-
Chương 4
10.
Tôi rơi vào hôn mê, tựa như đang hoàn toàn chìm đắm trong bóng tối. Rất lâu sau, cho đến khi mặt trời lặn, tôi mới mơ hồ cảm giác được có người đến.
"Trần Hoa."
"Trần Hoa?"
Hình như đó là một giọng không thể quen thuộc hơn, nhưng tôi không muốn đáp lại nữa, cho đến khi bàn tay của anh ấy đặt lên trán tôi và nói rằng tôi bị sốt rồi.
Sau đó trời đất quay cuồng, tôi được anh ấy bế lên.
“Thả tôi ra.”
Giọng nói như bị xé nát từ tâm can, anh ôm eo bảo tôi đừng cử động.
Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng mờ ảo của anh, tưởng tượng vết hôn mà anh giấu đi dưới lớp áo sơ mi trắng kia có phải từ người phụ nữ khác hay không. Tôi giãy dụa kịch liệt hơn, anh dứt khoát bế tôi lên.
"Sao anh lại đối xử với tôi như vậy?"
"Tôi muốn ly hôn với anh, Giang An."
Tôi nhìn anh chằm chằm.
Anh ấy im lặng nhìn tôi một lúc, che đi vết mực tan chảy khi mí mắt cụp xuống, rồi vòng tay ôm lấy tôi đi về phía cửa, nhẹ nhàng đáp lại.
"Được, nhưng chúng ta phải đến bệnh viện trước."
"Đi luôn ngay bây giờ."
Tôi từ chối.
Anh ấy đặt tôi ngồi ở ghế sau xe, lấy một con búp bê nhồi bông thường treo trên xe và nhét vào tay tôi.
"Cục dân chính đóng cửa rồi."
"..."
"Ngoan, chúng ta cũng đã tiến xa vậy rồi, em không thể đợi thêm vài tiếng sao?"
Phải, tôi không thể chịu đựng được nữa.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng mỗi giây em ở bên anh đều trở thành cực hình.
Không biết bắt đầu từ khi nào, việc ngày đêm phải nhượng bộ tha thứ cho anh đã thành thói quen của em.
Ánh đèn bên ngoài cửa sổ xe chập chờn như những dải băng lướt qua, đôi tai của chú cừu bông đan vào kẽ ngón tay.
"Giang An, khi chúng ta kết hôn, anh không hề vui."
"Khi chúng ta ly hôn, ít nhất hãy vui vẻ nói lời tạm biệt."
Có người trên đường bấm còi inh ỏi, trên quảng trường người người náo nhiệt, đi qua dòng xe rất lâu nhưng anh không nói gì.
11.
Vốn nghĩ chỉ là cảm nhẹ thôi, nhưng cuối cùng lại phải nhập viện một thời gian dài.
Nghe giọng điệu vui mừng của mẹ tôi, bà nói lúc tôi ngủ say thì Giang An luôn bận rộn, còn tưởng rằng anh đã nhớ ra.
Điều này làm tôi khó tìm được cơ hội nói với bà ấy rằng tôi muốn ly hôn với Giang An.
Tuy nhiên, việc ly hôn có lẽ không khó lắm, thật sự không được thì tôi cũng có trong tay bằng chứng mà Lâm Tử Miên "gửi" cho tôi.
Một điều nữa làm tôi quan ngại là đã lâu rồi tôi không nhận được tin tức gì từ Ngụy Nghiên.
Cô ấy nói muốn điều tra Lâm Tử Miên nhưng sau đó đã biến mất. Mong đừng như Giang An lần trước, chỉ trong một ngày đã gặp tai n.ạ.n xe.
Vừa nghĩ đến, cô ấy đã mở cửa phòng bệnh gặp tôi.
Cô ấy nói rất nhiều chuyện nhưng không hề nhắc đến vụ điều tra, mấy lần tôi tìm chuyện để nói nhưng cô ấy đều lảng tránh.
"Thật là, A Hoa, ăn nhiều một chút đi, nhìn thân hình của bà nè."
"Này, hoa tui mua cho bà đó, lần trước không phải nói muốn xem chim Thiên Đường (*) sao, đẹp không?"
(*) Chim Thiên Đường, một số tài liệu bằng tiếng Việt còn gọi là chim thiên hà, chim seo cờ, là các loài chim thuộc họ Paradisaeidae, sống ở một số khu vực thuộc Australasia, bao gồm miền đông Indonesia, New Guinea và đông bắc Australia.
Hoa loa kèn màu hồng và chim Thiên Đường màu xanh cam, sự kết hợp này lạ đến mức tôi đã xem đi xem lại rất nhiều lần sau khi cô ấy rời đi.
Cho đến khi một bức ảnh nhỏ rơi xuống.
Nó đã ố vàng và trông cũ kỹ, trong ảnh là một chàng trai và một cô gái đang nhìn vào máy ảnh.
Thành thật mà nói, lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh này, tôi đã bị thu hút bởi đôi mắt của chàng trai ấy.
Chắc không phải vì độ sâu và sự u ám mà một đứa trẻ ở độ tuổi đó có thể có được, gần như có thể nhìn thấu lòng người chỉ qua một lớp giấy mỏng này. Đứa trẻ này thật đáng sợ, đây là suy nghĩ đầu tiên của tôi.
Rồi ánh mắt tôi dừng ở cô gái bên cạnh, tôi đã ngỡ ngàng.
Là Lâm Tử Miên.
12.
Mấy ngày nay không tìm được Giang An. Tôi lấy điện thoại ra gọi cho anh, nhưng đường dây vẫn báo bận, anh không nghe máy.
Mãi đến ngày tôi xuất viện, anh mới đến cửa phòng bệnh.
Bộ vest đen càng khiến anh trầm lặng hơn, vẫn không chút biểu cảm, chỉ đợi tôi mặc quần áo vào rồi nói là anh đến đón tôi.
Tôi lên xe anh ấy, không có gì bất thường. Anh ấy còn ân cần đưa cho tôi chai nước, tôi nhấp một ngụm rồi siết chặt trong tay.
Dọc đường không nói lời nào. Khi xe đến ngã tư, tôi gọi tên anh.
"Giang An, đến cục dân chính đi."
Anh không trả lời tôi, vẫn lái xe về nhà. Đôi mắt u ám ẩn trong bóng tối, mờ mịt không thấy đáy, tôi không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
"Tôi muốn ly hôn với anh."
"Vậy sao?."
Khóe miệng anh nhếch lên, cuối cùng vẫn chỉ có hai chữ mỉa mai.
"Dù cho anh không đi, tôi cũng có ... bằng chứng."
Tôi nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của anh ấy, vẻ mặt anh ấy vẫn luôn kiên định không hề dao động, giống như một bức tượng Hy Lạp cổ đại hoàn hảo.
"Anh và Lâm Tử Miên, tôi có video của 2 người."
“Trong một vụ kiện như thế này, tôi phải nắm chắc phần thắng (*)."
(*) Chiếm thế thượng phong: vào thế mạnh hơn, áp đảo đối phương chiếm thế thượng phong trên sàn đấu, nắm chắc phần thắng.
"Giang An, tôi biết, anh hoàn toàn không yêu tôi. Bây giờ hãy tha cho tôi, hãy để tôi đi..."
Anh ấy đột nhiên đạp phanh xe, theo quán tính, dây an toàn siết chặt tôi.
Anh quay đầu lại nhìn tôi, tôi không hiểu trong mắt anh có gì, rõ ràng người này luôn lạnh lùng tàn nhẫn với tôi, nhưng bây giờ, tôi lại thấy rõ sự dịu dàng không che giấu của anh.
Trong đáy mắt sâu thẳm, giống như một dải Ngân Hà uốn lượn..
"Giang..."
Còn chưa nói xong, tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Ý thức đã rơi vào trạng thái lơ mơ, mặc dù trong đầu vang lên tiếng chuông cảnh báo nhưng cơ thể tôi không chịu nghe lệnh.
Tôi ngơ ngác nhìn ly nước trong tay, muốn ngẩng đầu lên hỏi anh ấy nhưng lại không phát ra được âm thanh nào rồi đột nhiên ngã xuống.
…
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, tôi sẽ bị trói vào giường.
Đây là một nơi hoàn toàn xa lạ đối với tôi, ánh hoàng hôn từ cửa hổ rơi xuống sàn gỗ, và ánh đèn mờ ảo du dương rất buồn ngủ.
Giang An mặc một chiếc áo khoác màu đen, đứng cạnh giường tôi.
"Tỉnh rồi à?"
"Giang An? Anh làm gì vậy, thả tôi ra!"
Tôi lắc lắc sợi xích sắt quanh tay, đùa kiểu gì vậy chứ.
“Giang An!”
Anh ấy chỉ cụp mắt nhìn tôi, một bóng đen từ mí mắt hẹp dài rơi xuống, giống như dã thú ngủ đông trong bóng tối, cứ như vậy trông anh ấy lại có chút quen thuộc.
Không phải với Giang An lúc trước, mà là... cậu bé trong ảnh.
Tôi mở to mắt nhìn anh, từng chút một ghép từng mảnh ghép nhỏ trong lòng
"Quả nhiên, Ngụy Nghiên vẫn đưa cho em bức ảnh đó."
Anh ấy mỉm cười, lướt những ngón tay xương xẩu trên cổ tôi. Tôi thậm chí biết rằng chỉ cần anh ấy dùng sức liền có thể dễ dàng vặn gãy nó.
Ánh hoàng hôn chiếu dài cái bóng, ánh sáng lướt qua mắt anh thực ra nhất nhạt, loang lổ xuyên thấu vào từng tầng lớp hổ phách, đôi mắt trong trẻo ấy rõ ràng phản chiếu hình ảnh tôi, trông dịu dàng nhưng bàn tay dần siết chặt.
Thậm chí đến thở cũng thấy khó khăn.
"Giang An...đâu rồi"
Tôi hỏi anh ta. Chưa hỏi xong, anh ta đã ho dữ dội, anh ta đột nhiên buông tay ra và cụp mắt nhìn tôi.
"Mù à?"
"Anh không phải Giang An."
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta.
Anh ta chỉ cười, ngón tay luồn qua tóc tôi, xoa nhẹ hai lần.
"Tôi là Giang An, nhưng tôi không phải Giang An của em."
"Anh là người trong ảnh, anh không phải là... Giang An." Tôi lẩm bẩm và ngẩng đầu nhìn anh ta. Đúng vậy, đồng tử của anh ta là màu đen sâu thẳm vô tận, nhưng trong mắt Giang An của tôi lại luôn có tia sáng.
"Anh ấy đâu rồi?"
Tôi hỏi lại.
Mùa thu tĩnh lặng, lá ngoài cửa sổ nhẹ nhàng chạm qua cánh cửa sổ. Anh ta không đáp lời tôi, tôi nói tiếp một mình.
"Anh ấy mấ.t lâu rồi phải không?"
"Cơn mưa lớn đó, vụ tai n.ạ.n đó, bọn họ đã tráo đổi anh với anh ấy..."
"Anh không bị mất trí nhớ, bởi vì anh hoàn toàn không phải là Giang An đúng không?"
Đến giờ phút này, tôi nên đối mặt với anh ta bằng biểu cảm gì đây? Người đã chung chăn gối với tôi 4 năm, người tôi yêu ngày đêm mong nhớ, tôi đã luôn chờ đợi anh ấy quay lại, nhưng cuối cùng lại nhận ra rằng ngay cả người tôi chờ đợi cũng đã sai rồi.
"Sao em lại khóc?"
Những ngón tay anh ta nhẹ nhàng cọ lên má tôi. Bây giờ nghĩ lại, thái độ của anh lúc đó rõ ràng là rất lạ, nhưng lúc đó sự lo lắng tột độ đã lu mờ tâm trí nên tôi không thể quan tâm đến điều gì khác nữa.
"Giang An thì sao? Giang An thật đâu rồi? Anh ấy ở đâu?"
"Anh ấy ở đâu? Anh ấy ở đâu? Nói cho tôi biết đi!"
Tiếng dây xích sắt bị kích động vang lên liên hồi, tôi biết trong lòng tôi tràn ngập cảm giác bất an không yên, như chìm trong biển sâu vô tận nhưng lại không bắt được tia hy vọng duy nhất kia.
"Em cảm thấy, nếu hắn ta bình an vô sự thì tôi còn có thể thay hắn tồn tại hay sao?"
Mùa thu này dường như đã thực sự lấy đi của tôi quá nhiều.
Hoàng hôn cũng buông xuống chân trời thành phố. Nói xong những lời này, anh ta nhìn tôi thật sâu, như bị cuốn lấy bao trùm trong vực thẳm vô tận, chỉ để lại chút ánh sáng le lói ngoài khe cửa.
—-----------------