• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Chúng ta kết hôn đi (4 Viewers)

  • Chương 2

5.

Sau đó, Giang An vẫn không thể ở bên Lâm Tử Miên.

Một bông sen trắng (*) xuất thân là thường dân như Lâm Tử Miên, sẽ không bao giờ có thể gả vào gia đình giàu có.

(*) 小白花: Tiểu bạch hoa, mang ý ẩn dụ phê phán, thường chỉ những cô gái yếu đuối vô dụng không có chút lợi ích gì cho mọi người mà ngược lại còn dở chứng đỏng đảnh tiểu thư. Gần giống với ‘bạch liên hoa’, người xinh đẹp cao ráo hay trong sáng...Nhưng nghĩa bóng là 1 con người ham tiền, luôn giả tạo, thảo mai.....

Mà cho dù là hôn nhân thương mại đi nữa thì tôi cũng có thể ép Giang An kết hôn với mình.

Tôi đã đợi Giang An bốn năm.

Tôi luôn cảm thấy dù anh ấy không nhớ gì cũng không sao vì nhất định tôi có thể khiến anh ấy yêu tôi lần nữa, tôi luôn cảm thấy như vậy.

Tuy nhiên, thứ dành cho tôi sẽ mãi chỉ có đôi mắt lạnh như băng đó của anh.

Tôi muốn người đã từng cười với tôi trở về, nhưng đã qua rất lâu rồi.

Đã lâu đến mức tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ không bao giờ trở lại.

Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, bên cạnh giường không còn ai.

Đáng lẽ tôi phải biết rằng anh ấy nhất định sẽ đi, sẽ bỏ tôi hết lần này đến lần khác, chưa từng hỏi tôi cảm thấy như thế nào.

Tôi vào phòng tắm soi gương, chà đi vết hôn trên cổ.

Mở điện thoại và gửi tin nhắn cho Ngụy Nghiên.

"Cậu có thể giúp mình tìm ra bằng chứng Giang An và Lâm Tử Miên ở bên nhau không?"

Cô ấy sẽ trả lời tôi sớm thôi.

"Oa oa, cô bé nhỏ của tớ, bà cuối cùng cũng quyết định rời đi rồi hả?"

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đang sáng lên và im lặng một lúc lâu.

"Cậu tìm cho mình trước đi."

6.

Tôi vẫn còn nhớ, ngày tôi và Giang An kết hôn, anh đến muộn nửa tiếng.

Không ai biết anh ở đâu, tôi đã khoác lên mình chiếc váy cưới màu trắng, ai cũng hối hả chạy quanh, chỉ còn mình tôi ngồi trên ghế.

Tôi chọn váy cưới rất lâu, hôm đó Ngụy Nghiên đã chọn cùng tôi, còn Giang An chưa từng thấy tôi mặc váy cưới.

Nhưng anh ấy đâu có nhớ, trước đây anh ấy đã hứa với tôi là cưới xong sẽ lo cho tôi từ đầu đến cuối.

Giang An không quay lại mãi đến khi trời bắt đầu đổ mưa to.

Người anh ướt sũng, đầu tóc cũng vậy, ông Giang thấy vậy liền tức giận cầm gậy đánh anh.

"Mày lại tìm người phụ nữ đó phải không?"

"Mày lại tìm người phụ nữ đó..."

"Hôm nay mày kết hôn đấy, a…., mày biết...mày kết hôn...!"

"Mày để...mày để..."

Trong phòng nghỉ trống không vọng lên giọng nói ấp úng của ông Giang, khắp nơi là sự im lặng đáng sợ.

“Mày để mặt mũi của lão già như ta ở đâu..."

Giang An cứ mặc cho ông vừa đánh vừa mắng, mái tóc hơi ướt, ánh mắt cụp xuống, tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh.

Sau đó, tôi đứng dậy kéo anh ấy lại.

"Thay quần áo đi, chúng ta phải kết hôn."

Vẻ mặt của tôi lúc đó có lẽ còn khó coi hơn cả khóc.

Đến nỗi khi anh ấy nhìn tôi với đôi mắt nhòe như mực, anh ấy vẫn nở một nụ cười nhẹ nhưng đầy ý mỉa mai.



Những ngày Giang An trở về nước, tôi đều ở nhà một mình nấu cơm tối.

Trước đây tôi không thích nấu ăn, nhưng sau khi nghe nói nấu ăn có thể giúp thúc đẩy tình cảm vợ chồng, tôi liền bắt đầu học nấu ăn.

Khẩu vị của anh rất nhạt nên tôi cũng đoán ra anh thích ăn món gì, nhưng đã mấy hôm rồi anh không về nhà.

Chỉ là hôm nay, đến giờ cơm anh đã quay về.

Anh vừa bước vào nhà vừa nới cà vạt, tôi thẫn thờ nhìn anh chẳng biết nói gì.

Anh ấy ngồi trên ghế sô pha ngước nhìn tôi, đường cong dưới cằm anh gần như hoàn hảo, trong đôi mắt của anh ấy phản chiếu rõ ràng hình bóng của tôi.

"Cô cho người điều tra tôi?"

Giọng nói trầm ấm mang theo ngữ điệu tự tin.

"..."

Đúng là không nên tin Ngụy Nghiên mà, là một tay săn ảnh chuyên nghiệp thế mà lại bị phát hiện quá nhanh.

"Anh...anh ăn cơm chưa, Giang An?"

Tôi chần chừ vài giây không biết nên nói dối hay không, liền quyết định chuyển chủ đề.

"Tại sao lại điều tra tôi?"

Anh ấy đứng dậy, dường như không có ý định buông tha tôi. Cảm giác ngột ngạt áp lực từ một người đàn ông trưởng thành quả thực không đùa được, tôi gần như bị anh ép ngồi xuống ghế sofa.

Mấy năm mài giũa gần như đã khiến con người này trở nên sắc bén hơn, sự hung hãn trong mắt anh quá mạnh, tôi nhắm mắt lại đến khi chạm vào đôi môi ấm áp của anh.

Bàn tay của anh ấy rất mạnh, suýt chút nữa đã cọ vào eo tôi, dễ dàng nắm lấy cổ tay tôi, sau đó rút cà vạt ra, siết chặt lại.

“Giang An, anh làm gì vậy?”

Anh ấy không nói, ánh mắt tôi va vào đôi mắt lạnh lùng ấy làm tôi chợt nhớ tới ánh mắt lấp lánh sao năm xưa của anh.

Đôi mắt từng có một thiên hà xa xôi rực rỡ chảy ở đó, mà bây giờ nó chỉ là một vực thẳm tối tăm vô tận.

Tôi không thể thoát khỏi anh ấy, sau một hồi im lặng mới nhẹ nhàng nói.

"Muốn ly hôn với anh thì dù sao tôi cũng phải tìm cho ra bằng chứng chứ."

Anh im lặng, nhìn xuống tôi.

Tôi luôn không thể hiểu anh ấy đang nghĩ gì, tôi chỉ cảm thấy rất đau khi ánh mắt ấy lướt qua da thịt tôi.

"Ly hôn?"

Thật mỉa mai và khó chịu.

"Bây giờ cô đang nói chuyện ly hôn với tôi, vậy tại sao 4 năm trước lại ép tôi kết hôn với cô?"

Cà vạt trên tay anh càng ngày càng siết chặt, hai mắt ửng đỏ lên giống như dã thú giận dữ bước ra từ bóng đen, tôi không hiểu vì sao anh lại phản ứng quá mức như vậy.

"Muốn ly hôn đúng không, Trần Hoa?"

Anh ấy chuyển sang giọng điệu dịu dàng, dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má tôi, vén tóc tôi ra sau.

"Trừ khi tôi chết."

"..."

Tôi ghét cái cảm giác áp bức mạnh mẽ trên người anh, nhưng anh lại nói chuyện với tôi bằng giọng điệu nhẹ nhàng.

Cứ như vậy tôi lại nghĩ liệu có phải Giang An của tôi đã trở lại hay không, tôi run rẩy chạm vào đôi mắt lạnh lùng của anh.

"Tại sao phải duy trì một cuộc hôn nhân không tình yêu?"

Tôi nhìn anh chăm chú và gần như cầu xin anh.

"Bởi vì..."

Anh ấy đứng thẳng người đè lên vai tôi, giọng nói của anh ấy như hòa làm một với bóng tối, toàn là nọc độc.

"Gia đình họ Trần rất hữu ích với tôi"

"Vì vậy, tốt hơn hết là chúng ta nên cư xử giống một cặp đôi kiểu mẫu đi, A Hoa.”

A Hoa.

Khi nói ra 2 từ này, giọng điệu anh lại đầy mỉa mai châm biếm.

Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh khi anh đi lên lầu, tôi đã vô số lần nghĩ rằng anh ấy sẽ quay người lại, nhưng anh ấy chưa bao giờ làm vậy. Giang An của thời niên thiếu và Giang An của hiện tại cuối cùng cũng không phải là một nữa.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, khi tôi gọi tên, anh sẽ không bao giờ ngoảnh lại nữa.

7.

Tôi đã nhiều lần nghĩ rằng Giang An sẽ nhớ ra mọi chuyện.

Anh sẽ nhớ chính tôi là người cùng anh tan trường trong chiều tà, là tôi cùng anh băng qua thành phố dưới cơn mưa tầm tã, anh mỉm cười với tôi, và anh dành tất cả sự dịu dàng của mình cho một mình tôi…cho một mình tôi thôi.

Đến lúc đó, tôi sẽ khoác lác nói với anh ấy là tôi không cần anh nữa, Giang An.

Nhưng tôi đã chờ đợi trong nhiều năm, rất nhiều năm.

Tôi vẫn mắc kẹt trong đêm mưa đó và không thể ra ngoài, sau đó tôi cứ mãi không hiểu mình đang chờ đợi điều gì.

Có phải vì người đàn ông trước mặt thì nhìn tôi với ánh mắt thờ ơ, nhưng lại âm thầm đối xử với người phụ nữ đạo đức giả kia bằng lòng tốt vô hạn của mình?

Tôi không biết.

Tôi cũng...không muốn biết.

Ngày hôm sau khi tôi nhận được cuộc gọi từ Ngụy Nghiên, tôi thật sự muốn cười.

"Chị Ngụy à, thật khó tin là chị lại là tay săn ảnh chuyên nghiệp đấy."

"Này, bà đừng nói sớm, chồng bà thật sự rất nhạy bén đó, nhưng cũng đâu phải mình không thu thập được gì.”

Cô ấy cười khúc khích hai lần, rồi nói với tôi bằng giọng điệu trình bày thành tích.

"Bà có thể tưởng tượng là những thông tin xung quanh Giang An đều bị chặn hết không, cái này còn quan trọng hơn nhiều so với sự an toàn của cá nhân hắn nữa."

"..."

Khi tôi đến quán cà phê, Ngụy Nghiên đã chờ tôi ở đó.

Cô ấy hình như ngủ không ngon, đầu tóc bù xù chưa được chải chuốt . Cô ấy từ nhỏ đã thích tiểu thuyết trinh thám, không ngờ bây giờ lại thực sự làm việc trong ngành liên quan.

"Có một chuyện rất thú vị."

Mùi thơm của cà phê bốc lên, và khi chiếc thìa bạc lướt qua đáy cốc, có một tiếng ding vang lên.

"Bà nói Giang An không làm gì xấu cả phải không? Chẳng qua là hắn cố tình che giấu tất cả những việc mình đã trải qua thôi."

"Nếu một doanh nhân bình thường có lý lịch trong sạch, liệu hắn sẽ quan tâm nhiều đến việc chặn thông tin như thế này hả?"

"Trừ khi...hắn đang che giấu điều gì đó."

Mùi cà phê nồng nặc quyện giữa môi và răng cô ấy, cô ấy nhìn tôi bằng anh mắt kiên quyết.

"Hơn nữa... bà không thấy vụ tai nạn xe hơi năm đó hơi kỳ lạ sao?"

Cơn mưa lớn đó chắc chắn là cơn ác mộng mà tôi không muốn nghĩ tới.

Cho đến hôm nay, tin nhắn cuối cùng anh ấy gửi cho tôi vẫn còn trong điện thoại.

"Anh sai rồi, bà Giang?"

Bà Giang.

Thật buồn cười mà, lúc đó anh ấy sẵn sàng gọi tôi là bà Giang, nhưng bây giờ anh ấy lại mỉa mai và đùa giỡn tôi.

Sau đó, điện thoại của Giang An bị hỏng trong vụ tai nạn xe hơi, anh ấy đã đổi số, nhưng tôi vẫn giữ số đó.

Giống như Giang An yêu Trần Hoa dường như bị mắc kẹt trong đêm mưa sáu năm trước.

"Vì vậy, mình đã quyết định lợi dụng Lâm Tử Miên làm bước đột phá."

Sự xuất hiện của một cái tên đặc biệt khó chịu cuối cùng đã kéo suy nghĩ của tôi trở lại.

"Bà biết đấy, Lâm Tử Miên sắp biểu diễn tại Nhà hát lớn thành phố, tin tức đã được đăng đầy trên báo, bà nghĩ Giang An có đi không?"

"Có."

Tôi không do dự gật đầu.

"Vậy thì đừng để Giang An đi."

Nghe đến đây, tôi bật cười.

"Mình có thể làm gì được chứ?"

Không ai có thể kiểm soát được những gì Giang An muốn làm, anh ấy chưa bao giờ bỏ sót màn trình diễn nào của Lâm Tử Miên, lần này cũng không ngoại lệ.

"Bà có bao giờ nhận ra rằng buổi biểu diễn của Lâm Tử Miên trùng với kỷ niệm ngày cưới của bà không?"



Tôi và Giang An chưa từng có kỷ niệm ngày cưới nào cả.

"Ngày đó, bà cứ lấy lý do kỷ niệm ngày cưới, hẹn Giang An ra ngoài."

"Nếu hắn không đồng ý, điều này có thể là bằng chứng cho thấy hắn thực sự không còn tình cảm với cậu."

"Nếu như đồng ý thì cũng không mất gì, ngày đó mình có thể mượn cơ hội điều tra Lâm Tử Miên dễ dàng hơn."
—-----------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom