-
Chương 31
Vệ Hủ thấy Niên Niên ngồi trên đất khóc thảm thiết, không khỏi đau lòng.
- Tự đứng lên là được, nam tử hán đại trượng phu, cần gì phải nhất định khóc nhẹ mới được?
Hắn bế Niên Niên lên bằng một tay rồi dạy dỗ, cũng bất chấp nó có nghe hiểu hay không.
Nói cũng lạ, bình thường Niên Niên vẫn rất ngoan ngoãn, nhưng khi lên cơn thì nhất định phải ầm ĩ thật lâu mới được.
Nó chưa bao giờ gặp Vệ Hủ, nhưng vừa bị hắn dỗ một chút đã im lặng không khóc nữa rồi.
- Phụ… Phụ thân…
Nó vươn bàn tay mập mạp ra chọc mấy phát lên mặt Vệ Hủ.
Vệ Hủ lại không có vẻ tức giận mà bất đắc dĩ đáp lại:
- Ừ, ngoan.
Tô Uyển Thu nghẹn họng trân trối.
Cô tốn bao nhiêu công sức mới khiến Niên Niên cố gọi cô là mẫu thân mà thôi, Vệ Hủ chỉ ôm nó một chút, nó đã chủ động gọi hắn là phụ thân rồi.
- Thứ vô ơn ăn cây táo rào cây sung này!
Tô Uyển Thu làm bộ tức giận vỗ nhẹ lên mông Niên Niên khiến nó cười khúc khích.
Dường như bị tiếng cười ngây thơ của nó cảm hóa, ánh mắt Vệ Hủ cũng có ý cười, khiến hắn nhìn có vẻ cực kỳ ôn hòa.
Hắn hơi nhếch khóe môi, một tay nắm nhẹ bàn tay Tô Uyển Thu.
- Được rồi, đừng làm ồn nữa, cô cũng lớn tuổi bằng Niên Niên à?
- Ta…
Tô Uyển Thu nhất thời luống cuống, không biết phải đối mặt với Vệ Hủ này như thế nào nữa.
Dường như cô không kìm nén được lại yêu hắn hơn một chút, cho dù cô biết đây là sai lầm.
Có vẻ Vệ Hủ cũng nhận thấy mình đã quá mức dịu dàng, bèn thả tay Tô Uyển Thu ra.
- Hôm nay ta đến đây là có chuyện muốn nói với cô.
- Chuyện gì vậy?
Tô Uyển Thu xấu hổ cúi đầu, gò má nhuốm màu đỏ ửng.
Bộ dáng si mê vừa rồi của cô thật là quá mất mặt, chắc chắn sẽ bị Vệ Hủ cười nhạo!
Nhưng lời nói kế tiếp của Vệ Hủ lại khiến Tô Uyển Thu đang trong tâm trạng mơ mộng bỗng rơi vào hầm băng rét mướt.
- Niên Niên đã sắp đầy tuổi, ta bèn nghĩ đứa nó đi lịch luyện ở vùng đất Hoang Linh. Cô hãy chuẩn bị thu dọn đi.
Hắn trầm giọng nói, đặt Niên Niên xuống đất, không quan tâm nó vươn tay ra muốn được phụ thân ôm.
Tô Uyển Thu không thể tin vào tai mình được nữa. Cô ráng nở nụ cười, nhưng còn xấu hơn là đang khóc.
- Ngươi… Ngươi vừa nói gì?
- Đưa Niên Niên đi lịch luyện ở vùng đất Hoang Linh.
Hắn thật sự lặp lại từng câu từng chữ, lạnh lùng như vậy, tuyệt tình như vậy.
Tô Uyển Thu bỗng đỏ hốc mắt, cô cật lực nhịn xuống mới không khóc trước mặt Niên Niên.
- Không! Ta không đồng ý!
Cô lớn tiếng cự tuyệt, bộ dáng kích động khiến Niên Niên hoảng sợ.
- Mẫu thân… Mẫu thân…
Nó theo bản năng muốn Tô Uyển Thu bế lên, dưới chân lại vấp té trên mặt đất.
Tô Uyển Thu vội chỉnh đốn cảm xúc ôm Niên Niên vào lòng, an ủi vỗ lưng nó.
- Lịch luyện á? Lịch luyện mà cần đi tới nơi như vùng đất Hoang Linh sao?
Cô trừng Vệ Hủ, gằn giọng:
- Ta nhất định sẽ không cho ngươi đưa Niên Niên đi!
- Khi nào thì chuyện ta đã quyết định lại cần cô đồng ý?
Vệ Hủ cau mày, bực bội nhìn nữ nhân đột nhiên xù lông nhím trước mặt mình.
Kể từ khi nào cô lại trở nên ngỗ ngược những gì hắn nói như vậy?
Nghĩ vậy, Vệ Hủ bèn đoạt lấy Niên Niên từ trong lòng cô.
- Để hôm đầy tuổi nó có thể bước vào vùng đất Hoang Linh thuận lợi, mấy ngày nay cứ đặt ở chỗ Diệp Dung đi.
- Ngươi đừng hòng!
Tô Uyển Thu quát lớn một tiếng, xông tới muốn cướp Niên Niên lại.
- Ta sẽ không cho phép các ngươi tổn thương Niên Niên!
- Càn quấy!
Vệ Hủ nhanh chóng né tránh. Tô Uyển Thu vồ hụt, lập tức té ngã.
Hắn lùi về sau mấy bước, nhíu chặt mày nhìn nữ nhân nằm trên mặt đất.
- Từ xưa tới nay, có bao nhiêu người có thể tiến vào vùng đất Hoang Linh? Đây là vinh quang lớn lao, sao có thể mặc cho tính nết ủy mị của cô nuông dưỡng Niên Niên thành hoàn khố được chứ?
- Ngươi đừng nói những lời đường hoàng đó nữa! Ngươi tưởng ta là kẻ ngốc hay sao?
Tô Uyển Thu cũng bất chấp ở trước mặt Niên Niên, khóc lóc điên cuồng:
- Cho dù là đại la thần tiên cũng khó mà sống sót ở nơi như vùng đất Hoang Linh! Nó chỉ là một đứa bé một tuổi mà thôi, đưa đến đó không phải là chịu chết uổng phí hay sao?
Cô vừa rống lớn như vậy, nhưng Vệ Hủ lại chỉ nhíu mày nhìn cô, không nói gì.
Tô Uyển Thu cảm thấy hắn cam chịu, dứt khoát bò tới kéo ống quần hắn van xin:
- Ta biết ngươi vẫn không thích ta, bởi vậy cũng không vừa mắt Niên Niên. Không bằng ngươi thả chúng ta rời đi thôi. Sau khi rời khỏi nơi này, ta sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện mình là thần hậu. Ngươi muốn ân ái với Diệp Dung cũng được, đối ngoại nói ta vẫn ở trong phủ cũng được, ta chỉ xin ngươi hãy buông tha cho ta và Niên Niên đi. Ta hứa sẽ không bao giờ trở về phủ Linh Uyên làm chướng mắt các ngươi nữa!
Cô khóc lóc van xin, nói những lời như moi tim của cô ra. Bất kể cô từng chịu bao nhiêu gian khổ, cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện rời xa Vệ Hủ. Cô cho rằng mình đã chú định sẽ chết trong tay hắn, nhưng Niên Niên lại không thể. Nó còn nhỏ như vậy…
Vừa nghe thấy Tô Uyển Thu van xin muốn rời xa hắn, Vệ Hủ lại không thể kìm nén cơn giận không biết tại sao, thậm chí muốn đè cô xuống đất mà hung hăng làm nhục, tra tấn cô, cho cô khóc kêu không dám rời xa hắn nữa, xin cho cô ở lại bên cạnh hắn.
- Tự đứng lên là được, nam tử hán đại trượng phu, cần gì phải nhất định khóc nhẹ mới được?
Hắn bế Niên Niên lên bằng một tay rồi dạy dỗ, cũng bất chấp nó có nghe hiểu hay không.
Nói cũng lạ, bình thường Niên Niên vẫn rất ngoan ngoãn, nhưng khi lên cơn thì nhất định phải ầm ĩ thật lâu mới được.
Nó chưa bao giờ gặp Vệ Hủ, nhưng vừa bị hắn dỗ một chút đã im lặng không khóc nữa rồi.
- Phụ… Phụ thân…
Nó vươn bàn tay mập mạp ra chọc mấy phát lên mặt Vệ Hủ.
Vệ Hủ lại không có vẻ tức giận mà bất đắc dĩ đáp lại:
- Ừ, ngoan.
Tô Uyển Thu nghẹn họng trân trối.
Cô tốn bao nhiêu công sức mới khiến Niên Niên cố gọi cô là mẫu thân mà thôi, Vệ Hủ chỉ ôm nó một chút, nó đã chủ động gọi hắn là phụ thân rồi.
- Thứ vô ơn ăn cây táo rào cây sung này!
Tô Uyển Thu làm bộ tức giận vỗ nhẹ lên mông Niên Niên khiến nó cười khúc khích.
Dường như bị tiếng cười ngây thơ của nó cảm hóa, ánh mắt Vệ Hủ cũng có ý cười, khiến hắn nhìn có vẻ cực kỳ ôn hòa.
Hắn hơi nhếch khóe môi, một tay nắm nhẹ bàn tay Tô Uyển Thu.
- Được rồi, đừng làm ồn nữa, cô cũng lớn tuổi bằng Niên Niên à?
- Ta…
Tô Uyển Thu nhất thời luống cuống, không biết phải đối mặt với Vệ Hủ này như thế nào nữa.
Dường như cô không kìm nén được lại yêu hắn hơn một chút, cho dù cô biết đây là sai lầm.
Có vẻ Vệ Hủ cũng nhận thấy mình đã quá mức dịu dàng, bèn thả tay Tô Uyển Thu ra.
- Hôm nay ta đến đây là có chuyện muốn nói với cô.
- Chuyện gì vậy?
Tô Uyển Thu xấu hổ cúi đầu, gò má nhuốm màu đỏ ửng.
Bộ dáng si mê vừa rồi của cô thật là quá mất mặt, chắc chắn sẽ bị Vệ Hủ cười nhạo!
Nhưng lời nói kế tiếp của Vệ Hủ lại khiến Tô Uyển Thu đang trong tâm trạng mơ mộng bỗng rơi vào hầm băng rét mướt.
- Niên Niên đã sắp đầy tuổi, ta bèn nghĩ đứa nó đi lịch luyện ở vùng đất Hoang Linh. Cô hãy chuẩn bị thu dọn đi.
Hắn trầm giọng nói, đặt Niên Niên xuống đất, không quan tâm nó vươn tay ra muốn được phụ thân ôm.
Tô Uyển Thu không thể tin vào tai mình được nữa. Cô ráng nở nụ cười, nhưng còn xấu hơn là đang khóc.
- Ngươi… Ngươi vừa nói gì?
- Đưa Niên Niên đi lịch luyện ở vùng đất Hoang Linh.
Hắn thật sự lặp lại từng câu từng chữ, lạnh lùng như vậy, tuyệt tình như vậy.
Tô Uyển Thu bỗng đỏ hốc mắt, cô cật lực nhịn xuống mới không khóc trước mặt Niên Niên.
- Không! Ta không đồng ý!
Cô lớn tiếng cự tuyệt, bộ dáng kích động khiến Niên Niên hoảng sợ.
- Mẫu thân… Mẫu thân…
Nó theo bản năng muốn Tô Uyển Thu bế lên, dưới chân lại vấp té trên mặt đất.
Tô Uyển Thu vội chỉnh đốn cảm xúc ôm Niên Niên vào lòng, an ủi vỗ lưng nó.
- Lịch luyện á? Lịch luyện mà cần đi tới nơi như vùng đất Hoang Linh sao?
Cô trừng Vệ Hủ, gằn giọng:
- Ta nhất định sẽ không cho ngươi đưa Niên Niên đi!
- Khi nào thì chuyện ta đã quyết định lại cần cô đồng ý?
Vệ Hủ cau mày, bực bội nhìn nữ nhân đột nhiên xù lông nhím trước mặt mình.
Kể từ khi nào cô lại trở nên ngỗ ngược những gì hắn nói như vậy?
Nghĩ vậy, Vệ Hủ bèn đoạt lấy Niên Niên từ trong lòng cô.
- Để hôm đầy tuổi nó có thể bước vào vùng đất Hoang Linh thuận lợi, mấy ngày nay cứ đặt ở chỗ Diệp Dung đi.
- Ngươi đừng hòng!
Tô Uyển Thu quát lớn một tiếng, xông tới muốn cướp Niên Niên lại.
- Ta sẽ không cho phép các ngươi tổn thương Niên Niên!
- Càn quấy!
Vệ Hủ nhanh chóng né tránh. Tô Uyển Thu vồ hụt, lập tức té ngã.
Hắn lùi về sau mấy bước, nhíu chặt mày nhìn nữ nhân nằm trên mặt đất.
- Từ xưa tới nay, có bao nhiêu người có thể tiến vào vùng đất Hoang Linh? Đây là vinh quang lớn lao, sao có thể mặc cho tính nết ủy mị của cô nuông dưỡng Niên Niên thành hoàn khố được chứ?
- Ngươi đừng nói những lời đường hoàng đó nữa! Ngươi tưởng ta là kẻ ngốc hay sao?
Tô Uyển Thu cũng bất chấp ở trước mặt Niên Niên, khóc lóc điên cuồng:
- Cho dù là đại la thần tiên cũng khó mà sống sót ở nơi như vùng đất Hoang Linh! Nó chỉ là một đứa bé một tuổi mà thôi, đưa đến đó không phải là chịu chết uổng phí hay sao?
Cô vừa rống lớn như vậy, nhưng Vệ Hủ lại chỉ nhíu mày nhìn cô, không nói gì.
Tô Uyển Thu cảm thấy hắn cam chịu, dứt khoát bò tới kéo ống quần hắn van xin:
- Ta biết ngươi vẫn không thích ta, bởi vậy cũng không vừa mắt Niên Niên. Không bằng ngươi thả chúng ta rời đi thôi. Sau khi rời khỏi nơi này, ta sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện mình là thần hậu. Ngươi muốn ân ái với Diệp Dung cũng được, đối ngoại nói ta vẫn ở trong phủ cũng được, ta chỉ xin ngươi hãy buông tha cho ta và Niên Niên đi. Ta hứa sẽ không bao giờ trở về phủ Linh Uyên làm chướng mắt các ngươi nữa!
Cô khóc lóc van xin, nói những lời như moi tim của cô ra. Bất kể cô từng chịu bao nhiêu gian khổ, cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện rời xa Vệ Hủ. Cô cho rằng mình đã chú định sẽ chết trong tay hắn, nhưng Niên Niên lại không thể. Nó còn nhỏ như vậy…
Vừa nghe thấy Tô Uyển Thu van xin muốn rời xa hắn, Vệ Hủ lại không thể kìm nén cơn giận không biết tại sao, thậm chí muốn đè cô xuống đất mà hung hăng làm nhục, tra tấn cô, cho cô khóc kêu không dám rời xa hắn nữa, xin cho cô ở lại bên cạnh hắn.