• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (4 Viewers)

  • Chương 246-250

Chương 246 Thu phí

"Ái khanh, chuyện này ngươi làm không tệ, không hổ là rường cột nước nhà!"

Nữ đế vô cùng khen ngợi hắn: "Giao cho ngươi toàn quyền giải quyết việc này đi, Lục Phiến Môn, Cẩm Y Vệ, Đông Xương,... tạm thời do ngươi điều hành! Đến khi chuyện này kết thúc, trẫm sẽ luận công ban thưởng!"

"Cảm ơn bệ hạ!" Lâm Bắc Phàm chắp tay.

Sau đó, hắn bắt tay vào làm việc.

Đầu tiên, hắn lợi dụng năng lực của triều đình để tuyên truyền rình rang cho trận chiến này.

"Trận chiến giữa kiếm tiên và đao thánh, sẽ diễn ra trên bầu trời!"

"Hoàn toàn không ngờ còn có chuyện như vậy đấy! Trên giang hồ chưa ai từng thử!"

"Những nơi khác cũng đâu thể làm được, chỉ có chỗ này của chúng ta là làm được thôi, bởi vì chúng ta có khí cầu lớn - vũ khí thần kỳ bay lên bầu trời mà ! Ha ha!"

"Trận chiến trên trời, chắc chắn đây là trận chiến đầu tiên từ xưa tới nay, sẽ trở thành giai thoại đấy!"

"Nhất định đó sẽ là một trận chiến chấn động thế gian!"

...

Toàn thành sôi sục!

Thậm chí tin tức này còn nhanh chóng truyền ra khỏi kinh thành, lan ra khắp cả nước, bay tới cả những đất nước lân cận như một cơn lốc.

Mọi người đều mong chờ trận chiến trên trời này!

Để tuyên truyền rộng rãi hơn nữa, Lâm Bắc Phàm còn soạn một bài vè tuyên truyền.

Dưới ánh trăng tròn, trên đỉnh cửu tiêu!

Trời tây một kiếm, thiên ngoại phi tiên!

...

Đêm trăng tròn, ý chỉ thời gian quyết chiến.

Trên đỉnh cửu tiêu ý chỉ trên trời!

Trời tây một kiếm, thiên ngoại phi tiên, tất nhiên là chỉ kiếm tiên - Thượng Quan Kiếm Hồn bởi vì hắn ta tự xưng là tiên, lại đến từ phía tây!

Bài vè tuyên truyền này vừa xuất hiện đã lập tức được truyền miệng khắp nơi, già trẻ đều biết!

Tên tuổi của kiếm tiên - Thượng Quan Kiếm Hồn chấn động khắp thiên hạ!

Kiếm tiên hạnh phúc muốn phát điên lên được, vị lão đệ này hắn ta nhận không lỗ tí nào, rất hiểu tấm lòng của hắn ta!

Hắn ta chủ động tới nhà tìm Lâm Bắc Phàm, kéo hắn đi uống hết ba trăm chén rượu rồi mới cho về.

Nhưng đao thánh lại hơi bất mãn.

Ngươi làm tên tuổi của kiếm tiên vang danh như thế nhưng lại giấu diếm tên của ta, sao có thể như thế được chứ?

Người lăn lộn trên giang hồ chẳng phải đều tranh giành chút thể diện đó hay sao?

Ngươi là bạn tri kỷ của cả hai người, không thể thiên vị một bên như vậy được!

Vì vậy hắn ta cũng tới nhà tìm Lâm Bắc Phàm, ép Lâm Bắc Phàm viết một bài vè tuyên truyền cho hắn ta, nếu không hắn ta sẽ ở lỳ đây không đi.

Lâm Bắc Phàm hỏi: "Đao của ngươi tên là gì thế?"

Đao thánh tỏ vẻ kiêu ngạo: "Bảo đao Đồ Long!"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Có rồi, kiếm của kiếm tiên vừa hay tên là Ỷ Thiên!"

Vậy là một bài vè tuyên tuyền cực đỉnh cứ thế ra lò.

Võ lâm chí tôn, bảo đao Đồ Long!

Ỷ Thiên chưa rút, cùng ai so tài?

...

