Vì thế đơn giản sửa soạn một chút, ra cửa.
Có thể là đã từng thích, sau khi tới địa điểm hẹn hò, tôi thế nhưng liếc mắt một cái liền thấy được Mạnh Vọng An.
Ngày thường đi làm, hắn không phải chính trang thì là thương vụ hưu nhàn, cũng sẽ cố tình chải chuốt tóc một chút.
Nhưng hôm nay hắn chỉ đơn giản mặt một bộ áo thun trắng, xoã tung đầu tóc mềm mại thuận theo mà nằm ở trên trán.
Tôi bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Lúc này hắn cũng thấy tôi, vẫy tay với tôi.
Một bữa cơm, tôi ăn đến thất thần.
Nói chuyện với hắn, nội dung nhiều nhất vẫn là công việc.
Cuối cùng, Mạnh Vọng An trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng:
“Tối hôm qua tôi……”
Tôi vội vàng phủi sạch: “Chuyện tối hôm qua, tôi đều không nhớ gì hết.”
Ai ngờ hắn lại cúi đầu cười.
“Đúng không?”
Sau đoạn đối thoại này, tôi cảm giác không khí thay đổi.
Theo bản năng tìm chủ đề khác.
“Đúng rồi, lần trước tôi làm dơ áo khoác của cậu……”
“Rốt cuộc cũng nhớ tới?”
Tôi đỏ mặt, liền nghe hắn nói tiếp: “Tôi đã giặt sạch.”
Tôi lại tìm đề tài khác.
Hắn nghiêm túc nghe.
Cuối cùng nói một câu: “Cậu vẫn như xưa.”
Tôi còn đang hào hứng, bởi vì những lời này, nháy mắt mất hết hứng.
Cái gì mà vẫn như xưa?
Đừng nói hắn không cảm thấy, nhiều năm như vậy, tôi đều không thay đổi gì?
Sẽ không cảm thấy, tôi tới cuộc hẹn này, là bởi vì còn thích hắn chứ?
So với nhiều năm trước, hắn xác thật thay đổi không ít.
Từ cao lãnh hờ hững, trở nên ôn nhuận lễ phép.
Nhưng tôi đã không phải tôi của trước kia.
Cuối cùng khi rời đi, tôi không định giả bộ hồ đồ.
Trực tiếp hỏi hắn: “Cậu còn nhớ rõ tối hôm qua cậu nói những lời kia không?”
Hắn sửng sốt.
“Nhớ rõ.”
Tôi hít sâu một hơi: “Vì cái gì? Là bởi vì tôi trở nên đẹp, ưu tú, có lực hấp dẫn?”
Hắn lắc đầu.
Một lát sau:
“Kỳ thật tôi vẫn luôn không quên cậu.”
Giờ khắc này, tâm tình của tôi vô cùng phức tạp.
Tôi cảm thấy mình hẳn là đi chất vấn.
Vì cái gì năm đó lần lượt từ chối tôi? Vì cái gì cầm dù của tôi nhưng lại đi cùng cô gái khác?
Nhưng tôi không hỏi gì.
Chỉ đáp một câu:
“Nhưng tôi đã không còn thích cậu.”
13
Những lời này rất tàn khốc.
Nói ra nháy mắt cũng rất sảng khoái.
Nhưng sau khi nói ra, tôi cũng không dễ chịu như trong tưởng tượng.
Ngược lại có một cảm xúc phức tạp ngũ vị tạp trần, vẫn luôn quanh quẩn ở đáy lòng.
Sau khi về đến nhà, tôi mới ý thức được, tôi cũng không chú ý biểu tình ngay lúc đó của Mạnh Vọng An.
Nhưng lấy tính cách kiêu ngạo của hắn, hẳn là…… Rất xuất sắc đi.
Ở nhà “trầm cảm” một buổi trưa, buổi tối, lại có người hẹn tôi.
Là Tình Tình ngồi cùng bàn hồi cao trung.
Hai chúng tôi sau khi tốt nghiệp vẫn luôn liên hệ, như cặp chị em thân thiết.
Tình Tình: Đi chơi đi.
Sau đó gửi định vị tới.
