• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Đáp án của thanh xuân (2 Viewers)

  • Chương 2

Khi hắn nói những lời này, cả người đều được bao phủ ánh đèn mông lung.
Tôi có một thoáng hoảng hốt.
“Tùy cậu.”
Cuối cùng tôi cũng không từ chối.
Trên đường trở về, tôi bỗng nhiên liền nghĩ tới bản thân lúc mười mấy tuổi.
Khi đó nhiệt tình theo đuổi Mạnh Vọng An, tựa hồ chưa từng lùi bước.
Tựa như Trần Tư Vũ hiện tại.
9
Khi đối mặt hắn, mặt không đỏ tim không đập, phảng phất như người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt.
Nhưng tôi không đỏ mặt, nhưng có người mặt đỏ.
Trong văn phòng nữ đồng nghiệp độc thân đã hành động.
“Cô gái tổ kế bên mỗi ngày tìm Mạnh tổng, còn tặng đồ cho anh ta.”
“Cô ấy đang theo đuổi anh ta à?”
“Chắc vậy, không biết có thành công không.”
Tôi ở bên cạnh viết hạng mục.
Nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được.
Nói một câu: “Không dễ theo đuổi anh ta đâu.”
Các đồng nghiệp bỗng nhiên không nói.
Tôi theo bản năng ngẩng đầu.
Liền thấy các đồng nghiệp ai làm việc nấy, mà vai chính trong các cuộc tám chuyện là Mạnh tổng, đang đứng ở bên cạnh.
Tôi:……
Mấy năm không gặp, người này thích nghe lén vậy sao?
“Tư liệu hạng mục mới phân cho cô, đợi lát nữa sửa sang lại rồi báo cho tôi.”
Hắn nói xong những lời này, rời đi.
…… Nháo nửa ngày, là tới phân công nhiệm vụ.
Tôi bĩu môi, tiếp tục làm việc.
Buổi tối, Trần Tư Vũ lại cho tôi cơm hộp.
Tôi chưa kịp ăn, đặt ở trên bàn.
Mạnh Vọng An không biết khi nào đứng ở phía sau tôi.
Nhìn chằm chằm tờ ghi chú trên hộp cơm, bỗng nhiên mở miệng: “Cậu ta đang theo đuổi cậu?”
Tôi hoảng sợ.
Lúc này mới ý thức được hắn đang nói đến Trần Tư Vũ.
Tôi trấn tĩnh lại, không giải thích gì.
“Ừ.”
Nhớ tới lý do thoái thác lần trước dưới bãi đỗ xe, tôi lại bồi thêm một câu: “Sau khi chúng ta chia tay, cậu ta một lần nữa theo đuổi tôi.”
Mạnh Vọng An tựa hồ không định buông tha đề tài này.
“Cậu không đáp ứng hắn sao?”
Tôi gõ bàn phím rất to, “Tôi không như người nào đó khó theo đuổi như vậy.”
Hắn dừng một chút.
Thần sắc cũng không có gì thay đổi.
Tôi không muốn nói đề tài này nữa: “Đây là tài liệu tôi làm xong, tôi xin phép tan tầm.”
Phàm là cấp trên đối đãi với cá nhân, tôi đều sẽ không xử sự đúng lý hợp tình như vậy.
Chỉ là khi đối mặt với Mạnh Vọng An, tôi dựng cả tóc gáy lên.
Vì cái gì, tôi cũng không rõ lắm.
Đại khái là, không muốn lại bị hắn xem nhẹ.
10
Hạng mục mới diễn ra không thuận lợi.
Tôi mỗi ngày tăng ca đến khi công ty chỉ còn một chiếc đèn sáng duy nhất ngoài tôi.
Là Mạnh Vọng An.
Sau hạng mục đầu tiên, hắn còn tranh đua với tôi.
Vừa nhấc đầu, là có thể thấy hắn nghiêm túc làm việc.
Tôi nhịn không được nhớ tới lúc còn cao trung.
Lúc ấy vì nhìn lén hắn, tôi cố ý tìm lý do đổi vị trí.
Ánh mặt trời chiếu qua góc nghiêng của hắn, cả người đều sáng lên.
Sau tôi lại nổi tiếng vì chuyện tỏ tình, lão sư nổi giận, điều tôi đến chỗ cách hắn xa nhất.
Vì thế tôi khổ sở rất lâu.
Có ngày tăng ca xong, chúng tôi lại gặp nhau ở thang máy.
Tôi nhịn không được mở miệng: “Kỳ thật cậu không cần áp lực bản thân như.”
“Ừ.” Giọng hắn không lớn, “Cậu cũng vậy.”
Câu nói vừa dứt, lại hồi lâu trầm mặc.
Chúng ta đều có ý kiến lẫn nhau, nhưng lại biết đối phương không làm được.
Đại khái chính là sự ăn ý của người trưởng thành.
Nhưng kiểu ăn ý này, giữa Trần Tư Vũ và tôi không có.
Sau nhiều lần tôi từ chối hắn, hắn lại ủy khuất bạo phát.
WeChat đã hiện mấy tin nhắn đến, tôi không nhìn kỹ, chỉ trả lời một câu ——
Đang bận, có gì trở về nói.
Tối hôm đó có tiệc liên hoan rất quan trọng, liên quan đến vận mệnh của hạng mục mới.
Cho nên tôi căn bản không có tinh lực an ủi cảm xúc của hắn.
Thủ lĩnh trận liên hoan này, là đại thúc dầu mỡ thích chuốc rượu người khác.
Trước kia tôi đã ở trong tổ của hắn ăn đủ mệt, lần này trước tiên phải uống thuốc tỉnh rượu.
“Tôi nhớ rõ cô có thể uống, tới đây.”
Rượu có sẵn, hắn quả nhiên hướng ly rượu về tôi.
Tôi theo bản năng đứng dậy, lại bị ai đó giành trước một bước.
“Tôi bồi ngài uống.”
Mạnh Vọng An đứng lên.
Năng lực của hắn trong ngành rõ như ban ngày, lại mới vừa về nước, thủ lĩnh tự nhiên nguyện ý nể mặt hắn.
“Được.”
Tôi ngơ ngác ngồi, trong nháy mắt, trên bàn cơm âm thanh ăn uống linh đình ồn ào tựa hồ đều biến mất.
Chỉ có thể thấy Mạnh Vọng An che ở trước mặt tôi.
Kỳ thật trường hợp này, không ai dám rót cho hắn.
Nhưng hắn lại chủ động giúp tôi chắn rượu.
Một ly, lại một ly.
Cuối cùng khi rời đi, hắn rõ ràng uống say, bước chân có chút loạng choạng.
Đồng nghiệp ồn ào tìm người lái thay cho hắn.
Tôi nhỏ giọng nói: “Nếu không tôi đưa hắn trở về.”
Mạnh Vọng An dừng bước chân, quay đầu lại nhìn tôi.
Đồng nghiệp: “Cô có xe sao?”
Tôi đột nhiên hoàn hồn: “Vậy tìm……”
Mạnh Vọng An: “Được.”
Cứ như vậy, tôi nhận nhiệm vụ đưa Mạnh Vọng An về nhà.
Lên xe nói địa chỉ, hắn liền nhắm mắt dựa vào ghế phụ, cũng không biết có ngủ không.
Sợ hắn khó chịu, tôi mở hé cửa sổ xe.
Nhưng trong xe vẫn tràn ngập mùi rượu, cùng với hương vị nhàn nhạt dễ ngửi trên người hắn.
Tôi đang muốn bộc phát, bỗng thấy phía xa xuất hiện một hình bóng quen thuộc.
Là Trần Tư Vũ.
Tôi vội vàng xuống xe.
“Sao cậu tìm được nơi này?”
Hỏi xong tôi mới nhớ tới, hắn hình như có định vị di động của tôi.
Hắn nhìn về phía Mạnh Vọng An trên xe, hốc mắt hơi hồng: “Chị, chị nói bận, chính là cùng nam nhân khác ăn cơm sao?”
Tôi đột nhiên cảm thấy rất mệt.
“Bình thường liên hoan trong công ty, cấp trên của tôi uống nhiều quá, tôi đưa hắn về nhà.”
“Vì cái gì không phải người khác đưa?”
“Nếu tôi nhớ không lầm, chúng ta đã chia tay rồi?”
Trần Tư Vũ bỗng không nói.
Tôi không có ý gì, chỉ là trút ra bao ủy khuất: “Cậu biết tôi vì cái gì hạ quyết tâm chia tay với cậu không? Mẹ tôi ở bệnh viện trị bệnh bằng hoá chất, tôi xin nghỉ để chăm sóc mẹ, nhưng lúc nào cậu cứ luôn nhắn tin hỏi tôi có phải thay lòng đổi dạ không. Không có tín nhiệm cùng cảm giác an toàn thì tình cảm đi xuống không phải chuyện tất yếu sao?”
Hắn há miệng thở dốc.
Tôi không để ý tới hắn, xoay người trở lại trên xe.
Mạnh Vọng An vẫn duy trì tư thế, tựa hồ đã ngủ rồi.
Tôi khởi động xe.
Ngựa xe như nước luồn lách trong thành thị, hốc mắt của tôi đỏ ửng.
11
Sau khi xe dừng lại, tôi đã khôi phục như thường.
Trong xe tối đen, có thể nghe được hô hấp nhợt nhạt của Mạnh Vọng An.
Tôi bỗng nhớ lại, nhiều năm như vậy, hình như tôi không còn dùng hết sức thích một người như vậy nữa.
Giống như năm đó thích hắn, phấn đấu quên mình.
Tôi cởi đai an toàn, vừa định mở miệng.
Mạnh Vọng An bỗng nhiên động một chút.
“Mấy năm nay cậu sống thế nào?”
Tôi sửng sốt.
Còn chưa đáp lại, hắn nói tiếp: “Cậu hiện tại, rất không giống cái người vô tư kia.”
Nháo nửa ngày, là giả vờ say sao?
Tôi lạnh lùng nói: “Tới rồi, xuống xe đi.”
Hắn giật giật, nửa ngày còn chưa sờ được khóa đai an toàn.
…… Cho nên say thật sao?
Tôi bĩu môi, nghiêng người giúp hắn.
Không khống chế cân bằng tốt, tay trái một phen ấn lên cơ ngực của hắn.
Tôi như bị điện giật rụt tay lại, vội vàng giải thích: “Chân đã tê rần, tôi không phải cố ý.”
Sợ hắn hiểu lầm tôi còn ý với hắn.
Sau say rượu thì Mạnh Vọng An càng ngốc.
Một lát sau, cười một tiếng.
“Tôi không ngại.”
……
Càng giải thích không rõ.
Bước chân của hắn không vững, đi lảo đảo.
Môi trắng bệch.
Tôi không yên tâm, đi theo xuống xe.
Giúp người giúp đến cùng, chỉ có thể đưa hắn vào trong nhà.
Dọc theo đường đi tôi đều theo sát, sợ hắn té ngã.
Hắn cũng cố gắng thể hiện, kiên trì tới cửa.
Sau đó bị ngã.
……
Vừa mừng vừa lo.
Cuối cùng, tôi giúp hắn mở cửa, mang hắn vào phòng khách.
“Uống nước không?”
Tôi hỏi.
Hắn nằm ở trên sô pha, không đáp lại.
Đại khái lại ngủ rồi.
Tôi thở phào một hơi, xoay người chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên bị một cổ mạnh mẽ phía sau kéo lấy.
Trời đất quay cuồng, ngã xuống thảm.
Bóng tối trong phòng khách, hơi thở nóng rực của Mạnh Vọng An gần trong gang tấc.
Tôi không rõ hành vi của hắn.
Lại nhịn không được tim đập nhanh.
Đêm nay sau khi hắn thay tôi chắn rượu, cái cảm giác quỷ dị lại kỳ diệu này ngóc đầu trở lại.
Ánh sáng ngoài cửa sổ rọi vào phòng khách, đôi mắt của hắn sáng đến kinh người.
Tôi bỗng nhớ tới rất nhiều năm trước, cảnh tượng tôi dồn hắn ở góc tường, buộc hắn gọi tôi là chị.
Khi đó đôi mắt của hắn, cũng đẹp như thế này.
Chỉ là tràn ngập không kiên nhẫn cùng hờ hững.
Tôi mở miệng, giọng nói khô khốc mang theo run rẩy, cuối cùng cũng hỏi ra những bối rối ngờ vực cả đêm của tôi:
“Mạnh Vọng An…… Có phải cậu có ý gì với tôi phải không?”
Hắn cười.
Cặp mắt hơi cong kia tràn đầy ánh sáng rực rỡ.
Tôi nghe thấy hắn nói:
“Đúng vậy.”
12
Sau khi nói xong câu đó, Mạnh Vọng An liền nằm sấp xuống.
Tôi nhìn trần nhà chằm chằm, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Cuối cùng dùng hết toàn lực, mới kéo hắn về trên sô pha.
Trên đường trở về, tôi không ngừng tẩy não bản thân.
Hắn nhất định là uống nhiều quá hồ ngôn loạn ngữ, tôi ngàn vạn không thể tin là thật.
Kiểu tẩy não này tựa hồ có tác dụng.
Đêm đó tôi nằm xuống liền ngủ.
Chẳng qua mơ một giấc mơ.
Mơ thấy một trận mưa to, Mạnh Vọng An che ô của tôi với bạn gái, ở trước mặt tôi đi qua.
Năm đó tôi cái gì cũng không có làm.
Nhưng ở trong mộng, tôi vọt vào trong mưa, chất vấn Mạnh Vọng An vì cái gì đối xử với tôi như vậy.
Thiếu niên mười mấy tuổi, trên mặt toàn là cao lãnh hờ hững.
Hắn mở miệng, gằn từng chữ một:
“Bởi vì tôi không thích cậu.”
Sau đó tôi liền tỉnh.
Vừa định rời giường đến công ty, mới ý thức được là cuối tuần.
Lại xoay người ngủ nướng.
Khi tỉnh lại, phát hiện Mạnh Vọng An nửa giờ trước gửi tin nhắn WeChat cho tôi.
MWA: Tỉnh chưa?
Tôi trở mình: Ừ.
Đang chuẩn bị ném điện thoại qua một bên, hắn hỏi: Hôm nay có rảnh không?
Có ý gì?
Vừa định từ chối, lại nhảy ra một tin nhắn.
Mẹ tôi: Hôm nay có thời gian không?
Sao ai cũng muốn hẹn gặp tôi?
Mẹ tôi: Dì Vương của con giới thiệu đối tượng cho con, hôm nay con cần phải đi gặp.
Lại là thúc giục kết hôn.
Trước kia tôi còn dám phản nghịch không nghe lời, nhưng từ lúc mẹ tôi bị ung thư vú, mọi chuyện tôi đều nghe theo bà, sợ bà không cao hứng lại giận dỗi.
Nhưng lúc này đây, tôi thật sự không có tâm tư.
Tôi: Mẹ, con có hẹn.
Mẹ tôi trực tiếp gửi voicechat qua: “Ai? Đừng nói là nam sinh viên kia à? Mẹ đã sớm nói qua, hai người các con chênh lệch tuổi quá lớn, không thích hợp, chia tay nhanh cho mẹ!”
Tôi: Đã chia tay.
Mẹ tôi: Vậy con có hẹn với ai?
Tôi lập tức chụp hình đoạn tin nhắn WeChat của Mạnh Vọng An.
Tôi: Không lừa mẹ, thực sự có người hẹn con.
Mẹ tôi vô cùng nghiêm cẩn: Con cũng chưa đồng ý với người ta, sao có thể gọi là có hẹn được?
……
Tôi lập tức trả lời Mạnh Vọng An “Có”.
Chụp hình.
Lập tức thu hồi tin nhắn lại.
Tôi: Hiện tại mẹ tin chưa?
Đổng nữ sĩ cao quý rốt cuộc không hề gửi tin nhắn cho tôi.
Lại đổi thành Mạnh Vọng An.
MWA: Có muốn cùng nhau ăn bữa cơm không?
MWA: Tôi đi đón cậu.
…… Tôi thu hồi tin nhắn nhanh như vậy, hắn đều thấy?
Mà thôi, chỉ là ăn bữa cơm, cũng sẽ không thiếu hai cân thịt.
Tôi: Không cần, tôi tự đi.
Mạnh Vọng An trực tiếp phát định vị tới.
Tôi rời giường rửa mặt, đang chuẩn bị trang điểm một chút, nghĩ lại, mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu, bộ dáng xấu nào của tôi hắn hẳn đều gặp qua, cố tình trang điểm, trông có vẻ tôi rất coi trọng cuộc hẹn này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom