5.
Rất nhiều năm sau, Bùi Ninh nhớ lại ngày mới gặp ta.
Hắn nói, chuyện ta khiến hắn khiếp sợ nhất chính là vết sẹo trên mặt.
Ta cười đáp:
“Sao vậy, dung mạo của ta xấu xí nên dọa tướng quân rồi sao?”
Hắn lắc đầu:
“Không phải, tiểu chủ thiên tư quốc sắc, khuyết điểm không che được ưu điểm của người. Chỉ là vi thần rất ngạc nhiên, thuốc xóa sẹo trong cung có rất nhiều, cho dù tiểu chủ vô tình quẹt qua làm mặt bị thương thì vẫn có cách chữa trị.”
Ta xua tay:
“Ta không muốn tốn công phí sức, huống hồ vết sẹo này không phải thứ gì đáng sợ, nó khắc ghi tổn thương chúng ta từng nhận, thôi thúc chúng ta báo thù rửa hận, cũng là huân chương được khắc lên đấy thôi, tướng quân nghĩ sao?”
Bùi Ninh im lặng một lúc, hai mắt đột nhiên đỏ lên.
Trên mặt hắn cũng có một vết sẹo bắt mắt, không phải đến từ kẻ thù nào cả, mà đến từ chính hoàng triều mà hắn hết lòng cống hiến…
Trước đây, Bùi tướng quân bị gian thần hãm hại, từng nhận mực hình, trên mặt có khắc hai chữ “tội thần”.
Vết tích này làm bạn với hắn cả đời.
Quan viên trong triều ngoài mặt không nói, nhưng sau lưng vẫn luôn vụng trộm dùng việc này để chế giễu hắn.
Lời nói của ta, nghe qua như nói về vết sẹo trên mặt mình, thực chất lại đang an ủi hắn.
Ta từng điều tra về Bùi Ninh.
Hắn là thuộc hạ cũ của lão tướng quân Từ Trì Phi, sau khi bị gian thần hãm hại đã vào rừng làm thổ phỉ, sau đó được triều đình chiêu mộ.
Khi đó Bắc Cương không có tướng tài, người vừa dũng mãnh vừa thiện chiến như hắn từng bước từng bước bò lên được vị trí tướng quân, nhiều lần dùng lí do bên ngoài có quân lệnh không thể không làm để kháng chỉ.
Lòng trung thành của người này không dành cho hoàng đế, mà hướng về bách tính.
Hắn từng là phạm nhân, từng là thổ phỉ, nổi tiếng là vị tướng quân có trái tim cứng rắn, không hề nao núng trước gian truân cường quyền, vậy mà lại không thể chịu nổi cảnh dân chúng biên cương phải chịu nỗi thống khổ vì chiến tranh.
Vậy nên, hắn chính là người mà ta muốn tìm.
Ta bảo Bội Nhi lấy kiếm Can Tương Mạc Tà ra, hai tay tặng cho Bùi Ninh.
“Từ lão tướng quân là ngoại tổ của ta, khi còn bé, ta từng được nghe ông ấy miêu tả phong thái của phó tướng Bùi Ninh dưới trướng mình. Ông nói, Bùi Ninh tám tuổi đã gi/ết sói đầu đàn, chín tuổi ra chiến trường, mười ba tuổi một người một ngựa xông vào hang ổ của thổ phỉ, một tiễn bắn ch/ết thủ lĩnh của đối phương, cứu được 127 sinh mạng.”
“Bây giờ Bắc Cương có tướng quân bảo vệ, ngoại tổ phụ ta trên đời có linh thiêng chắc hẳn rất an lòng, ta thay ông ấy tặng thanh khiếm này cho tướng quân.”
Bùi Ninh khẽ vuốt thân kiếm, trong mắt chứa ánh nước.
Hắn đi theo Từ lão tướng quân từ khi chỉ là một thiếu niên choai choai, sau khi tôi luyện qua gian truân cực khổ ở Tây Bắc, bỗng chốc trở thành một thanh niên kiên nghị kiệm lời.
Dẫu thế, những dấu ấn đã in sâu vào m/á/u và kí ức của hắn sẽ chẳng bao giờ thay đổi.
“Mười vạn tướng sĩ Tây Bắc ta chỉ nhận quân lệnh, không nhận hoàng lệnh.”
Bùi Ninh quỳ một chân xuống:
“Kiếm này chính là quân lệnh của chúng ta, thấy kiếm chính là thấy chúa công.”
Đêm hôm đó, Bích Đào ở trong cung nhận ân sủng của thiên tử.
Còn ta, ở ngoài cung lấy được lòng trung thành của mười vạn tướng sĩ.
…
Đêm đó, sau khi Bùi Ninh rời đi, Phó Thủ Khiêm đã mài mực cho ta.
Đôi mắt Phó Thủ Khiêm đen như mực, lông mi cong dài tựa lông vũ.
Hắn thấp giọng hỏi:
“Tiểu chủ rất thích Bùi tướng quân sao?”
Ta nhìn hắn một cái:
“Vì sao lại hỏi vậy?”
Cổ tay của Phó Thủ Khiêm hơi run lên, mực trong nghiên tràn ra:
“Bùi Ninh là thiếu niên tướng quân, uy chấn Bắc Cương, tuấn mỹ sắc bén, xưa nay mỹ nhân đều ái mộ anh hùng.”
Ta nghiêm mặt nói:
“Hắn giống như ngươi, đều là phụ tá đắc lực của ta.”
Khóe mắt Phó Thủ Khiêm hơi cong lên, hắn cúi đầu mài mực.
Ta nhìn hắn:
“Vui sao?”
Phó Thủ Khiêm cúi đầu không nhìn ta:
“Ta không hiểu tiểu chủ đang nói gì.”
Ta cười nhạo hắn:
“Thái giám dỏm.”
…
Sau khi nói đùa vài câu, chúng ta nhanh chóng quay lại chính sự.
Phó Thủ Khiêm hỏi ta, có phải ta cố tình chịu vết sẹo kia hay không.
“Không, nhưng ta cố ý giữ lại.”
Ta sờ lên hai gò má:
“Ta biết mực hình là nỗi khổ cả đời của Bùi Ninh, vậy thì vết sẹo trên mặt sẽ biến thành ưu thế của ta.”
Kẻ sĩ ch/ết vì tri kỷ, khi đối mặt với hiền tài chân chính, ngàn vàng châu báu chẳng bằng thể hiện sự chân thành.
“Hơn nữa, ta cũng muốn thúc đẩy sự kiêu ngạo của Bích Đào.”
Phó Thủ Khiêm hiểu ý:
“Tiểu chủ dung túng nàng ta, nàng ta sẽ càng kiêu ngạo tùy tiện đối xử với người khác hơn, cứ như vậy mãi, chắc chắn sẽ có người đến dạy dỗ nàng ta, trong cung càng đánh càng loạn thì chúng ta mới có thể giấu kĩ hơn.”
Ánh mắt hắn hiện lên sự lo lắng:
“Chỉ là Bích phi nương nương bây giờ như mặt trời ban trưa, nếu sinh hạ hoàng tự thì những phi tần khác trong hậu cung sẽ thua xa nàng ta, rất khó có thể đánh lại được.”
Ta cười, tay nâng bút chấm mực.
“Yên tâm, người có thể sinh hoàng tự không chỉ có mình muội muội ta.”
Bình luận facebook