• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Đáp án của thanh xuân (3 Viewers)

  • Chương 1

1
Khi còn ở cao trung, tôi từng theo đuổi Mạnh Vọng An.
Việc này toàn bộ người trong trường học đều biết.
Vì sao?
Bởi vì khi thông báo, tôi ở giữa đám người hỗn loạn, kéo hắn chạy chậm mấy chục mét.
Vừa chạy vừa nói: “Mạnh Vọng An, tôi thích cậu.”
Hắn vẫn luôn muốn ném tay của tôi ra.
Chắc là thẹn thùng.
Tôi thẹn thùng quay đầu lại.
Liền thấy ——
Giáo viên chủ nhiệm 50 tuổi, đang bị tôi nắm tay, vẻ mặt không biết làm sao.
2
Từ đó về sau, tôi có hai biệt danh.
“Cô gái thích Mạnh Vọng An” và “Cô gái bày tỏ với giáo viên chủ nhiệm”.
Đương nhiên cá nhân tôi vẫn thích cái đầu hơn.
Sau khi bị phạt viết kiểm điểm 3000 chữ, tôi tiếp tục theo đuổi Mạnh Vọng An.
Cái gì mà thư tình, hoa hồng, chocolate.
Kết quả toàn bộ bị hắn lạnh mặt nhét vào thùng rác.
Bạn cùng bàn là Tình Tình khó hiểu: “Cậu ta từ chối rõ ràng như vậy, sao cậu còn không buông tay?”
Tôi làm như thật: “Cậu không hiểu đâu, cậu ấy là người khẩu thị tâm phi.”
Trên mặt Tình Tình viết đầy dấu chấm hỏi.
3
Chuyện này bắt nguồn khi tôi còn nhỏ.
Mẹ tôi khi đó làm việc cho một nhà giàu.
Biệt thự có một hoa viên siêu to ở phía sau, nghỉ hè tôi thường xuyên ở đó chờ mẹ tôi.
Ngày nọ, ở hoa viên xuất hiện một cậu bé xinh đẹp.
Con cái của chủ nhà đều đã thành niên, cậu ta chắc là con của đầu bếp.
Nghe nói đầu bếp vừa ly hôn.
Tôi há mồm hỏi: “Mẹ cậu không cần cậu nữa sao?”
Hốc mắt của hắn ửng đỏ, đuổi tôi đi.
Tôi đương nhiên không đi.
Muốn lấy lòng: “Cậu ăn kẹo que không?”
Hắn quay đầu bỏ đi.
Mười phút sau, hắn ăn xong kẹo que của tôi.
Thật là khẩu thị tâm phi.
Toàn bộ kỳ nghỉ hè, tôi không biết mệt mà bám hắn.
Chọc hắn khóc, lại dỗ hắn.
Dỗ xong, lại chọc cho khóc tiếp.
Cho đến một lần, hai chúng tôi leo lên cây.
Tôi nhảy xuống, đem giấu cây thang đi.
Hắn hồng hốc mắt trừng tôi.
Tôi lúc ấy mỗi ngày hạ quyết tâm gả cho con trai của người nấu cơm.
Con trai đầu bếp, chắc là nấu cơm ngon lắm.
Vì thế tôi hỏi: “Cậu muốn cưới tôi hay không?”
Hắn sửng sốt, mặt đỏ bừng.
Tôi ngồi dưới tàng cây chờ hắn đáp lời.
Kết quả chờ một hồi, ngủ thiếp đi.
Chờ tôi tỉnh, trời đã đen, hắn còn ở trên cây.
Tôi vội đi dọn cây thang.
Liền nghe được hắn nhỏ giọng nói:
“Được.”
Vì thế năm bảy tuổi, chuyện chung thân của tôi đã được định.
Ai ngờ mẹ tôi lại đánh gãy uyên ương.
Bà từ chức.
Tôi tức giận.
Nhưng không ai sẽ quản một học sinh tiểu học tức giận.
Sau này tôi mới biết được, cậu bé tên Mạnh Vọng An, là con trai của chủ nhà.
Nhưng lúc đó tôi không hiểu, liền hỏi mẹ tôi: “Mẹ có con trai riêng sao?”
Mẹ thưởng tôi một cái cốc đầu đau điếng.
4
Vì thế tôi hiểu được.
Tôi đối với Mạnh Vọng An có chút đau lòng.
Nhưng không nhiều lắm.
Thẳng đến khi tôi thi đậu cao trung trọng điểm, thấy Mạnh Vọng An đại diện toàn thể học sinh mới lên phát biểu.
Nỗi lòng tro tàn lại cháy.
Cùng hormone tuổi dậy thì phát triển.
Tình đầu nảy nở.
Nhưng xuất sư chưa thành, tôi đã thành “Cô gái bày tỏ với giáo viên chủ nhiệm”.
Tất cả mọi người chú ý đến tôi hơn, trừ bỏ Mạnh Vọng An.
Rõ ràng chúng tôi khi còn nhỏ từng có “Tình nghĩa” sâu nặng như vậy.
Tôi chưa từ bỏ ý định, nên tôi dồn hắn vào góc tường.
Vóc dáng cao 1 mét 8 mấy, bị tôi dồn ở góc tường.
Tôi lần thứ hai bày tỏ: “Mạnh Vọng An, tôi thích cậu.”
Hắn ngữ điệu bình đạm: “Tôi không thích cậu.”
“Cậu đã quên chúng ta khi còn nhỏ……”
Hắn đột nhiên nắm vai tôi.
Rất đau.
Khuôn mặt bình tĩnh của hắn rốt cuộc có một vết rách.
“Cậu dám nói bậy một chữ thử xem.”
“…… Tôi chưa nói.”
Hắn buông tay ra, muốn rời đi.
Lại bị tôi dồn vào góc.
Tôi dương cằm, có thể thấy rõ ràng hắn không kiên nhẫn.
Tôi thở dài.
“Không thể thành đôi, vậy làm chị em đi.” Tôi lui lại nói, “Em trai, gọi chị gái.”
Mạnh Vọng An cúi đầu xem ta, đẹp đôi mắt làm người luân hãm.
Giây tiếp theo, hắn cười lạnh một tiếng:
“Nằm mơ.”
5
Tình cảm nồng cháy này, kết thúc như thế nào đây?
Đầu hạ, thình lình mưa to, vây khốn rất nhiều bạn học.
Khi tránh mưa, tôi ở hành lang hướng về Mạnh Vọng An.
Kỳ thật tôi có mang dù, nhưng tôi cũng không muốn về.
Cho rằng không bị phát hiện, nhìn bóng dángMạnh Vọng An, trộm cười ngây ngô.
Hắn đột nhiên quay đầu lại.
Tôi há mồm liền hỏi: “Tôi mang dù, cậu muốn dùng không?”
Sau một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Cậu rốt cuộc thích tôi vì cái gì?”
Vấn đề này làm tôi sửng sốt, không chút suy nghĩ: “Không vì cái gì.”
Hắn cúi đầu nhìn dù trong tay tôi, lông mi nhẹ nhàng run rẩy:
“Chúng ta không phải người cùng thế giới.”
Tôi nghe không hiểu: “Vì sao?”
Hắn không trả lời, mà là một phen cầm dù đi, xoay người xuống lầu.
Ngay sau đó, ta hiểu được câu nói kia của hắn.
Trong mưa to, hắn cùng một nữ sinh, cùng dùng dù của tôi để che.
Nữ sinh kia, là hoa khôi của ban chúng tôi, gia cảnh khá giả, là thiên kim nhà giàu.
Một khắc kia, tôi như tỉnh mộng.
Không lâu sau đó, Mạnh Vọng An đi du học.
Mà nam chính trong câu chuyện thanh xuân của tôi, cũng dần đổi thành người khác.
Ký ức về Mạnh Vọng An, liền lưu lại khi hắn ngồi ở trên cây nói “Được”, cùng với hắn cười lạnh nói “Nằm mơ”.
Tôi một đường nghiêng ngả lảo đảo lớn lên, nhớ lại năm đó mãnh liệt theo đuổi hắn, trình độ ngón chân moi mặt đất, có thể xây thành địa ốc lập nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi chìm nổi mấy năm, cuối cùng cũng ổn.
Hạng mục cũ vừa mới kết thúc, lãnh đạo thông báo, công ty sắp có tổng giám đốc mới.
Bàn nhỏ kế bên thảo luận.
“Nghe nói là nước ngoài trở về, còn rất trẻ, không biết có kinh nghiệm không.”
“Có, cô xem sơ yếu lý lịch của anh ta chưa, tôi cho cô một phần.”
Lực chú ý của tôi bị hấp dẫn, nhịn không được nhìn màn hình máy tính của bàn kế bên.
Kinh nghiệm cá nhân, phong phú.
Hạng mục từng xử lý, không ít.
Tôi gật gật đầu, tầm mắt chuyển qua sơ yếu lý lịch phía trên.
Tên họ: Mạnh Vọng An.
Tôi:……
6
Mạnh Vọng An đi làm ngày đầu tiên, tôi đến muộn.
Nguyên nhân là buổi tối trước một ngày, bạn trai cũ ấu trĩ cầu hợp lại, không đồng ý liền muốn chết muốn sống.
Tôi khuyên đến rạng sáng mới khuyên được hắn trở về.
Vì thế hiện tại, tôi nhìn chằm chằm quầng thâm mắt, đứng ở cửa phòng họp.
Mấy chục đôi mắt nhìn, bao gồm nam nhân đằng trước.
Một khắc kia, thời gian như trở lại, tôi như thấy được bộ dáng mười mấy tuổi của hắn.
Nhưng hiện thực là, hắn một thân chính trang, thần sắc thong dong, khí tràng cường đại.
Tôi vội vàng cúi đầu, tìm vị trí ngồi xuống.
Sau khi tan họp, tôi cùng mấy đồng nghiệp đi uống nước tám chuyện.
“Tiểu đồng, hôm nay cô không sao chứ?” Đồng nghiệp hỏi.
Tôi lắc đầu: “Không có việc gì.”
Vừa đi vừa uống cà phê.
Sau đó quay người lại, cái ly chạm vào một thân tây trang sang trọng..
Tôi:……
“Tổng giám đốc không sao chứ!” Đồng nghiệp kinh hô.
Ngón tay thon dài rút khăn tay ra, thong thả ung dung xoa xoa.
Mạnh Vọng An cười với đồng nghiệp: “Không sao.”
Như là nhìn tôi một cái, lại giống như không có.
Còn chưa kịp xin lỗi, hắn đã phong khinh vân đạm mà rời đi.
“Tổng giám đốc Mạnh đẹp trai quá đi!”
“Tính tình cũng tốt nữa!”
“Không biết có bạn gái chưa.”
Các đồng nghiệp ríu rít.
Chỉ có tôi, bưng ly cà phê, đầu bù tóc rối, như phạm nhân bị lưu đày nhiều năm.
Buổi tối tôi ở lại làm thêm giờ.
Tranh thủ lúc Mạnh Vọng An còn chưa đi, chạy nhanh về.
Kết quả lúc vào thang máy, bụng đau.
Lại phải chạy xuống lầu một ngồi WC một lát.
Khi tôi còn đang suy nghĩ, tôi đi nhầm thang máy dẫn xuống bãi đỗ xe ngầm, chắc không gặp Mạnh Vọng An đâu nhỉ?
Sau đó, cửa thang máy mở ra.
Tôi thấy Mạnh Vọng An.
……
7
Thật tốt.
Sau khi“Cà phê làm dơ áo khoác”, tôi lại “Cố ý chờ hắn tan tầm”.
Đứng ở cửa thang máy, tôi vẫn không nhúc nhích.
Mạnh Vọng An bỗng nhiên mở miệng.
“Không vào?”
Đầu của tôi nóng lên.
Liền vào.
Khoảng cách từ tầng một đến tầng hầm, giống như qua cả thế kỷ.
Tôi đứng ở góc, dư quang nhìn hắn.
Hắn dường như cao hơn, thân hình cũng rắn chắc hơn khi mười mấy tuổi.
Lúc gặp thoáng qua, trên người còn nhàn nhạt hương vị thuốc lá.
Thang máy dừng lại, tôi cố ý đi sau hắn ra ngoài.
Nghĩ thầm cọ xát một hồi, đường ai nấy đi, liền sẽ không bị hắn hiểu lầm tôi còn có cái gì mơ ước.
Nhưng đi tới, tôi ý thức được không đúng.
Sao đường đi tìm xe của hai chúng tôi giống nhau như đúc?
Mạnh Vọng An hiển nhiên cũng phát hiện vấn đề.
Hắn bỗng nhiên dừng bước chân, xoay người nhìn tôi đi tới.
Tôi lui về phía sau một bước.
Theo bản năng nói ra “Tôi không theo dõi cậu” “Cậu đừng sợ” “Tôi không còn thích cậu” khi.
Mạnh Vọng An ngừng ở trước mặt tôi.
Hắn nhìn tôi, lộ ra biểu tình khó hiểu, “Có thời gian không?”
“Sao?”
“Chúng ta tâm sự.”
Tôi sửng sốt.
Chúng ta có gì để tâm sự?
“Cái kia, tôi……”
Giây tiếp theo, một giọng nói mang âm hưởng thiếu niên cất lên.
“Chị gái, sao chị giờ này mới tan tầm?”
Tôi chưa từng cảm tạ vị bạn trai trước này như vậy bao giờ.
Tôi cười cười, rời đi trước mặt Mạnh Vọng An.
“Xin lỗi, bạn trai tôi tới đón tôi.”
8
Mạnh Vọng An dừng một chút.
Tôi bước nhanh rời đi.
Chui vào xe, bạn trai cũ cũng đi theo ngồi vào.
Diễn trò thì phải làm tròn vai, tôi không thể đuổi hắn đi.
“Chị, cậu ấy là ai?”
Trần Tư Vũ nhỏ giọng hỏi.
Tôi khởi động xe, nhìn Mạnh Vọng An chậm rãi thu nhỏ thân ảnh qua kính chiếu hậu.
“Cấp trên của tôi.”
“Vừa rồi hình như em nghe được chị nói cái gì…… Bạn trai?”
Tôi một mực phủ nhận: “Cậu nghe lầm.”
“À.” Hắn dừng một chút, “Em đặt trước nhà hàng chị thích nhất rồi, chúng ta cùng đi ăn bữa cơm đi.”
Dựa vào tính cách lúc trước của hắn, lúc này đã sớm biết quan hệ giữa tôi cùng Mạnh Vọng An chưa dứt.
Hiện tại thế nhưng thái độ khác thường, vội vàng lấy lòng tôi.
Tôi không từ chối, thay đổi phương hướng.
Tình cảm của chúng tôi, lúc ban đầu là tôi chủ động.
Lúc ấy cùng bạn bè đi làng đại học ăn cơm, thấy công viên có dàn nhạc đang biểu diễn.
Có một thành viên nam khá trẻ khiến cho tôi chú ý.
Bạn học xúi giục, tôi chủ động xin WeChat.
Tình yêu khi bắt đầu lúc nào cũng tốt, tuổi trẻ lại càng nhiệt tình, tràn ngập sức sống, mỗi ngày cậu ấy hỏi han ân cần, ríu rít.
Nhưng thời gian lâu rồi, tuổi chênh lệch lộ ra nhiều vấn đề.
Khi tôi vì hạng mục bận đến đầu óc choáng váng, hắn trách tôi không nhớ ngày kỷ niệm.
Tôi công tác bình thường là đi chung nhiều người, hắn truy vấn tôi cùng những nam nhân khác có quan hệ mờ ám.
Cuối cùng, tôi đề nghị chia tay.
Lúc ăn cơm, chúng tôi ăn thật sự an tĩnh.
Khi rời đi, tôi muốn đưa hắn về trường học, hắn từ chối.
Hắn đứng ở dưới đèn đường, cười cười với tôi: “Chị, em quyết định, em muốn một lần nữa theo đuổi chị. Không phải là loại hành vi ấu trĩ như trước kia, mà là thành thục, nghiêm túc.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom