• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Em trai tằm (4 Viewers)

  • Phần 2

4.

Ngày em tôi kết hôn, những cô gái trong làng vừa ghen tị vừa tiếc nuối.

“Ngưỡng mộ Tiểu Yến quá, sau này không thiếu tơ tằm để may quần áo nữa rồi.”

“Cô ta chỉ thấy cái lợi trước mắt mà xem nhẹ lời cậu nói. Ai mà biết được tên bệnh hoạn kia có thể sống được bao lâu?”

Các cô gái vây quanh cửa sổ nhà Tiểu Yến, không ngần ngại mà lớn tiếng nói.

Nhân lúc mẹ tôi không chú ý, tôi lén trốn ra khỏi nhà, thở hổn hển chạy đến trước cửa nhà Tiểu Yến.

Nghĩ đến ánh mắt hôm trước của mẹ và em trai tôi, trong lòng tôi không tránh khỏi cảm thấy do dự.

Thế rồi, sau một lúc, tôi vẫn gõ cửa nhà cô ta.

“Vào đi.”

Giọng của Tiểu Yến nghe rất dịu dàng.

Cô ta đang ngồi trước gương, trên người mặc bộ váy cưới màu đỏ, cầm chiếc khăn tơ tằm trong tay.

Trên mặt cô ta hiện lên vẻ vui mừng và mong đợi khó nói.

“Tiểu An, chị đến đây đi. Xem thử mẹ em trang điểm cho em có đẹp không?”

Tôi không trả lời cô ta, chỉ kéo tay cô rồi thấp giọng nói:

“Cô thật sự muốn gả cho em trai tôi sao?”

Tiểu Yến cứng đờ, nhìn tôi khó hiểu:

“Sắp đến giờ lành rồi, sao giờ chị còn nhắc đến chuyện này?”

Tôi vụng về cân nhắc lời nói:

“Không phải, ý của tôi là, cô biết em trai tôi nó…”

“Cho nên bây giờ nếu cô hối hận vẫn còn kịp. Tôi… Tôi có thể giúp cô chạy trốn.”

Nào ngờ, Tiểu Yến nghe tôi nói xong thì thay đổi sắc mặt.

Cô ta tức giận chỉ ra ngoài cửa sổ:

“Chị cũng giống bọn họ, ghen tị với tôi có đúng không?”

“Chị sợ sau khi tôi gả vào nhà chị sẽ cướp đi những phần tơ tằm dành cho chị, thế nên mới chạy đến đây nói những lời này.”

Tôi vội xua tay, định giải thích với cô ta nhưng không dám nói ra sự thật.

Dáng vẻ này trong mắt cô ta càng giống như tôi đang giấu đầu lòi đuôi, không thể biện hộ.

Tiểu Yến đẩy tôi ra ngoài cửa, không chịu nghe tôi nói thêm câu nào nữa.

Tôi nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, chỉ đành bất lực chạy về nhà.

Đến ngày cưới, em trai tôi vẫn nằm yên trong phòng, thân thể nó thực sự quá mập.

Bây giờ đã mập đến mức không thể đứng dậy nổi.

Nó quan sát nhất cử nhất động của cô dâu mới qua khe cửa, không ngừng lẩm bẩm:

“Người này được đó, đủ để mình ăn thật lâu.”

Cô dâu bên ngoài mỉm cười vui vẻ, chú rể bên trong thèm chảy nước miếng.

Tất cả mọi người đều khen ngợi, khen cuộc hôn nhân này xứng đôi quá.

Nhưng trong đêm kết hôn, Tiểu Yến không cười nổi nữa…

Khi tất cả khách khứa trong làng đã giải tán, mẹ tôi nắm tay Tiểu Yến, dắt cô ta đến trước phòng em trai tôi.

“Nào, đến gặp chồng của con đi.”

Lúc em trai tôi xuất hiện trước mặt Tiểu Yến, vẻ mặt cô ta bàng hoàng, không kìm nén được mà lùi về sau mấy bước.

Thân hình mập mạp của nó so với hình thể nhỏ nhắn của cô ta, thật sự có khoảng cách rất lớn.

Cho dù lấy tất cả số tằm mập nhất trong làng cộng lại, cũng chưa bằng một nửa em trai tôi.

Tôi trốn sang một góc, nhìn mẹ tôi khoá cửa lại, mặc kệ sự van xin của Tiểu Yến.

“Tôi tặng cho mẹ cô bao nhiêu quà cáp như thế, đã vào nhà tôi thì đừng nghĩ đến việc chạy thoát.”

Dưới ngọn nến cưới vẫn chưa tàn, vô số sợi tơ đen phản chiếu trên cửa sổ, quấn chặt lấy thân thể Tiểu Yến.

Cho đến khi không còn nghe thấy tiếng la hét nào nữa…

5.

Sau khi em trai tôi kết hôn, tơ tằm nó nhả ra càng lúc càng nhiều.

Cơ thể Tiểu Yến ngày càng gầy gò, vậy mà cô ta vẫn có thể chịu đựng đau đớn thể xác, dỗ cho em trai tôi vui vẻ.

“Mẹ ơi, mẹ kiếm cho con cô vợ này tốt quá.”

Em trai tôi nằm trong lòng Tiểu Yến, nheo mắt nói.

Bấy giờ Tiểu Yến không còn hoảng sợ nữa, nhìn hai đứa nó giống như một cặp vợ chồng hạnh phúc mới cưới vậy.

Nhưng dần dần, số người đến nhà tôi mua tơ tằm càng lúc càng ít đi.

Mẹ tôi lo lắng ngồi lẩm bẩm trước cửa:

“Những sợi tơ này vẫn giống trước đây mà.”

Nói xong, bà tiến lại gần, ngửi ngửi chỗ tơ tằm đó, vẫn không tìm ra manh mối nào.

Đúng lúc này, vài cô gái trong làng xách túi lớn túi nhỏ đi ngang qua, mẹ tôi lập tức chặn họ lại hỏi:

“Lô tơ tằm này của nhà tôi rất tốt, mua một ít về may quần áo nhé?”

Ai ngờ, những cô gái thường xuyên tranh giành trước đây lại thay đổi sắc mặt:

“Ôi chao chị dâu, tơ tằm nhà chị thực sự quá đắt!”

Nói xong, một trong số họ xách túi lên:

“Chị xem này, tơ tằm nhà lão Trương mới nhả ra không thua kém gì nhà chị, mà giá chỉ bằng một nửa giá nhà chị thôi.”

Mẹ tôi không tin, lật đi lại lật xem chỗ tơ đó.

Tơ tằm này trắng mịn mềm mại, toả hương ngào ngạt, không hề thua kém tơ mà em trai tôi nhả.

“Tôi nói đúng chứ, tơ tằm nhà người ta không chỉ rẻ mà còn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Lúc này, tôi mới phát hiện ra thím Trương đang đứng ở đằng xa, vẻ mặt đầy khiêu khích nhìn về phía nhà tôi.

Mẹ tôi tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, liên tục giậm chân.

Bỗng nhiên, bà ta nhìn sang tôi.

“Có phải mày nói ra cách nuôi tằm không?”

Tôi vội xua tay:

“Không phải con, con vẫn luôn làm việc ở sân sau mà, làm sao ra ngoài được.”

Mẹ tôi trừng mắt nhìn thím Trương, nói:

“Muốn so với tơ tằm nhà tôi hả, bà còn non lắm.”

Nói xong, bà ta tức giận xông vào phòng em trai.

Khi tôi xoay người, vừa vặn phát hiện Tiểu Yến đang đứng trong góc.

Cô ta đang nhìn về bên này.

Khoảnh khắc chạm ánh mắt tôi, cô ta chột dạ nhìn sang chỗ khác.

Không ngờ sau đó, trong làng lại có thêm vài hộ gia đình nuôi được tơ tằm tốt.

Những người phụ nữ trong làng thấy nhà mình sản xuất được tơ tằm trắng mịn mềm mượt như vậy thì cực kì vui vẻ, miệng cười như hoa nở.

“Ôi chao, bây giờ con trai tôi cũng có thể nhả ra số tơ tằm tốt mà trước đây tôi không giành được.”

“Mấy ngày hôm nay nhà tôi vận chuyển tơ ra ngoài làng bán, bán được với giá rất cao.”

“Đúng rồi, tôi phải về nhà cho chồng tôi ăn nhiều hơn mới được! Nhả ra nào phải là tơ tằm, rõ ràng là tiền đó!”

Mẹ tôi tức giận đỏ cả mắt.

Trong nhà tích trữ rất nhiều tơ mà không thể bán đi với giá tốt.

Bà ta về nhà, tát cho Tiểu Yến một phát:

“Chắc chắn là do mày không chăm sóc tốt cho con trai tao!”

Tiểu Yến oan ức, nước mắt giàn giụa.

Em trai tôi bò ra từ trong đống lá dâu, tức giận hỏi:

“Mẹ, làm sao những người đó biết được phương pháp này?”

“Những con tằm đó làm sao nhả ra tơ giống con được?”

Mẹ tôi đảo mắt, lạnh lùng nhìn tôi, rồi lại nhìn sang Tiểu Yến.

“Nếu bọn họ biết rồi thì dù là đại la thần tiên cũng chẳng ngăn nổi.”

“Giờ chỉ đành khổ cực cho con trai ngoan của mẹ thôi.”

Nói xong, bà ta dẫn em trai ra một góc xa xa, không biết nói với nhau cái gì.

Tiểu Yến nằm dưới đất, một tay che má, ý cười trong mắt không thể che giấu nổi.

Thấy vậy, tôi cảm thấy nghi hoặc.

Không ngờ, từ đó trở đi, người trong làng càng ngày càng điên cuồng.

6.

Tất cả những đàn ông trong làng đều biến mất.

Phương pháp nuôi tằm dường như được lan truyền khắp làng chỉ trong một đêm.

Trong sân nhà ai cũng tràn ngập hương thơm ngào ngạt của tơ tằm.

Những người đàn ông đó ngày đêm lê lết thân hình mập mạp, nằm trong nhà nhả tơ, không ngừng nghỉ một phút giây nào.

Tơ tằm trắng như tuyết dần dần xuất hiện ở khắp mọi nơi, tựa như muốn che phủ cả làng vậy.

Đêm khuya, tôi đang nằm trên giường, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ bên ngoài.

Tôi ngồi dậy, nhìn qua khe cửa, hóa ra là Tiểu Yến.

Cô ta đeo mạng che mặt, nhẹ nhàng đi ra khỏi sân.

Tôi lặng lẽ bám theo cô ta.

Một vài phụ nữ trong làng đã chờ sẵn ở đó từ lâu.

“Ai da, sao giờ cô mới tới.”

“Phương pháp lần trước cô chỉ cho chúng tôi quả thật rất hữu ích, tơ tằm người đàn ông đó nhả ra cực kì tốt.”

Thím Trương chen lên trước đám đông, vội vàng nói:

“Nhưng mà, đồ cô đưa cho chúng tôi hết mất rồi, hai ngày nay tơ nhả ra không nhiều như trước nữa.”

“Lần này cô có đem tới không?”

Bấy giờ, Tiểu Yến không giống dáng vẻ ngoan hiền, thật thà trước mặt mẹ tôi nữa.

Mắt cô ta sáng rực, lấy từ trong lòng ra rất nhiều chai lọ nhỏ.

“Đương nhiên là tôi phải đem đến rồi.”

“Nhưng mọi người biết mà, lấy máu của con tằm béo đó có nguy hiểm biết bao.”

Mọi người nghe thế thì lập tức nói:

“Yên tâm, chúng tôi cũng mang đồ đến đây!”

Họ nhao nhao lấy ra rất nhiều tiền và trang sức, nhét vào tay Tiểu Yến.

“Những thứ này cho các người. Chỉ cần cho tằm trong nhà các người ăn, sau đó nuôi bằng m/á/u thịt là được.”

“Chúng ta thống nhất với nhau rồi, 50% lượng tơ tằm mà nhà các người sản xuất sẽ thuộc về tôi.”

Những người phụ nữ đó liên tục đồng ý, Tiểu Yến vui vẻ mang đồ về nhà.

Khi Tiểu Yến đang đắc ý ngắm nghía trang sức trên tay, tôi đứng phía sau gọi cô ta lại.

Cô ta cảnh giác nhìn tôi, ôm chặt những món đồ trang sức đó.

“Là cô nói bí quyết nuôi tằm cho mọi người trong làng?”

Tôi lặng lẽ nhìn cô ta.

Vẻ mặt Tiểu Yến lập tức trở nên hoảng sợ, khóc lóc nói với tôi, vẻ như rất oan ức:

“Tiểu An, chị biết cái nhà đó đáng sợ thế nào mà.”

“Ngày nào em cũng bị hút m/á/u, không biết có thể sống đến khi nào nữa đây?”

“Em… Em chỉ nghĩ là, nếu như không có ai đến nhà chúng ta mua tơ thì em sẽ không bị hút m/á/u nữa. Em xin chị, chị đừng nói với mẹ chúng ta nhé.”

Nghe lời van xin của cô ta, tôi không tránh khỏi thấy hơi mềm lòng.

Nếu như mẹ tôi biết Tiểu Yến khiến cho bà ta không bán được tơ, hậu quả…

“Tôi sẽ không nói với người khác, nhưng mà, phương pháp này nếu người khác dùng thì không có tác dụng đâu.”

“Cô mau bảo họ dừng lại đi, không thể dùng m/á/u của em trai tôi cho tằm ăn nữa.”

Tiểu Yến nghe tôi nói xong, không ngừng hứa hẹn.

“Chị yên tâm, chỉ cần chị đừng kể chuyện này với mẹ, ngày mai em sẽ nói với họ ngay.”

Nghe thế, trái tim tôi vẫn treo lơ lửng.

Người trong làng nếm được vị ngọt của việc nuôi tằm rồi, thật sự có thể dừng lại sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom