-
Phần 6 END
9.
Năm Quang Ninh, hôn quân nắm quyền, dân chúng lầm than, trên đường chất đầy thây ch/ết vì đói rét nhưng trong cung lại ca múa, tiệc tùng triền miên.
Nữ Đế sinh ra trong một thời đại như vậy.
Khuê danh của nàng là Lục Khởi La, phụ thân là thượng thư đương triều, mẫu thân là Từ Hồng Ngọc, con gái của danh tướng Tây Bắc Từ Trì Phi.
Nữ Đế có dung mạo mỹ lệ, người người gọi nàng là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, thiên tử trong cung nghe danh nàng, chỉ tên muốn nàng nhập cung tuyển tú.
Quang Ninh năm thứ mười bảy, Nữ Đế nhập cung, được phong làm Khởi quý nhân.
Nàng thay hoàng đế đương thời xử lí công vụ, tài hoa bộc lộ, từng bước đi lên vị trí quý tần.
Thế rồi, không ai ngờ rằng, Khởi quý nhân vẫn luôn an tĩnh ẩn nhẫn trong hậu cung lại đột nhiên cầm vũ khí nổi dậy giết hôn quân, cầm tù tôn thất.
Ngự Lâm Quân trong tay nàng dẫn đầu khống chế được kinh thành, sau đó năm mươi vạn đại quân Bắc Cương trực tiếp áp sát, Nữ Đế cầm kiếm Can Tương Mạc Tà trong truyền thuyết ngồi lên long ỷ, bách quan ồn ào quy thuận.
Nghe nói ngày xảy ra bạo loạn, thượng thư đại nhân, cha đẻ của nàng còn chưa hiểu rõ tình hình, chỉ ở ngoài cung nghe gia đinh truyền lời, nói Khởi quý tần hại Bích quý phi sảy thai.
Lục thượng thư thương yêu con gái nhỏ, nổi giận đùng đùng chạy vào cung, kết quả vừa tiến cung đã thấy đầu hoàng đế lăn lông lốc dưới đất và Bích quy phi đã bị dọa cho ngây người.
Mà trưởng nữ không được ai chào đón của ông ta lại đang ngồi trên long ỷ, trong tay cầm kiếm Can Tương Mạc Tà đang nhỏ m/á/u.
Cả đời Lục thượng thư chỉ ăn mềm không ăn cứng, không có ưu điểm gì khác, ông ta hiểu rõ câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lập tức quỳ xuống trước long ỷ hô to Nữ Đế vạn tuế.
Có Lục thượng thư dẫn đầu, những quan viên khác luống cuống quỳ xuống, tiếng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế vang vọng khắp đại điện.
Ngày đó, giang sơn đổi chủ, Hoàng Lâm thiên hạ.
Quốc sư tính toán không sai.
Từ đó trở đi trời yên biển lặng, dân gian có thể hưởng thụ trăm năm an bình.
10. Phiên ngoại 1:
Chuyện đầu tiên ta làm sau khi đăng cơ, chính là tước chức quan của cha mình.
Thật ra, ông ta không có bản lĩnh gì ngoài khuôn mặt anh tuấn, là mỹ nam tử người người đều biết, ngợi khen ông ta còn tuấn mỹ hơn cả Phan An.
Sau khi mẹ ta gả cho ông ta, vẫn luôn lợi dụng nhân mạch trong triều để sắp xếp cho ông ta, vì con đường quan lộ của ông ta mà hiến kế, cứ thế, phụ thân ngoài khuôn mặt ra thì không có gì của ta dần dần ngồi được lên vị trí thượng thư.
Mẹ của ta là con gái tướng quân, mười sáu tuổi theo ngoại tổ phụ ta thủ thành, văn võ song toàn, lại vì thân phận nữ tử mà không thể lên triều, chỉ có thể trở thành người đứng sau phụ thân ta.
Những năm gần đây, bà ấy giúp phụ thân ta tham mưu chuyện triều đình, lại còn phải quản lý một đại gia đình, vừa chủ nội vừa chủ ngoại, vô cùng vất vả, tuổi già đến nhanh hơn người khác.
Phụ thân nhu nhược vô năng, lại nhờ có thân phận nam tử mà vẫn là người quản gia, sau khi mẹ ta già đi thì cưới mười mấy di nương trẻ tuổi về.
Từ nhỏ, ta chứng kiến hết thảy, cảm thấy vô cùng bất công, cuối cùng thì ta có thể làm những điều mà mình mong muốn.
“Cho di nương trong nhà chút tiền, sau đó giải tán hết cả đi.”
“Ông không có bản lĩnh gì, nhưng hết cách rồi, mẹ ta thích ông, vậy ta chỉ đành giữ lại ông thôi.”
Phụ thân nơm nớp lo sợ, ông ta vẫn luôn thiên vị Bích Đào nên sợ ta mang thù ch/ém đầu, đến lúc này mới thở dài một hơi.
“Ông đừng làm quan nữa, quay về bàn giao đi, đổi lại thành mẹ ta vào triều.”
Sắc mặt cha ta tái đi, nhưng ông ta biết rõ, đây đã là kết cục tốt nhất.
“Nhưng như vậy không có nghĩa là ông có thể nhàn rỗi. Ông phải học cách quản lý chuyện trong phủ, chi phí ăn mặc cho già trẻ lớn bé, tặng lễ đối ngoại xã giao, từ hiếu thuận với người già đến dưỡng dục trẻ nhỏ, tất cả đều là bổn phận của ông, trừ chuyện đó ra thì ông cần phải bảo dưỡng bản thân, hầu hạ mẹ ta cho tốt.”
“Nếu như ông không thể làm tốt công việc nội trợ này, ta sẽ đưa lang quân tuấn mỹ khác vào phủ. Ông phải cẩn tuân nam đức, không thể ghen tuông, phải hòa thuận chung sống với các huynh đệ khác, vì phủ ta khai chi tán diệp.”
Phụ thân run rẩy.
Ta vỗ bàn ngọc:
“Đã nghe chưa?”
“Nghe, nghe rồi! Thần tuân chỉ!”
Xử lí xong cha mình, ta đi gặp Bích Đào.
Sau khi trong cung loạn lạc, tinh thần nàng ta trở nên bất ổn.
Ta vừa đi vào đã thấy nàng ta ghen tị nhìn mình:
“Trưởng tỷ, tiểu công tử trong học đường hôm nay lại làm thơ cho ngươi sao? Ngươi chờ xem, sẽ có một ngày đối tượng mà hắn miêu tả trong thơ trở thành ta.”
Ta không nói gì, nàng ta dừng lại một lát rồi bắt đầu hoảng sợ nói:
“Không đúng, không đúng, tiểu công tử làm thơ cho thê tử của hắn! Ngươi xem cho ta đi! Những bài thơ hắn viết đều để tưởng nhớ thê tử đã qua đời của hắn! Tỷ tỷ, rốt cuộc hắn ta chung tình với ai?”
“Tỷ tỷ, số ta thật khổ! Không có nam tử nào thật lòng yêu ta!”
Nàng ta đột nhiên thấy được bóng của mình trên trụ làm bằng đồng, lập tức thống khổ khóc lớn, cào tóc của mình lao về phía cây trụ:
“Sao ta có thể xấu xí lôi thôi như vậy chứ? Sau này sẽ không còn ai thích ta nữa…”
Bích Đào điên rồi.
Quý phi đã từng xinh đẹp kiêu ngạo của ngày trước, bây giờ vừa điên khùng vừa bẩn thỉu.
Một khi niềm tin vào tình yêu của nàng ta sụp đổ, tinh thần của nàng ta cũng theo đó mà tan vỡ.
Ta quay người rời đi, Bội Nhi đi cùng ta đuổi theo hỏi:
“Bệ hạ, năm đó nàng ta bắt nạt chúng ta như vậy, người có muốn gi/ết nàng ta không?”
Ta lắc đầu:
“Không cần.”
“Bội Nhi, không phải ta phái ngươi đi làm giám học cho lớp nữ quan mới mở sao?”
“Vâng, nô tỳ… à không, là vi thần, vi thần nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm của mình!”
“Ta để Bích Đào ở nơi này, mỗi khi có nữ hài mới nhập học, ngươi dẫn các nàng đến nhìn qua, nói cho các nàng biết đây là quý phi tiền triều, đã từng là người được hoàng thượng sủng ái nhất. Răn dạy rằng nếu như không học tập tốt thì sau này sẽ giống như nàng ta vậy.”
“Vâng!”
11. Phiên ngoại 2:
Hai mươi năm sau khi ta đăng cơ, thế cục ở Tây Vực không ngừng thay đổi.
Tân vương Khương Nhung đăng cơ, thống nhất mười sáu tộc, một đường đánh thẳng đến biên cảnh nước ta.
Trong triều có lão thần đề nghị hòa thân.
Ta từ chối cho ý kiến, quay về hậu cung.
Lúc này, Vĩnh Ninh công chúa đang luyện kiếm trong nội viện.
Nàng là con gái trưởng của ta, năm nay mười lăm tuổi, từ nhỏ đã đi theo ngoại tổ mẫu rèn luyện ở Tây Bắc, gần đây mới hồi cung.
Nàng thấy ta thì vui vẻ chạy đến:
“Mẫu hoàng!”
Ta xoa đầu nàng:
“Hôm nay con có nghe thấy chuyện trên triều không?”
“Nghe nói triều thần muốn đưa con đến Khương Nhung hòa thân.”
Tiểu công chúa còn nhỏ tuổi của ta vẫn còn ngây ngô với chuyện này:
“Là làm vương phi của tân vương Khương Nhung sao?”
Nàng không biết điều này có nghĩa là gì.
Cũng đúng, từ khi nàng sinh ra đã luôn trưởng thành ở Tây Bắc, từng học qua văn qua võ nhưng vẫn chưa được học những thứ ở trong cung.
Ta vẫy tay với nàng:
“Đi cùng mẫu hoàng nào.”
Hôm đó, ta dắt con gái mình trèo lên chỗ cao nhất ở Hạo Thanh điện.
“Con thấy hậu cung không?”
Tiểu công chúa nói:
“Có thấy, rất tráng lệ ạ.”
Ta lắc đầu:
“Đây là đấu trường thú mà kẻ trên tạo nên vì nữ nhân.”
Con bé dường như hiểu ra gì đó:
“Con đã xem đấu thú ở chỗ Bùi phụ, bọn họ mang sói Bắc Mạc đến đấu với nhau, con sói nào thua sẽ ch/ết trong đó, con nào thắng sẽ tiếp tục ch/ém gi/ết.”
“Nhưng cho dù là sói đầu đàn bách chiến bách thắng thì cuối cùng vẫn bị con sói khác gi/ết ch/ết vì đã tốn quá nhiều sức lực. Nữ nhân trong hậu cung cũng thế sao?”
Ta gật đầu, Vĩnh Ninh công chúa hỏi:
“Không có cách nào để luôn chiến thắng ạ?”
Ta xoa đầu nàng:
“Không có, cách duy nhất là rời khỏi đấu trường thú này, đến một nơi hoang vu khác, ở nơi đó có những cuộc chiến càng lớn hơn, có lẽ chúng ta vẫn sẽ thua nhưng dù vậy thì đời người ngắn ngủi, kiến thức của chúng ta còn lớn hơn cả phong cảnh bên ngoài.”
Vĩnh Ninh công chúa như đã hiểu ra.
Một lúc lâu sau nàng quỳ xuống, dưới Hạo Thanh điện, ba trăm thiết giáp đi từ Bắc Mạc về với nàng cũng quỳ theo.
Ta hiểu được ý của nàng.
Đây là xin chiến.
“Bùi phụ dạy con luyện kiếm, Phó phụ dạy con binh pháp.”
Vĩnh Ninh công chúa cởi chiếc váy xòe ra để lộ bộ quân trang bên trong:
“Nữ nhi chờ lệnh mang binh tiến về Tây Vực, làm gương cho các muội muội… Triều ta không có công chúa hòa thân, chỉ có công chúa xuất chinh!”
Ta gật đầu, vui mừng cười.
“Đi thôi, nữ nhi của ta, Tây Vực chờ con chinh chiến, ta nuôi con mười lăm năm vì muốn chờ đến ngày này… Nếu như có nam nhân đưa ra đề xuất muốn cùng con hòa thân để đổi lấy sự bình an, con lập tức dùng đao binh để hắn ngậm miệng.”
Ba tháng sau, tin chiến thắng truyền đến.
Thiếu nữ tướng quân mười lăm tuổi đánh bại Khương Nhung, vương tử Khương Nhung và hai mươi thiếu niên anh tuấn của Khương tộc bị bắt đến, xếp hàng trong trướng mặc cho nàng tuỳ ý lựa chọn.
12. Phiên ngoại 3:
Rất nhiều, rất nhiều năm sau, ta gặp lại tiểu đạo sĩ kia.
Ta già rồi, tóc đã bạc trắng, hắn lại vẫn trẻ như ngày trước, cong mắt cười rồi thở dài với ta:
“Có thể xin bệ hạ một bát cháo không?”
Ta mời hắn dùng bữa, hỏi rốt cuộc hắn là người phương nào.
Hắn xua tay:
“Tên của kẻ hèn này không đáng để nhắc đến, nếu như bệ hạ muốn gọi thì có thể gọi ta là hệ thống Chủ Thần.”
“Cửa hàng điểm tích lũy kia là ngươi làm ra?”
“Không sai, bệ hạ có phát hiện nó đã đóng lại với người rồi không?”
Không sai, sau khi ta kết thúc cung đấu với Bích Đào, hệ thống kia chưa từng để ta tiến vào thêm lần nào nữa.
“Vì nó chỉ giúp những nữ tử chưa hoàn thành tâm nguyện mà thôi.”
Giọng nói êm tai của tiểu đạo sĩ vang lên:
“Hơn nữa, ta nói cho bệ hạ biết một bí mật… Người có thể lợi dụng nó để hoàn thành tâm nguyện đều là những người có ánh mắt rất siêu phàm.”
“Dù sao hàng hóa tốt đến mấy cũng cần người biết mua hàng đến mua nha!”
Tiểu đạo sĩ ăn uống no đủ rồi đứng lên:
“Đa tạ bệ hạ đã tiếp đãi, bần đạo cáo từ.”
Thấy hắn mặc một thân áo vải sắp tan biến trong làn sương mênh mông, ta nhịn không được mà gọi hắn lại.
“Vậy người kế tiếp được nó chọn để thực hiện tâm nguyện sẽ là ai?”
Tiểu đạo sĩ cười một tiếng.
“Đó lại là một câu chuyện khác!”