-
Chương 28
Cô mang thai rồi sao?
Tô Uyển Thu nghe thấy tin tức này thì cũng không nhịn được mừng như điên. Nhưng sau đó cô lập tức tỉnh táo lại.
- Cho dù ta mang thai thì cũng không cần dùng thịt đồng loại để bồi bổ thân thể.
Cô trừng Diệp Dung, ánh mắt khinh thường.
- Giống như dù ta có yêu một người tới mức nào thì cũng sẽ không vì hắn mà giết cả bộ tộc của mình!
- Cô!!!
Diệp Dung nghe thấy cô dám to gan trào phúng mình như vậy, cảm thấy tức giận giơ tay muốn đánh xuống.
Tô Uyển Thu không có sức lực, ngay cả tránh né cũng chậm chạp. Cô vừa nghiêng đầu thì Diệp Dung đã chém vào vai cô.
- A…
Cô hét lớn một tiếng, phạn xạ đẩy Diệp Dung ra.
Không ngờ Diệp Dung lại yếu ớt như vậy, vừa đẩy đã ngã xuống đất, còn tủi thân khóc lóc:
- Thần hậu, Diệp Dung chỉ là vì nghĩ tốt cho ngài nên mới khuyên ngài uống thuốc để an thai! Nếu có chỗ nào xúc phạm ngài thì ngài cứ nói thẳng, cần gì phải đổ hết thuốc lên người thiếp? Ngài biết rõ da cóc rất nhạy cảm, hơn nữa cũng quan trọng như trái tim vậy. Nước thuốc nóng như vậy, không phải là muốn nửa cái mạng của Diệp Dung hay sao?
Tô Uyển Thu cau mày nhìn cô ta tự biên tự diễn, còn không hiểu cô ta đang làm trò gì thì đã nghe thấy một tiếng quát lớn.
- Lại ồn ào cái gì đấy?
Vệ Hủ cất bước từ ngoài vào cửa. Trông hắn lúc nào cũng chỉnh chu sạch sẽ, nhưng hôm nay lại có vẻ hơi mệt mỏi.
Nhưng cho dù hắn có nhíu mày thì vẫn gánh vác được bốn chữ tao nhã vô song.
Tô Uyển Thu phát hiện mình lại si mê hắn không đúng lúc, không khỏi buồn bực gục đầu xuống.
- Cô ta lại tự biên tự diễn ta muốn hại cô ta!
- Thần hậu nói lời này phải thề với lương tâm đấy!
Hai dòng nước mắt phút chốc chảy xuống trên gương mặt Diệp Dung, như thể đã được chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi.
- Vì bệnh tình của thần hậu mà thiếp phải lo lắng hết lòng, ảnh hưởng đến cả thời gian xây đỉnh. Ngài tổn thương thiếp thì thiếp chịu đựng cũng không sao! Nhưng sao ngài có thể chà đạp lòng tốt của thiếp trước mặt thần chủ được?
- Lòng tốt?
Nghe vậy, Tô Uyển Thu tức giận suýt nữa nhảy cẫng lên. Nhưng vì đứa bé trong bụng nên cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Cô tốt bụng nên lấy thịt đồng bào của ta làm thuốc cho ta uống sao?
Cô hung tợn trừng cô ta:
- Rõ ràng cô muốn khiến ta ghê tởm thì có! Ta không giống cô, ngay cả chuyện diệt tộc tự tay đâm chết mẹ đẻ mà cũng làm được!
- Đủ rồi!
Vệ Hủ quát lớn.
Ánh mắt hắn chợt lóe ra chút khác thường khi nghe thấy Diệp Dung dùng thịt Đồ Linh Thú làm thuốc cho Tô Uyển Thu. Hắn cũng từng cắt thịt của Tô Uyển Thu cho Diệp Dung ăn lúc đang hấp hối để khôi phục lại.
Cô ta đang nhắc nhở hắn rằng Tô Uyển Thu không phải là Đồ Linh Thú tầm thường…
Nghĩ vậy, Vệ Hủ sa sầm mặt. Hắn mất kiên nhẫn nhìn Tô Uyển Thu:
- Thuốc là do ta dặn Diệp Dung muốn cô uống, đừng trút giận lên đầu cô ấy!
- Ngươi…
Tô Uyển Thu không thể ngờ rằng Vệ Hủ lại thừa nhận trực tiếp.
Quyết đoán như vậy, thẳng thừng như vậy, thậm chí giọng điệu có vẻ trách móc cô làm to chuyện.
- Ha… Đúng là tác phong của ngươi!
Tô Uyển Thu hừ lạnh một tiếng, bắt mình phải kìm nén nước mắt.
- Vệ Hủ ngươi không phải thích nhất là hở tí cắt thịt người khác sao!
- Ngươi biết thì hãy ngoan ngoãn uống thuốc đi, sinh đứa bé an toàn.
Vệ Hủ hoàn toàn không để ý cô buộc tội mà lạnh giọng nói:
- Nếu không thì cô cũng biết rồi đấy. Làm trái mệnh lệnh của ta sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu!
Nghe hắn nói vậy, tính bướng bỉnh trong người Tô Uyển Thu lại trỗi dậy.
- Dù thế nào thì ta cũng không ăn thịt đồng tộc của mình! Ta có đói chết cũng không bao giờ tục mệnh bằng phương pháp thấp hèn này!
- Cô cho rằng ta không nỡ cho cô chết sao?
Vệ Hủ ghét nhất là thấy cô chống cự mình. Rõ ràng khi cô vừa gả tới đây thì vẫn là một cô gái nhỏ ngoan ngoãn, đáng yêu nhất, ai biết sau này lại càng ngày càng ngang bướng!
Vệ Hủ đâu biết là do chính tay hắn đã bắt Tô Uyển Thu phải biến thành thế này đâu.
- Vậy thì ngươi giết ta đi! Cùng lắm là một xác hai mạng, đỡ phải tra tấn lẫn nhau!
Tô Uyển Thu đánh trả không chút yếu thế. Từng chữ cô nói đều mang gai nhọn, không để lại bất cứ đường lui nào cho mình.
Vệ Hủ vừa nghe thấy cô đòi chết thì rất đau đầu, đi thẳng tới trước mặt Tô Uyển Thu, nắm lấy hai má của cô.
- Cô đang mang thai con của ta, sao ta có thể cho cô chết được chứ.
Nói rồi hắn đưa tay về phía Diệp Dung:
- Lấy thuốc cho ta.
- Vâng.
Diệp Dung vội cầm chén đi rót một chén thuốc tới, cung kính đặt vào tay Vệ Hủ. Sau đó lén cúi đầu trừng Tô Uyển Thu, nhép miệng nói một câu không có thanh âm --- Đáng lắm!
- Cô…!!!
Tô Uyển Thu tức quá, định xông tới tính sổ với Diệp Dung thì đã bị Vệ Hủ dùng sức mở miệng ra, sau đó một dòng nước canh tanh ngòm khiến người ta buồn nôn bị rót vào miệng cô.
Cô ra sức đẩy cổ tay Vệ Hủ. Hương vị kia khiến cô nghẹn chảy nước mắt. Cô thật sự không chịu nổi nữa, giống như là đang ăn thịt của tộc nhân vậy.
- Thả… Thả ta ra…
Cô chống cự quá kịch liệt nên nước thuốc không thể đổ vào mà từ cằm chảy vào áo cô.
Có lẽ là do nước thuốc quá nóng nên chảy xuống tạo ra vết bỏng màu đỏ trên làn da của cô.
Vệ Hủ thấy vậy, ánh mắt tối sầm.
Hắn bưng bát lên, uống một ngụm rồi nắm cằm Tô Uyển Thu hôn lên miệng cô.
Tô Uyển Thu nghe thấy tin tức này thì cũng không nhịn được mừng như điên. Nhưng sau đó cô lập tức tỉnh táo lại.
- Cho dù ta mang thai thì cũng không cần dùng thịt đồng loại để bồi bổ thân thể.
Cô trừng Diệp Dung, ánh mắt khinh thường.
- Giống như dù ta có yêu một người tới mức nào thì cũng sẽ không vì hắn mà giết cả bộ tộc của mình!
- Cô!!!
Diệp Dung nghe thấy cô dám to gan trào phúng mình như vậy, cảm thấy tức giận giơ tay muốn đánh xuống.
Tô Uyển Thu không có sức lực, ngay cả tránh né cũng chậm chạp. Cô vừa nghiêng đầu thì Diệp Dung đã chém vào vai cô.
- A…
Cô hét lớn một tiếng, phạn xạ đẩy Diệp Dung ra.
Không ngờ Diệp Dung lại yếu ớt như vậy, vừa đẩy đã ngã xuống đất, còn tủi thân khóc lóc:
- Thần hậu, Diệp Dung chỉ là vì nghĩ tốt cho ngài nên mới khuyên ngài uống thuốc để an thai! Nếu có chỗ nào xúc phạm ngài thì ngài cứ nói thẳng, cần gì phải đổ hết thuốc lên người thiếp? Ngài biết rõ da cóc rất nhạy cảm, hơn nữa cũng quan trọng như trái tim vậy. Nước thuốc nóng như vậy, không phải là muốn nửa cái mạng của Diệp Dung hay sao?
Tô Uyển Thu cau mày nhìn cô ta tự biên tự diễn, còn không hiểu cô ta đang làm trò gì thì đã nghe thấy một tiếng quát lớn.
- Lại ồn ào cái gì đấy?
Vệ Hủ cất bước từ ngoài vào cửa. Trông hắn lúc nào cũng chỉnh chu sạch sẽ, nhưng hôm nay lại có vẻ hơi mệt mỏi.
Nhưng cho dù hắn có nhíu mày thì vẫn gánh vác được bốn chữ tao nhã vô song.
Tô Uyển Thu phát hiện mình lại si mê hắn không đúng lúc, không khỏi buồn bực gục đầu xuống.
- Cô ta lại tự biên tự diễn ta muốn hại cô ta!
- Thần hậu nói lời này phải thề với lương tâm đấy!
Hai dòng nước mắt phút chốc chảy xuống trên gương mặt Diệp Dung, như thể đã được chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi.
- Vì bệnh tình của thần hậu mà thiếp phải lo lắng hết lòng, ảnh hưởng đến cả thời gian xây đỉnh. Ngài tổn thương thiếp thì thiếp chịu đựng cũng không sao! Nhưng sao ngài có thể chà đạp lòng tốt của thiếp trước mặt thần chủ được?
- Lòng tốt?
Nghe vậy, Tô Uyển Thu tức giận suýt nữa nhảy cẫng lên. Nhưng vì đứa bé trong bụng nên cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Cô tốt bụng nên lấy thịt đồng bào của ta làm thuốc cho ta uống sao?
Cô hung tợn trừng cô ta:
- Rõ ràng cô muốn khiến ta ghê tởm thì có! Ta không giống cô, ngay cả chuyện diệt tộc tự tay đâm chết mẹ đẻ mà cũng làm được!
- Đủ rồi!
Vệ Hủ quát lớn.
Ánh mắt hắn chợt lóe ra chút khác thường khi nghe thấy Diệp Dung dùng thịt Đồ Linh Thú làm thuốc cho Tô Uyển Thu. Hắn cũng từng cắt thịt của Tô Uyển Thu cho Diệp Dung ăn lúc đang hấp hối để khôi phục lại.
Cô ta đang nhắc nhở hắn rằng Tô Uyển Thu không phải là Đồ Linh Thú tầm thường…
Nghĩ vậy, Vệ Hủ sa sầm mặt. Hắn mất kiên nhẫn nhìn Tô Uyển Thu:
- Thuốc là do ta dặn Diệp Dung muốn cô uống, đừng trút giận lên đầu cô ấy!
- Ngươi…
Tô Uyển Thu không thể ngờ rằng Vệ Hủ lại thừa nhận trực tiếp.
Quyết đoán như vậy, thẳng thừng như vậy, thậm chí giọng điệu có vẻ trách móc cô làm to chuyện.
- Ha… Đúng là tác phong của ngươi!
Tô Uyển Thu hừ lạnh một tiếng, bắt mình phải kìm nén nước mắt.
- Vệ Hủ ngươi không phải thích nhất là hở tí cắt thịt người khác sao!
- Ngươi biết thì hãy ngoan ngoãn uống thuốc đi, sinh đứa bé an toàn.
Vệ Hủ hoàn toàn không để ý cô buộc tội mà lạnh giọng nói:
- Nếu không thì cô cũng biết rồi đấy. Làm trái mệnh lệnh của ta sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu!
Nghe hắn nói vậy, tính bướng bỉnh trong người Tô Uyển Thu lại trỗi dậy.
- Dù thế nào thì ta cũng không ăn thịt đồng tộc của mình! Ta có đói chết cũng không bao giờ tục mệnh bằng phương pháp thấp hèn này!
- Cô cho rằng ta không nỡ cho cô chết sao?
Vệ Hủ ghét nhất là thấy cô chống cự mình. Rõ ràng khi cô vừa gả tới đây thì vẫn là một cô gái nhỏ ngoan ngoãn, đáng yêu nhất, ai biết sau này lại càng ngày càng ngang bướng!
Vệ Hủ đâu biết là do chính tay hắn đã bắt Tô Uyển Thu phải biến thành thế này đâu.
- Vậy thì ngươi giết ta đi! Cùng lắm là một xác hai mạng, đỡ phải tra tấn lẫn nhau!
Tô Uyển Thu đánh trả không chút yếu thế. Từng chữ cô nói đều mang gai nhọn, không để lại bất cứ đường lui nào cho mình.
Vệ Hủ vừa nghe thấy cô đòi chết thì rất đau đầu, đi thẳng tới trước mặt Tô Uyển Thu, nắm lấy hai má của cô.
- Cô đang mang thai con của ta, sao ta có thể cho cô chết được chứ.
Nói rồi hắn đưa tay về phía Diệp Dung:
- Lấy thuốc cho ta.
- Vâng.
Diệp Dung vội cầm chén đi rót một chén thuốc tới, cung kính đặt vào tay Vệ Hủ. Sau đó lén cúi đầu trừng Tô Uyển Thu, nhép miệng nói một câu không có thanh âm --- Đáng lắm!
- Cô…!!!
Tô Uyển Thu tức quá, định xông tới tính sổ với Diệp Dung thì đã bị Vệ Hủ dùng sức mở miệng ra, sau đó một dòng nước canh tanh ngòm khiến người ta buồn nôn bị rót vào miệng cô.
Cô ra sức đẩy cổ tay Vệ Hủ. Hương vị kia khiến cô nghẹn chảy nước mắt. Cô thật sự không chịu nổi nữa, giống như là đang ăn thịt của tộc nhân vậy.
- Thả… Thả ta ra…
Cô chống cự quá kịch liệt nên nước thuốc không thể đổ vào mà từ cằm chảy vào áo cô.
Có lẽ là do nước thuốc quá nóng nên chảy xuống tạo ra vết bỏng màu đỏ trên làn da của cô.
Vệ Hủ thấy vậy, ánh mắt tối sầm.
Hắn bưng bát lên, uống một ngụm rồi nắm cằm Tô Uyển Thu hôn lên miệng cô.