• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] HOÁN ĐỔI LINH HỒN VỚI OAN GIA (2 Viewers)

  • Phần IV

7.

Hơn một tháng qua buổi tối tôi luôn ở cùng Cố Diệp Huy.

Hiện tại chúng tôi vừa kết thúc buổi trao đổi kiến thức ở quán cà phê, cùng nhau đi về trên con đường nhỏ. Gió đêm nhẹ nhàng thổi khiến tâm hồn khoan khoái.

Tuần trước, cuộc điều tra của chúng tôi đã kết thúc.

Nhưng lại chẳng tra ra được cái gì.

Cuộc sống quái dị này vẫn phải tiếp tục: Hai chúng tôi vẫn duy trì ban ngày báo cáo cuộc sống cho nhau, tối giúp nhau học thêm.

Tôi với Cố Diệp Huy sóng vai đi trong gió đêm mát mẻ, ánh đèn đường mờ nhạt lặng lẽ chiều xuống, kéo bóng tôi và hắn dài ra trên đường.

Tôi chợt nhận ra, hình như hai chúng tôi hòa hợp hơn trước rất nhiều.

Chẳng hạn như bây giờ: Sóng vai cùng đi —— đây là chuyện trước kia chúng tôi tuyệt đối không làm được.

Nếu là trước kia… Hừm, hẳn là đã choảng nhau rồi.

“Xì.” Bất tri bất giác, tôi chợt bật cười.

“Sao thế? Nghĩ lại chuyện cậu vào nhầm WC nữ thấy buồn cười à?” Cố Diệp Huy nghe thấy, quay sang nhìn tôi, khóe môi tràn ra nụ cười châm chọc.

“Xùy, cậu ở trong công ty cãi cọ chán cuối cùng phát hiện ra họ là người cần kí hợp đồng còn xấu hổ hơn?” Tôi đáp trả.

Hai giây sau, tôi với Cố Diệp Huy cùng bật cười.

“Cậu cười cái gì?”

“Cậu cười cái gì?”

“Cậu tự cười mình vào nhầm WC đúng không?”

“Cậu cười mình làm trò xấu hổ chứ gì?”

“Cậu vào nhầm WC thì không xấu hổ chắc?”

Cãi qua cãi lại mấy câu, hai chúng tôi im lặng nhưng khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.

Tôi cúi đầu nhìn hai cái bóng bị kéo dài dưới ánh đèn vàng. Nhìn một lát mới phát hiện Cố Diệp Huy cũng đang nhìn bóng chúng tôi.

Phần đầu của cái bóng Cố Diệp Huy hơi hơi nghiêng về phía tôi.

Tôi nhìn qua, bất ngờ vì chưa từng thấy hắn có hành động nghịch ngợm như vậy bao giờ.

“Tính ra tôi cũng đã nhanh chóng thích ứng với mấy cuộc họp chiến lược của cậu, không những có thể ghi chép lại”, Cố Diệp Huy quay sang nhìn tôi, nửa bên mặt còn chìm trong sắc vàng ấm áp, khiến vẻ mặt của hắn nhu hòa đi nhiều: “Giờ tôi còn có thể tự mình lập vài kế hoạch đơn giản.”

“Tôi cũng vậy nha, giờ có thể thoải mái ứng phó mấy hội nghị này nọ của cậu rồi…… Nhớ lúc đầu… Wow… cậu biết không tôi nghe mấy thuật ngữ chuyên ngành của các cậu —— tôi còn nghĩ các cậu có đang nói tiếng người không vậy!” Tôi dở khóc dở cười tròn mắt nhìn Cố Diệp Huy.

Tôi nhớ lại khi mới bị hoán đổi linh hồn đã căng thẳng thế nào, mỗi ngày đi làm quả thực như chuẩn bị ra pháp trường, sợ sơ hở chút là bị đồng nghiệp phát hiện.

Hắn khẽ cười, giọng cũng nhẹ hơn: “Làm như mấy ngôn ngữ mạng của các cậu thì là tiếng người.”

Hai chúng tôi dừng lại một chút, nghĩ về hoàn cảnh của đối phương rồi không hẹn mà cùng bật cười.

“Ừm… Sau này tiếp tục hợp tác nhé.”

“Tiếp tục hợp tác.”

Hai chúng tôi bắt tay nhau.

---------------------

Thứ 4, nhóm WeChat im ắng bấy lâu hoạt động trở lại: Bởi vì cuối tuần này có buổi họp lớp cấp 3.

Các bạn học cũ cùng nhau tụ tập.

Đã lâu không gặp đám bạn đó, tôi cũng rất nhớ, đúng giờ hẹn tôi đến phòng riêng trong nhà hàng Trung Quốc đã đặt trước, trong phòng đã đầy người.

Một vài gương mặt vừa quen vừa lạ nhìn về phía tôi, lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ôi! Cố Diệp Huy!”

“A Huy!”

“Bao nhiêu năm không gặp vẫn đẹp trai như ngày nào!” Một ông chú béo mập kêu lên: “Tôi còn tưởng giờ cậu đã biến thành ông chú ục ịch, mờ nhạt trong biển người rồi cơ!”

“Cậu là ai?” Tôi lịch sự hỏi.

“Tôi là Diệp Lương nè!” Người đó nói to.

Wow, Diệp Lương. Nhớ hồi cấp 3 cậu ấy gầy gầy yếu yếu, thích mặc áo sơ mi trắng, thoạt nhìn càng thêm mong manh, cũng có mấy nữ sinh rất thích khí chất nhẹ nhàng của cậu ấy.

Giờ sao lại biến thành ông chú béo mập rồi?!

“Chúng tôi cũng vừa chọc mãi chuyện cậu ấy mập ú lên!” Những người khác cười vang, nhiệt tình mời tôi ngồi xuống.

Tôi vô thức muốn tiến đến chỗ đám Tiểu Thanh chơi thân hồi đi học, ai ngờ đi được nửa đường đã bị đám Nhiếp Nhàn kéo vào.

May quá, suýt nữa lại quên.

Tôi vừa ngồi xuống cạnh Nhiếp Nhàn thì Cố Diệp Huy đẩy cửa bước vào.

Hôm nay hắn mặc một chiếc áo khoác dáng dài màu vàng, buộc tóc đuôi ngựa, cả người toát lên vẻ trẻ trung.

“Ui cha! Tiểu Hạ!”

“Hạ đại ca!”

“Bao nhiêu năm rồi mà nhìn chẳng thay đổi gì cả!”

“Cấp 3 thế nào bây giờ vẫn vậy!”

“Hôm nay nhìn cậu ngầu lắm!”

Tôi khấp khởi cười thầm, nhan sắc của tôi vẫn được chào đón như vậy.

Sau đó mọi người đều nhìn về phía tôi, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người tôi rồi Cố Diệp Huy vài lần:

“Hai người… Giờ vẫn còn đánh nhau sao?”

Mọi người cười vang.

“Haha, hai bọn họ hồi cấp 3 thật sự quá mạnh mẽ, có thể nói là hai mãnh tướng.”

Tôi cười cười: “Hồi tháng 5 mới vừa làm một trận.”

Vừa dứt lời, mọi người trợn tròn mắt, hiển nhiên không ngờ được hai chúng tôi thật sự qua nhiều năm như vậy vẫn còn oánh nhau.

Sau một lúc lâu, bọn họ mới cười phá lên: “Thật á!?”

“Tôi chếc mất! Hai cậu 26 tuổi rồi đó! Tốt xấu gì cũng là người lớn rồi mà!”

“Lần nào cũng là cậu ấy gây sự ——”, tôi chỉ vào Cố Diệp Huy.

Mọi người nhìn qua, tôi mới phát hiện người bọn họ đang nhìn là “Hạ Khả Hân”.

Vậy là tôi cong ngược ngón tay lại: “Lần nào cũng là tôi gây sự.”

Mọi người trừng mắt ngạc nhiên.

“Đều là do tôi, tôi đúng là chẳng ra gì. Giờ nghĩ lại chuyện trước kia tôi thấy rất xấu hổ, tôi thật sự —— quá khốn nạn.” Tôi ra vẻ hối hận vỗ vỗ ngực.

“Phụt…”, có vài bạn bật cười.

“Cố Diệp Huy, đừng có như vậy? Cậu tốt xấu gì cũng là crush hồi đi học của tôi, đừng làm trò hề ở đây được không?” Một bạn nữ trêu chọc nói.

