• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Chúng ta kết hôn đi (1 Viewer)

  • Ngoại truyện [Hết]

[NGOẠI TRUYỆN GIANG AN]

1.

Lúc Giang An nhận ra rằng có điều gì đó không ổn với cơ thể mình, Trần Hoa có lẽ đang ngồi trên lan can, rồi lao về phía anh.

Cô ấy quàng tay qua cổ làm anh loạng choạng rồi mất kiểm soát mà ngã ngửa ra sau.

May là có một bức tường phía sau.

"Anh sao thế?"

Cô ấy lo lắng nhìn anh.

"Không sao đâu."

Anh đưa tay xoa đầu cô ấy.

Cơn đau dày đặc trên cánh tay như đang đốt cháy các đầu dây thần kinh của anh.

2.

Gần đây anh không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh.

Hình như cũng đi không nổi, người nhà đã tinh ý phát hiện ra vấn đề của anh và mời bác sĩ đến kiểm tra.

Anh vẫn có thể cười nói vui vẻ với bạn gái như thường, cho đến khi không thể đi trên một đường thẳng, hay thỉnh thoảng không thể kiểm soát được cây bút trên tay.

Anh cảm thấy có điều gì đó không ổn với mình, cảm giác rất kỳ lạ này khiến anh ngày càng cáu kỉnh, thậm chí còn cãi nhau với Trần Hoa.

Sau cuộc cãi vã, anh lại hối hận.

Anh nhìn cơn mưa đang trút xuống ngoài cửa sổ, vô cớ tự hỏi rằng mình thật ngu ngốc khi lại để quên ô.

Anh là một người rất kiêu ngạo, nhưng Trần Hoa chính là ngoại lệ của anh, anh đã không nghĩ ngợi gì liền quyết định gọi điện cho cô ấy để xin lỗi.

Trời mưa rất lâu, rất lâu.

Anh đang đi trên vỉa hè thì bất ngờ ngã xuống.

Sau đó, anh không thể đứng dậy được nữa, rõ ràng thị lực của anh vẫn có thể di chuyển và ý thức của anh vẫn nguyên vẹn.

Anh nhìn đèn hậu của chiếc xe đang nhấp nháy sáng chói, nghĩ ngợi.

Trần Hoa sẽ không tức giận mà rời đi trước chứ?

3.

Anh không biết, vì anh đã bị nhốt trong phòng bệnh.

Hình như anh đã mắc một căn bệnh h.iể.m nghèo nào đó, anh nhìn chằm chằm vào miếng gạc quấn quanh tay mình, thầm nghĩ, mình vẫn còn trẻ, và mình nên tràn đầy hy vọng.

Người nhà một mực im lặng về bệnh tình của anh, thậm chí còn giảm bớt thời gian thăm bệnh. Gia đình này xưa nay lạnh nhạt, anh cũng quen rồi.

Anh vẫn đang tích cực phối hợp điều trị phục hồi chức năng, mặc dù tay chân ngày càng nặng và khó chịu. Anh ngã quỵ vào một buổi trưa nắng xuân, mẹ anh bình tĩnh nói với anh:

“Con đã được thay thế rồi.”

Tất cả các loại trùng hợp trên thế giới này đều đang đẩy anh xuống vực thẳm.

Điều khiến anh khó chấp nhận không phải là đôi tay không cầm nổi thìa, hay đôi chân vấp ngã, bị bỏ rơi, bị lãng quên, mà là vì một người thay thế hoàn hảo làm anh không còn ý nghĩa gì trên thế gian này nữa.

Khi ấy anh chỉ mới ngoài hai mươi, kiêu căng ngạo mạn, đập phá tất cả những gì đập được, thậm chí còn ch.ửi cha mẹ bằng những lời lẽ cay nghiệt nhất trên đời, nhưng mẹ chỉ biết khóc, còn cha chỉ im lặng.

Anh, so với gia đình kếch xù đó thì có vẻ quá tầm thường.

Anh thề rằng mình phải đứng lên một lần nữa.

Xé bỏ những khuôn mặt đáng ghét đó, chiến đấu đến cùng với căn bệnh h.iể.m nghèo.

4.

Tuy nhiên, vào mùa xuân năm đó, anh không thể đi lại nếu không có nạng.

Mùa hè năm đó, anh mất đi những nét viết sắc sảo.

Mùa thu năm đó, lời nói của anh trở nên ngắt quãng và lộn xộn.

Mùa đông năm đó, Trần Hoa kết hôn.

Anh nghe được từ lời bàn bán của y tá rằng cô ấy đã kết hôn với kẻ mạo danh đó.

Phải, Trần Hoa vẫn luôn là cái tên mà anh thầm giấu trong lòng. Anh vẫn nhớ khi còn nhỏ, cha đã đuổi anh ra sân vì anh không chơi được piano, một cô gái nhỏ đã thò qua lan can đưa cho anh một miếng bánh quy.

Đôi mắt ấy rất sáng, bù đắp cho những vì sao không bao giờ xuất hiện trong đêm tối của anh.

Nhân lúc y tá không để ý, anh chống nạng loạng choạng trốn ra khỏi bệnh viện, bắt taxi đến địa điểm tổ chức đám cưới.

Kết quả là không có tiền, tài xế không chịu cho anh đi.

"Tôi sẽ trả tiền cho anh ta."

Cho đến khi anh nghe thấy một giọng nói vừa quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ.

Thật kinh khủng khi nhìn thấy ai đó giống hệt mình trong một đêm mưa.

Anh nhìn đối phương, rất có thể khuôn mặt của hắn đã được sửa lại, bây giờ trông hắn thật ghê tởm, anh đang nghĩ nên chửi đối phương như thế nào, thì hắn đã đấm thẳng vào mặt anh.

Anh gần như trong nháy mắt quên đi cơn đau trên người, không dùng gậy đánh trả, hắn cho rằng anh không có sức chiến đấu cho nên cũng không trốn.

"Cút đi, tránh xa Trần Hoa của tôi ra."

Anh cắn răng nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe.

"Thật sao, Trần Hoa của anh?”

Người đàn ông cúi xuống trước mặt anh mở khóa điện thoại.

"Xem đi, Trần Hoa của anh đã gọi cho tôi bao nhiêu cuộc gọi nhỡ rồi, cô ấy nhớ tôi."

"M.ẹ nó, không biết xấu hổ."

Anh muốn ngẩng đầu lên tiếp tục mắng, liền bị anh ta b.ó.p cổ và hất mạnh xuống bùn, lúc đó anh chợt nhận ra rằng mình căm ghét thế giới này đến mức nào, anh hận đến mức sắp phát điên lên.

"Tôi khuyên anh đừng quấy rầy cuộc hôn nhân này của chúng tôi, nếu anh vẫn có thể đứng dậy."

Hắn kéo thẳng cà vạt và nhìn xuống anh với vẻ trịch thượng.

"Anh có thể tự mình chứng kiến cô dâu của anh đã kết hôn với tôi như thế nào."



Có vẻ như hôm đó cũng là một mưa to khó chịu.

Anh ngã xuống ven đường, thậm chí không đứng dậy nổi, hôm nay cũng vậy, ngọn đèn vàng rực rỡ trong khách sạn kia không thuộc về anh.

Anh tập trung ý thức vào bàn chân phải, làm mạnh hơn, mạnh hơn, cho đến khi sức lực kiệt quệ, anh loạng choạng đứng dậy.

“Trần Hoa.”

Mưa vẫn rơi, anh thấp giọng thì thầm cái tên đó, ướt át, bối rối và đau đớn.

"Em sẽ nghĩ đến anh chứ?"

“Em sẽ mãi nhớ anh chứ?”

"Em có nhớ hay không...."

Nước mưa như đang nhỏ xuống xương quai xanh của anh, đôi mắt anh đỏ hoe, người anh như muốn đổ về phía trước, đôi mắt sụp xuống, dường như trong khách sạn vang lên tiếng hành khúc đám cưới. (*)

(*) Hành khúc đám cưới (Wedding March) là bản nhạc thường được chơi tại lễ cưới khi người ta dẫn cô dâu vào nơi làm lễ cưới.

"Đừng quên anh nhé."

Nếu ngay cả em cũng quên anh thì anh có lẽ thực sự không còn lí do gì để tồn tại nữa rồi.

5.

Những ngày sau đó, anh trơ mắt nhìn cơ thể mình dần suy kiệt.

Loại biến đổi này mỗi ngày đều rất nhỏ, trong một đêm mùa đông tuyết rơi, anh phát hiện mình không thể đứng vững nữa, là bởi vì anh đột nhiên ý thức được mình đã bị thay thế nhiều năm như vậy rồi.

Cha để lại cho anh chiếc điện thoại ban đầu, nhưng tiếc là nó đã bị hỏng và không thể bấm số.

Đó gần như là điều duy nhất ngày đêm ủng hộ anh.

Anh nghĩ đến Trần Hoa, anh đã lưu rất nhiều ảnh của cô ấy trong điện thoại, mỗi lần nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô ấy, anh đều ghi tên cô vào.

Bác sĩ nói rằng với căn bệnh của anh, cuối cùng anh sẽ quên hết mọi thứ.

Anh bắt đầu trở nên cực kỳ cáu kỉnh, khi không kiểm soát được cây bút trong tay thì anh sẽ tức giận bẻ gãy bút chì, có lúc nhìn mình trong gương anh lại thấy rằng Giang An không giống Giang An chút nào .

Sức sống mạnh mẽ những năm đó dường như đã bị xóa sạch bởi một bản thân ngày càng mất kiểm soát.

Anh bắt đầu nằm bẹp, từ bỏ chính mình thay vì phục hồi chức năng, anh ngủ thiếp đi mỗi ngày.

Một ngày kia, anh có một giấc mơ, mơ thấy Trần Hoa kết hôn.

Anh ngồi dưới sân khấu, nhìn cô ấy mặc váy cưới, chú rể xị mặt đang mắng anh không được rời đi.

Thế giới của anh là một vực sâu vô tận, còn Trần Hoa là ánh sáng duy nhất len lỏi vào vực sâu đó.

Cho đến khi anh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Anh thậm chí không thể tin vào những dòng chữ trên màn hình.

Anh muốn nghe điện thoại, nhưng tay lúc này lại không điều khiển được, quằn quại làm rơi điện thoại xuống đất, anh đi tới nhặt lên, sau đó ngã xuống giường.

C.h.ết tiệt.

Nhưng cuối cùng anh cũng đã nhận được cuộc gọi, thật tồi tệ, anh nghe thấy người anh ngày đêm nhớ nhung, cô ấy đang khóc.

Kẻ mạo danh đó đã không đối xử tốt với cô ấy chút nào.

Cô ấy nói, trở về đi, Giang An.

Cô ấy nói, mau chóng nhớ lại cô ấy đi, Giang An.

Cô ấy nói cô ấy không thể chịu đựng được nữa, cô ấy nói cô ấy sẽ rời xa anh.

Anh gần như đã dùng hết sức để nói ra âm thanh từ trong cổ họng, thậm chí anh còn giật mình khi phát ra âm thanh đó, thứ ngôn ngữ rời rạc không còn gọi là "con người" nữa.

Đừng khóc, làm ơn.

Anh quỳ rạp xuống đất, nghiến răng nhìn chằm chằm vào màn hình, giọng nói ướt át của cô ấy, cô nói cô rất buồn, mười năm qua anh chưa bao giờ muốn làm cô buồn.

Anh muốn gi.ế.t c.h.ết quá khứ, nếu anh có thể bước đi.

Anh muốn ôm cô ấy, nếu anh có thể giơ tay lên.

Gió cuối thu se se lạnh.

Cuối cùng, anh hạ cánh tay xuống, điện thoại rơi sang một bên, anh nghe giọng nói ngắt quãng của cô, nghĩ đến trước kia khi cô cười, đó là cả ánh sáng của anh.

Anh không hiểu, sao ông trời lại cho rồi lại tước đi hết mọi thứ của anh như vậy.

Hy vọng, rồi lại thất vọng, bất lực

Có lẽ…

Điều tiếc nuối duy nhất là chưa nói được với cô câu này.

Chúng ta kết hôn đi.

Rồi anh nhắm mắt lại.

Mơ một giấc mơ rất dài.

Trần Hoa là vợ của anh và họ yêu nhau sâu đậm.

Trong giấc mơ sẽ có lúc có gió đêm ẩm ướt, có lúc ai đó sẽ gọi anh với một cái tên xa lạ.

Thế nhưng, như vậy cũng đã đủ rồi.

Đủ rồi.

(Hết)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom