7.
Quang Ninh năm thứ hai mươi sáu, đầu tháng năm, gió đêm nhẹ thổi, cung yến sắp bắt đầu.
Bội Nhi đang trang điểm cho ta.
Những năm gần đây, ta không thích ăn mặc xa hoa, cách ăn mặc luôn rất giản dị.
Hôm nay, ta cố ý dặn Bội Nhi trang điểm lộng lẫy cho bản thân.
Váy dài màu xanh da trời, đầu đeo trâm phỉ thúy, Bội Nhi chỉnh lại tóc mai cho ta, nàng ấy nói nhỏ:
“Nương nương vẫn là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành.”
Ta cười.
“Bội Nhi, ngươi biết không, cách vài năm đều sẽ có một vị đệ nhất mỹ nhân xuất hiện.”
“Bây giờ ngươi còn nhớ rõ các nàng ấy không?”
Bội Nhi giật mình.
Nàng ấy không nói nên lời.
Vì những mỹ nhân đó đều khổ sở vì tình, sớm đã hồng nhan bạc mệnh; hoặc là gả cho người khác, vùi đầu vào lo chuyện của gia tộc, trân châu hoá thành mắt cá.
Mỹ nhân như hoa, thời kì nở rộ rất ngắn, sau khi hoa tàn thì nào ai còn nhớ tới nữa?
“Cho nên…”
Ta đứng thẳng dậy, đặt tay lên cánh tay Phó Thủ Khiêm, để hắn đỡ ra ngoài điện.
Câu này, ta nói cho bản thân mình nghe, cũng là nói cho hắn nghe.
“Ta chưa từng muốn làm mỹ nhân.”
“Ta muốn làm anh hùng.”
8.
Cung yến, ta thấy Bích Đào từ phía xa.
Nàng ta rất đẹp, đẹp hơn ta nhiều.
Hai ta có một phụ thân vô cùng anh tuấn, khi còn bé ai cũng nói ta kế thừa tất cả nét đẹp của phụ thân, Bích Đào chỉ may mắn nhận vài phần.
Nhưng sau lớp trang điểm tỉ mỉ và vô số que gỗ đổi từ kim châu ở trong hệ thống để tu bổ nhan sắc, Bích Đào giờ đây đẹp rạng rỡ như tiên nữ hạ phàm, khó trách hoàng thượng sủng ái nàng ta đến vậy.
Nàng ta đi về phía ta, thân thiết kéo tay ta:
“Tỷ tỷ, ta thấy khó thở quá, tỷ có thể cùng ta đến hồ hóng gió không?”
Mưu kế vụng về, ta vừa nhìn đã biết nàng ta muốn gì.
Nhưng thứ ta muốn không phải là sự vụng về này sao?
Thế là, ta để mặc cho nàng ta kéo mình đi đến bên hồ.
Nước trong dập dờn, nàng ta cho cung nhân lui xuống, chỉ còn lại hai người chúng ta đứng bên hồ.
Ta nhìn về phía bụng nàng ta:
“Long thai của Bích phi nương nương vẫn khỏe chứ?”
Vẻ mặt Bích Đào lạnh lùng, nàng ta trừng mắt nhìn ta, hung hăng nói:
“Thái y đã chẩn qua, vô cùng khỏe mạnh.”
Chắc chắn là không khỏe rồi.
“Không sao.”
Bích Đào dùng giọng cực nhẹ nói:
“Tỷ tỷ, đợi ta làm hoàng hậu rồi, ta và hoàng thượng nhất định sẽ còn có rất nhiều con.”
Nàng ta đột nhiên uất ức gào lên:
“Tỷ tỷ, ta biết tỷ hận ta được hoàng thượng sủng ái, nhưng mà…”
Sau đó, nàng ta không nói gì thêm, chỉ nở một nụ cười độc ác rồi ngã xuống hồ.
“Cứu… cứu mạng!”
Thanh âm truyền đến nơi tổ chức cung yến, mọi người nghe thấy tiếng lập tức vội vàng chạy đến, hoàng thượng đứng trên bờ luống cuống:
“Người đâu! Cứu Bích phi!”
Tiếng nước nối tiếp tiếng người vang lên không ngớt, đại thái giám xông lên ấn ta xuống, giọng nói phẫn nộ của hoàng thượng vang lên bên tai ta:
“Khởi quý tần, ngươi đã làm gì muội muội ngươi vậy?”
Mấy người Lý chiêu nghi đứng bên nhìn ta, mỗi một phi tần đều biết, ta xong đời rồi.
Ta nhắm mắt, tận hưởng sự hỗn loạn cuối cùng này.
…
Bích Đào sảy thai, không giữ được đứa nhỏ.
Nghe nói sau khi nàng ta tỉnh lại đã khóc đến ngất đi mấy lần, nhưng khi tỉnh táo vẫn nắm lấy tay áo hoàng thượng để cầu xin cho ta.
“Tỷ tỷ chỉ nhất thời hồ đồ nên mới đẩy thiếp…”
Hoàng thượng giận dữ:
“Bích Nhi, nàng quá lương thiện nên mới luôn bị người khác bắt nạt!”
Bích Đào vẫn nắm lấy tay hoàng thượng khóc lóc:
“Đều là thần thiếp sai, là thần thiếp không chia sự sủng ái của hoàng thượng cho tỷ tỷ, là thần thiếp mang hoàng tự nên tỷ tỷ mới ghen ghét…”
Sắc mặt nàng ta tái nhợt, khóc lóc trong lòng hoàng đế, dáng vẻ này khiến hoàng thượng càng thêm phẫn nộ.
Thế là hình phạt dành cho ta - giáng vị và cấm túc ban đầu, trực tiếp biến thành biếm làm thứ dân, đày vào lãnh cung.
…
Tất cả đều xảy ra trong buổi tối hôm đó.
Từ quý tần đến lãnh cung, tất cả chỉ diễn ra trong vài canh giờ ngắn ngủi.
Khi ta đang ngồi trên đống cỏ khô ngập mùi nấm mốc thì Bích Đào đến, ta không nhịn được mà bật cười.
“Sức khỏe của Bích phi nương nương khôi phục nhanh quá, mấy canh giờ trước đụng một tí là ngất, giờ đã đi lại thoải mái rồi.”
Cung nhân bên cạnh nàng ta lớn tiếng mắng mỏ:
“Hỗn xược, hoàng thượng có khẩu dụ phong nương nương làm quý phi rồi!”
Quý phi.
Ta nhớ đến danh xưng này.
Ban đầu, khi ta và Bội Nhi nói chuyện với nhau, danh xưng này chính là đỉnh cao mà nữ tử triều ta có thể chạm đến.
Bích Đào cho cung nhân lui xuống, trong căn phòng nhỏ hẹp chỉ còn lại hai ta.
“Tỷ tỷ, không ngờ tới đúng không, từ nhỏ ta thua kém ngươi về mọi mặt, vậy mà người lên làm quý phi lại là ta.”
Nàng ta đưa tay chống trán, thản nhiên cười:
“Còn ngươi, ngay cả sự sủng ái của hoàng thượng cũng không có, sau này vẫn sẽ như vậy.”
“Tỷ tỷ, ngươi biết không, từ nhỏ ngươi đã là ác mộng của ta.”
“Tiểu công tử tuấn tú ta ái mộ nhất trong học đường thích ngươi, ngày ngày làm thơ vì ngươi.”
“Sau này ta thích tiểu tướng quân ở nhờ phủ chúng ta, kết quả tiểu tướng quân kia không nhận bánh ngọt ta làm cho hắn nhưng lại hái hoa mai tặng ngươi.”
“Sau khi chúng ta vào cung, cho dù sau này ta được sủng ái nhưng mỗi ngày ta đều mơ thấy ác mộng, mơ rằng ngươi sẽ cướp hoàng thượng đi mất.”
“Cuối cùng, bây giờ ta có thể yên tâm rồi.”
Ta cau mày không nói lời nào.
Bích Đào lại cho rằng ta đang đau khổ.
Nhưng mà, ta chỉ đang nhớ xem những nam tử mà nàng ta vừa nhắc đến là ai.
Nàng ta canh cánh trong lòng, nhưng ta đã sớm quên từ lâu.
Ta cố gắng nhớ lại một lúc, cuối cùng mới nhớ ra.
Ta thở dài một tiếng.
Bích Đào nhíu mày:
“Ngươi thở dài cái gì?”
“Bích Đào, ta thấy thương hại cho ngươi.”
“Thương hại ta?”
“Tiểu công tử tuấn tú ngươi nói đúng là viết không ít thơ cho ta, sau khi ta vào cung hắn đã nhanh chóng thú thê. Sau này, thê tử hắn bệnh tật ch/ết sớm, hắn viết rất nhiều thơ để tưởng nhớ thê tử đã qua đời của mình, nhưng rất nhanh đã tái giá, tiếp tục viết thơ cho thê tử mới.”
“Về phần tiểu tướng quân kia, hắn rất thích đến thanh lâu, thích nhất là hoa khôi thanh lệ cẩn trọng, hắn vung tiền như rác cho từng hoa khôi một, nhưng chẳng thể phân biệt nổi các nàng là ai.”
“Bích Đào, ngươi hiểu không?Những nam tử ngươi để ý nhiều năm như vậy thật ra chỉ là hư vô mà thôi.”
Hắn không yêu ngươi, thứ hắn yêu là làm thơ.
Hắn không phải tìm người thế thân có dung mạo giống ngươi, hắn chỉ chung tình với mỹ nhân, mà các mỹ nhân thường có điểm giống nhau.
Nhưng ta không nói câu này cho Bích Đào nghe.
Để nàng ta vui vẻ đi, dù sao cuối cùng nàng ta cũng có thể chiến thắng trò chơi thuộc về chính mình.
Còn trò chơi thuộc về ta, bây giờ mới bắt đầu.
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, bình minh đang lên, từng tầng mây đen dần nhiễm ánh vàng.
Lãnh cung ở nơi hẻo lánh nhất trong cung, cách những cung điện khác rất xa.
Nơi này rất xa, vậy nên sẽ là nơi an toàn nhất.
Cho nên Bích Đào rất may mắn, nàng ta cố ý đến nhục nhã ta, vậy mà giúp nàng ta tránh được cảnh tượng đẫm m/á/u nhất, tiếng vó ngựa và tiếng ch/ém gi/ết cách nàng ta rất xa, nàng ta không thể nghe được.
Một lúc lâu sau, tiếng còi bồ câu thật dài vang lên từ phía trạm canh gác.
Sau đó, ba tiếng còi bồ câu liên tiếp vang lên, tiếng nào tiếng nấy kéo rất dài.
Đây là Phó Thủ Khiêm thổi.
Ta nghe xong là biết.
Chúng ta thắng rồi!
Cuối cùng, ta bật cười, cười rất lâu, trong mắt còn long lanh ánh nước.
Bích Đào dần trở nên sợ hãi trong tiếng cười của ta, nàng ta kinh sợ hỏi:
“Ngươi điên rồi sao? Ngươi cười cái gì?”
“Không có gì.”
Ta lau nước mắt ở đuôi mắt:
“Bích Đào, cuối cùng ngươi cũng không mơ thấy ác mộng nữa rồi, hoàng thượng mãi mãi là của ngươi.”
Một giây sau đó, dường như để chứng minh cho lời ta vừa nói, cửa lãnh cung bị đá văng ra.
Bùi Ninh mặc áo giáp bạc đi đến, khuôn mặt tuấn mỹ nhuộm đầy m/á/u, nhìn chẳng khác nào một sát thần.
Hắn ném đồ đang cầm trong tay ra, vật kia lăn vài vòng rồi dừng lại dưới chân Bích Đào.
Bích Đào vốn đang nghiêm nghị trách cứ Bùi Ninh vô lễ, mãi đến khi nàng ta cúi đầu, nhìn thoáng qua thứ dưới chân.
Bích Đào ngây người một lát, sau đã ngã ngồi xuống đất, không ngừng la hét.
Sắc mặt Bùi Ninh lạnh nhạt, hắn quỳ một chân xuống trước mặt ta:
“Vi thần cứu giá chậm trễ.”
Bích Đào mở to mắt nhìn về phía ta, cả người không ngừng run rẩy.
Ta đi qua đỡ nàng ta dậy:
“Bích quý phi, ta phải cảm ơn ngươi đấy, ngươi chính là công thần của ta.”
Miệng nàng ta run rẩy, không thốt nổi nửa lời.
Ta thấy mặt mày nàng ta trắng bệch thì bật cười.
“Có phải ngươi đang muốn hỏi ta cảm ơn ngươi cái gì không?”
“Rất nhiều đấy.”
“Ta phải cảm ơn ngươi đã sinh non mất con rồi ôm hoàng thượng khóc suốt đêm, hoàng thượng ngày đêm kề cận trong cung chăm sóc ngươi, thị vệ ở ngoài cung bảo vệ ngươi… Thế là nhân sĩ của ta có thể chiếm được Hạo Thanh điện với tổn thất nhỏ nhất.”
“Ngươi giúp ta thực hiện kế điệu hổ ly sơn đó nha muội muội.”
“Còn nữa, lần mưu phản này của ta là nội ứng ngoại hợp. Ngươi biết khó khăn nhất trong kế hoạch lần này của ta là gì không? Chính là nội ứng như ta vẫn luôn phải đợi trong cung, rất dễ bị xem thành con tin, nếu như ta bị cưỡng chế thì Bùi tướng quân nhất định sẽ không dám thẳng tay đánh cược một lần.”
“Kết quả ngươi lại giúp ta.”
“Ngươi biết không? Quốc sư đúng là đã thấy được hoàng bay trên bầu trời, nhưng không tính toán ra chuyện nữ tử họ Lục gì đó, là ta bỏ ra năm ngàn lượng bạc để hắn nói như vậy.”
“Vì để bản thân mình lại lần nữa quay lại trong tầm ngắm của ngươi, như vậy thì ngươi mới kiêng kị ta, hận ta, âm mưu đẩy chuyện sinh non lên đầu ta.”
Ban đầu, ta cần Bích Đào và đám người Lý chiêu nghi đấu đá với nhau, như vậy ta mới có thể ẩn thân.
Nhưng cuối cùng ta vẫn cần Bích Đào đối phó với mình, bởi vậy thì kế hoạch của ta mới có thể thực hiện một cách thuận lợi.
“Quả nhiên ngươi rất nỗ lực, thành công nhốt ta vào lãnh cung.”
Mà lãnh cung là nơi an toàn nhất trong Tử Cẩm Thành bấy giờ.
“Nơi này quá xa, hoàng thượng muốn cưỡng chế ta cũng ngoài tầm với, ông ta căn bản không thể đến đây nhanh chóng được. Ngươi nói xem, ngươi có phải là đại công thần của ta không?”
“Cho nên ta phải cảm tạ ngươi đó, muội muội của ta.”
“Mỗi một bước chân, mỗi một hành động muốn đối phó với ta của ngươi, thật ra tất cả đều đang giúp ta trải đường.”
Ta vỗ nhẹ vào khuôn mặt đờ đẫn của Bích Đào.
“Ngươi không thắng được ta.”
“Vì từ đầu đến cuối, ván cờ mà ta hạ luôn lớn hơn ngươi.”
Bình luận facebook