• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] HOÁN ĐỔI LINH HỒN VỚI OAN GIA (1 Viewer)

  • Phần II

3.

Cuối tuần, Cố Diệp Huy đến nhà hắn, nhìn tận mắt ma pháp trận quỷ quái kia.

Hắn xem xét còn kĩ lưỡng hơn tôi, lấy cả kính lúp ra soi.

Xì, sĩ diện~

Chúng tôi bắt đầu thảo luận về khả năng của ma pháp trận này.

Cuối cùng, đứng trước sự quỷ dị hiển hiện trước mắt, chúng tôi, những thanh niên thế kỷ 21 không thể không tin —— chuyện này quá huyền bí, thật sự có khả năng liên quan đến ma pháp.

Cơ bản thì việc chúng tôi đang bị hoán đổi linh hồn đây đã quá huyền bí rồi.

Còn tại sao ma pháp trận lại xuất hiện dưới gầm giường Cố Diệp Huy —— hắn cũng đã tìm kiếm trong nhà tôi, chẳng có dấu vết bất thường nào, trừ một hộp cát điêu khắc chân dung tôi cùng một loạt tranh ảnh người nổi tiếng.

Đối với vấn đề của Cố Diệp Huy, câu trả lời của tôi là: “Hay là có kẻ tà môn ma đạo gì muốn hại cậu.”

“Không, tôi cho rằng là muốn hại cậu.” Cố Diệp Huy cau mày, quay đầu nhìn về phía tôi.

Đối mặt với vẻ nghi hoặc của tôi, Cố Diệp Huy bảo tôi ngồi xổm xuống, cầm kính lúp xem kĩ ma pháp trận kia.

Ban đầu tôi không muốn ra cái vẻ như hắn, nhưng cầm kính lúp xem xét một hồi mới thấy trên đó có tên của tôi.

Ba chữ “Hạ Khả Hân” xiêu xiêu vẹo vẹo rất nhỏ và mờ nên trước đó tôi không nhìn thấy.

Tôi giật mình, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

“Đây không phải chuyện nhỏ. Tôi cảm thấy chúng ta cần cùng nhau hành động.” Đợi tôi đứng lên, Cố Diệp Huy nhìn tôi nói, vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi đồng ý ngay tắp lự.

Vậy là hôm đó, tôi với hắn, lần đầu tiên trong cuộc đời, phá lệ mà cùng nhau hợp tác.

4.

Sau khi cùng nhau bàn bạc, chúng tôi quyết định điều tra một lượt tất cả những người đã gặp trước và trong ngày say rượu đó.

Theo trí nhớ của chúng tôi, có tổng cộng bảy người cả hai đã tiếp xúc gần trong mấy ngày đó.

Vậy là tổ điều tra ma pháp trận chính thức bắt đầu hành động:

Đối tượng số 1: A Lương

A Lương là bạn thân từ nhỏ của Cố Diệp Huy, trước hôm say rượu cậu ấy có qua nhà Cố Diệp Huy.

Đây là đối tượng duy nhất đến nhà Cố Diệp Huy trong mấy ngày qua, tôi nghĩ chính là đối tượng tình nghi số một.

A Lương trước mặt tươi cười rạng rỡ, lộ hàm răng trắng, tay ôm lon Coca, hớn hở nhìn chúng tôi.

“Đúng vậy, hôm đó chúng ta cùng nhau chơi game mà.” Hắn ngậm ống hút, nhìn tôi nói.

“Chơi game? Gần đây cậu có hứng thú với mấy trò ma huyễn không đó?” Tôi hơi nghiêng đầu, hỏi thăm dò: “Ví dụ như… pháp sư hay ma pháp gì đó…”

A Lương còn chưa trả lời, Cố khùng lại chen vào —— hắn tuyệt đối không tin chuyện này liên quan đến A Lương.

“Hôm đó cậu có để ý thấy dưới giường tôi… giường hắn có thứ gì không?” Cố Diệp Huy chỉ vào tôi, hỏi A Lương.

A Lương hứng thú, cười cười hỏi: “Thứ gì? Cô đặt bom dưới đấy à?”

Tôi với Cố Diệp Huy im bặt.

Trên thực tế, tôi cảm thấy đề nghị này của A Lương cũng hay.

A Lương đột nhiên tiến sát vào tôi, cười mờ ám.

Tôi cho rằng hắn muốn nói tin bí mật gì, cũng ghé tai vào.

A Lương: “Hôm đó cậu kể, bạch nguyệt quang cậu luôn tâm tâm niệm niệm kia…”

Chưa nói xong thì đột nhiên bị tiếng ho khan của Cố khùng chen ngang.

Tôi quay sang nhìn, thấy mặt Cố khùng đầy xấu hổ.

Ủa ủa, gì đây trời?

Tôi khó hiểu nhìn về phía A Lương, Cố khùng lại lập tức đứng lên kéo tôi đi.

“Ơ, Hạ Khả Hân cô làm gì đấy? Tôi với A Huy còn đang nói chuyện mà!” A Lương la hét ở phía sau.

“Chờ tớ tí! Tí tớ quay lại nói chuyện với cậu!” Tôi ngoái đầu lại cười với A Lương.

Cố Diệp Huy trừng mắt với tôi: “Cậu dám, cậu dám đi tìm A Lương, tôi đây liền đi tìm Kiến Tân.”

Quần què! Còn gọi thân thiết như vậy!

“Cậu ngậm miệng lại cho tôi!” Tôi bịt miệng hắn lại.

Đối tượng số 2: Phiêu Phiêu

Phiêu Phiêu là bạn thân từ nhỏ của tôi.

Cậu ấy thì chắc chắn là chẳng cần tra xét gì, nhưng mà… tôi nhớ cậu ấy quá đi!

Từ khi biến thành Cố Diệp Huy, tôi còn chưa được gặp Phiêu Phiêu.

Hơn nữa Cố khùng nói tất cả những người từng tiếp xúc gần đều phải điều tra (ý là bao gồm cả Phiêu Phiêu) —— tính ra lại hợp ý tôi.

Phiêu Phiêu không chỉ hôm say rượu ở gần tôi mà cả đời chúng tôi đều dính vào nhau.

Cuối cùng cũng gặp được Phiêu Phiêu rồi, hu hu, vui quá đi!

Ba người chúng tôi ngồi trong một quán cà phê, Phiêu Phiêu ngồi đối diện tôi.

Bài “My heart will go on” khẽ cất lên trong lòng tôi.

“Sao hai ngươi lại đi chung vậy?” Đây là câu đầu tiên Phiêu Phiêu nói, cô ấy chỉ nhìn lướt qua tôi vài giây, trong mắt còn mang theo sự ghét bỏ, sau đó không thèm nhìn tôi nữa.

“Có chuyện muốn nói với cậu.” Cố Diệp Huy dùng thân phận của tôi nói chuyện với Phiêu Phiêu: “Cậu có nhớ hôm tớ được nhận thưởng…”

“Sao hôm nay bà nói chuyện kỳ vậy?” Phiêu Phiêu ngắt lời Cố Diệp Huy, nhíu mày nói.

À há! Không hổ là Phiêu Phiêu của tôi! Liếc mắt một cái đã phát hiện đó không phải tôi!

Tui đây nè! Tui đây nè! Phiêu Phiêu…

Tôi không nhịn được cong khóe môi, điên cuồng nhìn cô ấy ám chỉ.

Cuối cùng —— Phiêu Phiêu cũng nhận ra ánh mắt cố chấp của tôi, quay sang nhìn tôi.

Ngay khi mắt chạm mắt, tôi chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì ——

“Anh có bệnh hả, nhìn tôi làm gì?” Cô ấy lườm tôi. Lườm xong lại quay sang nhìn Cố khùng kia.

Trời đất thiên địa ơi! Thù cướp bạn thân!

Tôi căm giận nhìn tên Cố Diệp Huy đang mỉm cười giả lả, đóng giả thành tôi kia.

“Chẹp”, hình như Phiêu Phiêu nhận thấy ánh mắt hình viên đạn tôi đang phóng tới chỗ Cố Diệp Huy, kéo hắn đứng lên: “Khả Hân, bọn mình qua kia nói chuyện đi.” Không thèm nhìn tôi một cái.

Ahuhu!

Tôi ở đây mà!

Tôi giơ giơ cánh tay không ai kéo lên, mắt rưng rưng nhìn Phiêu Phiêu kéo Cố Diệp Huy đi ra một góc.

Giọng Phiêu Phiêu truyền đến: “Gần đây công việc áp lực lắm à? Không thấy bà đi chơi, hôm nay còn bất bình thường nữa.” Giọng Phiêu Phiêu nhỏ dần: “Còn mang theo tên đ.i.ê.n kia?”

Không! Hắn mới chính là tên đ.i.ê.n đó Phiêu Phiêu! Kéo tui nè!

Tôi nhanh chóng vọt qua chỗ bọn họ, mạnh mẽ tách hai người ra, nắm lấy tay Phiêu Phiêu.

Hai người đứng hình.

Phiêu Phiêu ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi nhìn lại Phiêu Phiêu.

Tôi chân thành tha thiết: “Phiêu…”

Lập tức, một cái tát mạnh mẽ dứt khoát bốp lên mặt tôi.

“Đồ biến thái?!”

Tôi ôm mặt khóc lóc chạy ra ngoài.

Phiêu Phiêu của tôi trước này chưa từng hung dữ với tôi như vậy… Chứ đừng nói là đánh tôi…

Giọng Cố khùng còn vang vang bên cạnh: “Dùng cơ thể anh đây làm xằng làm bậy, đáng đời.”

“Cái tát này là dành cho chú mày đấy!” Tôi khịt mũi, quay lại hét lên với hắn.

Mọe ——! Chóa chếc này!

“Cười cái gì!” Tôi ôm mặt chấn vấn.

Hắn càng cười lớn hơn, quay lưng đi tránh né sự chất vấn của tôi, cười mà bả vai còn rung lên.

Đối tượng số 4: Tiếu Nhã

(Tiểu An: Tác giả ỉm mất số 3 rùi, tui bó tay!)

Tiếu Nhã là đồng nghiệp của Cố Diệp Huy. Hôm đó bọn họ có gọi điện nói chuyện với nhau. Đặc biệt lúc ấy Tiếu Nhã còn hỏi thăm về cuộc sống rồi gia đình Cố Diệp Huy nữa.

Chúng tôi hẹn gặp ở một nhà hàng sau khi tan làm, tôi giới thiệu Cố Diệp Huy là cháu gái bên ngoại của mình.

“Ngày 25 vừa rồi, chúng ta có gọi điện thoại bàn chuyện công việc khá lâu, cô có nhớ không?” Ba người chúng tôi giới thiệu, chào hỏi xong xuôi, tôi bắt đầu đi vào chuyện chính.

“Đương nhiên là nhớ ạ. Anh có khát không?” Tiếu Nhã hỏi.

“Tôi không, cám ơn…” Tôi cười.

“Làm việc cả ngày, em đoán anh lại bận rộn quên uống nước cho mà xem.” Cô ấy đứng lên, bắt đầu rót trà cho tôi.

“Không cần đâu…” Tôi vội đứng dậy: “Không làm phiền cô…”

“Anh đói chưa? Để em gọi đồ ăn, chỗ này là nhà hàng ruột của em đấy.” Cô ấy rót nước cho tôi rồi lại quay người chuẩn bị gọi đồ ăn.

“Ơ…” Tôi hơi bất ngờ: “Không cần đâu… Tôi hỏi mấy câu thôi, đã làm phiền thời gian riêng của cô rồi…”

“Không phiền gì cả,” cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt lấp lánh, rồi lại ngượng ngùng quay đi chỗ khác.

Xinh xinh ngoan ngoan, được đó!

“Cho chúng tôi ba phần bít tết best seller của nhà hàng.” Chờ đến lúc tôi hoàn hồn, Tiểu Nhã đã gọi xong đồ ăn, rồi lại liếc mắt với tôi một cái.

“Gì vậy?!” Tôi luống cuống: “Ôi không cần không cần đâu, ngại quá, chỉ là tôi muốn…”

Cố Diệp Huy lạnh lùng lườm tôi một cái.

Tôi còn chưa kịp lườm lại Cố Diệp Huy, đã nghe thấy bên kia Tiếu Nhã mỉm cười, khẽ nói: “Anh đừng ngại, thật ra em cũng hơi căng thẳng.”

Nụ cười của cô ấy có chút thẹn thùng cùng… ý gì đó khác.

Hừm? Mỹ nữ này… có phải hiểu lầm cái gì rồi không?

“Tôi… tôi, tôi hôm nay hẹn gặp vì muốn hỏi cô vài vấn đề…”

Mắt Tiếu Nhã dịu dàng nhìn tôi một lúc lâu, trong mắt như có ý cười, nhìn đến mức mặt tôi cứng đờ vì ngượng, sau đó cô ấy mới thong thả nói: “Anh muốn hỏi em điều gì?”

Giọng ngọt như mía.

Tôi khẩn trương: “À, à… thì là, hôm 25 ấy không phải cô có hỏi tôi một ít chuyện cuộc sống sao? Còn còn…” Chếc tiệt, tôi đường đường một nhân viên marketing xuất sắc, giờ nói chuyện còn ngắc ngứ: “À… còn hỏi một ít về gia đình tôi…”

“Vậy nên… hôm nay anh muốn hẹn gặp để nói chuyện cuộc sống riêng với em à…?” Mắt cô ấy vẫn nhìn tôi đăm đăm, khóe miệng cong lên.

Tôi chớp chớp mắt, trán toát mồ hôi: “Tôi… tôi… chỉ là tan làm xong muốn hỏi cô mấy chuyện…”

“Dạ… Đây cũng là lần đầu anh hẹn gặp riêng em sau giờ làm.” Cô ấy cười.

“À, không phải hẹn gặp riêng! Tôi chỉ là… chỉ là muốn hỏi…”

Muốn hỏi cái quần què gì nữa! Đáp án đã rõ như ban ngày rồi! Còn hỏi cái gì?

Cô ấy đột nhiên nghiêng người về phía tôi: “Cố Diệp Huy, em cũng không biết…”

Nhìn mỹ nữ mạnh mẽ đang chuẩn bị tiến sát lại, tôi nín thở, mặt đỏ bừng.

Mẹ ơi! Tôi không thể! Ai nói với tôi giờ nên làm gì được không?

“Xin lỗi.” Cố Diệp Huy “thật” vẫn luôn im lặng bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

Hắn nắm lấy tay tôi, đặt lên bàn.

“Hôm nay bạn trai tôi hơi mệt, chúng tôi đi trước nha. Cám ơn cô.” Hắn cười cười gật đầu với Tiếu Nhã rồi kéo tôi ra ngoài.

Chờ đến lúc tôi phản ứng lại thì đã ra tới cửa nhà hàng ——

Ơ??!

Cố khùng cố đi.ê.n?!

Tôi vừa nói hắn là cháu gái xong! Nói dối thì cũng phải đúng vai chứ!

Danh dự của tôi bị hắn hủy hoại hết rồi!

Tôi quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Nhã đang ngẩn người, mặt đỏ bừng, nhìn chúng tôi với ánh mắt nghi hoặc.

Cố Diệp Huy nắm lấy tôi, lôi xềnh xệch ra ngoài.

Tôi cố ngoái lại nhìn Tiếu Nhã: “Xin lỗi Tiếu Nhã! Cháu gái tôi đầu óc có chút vấn đề!”

Tôi chỉ chỉ đầu Cố Diệp Huy: “Tôi đưa nó đến bệnh viện trước! Tình huống khẩn cấp! Thông cảm nha!”

Tôi quay đầu lại, đã bị Cố Diệp Huy lôi ra ngoài.

“Tình huống khẩn cấp? Đầu óc có vấn đề?” Cố Diệp Huy cười đểu, nhìn nhìn tôi: “Thích tự chửi mình thế à?”

“Vậy cậu không thể nói tạm biệt một cách bình thường hơn được à?! Tôi là cháu gái cậu đó đại ca! Danh dự của tôi bị cậu hủy hoại hết rồi!” Tôi trừng mắt kêu lên.

Hắn lạnh lùng nhìn tôi, không nói gì.

“Còn nữa, người ta thích cậu, sao cậu không nói trước với tôi!”

Hắn nghe vậy quay đầu đi, ánh mắt thờ ơ nhìn về một hướng: “Tôi biết đâu được.”

“Thế còn không biết! Cậu đầu gỗ à?!” Tôi tức đến xì khói.

“Cậu tức cái quái gì?” Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc tôi một cái rồi bỏ của chạy lấy người. Hình như còn có chút tức giận.

Tôi cau mày, cậu mới là giận cái quái gì ấy!?

Đối tượng số 5: Ngôn Đình

Ngôn Đình là đối tác trong dự án marketing tôi vừa làm. Ngày định mệnh ấy tôi nói chuyện điện thoại với anh ấy khá lâu, anh ấy chúc mừng dự án của tôi thành công lớn, tôi cảm ơn anh ấy đã hợp tác hết mình.

Ngôn Đình đúng kiểu học sinh giỏi vừa thông minh lại khiêm tốn dịu dàng, làm việc nhiệt tình, là một đối tác cực ổn.

Chúng tôi hẹn gặp ở một quán cà phê cạnh quảng trường gần công ty tôi.

Chúng tôi chọn một bàn bên ngoài, dưới một cái ô trắng xinh xắn.

“Tiểu Hạ, đã lâu không gặp.” Ngôn Đình cười, lịch sự chào hỏi chúng tôi rồi ngồi xuống.

Lúc này tôi đang vào vai “một đối tác khác của Hạ Khả Hân”.

“Ừm, 25 tháng trước chúng ta đã nói chuyện điện thoại rất lâu.” Giọng Cố Diệp Huy lạnh nhạt, chẳng hàn huyên tâm sự gì, vào thẳng vấn đề.

Phương thức nói chuyện này khiến tôi toát mồ hôi, tốt xấu gì cũng phải chào hỏi người ta một câu đã chứ!

“Đúng vậy.” Ngôn Đình không chấp nhặt, cười ấm áp: “Mà từ hôm đó đến nay cũng phải nửa tháng rồi nhỉ?”

“……” Cố Diệp Huy lạnh lùng nhìn Ngôn Đình hai giây rồi phun ra một câu: “Tôi không nhớ.”

Vãi.

Lúc về tôi chắc chắn phải xử hắn.

Lúc tôi giúp hắn làm nhiệm vụ luôn dùng thái độ cực kỳ phối hợp nha! Oắt con bạch nhãn lang này!

“Ha ha ha ha……” Tôi ngồi bên cạnh cười to: “Ý cố ấy là, hôm ấy khi đi chúc mừng cô ấy uống nhiều rượu quá, trí nhớ có chút hỗn độn.”

“À, anh cũng là đối tác của Tiểu Hạ à, không biết anh làm ở công ty nào?” Ngôn Đình nhìn sang tôi.

“Điềm Lễ.” Tôi thuận miệng nói ra một cái tên.

“Rất vui được gặp anh, có cơ hội thì hợp tác.” Ngôn Đình gật gật đầu, tầm mắt trở lại trên người Hạ Khả Hân “giả” kia: “Không biết hôm nay Tiểu Hạ tìm anh… là để nói chuyện hợp tác công việc à?” Anh ấy cười híp mắt lại: “Hôm nay cuối tuần mà, không giống phong cách của em bình thường.”

À thì… tôi là một người rất chấp niệm với việc tan làm đúng giờ, không làm cuối tuần. Trước kia tôi còn chạy đua với đồng nghiệp để xem ai được tan làm sớm, còn phát triển hẳn thành phong trào “chạy đua tan làm.”

Tôi bật cười.

Cố Diệp Huy lạnh lùng liếc tôi một cái.

Chẹp, tên này có bệnh à?

“Đúng là không liên quan đến công việc. Nghe nói quan hệ giữa chúng ta cũng khá tốt”, Cố Diệp Huy mở miệng, giọng lười nhác: “Cho nên tôi muốn hỏi anh đối với cuộc sống của tôi hiểu đến mức nào?”

