• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full XUYÊN NHANH: SAU KHI VỨT BỎ TRA CÔNG (1 Viewer)

  • Chương 30: Quyển 2: CỤC CƯNG BÉ NHỎ

"Trang nhi, quán bar Lam Hải, buổi tối đi làm về nhớ ghé đấy!" Điện thoại vừa kết nối thì giọng oang oang của Tưởng Minh đã vang lên, Trang Hoàn cầm di động ra xa một chút rồi thản nhiên nói: "Không tới, các cậu cứ chơi đi."



"Khoan khoan!" Tưởng Minh gào lên, "Cậu có biết hôm nay là ngày gì không hả?"



Trang Hoàn: "Không muốn biết."



"Xem như cậu lợi hại." Tưởng Minh nghẹn họng, "Không muốn biết cũng phải biết! Hôm nay là sinh nhật tôi đấy!"



"Không quên đâu, đã gửi quà cho cậu rồi, chắc chưa nhận được thôi." Trang Hoàn chính là như vậy, nhìn có vẻ xa cách nhưng thật ra rất chu đáo, sinh nhật bạn bè hay trưởng bối đều nhớ kỹ, hàng năm cũng sẽ không quên.



"Mặc dù tôi cảm động lắm nhưng không gặp được cậu nhất định tôi sẽ không bỏ qua đâu!" Tưởng Minh nói, "Trong số các huynh đệ chỉ có cậu cự tuyệt tôi thôi đấy! Nếu cậu không đến thì chờ cậu tan sở tôi sẽ chặn cậu ngay cổng bệnh viện, cậu cứ xem mà làm đi."



Trang Hoàn đau đầu thở dài. Y tin chắc Tưởng Minh nói được thì làm được, hơn nữa bọn họ đúng là bạn bè lâu năm nên không thể không nể tình, thế là đành phải đáp ứng.



Cúp điện thoại xong, Trang Hoàn báo cho Đường Cửu biết tối nay không về nhà ăn cơm, dặn hắn gọi đồ ăn bên ngoài. Đường Cửu thất vọng ừ một tiếng, Trang Hoàn nghe giọng hắn ỉu xìu thì lập tức đau lòng hỏi: "Hay là em đi chung với anh nhé?"



"...... Thôi khỏi." Lần trước Tưởng Minh kể chuyện ma vẫn còn ám ảnh hắn tới giờ, Đường Cửu không muốn bị lọt hố nữa, "Anh đi đi, em ở nhà chờ anh. Đừng uống nhiều rượu quá nhé!"



"Ừ, lần này không uống rượu đâu." Trang Hoàn đáp, khóe mắt liếc thấy hai y tá đi ngang qua vừa che miệng cười trộm vừa kinh ngạc nhìn mình thì mới nhận ra nụ cười trên mặt quá lộ liễu, thế là lấy lại vẻ nghiêm túc rồi dịu dàng nói, "Anh sẽ về nhà sớm."



Lúc này Đường Cửu mới vui vẻ hơn, hắn hôn chụt một cái hết sức vang dội qua điện thoại, Trang Hoàn sờ chóp mũi nhịn không được lại bật cười.



Buổi tối đến quán bar vẫn thấy đám bạn quen thuộc, Triệu Gia Hạo tất nhiên cũng đến. Nhưng tinh thần hắn rất kém, bộ dạng như mất hồn mất vía, khác hẳn lần trước ở KTV trái ôm phải ấp cười nói không ngừng. Thấy Trang Hoàn tới, Triệu Gia Hạo chủ động chào hỏi y, tán gẫu mấy câu liền nhịn không được hỏi thăm: "Dạo này Điền Hân thế nào rồi?"



Trang Hoàn đáp: "Tốt lắm."



Ăn ngon ngủ ngon, ngoại trừ đêm qua làm chút chuyện xấu nên sáng nay đi đứng không tiện thì mọi thứ khác đều rất tốt.



Nhưng sáng nay y đã tự mình thoa thuốc nên chắc cũng không có vấn đề gì lớn.



Triệu Gia Hạo nghe xong càng đờ đẫn hơn. Mấy ngày nay hắn không thiết ăn uống, hôm qua tự mình dọn nhà tìm ra tập tranh trước kia Điền Hân vẽ cho hắn còn ôm khóc một trận, hôm nay mắt vẫn chưa hết sưng.



Trong lòng hắn đau xót, thất hồn lạc phách đi qua một bên uống rượu.



Thời gian còn lại đám người nhậu nhẹt bù khú, Trang Hoàn không có thói quen uống rượu tán dóc nên bưng ly nước suối ngồi ở một góc ghế dài, lấy điện thoại ra nhắn tin cho ai đó.



- Đang làm gì thế?



Bên kia trả lời:



- Nằm nghịch điện thoại!



Trang Hoàn cười cười, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.



- Ăn tối chưa?



- Ăn rồi! Gọi mì thịt bò, không ngon bằng anh nấu nhưng em vẫn ăn hết trơn, bụng tròn vo rồi này!



- 【Bụng nhỏ trắng trắng mềm mềm.jpg】



Trang Hoàn nhìn chằm chằm bức ảnh một hồi rồi trả lời hai chữ: Muốn sờ.



- Anh về đi em cho anh sờ!



- Chừng nào anh mới về【 Ai oán 】



- Em nhớ anh lắm 【 Khóc huhu 】【 Khóc huhu 】



Trang Hoàn thấy hai icon nhõng nhẽo đáng yêu kia thì có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của người nào đó, lập tức đứng ngồi không yên, vừa định kiếm cớ về trước thì bả vai đột nhiên bị người phía sau vỗ một cái.



"Tôi gọi cậu tới để chơi điện thoại đấy à? Mọi người sang bên kia hết rồi, cậu cũng tới đi!"



Tưởng Minh vừa nói vừa vô tình liếc nhìn điện thoại của Trang Hoàn. Hắn cứ tưởng kẻ cuồng công việc này đang xem tài liệu y khoa gì đó, nhưng nhìn lại mới phát hiện ra một điều hết sức chấn động.



Trang Hoàn thế mà đang trò chuyện với người khác trên Wechat!



Người kia còn nói "em nhớ anh lắm"!



Trang Hoàn nhanh chóng cất điện thoại nên Tưởng Minh chỉ thấy được câu này và icon phía dưới, nhưng sự nhạy bén có được nhờ hóng hớt lâu năm đã giúp hắn lấy vận tốc ánh sáng liếc trộm khung trò chuyện, phía trên không có họ tên mà chỉ có một icon viên kẹo sặc sỡ.



Tưởng Minh kinh hãi.



Cái này còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn cả chat sεメ với hotgirl nữa!



Nên nhớ Trang Hoàn xưa nay đứng đắn khô khan đến mức nhàm chán, tên Wechat chính là Trang Hoàn, lưu tên những người khác cũng để tên thật, đây là lần đầu tiên Tưởng Minh thấy y lưu tên theo tình cảm cá nhân như thế!



Hơn nữa còn là một viên kẹo!



Mẹ nó cái này chứng tỏ điều gì!!



"Cậu có biến!" Tưởng Minh thì thào, hai mắt kích động tỏa sáng, "Khai ra mau, người kia là ai? Các cậu đến bước nào rồi!?"



Trang Hoàn miễn cưỡng liếc mắt nhìn hắn: "Không thể trả lời."



"Cậu không nói thì hôm nay tôi quyết không cho cậu ra khỏi cửa đâu!"



Trang Hoàn xắn tay áo lên rồi bẻ cổ tay rắc rắc, thản nhiên nói: "Cậu cứ thử xem."



Tưởng Minh lập tức run sợ, nhưng chuyện Trang Hoàn có đối tượng thực sự quá chấn động, hắn không muốn bỏ qua, dùng mọi thủ đoạn tra hỏi Trang Hoàn hơn nửa tiếng, đáng tiếc cuối cùng vẫn không moi ra được gì nên đành phải thở dài thả Trang Hoàn đi.



Đúng lúc mọi người ăn uống chán chê định đổi chỗ ca hát, thế là nhóm người cùng đi ra ngoài. Xuống lầu vào đại sảnh mới phát hiện bên ngoài chẳng biết đổ mưa từ lúc nào, mưa tầm tã đêm cuối hè mang theo hơi lạnh tê tái.



"Sao tự dưng lại mưa thế này?" Có người trợn tròn mắt, "Quên mang dù rồi."



Dự báo thời tiết hôm nay không mưa nên mọi người ở đây đều không mang dù, từ chỗ này tới bãi đỗ xe còn cách một đoạn, không có dù rất khó đi, Tưởng Minh đang định về quán bar tìm quản lý mượn mấy cây dù thì đã thấy Trang Hoàn đột nhiên đi nhanh ra ngoài đại sảnh.



"Ê cậu đi đâu đấy? Chờ tôi lấy dù đã ——" Tưởng Minh vội vã gào lên, nhưng Trang Hoàn không quay đầu lại mà chỉ xua tay với hắn rồi đi về phía một người.



Tưởng Minh nhìn theo, lập tức sững sờ.



Hình như đó là —— Điền Hân thì phải?



"Tới lúc nào vậy? Sao không gọi điện cho anh?" Trang Hoàn thấy Đường Cửu chỉ mặc áo thun ngắn tay thì lo lắng chạy tới, trên người hắn lạnh lẽo ẩm ướt, sắc mặt y lập tức trầm xuống, cởi áo khoác trên người phủ thêm cho Đường Cửu rồi sờ lên tóc hắn xem có bị ướt hay không.



"Em vừa tới thôi, đón xe tới." Đường Cửu cười tủm tỉm che dù cho y, "Em nhớ ra anh không mang dù nên đến đón anh đây ~"



Trang Hoàn vừa cảm động vừa đau lòng, không nỡ trách móc nên chỉ biết vuốt tóc hắn.



Hai người không hề giấu giếm nên mọi cử chỉ đều rơi vào mắt mọi người, Triệu Gia Hạo không kịp phản ứng, mờ mịt đứng sững tại chỗ, còn Tưởng Minh tựa như vừa tỉnh mộng, mọi điều khác thường hắn phát giác trước kia và tin nhắn lúc nãy xộc vào não khiến hắn lập tức có ngay đáp án: "Khoan khoan, cậu, các cậu......?"



Trang Hoàn vốn cũng không định giấu diếm, đối mặt với Đường Cửu một giây rồi nắm tay hắn trước mắt bao người: "Điền Hân là bạn trai tôi."



Một tia sét lớn bổ xuống khiến cả đám đều ngỡ ngàng.



Cái quái gì thế???



Trang Hoàn yêu đương rồi sao?



Yêu đương thì thôi, còn là bạn trai nữa sao?



Có bạn trai thì cũng thôi, bạn trai lại là Điền Hân sao?? Đám người dần rơi vào mơ hồ, người kịp phản ứng trước nhất chính là Triệu Gia Hạo, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, ném phứt áo khoác trên tay rồi tiến lên tung nắm đấm về phía Trang Hoàn!



Trong tiếng la lối của đám người, Trang Hoàn bình thản đỡ được nắm đấm của hắn, thuận thế vặn ngược cánh tay đè hắn vào cột cửa: "Bình tĩnh chút đi.".



========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

2.

3.

4.

=====================================



"Bình tĩnh cái rắm!!" Triệu Gia Hạo giận điên lên, hai mắt bị men rượu và phẫn nộ làm cho tràn ngập tơ máu, điên cuồng giãy dụa gào thét, "Mẹ nó chứ tôi còn tưởng cậu là huynh đệ! Thế mà cậu dám cướp bạn trai tôi à?! Mẹ nó cậu có còn lương tâm không!"



Sắc mặt Trang Hoàn vẫn tỉnh táo, chờ Triệu Gia Hạo mắng xong mới lạnh lùng mở miệng: "Thứ nhất, cậu ấy không phải bạn trai cậu, hai người đã chia tay lâu rồi. Thứ hai, sau khi hai người chia tay tôi mới theo đuổi cậu ấy, đừng nói chữ "cướp" với tôi."



"Phắc!!" Triệu Gia Hạo càng kích động hơn, "Trang Hoàn cậu nói thật đi, có phải cậu cố ý cho Điền Hân thuê nhà không? Có phải cậu cố ý gài bẫy cậu ấy không?"



Điều này cũng không thể chối, Trang Hoàn bình tĩnh thừa nhận: "Phải."



"Tôi biết ngay mà!!" Triệu Gia Hạo chửi ầm lên, "Lúc đó cậu đã nói với tôi thế nào? Cậu nói sẽ thay tôi chăm sóc Điền Hân nên tôi mới yên tâm giao người cho cậu ——"



"Tôi chưa từng nói sẽ chăm sóc thay cậu." Trang Hoàn hờ hững nói với hắn, "Tôi chỉ nói sẽ chăm sóc thật tốt thôi, với tư cách là bạn trai tương lai."



Triệu Gia Hạo: "......"



Hắn sắp hộc máu đến nơi.



Lần đầu tiên hắn phát hiện ra người này thế mà vô sỉ như vậy!!



Trước kia hắn đúng là bị mù mới cho rằng y là người đứng đắn đáng tin!!



"Vậy cậu có dám thừa nhận lúc Điền Hân còn ở bên tôi thì cậu đã có ý đồ với cậu ấy không!?" Triệu Gia Hạo rống lên, gân xanh trên thái dương nổi rõ, "Nếu không cậu làm sao ra tay nhanh như vậy được!"



Trang Hoàn dừng một chút rồi thừa nhận: "Đúng thế."



"Mẹ nó, vậy cậu ——"



"Nhưng tôi chẳng hề làm gì để phá hỏng chuyện tình cảm của hai người cả." Trang Hoàn trầm giọng nói, "Vì sao cậu ấy chia tay với cậu, cậu thật sự không biết sao?"



Triệu Gia Hạo đột nhiên ỉu xìu hệt như bong bóng xì hơi.



Trang Hoàn liếc hắn một cái rồi buông cánh tay hắn ra.



Triệu Gia Hạo không còn nổi điên với Trang Hoàn mà đảo mắt nhìn Đường Cửu, đột nhiên khóc nấc lên: "Tôi biết chứ, tôi biết từ lâu rồi —— Điền Hân, em thật sự không cần anh nữa sao? Giờ anh biết lỗi thật rồi, em tha thứ cho anh thêm một lần được không?"



Trên mặt Đường Cửu không còn vẻ chán ghét mà chỉ lặng lẽ hỏi lại: "Vậy trước kia tôi bị phản bội và tổn thương, anh lấy gì để bù đắp đây?"



Thậm chí không chỉ là phản bội và tổn thương.



Cái giá mà Điền Hân phải trả khi tha thứ cho hắn hết lần này tới lần khác là mạng sống của mình.



Triệu Gia Hạo há hốc miệng không nói nên lời, càng khóc dữ dội hơn.



Đám người vây xem cũng choáng váng, cuối cùng Tưởng Minh cảm thấy để Triệu Gia Hạo khóc như đưa tang trước cửa quán bar người ta thì không hay lắm nên vội vàng gọi Phương Chu tới kéo hắn đi, sau đó bảo Trang Hoàn: "Các cậu về trước đi, hôm khác lại nói tiếp!"



Trang Hoàn ừ một tiếng rồi nắm tay Đường Cửu về nhà.



Mặc dù không bị ướt mưa nhưng trên người vẫn khó tránh khỏi mang theo khí lạnh, Trang Hoàn giục Đường Cửu tắm nước nóng. Đường Cửu tắm xong đi ra, không nói hai lời nhảy lên ôm Trang Hoàn. Trang Hoàn cưng chiều đón lấy hắn, hai tay nâng mông để hắn vững vàng đu trên người mình rồi dịu giọng hỏi: "Sao thế?"



"Không có gì, em vui lắm." Đường Cửu cười tủm tỉm nói, "Em cứ tưởng anh kín đáo như vậy sẽ không bao giờ nói cho người khác biết quan hệ của chúng ta chứ."



"Sao lại thế." Trang Hoàn nghiêm túc nói, "Bạn trai anh đáng yêu thế này đương nhiên phải khoe rồi."



Đường Cửu được khen thì cực kỳ vui vẻ, càng ôm chặt cổ Trang Hoàn hơn, Trang Hoàn bế hắn tới ngồi xuống ghế salon rồi nhìn hắn nói: "Em còn quên một chuyện đấy nhé."



"Hả?"



"Em nói sẽ cho anh sờ bụng mà."



Đường Cửu nhớ lại, hăm hở vén áo ngủ lên: "Đây nè!"



Trang Hoàn không khách khí đưa tay xoa xoa bụng nhỏ của hắn: "Hình như không tròn lắm nhỉ."



Đường Cửu nhăn mũi: "Vì đồ ăn tiêu hết rồi."



Trang Hoàn mỉm cười đứng dậy gọt táo cho hắn, cắt thành miếng nhỏ rồi dùng tăm ghim cho hắn ăn. Đúng lúc này điện thoại reo lên, Tưởng Minh gọi đến.



"Tôi đưa Hạo Tử về rồi, cậu ấy khóc nước mắt nước mũi bôi khắp người tôi đây này." Tưởng Minh ngập ngừng, cuối cùng hít sâu một hơi, "Đây là chuyện gì...... Trang nhi, rốt cuộc cậu nghĩ sao vậy? Cứ phải tìm Điền Hân mới được à?"



"Nghĩ sao?" Trang Hoàn cười, "Tôi thích cậu ấy, không tìm cậu ấy thì tìm ai?"



Tưởng Minh nghẹn họng, bối rối nói: "Vậy cũng không sai, nhưng tôi vẫn thấy hơi khó xử, dù sao trước kia tôi luôn gọi cậu ấy là chị dâu mà......"



"Sau này cậu có thể tiếp tục gọi cậu ấy là chị dâu." Trang Hoàn lạnh nhạt nói, "Tôi nhớ lúc trước cậu từng nói một câu."



"Hả?"



"Phù sa không chảy ruộng ngoài." Lần đầu tiên trong giọng nói của Trang Hoàn có ý trêu đùa, "Chảy tới chỗ tôi cũng không tính là ruộng ngoài đâu."



Tưởng Minh: "......"



Mẹ nó nghe có lý ghê, thế mà mình không cãi lại được!



Hắn còn định nói tiếp nhưng đột nhiên nghe thấy đầu dây bên kia vang lên một thanh âm ngọt ngào nũng nịu: "Trang Hoàn, còn muốn nữa cơ......"



Tưởng Minh: "......"



Đệt!



Trang Hoàn xảy ra chuyện gì!!



Mẹ nó, lúc làm chuyện quan trọng mà còn rảnh nghe điện thoại nữa sao!?



"Tôi cúp máy đây các cậu bận rộn tiếp đi!!"



Trang Hoàn thấy hắn cấp tốc cúp điện thoại thì băn khoăn nhíu mày, sau đó cầm cây tăm đút cho tên lười nào đó một miếng táo. Chỉ chốc lát sau cả trái táo đã bị ăn sạch sẽ.



"Xem này, có phải lại tròn ra rồi không?" Đường Cửu vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, cười hì hì bảo Trang Hoàn nhìn.



"Hơi hơi." Trang Hoàn xoa một cái rồi nhận xét, "Cứ như mang thai vậy."



Đường Cửu thật sự không chịu được mỗi lần y đường hoàng nói năng lưu manh, mặt lập tức đỏ lên: "Nói, nói gì đó, sao có thể mang thai được!"



"Chưa chắc đâu." Trang Hoàn đột nhiên nở nụ cười rồi đè hắn vào thành ghế salon, thanh âm khàn khàn hỏi, "Muốn thử không?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom