-
Chương 27
Mang thai?
Vệ Hủ khựng lại, ánh mắt chợt xuất hiện cảm xúc mừng như điên, nhưng không lâu sau băng giá lại phủ đầy đôi mắt ấy.
- Cô ấy vẫn hôn mê là vì…
Hắn cau mày nhìn Tô Uyển Thu.
Là vì mang thai, cho nên thân thể quá yếu đuối, không thể chống đỡ sinh mệnh của cô và đứa bé nên mới hôn mê bất tỉnh sao?
Hắn lại đưa cô lên đài Tru Tiên trong lúc đang mang thai sao?
Diệp Dung quan sát cẩn thận vẻ mặt của Vệ Hủ, nghe thấy Tô Uyển Thu mang thai, nhưng hắn lại không có vẻ vui sướng, chứng tỏ trong lòng hắn hoàn toàn không có Tô Uyển Thu!
Nghĩ vậy, Diệp Dung đắc ý cong khóe miệng:
- Thần chủ, ngài xem…
- Ta muốn mẹ con đều bình an, bất chấp mọi thứ.
Vệ Hủ lạnh giọng nói, ánh mắt chưa từng rời khỏi Tô Uyển Thu.
- Vâng.
Diệp Dung gật đầu cung kính, lại thầm nhíu mày. Cô vẫn không biết rốt cục Vệ Hủ đang nghĩ gì nữa.
- Thần chủ, tinh lọc vốn là trừng phạt mà người thường khó có thể chịu nổi, huống chi thần hậu còn mang thai. Thiếp nghĩ, chỉ có một cách có thể khiến thần hậu tỉnh lại thôi, chẳng qua…
- Bất kể là dùng cách nào, chỉ cần có thể khiến cô ấy tỉnh lại thì cô cứ thử đi,
Vệ Hủ vung tay áo lên, rất bất mãn vì Diệp Dung sợ đầu sợ đuôi.
- Vậy thần chủ đã hứa với Diệp Dung…
Cô ta cúi đầu, con ngươi quay tròn.
- Nếu Diệp Dung có thể cho thần hậu tỉnh lại thì thần chủ có thể hứa với Diệp Dung một chuyện được không?
- Chỉ cần ta có thể làm được.
Vệ Hủ chống trán uể oải, ý bảo Diệp Dung nhanh bắt đầu đi.
Thấy vậy, Diệp Dung cũng không kéo dài thời gian nữa, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Nhất thời trong phòng chỉ còn lại Vệ Hủ và Tô Uyển Thu. Hắn nhìn cô rất lâu, cuối cùng thở dài, cũng rời khỏi phòng.
…
Quả thực Diệp Dung không nuốt lời. Tuy rằng không biết cô ta tìm phương thuốc thần kỳ này ở chỗ nào, nhưng sau khi Tô Uyển Thu uống thuốc thì thật sự tỉnh lại.
Vệ Hủ vừa định đi qua xem tình hình của cô thì đã bị Diệp Dung cản lại.
- Thần chủ, tâm nguyện của Diệp Dung là chỉ mong thần chủ chuyên chú ở bên Diệp Dung trong mấy ngày thần hậu dưỡng thai.
Nghe vậy, Vệ Hủ nhíu mày:
- Ta chẳng qua là đi nhìn cô ấy một chút mà thôi.
- Diệp Dung biết, nhưng rốt cục thì Diệp Dung vẫn chỉ là một cô gái bình thường mà thôi, nguyện làm mọi chuyện vì thần chủ, chỉ mong thần chủ có thể nể tình Diệp Dung không có công lao thì cũng có khổ lao, đồng ý tâm nguyện nhỏ nhoi này của Diệp Dung. Thiếp không mong có thể chiếm vị trí của thần hậu, chỉ mong trong những ngày thần hậu dưỡng thai không thể hầu hạ thần chủ thì hãy để thiếp tận tâm hầu hạ ngài mà thôi!
Cô ta nói vừa chân thành lại vừa đáng thương. Nhất là nhắc tới “khổ lao” khiến Vệ Hủ không thể từ chối được.
- Cũng được.
Vệ Hủ hừ nhẹ một tiếng, nhìn về phía Tô Uyển Thu rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Lúc gần rời đi, hắn dặn dò Diệp Dung mấy câu:
- Cô chỉ cần cứu sống cô ta thôi, không cần phải quan tâm quá nhiều, nhớ rõ việc chính của chúng ta!
- Vâng.
Diệp Dung gật đầu đáp, ánh mắt chợt lóe sáng.
Cô đương nhiên biết “việc chính” mà Vệ Hủ nói là gì. Xem ra trong lòng Vệ Hủ thì việc chế tạo đỉnh Tục Hồn luôn luôn là quan trọng nhất. Vậy thì địa vị của Diệp Dung cô trong lòng Vệ Hủ sẽ không bị đe dọa một cách đơn giản được!
Nghĩ vậy, cô ta cười đắc ý.
- Tô Uyển Thu, coi như cô may mắn!
Cô ta lập tức đi tới bên giường Tô Uyển Thu, bưng một chén thuốc muốn đưa tới miệng cô.
Tô Uyển Thu vốn đã rất yếu đuối, sau khi bị Diệp Dung cứu tỉnh lại thì vẫn ngủ mê mệt. Một chất lỏng nóng bỏng bỗng chảy từ khoang miệng tới gan phổi khiến cô bừng tỉnh.
“Khụ khụ khụ…”
Tô Uyển Thu bị nghẹn tới mức ho khan, vừa vỗ ngực mình vừa nhìn Diệp Dung:
- Cô cho tôi uống thuốc gì vậy?
Diệp Dung mất kiên nhẫn giữ miệng cô, rót nước thuốc còn dư vào miệng cô.
“Khụ…”
Nước thuốc quá nóng nên Tô Uyển Thu chỉ cảm thấy như nuốt than vậy, lưỡi bị phỏng mấy chỗ.
Cô ra sức vùng vẫy, nhưng vì thân thể quá yếu đuối nên đối với Diệp Dung mà nói chỉ là kháng cự không tới nơi tới chốn mà thôi.
Tô Uyển Thu nghẹn tới mức nước mắt nước mũi cùng chảy xuống, cảm thấy xoang mũi sắp bị sặc rách rỉ máu.
Cô khó chịu đẩy miệng bát ra, dùng sức vung lên, chiếc bát kia lập tức từ tay Diệp Dung bay ra ngoài rồi rơi xuống đất.
“Cheng” một tiếng, vỡ toang trên mặt đất.
- Đồ tiện nhân không biết điều!
Diệp Dung cực kỳ bực bội vung tay cho Tô Uyển Thu một cái tát.
- Sao hả? Thuốc có dễ uống không?
- Rốt cục thì đó là loại thuốc nào? Tại sao lại tanh nồng như vậy?
Tô Uyển Thu khó chịu vuốt ngực, cứ cảm thấy mình đã nuốt vào thứ gì khiến mình khó chịu lắm.
Nghe vậy, Diệp Dung cười phá lên, ánh mắt đầy châm biếm.
- Cô muốn biết à? Cô uống thịt của đồng bào cô đấy!
- Gì cơ? Không thể nào… Ọe…
Tô Uyển Thu trợn mắt nhìn Diệp Dung, cảm giác buồn nôn xộc thẳng lên từ dạ dày tới tận cổ họng. Cô vội bò tới mép giường nôn mửa.
Diệp Dung còn đang cười ha ha. Cười đủ rồi cô ta mới nhìn Tô Uyển Thu lạnh lùng:
- Nếu cô ói hết thì lát nữa thần chủ còn sẽ sai người đưa tới nữa!
- Hắn điên rồi sao? Tại sao lại đột nhiên cho ta ăn thịt đồng bào?
Mắt Tô Uyển Thu đỏ ngầu hét vào mặt Diệp Dung.
Diệp Dung không giận không vội, nhìn cô đầy hàm ý:
- Thịt của Đồ Linh Thú có tác dụng dưỡng thai cố nguyên. Chúc mừng nhé thần hậu, cô mang thai rồi đó…
Vệ Hủ khựng lại, ánh mắt chợt xuất hiện cảm xúc mừng như điên, nhưng không lâu sau băng giá lại phủ đầy đôi mắt ấy.
- Cô ấy vẫn hôn mê là vì…
Hắn cau mày nhìn Tô Uyển Thu.
Là vì mang thai, cho nên thân thể quá yếu đuối, không thể chống đỡ sinh mệnh của cô và đứa bé nên mới hôn mê bất tỉnh sao?
Hắn lại đưa cô lên đài Tru Tiên trong lúc đang mang thai sao?
Diệp Dung quan sát cẩn thận vẻ mặt của Vệ Hủ, nghe thấy Tô Uyển Thu mang thai, nhưng hắn lại không có vẻ vui sướng, chứng tỏ trong lòng hắn hoàn toàn không có Tô Uyển Thu!
Nghĩ vậy, Diệp Dung đắc ý cong khóe miệng:
- Thần chủ, ngài xem…
- Ta muốn mẹ con đều bình an, bất chấp mọi thứ.
Vệ Hủ lạnh giọng nói, ánh mắt chưa từng rời khỏi Tô Uyển Thu.
- Vâng.
Diệp Dung gật đầu cung kính, lại thầm nhíu mày. Cô vẫn không biết rốt cục Vệ Hủ đang nghĩ gì nữa.
- Thần chủ, tinh lọc vốn là trừng phạt mà người thường khó có thể chịu nổi, huống chi thần hậu còn mang thai. Thiếp nghĩ, chỉ có một cách có thể khiến thần hậu tỉnh lại thôi, chẳng qua…
- Bất kể là dùng cách nào, chỉ cần có thể khiến cô ấy tỉnh lại thì cô cứ thử đi,
Vệ Hủ vung tay áo lên, rất bất mãn vì Diệp Dung sợ đầu sợ đuôi.
- Vậy thần chủ đã hứa với Diệp Dung…
Cô ta cúi đầu, con ngươi quay tròn.
- Nếu Diệp Dung có thể cho thần hậu tỉnh lại thì thần chủ có thể hứa với Diệp Dung một chuyện được không?
- Chỉ cần ta có thể làm được.
Vệ Hủ chống trán uể oải, ý bảo Diệp Dung nhanh bắt đầu đi.
Thấy vậy, Diệp Dung cũng không kéo dài thời gian nữa, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Nhất thời trong phòng chỉ còn lại Vệ Hủ và Tô Uyển Thu. Hắn nhìn cô rất lâu, cuối cùng thở dài, cũng rời khỏi phòng.
…
Quả thực Diệp Dung không nuốt lời. Tuy rằng không biết cô ta tìm phương thuốc thần kỳ này ở chỗ nào, nhưng sau khi Tô Uyển Thu uống thuốc thì thật sự tỉnh lại.
Vệ Hủ vừa định đi qua xem tình hình của cô thì đã bị Diệp Dung cản lại.
- Thần chủ, tâm nguyện của Diệp Dung là chỉ mong thần chủ chuyên chú ở bên Diệp Dung trong mấy ngày thần hậu dưỡng thai.
Nghe vậy, Vệ Hủ nhíu mày:
- Ta chẳng qua là đi nhìn cô ấy một chút mà thôi.
- Diệp Dung biết, nhưng rốt cục thì Diệp Dung vẫn chỉ là một cô gái bình thường mà thôi, nguyện làm mọi chuyện vì thần chủ, chỉ mong thần chủ có thể nể tình Diệp Dung không có công lao thì cũng có khổ lao, đồng ý tâm nguyện nhỏ nhoi này của Diệp Dung. Thiếp không mong có thể chiếm vị trí của thần hậu, chỉ mong trong những ngày thần hậu dưỡng thai không thể hầu hạ thần chủ thì hãy để thiếp tận tâm hầu hạ ngài mà thôi!
Cô ta nói vừa chân thành lại vừa đáng thương. Nhất là nhắc tới “khổ lao” khiến Vệ Hủ không thể từ chối được.
- Cũng được.
Vệ Hủ hừ nhẹ một tiếng, nhìn về phía Tô Uyển Thu rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Lúc gần rời đi, hắn dặn dò Diệp Dung mấy câu:
- Cô chỉ cần cứu sống cô ta thôi, không cần phải quan tâm quá nhiều, nhớ rõ việc chính của chúng ta!
- Vâng.
Diệp Dung gật đầu đáp, ánh mắt chợt lóe sáng.
Cô đương nhiên biết “việc chính” mà Vệ Hủ nói là gì. Xem ra trong lòng Vệ Hủ thì việc chế tạo đỉnh Tục Hồn luôn luôn là quan trọng nhất. Vậy thì địa vị của Diệp Dung cô trong lòng Vệ Hủ sẽ không bị đe dọa một cách đơn giản được!
Nghĩ vậy, cô ta cười đắc ý.
- Tô Uyển Thu, coi như cô may mắn!
Cô ta lập tức đi tới bên giường Tô Uyển Thu, bưng một chén thuốc muốn đưa tới miệng cô.
Tô Uyển Thu vốn đã rất yếu đuối, sau khi bị Diệp Dung cứu tỉnh lại thì vẫn ngủ mê mệt. Một chất lỏng nóng bỏng bỗng chảy từ khoang miệng tới gan phổi khiến cô bừng tỉnh.
“Khụ khụ khụ…”
Tô Uyển Thu bị nghẹn tới mức ho khan, vừa vỗ ngực mình vừa nhìn Diệp Dung:
- Cô cho tôi uống thuốc gì vậy?
Diệp Dung mất kiên nhẫn giữ miệng cô, rót nước thuốc còn dư vào miệng cô.
“Khụ…”
Nước thuốc quá nóng nên Tô Uyển Thu chỉ cảm thấy như nuốt than vậy, lưỡi bị phỏng mấy chỗ.
Cô ra sức vùng vẫy, nhưng vì thân thể quá yếu đuối nên đối với Diệp Dung mà nói chỉ là kháng cự không tới nơi tới chốn mà thôi.
Tô Uyển Thu nghẹn tới mức nước mắt nước mũi cùng chảy xuống, cảm thấy xoang mũi sắp bị sặc rách rỉ máu.
Cô khó chịu đẩy miệng bát ra, dùng sức vung lên, chiếc bát kia lập tức từ tay Diệp Dung bay ra ngoài rồi rơi xuống đất.
“Cheng” một tiếng, vỡ toang trên mặt đất.
- Đồ tiện nhân không biết điều!
Diệp Dung cực kỳ bực bội vung tay cho Tô Uyển Thu một cái tát.
- Sao hả? Thuốc có dễ uống không?
- Rốt cục thì đó là loại thuốc nào? Tại sao lại tanh nồng như vậy?
Tô Uyển Thu khó chịu vuốt ngực, cứ cảm thấy mình đã nuốt vào thứ gì khiến mình khó chịu lắm.
Nghe vậy, Diệp Dung cười phá lên, ánh mắt đầy châm biếm.
- Cô muốn biết à? Cô uống thịt của đồng bào cô đấy!
- Gì cơ? Không thể nào… Ọe…
Tô Uyển Thu trợn mắt nhìn Diệp Dung, cảm giác buồn nôn xộc thẳng lên từ dạ dày tới tận cổ họng. Cô vội bò tới mép giường nôn mửa.
Diệp Dung còn đang cười ha ha. Cười đủ rồi cô ta mới nhìn Tô Uyển Thu lạnh lùng:
- Nếu cô ói hết thì lát nữa thần chủ còn sẽ sai người đưa tới nữa!
- Hắn điên rồi sao? Tại sao lại đột nhiên cho ta ăn thịt đồng bào?
Mắt Tô Uyển Thu đỏ ngầu hét vào mặt Diệp Dung.
Diệp Dung không giận không vội, nhìn cô đầy hàm ý:
- Thịt của Đồ Linh Thú có tác dụng dưỡng thai cố nguyên. Chúc mừng nhé thần hậu, cô mang thai rồi đó…