-
Truyện 11: LỤC LINH CHÂU 樱桃小酒 P3
11.
Đôi tình nhân còn yêu thương nhau thắm thiết ban ngày, nay lại vì một người phụ nữ xa lạ mà bắt đầu tranh giành tình cảm.
Tống Phỉ Phỉ cũng tham gia vào đại quân ghen tuông.
Chu Lâm Quân giành được Tần Nhiễm, nhưng lại không thể giành được Tống Phỉ Phỉ.
Hai người bọn họ mỗi người nắm lấy một tay Thủy Cơ, cãi nhau đến mặt đỏ tai hồng, không ai chịu nhường ai.
“Thuỷ Cơ theo tôi đi!”
“Không, Thần tiên tỷ tỷ theo tôi đi!”
Thuỷ Cơ đảo mắt nhìn quanh, quét mấy người chúng tôi một vòng.
“Nô gia này chỉ có một thân. Trừ khi các ngươi chặt tôi làm đôi, nếu không thì tôi chỉ có thể đi theo một trong các người mà thôi.”
Chu Lâm Quân ngây ngẩn cả người, hắn lẩm bẩm dưới cổ họng;
“Chặt cô ấy làm đôi?”
“Nếu chặt cô ấy làm đôi, là có thể có một nửa Thuỷ Cơ sao?”
Hô hấp Chu Lâm Quân dần dần dồn dập, ánh mắt cũng trở nên điên cuồng.
Tống Phỉ Phỉ đã đi đến ba lô để tìm dao găm, chúng tôi bởi vì phòng thân mà mang theo vài con dao quân đội.
“Tống Phỉ Phỉ, cậu điên rồi à!”
Tống Phỉ Phỉ lấy một con dao găm từ trong ba lô đưa cho tôi, giọng nói mị hoặc như thần tiên.
“Linh Châu, giết cô ấy, đầu Thuỷ Cơ cho cậu.”
Đầu?
Đầu của Thuỷ Cơ, cho tôi?
Tôi quay người nhìn lại Thuỷ Cơ, ánh mắt cô ấy như tơ, cong cong khoé môi rồi nháy mắt với tôi.
Trái tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp, một suy nghĩ điên cuồng cứ lăn qua lăn lại trong đầu tôi.
Tôi muốn Thuỷ Cơ, cho dù chỉ là một phần cơ thể của cô ấy.
“Linh Châu, cầm lấy.”
Tống Phỉ Phỉ nhét con dao găm sắc bén nhất vào trong tay tôi. Tôi nắm chặt con dao găm đứng lên, bước thong thả về phía Thuỷ Cơ.
12.
Tôi đứng bất động, bởi vì kích động, cánh tay run nhè nhẹ.
Chu Lâm Quân và Tần Nhiễm nắm lấy tay Thủy Cơ, ánh mắt cuồng nhiệt mà si mê.
"Linh Châu, mau động thủ đi, mau đi!"
Tần Nhiễm không ngừng thúc giục tôi, Chu Lâm Quân thậm chí còn trực tiếp đẩy Thủy Cơ đi đến trước mặt tôi.
Thủy Cơ nắm lấy tay tôi, đặt lưỡi dao lên cổ chính mình.
Tay cô ấy trơn mịn lạnh lẽo, mang theo một luồng khí lạnh.
Cái lạnh ấy khiến tôi tỉnh táo lại, ngay khi tôi định ném dao găm đi, Thủy Cơ dùng tay kia nắm lấy mặt tôi.
"Cô tên Linh Châu à? Thật là dễ nghe."
“Linh Châu, cô có muốn sở hữu tôi không?”
Vẻ đẹp tuyệt trần của Thủy Cơ đã hoàn toàn mê hoặc tôi, giây phút này, tôi mất hết lí trí.
“A!”
Dao găm của tôi hung hăng xẹt qua cổ Thuỷ Cơ, máu tươi từ cổ cô ấy phun ra, bắn vào mặt tôi.
