• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Em trai tằm (2 Viewers)

  • Phần 3

7.

Mẹ tôi cả ngày trốn trong nhà, không biết đang làm gì.

Bà ta liên tục cảnh cáo tôi, bảo tôi mấy hôm nay không được phép vào phòng em trai.

Tôi nhân lúc bà ta không để ý, lén nhìn qua khe cửa.

Trong phòng tối đen, em trai tôi ngủ say, nằm sấp trên đống lá dâu.

Không biết vì sao cơ thể em tôi lại biến thành màu đỏ quỷ dị, chỉ chừa mỗi phần chi dưới vẫn trắng như tuyết.

Tơ tằm sản xuất trong làng vẫn ùn ùn bán ra ngoài.

Tôi không khỏi thở dài trong lòng, xem ra Tiểu Yến không hề nghe lời tôi.

Mấy hôm sau, tằm người mà làng tôi nuôi bắt đầu xảy ra biến đổi.

Suy cho cùng, ngày đêm nhả tơ sẽ khiến những người đàn ông đó sức cùng lực kiệt.

Những sợi tơ đó không còn hương thơm mê người nữa, bắt đầu bốc lên mùi hôi thối.

Cả làng ngập trong mùi hôi thối khó ngửi, khiến người ta không chịu nổi mà phải bịt mũi.

Chất tơ không còn trắng trong nữa, dần dần ngả sang màu vàng.

Người bên ngoài đến mua tơ, thấy hàng hóa như vậy thì lập tức quay đầu rời đi.

Những người phụ nữ trong làng ôm đống tơ tằm kém chất lượng, than ngắn thở dài trước cửa nhà.

Chính vào lúc này, cuối cùng mẹ tôi cũng hài lòng đi ra khỏi phòng.

Bà ta lấy ra một bộ quần áo tơ tằm mới tinh, kiểu dáng hoa văn vô cùng độc đáo.

Những người phụ nữ trong làng thấy bộ quần áo độc đáo như vậy thì nhanh chóng vây quanh.

“Đây là mẫu quần áo được làm từ tơ tằm mới của nhà chúng tôi. Cho dù nặng 200 cân, mặc lên người vẫn khiến cơ thể trở nên thon gọn.”

Câu nói này làm cho đám phụ nữ kia cảm thấy chấn động.

“Thật không, bộ quần áo này thần kỳ đến thế sao?”

Dì Từ vui vẻ chạy đến:

“Bộ đồ đẹp cỡ này mà tôi vẫn có thể mặc vừa ư?”

Mẹ tôi nhíu mày, không hài lòng nói:

“Tôi lừa mọi người làm gì?”

Nói xong, bà ta đưa bộ quần áo trong tay cho cô gái có thân hình mập nhất trong làng.

Vài người trong đó, bao gồm cả dì Từ cũng vui vẻ lấy quần áo, về nhà thay ngay.

Quả nhiên, dưới đường nét của bộ quần áo tơ tằm, dáng người của họ thật sự trở nên thon thả hơn.

Vòng eo mảnh khảnh cứ như thời thiếu nữ vậy.

Mọi người thấy rõ hiệu quả, nóng lòng muốn lấy bộ quần áo đó để mặc ngay.

Mẹ tôi nói, không bao lâu nữa sẽ sản xuất được mấy lô tằm giống vậy.

Tôi lo lắng nhìn về phía phòng em trai tôi.

Không biết mẹ tôi làm gì mà có thể dệt được bộ quần áo kỳ lạ đến vậy.

Mặc dù Tiểu Yến vẫn nở nụ cười, nhưng nhìn qua cực kì gượng ép.

Sau khi mọi người giải tán, em trai tôi không ngừng vặn vẹo cơ thể đỏ như m/á/u trong đống lá dâu vụn.

Tính tình của nó trở nên hung hăng hơn, gào thét:

“Mẹ, đến bao giờ con mới được ăn hả?”

Mẹ tôi vội chạy lại dỗ dành nó:

“Con ngoan, đừng vội, đợi đến khi con hoàn toàn trở thành tằm m/á/u thì có thể thoải mái ăn đồ hiến tế rồi.”

“Đợi thêm hai ngày nữa nhé, mẹ đảm bảo con sẽ no nê.”

Hiến tế?

Tôi đột nhiên nhớ lại tình cảnh ban nãy: Nhân lúc Tiểu Yến không chú ý, mẹ tôi lén nhặt vài sợi tóc rụng của cô ta.

Trong lòng tôi có dự cảm không tốt, dọn dẹp nhà xong, vội vàng chạy đi tìm Tiểu Yến.

Cô ta đang nấu ăn trong bếp, vừa thấy tôi thì tươi cười:

“Em vừa định đi tìm chị thì chị đến.”

Cô ta thấy mẹ tôi không ở gần đây, lén lấy túi thơm trên người ra.

“Mấy hôm nay em lén thêu, bên trong túi có bỏ hoa dành dành đó. Tặng chị nè.”

Tôi kinh ngạc nhìn cô ta, đây là lần đầu tiên tôi nhận được quà.

Cô ta chống kệ bếp ho một lúc, sau đó nhìn lên bầu trời bên ngoài sân.

“Ước gì ngày ấy em nghe lời chị, không gả đến đây.”

Cô gái hoạt bát trước kia, mới chỉ một thời gian ngắn đã biến thành dáng vẻ thế này.

Tôi cầm túi thơm trong tay, chợt nghĩ ra một ý tưởng táo bạo.

Ban đêm, tôi lén đánh thức Tiểu Yến dậy:

“Suỵt, mau đi theo tôi.”

8.

Cô ta khó hiểu nhìn tôi.

Tôi kéo tay cô ta, nhỏ giọng nói:

“Đừng lên tiếng, nhỡ bị em trai và mẹ tôi phát hiện, cô chạy không thoát đâu.”

“Đợi khi em trai tôi thành tằm m/á/u, không chỉ đơn giản là hút m/á/u cô thôi đâu, còn không mau chạy đi.”

Cô ta nghe tôi nói xong thì trở nên sợ hãi, vội vàng xách túi vải đi theo phía sau tôi.

Hôm nay mẹ tôi vẫn luôn bận rộn chuẩn bị việc hiến tế, chưa từng ra ngoài.

Tôi dẫn Tiểu Yến rón rén đi ra sân.

Cổng bị khóa, bây giờ chỉ có thể trèo tường ra ngoài.

“Tiểu An, nếu em chạy trốn thì có ảnh hưởng đến chị không?”

Hai tay tôi đỡ người Tiểu Yến, cố gắng hết sức nâng cô ta lên.

Tôi thở hổn hển nói:

“Không sao, cô mau chạy đi. Sắp không kịp nữa rồi.”

Vẻ mặt Tiểu Yến biết ơn nhìn tôi, dặn dò:

“Chị nhất định phải đeo túi thơm em tặng bên mình hàng ngày nha.”

Đúng lúc này, phòng em trai tôi đột nhiên sáng đèn.

Năng lượng ánh sáng đỏ đó khiến cửa sổ chấn động kêu ong ong, một con tằm khổng lồ đỏ như m/á/u lao ra cửa, chính là em trau tôi.

Tơ m/á/u như muốn xé toạc bầu trời, kỳ lạ là nó không đuổi theo Tiểu Yến, cứ thế lao về phía tôi.

Không ngờ, Tiểu Yến thấy vậy, lập tức đẩy tôi về phía tơ m/á/u:

“Nếu chị đã muốn làm người tốt thì ch/et thay tôi luôn đi.”

Nói xong, cô ta nhanh chóng cầm túi vải, nhảy xuống bên kia bức tường.

Tôi nhìn về hướng cô ta chạy trốn, đầu ngón tay hơi run lên.

Hoá ra cô ta đã biết từ trước rồi, biết bản thân sắp bị hiến tế, không sống được bao lâu nữa.

Tôi lấy túi thơm mà cô ta tặng cho tôi ra xem, hoá ra trong đó có giấu ngày sinh tháng đẻ của Tiểu Yến.

Cô ta đồng ý theo tôi chạy trốn tối nay, chỉ là muốn trước khi bỏ trốn, vừa vặn để tôi ch/et thay cô ta.

Nhưng cô ta không biết, những tơ tằm đó không thể làm tổn thương tôi được.

Chúng nhẹ nhàng nâng cơ thể tôi lên, giúp tôi chạm chân xuống đất một cách nhẹ nhàng.

Cái gọi là nghi thức hiến tế, chẳng qua chỉ là cái cớ tôi lừa mẹ tôi năm đó mà thôi.

Cho dù thế nào, tằm m/á/u hoàn thành, mục tiêu của tôi cuối cùng cũng đạt được.

Khi mẹ tôi kích động đi từ trong nhà ra, chỉ thấy một mình tôi đứng trước tằm m/á/u.

“Tiểu Yến đâu?”

Sắc mặt bà ta tái nhợt.

“Con dâu ngoan của mẹ chạy lâu rồi.”

Tôi mệt mỏi trả lời.

Mẹ tôi nghe thế, lập tức hoảng hốt:

“Có phải mày thả nó đi rồi đúng không? Con ranh ch/et tiệt này, mày biết con trai tao cần chất dinh dưỡng cơ mà!”

Nói xong, tay bà ta giơ cao, ngay khi bàn tay của bà ta sắp tát lên mặt tôi, những sợi tơ m/á/u đó lập tức quấn chặt lấy tay bà ta, khiến bà ta không thể động đậy.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mẹ tôi, tôi không nhịn được nói:

“Đúng là con trai ngoan của mẹ đang cần chất dinh dưỡng.”

“Dù sao mẹ cũng đã dùng m/á/u nuôi nó bao năm nay, cho ăn thêm một bữa nữa thì đâu có sao nhỉ.”

Mẹ tôi kinh sợ nhìn tôi:

“Con ranh ch/et tiệt này, mày muốn làm gì hả?”

Tôi nghịch những sợi tơ m/á/u trong tay, cảm thấy buồn cười nhìn bà ta:

“Tôi muốn làm gì ư?”

“Đương nhiên là dùng bà để nuôi tằm m/á/u của tôi rồi, nếu không, bà nghĩ tôi dạy bà bí quyết nuôi tằm để làm gì?”

Môi mẹ tôi run cầm cập, không thốt nổi lên lời.

Vô số sợi tơ m/á/u bay lên từ phía sau tôi, quấn quanh người mẹ tôi.

Chúng không ngừng hút lấy hút để m/á/u thịt của mẹ tôi, dần dần hình thành một cái kén m/á/u dưới những lớp tơ đỏ.

Tôi chậm rãi bước tới, vuốt ve cái kén rồi nói:

“Nếu không phải năm đó bà nhẫn tâm ném tôi vào trong đống tằm ch/et.”

“Làm sao tôi học được những điều này...”

9.

Một đêm trôi qua, kén m/á/u đã hấp thụ xong người bên trong.

Sau khi em trai tôi biến thành một con tằm m/á/u, nó hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ để lại cơ thể cho tôi sử dụng.

Và đây, chính xác là điều tôi muốn.

Tôi lấy ra một con tằm m/á/u màu sẫm, thân hình chỉ nhỏ bằng một con giun đất.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve nó, đặt nó bên cạnh em trai mình.

Trong chớp mắt, con tằm m/á/u nhỏ này nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể em trai tôi, sau đó biến mất không dấu vết.

“Nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Nói xong, tôi xoay người đi ra khỏi sân.

Tôi chưa kịp đi tìm Tiểu Yến thì đã nhìn thấy phái nữ trong làng ai ai cũng diện quần áo mới.

Họ vui vẻ ngắm nhìn vóc dáng của mình:

“Sau khi tôi mặc bộ đồ này lên, vòng eo thực sự thon thả như hồi còn trẻ vậy.”

Rõ ràng ban đầu mẹ tôi chỉ lấy ra mấy bộ thôi mà, số quần áo trên người những người này từ đâu mà ra?

Tôi đến chỗ đám đông đang tụ tập, nhanh chóng phát hiện Tiểu Yến đang che mặt đứng ở giữa.

Cô ta một tay cầm quần áo tơ tằm, một tay nhận tiền.

Khi Tiểu Yến nhìn thấy tôi xuất hiện trước mặt, sững sờ trong giây lát rồi mỉa mai:

“Chị vẫn còn sống sao?”

“Nhưng chẳng không sao cả, bây giờ tôi đã nắm được phương pháp nuôi tằm m/á/u rồi.”

“Có loại quần áo được làm bằng tơ tằm m/á/u này, tôi có thể kiếm rất rất nhiều tiền.”

Nhìn vẻ mặt tham lam của cô ta, tôi tức giận cảnh cáo:

“Cô chỉ lén học được một chút kiến thức mà cũng dám luyện tằm m/á/u à?”

“Cô có biết thứ này sẽ hại ch/et bao nhiêu người không?”

Tiểu Yến hung dữ nhìn tôi:

“Bớt dọa tôi đi, đừng tưởng chỉ có nhà chị mới có thể luyện được.”

Những phụ nữ tụ tập xung quanh nghe cuộc đối thoại của chúng tôi xong thì cũng hét lên:

“Đúng thế, chẳng lẽ chỉ cho phép nhà cô được bán giá cao hả?”

“Nếu không phải cô gái này có lòng tốt, chỉ cho chúng tôi phương pháp này thì tất cả tiền đều chảy hết vào nhà các cô rồi!”

Đám người này càng nói càng kích động, sợ làm hỏng con đường kiếm tiền nên nghe lời Tiểu Yến nói, bắt đầu ném hết đồ trong tay vào người tôi.

Tôi nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy nực cười.

“Được được được. Tôi chờ các người luyện ra tằm m/á/u.”

“Đừng để đến khi chưa kịp luyện ra thì đã mất mạng trước rồi.”

Sau đó, chưa đến ba ngày, phụ nữ trong làng đều đến gõ cửa nhà tôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom