• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Một chiếc bát vỡ chinh phục thiên hạ (1 Viewer)

  • Chương 3

20
Cái chuyện ăn xin này, có thể nói ta làm đến thuận buồm xuôi gió, vô cùng thành thạo.
Ngựa quen đường cũ nằm trên đỉnh núi của người khác, cầm chiếc chén vỡ bắt đầu kêu trời khóc đất:
“Ai u, mọi người đến đây nhìn này, có người ức hiếp người khác!”
“Ỷ có thân thể cường tráng liền bắt nạt người nhỏ yếu, hoành hành ngang ngược, quả thực khinh người quá đáng!”
“Thế đạo này, còn có thiên lý hay không!”
Một hồi hét bậy hét bạ, quả nhiên thu hút được một tên thổ phỉ sắc mặt chán ngán, cầm đao vênh mặt hất hàm sai khiến:
“Ngươi kêu lung tung cái gì ở đây thế, biết đây là địa bàn của ai không? Không muốn sống nữa à?”
Ta ôm chén bể thuận thế lăn lộn tại chỗ, lăn bẩn cả người rồi hô to:
“Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn bước qua đây phải để lại tiền mãi lộ!”
Không đúng, sai rồi, ta lập tức thay khẩu hiệu:
“Đẩy người rồi! Chính là ngươi đẩy, mau bồi thường cho ta!”
“Nếu hôm nay ngươi không bồi thường tiền, ta liền ăn vạ không đứng dậy!”
“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy, xem ta không tiễn ngươi đi gặp diêm... vương...”
Nhóm thổ phỉ trốn trong rừng cây trợn mắt há hốc mồm.
A, chuyện nhỏ, hù chết ngươi!

21
Ăn xin xong, thắng lợi trở về.
Trương quản gia lau sạch sẽ khuôn mặt dơ dáy của ta.
Ta hoảng sợ chất vấn:
“Ngươi cầm cái gì trên tay đấy, đừng nói là giẻ lau bàn nha!”
Trương quản gia cảm thấy hít thở không thông:
“Đương nhiên là khăn tay!”
Ta nhanh nhảu đáp:
“Trước giờ ngươi đâu có dùng khăn tay!”
“Nói, là hồ ly tinh nào tặng ngươi?”
Trương quản gia không thể nhịn được nữa, ném khăn tay vào mặt ta:
“Đây là khăn tay của người.”
Ồ, thế sao.
Thì ra hồ ly tinh lại là chính mình.

22
Về sự nghiệp xây dựng, trên dưới Giang Châu đồng tâm hiệp lực, làm đến khí thế ngất trời.
Đường xi măng, xây!
Phòng gạch đỏ, xây!
Tường thành, thành lũy, lạch nước, xây đến ta thấy thỏa mãn cả người.
Ta thở dài thườn thượt:
“Quả nhiên ta trời sinh đã có mệnh đế vương!”
“Nhìn con đường đế vương của ta đi, quá chi là thuận buồm xuôi gió.”
Trương quản gia nghiến răng, ghét bỏ cho ta một ánh nhìn xem phương, phàn nàn:
“Bọn ta mệt chết rồi.”
Ta mắt điếc tai ngơ, nói sang chuyện khác:
“Giờ là lúc nên đi thăm các đại tướng đắc lực của ta một chút!”
Vì thế ta ngó trái ngó phải, nhìn trên nhìn dưới, mọi người ai cũng trông lạ lẫm quá.
Trương quản gia giải thích:
“Đại nhân mỗi ngày đều làm nhiều sự vụ như vậy, sao có thể nhớ hết được!”
Ồ, thế sao?
Nhưng sao ta cứ cảm thấy, mấy đại tướng đắc lực của ta, lại có thêm mấy người kỳ quái.
Trương quản gia nói bên tai ta:
“Nhưng Giang Châu của người đều dựa vào mấy người kỳ quái đó để phát triển đi lên.”
Xin lỗi, đã mạo phạm rồi.

23
Trương quản gia nói, Trung Nguyên có lẽ sắp rơi vào hỗn loạn.
Tin tức nhanh nhạy nhất là đội thương nghiệp ta đã giăng đến toàn bộ Trung Nguyên, thậm chí là ngoại cảnh.
Các thương nhân nhạy bén ngửi được mùi khói thuốc súng của chiến tranh, không ít cửa hàng đã đóng cửa trốn trong nhà.
Ngay cả cửa hàng ở kinh thành cũng từ từ đóng cửa hết.
Không khí trong kinh thành sắp thay đổi.
Người trở về báo tin là nữ tổng quản quản lý tất cả các cửa hàng trong kinh thành.
Nàng ấy đang thi hành sách lược “Đói khát marketing” ở kinh thành, đã từng đạt năng suất cao nhất ở cửa hàng, thế nên ta cũng có từng nghe qua.
Nhưng hiện tại nhìn nàng ấy mắt đi mày lại với Trương quản gia, ta có chút khó chịu nhướng mày.
Người vừa đi, ta đã chất vấn Trương quản gia:
“Ngươi có quan hệ gì với nàng ta?”
Trương quản gia bình tĩnh giải thích:
“Ta không có quan hệ gì với nàng ấy cả!”
Ta không tin, vô cớ gây rối:
“Nhất định là ngươi có tư tình với nàng ta!”
Trương quản gia đau đớn buông xuôi:
“Người đừng nói nữa! Làm việc đi!”
Ta rất có hứng thú gợi lên khóe miệng.
Dáng vẻ Trương quản gia ra vẻ vững vàng bình tĩnh, thật đáng yêu.

24
Hoàng đế băng hà, Vạn Tấn Triều sừng sững mấy trăm năm lung lay sắp đổ.
Người ngựa khắp nơi sẵn sàng ra trận, ý đồ đánh chiếm Trung Nguyên ngo ngoe rục rịch.
Ta giang rộng hai tay cảm thụ gió thu phả vào mặt, cuốn lên mùi hương khói thuốc súng của chiến tranh.
Khát vọng đối với quyền lực trào dâng trong máu ta, khiến ta run rẩy đến nổi da gà.
Ta quay đầu cười với Trương quản gia nói:
“Thời đại của ta tới rồi.”
“Ta đã chờ nó thật lâu.”
Trương quản gia cụp mắt, che khuất khói mù trong mắt, giọng điệu mơ hồ:
“Thịnh vượng, bá tánh khổ, suy tàn, bá tánh khổ.”
Hắn nắm chặt lòng bàn tay:
“Thời khắc núi sông phiêu đãng chính là lúc dân chúng lầm than, nhưng đối với những người có dã tâm như mấy người. Lại là cơ hội trăm năm khó gặp.”
Ta cười cười, giọng điệu khảng khái:
“Nhưng thứ mà thời đại yêu cầu, lại chính là người như ta đây. Người có thể kết thúc phân tranh, nhất thống thiên hạ.”

25
Chỉ trong mấy ngày, hoàng đế vội vàng được hạ táng, tân hoàng hấp tấp thượng vị.
Những ngày này, những thứ không thể cho ai biết đều đã không quan trọng.
Quan trọng là, tân hoàng thiển cận tự đại, chuyện thứ nhất làm khi thượng vị chính là hướng lưỡi dao về huynh đệ tỷ muội của mình.
Liên tiếp mấy ngày, không khí trong kinh thành đều bao phủ một tầng khói mù đỏ thẫm, khiến người người cảm thấy bất an.
Ta ăn dưa nhìn trò hề này, mãnh liệt tỏ vẻ.
Được lắm, hoàng đế lại giảm bớt cho ta một trở ngại.
Trương quản gia hội báo:
“Bước tiếp theo của Hoàng đế có lẽ là muốn huyết tẩy triều đình, khai đao với nhóm thần tử.”
Được lắm được lắm, gặp qua người biết tìm đường chết, nhưng chưa thấy người nào muốn chết sớm như vậy.
Thật không biết sức nặng của mình đáng bao nhiêu cân lượng.
Ta khẳng định nói:
“Không nói đến những người khác, mấy thần tử dưới váy mẫu thân ta đều không phải hạng người dễ đối phó.”
“Tân hoàng không sớm thì muộn cũng sẽ liên lụy đến bản thân thôi.”
Lời mới vừa nói ra chưa được mấy ngày, hướng gió trong kinh thành lại chuyển hướng, thay đổi thất thường.
Đổi tới đổi lui, cuối cùng người trong kinh thành đều đấu đá nhau, thắng bại khó liệu, sinh tử không rõ.
Ta ở Giang Châu dựng tai nghe ngóng, dường như còn nghe được có địa phương đã sẵn sàng ra trận, chỉ chờ mệnh lệnh sẽ xuất quân.
Ta nói:
“Tân hoàng sắp thành con rối rồi.”
Trương quản gia nhướng mày, mê hoặc bên tai ta:
“Lợi dụng thiên tử để ra lệnh cho chư hầu, nắm quyền chỉ huy, thu phục bốn biển.”
Ta híp mắt nhìn hắn, quả không phụ một khuôn mặt âm hiểu.
Nhưng ta nói:
“Không, chúng ta đi trộm nhà.”

26
Quả của Hoàng đế nhưng không dễ hái như vậy.
Hiện tại hái được chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt người khác.
Súng bắn chim đầu đàn.
Trong giai đoạn đầu tốt nhất vẫn là lén lút giăng lưới, minh tu sạn đạo ám độ trần thương.
*Minh tu sạn đạo, ám lộ Trần Thương": Ý chỉ kế dương đông kích tây Hàn Tín đã dùng để qua mặt Hạng Vũ

Ta lời lẽ chính nghĩa:
“Ta thật trung thành và tận tâm với bảo hoàng phái, mấy tên không được sự cho phép của Hoàng đế đã tùy ý điều động quân mã, nhất định có dị tâm.”
“Ta tay cầm thánh lệnh, phải tiêu diệt đám lòng lang dạ thú này vì Thánh Thượng!”
Trương quản gia nhìn ta, ánh mắt một lời khó nói hết:
“Thánh lệnh ở đâu?”
Ta vỗ vỗ vai hắn, giọng điệu chân thật đáng tin:
“Yên tâm, trong triều có người của ta.”
“Khi nào muốn thánh lệnh, lập tức sẽ có thánh lệnh.”
Trương quản gia vẻ mặt hồ nghi.
Ta không giải thích nhiều, cười cười cho qua.
À, không phải ta có người, là mẫu thân ta có người.
Không sao, bốn bỏ năm lên, đó chính là người của ta.

27
Phụ thân ta nói, ở thế giới của ông ấy, ông ấy thích nhất chơi trò chơi rắn săn mồi.
Trò chơi này sẽ gây nghiện.
Rắn không ngừng trưởng thành, tựa như dục vọng không ngừng bành trướng của con người, không có chừng mực.
Ta cũng rất thích loại cảm giác này, dục vọng đối với quyền lực thật sự khiến người ta say mê.
Đặc biệt là khi người ngựa khắp nơi lấy danh nghĩa “Thanh quân sườn, tru tiểu nhân”, dẫn dắt đại quân đến kinh thành đoạt quyền lợi.
Kinh thành anh hùng hội tụ, phong vân kích động, mà ta lại ở hậu phương trộm nhà bọn họ.
Ta chỉ muốn nói, ăn ăn ăn, ăn hết cho ta, không chừa lại gì hết.
Trương quản gia nói, về phương diện đánh giặc này, ta trời sinh không có đạo đức.
Ta dựng thẳng ngực:
“Ngươi đừng khen ta, ta sẽ kiêu ngạo.”

28
Hiện tại có một số người đang phải đứng trong tình huống khá xấu hổ.
Người thắng trong kinh thành chưa được quyết định, đại bản doanh nhà mình lại bị người ta tấn công
May mắn ta đã phong tỏa tin tức, đường xá xa xôi, thời cuộc tán loạn, ta ước chừng trong thời gian ngắn bọn họ có lẽ không thể trở lại.
Nhưng hiện tại ta cũng gặp phải một tình huống thực xấu hổ.
Bánh lớn quá, nhất thời ăn không vô, bỏ đi thì đáng tiếc, cố nuốt lại không được, sẽ gây thương vong.
Ta cân nhắc mãi, cuối cùng cầm lên chiếc chén vỡ:
“Các ngươi cứ đánh trước đi, ta muốn ra ngoài ăn xin.”
Trương quản gia đầy mặt nghi hoặc:
“Xin cái gì?”
“Binh.”
Hôm nay có no chết ta cũng phải ăn cái bánh này.

29
Phụ thân ta nói, làm người phải giữ đạo đức.
Ta nói, ta là đứa con duy nhất của hai người, của ông ấy chính là của ta, của ta vẫn là của ta, sao có thể nói là vô đạo đức đây?
Phụ mẫu ta lại đá ta ra khỏi gia môn lần nữa.
Vô cùng nhục nhã.
Ngươi cho rằng ta sẽ giận dữ rời đi sau khi bị nhục nhã, ngày sau vinh quang đầy người trở về sung sướng vả mặt sao?
Không, ta sẽ không.
Hôm nay ta có nằm đến chết ở cửa nhà, cũng tuyệt đối không rời đi nửa bước.
Ta lên tiếng khóc lớn ở cửa nhà, cầm chén bể ăn xin:
“Các vị đi ngang qua, các lão gia, các tiểu thư xin thương xót, bố thí cho ta một chút đồ vật đi.”
“Đáng thương ta vận mệnh nhiều chông gai, phụ không đau, mẫu không yêu, có nhà cũng không thể về.”
“Bảy, tám tuổi đã phải rời xa mẫu thân, đi theo phụ thân, dù phụ thân có cưới kế mẫu……”
Phụ thân ta không nhịn được nữa bắt ta đi vào, bịt kín miệng ta:
“Câm miệng, đừng hô nữa, không được bịa đặt lung tung, ta và mẫu thân con vô cùng ân ái, nắm tay đến đầu bạc.”
Ta đáng thương vô cùng cầm chiếc chén vỡ:
“Phụ thân, đói đói, cơm cơm.”
Phụ thân ta đau đầu ấn huyệt thái dương:
“Con da mặt dày thế này đến cuối cùng là học từ ai?”
Ta trả lời đúng sự thật:
“Lưu Bang.”
Năm đó còn nhỏ, phụ thân ta kể cho ta chuyện Hán Cao Tổ Lưu Bang khai quốc trước khi ngủ.
Nội dung cụ thể tuy rằng ta nhớ không rõ lắm, nhưng sự lưu manh của Lưu Bang đã thâm nhập lòng ta.
Phụ thân ta đau đớn vô cùng:
“Nữ nhi này ta không cần nữa rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom