9.
Mấy ngày tiếp theo chỉ cần Cố Diệp Huy tiếp cận tôi, tôi sẽ gào lên như sắp bùng nổ.
Gào đến nỗi mấy ngày nay hắn không dám đến gần tôi, đứng một bên run run rẩy rẩy chờ tôi gào xong mới tiến đến.
“Cậu bình thường một chút được không, hình tượng của tôi bị cậu hủy hoại hết rồi.” Hắn bất đắc dĩ thở dài.
Chúng tôi vẫn duy trì cuộc sống ban ngày nhắn tin báo cáo, buổi tối cùng nhau học thêm.
Nhưng mọi thứ có gì đó không còn giống như trước nữa, ví dụ như tôi chợt nhận ra, bây giờ chúng tôi đã đến mức có thể hòa bình cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn…
Trước đó tôi cũng cảm thấy không có gì khác thường.
Nhưng bây giờ chỉ chuyện này thôi đã khiến tôi như ngồi trên đống lửa, như đi trên băng mỏng…
Bây giờ tôi đang đi cạnh Cố Diệp Huy giữa lối đi trong siêu thị.
Chỉ vậy thôi tôi đã thấy hô hấp khó khăn, tay chân không thoải mái.
Nực cười! Tôi không phải chuyên gia phối hợp tay chân cực kỳ điệu nghệ khi khiêu vũ sao!?
Sao giờ lại chật vật đến mức này!
Không thể nào!
Cánh tay Cố Diệp Huy đột nhiên duỗi qua trước mặt tôi, nhặt một hộp bơ vàng.
Cánh tay hắn gần như sượt qua mặt tôi.
Tôi nín thở, chờ hắn làm cho xong việc của mình.
Ai ngờ Cố Diệp Huy lại ngồi xuống, sát vào người tôi, hơi ngửa đầu lên nhìn tôi: “Cậu làm sao thế?”
…… Tôi nhìn thẳng vào mắt Cố Diệp Huy.
“Không thoải mái ở đâu à?” Thấy tôi đơ mặt ra không trả lời, hắn tiếp tục hỏi.
“Liên quan quái gì đến cậu.” Tôi lườm hắn một cái.
Hắn tức giận đứng dậy, rời đi.
Phù ——
Xung quanh tôi cuối cùng cũng tràn ngập không khí tự do.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tên ôn dịch này, hại tôi đến thở cũng không xong!
Tôi trừng mắt nhìn bóng người đang thong thả đi qua đi lại ở bên kia.
Không ổn! Sao tôi lại bị hắn áp chế đến vậy? Không lẽ hắn có khí chất bá vương?!
Tôi đây rõ ràng là một chuyên gia ca hát nhảy múa! Là người phụ trách dẫn đội khi đi huấn luyện quân sự! Là một mãnh tướng đứng trước sự rống giận của huấn luyện viên tôi còn không sợ cơ mà!
Tôi nhìn chằm chằm bóng dáng khiến người ta phẫn nộ kia, không ổn không ổn.
Không được… Tướng sĩ có thể chếc chứ không thể chịu nhục.
Trong lòng tôi gióng trống khua chiêng để lên tinh thần, lao tới vỗ vào lưng Cố Diệp Huy: “Này! Cố khùng!”
Hắn quay đầu lại nhìn tôi, trong mắt là một mảnh hồn nhiên, vô tội.
Tôi… tôi muốn nói gì nhỉ?
Hắn dùng đôi mắt to tròn đen láy nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc —— khiến tôi nhớ đến giấc mơ đêm đó.
F*ck!
Tôi tự vỗ vỗ trán mình.
“Làm trò gì vậy?” Cố Diệp Huy giật mình, đứng lên giữ tay tôi lại.
Tôi cúi đầu, nhìn bàn tay đang bị hắn nắm lấy.
Thình thịch, thình thịch.
F*ck!
Tôi lại cảm thấy khó thở, hai mắt mở to, chờ Cố Diệp Huy buông tay tôi ra. Nhưng tên chếc dẫm này lại không buông tay ra mà cứ nắm mãi, hai mắt nhìn tôi không chớp, trong mắt toàn là nghi hoặc.
“Ôi!” Tôi không chịu nổi nữa, hất tay hắn ra, đảo khách thành chủ giơ ngón tay ra chỉ chỉ hắn: “Cậu, cậu, cậu…!”
Tôi vừa nói vừa chạy vòng qua người Cố Diệp Huy để tránh đi, chỉ vào người hắn: “Cậu đừng nghĩ là mình giỏi!”
Hắn tròn mắt nhìn tôi đầy kinh ngạc, không nói gì.
Tôi đã vòng qua người hắn, nhân lúc hắn không để ý tôi nhanh như chớp nhấc chân chạy biến đi.
Chuyện này thực sự quá khủng khiếp! Đi dạo siêu thị thôi đã mệt như vậy.