“Nghe nói?” Ngôn Đình bật cười, tò mò nhìn “tôi giả”.

Tôi cũng buột miệng nói theo “nghe nói?”, rồi trừng mắt nhìn chằm chằm Cố Diệp Huy.

Ánh mắt tôi muốn nói: Giờ cậu đang là tôi, “nghe nói” là cái quần què gì? Nói năng cho đàng hoàng!

Cố Dạ Huy liếc tôi một cái rồi lạnh lùng quay mặt đi.

Tôi cười cười nhìn Ngôn Đình: “Là tôi nghe nói, mọi người đều nói quan hệ giữa anh với Tiểu Hạ khá thân thiết, là đối tác hợp tác cực kỳ ăn ý.”

Ngôn Đình nghe vậy cúi đầu cười cười, hơi ngượng ngùng nói cám ơn tôi.

Sau đó Ngôn Đình ngẩng đầu nhìn về phía Cố Diệp Huy: “Vậy hôm nay em tìm anh có việc gì vậy? Anh hơi tò mò đấy…”. Ngôn Đình đặt hai tay lên bàn, ung dung nhìn Cố Diệp Huy: “Anh sẵn sàng lắng nghe đây.”

Cố Diệp Huy thờ ơ nhìn hắn vài giây: “Anh hiểu những gì về tôi? Dù sao quan hệ của chúng ta cũng thật tốt, hôm 25 đó còn nói chuyện điện thoại đến ——” hắn nói rồi nhìn xuống điện thoại, “Chà, 1 tiếng 20 phút cơ mà.”

Tôi ngồi bên cạnh rõ ràng thấy Cố khùng này chỉ nhìn vào màn hình khóa thôi mà.

Ngôn Đình cười: “Em nhớ rõ vậy à?”

Cố Diệp Huy: “Đúng vậy, dù gì thì cũng nói lâu vậy mà.”

“Ừm……” Ngôn đình nghiêm túc mím môi nghĩ nghĩ: “Tiểu Hạ —— em là một người rất nghiêm túc, chỉ cần xác định mục tiêu thì nhất định sẽ thực hiện cho bằng được, có lý tưởng và khát vọng riêng, cũng rất kiên định theo đuổi, có tinh thần trọng nghĩa, không buông xuôi cho mọi việc thế nào cũng được —— đặc điểm này của em khá hiếm gặp đấy”, Ngôn Đình nói một hồi, khóe miệng cong lên, cuối cùng rũ mắt nhìn về phía Cố Diệp Huy: “Em còn là người có đôi mắt sáng ngời.”

Ấy da, khen tôi lên tận trời vậy.

Tôi đây nghe mà phê —— À không, nghe mà ngượng.

Thôi được rồi, đúng là tôi rất thích.

Đây là khen tôi mà!

A ha ha ha ha ha ha ha! Tôi là người chính nghĩa nhiệt huyết như vậy đó!

Tôi hài lòng nhìn Ngôn Đình, cố kiềm chế khóe miệng không cong lên vì sung sướng.

“Xì.” Ngay sau đó, Cố Diệp Huy phì ra cười.

Tôi với Ngôn Đình cùng nhìn về phía hắn.

Vẻ mặt của tôi lạnh như băng, nhìn hắn chằm chằm.

“Anh không biết tôi đi làm cả tuần không gội đầu à?” Cố Diệp Huy gắp một viên đường bỏ vào ly cà phê, tay khuấy khuấy rồi ung dung ngẩng đầu lên nói.

Tôi trợn trừng mắt, lườm hắn: Nói cái quần què gì vậy ôn con kia!!!

“Tôi còn thích ném tất thối lung tung, tiện tay chỗ nào vứt chỗ đó, cuối tuần gom lại giặt một thể. Không chỉ tất thối, quần áo bẩn, giấy tờ, đồ đạc này kia tôi đều thích vứt bừa ra. Mẹ tôi nói phòng tôi là cái chuồng lợn”, Cố Diệp Huy vẫn điềm nhiên nói, mặc kệ Ngôn Đình đang trố mắt nhìn còn tôi đang lườm hắn cháy mặt.

“Nhưng cũng giống chuồng lợn thật, vì mỗi lần mẹ tôi vào phòng đều không có chỗ nào đặt chân xuống.”

“Ôi ha ha ha ha ha ha ha a ha ha……!” Tôi đứng bật dậy, vừa vỗ vỗ lưng Cố Diệp Huy, vừa cười với Ngôn Đình: “Con bé này… Sáng nay ngủ không đủ, hôm qua đi nhậu nhẹt với bạn, giờ còn chưa tỉnh rượu ấy mà!”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Tôi liên tục cười như dở hơi rồi kéo Cố Diệp Huy đứng dậy: “Anh ngồi nhé! Anh ngồi đi nhé! Tôi đưa con bé này về nhà dì! Để cho nó tỉnh rượu ra! Ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Dưới cái nhìn ngạc nhiên và có phần thích thú của Ngôn Đình, tôi kéo Cố Diệp Huy chạy nhanh thoát khỏi hiện trường.

“Cậu có bệnh à?” Chạy xa xa khỏi quán cà phê, tôi buông Cố Diệp Huy ra, hét lên.

“Cậu có thuốc không?” Hắn vẫn ung dung như cũ, giơ tay phủi phủi quần áo.

“Cậu vừa làm cái gì vậy hả!? Chuyện chính thì không hỏi!”

“Không phải anh ta.” Hắn vuốt vuốt cổ áo cho phẳng lại, ngẩng đầu nhìn tôi.

Cái này… cũng đúng…

Tôi biết không phải là Ngôn Đình, nhưng…

“Vậy cậu cũng không cần nói vậy! Vừa rồi còn nói tôi không gội đầu!”

“Cậu đúng là thế mà? Còn không cho nói?”

Tôi giơ tay lên định đánh hắn.

“Hách Kiến Tân.” Hắn lại ngựa quen đường cũ giơ tay lên chặn tôi lại.

Cánh tay tôi phanh gấp, dừng giữa không trung.

Hắn bình tĩnh xoay người rời đi.

Ngay sau đó, tôi thi triển võ công kẹp cổ hắn từ phía sau.

Tôi phải gi.ế.t thằng ôn con này.

…… Dù đó là thân xác của tôi.

——————

Công cuộc điều tra đã chuẩn bị kết thúc.

Chỉ còn lại hội chị em với hôị anh em cùng tới quán nhậu hôm đó.

Chắc chắn không phải hội chị em của tôi rồi.

Có thể nói là điều tra đến giờ cũng chẳng ra manh mối gì.

Nên tôi với Cố Diệp Huy giảm tốc độ điều tra xuống, cả hai cũng đã dần quen với cuộc sống mới trong cơ thể của nhau, nhưng vẫn bận rộn như trước.

Ban ngày chúng tôi duy trì báo cáo công việc và cuộc sống cho nhau, đến tối lại dạy thêm cho nhau về lĩnh vực của đối phương.

Tối thứ 4, đến lượt hắn chỉ tôi về công nghệ khoa học sinh vật, tay tôi cầm bút nhưng mí mắt rũ xuống không nhấc lên nổi, ngủ gật tại chỗ. Nhưng Cố Diệp Huy cũng không gọi tôi dậy.

Sáng hôm sau tôi thấy các bản trình chiếu để thuyết trình đã làm xong xuôi, trong tài liệu còn được chú thích cẩn thận từng chỗ, giúp tôi thành công vượt qua buổi diễn thuyết.

Tối thứ 6, tôi dạy thêm cho Cố Diệp Huy về lên kế hoạch marketing, hắn ngồi nghe mà hai mắt đờ đẫn như sắp xuất hồn. Tôi chụp hai bên vai hắn lắc mạnh: “Cậu tỉnh táo lại cho tôi!!!”

……

Rất nhanh sau đó, một tuần bận rộn lại qua đi, chào đón một cuối tuần nữa.

Cuối tuần này, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra những đối tượng còn lại.

Điều này cũng rất hợp ý chúng tôi, bởi vì cả hai đều đã lâu không được gặp hội chị em/anh em của mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom