-
Truyện 1: Có truyện kinh dị siêu nhiên nào hay không? 樱桃小酒 P2
8.
Mạnh Viễn chắp tay sau mông, vừa đi vừa ngâm nga hát, theo tuốt đằng sau chúng tôi, cười thích thú như một tên dở người.
"Linh Châu, Kiều Mạc Vũ, hai cậu vừa nháy nhau cái gì vậy? Tại sao chúng ta lại rời đi? Nhìn cái tên Mạnh Viễn kia, anh ta cười đắc ý tới mức sắp không thấy mắt đâu rồi!"
Tống Phi Phi kéo áo tôi, mắt mở to tròn như mèo con xù lông.
Tôi vỗ nhẹ vai cô ấy, cười đầy gian xảo:
"Cậu biết tại sao bọn đạo mộ lại chọn ngôi mộ thanh tịnh của ông Mạnh không?"
"Bởi vì họ không cướp tiền, họ cướp xác!"
Kiều Mạc Vũ cũng híp mắt cười:
"Hehe, đã thấy xác ở trong quan tài chưa? Xác đó, là xác nữ."
Tống Phi Phi sửng sốt:
"Hả gì vậy, ý là sao? Có kẻ linh miêu tráo thái tử, dùng một thi thể nữ không tên thay thế xác của ông nội Mạnh Viễn á?"
Chúng tôi không phải dân buôn bán lõi đời, lại còn trẻ tuổi, nên nhà họ Mạnh mặc nhiên xem chúng tôi như những bé gái không hiểu chuyện mà khoa chân múa tay.
Mặc dù họ không nói thẳng ra, nhưng sự nghi ngờ cùng phản bác đã in rõ trên gương mặt họ. Khả năng cao là nhà họn Mạnh sẽ khôi phục nguyên trạng ngôi mộ cho ông Mạnh ngay trong đêm.
Suy cho cùng, không người con hay người cháu nào lại muốn thi thể của cha ông mình bị bày ra giữa thanh thiên bạch nhật...
"Vậy thì họ cướp xác để làm gì? Đem đi luyện phép? Ông nội Mạnh đã qua đời năm năm rồi, làm phép còn được sao?"
Câu hỏi của Tống Phi Phi làm tôi và Kiều Mạc Vũ bất ngờ. Ba người đều im lặng, tôi gãi gãy đầu, trong lòng đầy mâu thuẫn.
Xác đã năm năm, thật khó để luyện phép, cũng chưa biết ông nội Mạnh đã đầu thai hay chưa. Nếu linh hồn ông ấy đã đầu thai chuyển thế, việc cướp xác cũng trở thành công cốc.
"Ê, Tống Phi Phi, sao mặt cậu cứ nặng như chì thế? Haizz, đúng là phụ nữ, lòng dạ hẹp hòi."
"Nào nào, cười lên đi, anh đây sẽ dẫn các cô đi ăn tối."
"Lục Linh Châu à, nói thật lòng chứ không phải anh đây cảnh báo cô, cô và cái cô Kiều Mạc Vũ kia, nếu hai cô cứ yên phận mà làm hot livestreamer thì tốt rồi. Trong phòng livestream cứ tỏ ra ngọt ngào một chút, gọi “cưa cừa cưa cừa” mấy hồi, lợi nhuận cũng không ít, việc gì lại phải đến nơi này lừa người!"
"Lừa thì cũng phải lừa có lý chút, sao mà phải bốc phét nói mình là để tử thứ bao nhiêu bao nhiêu của Mao Sơn phái, cái này cô Kiều Mạc Vũ kia còn phét tợn hơn, cái gì mà để tử thân truyền duy nhất của địa sư, nói ra không sợ mọi người cười vào mặt cho hay sao?"
Mạnh Viễn chạy một đoạn vượt lên trước, đối diện ba người chúng tôi mà nghiêm túc nói.
9.
Ban đầu Kiều Mạc Vũ định ca cho cậu ta một bài, nhưng khi nghe thấy "đi ăn tối", lại ép bản thân hít ngược trở vào:
"Ăn gì?"
Mạnh Viễn nói nhiều, tiền nhiều, sự hào phóng cũng nhiều nốt. Anh ấy dẫn chúng tôi đến một cửa hàng lẩu thảo dược cổ truyền, thịt cừu nấu trong nồi đâongf sôi sùng sục làm dạ dày ba đứa chúng tôi thỏa mãn.
"Tống Phi Phi, không phải lúc trước cậu tên là Tống Tam sao? Dù ăn món ngon thế nào, cậu cũng chỉ ăn ba miếng thôi mà, tại sao bây giờ cậu ăn như hạm đội thế?"
Mạnh Viễn giãn miệng ra cười.
"Khỏi cần cậu nhắc, tôi biết mình là ai. Đối với thức ăn ngon mà còn đòi hỏi phải nâng niu, tôi bận luyện yêu quái, trừ ma đuổi quỷ, có thể còn thời gian mà nhu mì thục nữ không!"
Tôi và Kiều Mạc Vũ haha cười, no nê ấm bụng, ba chúng tôi ườn lên ghế, cảm thấy chuyến đi này là xứng đáng.
Người ta gọi món theo phần, nhưng Mạnh Viễn gọi món theo trang. Tôi vùi đầu đánh chén, cảm thấy anh chàng này càng nhìn càng đáng yêu:
"Anh cũng được đấy, giờ anh khao tôi thêm một chầu vịt quay, tôi sẽ cho anh biết người phụ nữ đang nằm trong quan tài ông anh là ai."
"Người phụ nữ, người phụ nữ nào?"
Mạnh Viễn giật mình, bộ mặt anh chàng lập tức trở nên nghiêm túc.
"Mấy cô không phải đang đùa với tôi đấy chứ? Tôi đang mời các cô ăn, các cô lại đem ông tôi ra giễu cợt phải không?"
10.
Những người kiêu căng thường cứng đầu, Mạnh Viễn cũng thuộc dạng này, với những điều mà anh ta đã xác định, dù có chết đi chăng nữa thì anh ta cũng không tin.
Tôi lắc đầu mất hứng nói điều làm anh ta thuyết phục:
"Được rồi, tôi chỉ nhắc nhở báo ơn cậu đã mời chúng tôi ăn thôi, cậu không tin cũng không sao, sau mấy ngày nữa, cậu sẽ biết."
Những tên cướp mộ đã dành nhiều công sức để bày ra ngũ lôi đại phá trận, chắc chắn có mục đích không tầm thường. Lý do ngũ lôi đại phá trận bị thất truyền là bởi vật liệu để đặt trận rất khó tìm.
Ngũ lôi đại phá trận còn được gọi là ngũ hành đại phá trận. Khi đặt trận, cần phải có những thứ đặc biệt ở năm vị trí của mạch trận.
Đông tượng trưng cho Mộc, nên phải đặt một đoạn gỗ bị sét đánh. Nam tượng trưng cho Hỏa, nên phải đặt đá đánh lửa bị sét đánh. Tây tượng trưng cho Kim, Bắc tượng trưng cho Thuỷ, Trung tượng trưng cho Thổ. Mỗi vị trí cần phải đặt vật phẩm đã bị đánh bởi sét.
Gỗ bị đánh, Đá bị đánh, Vỏ sò bị đánh, Mạch thạch bị đánh. Trong đó, gỗ và đất bị đánh vẫn còn dễ tìm một chút, nhưng vỏ sò thuộc nước và đá đánh lửa thuộc hỏa, có thể nói là cả thập kỷ hoặc thậm chí hàng trăm năm mới gặp một lần.
Tâm trạng của Mạnh Viễn rất khó chịu, nhưng vì tôn trọng mặt mũi của Tống Phi Phi, cuối cùng cũng không nói gì. Anh ấy cười nhạt, lái xe đưa chúng tôi trở lại biệt thự, sau đó trở lại nghĩa trang.
Sáng hôm sau, tôi vẫn còn đang ngủ thì bị tiếng gõ cửa “Rầm Rầm Rầm” đánh thức:
"Đại sư Linh Châu, mở cửa đi!"
Tôi mở mắt, mờ mịt mở cửa, Mạnh Viễn đã nhảy vào, trên khuôn mặt anh ấy còn in đậm hai vết tát đỏ cực lỳ chói mắt:
"Đại sư Linh Châu, lời của cậu nói là đúng! Bây giờ phải làm gì đây? Ba tôi sai tôi đến đây để mời các cậu đến!"��Tôi nheo mắt:
“Mặt cậu làm sao thế?'
Mạnh Viễn che mặt, không dám nhìn vào ánh mắt tôi:
“Tôi, tôi bị bà nội tát, bà ấy nói bà ấy đã mơ thấy ông tôi, ông tôi nói chúng ta để một người phụ nữ lạ trên giường ông ấy, ông ấy mất hết thanh danh rồi...”
11.
Đêm qua, cha Mạnh, bà Mạnh, Mạnh Viễn đều được ông Mạnh báo mộng, có điều không giống nhau.
Ông vào giấc mơ của bà Mạnh, tủi thân mách với bà rằng di thể của ông bị người ta đánh tráo, bây giờ có một người phụ nữ lạ lẫm nằm trong quan tài của ông, ông không thích như thế đâu.
Ông vào giấc mơ của Mạnh Viễn, khuyên bảo cậu ta sau này phải nghe theo lời cha, không nên thường xuyên dây vào mấy trò chơi mạo hiểm như đua xe tốc độ cao hay nhảy dù, không an toàn.
Chỉ duy đối với cha Mạnh, ông tức giận lao tới giáng cho cha Mạnh những cú tát tràn đầy tình phụ tử lâu ngày không gặp, hả giận rồi ông mới nói rằng ông đã bị người ta bắt cóc, người ta có hai điều kiện bắt ông phải làm, nếu không họ sẽ đem linh hồn ông cho vào chảo dầu sôi, để ông hồn phi phách tán, mãi mãi không thể siêu sinh.
Tôi nhìn cha Mạnh, khuôn mặt ông bây giờ tái nhợt, chỉ một đêm không gặp thôi mà ông như già thêm chục tuổi, đôi mắt vằn vện tơ máu, râu ria cũng mọc ra không ít, cả người trở nên đau khổ thẫn thờ.
"Cha mẹ tôi trải bao gian khổ nuôi tôi lớn lên, tất cả do tôi bất tài vô dụng mới khiến cho cha tôi kể cả khi thác rồi vẫn không được thảnh thơi... "
Cha Mạnh nghẹn ngào nói, nước mắt cứ như vậy rơi xuống.
"Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ tìm ra tên trộm mộ đó rồi băm vằm hắn!"
Nhìn thấy cha khóc, Mạnh Viễn vừa bất ngờ vừa bối rối. Cậu ta luống cuống hết rút khăn giấy ra, lại đến móc điện thoại:
"Tôi có một người bạn là cảnh sát, tôi sẽ liên lạc với anh ấy."
Lời chưa nói hết, Tống Phi Phi đã nhanh tay cướp lấy điện thoại của cậu ta:
"Cậu còn muốn báo cảnh sát à? Báo cái gì? Báo rằng ông nội đã mất của cậu bị người ta bắt cóc?"
Lập tức căn phòng yên lặng, Mạnh Viễn sụp mắt xuống, bất đắc dĩ:
"Không thể báo cảnh sát à? Vậy làm thế nào tìm ra tên trộm đó?"
Tôi thở dài, Mạnh Viễn, thằng cu này, nhìn vậy mà cũng rất có tinh thần thượng tôn pháp luật nhé.
"Hãy nói về hai yêu cầu của bên đó trước, là những yêu cầu gì?"
Cha Mạnh trở nên kích động, vung tay tự tát vào mặt mình một hồi, sau khi tát xong mới nói rằng ông Mạnh bị người ta bắt cóc, đối phương đề xuất hai điều kiện, nếu không làm thì sẽ vứt ông vào chảo dầu, để linh hồn ông bị tan biến mãi mãi không thể tái sinh.
12.
"Mộ? Mộ nào?"
Cha Mạnh vuốt ve trán, chìm đắm trong ký ức:
"Có vài chữ khá khó nhớ, để tôi nhớ lại xem, tên là gì nhỉ, là quận Lạng Nhai, Lô Sinh mộ?"
Tôi và Kiều Mạc Vũ đứng phắt dậy:
"Cái gì! Lô Sinh?"
Ba người Tống Phi Phi ngồi trên ghế sofa nhìn chúng tôi như học sinh tiểu học nhìn cô giáo:
"Lô Sinh, Lô Sinh là ai?"
Kiều Mạc Vũ vẫy tay tạm biệt cha Mạnh:
"Tôi bất ngờ nhớ ra ngày mai có kỳ thi ở trường, tôi là học sinh giỏi, không thể rớt môn, tôi phải về trước, xin lỗi!"
Nói xong, cô nàng nhanh nhẹn quay lưng đi thẳng.
Tôi cười khổ nhìn cha Mạnh, cũng rất muốn đi theo Kiều Mạc Vũ:
"Lô Sinh nổi tiếng như Thư Phúc, là một pháp sư cực mạnh ở bên cạnh Tần Thủy Hoàng, hơn nữa, Lô Sinh còn là một pháp sư tà đạo, biết rất nhiều tà thuật, tà giáo và cách nuôi quỷ."
"Để tránh bị đời sau trộm mộ, ông đã bày ra một trận pháp bảo vệ, nuôi dưỡng hàng triệu linh hồn quỷ ác."
"Đừng nói là vào mộ lấy đồ, thậm chí chỉ cần đi quanh mộ cũng có thể gặp nguy hiểm tính mạng."
"Ông Mạnh, không phải là chúng tôi không muốn giúp, mà là..."
"Đại sư Linh Châu, tôi biết cô là người rất có bản lĩnh, ở đây tôi có chuẩn bị một vài thứ, xin đạ sư hãy giúp đỡ."
Cha Mạnh nháy mắt với Mạnh Viễn, Mạnh Viễn bèn đứng lên, mang tới một chiếc hòm. Nắp hòm mở ra, bên trong tỏa ra ánh sáng chói lóa khiến tôi phải nheo mắt lại:
"Lôi Phách Đào Mộc, không, đây là Lôi Phách Đào Mộc ngàn năm!" (Gỗ cây đào bị sét đánh)
"Thông Bảo Ngũ Đế, đúng, đây là Thông Bảo Đại Ngũ Đế!"
Thông Bảo Ngũ Đế có phân chia giữa Thông Bảo Đại Ngũ Đế và Thông Bảo Tiểu Ngũ Đế. Thông Bảo Đại Ngũ Đế bao gồm các loại tiền xu cổ đại, như tiền bạc nhà Hán, tiền đồng Khang Hy, tiền xu Khang Hy, tiền bạc Khang Hy, và tiền đồng Gia Khánh.
Còn hiện nay, Thông Bảo Ngũ Đế thường ám chỉ "Thông Bảo Ngũ Đế thời Thanh", là những đồng tiền cổ đại được các vị hoàng đế triều Thanh (Thuận Chỉ, Khang Hy, Dũng Chính, Càn Long và Gia Khánh) khắc trong thời kỳ họ cai trị, gồm có Thuận Chỉ thông bảo, Khang Hy thông bảo, Dũng Chính thông bảo, Càn Long thông bảo và Gia Khánh thông bảo.
13.
Thông Bảo Ngũ Đế dễ kiếm, Thông Bảo Đại Ngũ Đế khó khó tìm. Đệ tử rich kid của tôi tìm bỏ tiền bỏ sức, tìm kiềm cả đời chưa chắc đá có thể sưu tầm đủ một hộp như thế này.
Tim tôi đánh trống thùng thùng trong lồng ngực, trong hòm kia không chỉ đựng khúc gỗ đào nhỏ dày bằng cánh tay cùng một hộp tiền Ngũ Đế mà còn có hai chuỗi hạt cườm toả ánh sáng vàng lấp lánh.
Chân tôi mềm nhũn, cả người đổ vào Tống Phi Phi:
"Ông trời ơi, Xá Lợi Phật Châu?"
"Gì? Xá Lợi Phật Châu? Thật hay phà kè đấy! Đưa tôi xem thử!"
Kiều Mạc Vũ vèo một cái chạy vào, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt lấp la lấp lánh. Khi nhìn thấy chuỗi hạt, cô ấy nuốt khan, trong mắt là muôn ngàn đợt sóng:
"Xá Lợi Phật Châu, thật sự là Xá Lợi Phật Châu!"
Xá Lợi Phật Châu là hạt cườm được chạm khắc từ xá lợi của các vị cao tăng sau khi viên tịch, ở thời nào cũng là kho báu vô giá của Phật giáo.
Những món đồ trong hộp này, cái nào cũng là báu vật, lộ một cái ra ngoài thôi cũng sẽ khiến người trong ngành như chúng tôi tranh giành nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Kiều Mạc Vũ là người kế thừa hệ Địa sư, trong môn phái của có "Điểm Hỏa Linh Trận Lệnh", được làm từ khúc gỗ đào đã trải qua hàng nghìn năm sóng gió, cỡ bàn tay, trong môn phái coi trọng như bảo vật. Khúc Lôi Phách Đào Mộc này mặc dù không thể so sánh với "Điểm Hỏa Linh Trận Lệnh", nhưng cũng là một vật phẩm quý báu có thể ngộ nhưng không thể cầu, hơn nữa, kích thước này đủ để tạo ra ba thanh kiếm gỗ đào.
"Trong mộ Lô Sinh nguy hiểm trùng trùng, một mạng người bằng bảy toà tháp, tôi, trưởng gia nhà họ Mạnh, sẵn sàng đưa ra những thứ này như phần thưởng cho các vị. Nếu có ai sẵn lòng giúp đỡ tôi lấy được vật phẩm trong mộ, cứu cha tôi, tôi sẽ tặng toàn bộ những vật này cho họ."
"Đại sư Linh Châu, đại sư Kiều Mạc Vũ, hai người là người trong nghề, quen nhiều biết rộng, có thể giúp tôi hỏi thăm các vị đại sư cùng cao tăng, xem có ai sẵn lòng giúp nhà họ Mạnh vượt qua lần gian nan này không?"
"Hahahahaha, ông Mạnh, tại sao ông lại khiêm tốn như thế? Ôi ghét quá đi thôi!"
Kiều Mạc Vũ suồng sã vỗ vai ông Mạnh, cười như ăn nhầm nấm:
"Quan hệ của chúng ta đã tốt đến như vậy, còn muốn đi tìm người bên ngoài làm gì? Xem ông kìa, tại sao lại phải xa cách như thế chứ?"
Aha, cái thứ ngốc mê tiền này, tôi đảo mắt cá chết với cô ấy, sau đó cúi đầu chào ông Mạnh:
"Ông Mạnh hậu đãi quá rồi, việc trừ ma tróc quỷ bảo vệ mọi người vốn là việc của chúng tôi, dù có phần thưởng hay không, chúng tôi vẫn sẽ làm, đều là do cảm phục đối với tấm lòng hiếu thảo của nhà họ Mạnh!"
14.
Mạnh Viễn dẫn chúng tôi tìm một mộc sư lành nghề, ngay trong ngày hoàn thành ba thanh kiếm gỗ đào từ khúc Lôi Phách Đào Mộc.
Về phần vụn gỗ, tôi và Kiều Mạc Vũ chia đôi, cả mạt gỗ cũng không thể lãng phí, đều chia nhau gom hết vào hộp.
Quận Lâm Nha tỉnh Sơn Đông, nơi có mộ Lô Sinh, cách không xa nơi này. Mạnh Viễn quả quyết muốn đi cùng ba người chúng tôi, trước khi đi, bà Mạnh còn nhất quyết muốn mời chúng tôi dùng bữa.
Trên bàn ăn, bà Mạnh không nhịn được mà cứ khóc mãi, bà nói ông Mạnh đã năm năm rồi mà mãi không chịu vào luân hồi, chỉ sợ là đang đợi bà.
Cả một bữa cơm, bà kể cho chúng tôi về cuộc sống thời trả, dù có vất vả khó khăn đến thế nào, hai ông bà vẫn không bao giờ có ý nghĩ sẽ buông tay nhau, vĩnh viên không xa cách. Chúng tôi nghe bà kể, khoé mắt ướt át, gói khăn giấy cũng đã sớm không còn tờ nào.
Ăn xong, bà nội Mạnh đưa cho chúng tôi hai tấm séc, tôi kín đáo nhìn lướt qua, trên mặt còn bình thản nhưng trong lòng đã sớm bị hàng số không dài dài trên tấm séc làm cho đầu váng mắt hoa:
"Mong các con chân cứng đá mềm, tiền này, cầm lấy, trên đường mua một ít đồ ăn vặt."
Kiều Mạc Vũ cầm tấm séc trên tay, mặt đầy tâm sự:
"Chuyện đã nghe, tiền đã nhận, quà đã cầm, haiz, không bán mạng là không bàn giao được rồi!"
Nhận đồ thì vui đến váng đầu, trên đường lại lo lắng đến bạc tóc. Tống Phi Phi nghe chúng tôi kể về truyền thuyết mộ Lô Sinh suốt đoạn đường, mặt càng ngày càng trắng:
"Mặc dù tôi thích tìm kiếm sự kích thích, nhưng tìm kiếm sự kích thích và tìm chết vẫn có sự khác biệt về bản chất nhé!"
Mạnh Viễn liếc cô ấy một cái, giọng điệu chứa đầy sự khinh thường và chế nhạo:
"Tống tiểu thư giờ cũng biết sợ cơ à?"
"Hehe, cậu nghĩ cái phép khích tướng vặt vãnh ấy có tác dụng với tôi không?", Tống Phi Phi cười lạnh, "Ai mà trốn thì gọi người kia bằng ông!"
Đám trộm mộ rõ ràng đã chuẩn bị trước, ba trăm vạn đã được chuyển vào một tài khoản nước ngoài, Mạnh Viễn nói tài khoản này cậu ấy đã tìm người kiểm tra, chuyên dùng để rửa tiền, số tiền này sẽ nhanh chóng bị chia thành từng khoản và chuyển đi các quốc gia khác nhau, không thể lấy lại được.
Tôi đã sớm lập đàn chiêu hồn, nhưng khi thắp hương, khói hương xoay quanh bát hương ba vòng rồi tắt. Rõ ràng, linh hồn của ông Mạnh bị người nào đó giam cầm, việc đến mộ Lô Sinh đã trở thành lựa chọn duy nhất của chúng tôi.