13.
Số lần tôi gặp anh ta cũng nhiều hơn trước.
Anh ta có vẻ nói nhiều hơn, mặc dù hầu như những lúc anh ta nói chuyện tôi đều không nghe, nhưng anh ta chưa bao giờ có ý định bỏ mặc tôi.
Tôi cố tuy.ệ.t thực, nhưng anh ta lại nắm cằm và hôn tôi, tôi cố gắng liên lạc với bên ngoài nhưng không thể vì tôi thậm chí còn không thể ra khỏi cửa.
"Anh cũng biết, anh không thể nhốt tôi lâu được đúng không?"
Hôm nay ăn tối xong, tôi vào phòng tắm dưới ánh mắt cảnh giác của anh ta, vừa đi ra đã thấy anh ta cúi đầu xuống đặt tay lên lỗ thoát khí của máy sấy tóc, có vẻ như đang kiểm tra nhiệt độ.
"Bố mẹ em báo cảnh sát rồi."
Anh ta vô tư nói rồi ôm tôi vào lòng, hơi ấm lướt qua tai, ngón tay luồn vào tóc tôi.
Đúng vậy, tôi đã mất tích được bốn hoặc năm ngày rồi.
"Nếu bị bắt anh sẽ bị tống vào t.ù."
Anh ta ậm ừ, nhưng vẫn không nhúc nhích.
"Hãy buông tha cho tôi đi."
Anh ta bật cười, chợt tắt máy sấy tóc, gió thu ngoài cửa sổ lùa vào phòng, nụ hôn của anh rơi xuống cổ tôi.
"Ý của em là thả em đi?"
"Tôi... từ trước đến giờ chỉ quan tâm đến những thứ trong tay mình, một khi đã thích sẽ luôn giữ chặt lấy."
"Xét cho cùng thì cũng chưa bao giờ có thứ gì thực sự thuộc về tôi cả."
"..."
Người đàn ông trước mặt tôi đã hoàn toàn lộ diện từ trong bóng tối, miệng cười tươi nhưng lại như một con dã thú máu lạnh nằm im chờ thời cơ. Sống lưng của tôi lạnh toát dưới vòng tay đang dần siết chặt của anh ta.
Không phải tôi không muốn chạy, mà là tôi không thể trốn thoát.
Tất cả những thứ có vật nhọn trong nhà đều bị thay thế bằng đầu mềm, điện thoại bị tịch thu và anh ta là con đường duy nhất để liên lạc với thế giới bên ngoài. Khi tôi nhìn ra cửa sổ, tôi chỉ có thể thấy một khu phố cũ.
Có vẻ như vì ánh mắt của tôi quá tập trung nên anh ta nhẹ nhàng giải thích.
"Nơi này là nhà của tôi."
"A Hoa, tôi chưa bao giờ phủ nhận việc tôi hận em. Tôi hận em từ nhỏ đã sống ở nhà cao tầng, còn tôi, tuổi thơ của tôi như con chuột lang trốn chui trốn nhủi trong cống rãnh, những con hẻm hôi hám, không bao giờ thấy ánh mặt trời”
“…”
Dường như đây là lần đầu tiên anh ta nói về chính mình, về con người thật của anh ta với tôi.
"Hận tôi sao còn giữ tôi lại."
Tôi nhìn anh ta.
Đôi mắt ấy vẫn luôn hỗn loạn, tràn đầy những dòng suy nghĩ ngổn ngang. Tôi không thể nhìn rõ tình yêu ở trong đó, giống như dù có giống nhau đến đâu, anh cũng không phải là anh nữa.
"Chắc là vì tình yêu em trao cho người khác, tôi cũng quen rồi."
Những điều đang xảy ra cứ như những chiếc lá khô héo trong gió lạnh.
Tôi bất ngờ xông ra, túm lấy cổ áo và hét vào mặt anh ta.
"Anh trả Giang An cho tôi! Trả anh ấy lại cho tôi...!"
"Trả anh ấy lại cho tôi, trả lại cho tôi... có được hay không..."
Giọng nói khàn át đi những giọt nước mắt, anh ta im lặng không nói gì, mặc cho tôi túm lấy cổ áo, tôi chỉ giận mình bất tài mà không biết trút giận ở đâu.
Như một trò đùa.
14.
Anh ta nói là anh ta yêu tôi.
Dù có thật hay không, dù có tồn tại hay không, anh ta khẳng định điều anh ta nói sự thật, đổ nát và xấu xí.
"Tôi đã yêu vợ của anh trai mình."
Tôi chỉ có thể thoáng thấy cuộc đời trước của anh ta qua những mảnh ghép rời rạc. Anh ta được cha nuôi tìm thấy trong một con hẻm nhỏ phủ đầy bụi, thế là tuổi thơ đầy những vết sẹo cứ thế bắt đầu.
Giật điện thoại của người đi đường, ă.n cắ.p tiền của bà chủ quán bún, ngày nào cũng đá.n.h nhau. Sau khi được cha đón về, anh ta chỉ cho thấy chút tác dụng trong cơn say bạ.o lự.c.
Sau đó, anh ta bị bắt tại trận trong một vụ gây rối.
Sau này, anh ta mới biết rằng ở một nơi khác trên thế giới, một người anh song sinh được sống một cuộc đời hoàn toàn khác với anh.
Khi tôi nghe điều này, tôi đột nhiên siết chặt thứ trong tay.
Anh ta ngước mắt nhìn tôi cười nhẹ, vén mái tóc đang rũ xuống má tôi ra sau tai. Đây là đang làm việc thiện sao.
"Em thật sự muốn biết Giang An thật còn sống hay đã c.h.ế.t sao?"
Tôi trừng mắt nhìn anh ta.
"Tôi sẽ không nói với em."
Anh nói một cách rõ ràng và hằn học.
Tôi ngồi trên giường nhìn vạch đỏ đã bị còng trên tay từ lâu, nơi này hình như là nơi cao nhất của khu dân cư này. Nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng chiều trống rỗng đã buông xuống lúc nào không hay.
Anh ta không hiểu, tôi cũng không muốn biết Giang An sống hay c.h.ết.
Bởi lẽ, dù là sự chia lìa vĩnh viễn giữa con người và thiên nhiên, hay là sự kết thúc của cuộc đời, khi cái tên Giang An vang lên trong tâm trí tôi, trái tim chai sạn ấy sẽ đập trở lại một lần nữa.
Tôi không tìm thấy anh ấy. Sáu năm, thậm chí nếu tôi cẩn thận hơn thì tôi đã có thể tìm thấy dấu vết của anh ấy.
Giang An của tôi đã lạc mất trong đêm mưa sáu năm trước, nhưng anh vẫn luôn là ánh sáng nóng bỏng trong tôi. Điều nực cười là tình cảm tôi dành cho anh không hề giảm đi, nhưng tôi chợt phát hiện ngay cả dũng khí gặp anh tôi cũng không có.
Khi tôi gặp lại anh, tôi nên đối mặt với anh như thế nào đây? Im lặng là vàng, hay trút hết nỗi nhớ về sự trống rỗng và vô vọng bấy lâu nay?
Cũng không được, tôi sợ rằng những gì anh ấy nhìn thấy không còn là tôi nữa, anh sẽ không vui.
Tôi chỉ... thở phào nhẹ nhõm sau khi biết đó không phải là anh.
Đúng vậy, Giang An của tôi sao có thể bỏ mặc tôi, Giang An của tôi sao có thể mơ mộng về người phụ nữ khác, Giang An của tôi sao có thể quên tôi.
"Có phải em đang nghĩ đến hắn không?"
Giọng nói trầm thấp ngập ngừng lọt vào tai tôi, những ngón tay đang vuốt ve mái tóc tôi dần siết chặt hơn.
"Em có thể xem tôi là hắn."
Khi anh ta áp trán vào trán tôi, tôi cảm thấy hơi thở nóng bỏng này thật sự rất lạ.
"Dù sao chúng ta cũng rất giống nhau."
"Anh không yêu tôi, anh chỉ muốn chiếm được tôi."
Tôi nhìn chằm chằm vào con ngươi của anh ta, rõ ràng chúng tôi sát nhau như vậy, lông mi như đan vào nhau, đôi mắt anh ta tối tăm vô định, nhìn tôi như muốn nuốt chửng tôi.
"Em nói gì cũng được, tôi chỉ quan tâm đến điều tôi muốn."
Đôi khi, anh ta phát điên lên.
Sau khi tách anh ta ra khỏi Giang An, tôi biết rằng anh ta không giống Giang An chút nào.
Sự bồn chồn và khuynh hướng tuyệt
http://v.xn--wlg.ng/ là đôi cánh bẩm sinh ẩn trong bóng tối của anh ta.
Có lúc anh ấy rất dịu dàng với tôi, có lúc lại muốn bóp cổ tôi chết, đúng là trò đùa tỉnh nhất trần đời. Anh ta không muốn tỉnh lại, tôi cũng vậy.
Đôi lúc tôi còn nghĩ, nếu như Giang An thật sự gặp tai n.ạ.n xe mất trí nhớ, tôi nhất định sẽ dạy cho anh một bài học, nói cho anh biết rằng cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc đuổi theo tôi nữa.
Bây giờ dường như mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
…
Hôm nay anh ta rất bất thường.
Anh ta quay về với một miếng bánh và tháo xích cho tôi, tôi lờ mờ nhận ra điều gì đó, nhưng vẫn bình tĩnh.
"Hôm nay là sinh nhật em."
Anh ta nói.
Thật buồn cười, sáu năm qua anh ta không hề nhớ sinh nhật của tôi, nhưng bây giờ, anh lại nhớ.
"Em có nguyện vọng gì không?"
Ánh nến vui vẻ một mình nhảy múa trong căn phòng tối tăm, phản chiếu bóng người mờ ảo trên tường, tôi chưa kịp nói thì anh lại tự mình thổi tắt.
"Quên đi, tốt hơn hết là em đừng ước gì."
...Tôi đoán anh ta cũng biết rằng tôi sẽ không sẵn sàng nói ra lời chúc tốt đẹp nào.
Bánh không ngọt lắm, hình như là được đặt làm riêng, mùi kem thoang thoảng trong miệng nhưng lại có vị hơi đắng.
"A Hoa, tôi hỏi em lần cuối."
"Em có đi với tôi không?"
Đêm nay không có trăng.
Anh ta vẫn nói với tôi bằng dáng vẻ và giọng điệu tương tự, giống như một cậu bé bị mắc kẹt trong ký ức bước ra, rõ ràng tôi biết đó không phải là anh ấy, biết rõ rằng mình nên chết tâm rồi, nhưng tôi vẫn ngây người trong chốc lát.
Những đêm mưa, tôi vẫn thường nghĩ về anh.
Thấy tôi hồi lâu không đáp, anh ta cúi xuống hôn lên trán tôi. Tôi tránh đi, anh cứ thế im lặng dịu dàng nhìn tôi
"Tôi tin rằng đây không phải là lần cuối chúng ta gặp nhau."
Trong ánh sáng và bóng tối xen kẽ, anh ta hòa vào bóng tối, giây phút trước khi đóng cửa, anh thì thầm như S.ata.n trong vực thẳm .
"Lần sau gặp lại, anh sẽ không để em đi."
Cứ thế, ánh sáng bị tắt đi và căn phòng chìm trong bóng tối mờ mịt.
Tiếng còi cảnh sát vang lên rất gần, cảm giác vừa trống trải vừa xa xăm.
…
15.
"Chúc mừng bà đã xuất viện! Bà có thấy khỏe hơn chưa?"
Ngụy Nghiên ôm một nắm hoa Thiên Điểu lắc lắc trước mặt tôi.
"Mình không sao."
Tôi đang rèn lại cơ bắp và xương cốt. Thực ra bị giam vài ngày hoàn toàn chỉ tổn thương về mặt tinh thần thôi. Sau khi nằm trên giường bệnh hai ngày, tôi vẫn còn sống và rất khỏe mạnh.
Anh ta đã biến mất.
Thật ra thì đến khi anh ta đi rồi tôi vẫn chưa biết tên anh, tại sao anh ta lại thay thế Giang An là chuyện của nhà họ Giang, nếu nói ông Giang không biết thì tôi không tin.
Điều này cũng giải quyết được những nghi ngờ của tôi năm đó. Có nhà họ Giang hỗ trợ, việc giả vờ mất trí nhớ của anh ta đã trở nên hợp lý hơn. Về phần Lâm Tử Miên, giờ người phụ nữ đó đã trở thành một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Nhà họ Giang giữ Lâm Tử Miên lại là vì cô ấy là người duy nhất biết rằng Giang An hiện tại là giả.
Bây giờ Giang An mất tích, trong nháy mắt cô ta đã không còn ý nghĩa gì.
"Mình biết cậu đang nghĩ gì."
Ngụy Nghiên thăm dò nhìn tôi, bước nhanh hơn vài bước đến bên tôi.
"Cậu muốn biết con người thật của Giang An, anh ta là người như thế nào..."
"Mình không muốn biết."
Tôi ngắt lời cô ấy.
Vừa ra khỏi cửa bệnh viện, ánh nắng chan hòa bao trùm lấy tôi, rõ ràng trời xanh mây trắng là chuyện thường thấy nhưng tôi lại muốn tâm trạng của mình vui vẻ, trong trẻo hơn một chút.
"Sáu năm rồi, mình đã quên anh ấy lâu rồi."
"Thật sao?"
"Ừ."
"Thật mà."
Tôi cử động khóe miệng để nó có thể cười lên một chút.
"Lâu lắm rồi..."
Tôi không quan tâm nữa.
……
Tháng 12 năm đó, tôi đến Kaikoura, New Zealand.
Đó là một thị trấn nhỏ gần biển, không khí mặn và ẩm xuyên qua lục phủ ngũ tạng của con người, dịu dàng và hoài cổ khiến con người thả lỏng cơ thể và tâm hồn trong vô thức.
Những bức tường của viện dưỡng lão trắng tinh, các y tá lặng lẽ đi qua các hành lang, nhân viên lễ tân ở quầy lễ tân hỏi tôi là ai, tôi đọc tên cho cô ấy.
Cô ấy có vẻ quen thuộc với cái tên này.
"Cô đến thăm George phải không?"
Hóa ra tên anh ấy ở đây là George.
Tôi đi theo y tá vào hành lang trắng tinh, viện dưỡng lão này rất rộng rãi và sạch sẽ, tôi ngơ ngác nhìn phía trước rồi đột nhiên mở miệng.
"Anh ấy tên là Giang An."
Cô y tá bối rối nhìn tôi.
"Tên tiếng Trung của anh ấy là Giang An."
Tôi nói từng chữ một.
Anh ấy không thể đánh mất cái tên này, nếu ngay cả tên của anh ấy cũng bị lãng quên ở nước ngoài, e rằng anh ấy sẽ không còn là chính mình nữa.
"Chà, nhưng tôi nghĩ đối với George, cái tên đó chẳng có ý nghĩa gì."
"..."
"Thực ra, anh ấy thậm chí còn không nhận thức được."
"Chúng tôi đã chứng kiến George từng bước trở nên như thế này."
"Cô biết đấy, căn bệnh mà anh ấy mắc phải được gọi là thoái hóa tiểu cầu não."
"Khi chúng tôi lần đầu gặp anh ấy, anh ấy chỉ không thể đi lại bình thường được thôi, nhưng đến bây giờ anh ấy thậm chí đã không thể duy trì được ý thức của mình."
"Nói cũng không thể, lúc nào cũng chìm vào giấc ngủ. Thực ra, đây có thể là cách tốt nhất để anh ấy rời đi."
"Rõ ràng là anh ấy mới ngoài 20. Giờ nghĩ lại thấy thật đáng tiếc. Rõ ràng anh ấy vẫn luôn không ngừng chiến đấu với căn bệnh này."
"Nhưng..."
Tôi ngắt lời cô ấy.
"Cô nói... tên tôi rất quen, đúng không?"
"Vâng."
Có vẻ như chúng tôi đã vào trong phòng, đó là một không gian vuông vức với một chậu cây cây xanh và một cái TV nhỏ.
Gió biển thổi qua sảnh, giấy trên tường kêu lạch cạch.
"Tôi nghĩ chắc cô là một người rất quan trọng đối với anh ấy."
Phải, bức tường được dán đầy giấy đều là tên tôi.
Chữ viết của Giang An thật ra rất đẹp.
Tuy nhiên, trên tờ giấy mới được dán lên, tên của tôi dường như được chắp nối bằng những dòng chữ vô nghĩa.
"Anh ấy nói, có một người, anh ấy không thể quên."
Cho nên, phải viết đi viết lại rồi treo lên tường, trong khi tay không thể điều khiển được cây bút chì nữa, thậm chí không thể nhớ rõ mình là ai.
Giang An.
Em đã nói, sáu năm rồi, em sẽ không nhớ anh nữa.
Em đã nói, em đã quên anh rồi.
Nét chữ ngoằn ngoèo xiêu vẹo hay nét bút sắc bén của anh vẫn luôn quấn lấy em như vậy, lần đầu tiên em thấy ở trong một căn phòng nhỏ trong suốt như vậy nhưng em không thở được.
Khi em đứng gần anh, tim em đập như trống trận.
Cuối nhà là khoảng sân nhỏ, dưới gốc cây thấp có một người đàn ông đang ngồi trên xe lăn.
Tôi nhìn anh, những con sóng xa xa vỗ vào ghềnh đá, những chiếc lá xào xạc khi gió thoảng qua.
Tôi bước về phía trước vài bước và đột ngột dừng lại.
Tôi đã nghĩ mình sẽ không khóc.
Tôi nghĩ rằng tôi đã có thể chấp nhận mọi thứ.
Em cứ ngỡ thời điểm em chính thức mất đi anh, ngày mai vẫn sẽ bình yên.
Khi mặt trời lặn vào ngày hôm đó, tôi đã nhìn chằm chằm bóng lưng của anh ấy rất lâu.
Giang An nói mưa lớn quá nên anh sẽ đến đón Trần Hoa.
Anh nói dối.
Anh ấy vẫn chưa đến.
Anh ấy sẽ không bao giờ đến.
( Hoàn chính văn )
Bình luận facebook