Thường cô ấy rủ mười lần thì cùng lắm tôi đi tám lần, nhưng hôm nay tình huống đặc thù, tôi thật sự không muốn bạn đợi, vì thế nhanh chóng sửa soạn, ra cửa.
Địa điểm là một quán rượu nhỏ.
Vốn định, cùng tới chơi đều là người quen, nhưng tới rồi mới phát hiện mấy gương mặt “hơi” lạ.
Tình Tình đúng lúc này mở miệng: “Đều là bạn học cao trung, chẳng qua nhiều năm không gặp.”
Sau đó cô ấy lần lượt giới thiệu.
Giới thiệu đến một cô gái xinh đẹp: “Phùng Duyệt Di, lúc đó là hoa khôi ban chúng ta, chắc cậu cũng có ấn tượng.”
Tôi sửng sốt.
Đương nhiên là có ấn tượng, hình ảnh cô ấy cùng Mạnh Vọng An che dù, đã vô số lần xuất hiện trong những cơn ác mộng của tôi.
Tôi gật gật đầu, trầm mặc uống rượu.
Tình Tình rất nhiệt tình, trong chốc lát liền rót rượu cho chúng tôi.
Tôi đi đến cạnh Phùng Duyệt Di, nhịn không được hỏi một vấn đề khiến tôi bối rối rất nhiều năm:
“Cao trung lúc ấy, cậu cùng Mạnh Vọng An có phải từng ở bên nhau không?”
Cô ấy rõ ràng cũng uống say: “Ai?”
“Nam sinh đẹp trai học giỏi của ban chúng ta, Mạnh Vọng An.”
Cô ấy mắng một câu thô tục: “Đừng có nhắc hắn với tôi.”
Tôi:?
“Tôi lúc ấy xác thật từng thích hắn, nhưng lúc ấy không phải chuyện cậu theo đuổi hắn ai cũng đều biết sao, tôi liền không hành động gì. Sau đó có một lần trời mưa, hắn đem dù tới, cái gì cũng chưa nói, túm tôi đi, tôi lúc ấy như nai con nhảy loạn…… Sau đó cậu biết gì không?”
“…… Sao?”
“Hắn dẫn tôi đến phòng thường trực, nói “không tiễn, tự cậu về đi”. Cậu nói người này đầu óc có phải có vấn đề không? Bên ngoài mưa lớn như vậy, cậu bảo tôi đi như thế nào?”
“Ừa…… Chắc có vấn đề gì đó.”
Sau đó, tôi thất thần nhìn di động chằm chằm.
Nguyên lai tôi để ý chuyện che ô nhiều năm như vậy, hậu quả, thế nhưng thực hư lại thế này?
Tôi mở đoạn chat với Mạnh Vọng An ra, rất muốn nói gì đó.
Nhưng đã nói “Nhưng tôi đã không còn thích cậu”, còn có cái gì để nói đâu?
14
Thời gian làm việc trở lại.
Hết thảy đều là bộ dáng ban đầu.
Mạnh Vọng An vẫn là tổng giám đốc không chút cẩu thả, tôi như cũ là nhân viên của hắn.
Bầu không khí cũng không bởi vì sự tình lúc trước của chúng tôi mà thay đổi.
Tôi ngược lại nhẹ nhàng thở ra.
Trần Tư Vũ hai ngày sau cũng nhắn tin cho tôi, nói xin lỗi, về sau sẽ không quấy rầy tôi.
Hồi lâu, hắn lại nhắn một câu ——
Em thật sự từng rất thích chị.
Nhìn đến những lời này, tôi hoảng hốt một chút.
Làm sao mà tôi chưa từng thích hắn chứ?
Chỉ là tôi rốt cuộc cũng không tìm thấy bản thân đã từng phấn đấu quên mình, không màng tất cả cảm tình nhiệt liệt.
Cùng lúc đó, hạng mục mới cũng thuận lợi được đẩy mạnh.
Các đồng nghiệp lúc này mới thả lỏng.
“Tiểu Đường còn theo đuổi Mạnh tổng à?”
“Ừa, cô ấy mỗi lần đều tìm lý do ở văn phòng tổng giám đốc thật lâu, cũng không biết nói chuyện gì.”
“Cô ấy sẽ không thành công đi?”
“Ai biết.”
Nghe đến đây, tôi bĩu môi.
Với hiểu biết của tôi với Mạnh Vọng An, hắn mới không dễ theo đuổi như vậy.
Lại nói, hắn không lâu trước đây còn thổ lộ với tôi.
Nhưng rất mau tôi đã bị vả mặt.
Khi đến văn phòng tổng giám đốc giao tài liệu, còn không gõ cửa, Tiểu Đường cảnh xuân đầy mặt từ bên trong bước ra.
Này…… Sẽ không thật sự thành công đi?
Tôi gõ cửa đi vào giao tài liệu.
Khi Mạnh Vọng An cúi đầu xem xét, tôi nhìn đầu hắn chằm chằm, một hồi lâu mới hồi thần.
Đột nhiên nghĩ đến lời của Phùng Duyệt Di.
Sau đó ma xui quỷ khiến, buột miệng thốt ra: “Cậu năm đó vì cái gì từ chối tôi?”
Mạnh Vọng An khựng lại.
Tôi:……
Thời gian làm việc, tôi rốt cuộc chạm dây thần kinh nào, hỏi một câu lỗi thời đến vậy?
Sau vài giây an tĩnh, Mạnh Vọng An thế nhưng bắt đầu trả lời.
“Năm đó tài sản gia tộc bị phân chia, không ai hy vọng tôi ở lại trong nước. Tôi sớm muộn gì đều sẽ rời đi, không muốn cậu chờ mong.”
Dăm ba câu, ngắn gọn mà lại bình tĩnh.
Lại là khúc mắc nhiều năm qua tôi vẫn luôn không giải được.
“Vậy năm đó cậu vì cái gì không trực tiếp giải thích với tôi?”
“Tôi không thích giãy bày thống khổ, xin lỗi, khi đó làm rất nhiều chuyện tổn thương cậu.”
Hắn còn biết?
Tôi tức giận, nhưng mạnh miệng: “Cuối cùng tôi cũng không thích cậu, không còn dồn cậu vào góc tường……”
Không còn yêu cầu cậu làm em trai của tôi.
Nhưng tôi nói không được nữa.
Mạnh Vọng An cúi đầu cười.
“Rất thích được gọi là chị gái?”
Tôi đỏ mặt, cảm thấy hắn có ý đùa cợt.
“Cũng không có……”
Mạnh Vọng An đột nhiên đứng lên.
“Năm đó gọi tôi là gì?” Hắn đóng cửa văn phòng lại.
Tôi mạnh miệng: “Không nhớ rõ…… Có thể là, anh trai?”
“Đúng không?” Hắn cười, “Vậy gọi lại một lần nữa đi.”
Tôi:?
Tôi cảm thấy tôi bị đùa giỡn.
Nhưng tôi không có chứng cứ.
Đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, lỗ tai của tôi ửng hồng.
Ngồi ở trên chỗ ngồi thật lâu, tôi mới bình tĩnh lại.
Hắn sẽ không, cũng đối với Tiểu Đường như vậy đi?
Lưu manh!
15
Hạng mục mới rốt cuộc cũng kết thúc.
Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Sếp lớn luôn ít nói cười thế mà nay ở hội nghị khen chúng tôi.
Đương nhiên trọng điểm là khen Mạnh Vọng An, mọi người trong lòng đều biết rõ.
Tôi khó khi được lơi lỏng, phải thư thái mấy ngày.
Nhưng khi tôi đang nhàn hạ tận hưởng, dòng đời lại giáng cho tôi một đòn trí mạng.
Cuối tuần khi tắm, tôi sờ ngực thấy hình như có khối gì đó phía dưới.
Bởi vì mẹ tôi từng bị ung thư vú, mấy năm nay tôi đặc biệt chú ý, kiểm tra định kỳ.
Nhưng trong khoảng thời gian này bận quá, tôi liền xem nhẹ việc này.
Có chút hoảng hốt, lập tức đi bệnh viện.
Đợi hồi lâu mới làm kiểm tra, sau khi có kết quả, đi tìm bác sĩ.
Bác sĩ lời trong lời ngoài, nói khối u này lớn lên có chút đột ngột, kiến nghị tôi phẫu thuật, xác định tính chất của khối u.
Chân tôi lập tức mềm nhũn.
Trên đường trở về tôi vẫn luôn an ủi mình, tôi còn trẻ như vậy, nhất định không phải là ác tính.
Buổi tối mẹ tôi gọi cho tôi, tôi cố nén không khóc.
Cúp máy, nước mắt tràn ra như vỡ đê.
Con người đại khái chỉ khi sinh bệnh mới hiểu được, trừ bỏ khỏe mạnh, hết thảy đều không đáng nhắc tới.
Tôi bắt đầu nhớ lại những việc từ nhỏ đến lớn trải qua.
Khi còn nhỏ tôi vô cùng nghe lời, trừ bỏ lừa Mạnh Vọng An định chuyện chung thân với tôi, chuyện xấu gì cũng chưa làm.
Sau này vào tuổi dậy thì, chuyện chấn động nhất, cũng chính là theo đuổi Mạnh Vọng An, theo đuổi đến mức giáo viên nào cũng biết.
Sau này tôi lại theo quy củ lên đại học, tìm việc, làm việc như bao người.
Ông trời cảm thấy cuộc đời của tôi quá bình thường như vậy, một hai phải cho tôi gặp sóng gió sao?
Tôi không hiểu.
Thứ hai, tôi dùng lý do khám bệnh xin phép nghỉ làm, xếp hàng đi phẫu thuật.
Không đau, nhưng tôi nằm trên giường trị liệu nước mắt vẫn không ngừng tuôn.
Làm xong hết mới có thể nắm bắt được tình hình bệnh lý.
Buổi chiều tôi xuất viện.
Khi rời bệnh viện, trời mưa.
Tôi đứng ở cửa phòng khám bệnh thất thần hồi lâu, cuối cùng vẫn bước vào trong mưa.
Mưa cũng không lớn, tôi khờ khạo ngơ ngác đi hơn mười mét, đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện một bóng ma.
Là một cây dù.
Tôi nhìn người bên cạnh là Mạnh Vọng An, há miệng thở dốc.
Hắn tựa hồ đoán trước tôi muốn nói gì: “Tôi cũng xin nghỉ.”
Dừng một chút: “Năm đó cậu cho tôi mượn dù, hiện tại đến lượt tôi cho cậu mượn.”
Một khắc kia, cảm xúc ẩn nhẫn trong tôi rốt cuộc kìm nén không được.
Ở trước mặt người mình từng rất thích, khóc như ngốc tử.
Tôi hỏi: “Sao cậu biết tôi ở chỗ này?”
“Cậu xin nghỉ với lý do đến bệnh viện.”
“Vậy cậu vì cái gì tìm tôi?”
“Bởi vì lo lắng.”
Tôi khóc lớn hơn.
“Nhưng tôi đã nói với cậu, tôi không thích cậu nói như vậy, cậu không phải hẳn là nên từ bỏ sao?”
Hắn bỗng nhiên cười, lắc đầu.
Tôi lần đầu tiên nghe được giọng nói ôn nhu như vậy của Mạnh Vọng An.
“Tôi từ chối cậu nhiều lần như vậy, cậu mới từ chối tôi một lần, sao tôi vứt bỏ cậu được?”
Khoảnh khắc đó tôi đột nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Tỷ như nói:
Kỳ thật tôi không có kiên cường như trong tưởng tượng đến vậy.
Kỳ thật tôi còn cứng miện hơn cả Mạnh Vọng An.
Cùng với ——
Kỳ thật có lẽ tôi…… Vẫn còn thích hắn.
Tí tách tí tách trong mưa, tôi nhỏ giọng nói:
“Nếu kết quả không sao, tôi sẽ suy xét đáp ứng cậu. Nếu có sao, tôi sẽ từ chối cậu.”
Hắn cười cười.
“Không sao, tôi còn sẽ cho cậu nhiều cơ hội từ chối tôi.”
16
Tôi chưa từng cảm thấy thời gian lâu đến vậy.
Tôi không liều mạng làm việc như trước, ngược lại nổi lên tính “bà tám” với các đồng nghiệp.
“Biết gì không, Tiểu Đường từ chức.”
Tôi nghi hoặc: “Vì sao?”
Bình luận facebook