Mấy ngày nay trước khi đi ngủ tôi đều điên cuồng xem mấy bộ phim kinh dị, cứ xem lần lượt, bộ nào đáng sợ nhất thì tôi xem.
Vì như vậy tôi sẽ không mơ mấy giấc mơ kỳ quái đáng xấu hổ nữa.
Tôi thật sự không mơ thấy Cố Diệp Huy nữa —— cũng không biết có phải nhờ xem phim kinh dị không.
Nhưng tôi cũng chẳng gặp ác mộng.
Tôi còn mong gặp ít ác mộng cho vui. Haiz, chán thật!
***
Một tuần nay tôi thực sự kiệt sức, chỉ cần gặp Cố Diệp Huy hay hắn làm gì bất thường là cũng khiến cho tôi hao hết tinh lực. Cũng bởi vì sự tàn phá của Cố Diệp Huy mà tuần này trôi quá chậm chạp đến khó chịu.
Tuần này tôi đã trải qua những tình huống “Đột nhiên dựng tóc gáy”, “Nói lắp”, “Đi cùng tay cùng chân”,...
Mệt mỏi, vứt hết đi.
Không nghĩ đến nữa.
Tôi thậm chí còn thử nói với Cố Diệp Huy qua WeChat rằng hãy duy trì khoảng cách một thời gian.
Nhưng mà… hừm… tên chếc dẫm đó đương nhiên không nghe.
Hắn nói gần đây hành động của tôi ngày càng hủy hoại danh dự của hắn.
Còn nói tôi rất kỳ lạ. Mỗi lúc như vậy tôi sẽ toát mồ hôi trả treo lại: “Cậu mới kỳ lạ đó!”
May mắn thay, mỗi lần tôi phản công lại, hắn liền im miệng không nói nữa.
————
Mãi mới đến cuối tuần.
Thứ 6 tan làm về đến nhà, tôi nằm dài ra giường.
Sáng thứ 7, dì Vương lâu lắm mới có ngày ở nhà.
Tôi buồn bực đi ra ngoài, còn chưa kịp mở miệng chào, dì Vương đã chạy qua lôi kéo tôi ngồi xuống nói chuyện.
Không ổn rồi, ánh mắt này của dì Vương, chẳng lẽ tôi lộ tẩy rồi?!
Gần đây đúng là tôi đã không còn cố sức duy trì hình tượng “Cố Diệp Huy chuẩn” nữa…
Tôi run run ngồi trên sô pha, trong đầu hiện lên nhiều viễn cảnh khác nhau.
“A Huy”, dì Vương hình như thấy tôi có chút căng thẳng, cẩn thận dò hỏi: “Gần đây con có gì không thoải mái à?”
“Con……” Ánh mắt tôi nhìn thoáng qua dì Vương rồi lại đảo sang chỗ khác… Thật sự là… ngại nhìn mặt dì khi nói dối.
Dì Vương: “Mẹ biết, sau hôm say rượu lần trước là con thấy không ổn.”
Xong đời! Thật sự bị phát hiện rồi! Đáng ra ngay từ đầu nên…!
“Nhưng mà…”, dì Vương thở dài, nói lời thấm thía: “Mẹ hy vọng con có tâm sự gì thì có thể nói với mẹ.”
Cái này, này, này… Nói thế nào ạ? Nói sao được…
“Có phải hôm trước con với Khả Hân lại cãi nhau không? Đã lớn vậy rồi…”, dì Vương thở dài: “Mẹ biết đêm đó con rất khó chịu. Có phải quan hệ của con với Khả Hân lại tệ đi không…”
Ơ? Có vẻ như dì Vương vẫn chưa nhận ra tôi là ai.
Đêm đó Cố Diệp Huy khó chịu? Bình thường bọn tôi vẫn oánh nhau mà… Hay là làm hắn bị thương ở đâu rồi?
“A… không có… không sao ạ…”, tôi vội vàng thả lỏng, quay sang cười với dì Vương: “Con không cãi nhau gì với Hạ Khả Hân cả. Quan hệ của bọn con rất bền chặt.”
Chẳng lẽ là gần đây tôi luôn cố ý trốn tránh “Hạ Khả Hân” nên bị dì Vương để ý à?
“Thật ra thời gian qua trong lòng con khó chịu, mẹ là mẹ con mẹ hiểu chứ. Mẹ chỉ mong con có tâm sự gì thì có thể thoải mái nói với mẹ.”
“Mẹ yên tâm, yên tâm…”, tôi cười tươi: “Nhất định sẽ nói với mẹ mà!”
“Nhưng mà con đứa nhỏ này… đúng là gần đây vui vẻ rạng rỡ hơn nhiều.” Dì Vương đưa tay lên vuốt vuốt trán tôi, trong mắt có ý kiến: “Bao giờ thì sẽ phát triển quan hệ với Khả Hân đến bước tiếp theo đây?”
“Con… Phát triển gì!” Mặt tôi đỏ bừng lên, hơi xích người ra: “Con với Hạ Khả Hân không phải kiểu quan hệ đó!”
“Còn chối nữa…”, dì Vương buồn cười lườm tôi một cái: “Không phải thì lần trước tối về con cứ gọi tên Khả Hân cả đêm làm gì?”
“——?!” Đầu tôi nổ bùm một cái, đại não sau 3 giây chếc đứng mới hoạt động trở lại: “Lúc… lúc… lúc nào ạ?! Mẹ nói vậy là sao?!”
“Còn giả vờ với mẹ nữa…”, dì Vương cười: “Chính là buổi tối con say rượu đó, lại còn mâu thuẫn với Khả Hân —— rõ ràng ở nhà thì nhớ người ta, ra ngoài lại còn gây chuyện với người ta làm gì, con nói con không muốn rắc rối…”
“Ngày 25 phải không ạ?” Tôi vội hỏi.
“Ừm… hình như là 25,” dì Vương hơi sửng sốt, nghĩ nghĩ: “Con nhớ kĩ vậy.”
“Con… con về nhà liên tục gọi tên Hạ Khả Hân?” Tôi cau mày, tưởng tượng đến cảnh đó: “Vậy có giống bị khùng không trời?”
Dì Vương bật cười: “Cái thằng này…” Nhưng sau đó dì ngừng lại một chút, cũng hồ nghi hỏi: “Nhưng mẹ cũng thấy hơi lạ, không biết hôm đó con làm cái gì mà đóng cửa phòng quay cuồng nửa ngày rồi lại chạy ra ngoài tìm cọ vẽ, sau đó vào phòng liên tục nhắc tên Khả Hân. Con có phải họa sĩ đâu?” Dì Vương cười châm chọc.
Nhưng tôi càng nghe càng cau mày…
Có lẽ thấy bộ dáng cau mày đầy nghiêm túc của tôi, dì Vương không cười nữa, lo lắng nhìn tôi một cái rồi nói: “Thôi được rồi mẹ không nói đến chuyện riêng của con nữa. Hai đứa tự lo là được.”
Nói xong, dì Vương đứng dậy rời đi.
Tôi vội chạy về phòng.
Cúi xuống gầm giường, kéo ra ma pháp trận quỷ dị lần trước, xem xét kĩ lại.
——
Ma pháp trận này được vẽ bằng cọ vẽ màu. Một vòng chi chít ba chữ “Hạ Khả Hân”.
Tôi nhanh chóng tìm kiếm quanh phòng Cố Diệp Huy, tất cả manh mối gần như đã sẵn sàng lộ ra.
Tôi lần theo manh mối, bắt đầu điều tra từ thiết bị riêng tư của Cố Diệp Huy —— máy tính để bàn.
Tôi hiếm khi mở máy tính để bàn của Cố Diệp Huy, làm việc thì dùng laptop, nếu có mở máy tính bàn thì cũng vào thẳng game luôn, không để ý mấy cái khác.
Nhưng hôm nay —— tôi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn thẳng vào chiếc máy tính khả nghi đó.
Tôi mở máy, kết quả tìm được hai cụm từ vô cùng bắt mắt trong lịch sử tìm kiếm của Cố Diệp Huy:
【Làm thế nào để ch*t không đau đớn?”】
【Ma pháp trận ước nguyện.】.
Nhìn vào mà ghê người, ớn lạnh.
“Làm thế nào để ch*t không đau đớn” được tìm trước ngày 25 một khoảng thời gian.
Còn “Ma pháp trận ước nguyện” thì được tìm ngay đêm 25 đó.
Lịch sử truy cập web của Cố Diệp Huy đêm đó liên quan rất nhiều đến “ma pháp”.
Tôi thử mở một vài link trong số đó, có vài trang là dân mạng bàn luận linh tinh, có trang thì là mấy câu chuyện xàm xí không đáng tin.
Khi tôi vô tình ấn mở một link khác, một cửa sổ trang mở ra.
Giao diện có dòng “Phổ cập khoa học ma pháp”, trong đó có chi tiết phương pháp thực hiện ma pháp trận ước nguyện. Tôi đọc kĩ từng chữ trong trang web đó: Có cả cách vẽ ma pháp trận —— giống hệt như ma pháp trận tôi tìm được dưới giường Cố Diệp Huy.
Sau đó còn có đoạn:【Viết tên vào giữa ma pháp trận.】
Tim tôi nảy lên đến cổ, kéo chuột xuống dưới ——
【Tên của người bạn muốn hạ chú.】
“Vì gần đây tôi đang học thi triển bùa chú nên dùng tên cậu luyện tập.”
“Không phải thì lần trước tối về con cứ gọi tên Khả Hân cả đêm làm gì?”
Những câu nói này ào ào ập vào trong não tôi.
Tôi cứng đơ tại chỗ, cả người run rẩy.
Đối thủ một mất một còn thật sự muốn… hại chếc tôi.
Bình luận facebook