-
Chương 15:
- Cô ta đang cắn ta!
Tô Uyển Thu vội giải thích, muốn vùng thoát khỏi Vệ Hủ.
Diệp Dung hoàn toàn không chịu thả ra, cắn mạnh hơn nữa. Đến cuối cùng cô ta không còn hút máu của cô nữa mà chỉ muốn cắn đứt tay cô thôi.
Tô Uyển Thu phát hiện ra điều này, cô cực kỳ sợ hãi, cơn đau trên cổ tay nhắc nhở cô rằng nếu không can ngăn Diệp Dung thì cổ tay của cô rất có khả năng sẽ bị bẻ gãy thật sự.
- Đừng động đậy! Cô ấy cần nhiều máu hơn nữa.
Vệ Hủ giữ chặt tay Tô Uyển Thu, không cho cô giãy dụa.
Hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Dung đang nằm trên giường, rõ ràng đã không còn tỉnh táo nữa, bất giác nhíu chặt mày.
Nếu thật sự giải độc được thì cô ta rất có thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, đến lúc đó đỉnh Tục Hồn…
Trong mắt Vệ Hủ chợt lóe lên chút cảm xúc khác thường. Hắn dứt khoát đè đầu Tô Uyển Thu, đưa cổ cô đến trước mặt Diệp Dung.
- A…
Diệp Dung như thể người lạc trong sa mạc tìm được nguồn nước vậy, vội nhào tới cắn cái cổ trắng nõn của cô.
Tô Uyển Thu chỉ thấy đau đớn, một dòng nước ấm đang chảy ra liên tục từ trong thân thể cô, bị Diệp Dung nuốt hết.
- Đừng…
Cô rên rỉ, động tác hút càng lúc càng mạnh, bởi vì bị hút quá nhiều máu nên gương mặt cô trắng bệch như một tờ giấy trắng vậy.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Diệp Dung cũng thỏa mãn thở dài một tiếng.
Cô ta buông tha Tô Uyển Thu gần như sắp bị hút sạch máu, liếm vết máu bên khóe miệng, cười âm u với cô.
Thì ra cô ta đã hút đủ từ lâu rồi! Chẳng qua là muốn tra tấn cô mà thôi!
Tô Uyển Thu uể oải nằm trên giường, thấy ánh mắt khiêu khích của Diệp Dung, tức giận bất bình nghĩ vậy.
Thấy Diệp Dung dần khôi phục tâm trí, Vệ Hủ kích động xông tới, phản xạ đẩy Tô Uyển Thu ra.
Không chờ Tô Uyển Thu hồi phục tinh thần thì cô đã bị ném xuống đất.
- Diệp Dung, cảm thấy ổn hơn chưa?
Hắn nôn nóng hỏi người trên giường, thò tay muốn kiểm tra roi độc của cô ta.
Diệp Dung ráng nở nụ cười nhẹ nhàng, nhìn Vệ Hủ với ánh mắt đong đầy tình cảm:
- Thiếp không sao, cho dù phải hy sinh vì thần chủ thì cũng là quang vinh lớn lao đối với thiếp.
- Đừng nói bừa! Ta không cho phép cô nhắc tới chuyện hy sinh hay không!
Vệ Hủ cau mày ngắt lời cô, ánh mắt tức giận:
- Ta cần cô sống thật tốt, nhớ chưa?
- Nhớ rồi.
Ánh mắt Diệp Dung rưng rưng, nhưng không nhịn được cong khóe môi:
- Lần sau Diệp Dung sẽ không làm thế nữa!
- Không có lần sau.
Vệ Hủ lạnh lùng uốn nắn.
Nghe vậy, Diệp Dung gật đầu thật mạnh rồi nhào vào lòng Vệ Hủ:
- Thiếp biết rồi, thiếp sẽ không chết đâu. Thiếp nhất định sẽ sống thật tốt, vĩnh viễn ở bên cạnh thần chủ.
Vệ Hủ cứng đờ, mặc cho Diệp Dung ôm.
Thấy cảnh tượng này, ánh mắt Tô Uyển Thu dần dần trở nên buồn bã.
Vệ Hủ cũng từng nói với cô rằng không cho cô chết…
Nhưng lúc hắn nói với Diệp Dung thì giọng nói lại cực kỳ quan tâm, cực kỳ trân trọng, cực kỳ dịu dàng…
Còn đối với cô thì luôn chỉ có ánh mắt khinh thường và lời nói lạnh như băng.
Tô Uyển Thu nghĩ, có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa được yêu là không được yêu.
Trong lòng Vệ Hủ, có khi nào cho dù Tô Uyển Thu phải chảy cạn giọt máu cuối cùng trong người chỉ vì đổi lấy một giọt lệ của Diệp Dung cũng đáng hay không?
Tô Uyển Thu không nhịn được muốn khóc, nhắm mắt đầy cay đắng. Nước mắt nóng hổi như muốn đốt cháy trái tim cô.
Nhưng Diệp Dung chỉ nằm trong lòng Vệ Hủ một lúc, thân thể bỗng trở nên căng cứng, cô ta vội đẩy Vệ Hủ ra, bò tới mép giường bắt đầu nôn mửa.
Tô Uyển Thu vội giải thích, muốn vùng thoát khỏi Vệ Hủ.
Diệp Dung hoàn toàn không chịu thả ra, cắn mạnh hơn nữa. Đến cuối cùng cô ta không còn hút máu của cô nữa mà chỉ muốn cắn đứt tay cô thôi.
Tô Uyển Thu phát hiện ra điều này, cô cực kỳ sợ hãi, cơn đau trên cổ tay nhắc nhở cô rằng nếu không can ngăn Diệp Dung thì cổ tay của cô rất có khả năng sẽ bị bẻ gãy thật sự.
- Đừng động đậy! Cô ấy cần nhiều máu hơn nữa.
Vệ Hủ giữ chặt tay Tô Uyển Thu, không cho cô giãy dụa.
Hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Dung đang nằm trên giường, rõ ràng đã không còn tỉnh táo nữa, bất giác nhíu chặt mày.
Nếu thật sự giải độc được thì cô ta rất có thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, đến lúc đó đỉnh Tục Hồn…
Trong mắt Vệ Hủ chợt lóe lên chút cảm xúc khác thường. Hắn dứt khoát đè đầu Tô Uyển Thu, đưa cổ cô đến trước mặt Diệp Dung.
- A…
Diệp Dung như thể người lạc trong sa mạc tìm được nguồn nước vậy, vội nhào tới cắn cái cổ trắng nõn của cô.
Tô Uyển Thu chỉ thấy đau đớn, một dòng nước ấm đang chảy ra liên tục từ trong thân thể cô, bị Diệp Dung nuốt hết.
- Đừng…
Cô rên rỉ, động tác hút càng lúc càng mạnh, bởi vì bị hút quá nhiều máu nên gương mặt cô trắng bệch như một tờ giấy trắng vậy.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Diệp Dung cũng thỏa mãn thở dài một tiếng.
Cô ta buông tha Tô Uyển Thu gần như sắp bị hút sạch máu, liếm vết máu bên khóe miệng, cười âm u với cô.
Thì ra cô ta đã hút đủ từ lâu rồi! Chẳng qua là muốn tra tấn cô mà thôi!
Tô Uyển Thu uể oải nằm trên giường, thấy ánh mắt khiêu khích của Diệp Dung, tức giận bất bình nghĩ vậy.
Thấy Diệp Dung dần khôi phục tâm trí, Vệ Hủ kích động xông tới, phản xạ đẩy Tô Uyển Thu ra.
Không chờ Tô Uyển Thu hồi phục tinh thần thì cô đã bị ném xuống đất.
- Diệp Dung, cảm thấy ổn hơn chưa?
Hắn nôn nóng hỏi người trên giường, thò tay muốn kiểm tra roi độc của cô ta.
Diệp Dung ráng nở nụ cười nhẹ nhàng, nhìn Vệ Hủ với ánh mắt đong đầy tình cảm:
- Thiếp không sao, cho dù phải hy sinh vì thần chủ thì cũng là quang vinh lớn lao đối với thiếp.
- Đừng nói bừa! Ta không cho phép cô nhắc tới chuyện hy sinh hay không!
Vệ Hủ cau mày ngắt lời cô, ánh mắt tức giận:
- Ta cần cô sống thật tốt, nhớ chưa?
- Nhớ rồi.
Ánh mắt Diệp Dung rưng rưng, nhưng không nhịn được cong khóe môi:
- Lần sau Diệp Dung sẽ không làm thế nữa!
- Không có lần sau.
Vệ Hủ lạnh lùng uốn nắn.
Nghe vậy, Diệp Dung gật đầu thật mạnh rồi nhào vào lòng Vệ Hủ:
- Thiếp biết rồi, thiếp sẽ không chết đâu. Thiếp nhất định sẽ sống thật tốt, vĩnh viễn ở bên cạnh thần chủ.
Vệ Hủ cứng đờ, mặc cho Diệp Dung ôm.
Thấy cảnh tượng này, ánh mắt Tô Uyển Thu dần dần trở nên buồn bã.
Vệ Hủ cũng từng nói với cô rằng không cho cô chết…
Nhưng lúc hắn nói với Diệp Dung thì giọng nói lại cực kỳ quan tâm, cực kỳ trân trọng, cực kỳ dịu dàng…
Còn đối với cô thì luôn chỉ có ánh mắt khinh thường và lời nói lạnh như băng.
Tô Uyển Thu nghĩ, có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa được yêu là không được yêu.
Trong lòng Vệ Hủ, có khi nào cho dù Tô Uyển Thu phải chảy cạn giọt máu cuối cùng trong người chỉ vì đổi lấy một giọt lệ của Diệp Dung cũng đáng hay không?
Tô Uyển Thu không nhịn được muốn khóc, nhắm mắt đầy cay đắng. Nước mắt nóng hổi như muốn đốt cháy trái tim cô.
Nhưng Diệp Dung chỉ nằm trong lòng Vệ Hủ một lúc, thân thể bỗng trở nên căng cứng, cô ta vội đẩy Vệ Hủ ra, bò tới mép giường bắt đầu nôn mửa.