Tôi cười đến cứng miệng, Cố Diệp Huy lại đột nhiên đứng lên nói.

“Thật ra tôi mới là người hề hước thật sự. Trước đây tôi không biết mình lại ngốc như vậy.” Hắn đứng lên, dùng nét diễn hí kịch đau thương nói: “Hồi cấp 3 lúc nào tôi cũng la hét đòi thi điểm cao hơn Cố Diệp Huy, cuối cùng lần nào Cố Diệp Huy cũng đừng đầu, tôi đúng là làm trò cười cho mọi người.”

Tiếng cười lại vang lên.

Hừ ——! Tôi đ.i.ê.n rồi đó nha!

Tôi lườm Cố Diệp Huy, đứng lên: “Đó là vì sao? Vì tôi luôn liều mạng học tập! Tôi ngày nào cũng chỉ biết học học học, cứ như một học giả không bằng, hơn nữa tôi còn đặc biệt thích ra vẻ, làm như cứ học như vậy thì có thể trở thành lão phu tử!”

Tôi thở dài một hơi, không cho Cố Diệp Huy có cơ hội chen vào: “Tôi tự thấy thật bất công! Thật mất mặt! Thật hổ thẹn! Hạ Khả Hân lúc nào cũng chơi bời! Thế mà lần nào thi cũng vào top 10! Haiz! Còn tôi học đến chếc đi sống lại mới có thể đứng đầu, thật là không còn mặt mũi nào!”

“Tôi biết cách tỷ thí mới của hai cậu rồi, đang so xem ai mất mặt hơn, ai tự tổn thương mình tàn nhẫn hơn à ——” một bạn học mập mạp cười lớn: “Hai người có bệnh à!”

“Sau đó còn thuận tiện “tự sướng”!”

Mọi người lại cười phá lên.

Cả bữa tiệc sau đó chúng tôi thường xuyên “tự chửi mình”, tôi một câu hắn một câu, mọi người lại chêm vào vài câu… Bữa tiệc khá náo nhiệt, chúng tôi nhớ lại những kỉ niệm thời cấp 3 của mình —— có vui, có buồn, có xấu hổ, có hoảng sợ, cùng nhau căng thẳng trước kì thi đại học…

Ôi, thời cấp 3 thật tuyệt.

Hơn 9 giờ, ăn uống nhậu nhẹt xong, mọi người càng nào nhiệt hơn, có nhóm chơi đổ xúc xắc, có nhóm chơi UNO, có nhóm cùng nhau chơi Vương giả, rồi còn cùng quay trend tiktok,...

Tôi lười biếng ngồi tại chỗ, uống cũng hơi nhiều nên nhẹ ngả người về sau ngồi nhìn mọi người chơi đùa, thỉnh thoảng cười lớn theo mọi người.

Quay đầu sang mới phát hiện không biết từ lúc nào Cố Diệp Huy đã chuyển sang ngồi ở ghế đầu bàn bên kia, cách tôi một đoạn.

Trong một lần cười lớn, tôi quay đầu sang, đúng lúc nhìn thấy Cố Diệp Huy, hắn cũng đang nhìn tôi.

Tôi đã uống hơi ngà ngà nên nghiêng đầu nằm xuống bàn, tiếp tục nhìn hắn ngây ngô cười.

Hắn cũng bật cười, mặt hơi đỏ lên.

Chúng tôi nhìn nhau cười ngu ngơ…

Sau đó, hắn dần dần thu lại ý cười.

Tôi cũng hạ khóe môi.

Cố Diệp Huy nhìn tôi chằm chằm.

Tôi nheo nheo mắt, tự nhiên đổi thành so tài xem ai nhìn lâu không chớp mắt.

Con ngươi Cố Diệp Huy đen láy, nhìn thẳng vào tôi, không chớp mắt.

Tôi quyết định chơi chiêu để cho hắn phải chịu thua. Kết quả đúng lúc này hắn lại chậm rãi vươn tay ra.

Cũng định chơi chiêu à? Đừng hòng lừa tôi ——

Tay Cố Diệp Huy nhẹ nhàng xẹt qua chóp mũi tôi, có chút ấm áp. Hắn dùng đầu ngón tay điểm nhẹ lên mũi tôi, những ngón tay khác như có như không lướt qua má tôi.

Tôi giật mình.

Đây là chiêu trò gì vậy?

Nhưng khi tôi kịp phản ứng lại thì mới nhận ra mình thật sự đã chớp mắt!

A a a! Con rùa rụt đầu chơi bẩn này! Tôi không phục!!!

Tôi kéo Cố Diệp Huy ra chơi thêm ván nữa, lần này còn gọi mọi người tới làm trọng tài.

Cuối cùng chúng tôi hi hi ha ha nói chuyện tương lai, nói chán nói chê cũng đến lúc tàn tiệc, mỗi nhóm bảy tám người chia nhau ra, đưa từng người về nhà an toàn.

Tôi nhớ mang máng có người còn chọc tôi với Cố Diệp Huy hôm nay cuối cùng cũng không oánh nhau.

Tôi về đến nhà, lăn ra giường ngủ thiếp đi.

-----------------------------

Đã một tháng rưỡi trôi qua mà chúng tôi vẫn chưa đổi ngược lại được.

Nhưng cũng không thể không nói năng lực thích ứng của con người rất mạnh, tôi với Cố Diệp Huy ngày càng quen với việc dùng thân thể của đối phương, sống cuộc sống của đối phương.

Như thường lệ, ban ngày sẽ giữ liên lạc thường xuyên, buổi tối giúp nhau học thêm hoặc giải quyết công việc ban ngày.

Vì chuyện này kéo dài, chúng tôi cũng lười đi chỗ này chỗ kia nên quyết định buổi tối về thẳng nhà học thêm cho tiện.

Chuyện này chúng tôi cũng cãi nhau một lần.

“Lần trước ở nhà cậu rồi, lần này đến nhà tôi!”

“Hôm trước cũng là ở nhà cậu mà!”

“Chúng ta luân phiên đi, hôm nay nhà cậu ngày mai nhà tôi, mỗi người ở nhà mình một đêm.”

Cứ như vậy, chúng tôi quyết định thay phiên đến nhà đối phương.

Việc này giúp chúng tôi cách ngày lại được về nhà mình, thăm bố mẹ một chút, giải quyết được nổi khổ “có nhà không thể về”, “có bố mẹ không thể gặp."

Nhưng… giải quyết được vấn đề sinh hoạt thật đấy, chúng tôi lại không ý thức được sẽ có chuyện khác nảy sinh ——

Khi về nhà tôi (Hạ Khả Hân):

Tôi với Cố Diệp Huy vừa vào nhà, mẹ tôi liền tươi cười niềm nở, đi đến cầm đồ trong tay tôi, ánh mắt tỏa sáng đầy hưng phấn.

Mới đầu tôi còn cho rằng đây là linh cảm thân thiết của mẹ với tôi, còn đắc ý khoe với Cố Diệp Huy.

Tôi còn nghĩ mẹ hình như hơi nhận ra tôi.

Ai ngờ rất nhanh sau đó tôi đã bị vả mặt.

Một lần về nhà, tôi định tán gẫu với mẹ một chút, ai ngờ mẹ lại đi trước một bước, sung sướng tiến lên nắm tay tôi, tươi cười hì hì: “Tiểu Cố, con yên tâm, dì cái gì thì không biết chứ vẫn luôn nhận con!”

“Nhận” là ý gì nhỉ? Tôi cau mày khó hiểu, liền nghe thấy mẹ nói câu tiếp theo: “Chúng ta sẽ cùng hạ gục Tiểu Hạ, gần đây nó đối với con… hình như dì thấy cũng có chút ý tứ. Dì cảm thấy… hai đứa có thể thành đôi đó. Cố gắng lên!”

Tôi kinh ngạc tròn mắt: “Gì cơ ạ!?”

“Aida ~ Không cần phải ngại. Dì giúp con mà!” Mẹ tôi nhướng mày nhìn tôi đầy uy tín: “Yên tâm đi!”

Mẹ!!! Mẹ đang nói gì vậy!!? Còn nữa con là con gái mẹ đây! Không phải tên chếc dẫm Cố Diệp Huy! Mẹ không nhận ra con thì thôi, lại còn cố gắng đẩy hắn tới cho con vậy!

Tôi cũng cảm thấy thái độ của bố với tôi có gì đó bất thường, cho đến một hôm bố gọi riêng tôi vào phòng sách: “Tiểu Cố, chú vẫn luôn rất thích con.” Bố ngồi trên ghế xoay, vừa mở miệng đã khiến tôi á khẩu.

Tôi cười gượng, nụ cười treo trên khóe miệng là cười nhạo Cố Diệp Huy khi được khen.

“Vốn dĩ chú tưởng quan hệ của hai đứa không thay đổi được…” Bố tôi cúi đầu, trầm giọng nói: “Nhưng mà gần đây… khá tốt, khá tốt rồi.”

Tôi nhíu mày, tốt cái gì mà tốt?

“Tiểu Hạ nhà chú… Từ nhỏ đã đ.i.ê.n đ.i.ê.n khùng khùng, cũng chỉ có cháu mới trấn áp được nó.”

What?!!

Cố Diệp Huy trấn áp được con?!???!!

Bố hài hước quá rồi bố ơi?!

Bố không hiểu gì về con gái bố rồi ——! Con có thể kể cho bố suốt 8 ngày 8 đêm những lần Cố Diệp Huy bị con trấn áp!!!

Sau đó tôi phát hiện ra, chỉ cần tôi với Cố Diệp Huy cùng về nhà, mẹ tôi sẽ lộ ra nụ cười gian, bố thì gật gật đầu, sau đó hai người ăn ý biến mất, để bọn tôi ở riêng với nhau.

Khi tôi ý thức được chuyện này thì có giải thích thế nào, bọn họ cũng không tin.

Tôi đành…

Thật là hối hận, tôi bình thường là người nhanh nhạy, sao lại không kịp thời nhận ra bố mẹ hiểu lầm vậy nhỉ?

Mà chuyện này không chỉ phát sinh ở nhà tôi.

Ở nhà Cố Diệp Huy cũng tương tự.

Dì Vương và chú Cố bình thường rất nghiêm túc, ít khi cười nói, vậy mà từ khi thấy “Hạ Khả Hân” thường xuyên đến nhà, trên mặt bọn cũng cũng bắt đầu xuất hiện nụ cười, thỉnh thoảng còn nhắc sao không mời Hạ Khả Hân tới chơi?

Còn nói là tôi hoạt bát nói nhiều hơn là nhờ ảnh hưởng tốt từ Hạ Khả Hân.

Con chính là Hạ Khả Hân đây! Chú dì ơi!

Cảm ơn chú dì đã khen con!

NHƯNG! Sao người vốn nghiêm nghị như chú dì giờ cũng thích bàn ra tán vào vậy!?

Chú dì cũng không nói gì trước mặt Cố Diệp Huy nhưng sẽ thường xuyên “thổi gió” bên tai tôi, nói tôi trì độn, còn không nắm chắc cơ hội, nói cái gì mà Hạ Khả Hân rõ ràng cũng có ý với tôi…

Đùa cái gì vậy trời! Hạ Khả Hân con đang ở ngay đây nè! Con không hề có ý gì với con trai chú dì nha!

Sau khi tôi với Cố Diệp Huy phát hiện ra vấn đề này, ban đầu còn xấu hổ bàn luận với nhau, sau này thì đơn giản là mặc kệ.

Thôi chẳng quan tâm chuyện người lớn nghĩ gì nữa, chờ đến khi hoán đổi trở lại rồi giải thích vậy.

Sau đó, Cố Diệp Huy về nhà hắn sẽ mua đồ ăn, tôi về nhà tôi cũng sẽ mua ít điểm tâm.

Qua qua lại lại một thời gian, bố mẹ hai bên đều cho rằng bọn tôi đã ở bên nhau.

“Ở bên nhau” là điểm mấu chốt của chúng tôi rồi, chúng tôi kiên quyết phải phủ nhận.

Tôi với Cố Diệp Huy thường xuyên qua lại nhà nhau, quan hệ xấu hổ giữa hai nhà vì trước đây chúng tôi hay oánh nhau cũng dẫn hòa hợp hơn, nhà tôi với nhà Cố Diệp Huy còn thường xuyên hẹn nhau cùng ăn cơm.

Vậy là người lớn hai bên thường xuyên gặp mặt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom