15.
Tài xế nhà họ Mạnh đang lái xe, Kiều Mạc Vũ ngồi tựa đầu suy tư, nét mặt trầm ngâm. Sau một lúc, cô quay đầu nhìn tôi:
"Linh Châu, cậu nghĩ bắt ma có tính là tội bắt cóc không?"
Tôi ngẩn người, câu hỏi này có chút thú vị...
“Để mà nói thì không tính là tội chứ?"
"Tớ vừa nghĩ ra một cách kiếm tiền, không biết cô có hứng thú không..."
Mạnh Viễn nhấc mông, cố gắng ngồi cách chúng tôi xa một chút. Quận Lâm Nhai cách đô thành không xa, chúng tôi đã đến địa điểm vào lúc hơn ba giờ chiều.
Mạnh Viễn hối hả thúc giục chúng tôi nhanh chóng hành động, nhưng tôi lại bảo các đệ tử của cậu ta dựng lên lều, sẵn sàng nghỉ ngơi.
"Đã nghỉ cả đoạn đường rồi, tại sao còn nghỉ nữa?"
"Ông tôi còn đang chịu khổ cực kỳ ở đó! Mạng xã hội đã nói rồi, đau khổ mà linh hồn chịu đựng vượt xa thể xác, các cô mau nhanh chóng làm việc đi!"
Kiều Mạc Vũ kéo dây cơ:
"cậu thì biết cái gì! Lô Sinh là người thời nhà Tần, nhà Tần đã qua hơn hai ngàn năm, cậu đã nghĩ đến sự cải biến địa hình không?"
"Muốn tìm mộ của ông ấy, không thể nhìn đường, phải nhìn kia kìa."
Cô chỉ lên bầu trời, nét mặt hãnh diện.
Mạnh Viễn không hiểu:
"Nhìn cái gì, nhìn thời tiết à?"
Tôi ghen tỵ nhìn Kiều Mạc Vũ:
“Đần, đó là thiên văn học."
Đúng vậy, Kiều Mạc Vũ biết về thiên văn học, kỹ thuật được truyền từ thời cổ đại của gia tộc Địa Sư, chỉ khi nắm vững kỹ thuật đọc thiên văn mới có thể trở thành Địa Sư xuất sắc.
Có câu tục ngữ rằng, hạng nhất Địa sư đọc thiên văn, hạng hai Phong Thủy sư tìm nguồn nước, hạng ba là thầy tìm đường. Ngày nay, người mà mọi người hay tìm đến hầu hết đều là Phong Thủy sư bình thường thôi.
Mặc dù Kiều Mạc Vũ vừa ích kỷ vừa tham lam, lại còn sợ chết, ranh ma chước quỷ, mặt dày mày dạn, ngoại hình không đẹp bằng tôi, chiều cao không bằng tôi, sức mạnh không bằng tôi, phép thuật không linh bằng tôi, võ công không cao bằng tôi, nhưng cô ta lại biết đọc thiên văn.
Nghĩ về điều này, trong lòng tôi cảm thấy nhưng nhức, càng nhìn Kiều Mạc Vũ càng ngứa mắt.
16.
Tài xế nhà họ Mạnh không chỉ lái xe giỏi, mà nướng thịt cũng rất ngon. Chúng tôi ăn no uống đủ, bầu trời cũng dần tối. Chẳng mấy chốc, bầu trời đêm yên tĩnh bắt đầu đầy sao lấp lánh.
Kiều Mạc Vũ lấy ra la bàn và hít một hơi sâu:
"Linh Châu, cậu quay đi, đừng có mà học lén!"
Đi cùng Kiều Mạc Vũ thực sự mệt mỏi, bởi vì một ngày phải trợn trắng mắt với cô ấy tám trăm lần, tôi làu bàu đứng lên:
"Lắm chuyện, đừng tào lao nữa, nhanh lên!"
Kiều Mạc Vũ ngẩng đầu, giơ tay chỉ vào bầu trời, miệng không ngừng đọc chú ngữ, sau một lúc mới để tay sau lưng, thở một hơi dài:
"Được rồi, tìm thấy rồi, đi theo tôi."
Con đường đêm rất khó đi, khu rừng này rất hoang vắng, ít người qua lại, thậm chí không có đường, chúng tôi phải kéo nhau cùng leo trèo, sau một lúc, Tống Phi Phi tự nhiên bước đến gần:
“Cậu có nghe thấy không?"
Tôi không ngạc nhiên, chỉ gật đầu:
"Đừng đánh rắn động cỏ, cứ để họ đi theo."
Chưa đi được bao xa, tôi đã phát hiện có người đang theo dõi. Nghe tiếng chân, dường như là có hai người, khả năng họ chính là những kẻ đã trộm xác ông Mạnh.
Sau khi vượt qua một ngọn đồi nhỏ, chúng tôi thấy một bia đá, trên bia khắc một chữ "Lô".
"Trời ơi, cuối cùng cũng tới đây rồi!"
Mạnh Viễn gào lên, đi đầu đoàn đặt bước đầu tiên. Bình minh đã lên, mọi người rảo bước tiến về phía trước, sau gần ba mươi phút, tôi ngước đầu nhìn, cây cổ thụ quen lắm, bia đá cũng quen lắm.
17.
Cổ thụ hình dáng quái dị, vô số u gỗ nổi lên từ thân cây kết thành hình dáng như mặt người. Cái cây như thế không thể tìm ra cái thứ hai trên ngọn núi này.
"Moá nó, chúng ta nãy giờ đi vòng tròn à? Kiều Mạc Vũ, cậu có biết đường thật không đấy?"
Tôi ngồi bịch xuống một tảng đá, xoa bóp bắp chân đau muốn chếch của mình. "Vân che nguyệt, quỷ đánh tường, chúng ta đã gặp quỷ đánh tường rồi. Giờ chỉ cần giết con quỷ kia, chúng ta ắt có thể ra ngoài."
Viu một cái, Mạnh Viễn trốn sau lưng Tống Phi Phi:
"Tiến lên, các cậu! Tôi không chạy, tôi ở lại đây cổ vũ cho mấy người!"
Vốn dĩ giết quỷ không phải nhẹ nhàng, nhưng giờ đây, trong tay tôi là kiếm Lôi Phách Đào Mộc ngàn năm, thêm cả Thông Bảo Đại Ngũ Đế đó. Đâu khác gì thách đấu lập acc mới chơi với đồng đoàn.
Quả nhiên, ngay khi tôi chuần bị tung tiền xu lên trời, hơi sương đen xung quanh liền nhanh chóng rút đi. Tôi rút thêm thanh kiếm gỗ, sẵn sàng dạy ma, Kiều Mạc Vũ lại cười cười ngăn tôi lại:
"Đại sư uy vũ, con quỷ nhỏ kia đã chạy mất rồi!"
Tôi vòng ra phía sau tấm bia đá, dễ dàng phát hiện ra một trận pháp triệu hồn được khắc đơn giản. Những quỷ hồn trong vòng vài trăm dặm sẽ không thể kiềm chế sự hấp dẫn của tấm bia đá này, họ tự dâng xác đến làm lá chắn cho tầm bia này.
Kiều Mạc Vũ và tôi ngồi chống lưng vào tấm bia đá, cô ấy móc điện thoại ra chụp lại trận pháp:
"Quá đỉnh, trận này dùng trông nhà còn tốt hơn nuôi chó nữa, để tôi chụp lại về nhà bày lại mới được."
Mạnh Viễn một lần nữa lặng lẽ lùi lại, cố gắng cách chúng tôi xa nhất có thể. Giải quyết phiền phức xong, con đường phía trước chúng tôi lộ ra, ngay dưới chân là một vách đá dựng đứng.
Kiều Mạc Vũ nhìn xuống khoảng không sâu hoắm kia, sắc mặt dần trở nên khó coi:
"Mộ nằm ở đáy thung lũng."
Trợ lý của Mạnh Viễn lấy ra một thiết bị có hình dạng kỳ quặc từ túi và ném nó xuống thung lũng. Sau một lúc, anh ta quay lại nói với Mạnh Viễn, khuôn mặt trắng bệch:
"Thiếu gia, từ đây xuống đáy thung lũng, cao hơn 860 mét."
18.
Mạnh Viễn lấy một vài túi đồ ra, dựa vào hình dạng của chúng, không khó đoán ra đây là mấy cái dù lượn mà Tống Phi Phi hay chơi:
"Đại ca bình tĩnh, đi xuống thì dễ thôi, nhưng lúc lên thì phải làm thế nào?"
"Tôi đã nhắn cho quản gia, sáng sơm mai sẽ có người lái trực thăng đến đón chúng ta."
Mạnh Viễn và trợ lý của anh, Tần Duệ, bắt đầu sửa soạn mấy chiếc dù lượn. Kiều Mạc Vũ mặt đầy lo âu:
"Bay dù lượn giữa đêm? Mấy người có điên không? Có biết rằng dưới thung lũng có bao nhiêu cái cây không? Rồi vách đá nữa, mấy người không nhìn thấy có bao nhiêu cây mọc ngang ra hả?"
Mạnh Viễn nhìn chằm chằm cô ấy một lúc, sau đó xoè tay:
"Trả lại cho tôi chuỗi Xá Lợi, thanh kiếm gỗ đào và Thông Bảo Đại Ngũ Đế."
Kiều Mạc Vũ nín bặt. Tôi liếc ra sau:
"Còn không ra? Nếu không ra, chúng tôi sẽ xuống trước."
"Đợi, đợi một chút!"
Kiều Mạc Vũ và Mạnh Viễn mở to đôi mắt, kinh ngạc nhìn hai người đàn ông bất ngờ xuất hiện từ phía sau cây.
Cả hai người khoảng độ tuổi 30, người cao có vẻ dễ nhìn hơn, không đen đúa thấp bé như người còn lại.
“ Hai vị này xưng hô là gì?"
Hai người là anh em, người cao hơn là em trai tên Lô Tuấn, người thấp hơn là anh trai tên Lô Dũng.
"Các người có phải là hậu duệ của Lô Sinh?"
"Ông Mạnh, là các người bắt cóc ông ấy, có đúng không?"
Nghe ra những điều này, Mạnh Viễn nghiến răng, hết sức bình sinh nhào tới, lại bị Tống Phi Phi giữ chặt. Lô Tuấn cười và gật đầu nhẹ về phía Mạnh Viễn:
"Nghe nói nhà Họ Mạnh có tiền có thế, chúng tôi đành phải mượn sức họ thôi."
Theo Lô Tuấn, hai người là hậu duệ của Lô Sinh, lần này họ vào mộ Lô Sinh để lấy "Lô gia chân truyền bí pháp" mà Lô Sinh đã để lại.
19.
"Tổ tiên có lệnh, chỉ những người xứng đáng mới có thể kế thừa trọn vẹn y bát của người. Lô gia bí pháp được truyền trong tộc vốn cũng chỉ có ba phần, bảy phần còn lại được viết trong bí tịch táng cùng tổ tiên. Hậu duệ Lô gia, từng thế hệ đều đặt việc tìm kiếm bí tịch đó là mục tiêu cả đời.”
Khích lệ đời sau quật mồ mình, ai làm tốt thì có thưởng? Vị tà đạo sĩ Lô Sinh này, tính cách cũng phóng khoáng quá đi.
"Y bát hay bí tịch gì gì nhà mấy người thì liên quan gì đến ông nội tôi, sao các người lại bắt cóc ông ấy?"
Nghe lý do, Mạnh Viễn tức phát rồ. Suốt đoạn đường đi, cậu luôn suy nghĩ xem rốt cuộc ai mang danh họ Mạnh đi gây thù chuốc oán, nghĩ đến đủ loại các đối tủ thương trường, nhưng tuyệt không ngờ đến, người ta chỉ nghe đến danh tiếng của gia đình cậu mà làm vậy.
Lô Tuấn cười haha, không kiêng nể mà vỗ vai Mạnh Viễn:
"Người ta hay nói cậu là thái tử gia Bắc Kinh, nói gia đình cậu tiền đè chết người, người ta còn nói là không đỉnh lưu nào so được với cậu, cậu không biết đấy thôi,”
Tống Phi Phi nghe vậy, không nhịn được mà sút cho cậu một cái:
"Huênh hoang cho lắm vào! Mãng phu vô tội, vì hoài bích mà có tội, cậu không nghe câu này bao giờ à? Ngày ngày lái xe sang đi rong khắp đường phố, cứ như sợ không ai biết nhà cậu lắm tiền ấy!”
Mạnh Viễn im lặng, đôi mắt cậu đỏ bừng, há miệng mãi không thốt ra lời, sau một lúc thì giơ tay tát mạnh vào mặt mình.
Thấy không ổn, Tống Phi Phi nắm chặt vai cậu, an ủi:
"Ơ kìa, cậu làm cái gì vậy hả? Vừa nãy là tôi nói không đúng, là tôi đổ lỗi cho nạn nhân, là tôi victim blaming, cậu đừng để bụng mà. Chuyện của ông Mạnh, không thể nói đều là do cậu, tôi thật là sai rồi!"
Ông của Mạnh Viễn vẫn đang ở trong tay hai anh em họ Lô, chúng tôi buộc phải nghe theo chỉ dẫn của Lô Tuấn.
Tống Phi Phi cùng Kiều Mạc Vũ dẫn đầu, Mạnh Viễn và Tần Duệ đi với hai anh em họ Lô, còn tôi kỹ thuật không tốt bằng họ, tự mình bay lấy một chiếc dù.
Bầu trời tối như mực, vách đá dốc dựng sâu không thấy đáy, còn tiếng gió rít qua tai. Mặt tôi bị gió thổi rát,ánh đèn phía trên dần mỏng manh như thể ánh sáng dần bị bóng tối nuốt chửng.
Gió quá mạnh, phổi tôi như bị treo lên, hít thở cũng trở nên nặng nề, cơ thể tôi như bị đánh lừa, cảm giác đây không phải là lơ lửng trên không trung gần ngàn mét, mà là bị nén xuống đại dương sâu ngàn trượng, thật là kích thích chếc đi được!
Bình luận facebook