• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full XUYÊN NHANH: SAU KHI VỨT BỎ TRA CÔNG (2 Viewers)

  • Chương 17: Quyển 1: HOÀNG TẨU XINH ĐẸP TRUYỀN TRẦN

Khi Đường Cửu gặp lại Yến Ngọc Hiên thì đối phương hình như gầy đi, dưới mắt thâm quầng, có lẽ đã mấy ngày rồi không nghỉ ngơi.



Đường Cửu hời hợt nói: "Bệ hạ chú ý bảo trọng long thể."



Yến Ngọc Hiên phiền muộn thở dài: "Trẫm thật không ngờ y lại làm chuyện ác độc đến mức đó. Trước kia y đâu phải như thế."



Đường Cửu: "Đã là người thì ai cũng thay đổi thôi."



"Đúng vậy......" Yến Ngọc Hiên lắc đầu cười: "Có người sẽ thay đổi, nhưng có người sẽ không." Hắn nhìn Đường Cửu cảm thán, "Cẩn Chi, ngươi vẫn giống hệt như lúc trẫm mới quen biết ngươi."



Đường Cửu cười nhạt không nói gì.



Yến Ngọc Hiên nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, tựa như đã nghĩ thông suốt, hai tay nắm chặt tay hắn áp vào trước ngực: "Cẩn Chi, trước kia trẫm hồ đồ nên mới lãng phí tình cảm và thời gian cho một kẻ không đáng. Trẫm thề sẽ đối tốt với ngươi cả đời. Quãng đời còn lại ngươi sẽ là Hoàng hậu duy nhất của trẫm."



Vẻ mặt hắn thành khẩn, ngữ khí thâm tình, nhưng trong lòng Đường Cửu chỉ muốn cười.



Nam nhân này nói yêu Thẩm Kha rồi sau đó vứt bỏ chán ghét y. Với Lâm Cẩn Chi cũng nói yêu rồi sau đó tra tấn hại chết y.



Vậy tình yêu lần này của hắn có thể kéo dài được bao lâu?



Tình yêu của tra nam đúng là khác người, người bình thường thật khó mà chấp nhận nổi.



Đường Cửu rũ mắt che giấu vẻ giễu cợt, "Đây là phúc khí của thần."



——



Không có bạch liên hoa làm hắn ngột ngạt, giá trị hối hận của Yến Ngọc Hiên cũng tăng lên tám mươi, tinh thần Đường Cửu vui vẻ thoải mái, chỉ là mắc bệnh tương tư mà thôi.



Hắn đã sớm biết mình là kẻ mờ mắt vì tình, nhưng trước kia chưa bao giờ chân chính yêu đương nên lúc này mới ý thức được bệnh tình của mình hóa ra lại nghiêm trọng đến vậy. Chỉ mới bốn năm ngày không gặp Yến Ngọc Sâm mà toàn thân hắn đã thấy khó chịu, trong lòng như có một ngọn lửa nhỏ thiêu đốt hắn đứng ngồi không yên.



Tiểu Thuận Tử âm thầm đề nghị: "Ngài có muốn ra ngoài giải sầu một lát không ạ?"



Đây cũng là cách hay để làm mình phân tâm, Đường Cửu thay đồ rồi dẫn Tiểu Thuận Tử ra ngoài tản bộ. Lúc này mặt trời vẫn chưa lặn, ánh nắng chiếu vào người không mấy dễ chịu, Tiểu Thuận Tử nói: "Phía trước là rừng trúc, có thể hóng mát đấy ạ."



Đường Cửu lờ mờ nhớ lại lúc mới tới hành cung nghỉ mát từng có người giới thiệu rừng trúc này tên là "Vân Thê Trúc Kính", nghe rất lịch sự tao nhã, không gian cũng giống hệt như tên gọi. Trúc già xanh đậm, trúc non xanh tươi, nhìn không thấy đâu là điểm cuối. Bước trên con đường nhỏ quanh co trong rừng trúc, càng đi sâu vào thì không gian càng yên tĩnh mát mẻ, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng chim hót líu lo.



Đường Cửu cảm nhận được gió mát lướt qua mặt, hài lòng nhắm mắt lại, ai ngờ một giây sau, hai mắt hắn bị một đôi tay từ phía sau bịt kín.



Đường Cửu giật mình, "Ai đó?"



Không thể nào là Tiểu Thuận Tử, trong cung này có ai dám làm càn với hắn như thế?



Nhịp tim dần tăng nhanh, Đường Cửu nhỏ giọng hỏi: "Là ngươi sao?"



Người sau lưng im lặng không đáp, Đường Cửu không chắc lắm nên thử sờ soạng đôi tay to đặt trên mắt mình, lập tức bật cười: "Đúng là ngươi rồi! Còn dám dọa ta nữa!"



Người đứng sau vẫn không chịu buông tay mà chậm rãi áp sát vào người hắn rồi kề tai hỏi nhỏ: "Nhớ ta không?"



Hơi thở ấm áp khiến vành tai Đường Cửu nóng lên: "...... Nhớ."



"Nhớ chừng nào?"



"Vô cùng nhớ." Đường Cửu có chút ủy khuất, "Ta nhớ ngươi như vậy, ngươi còn không mau cho ta nhìn ngươi đi."



Hắn quá thật thà khiến nam nhân chịu không nổi, rốt cuộc buông tay ra rồi nắm bả vai Đường Cửu xoay hắn lại.



Ánh nắng xuyên qua kẽ lá đầu cành lấm tấm chiếu xuống mặt Yến Ngọc Sâm. Đường Cửu ngây ngốc nhìn y, còn chưa kịp nói gì đã bị nam nhân cúi đầu hôn lên.



Lại mạnh bạo nữa rồi...... Đường Cửu bị đối phương ôm chặt trong ngực nhưng hắn rất thích, bởi vì nụ hôn như muốn hút sạch không khí và cái ôm khiến hắn hơi đau đều chứng minh nam nhân này rất yêu hắn.



Yến Ngọc Sâm hôn đến khi hắn sắp ngạt thở mới buông ra, cuối cùng lại mút mạnh môi hắn một cái. Đường Cửu vừa ngọt ngào vừa buồn bực, sờ lên bờ môi hơi sưng lo lắng hỏi: "Sao ngươi cứ thích thế này vậy? Hai môi của ta bị ngươi hôn không đều thì làm sao đây?"



Yến Ngọc Sâm nghe vậy liền cười khúc khích, mút mạnh môi dưới của hắn rồi nói đùa: "Lần này cân xứng rồi đấy."



Hai người đều mới nếm thử tình yêu, lại đang ở tuổi tràn đầy nhiệt huyết, nếm mùi ngon ngọt không sao dừng được. Lúc đầu Yến Ngọc Sâm chỉ ôm hôn hắn, sau đó lại đè hắn sâu trong rừng trúc, kéo loạn cổ áo rồi hung hăng hôn lên phía dưới xương quai xanh.



Đường Cửu vừa thẹn vừa khẩn trương, toàn thân không tự chủ run rẩy, nhỏ giọng xin tha: "Ngươi, ngươi đừng cắn mà......"



Nam nhân nghe lời nhả ra, sau đó vươn đầu lưỡi liếm một cái lên vết cắn đỏ tươi kia.



Đường Cửu bất giác run lên, hai chân mềm nhũn, được nam nhân ôm trọn vào lòng.



"Được rồi, không bắt nạt ngươi nữa." Yến Ngọc Sâm hôn lên khóe mắt ửng hồng của hắn, khàn giọng dỗ dành rồi sửa lại quần áo cho hắn.



Đường Cửu ngượng ngùng vùi mặt vào vai y. Chính hắn cũng nghĩ không thông, bình thường tính cách hắn rất hùng hổ, lúc đi học kéo bè kéo phái đánh nhau luôn xông lên trước nhất, vì thế cha hắn luôn mắng hắn giống như cây pháo nổ, nhưng sao đến lúc yêu đương lại trở nên không có tiền đồ thế này?



Mỗi lần bị hôn thì toàn thân đều nhũn ra, thật quá mẹ nó mất mặt!



Yến Ngọc Sâm cũng không nói gì mà chỉ lẳng lặng ôm hắn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn. Đường Cửu đợi nhiệt độ trên mặt giảm xuống mới nhớ ra một chuyện quan trọng, vội vàng ngồi thẳng dậy nói với y: "Hoàng thượng bắt đầu nghi ngờ ngươi rồi, ngươi có biết không?"



Trước đó Yến Ngọc Hiên đi thăm hắn từng nhắc tới chuyện Yến Ngọc Sâm bắt Lôi Mãnh.



"Bao năm qua trẫm vẫn tưởng Ngũ đệ chỉ là công tử bột, không ngờ y còn ẩn giấu tài nghệ này." Yến Ngọc Hiên trầm ngâm hỏi, "Cẩn Chi, ngươi nghĩ xem y muốn làm gì?"



Đường Cửu: "......Lúc ấy Đoan Vương nói y tập võ chỉ để rèn luyện thân thể thôi."



"Ngươi thật sự tin những lời bịa đặt của y sao?" Yến Ngọc Hiên lắc đầu như đang cười hắn ngây thơ, "Võ công của y rõ ràng rất lợi hại, e là có thể bất phân cao thấp với thống lĩnh cấm quân của trẫm. Dù trẫm không rành võ thuật nhưng cũng biết tập võ hết sức gian nan, phải luyện cả hè lẫn đông để thử thách tính kiên nhẫn và sức mạnh ý chí. Lão Ngũ đã đạt được trình độ kia thì cần gì phải làm ra vẻ mình chỉ là kẻ vô dụng? Rõ ràng y có mưu đồ khác!"



"Ngươi cũng thấy y thẩm vấn Lôi Mãnh thế nào rồi đấy." Sắc mặt Yến Ngọc Hiên lạnh dần, "Giẫm nát tay người đang sống sờ sờ mà không hề biến sắc, đây là kẻ độc ác đến mức nào chứ? Trẫm quả nhiên đã nhìn lầm y!"



Lòng bàn tay Đường Cửu rịn mồ hôi: "Hoàng thượng......"



"Trẫm biết ngươi đơn thuần lương thiện nhưng việc này không cần ngươi khuyên, trong lòng trẫm đã biết rõ."



Hắn đã nói thế thì Đường Cửu cũng không thể nói gì nữa, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng bất an. Kẻ đa nghi như Yến Ngọc Hiên một khi phát hiện bất thường nhất định sẽ ra tay xử lý Yến Ngọc Sâm như bao hoàng tử khác!



"Đừng lo." Yến Ngọc Sâm nghe xong vẫn bình thản như đã sớm đoán trước, "Thật ra hắn vẫn luôn không yên tâm về ta, có lẽ đã định sẵn cho ta một tội danh để sung quân lưu đày, chỉ là chưa tìm được điểm gì thôi."



Đường Cửu lo âu nói: "Nhưng giờ hắn đã tìm ra rồi!"



"Đúng là ta nhất thời chủ quan." Yến Ngọc Sâm thờ ơ mỉm cười, ánh mắt dần lạnh đi, "Nhưng ta không hối hận. Những kẻ kia dám hại ngươi, ta tuyệt đối không thể tha cho bọn hắn. Đạp gãy một tay đã là gì? Ta còn hận không thể đạp gãy cổ hắn kìa."



Vẻ mặt nam nhân hung ác nham hiểm, ngữ khí khiến lòng người lạnh run nhưng Đường Cửu lại chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy ngọt ngào là khác.



"Hơn nữa để Yến Ngọc Hiên phát hiện cũng chưa chắc đã là chuyện xấu."



Đường Cửu không hiểu: "Tại sao?"



Yến Ngọc Sâm không nói rõ mà xoa đầu hắn nói: "Thế cục này im ắng quá lâu rồi, cũng nên khuấy động một chút."



——



Ở hành cung Nghi Thủy thêm một tháng, trải qua mấy ngày nóng nhất, đám người lên thuyền theo đường cũ trở về hoàng cung Đại Lương. Sau khi về cung Yến Ngọc Hiên tới lãnh cung một chuyến, nghe người hầu bên cạnh hắn nói lúc đi ra sắc mặt Hoàng thượng rất khó coi, miệng còn tức giận nói "ngang ngược". Thế là mọi người đều biết Thẩm quý phi bị phế bỏ kia đã không còn cách nào vãn hồi.



Một kẻ không quyền không thế lại không được đế vương sủng ái thì còn có thể làm nên trò trống gì?



Mọi người đều nghĩ như vậy, còn Đường Cửu đang lo cho Yến Ngọc Sâm và tìm cách tăng giá trị hối hận nên cũng ném phứt Thẩm Kha ra sau đầu.



Nhưng bọn họ đã quên mất rằng một người càng tuyệt vọng thì càng điên cuồng.



Đêm đó không hiểu sao Đường Cửu ngủ rất say, đến khi bị Tiểu Thuận Tử lay tỉnh mới phát hiện toàn bộ Trường Nhạc Cung đã biến thành địa ngục đỏ rực.



Lửa lớn bùng lên nuốt chửng mọi thứ, theo màn che xông lên xà nhà. Cửa sổ bị thiêu nát, gió đêm bên ngoài thổi vào, lửa nhỏ thoáng chốc biến thành một biển lửa vô tận.



Trong đám khói cuồn cuộn mơ hồ vang lên tiếng gào thét hoảng sợ của các cung nhân.



"Người đâu mau tới!"



"Trường Nhạc Cung cháy rồi!!"



Trong mắt tràn ngập ánh lửa đỏ rực, giữa màn khói cuồn cuộn không thể nào phân biệt được phương hướng. Tiểu Thuận Tử giật tấm màn giường xuống, vội vã cầm ấm trà trên bàn tưới nước lên rồi che kín mũi miệng Đường Cửu: "Hoàng hậu mau theo ta đi!"



Đầu Đường Cửu đau như sắp nứt, toàn thân bất lực, để mặc Tiểu Thuận Tử cõng hắn trên lưng rồi co cẳng chạy ra ngoài. Đám lửa đã không thể khống chế nổi, một thanh xà nhà bị đốt gãy rơi ầm xuống đỉnh đầu, Tiểu Thuận Tử hét lớn một tiếng rồi cố sức lui ra sau, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.



Nhưng lối ra phía trước đã bị chặn hoàn toàn.



"Nô tài đáng chết! Không thể bảo vệ chủ tử cẩn thận!" Tiểu Thuận Tử lấy thân mình che chở cho Đường Cửu trước ngọn lửa lan tràn, cả khuôn mặt đều bị lửa hun đỏ rực.



"Là ta liên lụy ngươi mới đúng." Đường Cửu cười khổ. Hắn đã quá chủ quan. Trận hỏa hoạn này do ai gây ra không cần nói cũng biết, hắn cứ tưởng Thẩm Kha sớm ra rìa thì bi kịch sẽ không xảy ra, nhưng hắn đã quên người bị dồn vào đường cùng thì chuyện gì cũng dám làm.



Thẩm Kha muốn đồng quy vu tận với hắn.



Nói không sợ là nói dối. Thân thể bị nhiệt độ cao thiêu đốt run lên theo bản năng, trong thâm tâm chợt dâng lên nỗi sợ hãi, thống khổ và tuyệt vọng hết sức rõ ràng. Đường Cửu chợt nhận ra cảm xúc mãnh liệt này là của Lâm Cẩn Chi.



Trận cháy cướp đi tính mạng y đã để lại cho y một nỗi ám ảnh khó xóa nhòa, bây giờ ác mộng tái hiện, linh hồn Lâm Cẩn Chi còn sót lại trong thân thể này cũng đang tuyệt vọng than khóc.



"Thật xin lỗi......" Đôi mắt Đường Cửu cay xè. Hình như hắn đã làm hỏng việc, không thể cứu được Lâm Cẩn Chi nữa.



Còn có Yến Ngọc Sâm...... Chẳng lẽ ngay cả lần cuối cũng không gặp được y sao?



Khi hơi thở gần như lụi tàn, bức tường bị đốt lung lay sắp đổ trước mặt đột nhiên sập xuống, một bóng người cao lớn đạp trên lửa đỏ xông vào, vượt qua đủ thứ chướng ngại vật bay vọt tới cạnh hắn.



Trong nháy mắt Đường Cửu còn tưởng mình gặp ảo giác.



"Đừng sợ." Yến Ngọc Sâm hôn phớt lên trán hắn an ủi rồi vội vàng cởϊ áσ bào ướt đẫm của mình ra quấn quanh hắn vác lên lưng, tay kia thì túm cổ áo Tiểu Thuận Tử, nhanh chóng khinh công bay ra ngoài!



Bên ngoài Trường Nhạc Cung đang cực kỳ hỗn loạn.



Trong đáy mắt Yến Ngọc Hiên phản chiếu cung điện đã bị đốt không còn hình dạng ban đầu, chân đứng không vững, gân cổ gào thét: "Nhanh lên!! Hoàng hậu còn đang bên trong!!"



Vô số cung nhân và thị vệ vội vã xách nước dập lửa, nhưng ngọn lửa quá mạnh nên nhất thời không thể khống chế nổi. Lưu Bình Lâu lo sợ toát mồ hôi, trong lòng dần chùng xuống. Tình cảnh này chỉ sợ người bên trong đã......



Đang nghĩ ngợi thì ánh mắt hắn ngưng lại, lập tức mừng như điên rống to: "Ra rồi! Đoan Vương và Hoàng hậu ra rồi!"



Khi lửa đang bùng lên dữ dội, Đoan Vương nghe tin chạy đến bưng một thùng nước xối lên người mình, không nói hai lời xông vào Trường Nhạc Cung làm đám người khiếp sợ không thôi, cứ tưởng y vào chịu chết, không ngờ y lại thật sự cứu được Hoàng hậu ra!



Yến Ngọc Hiên nghe vậy liền chạy vội tới, trông thấy bộ dạng Yến Ngọc Sâm chật vật, tóc tai rối bù, áo bào bị cháy rụi mấy chỗ, y cứu ra Lâm Cẩn Chi và một tiểu thái giám khác đã hôn mê.



Đám người cấp tốc đưa họ đến nơi an toàn để thái y cứu chữa, những người còn lại thì tiếp tục dập lửa, gần hai canh giờ sau đám cháy mới bị dập tắt hoàn toàn.



Trận cháy này có thể gọi là thảm họa, thái giám và cung nữ ở Trường Nhạc Cung tử thương vô số, nếu không nhờ Đoan Vương xả thân cứu người thì e là Hoàng hậu đương triều cũng đã chết trong lửa. Sau đó Đại lý tự khẩn cấp điều tra mới phát hiện hỏa hoạn ở Trường Nhạc Cung không phải ngoài ý muốn mà do kẻ khác gây ra. Đêm đó tất cả mọi người trong Trường Nhạc Cung đều bị trúng thuốc mê nên không kịp phát hiện cháy.



Rõ ràng là có kẻ muốn phóng hỏa mưu sát Hoàng hậu đương triều!



Thiên tử tức giận ra lệnh cho Đại lý tự trong vòng ba ngày nhất định phải phá được án, nhưng Đại lý tự làm việc hiệu quả đến không ngờ, chưa đầy một ngày đã bắt được hung thủ.



Chỉ là thân phận hung thủ kia khiến cả triều đình chấn kinh.



Là phế quý phi Thẩm Kha.



Nghe được kết quả này, Yến Ngọc Hiên cũng khiếp sợ không thôi: "Thẩm Kha? Chẳng phải y đã bị trẫm hạ lệnh nhốt vào lãnh cung rồi à? Sao có thể chạy đến Trường Nhạc Cung phóng hỏa được?"



Đại lý tự khanh Cao Tùng đáp: "Bẩm Hoàng thượng, theo thẩm vấn điều tra thì đêm đó Thẩm thị thừa dịp thị vệ thay ca đã lén chui ra một lỗ hổng trên tường phía Tây của lãnh cung."



Yến Ngọc Hiên nghẹn họng nhìn trân trối, há hốc miệng mấy giây không nói nên lời.



"Cứ cho là thế đi," hồi lâu sau Hoàng đế đương triều mới tìm lại được giọng nói của mình, khó nhọc hỏi, "Chỉ có mình y thì đốt lửa thế nào? Thuốc mê và công cụ phóng hỏa từ đâu mà có?"



Vẻ mặt Cao Tùng bỗng dưng gượng gạo, cúi thấp đầu nói: "Thẩm thị có đồng phạm. Là thái giám quản sự lãnh cung Lưu Tiến Trung. Thẩm thị nói y...... y ngủ với Lưu Tiến Trung một đêm, sau đó viện cớ dụ Lưu Tiến Trung giúp y lấy thuốc mê, cây châm lửa và dầu mè......"



Yến Ngọc Hiên lập tức như bị sét đánh, siết chặt tay vịn ngai vàng, sắc mặt trở nên cực kỳ dữ tợn, nghiến răng gằn từng chữ: "Y đã làm gì, ngươi lặp lại lần nữa xem?"



Cao Tùng run rẩy, đầu càng cúi thấp hơn, nhắm mắt nói: "Bẩm Hoàng thượng, Thẩm thị dùng thân thể mình hối lộ Lưu Tiến Trung để đối phương giúp y lấy được công cụ gây án......."



Yến Ngọc Hiên đột ngột gầm lên giận dữ, đứng lên đạp bay kệ gỗ trước mặt!



Đế vương trẻ tuổi trợn trừng như sắp rách cả mí mắt, sắc mặt xanh mét, trong ngực dâng lên một cơn buồn nôn, sau đó máu nóng xông thẳng lên đầu, hắn vội hít sâu mấy hơi rồi ôm ngực lảo đảo ngã ngồi xuống ngai vàng.



"Mau truyền thái y!" Vương Phúc Hải quát the thé rồi chạy tới đỡ Yến Ngọc Hiên, "Hoàng thượng bớt giận......"



"Cút!" Yến Ngọc Hiên đẩy Vương Phúc Hải ngã lăn xuống bậc thang, sắc mặt dữ tợn như ác quỷ, "Dẫn tiện nhân Thẩm thị kia tới đây cho trẫm!!"



Cao Tùng hấp tấp chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau hai tên cai ngục đã áp giải Thẩm Kha vào điện.



Thẩm Kha hoàn toàn không còn dáng vẻ thanh thuần tú mỹ như xưa, áo bào xám bẩn thỉu của y dính đầy tro bụi và rơm rạ, tóc tai bù xù, khuôn mặt lấm lem, thấy Yến Ngọc Hiên nổi cơn thịnh nộ cũng không sợ mà còn cười toe toét.



"Bệ hạ!" Y vui vẻ nhào tới trước nhưng bị cai ngục nắm dây xích kéo quỳ trên mặt đất, "Cuối cùng ngươi cũng chịu gặp ta rồi!"



Yến Ngọc Hiên nghiến răng kèn kẹt, toàn thân run lên, ánh mắt nhìn y chằm chằm như chỉ hận không thể bóp chết y ngay tức khắc.



"Ngươi không vui à?" Thẩm Kha nghiêng đầu nói, "Suýt nữa ta đã thiêu chết tiện nhân Lâm Cẩn Chi kia...... Chỉ thiếu chút nữa thôi! Nếu y chết thì chúng ta sẽ lại được bên nhau!".



========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

2.

3.

4.

=====================================



"Vì vậy ngươi mới làm ra chuyện tốt kia sao?!"



Đường đường là cựu quý phi mà lại dan díu với nam nhân khác sau lưng hắn, không, thậm chí còn chẳng phải là nam nhân, là một tên thái giám —— Làm ra loại chuyện xấu xa bẩn thỉu kia——



Đây là muốn đập nát thể diện và uy nghi tôn nghiêm của vua một nước như hắn!!



Nếu truyền ra thì ngôi vị Hoàng đế này hắn làm sao ngồi, làm sao ngồi nữa đây!!!



"Ý ngươi là ta ngủ với Lưu Tiến Trung ấy à?" Thẩm Kha cười ha ha, "Ta cũng đâu muốn thế! Nhưng ta chẳng còn cách nào cả! Ta nhất định phải gϊếŧ chết Lâm Cẩn Chi mới có thể làm ngươi hồi tâm chuyển ý!"



"Hoàng thượng, ngươi đã nói người ngươi thích là ta!" Y cười khanh khách rồi vươn tay về phía nam nhân trên cao, "Là ta......"



Yến Ngọc Hiên không muốn thấy y thêm giây phút nào nữa, sắc mặt tái xanh gào thét: "Đem tên điên này xuống cho trẫm! Ban lụa trắng!!"



Thẩm Kha tựa như nghe không hiểu lời hắn nói, vẫn mỉm cười huơ tay, "Hoàng thượng, ta là Tiểu Kha Nhi của ngươi, là Hoàng hậu ngươi muốn cưới, Hoàng thượng......."



——



Phế quý phi được ban chết, thái giám quản sự Lưu Tiến Trung bị lăng trì xử tử, người hầu trong lãnh cung bị chém đầu, ngay cả quan viên điều tra vụ này cũng bị cách chức xử lý một đám. Cả triều câm như hến, không ai dám bàn tán nửa chữ về chuyện này.



Sức khỏe Đường Cửu không có gì đáng ngại, chỉ bị trúng thuốc mê và hít khói từ đám cháy, nghỉ ngơi hai ngày đã hoàn toàn bình phục. Yến Ngọc Hiên đến thăm hắn, không hề nhiều lời mà chỉ báo cho hắn biết: "Những kẻ hại ngươi trẫm đã gϊếŧ hết rồi. Từ nay về sau không ai có thể tổn thương ngươi nữa."



Đường Cửu tỏ vẻ cảm động tạ ơn rồi vờ như lơ đãng hỏi: "À phải, không biết thương tích của Đoan Vương sao rồi? Thần nghe nói hôm đó Đoan Vương mạo hiểm cứu thần ra, trong lòng thần rất cảm kích y."



Yến Ngọc Hiên trầm ngâm: "Y không sao. Thái y đã khám rồi, chỉ bị thương nhẹ thôi."



Đường Cửu vừa định thở phào thì bắt gặp ánh mắt nặng nề của nam nhân nhìn hắn, gằn từng chữ một: "Nhưng trẫm hoài nghi......"



"Đoan Vương có tâm tư thầm kín đối với ngươi."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom