-
Phần 1
- Tác giả
- FB Mắt Nâu.
- Thể loại
- Huyền Huyễn
- HE
- Truyện Ma
- Đô Thị
- Linh Dị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 4P
- Lượt đọc
- 506
- Cập nhật
1.
Trời vừa hửng sáng, mẹ tôi nhét cho tôi một bó lá dâu lớn.
“Mau mang đến cho em trai mày đi, hôm nay là ngày nhả tơ, không thể để con trai ngoan của tao bị đói được.”
Tôi buồn ngủ díu cả mắt, ôm lá dâu đi ra sân sau.
Em trai tôi là báu vật đắt giá nhất trong làng, sợi tơ nó nhả ra đều là sợi tơ mềm mượt nhất.
Tơ tằm tỏa ra hương thơm ngào ngạt khiến con người ta chìm đắm.
Các cô gái trong làng mong ngóng những sợi tơ ấy bấy lâu, chỉ chờ đến hôm nay để giành lấy, may nên những bộ quần áo đẹp.
Bước vào trong sân, tôi nghe được những âm thanh rì rầm.
Giọng nói the thé của dì Từ vang lên trong đám đông:
“Tôi đợi ở đây từ nửa đêm rồi, hôm nay nhất định phải giành được.”
Thím Trương vẫn luôn đối chọi với dì ấy không hài lòng:
“Này này này, nói giống như chỉ có mình bà vậy, tôi xem hôm nay ai dám tranh với tôi?”
Nghe họ cãi nhau, tôi bất lực lắc đầu.
Mỗi lần em trai tôi nhả tơ, không phải ai muốn lấy thì lấy.
Đợi đến lát nữa thì họ sẽ biết thôi.
Lúc này, trong phòng em trai tôi vang lên âm thanh ma sát trên mặt đất.
Chắc là nó đói rồi, tôi vội vàng đẩy cửa nhét lá dâu vào.
Sau đó, tôi nhìn thấy trong phòng đầy những vụn lá được gặm nhấm qua, em trai tôi đang lê thân hình mập mạp đi quanh phòng.
Nước da nó trắng ngần, lượng mỡ tích tụ khắp người khiến cho bụng căng ra từng ngấn từng ngấn, tựa như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Em trai tôi nghe thấy tiếng đẩy cửa, lập tức nằm xuống mặt đất, nheo mắt nhìn tôi.
“Bây giờ mới đến, chị muốn tôi đói ch/et à?”
“Có tin tôi nói với mẹ để mẹ đánh ch/et chị không!”
Trong giọng nói non nớt của nó ẩn chứa sự đe dọa đáng sợ.
Tôi nghe xong thì co rúm người, nhanh chóng đẩy lá dâu đến trước mặt nó.
Nào ngờ, nó nhìn thấy những lá dâu đó thì bĩu môi kén chọn:
“Tôi không muốn ăn những lá rách này đâu!”
“Không có chút hương vị nào cả, thế này làm sao nhả được tơ tốt đây?”
Nói xong, nó tức giận đẩy tôi ra ngoài cửa.
Tôi phải dùng tay giữ khung cửa mới có thể đứng vững, ngón tay không cẩn thận bị gai gỗ cứa vào.
Một ít m/á/u chảy ra, tôi lập tức cảm thấy sợ hãi.
Quả nhiên, em trai tôi vừa nhìn thấy vết m/á/u, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ tham lam.
Nước bọt chảy ra từ khóe miệng của nó.
Cứ như ngay giây tiếp theo, nó sẽ bổ nhào về phía tôi…
Chính vào khoảnh khắc em trai tôi cách tôi càng lúc càng gần, mẹ tôi bỗng xuất hiện.
Bà ta nhìn thấy vết m/á/u trên tay tôi, lập tức tát cho tôi một phát.
“Con ranh ch/et tiệt này, mày cố ý làm con trai tao thèm đúng không?”
Em trai tôi nhìn chằm chằm vào vết m/á/u trên tay tôi, lê lết thân hình mập mạp bò về phía tôi.
Miệng nó không ngừng kêu gào:
“Mẹ ơi, con đói quá.”
Mẹ tôi thấy vậy thì đẩy tôi đi:
“Còn không mau cút đi.”
Bà ta đau lòng ôm em trai, dỗ dành nói:
“Mẹ biết con đói, nhưng giờ giữ lại nó vẫn có ích.”
“Con trai ngoan, lát nữa mẹ sẽ thoả mãn cơn đói của con…”
Âm thanh trong phòng càng lúc càng nhỏ, tôi lặng lẽ ra ngoài, chen vào trong đám đông trong làng, cùng chờ đợi em trai nhả tơ.
Chưa đến nửa tiếng sau, một mùi hương khoan khoái toả ra.
Khi mùi hương này tràn ngập khắp sân, những người phụ nữ đứng bên ngoài không kìm nén nổi mà cùng xông vào.
Bọn họ ùa vào chặn trước cửa, vì tranh giành tơ tằm mà suýt nữa đánh nhau.
Mẹ tôi bước ra, hắng giọng nói:
“E hèm, các người hẳn là biết tơ tằm nhà tôi quý giá thế nào nhỉ.”
“Nhưng mà, số tơ tằm này có hạn. Cho nên, tôi sẽ xem xem ai thành tâm hơn.”
Dì Từ tiến lên phía trước hai bước.
“Nếu thế thì làm gì còn ai thành tâm hơn tôi nữa?”
Người trong thôn đều biết cái miệng của bà ta cực kì lợi hại, trong lúc nhất thời, không ai dám tranh cãi với bà ta.
Mẹ tôi vẫn giữ im lặng.
Dì Từ mỉm cười, từ từ tháo một chiếc khuyên tai vàng trên tai xuống.
Lật trái lật phải, bà ta lại móc hai cái răng vàng trong túi ra.
Bà ta đặt hết tất cả vào trong tay mẹ tôi:
“Chị dâu, chị xem, từng này đã đủ thành tâm rồi nhỉ.”
Mẹ tôi nhìn chỗ vàng lấp lánh kia, trong mắt lộ ra sự kích động.
Tuy rằng mẹ tôi biết dì Từ giàu có, thế nhưng không ngờ hôm nay chỉ vì tơ tằm mà bà ta nỡ bỏ ra nhiều đến vậy.
Đến cả thím Trương cũng ỉu xìu, không còn tự tin tranh với bà ta nữa.
Mẹ tôi nhìn bà ta từ trên xuống dưới, đánh giá thân hình mập mạp của bà ta rồi nói:
“Được được được, tơ tằm hôm nay con trai tôi nhả ra sẽ cho cô hết.”
Bà ta kéo dì Từ đi vào trong phòng.
Mọi người bên ngoài chỉ đành giải tán, trước khi rời đi, thím Trương quay đầu hừ lạnh:
“Có gì hay chứ! Sau này tôi nuôi tằm, tơ tằm nhả ra sẽ còn tốt hơn thế này!”
Thế nhưng tôi biết, không ai có thể nuôi được tơ tằm giá trị hơn thứ mà em trai tôi nhả.
Bởi vì, bọn họ thiếu một nguồn dinh dưỡng.
Nguồn dinh dưỡng có thể gi/ế/t ch/et người.
2.
Khi tôi băng bó xong vết thương trên ngón tay, trở vào nhà, mẹ tôi đang lấy tơ tằm đo lên thắt lưng người phụ nữ nọ.
“Nhìn miếng tơ tằm này đi, may thành quần áo mới tôn dáng làm sao.”
“Sau khi bà mặc nó vào, phụ nữ trong thôn chúng ta nào còn ai sánh được bằng bà nữa.”
Dì Từ nghe mẹ nói thế thì cực kì vui vẻ.
Trong tay bà ta cầm tấm tơ tằm do em trai tôi nhả ra, tấm tắc khen không ngừng.
Tôi nhìn thấy sợi tơ tằm đó vừa trắng vừa mềm, quấn quanh cánh tay bác gái Từ.
Đúng lúc này, một mảnh tơ tằm nhỏ lặng lẽ bò lên lưng bà ta, quấn quanh cổ bà.
Ánh sáng đỏ mờ đó chảy dọc, mảnh như sợi tóc.
Bà ta đang thảo luận với mẹ tôi về phong cách ăn mặc thời thượng, không hề nhận ra.
Chờ đến khi em trai tôi đứng sau bức bình phong bỗng ợ một tiếng đầy thỏa mãn, mẹ tôi mới giả vờ khách sáo tiễn khách về.
Trước khi dì Từ rời đi, sắc mặt hơi tái nhợt.
Khi đi ra ngoài, bà ta còn loạng choạng suýt ngã xuống đất:
“Chị dâu, chị xem, hôm nay tôi vui quá mà.”
Mẹ tôi liên tục dặn bà ta về cẩn thận, đích thân dẫn dì Từ ra khỏi sân.
Mẹ tôi không quên thúc giục bà ta nhanh chóng dùng tơ tằm này về may quần áo.
“Chị yên tâm, may xong là tôi sẽ mặc hàng ngày, đi ngủ cũng không cởi ra đâu.”
Mẹ tôi nghe thế, trên mặt lộ ra một nụ cười khó hiểu.
Sau khi dì ta về nhà, em trai tôi mới bước ra từ sau bức bình phong.
“Mẹ, đây mới là thứ mà con muốn ăn, sau này mẹ đừng cho con ăn lá dâu nữa.”
Nó nhõng nhẽo làm nũng, liên tục vặn vẹo cơ thể.
Mẹ tôi dỗ dành:
“Ngoan, đừng vội, đợi mẹ tìm cho con một cô vợ xong, mẹ sẽ cho con ăn no.”
Em trai tôi bất mãn quay đầu:
“Vậy nếu không tìm được thì sao? Bọn họ chỉ thích tơ con nhả ra thôi, chắc chắn không thích con.”
Nghe xong, mẹ tôi đau lòng ôm em trai vào lòng.
“Ai bảo vậy, cô gái nào có phúc mới có thể gả cho con.”
“Nếu thật sự không được… không phải nhà chúng ta có sẵn chất dinh dưỡng rồi sao.”
Dứt lời, ánh mắt của mẹ nham hiểm liếc nhìn tôi.
Tôi sợ hãi đến mức mặt mũi tái nhợt, nổi da gà khắp người.
3.
Chỉ trong vài ngày, dì Từ đã mặc lên bộ quần áo làm từ tơ tằm.
Chất liệu tơ tằm mềm mại, bà ta đặc biệt yêu cầu thợ may may thành một bộ sườn xám màu đỏ tươi.
Đây là điều hiếm thấy ở làng chúng tôi.
Đường viền cổ của sườn xám được thêu hoa văn tối màu, khiến cho cả người bà ta toát lên sự sang trọng, làm cho thân hình đầy đặn của bà ta trở nên thon gọn hơn.
Phụ nữ trong làng cực kì ngưỡng mộ, không ngừng khen ngợi dì Từ.
Bà ta đi dạo trong làng, trở thành bảng hiệu sống cho tơ tằm nhà tôi.
“Nhìn bộ đồ này đi, sau khi mặc, cơ thể thật sự vừa trắng vừa mịn màng.”
“Nếu tôi có thể mặc được bộ đồ tơ tằm như vậy thì tuyệt biết bao.”
Mấy cô gái bên đường thì thầm, cười đùa với nhau.
Có người nói:
“Việc này đơn giản mà, cô chỉ cần gả vào nhà bọn họ là xong.”
“Tiểu An, em trai cô có hôn ước chưa? Cô về nhà nói với mẹ đi, Yến Tử của chúng tôi muốn gả cho em trai cô để được mặc quần áo đẹp.”
Tôi ngập ngừng không biết trả lời như thế nào cho tốt, Yến Tử đứng bên cạnh bị chọc đến đỏ bừng mặt.
Nhờ bữa ăn no nê lần trước, cơ thể của em trai tôi mập thêm một vòng.
Mẹ tôi nói với người trong làng, đợt tơ tiếp theo sắp được nhả rồi, hơn nữa lần này số lượng nhiều hơn lần trước.
Không chỉ như vậy, bà ta còn cao giọng nói:
“Con trai tôi sắp đến tuổi lấy vợ rồi, cô gái nào mà gả vào nhà chúng tôi, tấm tơ tằm đẹp nhất sẽ để cho người đó tuỳ ý chọn.”
Nói xong, mẹ tôi còn cố ý nhìn thẳng vào các cô gái.
Những cô gái trong thôn nghe vậy, không nhịn được mà chạy về nhà lục tủ lục hộp, moi móc những đồ vật quý giá dưới đáy hộp ra.
Mà em trai tôi đúng như mong đợi, nhả ra số tơ gấp năm lần trước đó.
Các cô gái đỏ mắt nhét tiền bạc và trang sức vào tay mẹ tôi, ra sức tranh giành.
Tiểu Yến cầm tơ tằm trên tay, cẩn thận ngửi, trên mặt nở một nụ cười mê đắm.
“Thơm quá, tiếc là chỉ đủ làm khăn tay. Nếu có thêm thì tốt quá.”
Cô ta nhìn về phía phòng của em trai tôi, ánh mắt say mê.
Cô gái bên cạnh vỗ vai cô:
“Hôm đó tôi chỉ nói đùa thôi, cô sẽ không tin là thật đó chứ?”
“Người trong làng ai mà không biết, con trai bà ta ốm yếu quanh năm không ra ngoài.”
“Chẳng lẽ vì mấy bộ quần áo mà cô chịu làm góa phụ hả.”
Tiểu Yến ôm chặt tơ tằm, không nói gì thêm.
Mẹ tôi chú ý đến vẻ mặt của cô ta, mỉm cười cầm thêm một tấm tơ tằm mới đến.
“Tiểu Yến à, con lấy luôn tấm này đi. Ôi, nếu con là con dâu dì thì tốt quá, tơ tằm nhà dì may thành quần áo mặc trên người con chắc chắn sẽ rất đẹp.”
“Không giống như con ranh nhà dì, không mặc nổi.”
Nói xong, bà ta còn hung hăng trừng mắt với tôi.
Tôi thấy vậy, vội vàng né sang một bên, phía sau vang lên tiếng cảm ơn đầy phấn khích của Tiểu Yến.
Tôi biết, mẹ tôi vừa cảnh cáo tôi.
Không được nói nhiều, càng không thể nói sai…
Chỉ là tôi không ngờ, chưa đầy nửa tháng sau nhà tôi đã có tin vui.
Em trai tôi sắp kết hôn với Tiểu Yến.