-
Phần 2
3.
Quả nhiên, mặt của ta để lại sẹo.
Hoàng thượng hỏi ta chuyện này là thế nào.
Ta bình tĩnh nói:
“Thần thiếp ngủ quên không tháo hộ giáp, vô ý quẹt qua nên mới làm bản thân bị thương.”
Tiểu cung nữ đi theo ta không giữ được bình tĩnh:
“Rõ ràng là Bích…”
Ta liếc mắt ra hiệu cho nàng ấy dừng lại, lập tức thấp giọng nói:
“Do thần thiếp sơ suất.”
Bích Đào ngồi cạnh hoàng thượng, nàng ta bình thản chơi đùa hai bàn tay, nàng ta đã đổi hộ giáp khác, nhìn còn chói mắt hơn cả bộ trước.
“Khởi quý nhân thiếu cẩn thận quá rồi.”
Nàng ta nhếch miệng, ác độc cười:
“Ngu dốt như vậy, còn tự làm bản thân bị thương thì sao có thể hầu hạ tốt cho hoàng thượng? Không bằng rút thẻ bài của nàng ta xuống đi.”
Tiểu cung nữ theo hầu ta tức đến mức run rẩy, ta lại bình tĩnh cúi đầu:
“Bích quý tần dạy rất đúng, nghe theo sự phân phó của Bích quý tần.”
Sau khi hồi cung, mắt tiểu cung nữ đỏ lên, nàng ấy hỏi ta:
“Tiểu chủ, sao người không nói cho hoàng thượng biết là Bích quý tần bắt nạt chúng ta?”
Ta lắc đầu cười:
“Vô dụng thôi.”
Bích Đào cho rằng, ta không dám bẩm báo với hoàng thượng vì sợ nàng ta, nhưng thật ra không phải thế.
Ta không nói vì ta hiểu một đạo lí…
Hoàng thượng không quan tâm đến việc đấu đá giữa các phi tần với nhau.
Cũng đúng thôi, ông ta vốn là hoàng tử lớn lên trong cung, đã quen nhìn cảnh phụ nữ đấu đá, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của mình thì ông ta chẳng thèm để tâm.
Trong mắt hoàng thượng, ta và Bích Đào chỉ là hai con chó nhỏ có màu lông xinh đẹp.
Tuy bây giờ một con bị con kia cắn bị thương, thế nhưng ta sẽ không đánh ch/ết con chó xinh đẹp kia, cùng lắm chỉ quát lớn vài câu rồi lại càng cưng chiều nó hơn trước.
Quả nhiên, sau khi mặt ta có sẹo, hoàng thượng gọi thái y viện qua mấy lần, đưa hai lọ thuốc xong thì hoàn toàn lạnh nhạt với ta.
Về phần Bích Đào, nàng ta ngày càng được sủng ái.
Que gỗ được đổi dần có tác dụng, một tháng sau, Bích Đào mang thai.
Hoàng thượng cực kì vui vẻ, lập tức nâng nàng ta từ quý tần chính tam phẩm lên hàng phi chính nhị phẩm.
Đã lâu rồi trong cung không có hoàng tự nào chào đời, Bích Đào mang thai, nhận được sự chú ý từ trước nay chưa từng có, lễ vật trong cung chuyển đến cung nàng ta cuồn cuộn như nước chảy.
So sánh với nhau, chỗ của ta vắng vẻ hiu quạnh.
Đã rất lâu rồi hoàng thượng chưa đến chỗ ta, người người đều biết, muội muội được cưng chiều nhường nào thì tỷ tỷ lại bị lạnh nhạt nhường ấy.
Trong cung, thất sủng đồng nghĩa với đánh mất tất cả.
Cho dù thân phận vẫn là quý nhân, thế nhưng ngay cả nô tài cũng có thể giẫm lên đầu ngươi.
Vào đông, rất lâu rồi nơi ta ở chưa được phát than, Bội Nhi đến phủ nội vụ giục ba lần lại chỉ nhận được câu trả lời không chút kiên nhẫn của tiểu thái giám:
“Bích phi nương nương mang long tử, nương nương sợ lạnh, hoàng thượng dặn than trong cung ngài ấy cần phải tăng thêm, phủ nội vụ chúng ta không còn dư than đâu, mong tiểu chủ tự nghĩ cách đi!”
Bội Nhi quay về, không nói tiếng nào mà lấy bạc của mình ra.
Ta thấy vậy thì nhanh chóng hỏi:
“Ngươi làm gì vậy?”
Bội Nhi cắn răng:
“Tay tiểu chủ nứt nẻ cả rồi, nô tỳ định lấy bạc đi đút lót, nhờ tiểu thái giám quen biết ra ngoài mua than về cho người.”
Ta cười:
“Bội Nhi của ta đã không còn là tiểu nha đầu gặp chuyện chỉ biết khóc nữa rồi, nhưng bạc này không đến lượt ngươi tiêu đâu.”
Ta đứng dậy, mặc thêm áo choàng:
“Ta muốn đến cầu Bích phi nương nương, để nàng cho cung chúng ta than.”
Bội Nhi nghe xong, thiếu chút nữa phát điên:
“Tiểu chủ đi cầu Bích phi nương nương ư? Sao nàng ta có thể đồng ý cho người than chứ?”
Ta cười nói:
“Dù sao ta cũng là tỷ tỷ của nàng ta mà.”
Bội Nhi tức đến mức nói năng lộn xộn:
“Tiểu chủ, người còn không hiểu rõ người muội muội này của mình sao? Cho dù nàng ta có đưa than cho người thì trước đó cũng phải tra tấn người gần ch/ết!”
Ta nâng mắt nhìn Phó Thủ Khiêm, hắn hiểu ý đi tới.
Ta và hắn nhìn nhau, ta lập tức để tay mình lên cánh tay hắn.
Khóe miệng ta hơi nâng lên, tạo thành một nụ cười nhàn nhạt.
Muốn tra tấn ta sao?
Vậy thì làm đi.
4.
Suy đoán của Bội Nhi hoàn toàn chính xác.
Bích phi nương nương mang thai nên rảnh rỗi, đang lo không có việc vui gì để giải khuây.
Khi ta ngăn kiệu của nàng ta lại, nàng ta đang từ ngự thư phòng quay về.
Bích Đào cao cao tại thượng nhìn ta, nở nụ cười tự đắc nói:
“Ôi chao, đây không phải Khởi quý nhân sao, bổn cung thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm nhỉ.”
Ta hạ ánh mắt, hành lễ rồi khép nép nói:
“Nương nương, trong cung của tần thiếp không có than, nếu như trong cung nương nương còn dư, có thể bố thí cho tần thiếp một chút không?”
Bích Đào cười ta, ngón tay nàng ta chỉ thẳng về phía ta, nói với đám thái giám bên ngoài:
“Các ngươi biết gì không? Năm đó Khởi La tỷ tỷ của ta là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, lạnh lùng cẩn trọng, cao quý kiêu ngạo không ai sánh bằng. Bây giờ nhìn dáng vẻ thấp kém của nàng ta mà xem, thú vị quá.”
Đám thái giám phụ hoạ cười vang.
Tâm trạng Bích Đào rất tốt, nàng ta nhìn ta:
“Khởi quý nhân, không phải bổn cung không muốn cho ngươi, nhưng mà những thứ đó đều là tâm ý của hoàng thượng đối với bổn cung, sao bổn cung có thể cho người khác được chứ?”
Ta thất vọng cúi đầu:
“Vậy thì tần thiếp xin cáo lui…”
“Đừng vội, nếu như ngươi có thể giải quyết ưu phiền trong lòng bổn cung, vậy xem như có công với hoàng tự, nhất định hoàng thượng sẽ nguyện ý thưởng than cho ngươi.”
Bích Đào tủm tỉm nói.
“Ưu phiền gì?”
“À, là thế này, khuyên tai của bổn cung rơi xuống hồ Thiên Lý, Khởi quý nhân mau giúp bổn cung đi tìm đi.”
Bích Đào nói:
“Đôi khuyên tai đó rất quý giá, người ngoài không thể chạm vào, cho nên mong Khởi quý nhân tự mình vớt giúp ta.”
…
Nước ở hồ Thiên Lý lạnh đến thấu xương, trên mặt nước còn có vụn băng.
Ta đi thẳng về phía trước, Phó Thủ Khiêm lặng lẽ kéo ta lại.
Ta quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt hắn ẩn chứa vẻ không nỡ.
Ta nhếch miệng cười:
“Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con, Phó khanh, ta và ngươi đã bàn xong rồi… Đây là cách duy nhất.”
Lông mi Phó Thủ Khiêm hơi run lên, hắn buông tay ta ra.
Bích Đào ở phía xa cao giọng:
“Khởi quý nhân mau lên nào, bổn cung còn muốn về cung nghỉ ngơi.”
Ta nhảy xuống hồ Thiên Lý.
Nước hồ rét lạnh lập tức nhấn chìm ta, tóc ta bị nước làm cho ướt nhẹp, vô cùng chật vật dính ướt mặt, bùn ở đáy hồ chảy vào y phục ta.
Ta gắng sức di chuyển, rất nhanh đã không đứng vững, ngã ngửa ra phía sau.
Tiếng cười từ nơi xa của Bích Đào vang lên:
“Đệ nhất mỹ nhân biến thành chó rơi xuống nước rồi!”
Sự lạnh lẽo bao trùm lấy ta, ta gần như không kiên trì nổi nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, thầm đọc những điển cố đã từng học khi còn bé.
Hàn Tín nhẫn nhục, Câu Tiễn nằm gai nếm mặt.
Bích Đào không hiểu những chuyện xưa này, nếu nàng ta chịu đọc sách nhiều hơn một chút, ắt sẽ biết khi một kẻ đứng trên đỉnh cao càng kiêu ngạo, ấy là kẻ đó cách ngày ngã xuống càng gần hơn.
…
Cuối cùng, ta ngất đi trong hồ.
Khi tỉnh lại, Bội Nhi đang giúp ta lau người.
Nàng ấy thấy ta tỉnh thì òa khóc.
Qua giọng nói đứt quãng của nàng ấy, ta đã biết lúc đó là Phó Thủ Khiêm nhảy xuống cứu ta ra khỏi hồ Thiên Lý.
Bích Đào nhìn ta đã hôn mê sau khi được vớt lên thì nhíu mày, cảm thấy phiền phức:
“Được rồi, không tìm được khuyên tai thì thôi, nể tình Khởi quý nhân có công như vậy, tặng nàng ta mấy khối than đi.”
Nhưng than Bích Đào đưa đến đốt lên vẫn luôn bốc khói, đốt một lúc lâu mà phòng vẫn lạnh lẽo như hầm băng.
Trong tình cảnh này, quả nhiên ta đổ bệnh, sốt cao mãi không giảm, cả người nóng đến kinh người, miệng không ngừng rên rỉ, nói mình không muốn ở lại trong cung, có thành quỷ cũng muốn quay về.
Tin này truyền đến tai Bích Đào, nàng ta lập tức sợ hãi.
Bích Đào tìm rất nhiều hòa thượng và đạo sĩ đến, bàn như thế nào để ta ch/ết rồi sẽ không biến thành lệ quỷ, quay về tìm nàng ta và đứa nhỏ, cuối cùng đưa ra kết luận… không thể để ta ch/ết trong cung.
Oan hồn trong cung có âm khí rất nặng, không dễ xua đuổi, nhưng nếu như ch/ết bên ngoài thì sẽ có cách khiến nó hồn phi phách tán.
Thế là Bích Đào đi tìm hoàng thượng.
“Hoàng thượng, Khởi quý nhân và thiếp là tỷ muội ruột thịt, bây giờ nàng bị bệnh nặng, các thái y hết cách, thần thiếp rất lo lắng, ăn ngủ không yên!”
“Thần thiếp biết thê tử của viện thủ trước kia của thái y viện, Ngô y nữ vẫn hành nghề y ngoài cung, bà ấy có mở y quán ở gần kinh thành, chỉ là giờ bà ấy đã lớn tuổi, khó mà vào cung được, thần thiếp thấy, hay là đưa Khởi quý nhân đến chỗ bà ấy chữa trị xem?”
Cứ như thế, một chiếc xe ngựa lặng lẽ xuất cung, trên xe chỉ có ba người.
Ta, Bội Nhi, Phó Thủ Khiêm.
Ta cuộn tròn trong lòng Bội Nhi, không quên xác nhận với Phó Thủ Khiêm:
“Mang kiếm Can Tương Mạc Tà theo chưa?”
Phó Thủ Khiêm trầm ổn gật đầu, cuối cùng ta cũng yên lòng, lau phấn trân châu bôi trên miệng đi, bờ môi tái nhợt vì bệnh tật lập tức hồng hào hơn hẳn.
Đúng vậy, ta quả thực bị phong hàn, thế nhưng không nặng như những gì ta thể hiện ra.
Từ đầu đến cuối, đó chỉ là kế hoạch của ta mà thôi.
Bích Đào tự cho rằng bản thân đã tính toán tốt từng bước một, nhưng thực ra từng bước nàng ta đi đều nằm trong dự đoán của ta.
Ta biết, nàng ta nhất định sẽ đi qua con đường kia trên đường trở về từ ngự thư phòng.
Bên cạnh con đường kia không phải hồ Thiên Lý thì cũng là vườn Ngự Thú, dựa vào sự tàn ác của Bích Đào, kiểu gì nàng ta cũng nghĩ được cách để tra tấn ta.
Sau khi bị tra tấn, ta sẽ “đổ bệnh”, cũng tự mình nói rằng bản thân sẽ hóa thành lệ quỷ.
Đến khi đó, hòa thượng và đạo sĩ mà ta đã sắp xếp tốt sẽ “trùng hợp” được Bích Đào tìm đến.
Một loạt chuyện này chỉ vì một mục đích… để ta xuất cung đến chỗ của Ngô y nữ.
Nguyên nhân rất đơn giản, lần này chủ tướng Bắc Cương, Bùi Ninh hồi kinh báo cáo xong sẽ tới chỗ Ngô y nữ để chữa trị vết thương cũ.
Ta là cung phi, trong hậu cung gặp ngoại nam sẽ phạm tội tư thông, ta và Phó Thủ Khiêm nghĩ hết các nơi Bùi tướng quân sẽ đi, phát hiện chỉ có chỗ Ngô y nữ là nơi mà ta và hắn có thể an toàn gặp mặt.
Đây là cơ hội duy nhất của ta.
Mà ta, cuối cùng đã thắng cược rồi.