• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full XUYÊN NHANH: SAU KHI VỨT BỎ TRA CÔNG (4 Viewers)

  • Chương 83: Phiên ngoại: Lang quân cưỡi ngựa tre đến

Mọi người đều biết từ trước đến nay đối với yêu cầu của Đường Cửu, Tạ Lâm rất khó nói ra một chữ "Không".



Thế là sau khi tan học hai người cùng về nhà Đường Cửu. Ông bà Đường đi vắng, chỉ có dì giúp việc đang nấu cơm tối, Đường Cửu chào bà rồi kéo Tạ Lâm lên phòng ngủ của mình trên lầu hai, sau khi đóng cửa lại thì quay đầu nhìn chằm chằm Tạ Lâm bằng đôi mắt sáng rực.



"Mau cho tớ sờ đi nào!"



Hắn "áu" một tiếng rồi nhào tới đè người xuống giường. Tạ Lâm sợ hắn ngã nên vội vàng đưa tay ôm eo hắn, Đường Cửu lại tưởng y muốn phản kháng, thế là đè mông xuống bá đạo cưỡi trên bụng Tạ Lâm, quơ quào mười ngón tay trắng nõn trong không khí rồi bày ra vẻ mặt đe dọa như ác bá: "Không được chống cự! Dù cậu có gào rách cổ họng cũng chẳng ai tới cứu cậu đâu!"



Tạ Lâm dở khóc dở cười, thực sự không có cách nào nên đành phải chiều ý hắn, ho khẽ một tiếng rồi vén áo sơmi của mình lên chút xíu.



Đường Cửu chê không thấy rõ, thế là đưa tay vén hẳn lên cao ——



So với dáng người hoàn mỹ sau khi trưởng thành, thân hình Tạ Lâm bây giờ vẫn đang phát triển, eo hơi nhỏ nhưng đã rất cường tráng, cơ bụng chưa lộ rõ mấy mà bằng phẳng săn chắc, mang theo vẻ ngây ngô và sức sống thiếu niên nhìn cực kỳ mãn nhãn.



Đường Cửu quả thực sắp chảy nước miếng tới nơi, nhanh chóng hạ móng vuốt xuống sờ cơ bụng nam sinh một cái.



Bàn tay thiếu niên ấm áp mềm mại hệt như một chiếc lông vũ, lại giống như đệm thịt dưới chân mèo, khi lướt qua da trần mang đến kɦoáı ƈảʍ tê dại như dòng điện. Thân thể Tạ Lâm trong nháy mắt căng cứng, vội vàng túm lấy tay Đường Cửu.



Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của thiếu niên, một luồng dung nham phun trào trong lòng Tạ Lâm, đồng thời lại thấy xấu hổ vì những ý nghĩ không thể bộc bạch của mình. Y không dám lộ ra vẻ khác thường nên đành phải nhẫn nhịn thì thầm: "...... Cửu Cửu, đừng sờ nữa."



Bề ngoài y tỏ ra trấn tĩnh nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện bàn tay y giấu bên người đang siết chặt, làn da sau tai cũng ửng lên đỏ rực.



Bộ dạng này quả thực làm máu sói của Đường Cửu sôi trào, hắn giả vờ ngây thơ hỏi: "Sao lại không được sờ? Mr. Krabs, sao cậu keo kiệt thế hả?"



Tạ Lâm không biết giải thích với hắn thế nào, chỉ im lặng nắm chặt tay hắn không cho sờ soạng lung tung.



"Tớ cũng muốn có cơ bụng, tại không tập ra được chứ bộ." Đường Cửu vờ vịt thở dài rồi cúi xuống nũng nịu, "Sờ một tí có mất miếng thịt nào đâu, Mr. Krabs, cậu cho tớ sờ đi mà."



Hắn vốn đang cưỡi trên bụng Tạ Lâm, vừa chồm tới trước thì gần như nằm rạp trên người y. Khoảng cách mờ ám này khiến Tạ Lâm nhất thời quên cả hít thở, bàn tay kiềm chế Đường Cửu cũng buông lỏng, lập tức bị người nào đó thừa cơ tránh thoát rồi cấp tốc luồn vào áo sơmi của y sờ soạng thỏa thích.



Đang say sưa ăn đậu hũ thì một giây sau trời đất đảo lộn, Đường Cửu ngơ ngác nhìn lên, hắn đã bị Tạ Lâm trở mình đè xuống giường.



Vị trí hoán đổi, Tạ Lâm đè trên người Đường Cửu, nắm cổ tay hắn giữ chặt hai bên đầu, tiếng hít thở nặng nề, đôi mắt sâu hun hút nhìn hắn không chớp mắt.



Trong lòng Đường Cửu liều mạng reo hò:



Nào! Hôn một cái đi! Cưỡng hôn tớ đi!



Hắn kích động chờ đợi, kết quả Tạ Lâm nhìn chằm chằm hắn nửa ngày rồi đột nhiên buông tay hắn ra, nhảy phắt xuống giường đứng quay mặt đi chỗ khác.



Đường Cửu: "......"



Phắc! Hướng Vi nói cậu là con rùa thành tinh ngàn năm cũng có lý lắm!



Thế mà có thể nhịn được!!



Hắn cay cú lăn lộn trong lòng, đồng thời cũng đau xót cực kỳ.



Đương nhiên hắn hiểu được tâm trạng Tạ Lâm. Nếu không phải vì quá trân trọng lo được lo mất thì mấy ai nhẫn nại kiềm chế mình lâu vậy đâu?



Lúc đó Tạ Lâm vẫn luôn dằn vặt, còn hắn lại chọc người mà không hề hay biết, đáng ghét thực sự.



Nỗi áy náy và đau lòng xông lên đầu, Đường Cửu không cố ý giở trò xấu nữa mà nhảy xuống giường chạy tới cạnh Tạ Lâm rụt rè níu tay áo y: "Mr. Krabs, cậu đừng giận mà. Tớ chỉ đùa với cậu thôi, nếu cậu không thích thì tớ sẽ không nghịch nữa đâu."



Tạ Lâm khẽ thở dài rồi quay lại nhẹ nhàng véo má Đường Cửu một cái.



"Tớ đâu có giận." Sắc mặt y đã trở lại bình thường không nhìn ra được vẻ khác lạ, "Nhưng cậu đừng làm vậy nữa, nhất là không được thấy người khác có cơ bụng mà xông tới đòi sờ người ta đâu đấy."



"Đương nhiên là không rồi!" Đường Cửu nói ngay, "Tớ chỉ thích sờ cậu thôi!"



Vành tai Tạ Lâm lại đỏ lên đầy khả nghi, không dám thảo luận đề tài này với Đường Cửu nữa, đúng lúc dì giúp việc nấu xong bữa tối lên gọi họ xuống ăn cơm.



Hai người đến nhà nhau ăn ké là chuyện hết sức bình thường, dì giúp việc cũng thân quen với Tạ Lâm như Đường Cửu, vừa bưng canh lên vừa cười nói: "Tiên sinh và phu nhân tối nay đi xem nhạc kịch nên không về ăn cơm. Hai cháu ăn nhiều chút nhé, nếu không đồ ăn sẽ dư lại đấy."



"Lại đi hẹn hò rồi." Đường Cửu tặc lưỡi cảm thán, "Hơn bốn mươi tuổi mà còn lãng mạn ghê."



Tạ Lâm: "Tốt thật."



Nếu được ở bên người mình thích thì dù bao nhiêu tuổi cũng vẫn mong đối phương được hạnh phúc.



Như Tạ Lâm hy vọng thiếu niên bên cạnh mãi đến khi bảy tám chục tuổi vẫn có thể vô ưu vô lo, mỗi ngày đều cười hi hi ha ha.



Cơm nước xong xuôi, hai người về phòng làm bài tập, học sinh trung bình như Đường Cửu theo thường lệ cần học sinh xuất sắc kèm cặp, đẩy một đống đề toán không biết giải đến trước mặt Tạ Lâm.



Tạ Lâm cầm bút và giấy nháp giảng cho hắn từng bài. Dưới ánh đèn bàn ấm áp, giọng thiếu niên trầm thấp ôn hòa, bàn tay thanh mảnh trắng nõn cầm bút viết ra những hàng chữ đẹp như chữ in. Đường Cửu ngồi cạnh y, hiếm khi không nghĩ vẩn vơ mà nghiêm túc nghe nam sinh giảng bài như vô số buổi tối thời trung học.



Tuy chỉ được trở lại quá khứ trong giấc mơ ngắn ngủi, khung cảnh khiến người ta hoài niệm này sẽ không còn xuất hiện nhưng Đường Cửu vẫn thấy ấm lòng.



Dù họ không thể quay về thuở ấu thơ nhưng may mắn là sau khi lớn lên vẫn được bên nhau.



Làm xong bài tập đã gần mười một giờ khuya, Tạ Lâm dọn dẹp sách vở chuẩn bị về nhà, Đường Cửu vội nói: "Muộn thế này về nhà phiền phức lắm, ngủ lại chỗ tớ đi, ngày mai đi học chung luôn!"



Thật ra hai nhà nằm kế nhau, đi về chỉ mất hai ba phút nên không hề phiền phức, nhưng Tạ Lâm nghe xong vẫn bị quỷ thần xui khiến làm động tác chậm lại. Y còn đang do dự thì Đường Cửu đã mau chóng gọi một cú điện thoại: "Alô, dì Thời ơi, Tạ Lâm ở chỗ cháu nên đêm nay không về nhà đâu ạ!"



Bên kia vui vẻ đáp ứng, Đường Cửu cười khúc khích lắc lư điện thoại, Tạ Lâm cũng không nhịn được cười.



"Cậu tắm trước đi, tớ nhớ ở đây vẫn còn áo ngủ của cậu thì phải." Đường Cửu lấy từ tủ quần áo ra một bộ đồ ngủ đưa cho Tạ Lâm. Hai người dính nhau từ nhỏ đến lớn, cấp một cấp hai thường xuyên ngủ chung, lên cấp ba mới dần thưa đi. Lần cuối cùng Tạ Lâm ngủ lại nhà hắn là hôm sinh nhật mười sáu tuổi của Đường Cửu, vì tiệc tùng thâu đêm nên mới ngủ ở chỗ hắn.



Tạ Lâm cầm đồ ngủ vào phòng tắm. Qua một năm y đã cao lên không ít, lúc đi ra quần ngủ chỉ tới bắp chân, may mà không mập nên vẫn còn mặc vừa.



Đường Cửu vui vẻ đi tắm rồi mặc áo ngủ in hình vịt vàng mình thích nhất, cấp tốc chui vào chăn ngáp dài.



"Mr. Krabs, ngủ ngon nhé."



Vì trong lòng vẫn mang cảm giác tội lỗi nên Đường Cửu không cố ý chọc người nữa, sau khi chúc ngủ ngon thì ôm cánh tay Tạ Lâm nhắm mắt ngủ.



Hắn đâu biết vô tình chọc người càng trí mạng hơn.



Trên người hắn tỏa ra mùi sữa tắm thơm ngát, cánh tay và xương quai xanh bóng loáng trắng nõn, còn lấm tấm mấy giọt nước sau khi tắm. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, lúc ngủ say vô thức chu môi, sau đó nhích lại gần Tạ Lâm.



Tạ Lâm nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng rồi cười khổ, cảm thán mình tự tìm chết.



Không phải y không thích ngủ chung với Đường Cửu nhưng đây quả thật là một kiểu tra tấn ngọt ngào.



Người mình thích vô tư ngủ trong vòng tay mình nhưng cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám làm, thậm chí ngay cả hôn trộm một cái cũng sợ đối phương phát hiện.



Hương thơm quen thuộc tràn ngập xoang mũi, Tạ Lâm thở dài thườn thượt rồi đè xuống tà niệm hỗn loạn trong lòng, đang định nhắm mắt thì người nào đó ngủ say lại không an phận gác chân lên người y, còn vô thức cọ xát mấy cái. Tạ Lâm khẽ hít sâu một hơi, vừa yêu vừa hận nhìn hắn rồi cẩn thận dời chân hắn xuống.



Kết quả chỉ chốc lát sau đối phương lại nằm đè hẳn lên người y, chân còn bá đạo quặp chặt eo y.



"Mr. Krabs......" Chẳng biết hắn mơ thấy gì mà cười ngốc, "Cơ bụng đẹp quá, cho tớ sờ với......"



Dứt lời lại cọ xát lung tung trên người y, sau đó mới hài lòng ôm cổ y nằm im.



Tạ Lâm bị cọ toàn thân bốc cháy nhưng chẳng dám làm gì, cuối cùng vẫn không sao nhịn được, đánh bạo hôn nhẹ một cái lên má Đường Cửu.



"Cậu đúng là......" Y kéo người đang ngủ say vào ngực mình để đối phương nghe thấy nhịp tim đập loạn xạ, "Muốn lấy mạng tớ mà."



"Cửu Cửu, vai này ngoài cậu ra không thể thuộc về ai khác được!"



Đường Cửu mờ mịt nhìn phiếu đăng ký bị đập xuống bàn học rồi ngẩng đầu lên.



Ủy viên văn nghệ Vương Băng Băng tươi cười với hắn: "Cậu nghe nói về buổi diễn văn nghệ sắp tới rồi đúng không? Tớ nhận được tin tình báo mấy lớp khác đều hát đồng ca hoặc đọc thơ diễn cảm chẳng có gì mới mẻ cả, lớp chúng ta muốn đoạt giải đặc biệt phải sáng tạo hơn mới được! Tớ nghĩ kỹ rồi, ưu thế lớn nhất của lớp mình là có nhiều soái ca, nếu đóng kịch chắc chắn sẽ được mọi người chú ý!"



Nghe xong Đường Cửu lập tức nhớ lại.



Khi hắn học lớp mười một từng tham gia một buổi diễn văn nghệ. Lớp hắn kết hợp hát với diễn, cải biên một bài hát đang nổi trên mạng thành kịch, cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người giành được giải đặc biệt.



"......Cốt truyện đại khái là hoàng tử chiến đấu với ác long để cứu công chúa, bước lên đỉnh cao cuộc đời!" Vương Băng Băng thao thao bất tuyệt, "Phần hát sẽ giao cho ca thần Tống Phi của chúng ta, phần diễn thì công chúa là hoa khôi của lớp, còn hoàng tử chính là cậu!"



Đường Cửu mỉm cười gõ bút lên bàn: "Tớ thấy có người thích hợp đóng vai hoàng tử hơn đấy."



"Cậu nói Tạ Lâm à?" Vương Băng Băng lập tức hiểu ra, đưa mắt nhìn nam sinh đang cúi đầu viết bài sau lưng Đường Cửu rồi thì thào, "Tớ cũng muốn thế lắm! Nhưng Tạ Lâm là ai chứ, chính là tiên nam không dính khói lửa trần gian! Đời nào cậu ấy chịu tham gia tiết mục này!"



Đường Cửu không trả lời mà chỉ cầm phiếu đăng ký quay lại đập xuống trước mặt Tạ Lâm.



Tạ Lâm dừng bút rồi ngước mắt nhìn hắn.



"Tớ muốn đóng vai ác long." Đường Cửu nói, "Cậu đóng vai hoàng tử với tớ nhé."



Hắn trực tiếp dùng câu cầu khiến mang theo vẻ ỷ sủng mà kiêu, Tạ Lâm chẳng những không giận mà hình như còn rất thích bộ dạng này của hắn, vừa cười vừa ghi tên vào phiếu đăng ký.



Vương Băng Băng trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng đờ đẫn cầm hai phiếu đăng ký về: "Chà, đây chính là uy lực của trúc mã sao......"



Sau khi chọn xong nhân vật, họ bắt đầu dành thời gian tập dượt. Vương Băng Băng và mấy bạn học trong câu lạc bộ văn học phụ trách hoàn thiện kịch bản, làm cho một vài chi tiết trở nên sinh động hơn để tăng hiệu ứng biểu diễn, có người còn nảy ra ý tưởng thêm vào một cảnh hôn lãng mạn.



Họ vốn định để hoàng tử sau khi cứu được công chúa sẽ mừng rỡ hôn nàng một cái, đương nhiên chỉ cần hôn phớt lên má để tạo hiệu quả kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị giác nhưng vẫn bị Tạ Lâm kiên quyết từ chối. Điều này nằm trong dự liệu nên họ sửa lại tình tiết thành ác long muốn dùng "nụ hôn ác ma" để khống chế thần trí công chúa và chọc giận hoàng tử, sau đó đánh nhau một trận ác liệt với hoàng tử.



"Như vậy được không?" Vương Băng Băng hỏi dò Đường Cửu rồi dè dặt nhìn sang hoa khôi của lớp Lý Thục Nhiên đang cúi đầu lặng thinh, "Chỉ hôn một cái lên má hoặc hôn giả vờ cũng được."



Sau khi đề nghị ban nãy bị Tạ Lâm cự tuyệt, cảm xúc của Lý Thục Nhiên đã hơi sa sút, nếu Đường Cửu còn thẳng thắn từ chối nữa thì cô sẽ rất xấu hổ.



Đường Cửu cười nói: "Hôn giả vờ đi, sân khấu cách khán đài xa lắm, dưới đài không thấy rõ đâu. Hoa khôi lớp chúng ta xinh như vậy tớ cũng đâu thể quang minh chính đại sàm sỡ người ta được chứ."



Câu này làm bầu không khí đang gượng gạo trở nên dịu đi, Lý Thục Nhiên ngẩng đầu nhìn Đường Cửu rồi thẹn thùng cười với hắn.



Đường Cửu lại rũ mắt xuống.



Hắn nhớ rõ lớp mười một ban đầu cũng quyết định như vậy, lúc tập dượt luôn hôn giả vờ không có sai sót gì. Ai ngờ khi biểu diễn chính thức, chẳng biết Lý Thục Nhiên hồi hộp quá hay sao mà đột nhiên quay mặt lại khiến Đường Cửu hôn thật lên má cô, thế là một thời gian dài sau đó trong trường cứ đồn hắn và Lý Thục Nhiên hẹn hò nhau.



Lúc ấy Đường Cửu đã nhận ra khuynh hướng giới tính của mình nên chẳng cảm thấy gì, còn Tạ Lâm lại giận dỗi rất lâu, hắn có dỗ dành thế nào cũng lạnh lùng không chịu nói chuyện với hắn.



Khi đó Đường Cửu vẫn không hiểu tại sao, bây giờ đã rõ mồn một.



Hehe, ghen đây mà!



Một tuần trôi qua, buổi diễn văn nghệ mọi người chờ đợi rốt cuộc đã đến. Đúng như Vương Băng Băng dự đoán, khi MC đọc tên tiết mục của lớp 11/1 thì tất cả học sinh đều cực kỳ phấn khích. Ánh đèn sáng lên, một nam sinh mặc trang phục hoàng tử trắng tinh xuất hiện giữa sân khấu làm cả hội trường lập tức kích động hò hét suýt bung nóc.



"Má ơi có phải tui đang nằm mơ không, Tạ nam thần kìa!!"



"A a a tui đánh giá thấp mỹ mạo của Tạ nam thần rồi, tui cứ tưởng cậu ấy mặc đồ bình thường là đẹp trai nhất, không ngờ vẫn có thể đẹp trai hơn!!"



"Ơi là trời, bộ đồ sến súa thế mà mặc lên người cậu ấy sao lại đẹp long lanh vậy chứ, quả nhiên giữa người và người có khác biệt mà a a a a a!!"



"Mai mốt các nam chính trong tiểu thuyết của tui đều sẽ mang gương mặt cậu ấy a a a a a!"



Các nữ sinh chưa gào thét xong thì một nam sinh khác đã ra sân. Khác với hoàng tử mặc đồ trắng cầm kiếm bạc, nam sinh này mặc đồ đen tuyền, khoác áo choàng rộng màu đỏ, trên đầu đeo cặp sừng nhọn, kiêu ngạo nheo mắt nhìn khán giả dưới đài rồi cười khẩy để lộ răng nanh.



"A a a Cửu Cửu chị yêu em!!"



"Tui chết đây, ác long đáng yêu quá a a a a!!"



"A a a sao tui không có em trai đáng yêu như Cửu Cửu chứ!!"



"Chỉ có mình tui muốn Cửu Cửu làm bạn trai thôi sao!! Tạ nam thần quá cao lãnh, chàng trai nhà bên dễ mến như Cửu Cửu không thơm sao!!"



"Xin lỗi nha, tui khác mấy người, tui chỉ muốn đu CP trúc mã thôi!!!"



Tiếng nhạc ma quái vang lên làm tiếng xì xào bàn tán dần lắng xuống, mọi người tập trung tinh thần bắt đầu theo dõi tiết mục. Tống Phi không hổ là một trong thập đại ca sĩ của trường, giọng hát cực kỳ truyền cảm, tình tiết câu chuyện vốn không kịch tính lắm nhưng vì nhan sắc của các diễn viên quá cao nên khán giả ủng hộ hết sức nhiệt tình, điên cuồng vỗ tay tán thưởng.



Rốt cuộc hoàng tử vung kiếm đánh bại tất cả pháo hôi rồi tiến thẳng vào sào huyệt của ác long. Người dẫn chuyện trầm bổng thì thầm: "Cuối cùng hoàng tử cũng tìm được công chúa mình yêu, nhưng chàng không ngờ ác long xảo quyệt sắp trao cho công chúa một nụ hôn ác ma để khống chế thần trí nàng, cướp đi linh hồn nàng ——"



Nghe thấy có cảnh hôn, quả nhiên dưới đài hò hét ầm ĩ, Lý Thục Nhiên tim đập như sấm, đang đợi Đường Cửu kéo mình tới hôn thì đã thấy thiếu niên mặc đồ đen đeo sừng kia đột nhiên sải bước tới chỗ Tạ Lâm: "Nhân loại, ngươi cũng có chút tài năng đấy nhỉ! Ngươi đã lợi hại như vậy thì mau giao nộp linh hồn làm tay sai cho ta đi!!"



Nói xong hắn xông tới níu cổ áo hoàng tử rồi kiễng chân hôn chụt một cái lên má hoàng tử.



Tạ Lâm: "......"



Lý Thục Nhiên: "......"



Khán giả dưới sân khấu: "......"



Khán giả dưới sân khấu: "A a a a a a a a a a!!!"



Tác giả có lời muốn nói:



Cửu Cửu: Sao, thấy tui hổ báo không! (Ác long chống nạnh)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom