đợt, lấy không hết dùng không cạn.
Trương quản gia nói:
“Đó là rau hẹ.”
Ta lắc lắc chiếc chén vỡ trên tay, nhà ai cắt rau hẹ hèn mọn giống như ta chứ.
Trương quản gia nói:
“Cái đó gọi là diễu võ dương oai.”
Ta ngoảnh mặt làm ngơ.
Muốn hỏi ta thích nhất cái gì của đạo tặc phỉ khấu.
Thì phải là mệnh bọn họ.
Tiêu diệt thổ phỉ một nơi, toàn bộ phạt làm khổ dịch, làm việc làm đến chết, cố gắng vì sự nghiệp vĩ đại của ta.
Cu li, không phải có sẵn sao!
Trương quản gia lắc đầu thở dài:
“Thật sự là xã hội phong kiến vạn ác.”
Ta âm trầm đe dọa nói:
“Vương giả là phải bò ra từ thây sơn biển máu.”
Trương quản gia ghét bỏ đẩy ta ra, chuyển chủ đề:
“Người vẫn chưa nói người thích cái gì nhất?”
Ta cười cười, khí thế bừng bừng:
“Ta, sinh ra là để làm nữ đế!”
“Thứ ta thích nhất, tất nhiên là quyền thế!”
“Có thể quân lâm thiên hạ trong thời loạn thế, chỉ có thể là ta.”
Trương quản gia thương hại xoa xoa đầu ta:
“Bệnh tuổi dậy thì tái phát nữa à?”
Bình luận facebook