• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full XUYÊN NHANH: SAU KHI VỨT BỎ TRA CÔNG (1 Viewer)

  • Chương 76: Quyển 6: ĐƯỢC CHÚ YÊU CHIỀU QUÁ THÌ PHẢI LÀM SAO?

Mặt Đường Cửu lập tức bốc cháy.



"Chú...... Chú nói bậy gì đó!"



Mặc dù hắn cũng thấy trong văn phòng rất thích hợp làm chuyện gì đó nhưng chỉ giới hạn ở ôm hôn thôi chứ sao có thể...... sao có thể làm chuyện kia được chứ!



Đây chính là nơi bất cứ lúc nào cũng có người vào!



Lục Tự Minh đọc được ý nghĩ của hắn nên vừa chậm rãi cởi nút áo hắn vừa trấn an, "Không có ai đâu."



"Chú nói xạo! Lần trước thư ký của chú đã vào đấy thôi!"



"Lần này còn vào nữa thì trừ lương."



"Đây là trọng điểm sao! Khoan đã chú——"



Hắn còn chưa nói hết thì môi đã bị khóa kín.



Đường Cửu bấu chặt mép bàn làm khớp ngón tay trắng bệch, cổ tay mảnh khảnh kéo căng gân xanh. Hắn cắn môi cố ngăn mình không phát ra tiếng, đuôi mắt và bờ môi đỏ rực động lòng người. Dáng vẻ này càng khơi lên lửa dục của Lục Tự Minh, y điên cuồng giày vò Đường Cửu buộc hắn phải thốt ra thanh âm vỡ vụn giữa răng môi: "Chú út...... tha, tha cho cháu đi......"



Lục Tự Minh hôn một cái lên khóe môi hắn rồi kề tai hắn thì thào: "Kêu to thế người ta sẽ vào đấy."



Đường Cửu tin lời y nên chỗ nào đó phía dưới lập tức thít chặt, Lục Tự Minh tự khiêng đá nện chân mình, mất khống chế rên lên một tiếng rồi nghiến răng nhìn hắn chằm chằm, sau đó đưa tay ôm cả người hắn dậy ngồi xuống ghế da rộng rãi.



Đường Cửu hoảng sợ khóc nức nở rồi run rẩy đưa tay ôm cổ Lục Tự Minh thật chặt.



Dọn dẹp xong mặt bàn và ghế da bừa bộn, Lục Tự Minh ngồi trên ghế salon bên cạnh cửa sổ sát đất, trong ngực ôm cháu trai bé bỏng.



Trên người Đường Cửu khoác áo vest rộng màu đen, gò má và đuôi mắt vẫn còn ửng đỏ, thậm chí vì khóc quá lợi hại nên mí mắt hơi sưng nhìn vô cùng tội nghiệp. Lục Tự Minh mở nắp hộp cơm, bên trong là cơm chiên Dương Châu vàng ươm trộn lẫn dăm bông, trứng gà, tôm lột, vì bên ngoài có hộp giữ nhiệt nên gần hai tiếng mà cơm vẫn còn nóng hổi, nhìn rất thơm ngon hấp dẫn.



Y múc một muỗng cơm đưa lên miệng Đường Cửu, hắn sụt sịt nói: "Cháu ăn trưa rồi, đây là phần của chú đó."



"Ăn rồi cũng tiêu hết một nửa còn gì." Lục Tự Minh ấm giọng dỗ dành, "Ngoan, há miệng ra nào."



Vẻ mặt y ôn nhu, cử chỉ quan tâm hoàn toàn khác xa kẻ mặt người dạ thú lúc nãy bắt nạt Đường Cửu đến phát khóc cũng không chịu dừng lại. Đường Cửu ai oán nhìn y một cái rồi càu nhàu: "Mặc dù đàn ông ba mươi mạnh như hổ nhưng dù sao chú út cũng lớn tuổi rồi, nên kiềm chế lại đi."



"Hình như cháu có hiểu lầm gì đó về chú thì phải." Lục Tự Minh cười, "Hay là ăn xong chúng ta lại tiếp tục nhé?"



Đường Cửu hung dữ trừng lão nam nhân không biết xấu hổ này rồi há miệng ngoạm muỗng cơm vào miệng.



——



Hết kỳ nghỉ Quốc khánh, Đường Cửu vừa về trường thì đã bị Phó Viễn Hàng chặn lại.



"Tiểu Ngôn, sao anh gọi điện cho em không được?" Trên mặt Phó Viễn Hàng lộ rõ vẻ mệt mỏi buồn rầu, "Em chặn số anh à?"



"Không thì làm gì?" Đường Cửu khó hiểu, "Giữ anh lại ăn Tết à?"



"Em vẫn còn giận sao?" Phó Viễn Hàng thở dài thườn thượt, "Tiểu Ngôn, cậu anh ngồi tù rồi em còn muốn thế nào nữa? Quãng đời còn lại của ông ấy đã bị hủy hết. Không riêng gì ông ấy mà giờ cả nhà anh đều...... đều chẳng còn mặt mũi nào nữa. Các cô dì anh đã chuyển ra khỏi thôn, giờ đang ở tạm khách sạn gần đó. Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách."



Đường Cửu nghe hắn lải nhải nửa ngày càng thêm khó hiểu: "Thì sao??"



"Tiểu Ngôn, mặc dù cậu anh có lỗi trước nhưng chẳng phải em cũng quá đáng lắm sao?" Phó Viễn Hàng nhìn hắn chằm chằm, "Lẽ ra chuyện này có thể giải quyết êm xuôi nhưng em cứ muốn la làng cho mọi người biết, giở thì tốt rồi, cô dì anh đều không còn nhà để về, nhất là mợ anh, chồng thì vào tù, con còn đang đi học, bà ấy lại không có việc làm, em thử nghĩ xem sau này bà ấy phải sống thế nào?"



"Ý anh là," Đường Cửu bật cười, "Tôi còn phải nuôi bà ta nữa à?"



"Chưa đến mức phải nuôi nhưng tìm việc cho bà ấy chắc là được chứ?" Phó Viễn Hàng nói, "Còn có cô dì của anh nữa, họ vừa vào thành phố chưa tìm được việc làm, cha mẹ anh...... lại không chịu cho họ vào công ty, em sắp xếp cho họ chỗ nào được không? Điều kiện không cần tốt lắm đâu, để họ có cuộc sống bình thường ở thành phố này là được rồi."



Đường Cửu quả thực chẳng còn lời nào để nói.



Hắn từng gặp rất nhiều kẻ vô liêm sỉ nhưng giờ mới nhận ra đó chưa phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là kẻ không biết mình vô liêm sỉ.



"Tôi muốn hỏi anh một câu," Đường Cửu thành tâm thực lòng hỏi, "Anh có biết bốn chữ "Biết thân biết phận" viết thế nào không vậy?"



Phó Viễn Hàng sầm mặt: "Có ý gì?"



"Ý tôi là anh thật đê —— tiện." Đường Cửu nói, "Từ lâu tôi đã muốn hỏi anh lấy đâu ra tự tin và kiêu ngạo như vậy?"



"Chẳng lẽ anh thật sự không biết mình là đồ cặn bã vừa nghèo hèn vừa ngu muội, ích kỷ tự kiêu, dối trá hư vinh, dơ bẩn ti tiện làm người ta buồn nôn mắc ói sao?"



Mặt Phó Viễn Hàng thoáng chốc tái mét.



Mặc dù mấy năm qua bên tai toàn những lời ca tụng nhưng Phó Viễn Hàng biết vẫn có rất nhiều người xem thường hắn, rất nhiều kẻ nói xấu sau lưng hắn, mắng hắn không biết thân biết phận mà đòi trèo cao...... Hắn cố gắng phớt lờ những lời này, cố gắng quên đi xuất thân của mình, liều mạng che giấu nỗi tự ti và xấu hổ trong lòng xem như chúng không tồn tại.



Nhưng hôm nay câu nói này hệt như ngọn roi quất mạnh vào mặt hắn khiến những thứ bao lâu nay hắn cố phủ nhận bại lộ ra trước mắt.



Cơ mặt Phó Viễn Hàng run rẩy khiến hắn càng thêm đáng sợ hơn: "Em ——"



"Tôi nói không đúng à? Phó Viễn Hàng, anh hẹn hò tôi lâu như vậy, anh ăn của tôi mặc của tôi nhưng đã bỏ ra một xu nào cho tôi chưa?"



"Ngoài mặt thì anh không thừa nhận quan hệ với tôi nhưng sau lưng lại giả bộ vô ý khoe khoang với bạn anh rằng phú nhị đại Lục Ngôn đang theo đuổi anh, tưởng tôi không biết à?"



"Em họ anh là đồ ăn cắp còn anh là đồng lõa. Cậu anh là tên đồi bại còn anh là tòng phạm bao che. Cả nhà anh đều là rác rưởi chỉ biết ăn bám nên mới sinh ra thứ rác rưởi như anh đấy."



"Anh tưởng từ quê ra thành phố thì sẽ biến thành phượng hoàng à? Không, không có cửa đâu, loại người như anh mãi mãi chỉ là một đống rác làm ô nhiễm xã hội thôi."



——



Sau khi chửi tra nam một trận xối xả, nhớ đến bộ mặt tái xanh của đối phương như sắp trào máu họng khiến tâm tình Đường Cửu vui phơi phới cả ngày.



Nhưng buổi tối về nhà hắn lập tức nếm mùi đau khổ.



Bởi vì hắn lại bị Lục Tự Minh đè ra làm một trận.



Nói vậy cũng không đúng, lúc đầu vẫn rất sảng khoái nhưng lão nam nhân ngoài ba mươi tuổi thật quá đáng sợ, mặc sức giày vò hắn chẳng chút lưu tình. Đường Cửu bị làm từ chết tới lết, thoi thóp nằm trong ngực Lục Tự Minh, cảm giác như thân thể bị hút cạn.



Nhìn nam nhân thoả mãn ngủ bên cạnh, Đường Cửu xoa eo nghiến răng quyết tâm trả thù.



Hắn cài chuông báo thức rồi sáng hôm sau dậy thật sớm bất chấp cơn buồn ngủ cực độ, thừa dịp Lục Tự Minh chưa tỉnh giấc lặng lẽ chui ra khỏi ngực y, lấy hai cái cà vạt trong tủ trói chặt tay y vào đầu giường.



Sau đó hắn dạng chân ngồi trên người Lục Tự Minh cười híp mắt đánh thức y.



Mở mắt ra thấy người trong lòng, Lục Tự Minh vô thức muốn ôm hắn nhưng vừa cử động thì phát hiện mình bị trói lại, trên mặt lập tức lộ vẻ bất đắc dĩ: "Lại nghịch gì đây?"



"Cháu không có nghịch nha." Đường Cửu nháy mắt, "Cháu thấy đêm qua chú út lao lực quá nên muốn khích lệ chú thôi mà."



Lục Tự Minh không biết hắn lại có chủ ý xấu gì nên thuận theo lời hắn hỏi: "Khích lệ thế nào?"



"Để cháu nghĩ xem...... Đấm bóp cho chú nhé?"



Đường Cửu đặt tay lên ngực Lục Tự Minh nhẹ nhàng xoa nắn cơ bắp rắn chắc, ngón tay còn vô tình hay cố ý vẽ vài vòng.



Vẻ mặt ung dung của Lục Tự Minh hơi biến đổi. Đàn ông sáng sớm dễ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhất, làm sao chịu được người trong lòng trêu chọc như vậy. Ánh mắt y dần trầm xuống: "Ngôn Ngôn, thả chú ra."



"Chú út, hình như chú vẫn chưa nhận ra tình cảnh của mình thì phải." Đường Cửu cười híp mắt như tiểu hồ ly sắp làm chuyện xấu, "Lúc ức hiếp cháu sao chú không nghĩ tới ngày hôm nay?"



Hắn dương dương đắc ý khiêu khích xong lại tiếp tục trả thù và tra tấn nam nhân. Hắn ngồi trên bụng y, móng vuốt không an phận sờ chỗ này gãi chỗ kia trên người đối phương, vừa sàm sỡ chấm mút vừa cố ý châm lửa cho y, sau đó hài lòng nghe tiếng hít thở của y càng thêm nặng nề.



"Nhìn cháu làm gì? Nhìn cháu cũng vô ích thôi!" Đường Cửu tiếp tục đắc ý, "Đã bảo chú rồi, lớn tuổi phải kiềm chế một chút, hôm nay cái gì chú cũng đừng hòng làm, ráng nhịn đi."



Nói xong hắn chợt phát hiện cơ bụng nam nhân dưới người mình thực sự rất đẹp, nhất thời nảy sắc tâm muốn sờ cho đã ghiền, thế là nhích mông ra sau cọ xát rồi cúi người hôn lên cơ bụng săn chắc kia.



Thân thể Lục Tự Minh thoáng chốc căng cứng, trong giọng nói đầy vẻ nguy hiểm: "Lục Ngôn ——"



"Chú gọi đi! Chú có gọi lớn đến đâu cũng vô ích thôi!"



Đường Cửu ngồi dậy đắc ý hừ một tiếng, thấy đã trêu chọc đủ nên đứng dậy chuẩn bị chuồn đi.



Hắn không hề biết trong mắt nam nhân mình là phong cảnh tuyệt diệu đến mức nào. Trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi rộng, hai chân thon dài trắng nõn cưỡi ngang hông y, cổ áo để hở lộ ra xương quai xanh rõ ràng và những trái dâu đỏ lấm tấm đáng yêu.



Giống hệt như chủ nhân của chúng, vừa đáng yêu vừa tươi ngon mọng nước.



Thơm ngon đến mức dù có vạn kiếp bất phục thì vẫn muốn ngậm hắn trong miệng rồi nuốt vào bụng.



"Phựt" một tiếng, cà vạt bị kéo đứt, vẻ mặt diễu võ giương oai của Đường Cửu cứng đờ, khi thấy thần sắc đáng sợ của nam nhân thì mới ý thức được nguy hiểm, hắn trợn tròn mắt rồi vội vã nhấc chân bỏ chạy.



Sau đó bị túm chặt cổ chân kéo về.



Cổ tay bị cà vạt mới cột vào đầu giường, hai mắt cũng bị cà vạt đen bịt kín, Lục Tự Minh nằm đè lên thiếu niên đang kêu la ầm ĩ, ngón tay nắm cằm trắng nõn của hắn rồi cúi đầu in lên một nụ hôn tràn đầy du͙ƈ vọиɠ.



"Ngoan...... để chú thương em nhé."



"Lão súc sinh, lão cầm thú, lão biếи ŧɦái......"



Đường Cửu vừa cắn răng nghiến lợi rủa xả vừa lấy từ trong ba lô ra một cái nệm êm lót xuống ghế ngồi. Bạn học bên cạnh ném sang ánh mắt kinh dị: "Lục Ngôn, mùa thu chưa tới mà cậu đã chê ghế lạnh rồi à?"



Đường Cửu ngậm ngùi chua xót mà không dám nói ra nên đành phải cười trừ với đối phương, trong lòng lại thầm mắng lão nam nhân nào đó một trăm lần.



Tiết học buổi sáng kết thúc, Đường Cửu vừa thu dọn sách giáo khoa đi xuống lầu thì bị Phó Viễn Hàng chặn lại: "Tiểu Ngôn, anh có chuyện muốn nói với em."



So với hai ngày trước sắc mặt Phó Viễn Hàng càng kém hơn, quầng mắt thâm đen, toàn thân lộ rõ vẻ tiều tụy mỏi mệt. Đường Cửu nhớ lại tuyến thời gian cũng đoán được lúc này xảy ra chuyện gì, thế là ôm tâm tình vui vẻ đi theo Phó Viễn Hàng lên sân thượng.



"Tiểu Ngôn, anh thật sự hết cách rồi." Phó Viễn Hàng lau mặt khàn giọng nói, "Công ty trong nhà đóng cửa, còn...... gánh rất nhiều nợ nữa."



Đường Cửu khoanh tay hờ hững "ờ" một tiếng.



"Cha anh bị người ta lừa." Phó Viễn Hàng nghiến chặt răng, "Bọn người kia rủ ông ấy đi đánh bạc rồi hè nhau lừa tiền ông ấy, khi mẹ con anh biết thì đã muộn. Ông ấy bòn rút hết tiền công ty, thậm chí còn nợ hơn năm triệu tiền thua bạc... Mẹ anh khóc ngất phải nhập viện, hai ngày nay anh chạy vạy khắp nơi vay tiền nhưng họ hàng anh vừa nghe đến số tiền đã thoái thác ngay, anh thật sự không còn cách nào nữa......"



"Tiểu Ngôn, anh biết em hận anh căm ghét anh nhưng giờ chỉ có em mới giúp được anh thôi." Phó Viễn Hàng nài nỉ, "Năm triệu đối với em chẳng là gì nhưng có thể cứu mạng anh đấy! Hôm qua đám người đòi nợ thuê mò tới nhà anh náo loạn cả buổi, bọn chúng còn dọa nếu không trả nợ thì...... sẽ chặt đứt một ngón tay của anh!"



Nhớ đến tình cảnh đáng sợ kia, trong mắt Phó Viễn Hàng lộ vẻ hoảng loạn, níu chặt cánh tay Đường Cửu như bấu víu cọng rơm cứu mạng: "Tiểu Ngôn, xin em giúp anh thêm lần nữa đi! Chờ xong chuyện này anh hứa sẽ đối tốt với em cả đời, anh hứa ——"



"Không giúp."



"...... Gì cơ?"



"Tôi nói," Đường Cửu lặp lại lần nữa, "Không giúp."



Nước lạnh dội xuống đầu chẳng chút lưu tình dập tắt hy vọng duy nhất và lớn nhất, Phó Viễn Hàng chợt thấy trước mắt tối sầm, trong lúc tuyệt vọng và tức giận tột độ hắn gào toáng lên: "Lục Ngôn, sao em có thể tuyệt tình đến vậy chứ!"



"Anh biết em hận anh nhưng anh chẳng biết mình đã làm gì sai cả!?"



"Em họ anh trộm tranh của em đi thi là lỗi của nó chứ liên quan gì anh? Cùng lắm anh chỉ giúp nó mở cửa phòng ký túc xá của em thôi mà, lúc ấy nó khóc lóc năn nỉ anh thì làm sao anh mặc kệ được?"



"Còn cậu anh ngồi tù chẳng phải đều do em hại sao? Đừng nói em là nạn nhân, bao nhiêu người sao ông ấy không sàm sỡ mà cứ phải là em? Ai biết đêm đó có phải em quyến rũ ông ấy trước không!?"



"Ngày xưa em tự mở công ty cho cha mẹ anh, giờ công ty phá sản thiếu nợ em lại nói mặc kệ, biết trước thế này sao lúc trước em còn bỏ tiền mở công ty cho họ làm gì? Em rắp tâm hại người đúng không!"



Đường Cửu nghe mà trợn mắt há hốc mồm.



Mặc dù hắn biết không thể trông mong tra nam có tam quan nhưng có thể nói ra những câu như vậy chắc đầu óc không còn bình thường nữa rồi.



"Mẹ nó rốt cuộc cậu là tên cặn bã cực phẩm từ xó nào chui ra vậy!? Thật làm người ta mắc ói mà!!"



Đường Cửu vừa định chửi thì đã có người nhịn không được lên tiếng. Đường Cửu không ngờ trên sân thượng còn có người khác nên giật mình nhìn lại, một nam sinh đứng dậy từ góc tường, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ chửi ầm lên. Nam sinh mắng xong mới nhận ra Phó Viễn Hàng nên vẻ tức giận thoáng chốc biến thành kinh hãi: "...... Ê, cậu là chủ tịch hội sinh viên của trường đúng không? Má nó chứ, ai đui mù để loại người như cậu làm chủ tịch vậy hả?? Khoa chúng ta còn ngẩng mặt lên nổi không?"



Phó Viễn Hàng cũng không ngờ ở đây còn có người thứ ba, nghĩ đến những lời mình vừa nói bị nghe thấy thì lập tức biến sắc, từ xanh sang đỏ rồi đến trắng bệch, rốt cuộc không còn mặt mũi nào ở lại đây nên hoảng hốt rời đi.



Nam sinh kia lấy lại tinh thần sau cơn khiếp sợ rồi tỏ vẻ cảm thông vỗ vai Đường Cửu an ủi: "Chẳng giấu gì cậu, ba tiếng trước tôi bị bạn gái đá, còn bị lừa mười ngàn tệ nên đau lòng gần chết, ngồi ở đây định nhảy lầu quách cho xong, nhưng nghe chuyện của cậu tôi mới nhận ra đời mình vẫn còn đẹp chán!"



Đường Cửu: "......"



Huynh đệ này thật biết nói chuyện.



"Tôi thấy cậu cũng là cao phú soái mà, đừng đau lòng vì loại người cặn bã này làm gì!" Nam sinh nói, "Phó Viễn Hàng kia thật chẳng ra làm sao, nếu cậu không ngại thì tôi sẽ cho toàn trường biết hắn là thể loại gì."



Đường Cửu ngờ vực nhìn nam sinh lấy điện thoại ra: "Lời cậu ta nói thực sự quá kinh hãi thế tục nên tôi ghi âm lại rồi."



––



Một bài đăng đột nhiên nổi như cồn trên diễn đàn của trường Bách Khoa.



Trong bài không có chữ nào mà chỉ có một liên kết âm thanh. Bấm vào là một đoạn ghi âm dài khoảng một phút, giọng nói kia rất quen, tuy hơi khàn vì phẫn nộ và điên cuồng nhưng rất nhiều sinh viên vẫn nhận ra đây là người thường xuyên phát biểu trong các sự kiện lớn của trường: "Phó Viễn Hàng?"



Nếu nói thanh âm này khiến người ta kinh ngạc thì nội dung nói ra lại làm người ta kinh hãi.



【 Muốn đứng hình luôn, làm người mà nói nói thế cũng được à??】



【 Đây là Phó Viễn Hàng thật sao? Không thể nào, Phó Viễn Hàng là nam thần hoàn mỹ trong lòng tui đó! Đoạn ghi âm này chắc chắn là giả!!】



【 Là thật đó lầu trên, có người đào ra Phó Vân Vân trước kia làm nhục mặt Bách Khoa là em họ anh ta, thầy giáo xâm hại trẻ vị thanh niên lên hot search gần đây là cậu anh ta, nhà anh ta cũng đang bị đám đòi nợ thuê ngày ngày tìm tới cửa. Đây đúng là tin hot nhất năm, tôi thấy khoa truyền thông nên làm một chuyên đề về chủ tịch Phó đi: Phó Viễn Hàng —— Kẻ súc sinh đội lốt người】



【 Đúng là xấu xa ngoài sức tưởng tượng, đã báo cáo người này lên trưởng khoa rồi, tui nghĩ với nhân phẩm của anh ta không có tư cách để làm sinh viên Bách Khoa nữa】



【 Tra nam thế kỷ Phó Viễn Hàng, mặt người dạ thú Phó Viễn Hàng, rác rưởi bẩn thỉu Phó Viễn Hàng, cặn bã xã hội Phó Viễn Hàng! Phó ca ca xông lên đi, tụi tôi sẽ cho anh lên sàn!】



【 Các bạn đều mắng anh ta cặn bã, chỉ có tui đau lòng cho Lục Ngôn QAQ Cao phú soái đỉnh nhất Bách Khoa mà lại bị lừa thảm như vậy, Lục Ngôn bé bỏng mau đến chị ôm cái nào!!】



【 Mấy người bị khùng hay sao mà mắng Lục Ngôn mù mắt, chẳng phải các người cũng bị bề ngoài của Phó cặn bã lừa à? Ôm Lục Tiểu Ngôn một cái, hy vọng em đừng bị ảnh hưởng vì chuyện này, đá bay cặn bã rác rưởi để gặp người tốt hơn nhé!!】



......



Chỉ trong vòng một đêm tất cả mọi người đều biết chuyện này, Phó Viễn Hàng vốn đã nổi tiếng nên giờ càng là không ai không biết không người không hay, mỗi lần nhắc đến hắn luôn kèm theo hai chữ "cặn bã". Tuy trường tạm thời chưa xử lý nhưng hội sinh viên đã nhất trí bãi nhiệm chức chủ tịch của hắn, tất cả các đoàn thể hội nhóm có liên quan đến Phó Viễn Hàng cũng khai trừ hắn, thậm chí nghe nói bạn cùng phòng với Phó Viễn Hàng còn ném hết đồ của hắn ra khỏi cửa, nếu không có quản lý ký túc xá ngăn cản thì họ đã ném luôn giường hắn.



Nhân vật đình đám thành chuột chạy qua đường, Phó Viễn Hàng từ trường trốn về nhà nhưng theo sau hắn còn có đám đòi nợ xăm trổ đầy mình cầm trong tay gậy sắt lớn.



"Tao thấy mày chẳng xem lời tao ra gì cả." Một gã đầu trọc liếc mắt ra hiệu, hai tên khác lập tức khống chế Phó Viễn Hàng, gã trọc lấy từ trong túi ra một con dao sắc lẻm vừa ngắm nghía vừa đến gần Phó Viễn Hàng, "Tao đã gặp quá nhiều người như mày rồi, chưa thấy máu chưa đổ lệ. Đã vậy tao sẽ cho mày thấy máu."



Một gã thô bạo kéo tay Phó Viễn Hàng lên tách ra một ngón. Thấy gã trọc lạnh lùng giơ dao lên định chặt đứt tay mình, Phó Viễn Hàng toát mồ hôi lạnh điên cuồng gào thét: "Khoan đã!! Tôi có tiền!!"



Gã trọc dừng lại rồi liếc mắt nhìn hắn.



"Tôi...... Tôi biết một người, nhà cậu ta rất giàu!" Phó Viễn Hàng vội vàng khai ra thân phận Lục Ngôn, "Chính cậu ta đã mở công ty cho nhà tôi! Năm triệu chẳng là gì với cậu ta cả, chú út rất thương cậu ta, chỉ cần các anh bắt cậu ta lại tống tiền thì nhất định chú cậu ta sẽ đưa!!"



Đây là cách duy nhất Phó Viễn Hàng có thể nghĩ ra.



Không chỉ vì giữ mạng mà còn vì trả thù.



Lục Ngôn đã hại hắn rơi vào tình cảnh này, hắn nhất định sẽ không tha cho đối phương!



Về phần tương lai của mình, trong lòng Phó Viễn Hàng tự an ủi mặc dù tình cảnh hiện giờ rất bi đát nhưng một khi lũ người này lấy được tiền thì hắn sẽ lập tức đưa cha mẹ rời khỏi thành phố này để đến nơi khác làm lại từ đầu!



Mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn được!



Mấy gã đòi nợ bàn bạc với nhau. Mục đích của bọn hắn là đòi tiền chứ không phải đánh người, thế là gã trọc gật đầu nói: "Tụi tao sẽ đi xác minh lại. Ba ngày nữa gặp nhau ở sòng bạc cha mày nợ tiền, nếu tụi tao lấy được tiền thì xóa hết nợ. Nếu không thì...... Tiểu tử, mày sẽ không muốn biết kết cục đâu."



Phó Viễn Hàng run lẩy bẩy, mặt mũi trắng bệch nhìn bọn đòi nợ đi xa.



Ba ngày trôi qua trong lo âu, Phó Viễn Hàng một mực nghe ngóng tin tức nhưng mãi vẫn chẳng nghe nói gần đây có thiếu gia nhà giàu nào bị bắt cóc tống tiền. Hắn và cha mẹ có ý định bỏ trốn nhưng bọn đòi nợ đã sớm lường trước nên lúc nào cũng có người thay phiên canh chừng, không sao chạy thoát được.



Ba ngày sau, Phó Viễn Hàng hết cách đành phải đến sòng bạc như đã hẹn dưới sự giám sát của đám đòi nợ thuê.



Hắn bị dẫn vào một phòng kín mít, bên trong có mấy người, ngoại trừ gã trọc dọa chặt tay hắn và bọn người của sòng bạc thì còn có một người đàn ông trẻ mặc vest mang giày da ngồi trên ghế salon.



"Lục tổng, người đến rồi ạ." Chủ sòng bạc khúm núm khom lưng nói, nam nhân trên ghế salon ngẩng mặt lên ném ra một ánh mắt lạnh lẽo.



Trong khoảnh khắc đó trái tim Phó Viễn Hàng như ngừng đập. Hắn nhận ra người này.



Chú của Lục Ngôn...... Lục Tự Minh.



Lão chủ sòng đon đả cười hỏi: "Ngài muốn xử thế nào ạ?"



Thấy nam nhân không nói một lời, trong lòng chủ sòng bạc đột nhiên thấp thỏm bất an. Hai ngày trước đàn em về báo cáo tiểu tử nghèo họ Phó kia không có tiền trả nợ nên xúi bọn bắn đi tống tiền một đại gia tên Lục Tự Minh, nghe nói người kia rất thương cháu nên nhất định sẽ đưa tiền ngay. Lão chủ nghe xong thì suýt nhồi máu cơ tim, nhảy dựng lên cốc đầu đàn em: "Đồ ngu! Mày có biết Lục Tự Minh là ai không!? Còn đòi tống tiền anh ta nữa à, mẹ nó sao mày không đòi lên trời luôn đi!!"



Trong mắt những người xa lạ thì Lục Tự Minh chỉ giàu mà thôi, nhưng ai đã từng tiếp xúc và biết rõ quá khứ của y mới hiểu được dưới vẻ ngoài hòa nhã của nam nhân kia ẩn giấu thủ đoạn tàn nhẫn đến mức nào.



Nhưng một người máu lạnh như vậy lại xem cháu mình như tâm can bảo bối.



Thế mà giờ có kẻ hiến kế cho hắn bắt cóc cháu trai Lục Tự Minh!!



Chủ sòng bạc suýt gõ lủng đầu đàn em, sau đó nơm nớp lo sợ chủ động liên hệ với Lục Tự Minh nói rõ đầu đuôi sự việc.



Bởi vậy mới có cảnh tượng bây giờ.



Cả phòng im lìm đáng sợ, mọi người đều nín thở chờ nam nhân trẻ trung khôi ngô kia đưa ra quyết định. Một lát sau y mới lên tiếng: "Tôi không thích thấy máu."



Mấy tên đàn em trong sòng bạc sững sờ. Nghe nói vị đại gia này cực kỳ tàn nhẫn, sao giờ nói nghe nhẹ nhàng thế?



"Luôn có những cách giúp người ta tỉnh ngộ hữu hiệu hơn bạo lực đổ máu." Lục Tự Minh mỉm cười nhìn chủ sòng bạc, "Ông chủ Lý thông minh như vậy chắc hiểu ý tôi rồi chứ."



Bàn tay y đặt trên tay vịn ghế salon giơ lên phía trước mấy tấc rồi điểm nhẹ một cái trong không khí.



Chủ sòng bạc lập tức hiểu ra, gật đầu lia lịa nói: "Hiểu ạ hiểu ạ! Lục tổng cứ yên tâm giao cho tôi đi, tôi bảo đảm sẽ làm nó tỉnh ngộ hoàn toàn!"



Hắn cười xởi lởi đích thân tiễn Lục Tự Minh ra ngoài, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm dặn đám đàn em: "Kéo nó xuống tầng hầm đi. Thiếu nợ thì trả tiền, đây là lẽ thường tình, mày không có tiền thì trả bằng thân xác đi."



Nãy giờ Phó Viễn Hàng vẫn thấp thỏm lo âu nhìn bọn họ nói chuyện nhưng chẳng hiểu gì, giờ nghe thấy câu này mới phát hiện có gì không ổn, nhất thời trên mặt lộ vẻ khiếp đảm rồi liên tục lui ra sau: "Có ý gì? Các anh muốn làm gì!?" Lão chủ cũng lười để ý tới kẻ gây rắc rối lớn cho mình nên bực bội xua tay. Gã trọc lập tức xông tới túm Phó Viễn Hàng như túm gà con rồi lôi xềnh xệch xuống tầng hầm.



"Thả tôi ra...... Thả tôi ra!! Các anh muốn dẫn tôi đi đâu? Tôi cảnh cáo anh, tôi sẽ báo cảnh sát ——"



"Rắc" một tiếng, điện thoại của Phó Viễn Hàng bị đạp vỡ nát, gã trọc cười lạnh rồi thâm trầm nói: "Sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước còn đâm đầu vào? Xưa nay chẳng ai ép mày vào đây cả, nhưng một khi đã vào thì mày không còn quyền gì nữa đâu —— Đi thôi, tầng hầm là chỗ tốt, ngoại hình mày không tệ chắc sẽ có nhiều người thích đấy."



——



Điểm hối hận của Phó Viễn Hàng đạt mức tối đa.



Vì quá bất ngờ nên Đường Cửu kinh ngạc nhìn đi nhìn lại bảng điểm mấy lần mới dám chắc nhiệm vụ đã kết thúc mỹ mãn.



Khi đoạn ghi âm kia truyền ra khắp trường, điểm hối hận của Phó Viễn Hàng mới hơn sáu mươi, sao tự dưng lại tăng nhanh thế này?



Thấy Lục Tự Minh mở cửa trở về, trong lòng Đường Cửu đã đoán ra nguyên nhân nên lập tức mang dép lê lạch bạch chạy tới ôm cổ nam nhân: "Chú đi đâu đó?"



"Giải quyết chút chuyện." Lục Tự Minh thuận thế ôm eo hắn rồi cúi đầu hôn lên má hắn một cái, "Lát nữa công ty phải họp nên trưa nay chú không ăn cơm nhà đâu, bảo dì giúp việc nấu món gì ngon ngon cho cháu đi. Ở nhà phải ngoan nhé, không được ăn linh tinh đâu đấy."



Y vỗ ót Đường Cửu rồi chuẩn bị đến công ty họp. Đường Cửu ôm cổ y không buông, trái lại còn ôm chặt hơn rồi nhìn Lục Tự Minh chăm chú như không nỡ chớp mắt một giây nào.



Lục Tự Minh bị hắn nhìn làm tim mềm nhũn, nhịn không được cúi đầu hôn lên mắt hắn rồi trìu mến hỏi khẽ: "Sao thế?"



Đường Cửu chân thành nói: "Em sẽ đi tìm anh."



Lục Tự Minh khựng lại.



"Em sẽ đi tìm anh." Đường Cửu ôm y, đôi mắt sáng ngời, căn dặn từng chữ, "Anh phải chờ em nhé."



Ý hắn là sẽ đến công ty Lục thị tìm y, nhưng ẩn ý thật sự trong đó chỉ có hai người hiểu rõ.



"Ừ." Lục Tự Minh mỉm cười mang theo sự trân trọng và yêu thương vô bờ, nhẹ nhàng hôn lên trán người trong lòng rồi trả lời vừa ôn nhu vừa trịnh trọng:



"Anh sẽ đợi em."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom