6.
Đêm đó, ta vào cửa hàng của hệ thống.
Dùng một trăm kim châu, mua một viên thuốc tăng tinh lực cho hoàng thượng.
Giao dịch này quá nhỏ, khi diễn ra có thể Bích Đào đang ngủ nên nàng ta không chú ý đến.
Ta tự tay viết một phong thư rất dài, sai người mang vào cung giao cho hoàng thượng.
Trong thư, ta bày tỏ mình mới khỏi bệnh nặng, đã có thể về cung, đồng thời khoảng thời gian này ta chưa từng quên hoàng thượng dù chỉ một giây, ta đã cùng Ngô y nữ nghiên cứu một phương thuốc có thể giúp cho long thể khỏe mạnh hơn để làm quà cho hoàng thượng.
Sau khi hoàng thượng nhận thuốc rồi sử dụng, quả nhiên cảm thấy tinh lực của mình tăng lên nhiều, như thể hồi xuân nên rất vui mừng, không những lập tức gọi đại thái giám bên người đón ta hồi cung mà còn ban thưởng cho Ngô y nữ ngàn lượng bạc ròng.
Ngày ta hồi cung, nghe nói Bích Đào đã đập nát mấy chục khối ngọc trong cung, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Có rất nhiều nguyên nhân để nàng ta hận ta.
Đầu tiên, nàng ta không ngờ khi ta xuất cung là dáng vẻ ốm yếu như quỷ, vậy mà lại có thể sống sót quay về.
Tiếp đó, nàng ta không ngờ ta lại mua thuốc trong cửa hàng hệ thống để đưa cho hoàng thượng.
Hoàng thượng bây giờ sinh long hoạt hổ, tinh lực còn nhiều hơn cả thời thiếu niên, mặc dù ông ta vẫn sủng ái Bích Đào nhất nhưng đồng thời vẫn sủng ái rất nhiều tân tú trong cung.
Cứ như thế, trong cung liên tiếp có mấy phi tần mang thai.
Lúc thỉnh an, hoàng thượng vỗ tay cười tươi, ông ta nói với Bích Đào:
“Sẽ có rất nhiều đệ đệ muội muội cùng chơi đùa với đứa nhỏ của Bích Nhi.”
Khóe miệng Bích Đào cứng ngắc, nàng ta cười không nổi.
Nàng ta lén lút tìm quốc sư Khâm Thiên Giám đến xem, quốc sư nhận một ngàn lượng hoàng kim, sau khi bấm ngón tay xong thì nói với Bích Đào:
“Cái thai này của Bích phi nương nương đúng là một vị công chúa.”
Sắc mặt Bích Đào lập tức càng đen hơn.
“Những người còn lại thì sao?”
Quốc sư lại nhận thêm ba ngàn hoàng kim, xem hết những phi tần còn lại, cuối cùng nhỏ giọng nói:
“Thai của Lý chiêu nghi là hoàng tử.”
Đêm đó, Bích Đào đến cửa hàng hệ thống.
Lúc ta chạy đến thì trong tay nàng ta đã nắm chặt que gỗ:
“Hại đứa bé của Lý chiêu nghi ch/ết từ trong trứng nước.”
Ta đứng sau lưng nàng ta, trầm giọng nói:
“Bích Đào, thân là tỷ tỷ ngươi, ta khuyên ngươi một câu cuối cùng… Làm người không nên quá nhẫn tâm.”
“Ngươi còn dám mở miệng nói nữa sao?”
Bích Đào hung dữ quát, nàng ta đi đến trước mặt ta, đôi mắt hạnh trừng lên:
“Lục Khởi La, người ta hận nhất chính là ngươi, ngươi cứ chờ đi, đợi ta xử lí Lý chiêu nghi xong thì người ch/ết tiếp theo sẽ là ngươi!”
Tay nàng ta nắm chặt que gỗ, vì dùng quá nhiều sức mà ngón tay chuyển thành màu xanh trắng:
“Hoàng thượng chỉ có thể là của một mình bổn cung!”
Ta nhìn nàng ta bằng ánh mắt thương hại.
Hệ thống đưa ra nhắc nhở:
“Bích phi nương nương, thai của Lý chiêu nghi có khả năng lớn là thái tử được chọn, nói cách khác, đứa bé này mang thiên mệnh mà chào đời.”
“Cưỡng ép làm trái ý trời, cái giá phải trả rất cao, người xác định sao?”
Đôi mắt Bích Đào hiện lên tia máu:
“Thái tử được chọn? Vậy thì bổn cung càng phải khiến nó không thể được chọn nữa!”
Cứ như thế, Bích Đào dùng toàn bộ tài sản của mình, mười vạn kim châu để đổi lấy que gỗ này.
Ngày hôm sau, ta nghe thấy tiếng khóc truyền ra từ cung của Lý chiêu nghi, các thái y nhao nhao chạy đến, hoàng thượng cũng bị kinh động.
Mấy canh giờ sau truyền ra tin tức, Lý chiêu nghi sinh non.
Khi Bích Đào biết tin, nàng ta đang cho cá ở hồ Thiên Lý ăn.
Nàng ta không ngừng cười lớn:
“Ta đã bảo Lý Vân Nương là người bạc mệnh rồi mà nàng ta không tin, còn muốn tranh hoàng thượng với ta, hết lần này đến lần khác cướp hoàng thượng từ cung ta, bây giờ thì hay rồi, xem như ứng nghiệm!”
Ta đứng ở bụi cây phía xa, quay đầu nói với Bội Nhi:
“Nghĩ cách truyền những lời này đến cung của Lý chiêu nghi đi.”
Rất nhanh, trong cung xuất hiện tin đồn rằng cái thai của Lý chiêu nghi là do Bích phi hại.
Dù sao trước đó lần nào thái y đến bắt mạch đều kết luận thai nhi ổn định, không hiểu vì sao đột nhiên lại sinh non.
Lý chiêu nghi khóc lóc trước mặt hoàng thượng mấy lần, nhưng dù sao không có chứng cứ, lại thêm Bích Đào đã ngựa quen đường cũ với những chuyện thế này, nàng ta lập tức đến ngự thư phòng khóc cùng với Lý chiêu nghi, hoàng thượng nể tình Bích Đào đang mang thai nên không phạt gì nàng ta cả.
Sau đó, Lý chiêu nghi yên tĩnh mấy ngày.
Mọi người đều cho rằng nàng ta đã từ bỏ.
Nhưng ta biết rõ, không phải như vậy.
Cửa hông cung của Lý chiêu nghi, ngày nào cũng có cung nhân im lặng ra ra vào vào.
Những cung nhân kia là người của Ngọc phi, Tống chiêu dung, Vân tần…
Môi hở răng lạnh, những tần phi đang mang thai lặng lẽ liên hợp với Lý chiêu nghi mất con, trở thành một chiếc dây thừng vững chắc, xem Bích Đào thành kẻ thù chung của mình.
Các nàng bận rộn, ta đương nhiên không nhàn rỗi.
Từ khi hiến thuốc cho hoàng thượng đến nay, ông ta phát hiện ra ưu điểm của ta, tri thức uyên bác, am hiểu văn chương lại yên tĩnh trầm ổn.
Vậy nên ông ta bắt đầu không coi ta như tần phi, mà xem ta là nữ quan.
Hậu quả của việc thừa tinh lực chính là hoàng thượng ngày càng không thích lên triều.
Trong cung mới tổ chức tuyển tú, người mới dung mạo xinh đẹp như hoa nở không ngừng nhập cung, hoàng thượng vội vàng đi ngắm hoa, tốn quá nhiều tinh lực, hiển nhiên ông ta không còn sức để tự mình phê tấu chương nữa.
Thế là việc này vào tay ta.
Triều ta có quy định, hậu phi và nội quan không được tham gia vào chính sự, nhưng hoàng thượng lại an ủi rằng ta không nhận ân sủng nên không tính là phi tần hậu cung; ta không phải hoạn quan nên càng không tính là nội quan.
Như thế, ta giúp ông ta san sẻ chính sự cũng tính là làm trái với quy định của tổ tông.
Mới đầu, hoàng thượng còn kiên nhẫn nghe ta hỏi rồi nói ta nên trả lời như thế nào, khi đó ta chỉ được xem là người chấp bút thay.
Dần dà, hoàng thượng ngày càng lười biếng, dứt khoát để việc nhỏ ta tự mình quyết định, việc lớn thì bẩm báo ông ta.
Bẩm báo nhiều, ông ta lại không còn kiên nhẫn để nghe nữa.
Thế là chuyện ta bẩm báo ngày càng ít đi.
Hoàng thượng hỏi thì ta sẽ cung kính trả lời:
“Hoàng thượng giỏi quản chuyện nước, bây giờ tứ hải yên bình, nào có đại sự gì.”
Hoàng thượng vô cùng vui mừng, càng yên tâm hưởng lạc ở hậu cung.
Thế nhưng ông ta không biết rằng…
Bùi Ninh đã tập kết hết mấy chục vạn đại quân ở hai châu, xây căn cứ, tích trữ lương thực.
Ta phái Phó Thủ Khiêm khởi hành tới Giang Nam, cho hắn ba tháng để sát nhập mười thương hội to nhỏ thành một, trở thành người dẫn đầu.
Thủ lĩnh Ngự Lâm Quân trở thành tâm phúc của ta, bản đồ kinh thành giấu ở hốc tối trong cung của ta.
Những thứ nhân lực có thể làm được thì ta để cho họ làm, những chỗ nào không thể thì ta sẽ vận dụng hệ thống.
Bích Đào không biết thiếu đi que gỗ nào, bởi vì những thứ ta chọn đều là những thứ nàng ta không muốn.
Cứ thế, mặc dù không được ân sủng nhưng vì lai lịch và công lao của bản thân, ta dần đi được đến vị trí quý tần.
Bích Đào và đám Lý chiêu nghi càng đánh càng hăng, căn bản không có ai để ý đến ta.
Trong mắt các nàng, ta không có ân sủng, không có hoàng tự, căn bản không gây nên sóng gió gì.
Ta ở trong thư phòng đợi cả ngày, từng tấu chương phê thay cho hoàng đế được gửi ra ngoài.
Hoàng thượng không giám sát ta nữa, vậy nên cả tháng ngoài thỉnh an ra thì ta rất khó để gặp ông ta dù chỉ một lần.
Bích Đào từng đến gặp ta một lần, nàng ta nhìn căn phòng vắng lạnh của ta thì vui vẻ cười:
“Đã bao lâu rồi tỷ tỷ chưa diện thánh nhỉ? Chỉ sợ hoàng thượng đã quên mất trong cung còn có người như tỷ tỷ rồi.”
Ta cúi đầu không đáp, cố gắng kiềm chế ý cười trên khóe miệng.
Hoàng thượng không nhớ rõ ta mới là chuyện tốt.
…
Thời tiết dần nóng lên, đến thời gian trồng trọt đầu xuân, có nông dân ở vùng ngoại ô kinh thành nói thấy một con cự điểu cắt ngang bầu trời, hai cánh tung bay về phía Tử Cẩm thành.
Quốc sư được mời đến, ông ta nheo mắt lại, cuối cùng nói với hoàng thượng:
“Đây là phượng hoàng mang theo điềm lành, có thể bảo vệ giang sơn trăm năm thái bình.”
Ông ta còn nói thêm một câu:
“Thiên cơ bất khả lộ, nhưng vi thần cả gan khẳng định chuyện này có liên quan đến nữ tử họ Lục trong cung.”
Sau khi quốc sư rời đi, hoàng đế và thần tử bắt đầu bàn luận, ý của quốc sư là lập Lục thị làm hậu có thể bảo vệ xã tắc trăm năm.
Nữ tử họ Lục trong cung chỉ có ta và Bích Đào.
Ý của hoàng đế đương nhiên sẽ nghiêng về phía Bích Đào.
Nhưng có không ít triều thần đứng ra nói thay ta.
Bọn họ cho rằng mặc dù Bích phi được sủng ái, lại mang hoàng tự nhưng xuất thân thấp kém, cách nói chuyện và hành động không có chừng mực, khó mà đảm nhận chức vị mẫu nghi thiên hạ.
Ta xuất thân dòng chính, ngoại tổ phụ chính là tướng quân Tây Bắc Từ Trì Phi, mẹ đẻ là nữ nhi tướng quân, bản tính đoan trang tao nhã, tấm lòng nhân hậu, từng dẫn đầu các phu nhân trong kinh thành tổ chức quyên góp lương thực cho nạn dân, là người phù hợp với vị trí hoàng hậu.
Bích Đào ngàn lần không ngờ tới, sự tồn tại như không khí bao lâu nay của ta lại đột ngột nổi bật lên như vậy.
Thậm chí còn trở thành chướng ngại vật lớn nhất trên con đường leo lên hậu vị của nàng ta.
Trong ngự hoa viên, khi hai ta gặp mặt, nàng ta uất hận nhìn ta:
“Lục Khởi La, ngươi chờ xem, con phượng hoàng trên trời kia chỉ có thể là ta!”
Ta mỉm cười.
Thật ra, ngày đó quốc sư không nói hết cho mọi người biết.
Ông ta đã lén đi tìm ta, nói cho ta biết lời tiên đoán thật sự.
Cự điểu kia không phải là phượng, mà là hoàng.
Hoàng không bay về cung Phượng Nghi đại diện cho hoàng hậu, mà bay về cung Hạo Thanh đại biểu cho hoàng đế.
Nói ngắn gọn, ý nghĩa chân chính của dị tượng này không phải là hoàng hậu xuất hiện.
Mà là Nữ Đế đăng cơ.
Ta không nảy sinh bất kì xung đột chính diện nào với Bích Đào, chỉ yên lặng làm những chuyện mình nên làm.
Cuối tháng tư, có hai chuyện xảy ra.
Chuyện thứ nhất, Bích Đào đấu đá với đám người Lý chiêu nghi dẫn đến mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều bị ảnh hưởng, thái y thông báo cái thai trong bụng nàng ta không ổn định, nếu để đứa bé trong bụng thêm một tháng nữa thì sẽ không thể thuận lợi sinh ra.
Chuyện thứ hai, ta nhận được mấy phong thư do bồ câu đưa tin từ Bùi Ninh, Phó Thủ Khiêm và hai cọc ngầm khác.
Nội dung giống nhau như đúc, chỉ có bốn chữ lớn “Tất cả sẵn sàng”.
Gió đông sắp đến rồi.
Ta và Bích Đào, đều chuẩn bị ra tay.
Bình luận facebook