Tôi vươn đầu lưỡi liếm vết máu ở khóe miệng, có một mùi tanh nhàn nhạt.
Thuỷ Cơ nằm sõng soài trên mặt đất, toàn thân đẫm máu. Dáng người uyển chuyển khêu gợi, cao thấp nhấp nhô như những ngọn đồi.
Một bên mặt cô ấy đỏ rực như thoa một lớp son phấn lộng lẫy.
"Các cậu còn chờ gì nữa?"
"Đến đây nào."
Máu tươi không làm giảm đi vẻ đẹp của cô ta chút nào, trái lại càng khiến cô ta thêm phần quyến rũ, giống như bông hồng đẫm máu.
Mấy người Tống Phỉ Phỉ như thể không thể kiểm soát được bản thân, cầm dao găm bước tới.
Bốn người chúng tôi vây quanh Thuỷ Cơ, tất cả đều nín thở, tựa như đầu bếp đang cẩn thận mà cắt nguyên liệu đắt tiền nhất.
Tôi từng nghe nói có tuyệt thế mỹ nhân mềm mại không có xương, nhưng tôi nghĩ bọn họ chắc chắn không thể mềm mại bằng Thuỷ Cơ
Cô ta thực sự không có xương, lúc dao găm cắt qua, giống như cắt đậu phụ không hề gặp bất kỳ trở ngại nào.
13.
Lúc tiếng gà gáy đầu tiên vang lên ngoài cửa, tôi mới tỉnh dậy.
Ngọn nến trên bàn đã cháy hết, chỉ còn lại hai vũng sáp vàng.
Quần áo của tôi đã sớm bị máu thấm đẫm, vừa dính vừa bết dính chặt vào trên người.
Tôi mới giật mình nhận ra, mình đã ngồi bệt xuống đất cả một đêm.
Hơn nữa, trong tay tôi vẫn luôn ôm lấy đầu của Thuỷ Cơ.
Lúc tôi đối diện với đôi mắt của Thuỷ Cơ, tôi lại một lần nữa lâm vào si mê.
Cô ta thật đẹp, tôi nguyện ý nhìn cô ta như vậy cả đời, không làm gì cả.
"Các người! Các người đã giết Thuỷ Cơ!"
Giọng nói của trưởng làng gấp gáp tức giận, ông ta kinh hoàng nhìn chằm chằm chúng tôi, vừa hét lên vừa nhanh chóng lùi về phía sau.
"Mau gọi người! Mau gọi người!"
"Dùng cửa gỗ chặn lại! Nhanh lên!"
Người trong làng sợ chúng tôi bỏ trốn, tất cả đều cầm dao và cuốc xẻng vây quanh.
Nhưng mấy người chúng tôi không ai nhúc nhích, đám người Tống Phỉ Phỉ thậm chí còn không nhấc mí mắt.
Tống Phỉ Phỉ ôm lấy nửa thân trên của Thuỷ Cơ như một món đồ quý giá, lúc này cô ấy như si như say xoa tay Thuỷ Cơ.
"Thật đẹp, tay như ngó sen, da như ngọc."
Tôi quay đầu nhìn vè phía Tần Nhiễm và Chu Lâm Quân.
Cả hai người họ đều ôm một chân của Thuỷ Cơ, thậm chí khuôn mặt Chu Lâm Quân đỏ bừng, giống như say rượu.
"Có giai nhân ở bên kia sông, nghiêng nước nghiêng thành, nhìn thấy quên tục."
Hắn thì thầm xong, ác độc cắn một phát vào chiếc đùi mảnh khảnh trắng nõn nà.
14.
Trong nhà không có cửa sổ, ánh sáng rất tối tăm.
Mặt đất màu vàng đất ban đầu đã bị nhuộm thành màu đỏ, ngôi nhà đất chật hẹp giống như địa ngục trần gian.
Tất cả chúng tôi ôm lấy thi thể Thuỷ Cơ, toàn thân đầy máu, vẻ mặt dữ tợn, giống như ác quỷ đến từ địa ngục.
Sắc mặt trưởng làng rất khó coi, ông ta cau mày, tầm mắt dừng trên người tôi một lúc, lúc này mới xoay người đè thấp âm lượng ra hiệu cho một trong những thanh niên trẻ.
"Cậu đi, tháo ngạch cửa nhà tôi ra."
Người thanh niên lắp bắp kinh hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy về phía nhà của trưởng làng.
Tôi biết trưởng làng muốn khóa chúng tôi mãi mãi trong ngôi nhà này, nhưng tôi không để bụng.
Chỉ cần có thể ở bên Thủy Cơ, tôi có thể bỏ qua tất cả.
"Linh Châu ~"
Đúng lúc này, đầu người trong tay tôi bỗng nhiên lên tiếng.
Thủy Cơ liếc mắt một cái, giọng điệu có chút ai oán;
"Nô gia không muốn ở trong nhà này, Linh Châu, người có thể đưa nô gia ra ngoài không?"
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của cô ta, dịu dàng cười.
"Thủy Cơ muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi đó."
Nói xong tôi ôm lấy đầu Thủy Cơ bỏ vào trong ba lô, sau khi kéo khóa lên, tôi cẩn thận mang cô ta bỏ ở sau lưng.
Mấy người Tổng Phỉ Phỉ cũng nghe thấy lời của Thủy Cơ, sôi nổi bắt đầu đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Chiếc ba lô leo núi của chúng tôi không đủ lớn, Chu Lâm Quân chỉ có thể tự tay chặt chân Thủy Cơ thành ba khúc.
"Đừng qua đây!"
Tôi vừa đứng dậy được hai bước, trưởng làng liền quát chói tai một tiếng giơ dao thái thịt lên trước mặt tôi.
"Các người có biết hậu quả của việc mang Thủy Cơ ra ngoài là gì không!"
"Các người sẽ hại chết tất cả mọi người!"
15.
Tôi có chút không vui: "Nói bậy! Thủy Cơ nhân hậu như vậy, cô ấy sẽ không hại người đâu!"
Tổng Phỉ Phỉ cũng gật đầu: "Ông mới là yêu tinh hại người! Làm cái nhà quan tài muốn hại chết chúng tôi!"
Tôi tiếp tục cất bước đi về phía trước, đến khi đến cái ngưỡng cửa bị hỏng một nửa, lại không thể nhấc chân lên được.
Tôi ngẩn người nhìn đôi chân mình, trong lòng có chút hoang mang.
Chỉ có ác quỷ mới không thể vượt qua cái ngưỡng cửa này, tôi là đệ tử của Mao Sơn, sao cũng không thể vượt qua cái ngưỡng cửa này?
Tôi chưa từ bỏ ý định thử lại lần nữa, Tổng Phỉ Phỉ kéo tôi một cái:
"Đồ ngốc! Chúng ta có thể đi bên này!"
Tôi cảm thấy đầu óc mình hình như có chút không ổn, nhưng lại không thể nói rõ là không ổn chỗ nào.
Thấy mấy người chúng tôi định ra ngoài, dân làng như lâm vào đại dịch.
Trưởng làng lo lắng quay vòng vòng:
"Ngưỡng cửa đâu! Ngưỡng cửa đã mang đến chưa!"
Nhưng đã muộn rồi, bởi vì tôi đã dẫn đầu đi ra khỏi nhà.
"Mọi người còn đứng ngẩn ra làm gì! Còn không mau lên!"
Trưởng làng hét một tiếng, dân làng toàn bộ xông tới.
Dân làng tuy đông, nhưng phần lớn đều là người thường.
Thế đánh mềm nhũn vô lực, đánh vào người tôi giống như gãi ngứa.
"Trưởng làng! Ngưỡng cửa đến rồi!"
Một thiếu niên thở hồng hộc chạy từ xa tới, ôm một cái ngưỡng cửa cao bằng người, trưởng làng mừng rỡ.
Ông ta giật lấy bệ cửa, cầm như một cây gậy vung lên hướng về phía tôi.