Bảo đao Đồ Long tất nhiên là chỉ đao thánh!

Đã gọi là võ lâm chí tôn rồi, thế đã đỉnh chưa?

Ỷ Thiên chỉ kiếm tiên, có ý là chỉ có kiếm tiên mới có thể đánh với hắn ta mà thôi!

Như vậy, cả hai người đều được tâng bốc như nhau!

Đao thánh hài lòng rời đi!

Bài vè tuyên truyền này nhanh chóng truyền khắp mọi nơi, cái tên đao thánh - u Dương Bá Đao cũng lan rakhắp thiên hạ!

Cứ như thế, sự oai phong của hai vị cường giả đều được nâng lên cao!

Cảm giác mong đợi cũng được đẩy lên cao nhất!

"Trận chiến trên trời của kiếm tiên và đao thánh chính là thời hoàng kim của giang hồ!"

"Nhất định ta phải đi xem! Nếu không xem ta sẽ hối hận cả đời mất!"

"Kinh thành Đại Võ, ta đến đây!"

...

Toàn bộ người trong giang hồ Đại Võ đều đổ xô về kinh thành.

Người trong giang hồ ở những đất nước khác sau khi nghe được tin này cũng rất mong đợi, không quản ngàn dặm xa xôi, đường đi mệt nhọc cũng chạy tới đây.

Nhưng khi tới địa điểm tổ chức quyết đấu, bọn họ lại há hốc miệng.

Bởi vì ở đó có mười vạn trọng binh canh gác, còn có các cường giả Hậu Thiên và Tiên Thiên bảo vệ, không cho bọn họ tới gần.

"Đây là buổi gặp mặt long trọng của giới võ lâm, tại sao lại không cho bọn ta xem chứ?"

"Ta vượt nghìn dặm xa xôi đến đây là để xem trận chiến chấn động thiên hạ này, tại sao lại ngăn cản không cho ta xem?"

"Triều đình các người cũng ngang ngược quá rồi đấy, đừng có ép ta phải ra tay!"

"Phản đối, phản đối!"

...

Mọi người đều rất tức giận.

Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm cười híp mắt cầm một tấm bảng bước ra: "Muốn xem cũng được thôi, nộp tiền! Vé của người bình thường, mỗi người một nghìn lượng! Cường giả Hậu Thiên mỗi người ba nghìn lượng! Cường giả Tiên Thiên mỗi người một vạn lượng! Không được mặc cả!"

Mọi người vừa thấy vậy lập tức nổi giận: "Ai cho phép ngươi thu phí?"

Lâm Bắc Phàm thản nhiên đáp: "Sao lại không được thu phí? Cuộc chiến trên trời này do triều đình Đại Võ bọn ta sắp xếp, để chuẩn bị cho trận chiến này, các ngươi có biết bọn ta đã phải tiêu tốn bao nhiêu nhân lực và vật lực hay không? Số tiền này dùng quốc khố để chi trả, dùng tiền của người dân để trả đấy! Nếu bọn ta không thu hồi lại thì đừng nói là chỉ có triều đình không đồng ý, chính người dân cũng không đồng ý đâu!"
Chương 247 Tham ô của cả dân giang hồ

Mọi người á khẩu không thể nói gì được nữa.

"Nhưng mỗi người một nghìn lượng thì đắt quá!" Có người nói.

"Một nghìn lượng mà kêu đắt sao? Lúc các ngươi đến thanh lâu gọi một nữ tử có khi còn tiêu không dưới một nghìn lượng ấy chứ! Ngươi phải hiểu rằng, nữ tử có thể thường xuyên đến gặp, còn trận quyết chiến chấn động trời đất này gần như không thể xem lại lần nữa được đâu! Một nghìn lượng này, ta thấy còn rẻ chán đấy!"

Lâm Bắc Phàm phất tay áo: "Không nộp tiền thì đi đi, chỗ này của bọn ta không hoan nghênh người ngèo đâu!"

"Đậu má!"

"Vãi!"

...

Có rất người người tức giận đến nỗi muốn vung đao chém chết tên khốn kiếp này!

Lúc này, một lão giả trông khá khỏe mạnh đứng ra, chỉ vào bảng thu phí của hắn rồi nói với vẻ tức giận: "Ngươi thu phí thì cứ thu, dựa vào đâu mà Tiên Thiên phải trả nhiều tiền hơn cơ chứ? Chẳng phải thực lực càng mạnh thì càng được tôn trọng sao?"

Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Đúng vậy! Chẳng phải ta đang tôn trọng ngươi đó sao? Nếu ta thu phí vào xem của ngươi giống như những người khác vậy chẳng phải sẽ làm giảm giá trị của ngươi sao? Ta lo lắng cho ngươi nên mới nghĩ ra thượng sách này đấy!"

"Má!"

"Mẹ kiếp!"

...

Có rất nhiều cường giả tức giận chỉ muốn giết người!

Đúng lúc ấy, có người hét lớn: "Mọi người đừng để ý đến hắn, chúng ta cùng nhau xông vào đi! Ta không tin, chỉ với đám quan binh này mà có thể ngăn cản được nhiều anh hùng hào kiệt như chúng ta!"

Chỉ một lát sau, đám đông đã hưởng ứng theo.

"Đúng vậy! Xông vào đi!"

"Số cẩu quan mà ta giết còn ít lắm chắc? Cùng lắm thì giết thêm mấy tên nữa cũng có sao!"

"Ta không tin hắn có thể cản nổi chúng ta!"

...

"Hây!"

Đại quân mười vạn người đồng loạt giơ đao và khiên giáp lên, sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào.

Toàn bộ cao thủ của Lục Phiến Môn, Cẩm Y Vệ và Cấm Quân đều rút đao ra, ngưng tụ sức mạnh hùng hậu trên người.

Trận đại chiến có thể bùng nổ bất cứ lúc nào!

Đúng lúc ấy, có một lão hòa thượng trông rất bình thường đi tới.

Hắn ta đứng giữa đám người giang hồ và triều đình, chắn trước mặt Lâm Bắc Phàm, đối diện với đám người giang hồ.

Hai tay hắn ta chắp trước ngực, hơi cúi người: "A di đà phật! Bần tăng gửi lời chào đến các vị thí chủ! Không nên dùng vũ lực! Phải biết rằng..."

Lão hòa thượng mở hai mắt ra, một luồng khí thế khủng khiếp tản ra từ người hắn ta, nghiền áp tất cả.

"Buông bỏ đồ đao, lập tức thành Phật!"

"Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ!"

"A di đà phật!"

Toàn bộ đám người trong giang hồ đều bị khí thế của hắn ta chèn ép đến khó thở, lùi lại vài bước.

Hắn ta mới chỉ phát huy sáu, bảy phần thực lực của bản thân mà thôi.

Đám người giang hồ hoảng sợ thốt lên: "Tông Sư!"

Mọi người đều không ngờ lão hòa thượng trông bình thường, chẳng có gì nổi bật trước mắt này lại là một vị Tông Sư!

Tông Sư chính là cường giả đỉnh cấp nhất đương thời, một mình có thể địch lại thiên quân vạn mã!

Ngươi nhìn đao thánh và kiếm tiên vừa mới thành Tông Sư chưa được bao lâu đã dám đắc ý giẫm lên mặt của Đại Võ hoàng triều cũng đủ biết cường giả anh hùng bậc này phi phàm cỡ nào!

Dưới Tông Sư chỉ là hạng tép riu, người có thể đối phó với Tông Sư cũng chỉ có thể là Tông Sư!

Những người khác có tới bao nhiêu cũng vô dụng cả thôi!

Cho nên mọi người đều không dám hành động tùy tiện, chỉ sợ chọc giận vị Tông Sư trước mắt, bị đối phương đấm phát chết luôn!

“A di đà phật! Thiện tai thiện tai!”

Lão hòa thượng thu lại khí thế và trở lại bình thường, trên người chẳng còn một chút khí tức nào nữa, giống như một tăng nhân già gần đất xa trời.

Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm bước ra từ sau lưng hắn ta.

“Giờ thì mọi người đã thấy cả rồi chứ! Muốn xem trận chiến kinh thiên động địa này trừ phi ngươi sở hữu thực lực của Tông Sư, bằng không hãy ngoan ngoãn nôn tiền ra cho bản quan, không trả tiền thì đừng hòng vào!”

Đám võ lâm hào kiệt trong giang hồ cảm thấy vừa oan ức vừa tức tối.

Cho tới bây giờ chỉ có bon họ cướp của quan phủ, đến hôm nay lại bị quan phủ cướp ngược lại, mở ra ngoại lệ đầu tiên trong lịch sử.

Thế nhưng đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, ở trước mặt cường giả Tông Sư, bọn họ cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt vậy.

Vì thế, tất cả đành phải giao tiền ra.

Ngươi một túi, ta một túi, bao tải đựng tiền của Lâm Bắc Phàm đã đầy lên nhanh chóng, không thể không đổi cái khác!

Hắn cười tươi như hoa nở: “Thế mới đúng chứ! Đánh đánh giết giết tổn hại hòa khí biết bao, hòa khi phát tài, hòa khí phát tài!”

Mọi người chỉ hận không để vả chết tên khốn nạn nói mát này ngay! Chúng ta hòa khí đấy, nhưng cũng chỉ có mình người phát tài thôi!

Đồ cẩu quan!

Thời gian còn chưa tới nửa ngày mà Lâm Bắc Phàm đã thu được mấy trăm vạn lượng bạc. Phải biết rằng qua hai ngày nữa mới là đêm trăng tròn cũng là thời gian hai vị Tông Sư tỷ thí.

Bây giờ người chạy tới đây đều là người trong võ lâm ở kinh thành, còn có rất nhiều võ giả khác đang trên đường tới nữa.

Số lượng người này vô cùng khổng lồ, chắc chắn có thể giúp hắn kiếm được đầy túi, vừa nghĩ đến tương lai tươi đẹp ấy là hắn lại cười không mở nổi mắt.
Chương 248 Từ chối thì lại bất kính rồi

“Bây giờ, chúng ta có thể vào được chưa?” Võ giả có mặt ở đó tức anh ách hỏi.

“Đương nhiên là được rồi!”

Lâm Bắc Phàm nở nụ cười, thu bao tải lại: “Cơ mà, nhắc nhở các vị một câu, sau khi đi vào phải tuân thủ quy tắc, cất kỹ vũ khí bên mình, cũng cất luôn toàn bộ ân oán đi, đừng hở tí là đòi đánh đòi giết, bằng không bản quan chỉ có thể đuổi các ngươi ra ngoài.”

Các nhân sĩ giang hồ gật đầu, bọn họ có thể chấp nhận quy tắc này.

Bọn họ cũng không muốn đánh nhau với người khác trong lúc đang quan sát trận chiến đâu.

“Càng đừng xảy ra xung đột với người triều đình!”

Lâm Bắc Phàm nói: “Sở dĩ chúng ta phái nhiều binh lính như vậy tới đây chủ yếu là để giữ trật tự, để mọi người có một trải nghiệm quan sát thoải mái! Nếu có ai cố tình gây sự vậy đừng trách chúng ta vô tình!”

Các nhân sĩ giang hồ lại gật đầu, bọn họ cũng có thể chấp nhận quy tắc này, lần này bọn họ tới đây là để xem trận chiến chứ không phải để gây sự.

Còn nữa, có một vị Tông Sư tọa trấn ở đây, bọn họ cũng không dám lằng nhằng.

“Thêm một điều cuối cùng nữa!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, nói: “Vào rồi tốt nhất là đừng ra ngoài nhé, bằng không còn phải thu thêm tiền lần nữa đấy!”

Lần này, đám võ lâm hào kiệt không bình tĩnh nổi nữa mà giãy đành đạch lên.

“Ta đã giao tiền rồi cơ mà, dựa vào cái gì đòi thu thêm tiền của ta?”

“Có phải ngươi cố tình ăn cướp không đấy?”

“Quả nhiên là hạng cẩu quan!”

“Vì bản quan có chứng quên mặt, không nhận ra nổi các ngươi là ai đó!”

Lâm Bắc Phàm vô cùng bình tĩnh, đáp một cách hùng hồn đầy lý lẽ: “Nếu các ngươi đi ra đi vào, đi qua đi lại, bản quan không nhận ra người tới, để một vài kẻ không giao tiền trà trộn vào trong vậy không phải rất bất công với các vị hay sao? Ta cũng chỉ nghĩ cho các ngươi thôi!”

Mọi người tức muốn xỉu!

Lời lẽ vô sỉ như thế mà cũng có thể nói ra một cách đường hoàng như vậy được! Còn nghĩ cho chúng ta cơ đấy?

Rõ ràng là nghĩ cho túi tiền của ngươi thì có! Bọn ta coi như đã nhìn thấu ngươi rồi!

Nhưng mọi người cũng chẳng muốn tranh chấp mà chỉ trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm một cái rồi đi vào với vẻ hậm hực.

Tiếp đó, lại có rất nhiều nhân sĩ võ lâm nối đuôi nhau chạy tới, sau đó cũng không ngoài ý muốn lại bị Lâm Bắc Phàm móc một khoản.

Mọi người đều hào hứng chạy tới và mất hứng đi vào, trong lòng chửi Lâm Bắc Phàm tơi bời.

Lâm Bắc Phàm lại vô cùng bình tĩnh, chửi đi chửi đi, cho dù các ngươi có chửi đến hộc máu cũng không động vào nổi một cọng tóc của ta đâu.

Chỉ có tiền chui vào trong túi tiền mới là thật hơn cả, cứ như thế, lợi nhuận hôm ấy của hắn đã nhanh chóng đột phá con số nghìn vạn. Thế này cũng khiến đám quan viên trong triều đình đó thèm muốn chết!

Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm cầm một xấp ngân phiếu dày cộp nhét vào trong lòng của Quách đầu mục của Lục Phiến Môn.

Quách đầu mục cúi đầu nhìn, đôi mắt cũng lồi cả ra!

Hay lắm, một xấp ngân phiếu dày như thế chí ít cũng phải mười vạn lượng.

“Tế tửu đại nhân, ngươi làm vậy là có ý gì, ta không thể nhận được!”

Quách đầu mục vội vàng lấy ra, nhưng lại bị Lâm Bắc Phàm đẩy về, cười bảo: “Quách đại nhân, cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi, đừng từ chối! Mấy ngày này các ngươi canh phòng hoàng thành cũng rất vất vả rồi, đây là tiền mà các ngươi nên có, trở về mua ít đồ ngon bồi bổ nhé!”

Quách đầu mục nghĩ đến sự vất vả trong mấy ngày này, tốc độ duỗi tay lại chậm hẳn đi.

Lâm Bắc Phàm nói với vẻ ý vị sâu xa: “Còn nữa, số tiền này cũng không phải của dân chúng mà là tiền của đám nhân sĩ giang hồ kia! Bình thường bọn họ rước không ít phiền phức cho các ngươi, các ngươi cầm ít tiền của bọn họ thì đã sao, lẽ nào không nên chắc? Các ngươi làm như thế cũng coi như trừ hại cho dân, báo thù cho các đồng liêu thôi!”

Đôi mắt của Quách đầu mục sáng lên, con mẹ nó nói có lý thế chứ lại!

Đám nhân sĩ giang hồ này cả ngày đối đầu với quan phủ, gây không ít rắc rối cho bọn họ, không biết có bao nhiêu đồng liêu đã chết trong tay bọn họ rồi, chúng ta lấy ít tiền của bọn họ thì đã sao?

Lẽ nào không nên sao?

Chúng ta làm như thế cũng là trừ hại cho dân, báo thù cho các đồng liêu! Cho nên khoản tiền này nên cầm rồi!

Còn là yên tâm thoải mái cầm nữa chứ!

“Tế tửu đại nhân, bản quan… từ chối thì lại bất kính rồi!”

Quách đầu mục tươi cười hớn hở, nhanh chóng nhét ngân phiếu vào trong lòng.

Nhìn thấy một màn này, Lâm Bắc Phàm nở nụ cười, Quách đầu mục cũng làm không ít chuyện kiểu này rồi!

Hắn nhỏ giọng bảo: “Quách đại nhân, đây chỉ là chút thành ý nhỏ mà thôi! Tiếp theo giúp ta canh chừng sát sao một chút, đợi ta móc được của đám nhân sĩ giang hồ này thêm sẽ còn tặng phần hậu hĩnh hơn!”

Đôi mắt của Quách đầu mục sáng như đèn pha: “Tế tửu đại nhân yên tâm, bản quan đã biết!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười bảo: “Có Quách đại nhân ở đây, ta thấy rất yên tâm!”

Lâm Bắc Phàm đi rồi, Quách đầu mục lập tức xốc lại tinh thần, lớn tiếng nói: “Mọi người canh chừng cẩn thận một chút cho ta, đừng để bất cứ một ai lẻn vào, bằng không đừng trách bản quan vô tình!”

“Rõ, thưa đại nhân!” Mọi người đồng thanh hô.
Chương 249 Đúng là người làm việc lớn

Tiếp theo đó, Lâm Bắc Phàm ngoại trừ thu tiền ra còn phụ trách phát tiền cho mỗi một viên quan có mặt ở đó.

Dựa theo chức vụ, năng lực và cống hiến ít hay nhiều, cao thì đến mấy vạn lượng, mà ít cũng có thể hơn nghìn lượng.

Mỗi một binh lính có mặt ở đó đều được Lâm Bắc Phàm nhét cho một lượng bạc, tuyệt đối không bỏ sót bất cứ một ai, mọi người cùng nhau thông đồng làm bậy!

Nhìn thấy một màn này, mọi người không thể không lắc đầu cảm thán.

Một vị tướng quân trong đó dựng ngón cái: “Tế tửu làm việc… thật hào phóng! Chẳng trách người ta còn trẻ tuổi đã có thể ngồi vào vị trí này, là dựa vào bản lĩnh thật chứ đâu nữa!”

“Đúng vậy, hơn trăm vạn lượng phát ra như thế, đây đúng là một người làm nên đại sự!”

Bởi vậy sau đó, mọi người lại càng có tinh thần làm việc hơn, vì bọn họ biết đám người trong giang hồ này đều là bé cưng kinh nghiệm của bọn họ, nhất định phải trông chừng cho kỹ.

Tế tửu tham ô càng nhiều thì bọn họ sẽ được chia càng nhiều, mọi người cùng nhau phát tài!

Trong hoàng cung, nữ đế biết được chuyện này cũng dở khóc dở cười!

“Lâm ái khanh cũng thiệt tình, mỗi lần làm việc đều rất chu toàn nhưng cũng không quên moi móc một khoản tiền! Sau khi moi xong còn không quên chia chác cho người khác, hoàn toàn mang dáng tham quan, nhất hắn rồi!”

Bạch Quan âm lắc đầu cười khổ: “Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy có người có thể móc được tiền từ tay người giang hồ đấy! Nhân sĩ võ lâm nhiều như thế, không biết có thể tham ô được bao nhiêu tiền đây?”

“Chắc chắn không ít đâu!”

Nữ đế tức giận nói: “Có câu văn nghèo võ giàu! Nếu không có tiền thì sao bọn họ lại luyện được một thân võ nghệ cao cường! Có võ nghệ cao cường rồi lại không cống hiến cho triều đình, ngược lại coi trời bằng vung, đi khắp nơi moi tiền, hại quốc gia loạn lạc không ngừng! Nếu bọn họ đóng thuế theo lệ thì lợi nhuận quốc khố ít nhất cũng tăng thêm năm nghìn vạn lượng! Lần này bị Lâm ái khanh tham ô mới là tốt nhất!”

Bạch Quan âm vừa cười vừa gật đầu: “Bệ hạ nói chí phải!”

Dưới sự quan tâm của nữ đế và Bạch Quan m, Lâm Bắc Phàm tiếp tục một ngày cạo lông cừu của đám nhân sĩ võ lâm, chỉ riêng tiền vào sân đã lên đến hai nghìn vạn lượng.

Trong đó, cường giả Hậu Thiên chiếm đa số, vì một tốp võ giả này quá đông, chín mươi chín phần trăm võ giả đều là võ giả Hậu Thiên, là cơ sở trong giang hồ.

Mỗi người ba nghìn lượng, hơn năm nghìn người tới chính là hơn một nghìn năm trăm vạn lượng.

Nhưng Lâm Bắc Phàm cảm thấy vẫn có tiềm lực đào khoét rất lớn!

Ví dụ, võ giả Hậu Thiên được ghi lại ở Đại Võ hoàng triều đạt đến hơn hai vạn người, không được ghi lại sẽ còn nhiều hơn.

Lại thêm võ giả ở những quốc gia khác khiến nhân số tăng vọt lên gấp mấy chục lần, nhiều không đếm xuể.

Lâm Bắc Phàm cảm thấy tham ô đến cùng rất có cơ hội đột phá ba nghìn vạn! Thậm chí là bứt phá bốn nghìn vạn!

“Tới rồi đây! Bánh bao, màn thầu nóng hổi đây! Có cả cơm với thức ăn, muốn gì có nấy nhé các anh hùng hảo hán, có muốn mua một phần không? Giá rẻ như cho, mua bán công bằng nào!”

Đến giờ ăn cơm, Lâm Bắc Phàm dẫn một đám lính đẩy thức ăn nóng hổi lên.

Võ lâm hào kiệt đợi cả một ngày ngửi thấy mùi cơm nóng hổi đều không nhịn nổi.

“Cơm canh này bao nhiêu tiền thế? Cho ta một suất đi!”

Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm đáp: “Giá hạt dẻ, chỉ lấy một trăm lượng thôi!”

Đám hào kiệt có mặt ở đó lập tức nháo nhào cả lên.

“Vãi! Thức ăn nước thì nhiều, cái thì ít mà ngươi thu đến một trăm lượng!”

“Ta ở kinh thành cũng chưa từng ăn món nào đắt như thế nhé!”

“Lòng dạ của ngươi cũng đen tối quá rồi đấy!”

“Không hài lòng thì ngươi có thể về kinh thành mà ăn, bản quan không cấm nhé!” Lâm Bắc Phàm vẫn cười mỉm như cũ.

Nếu ta có thể về thì đã chạy từ lâu rồi, còn ở lại đây bị ngươi bóc lột chắc? Rõ ràng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đồ quan chó!

Mọi người ngửi mùi cơm và mùi thức ăn, vừa nghĩ đến ngay cả mấy nghìn lượng mà mình còn móc ra được, giờ thêm một trăm lượng nữa cũng có tính là gì đâu, vì thế lại nhao nhao móc tiền ra mua thức ăn và cơm.

Nhưng cầm được suất cơm rồi lại do dự.

“Cơm này… liệu có độc không ta?”

“Chắc không đâu!”

Một vị cao thủ cười lạnh: “Nếu hạ độc chúng ta chết, sư môn sau lưng chúng ta chắc chắn sẽ không không chịu để yên, bọn họ không gánh nổi trách nhiệm này đâu!”

“Nói cũng phải, yên tâm dũng cảm ăn đi!”

“Có nước không, cho ta một cốc!”

Cứ như vậy, mọi người ăn như hổ đói, cuối cùng phát hiện ra một suất cơm không đủ no nên chỉ có thể gọi thêm vài suất, vì thế lại tốn thêm vài trăm lượng nữa.

Đồ cẩu quan, lòng dạ thật đen tối!

Thế nhưng bọn họ mãi mãi đánh giá thấp giới hạn của Lâm Bắc Phàm rồi.

Đến tối, hắn lại dẫn một đám binh lính đi tới dựng lều trại một cách khí thế ngút trời.

Nhân sĩ võ lâm đều nổi lòng tò mò.

“Tên cẩu quan này lại làm gì thế?”

“Trông giống dựng lều trại lắm, lẽ nào dựng cho chúng ta?”

“Tên cẩu quan này có lòng tốt như thế sao?”
Chương 250 Lại kinh doanh

Sau khi dựng xong lều trại, Lâm Bắc Phàm đối mặt với các nhân sĩ võ lâm, cười tủm tỉm và nói: “Thưa các vị anh hùng hảo hán, chốn này hoang vu, trời lạnh, nhiều muỗi lắm, ở bên ngoài khó tránh khỏi không thích hợp, cũng không quá tiện nghi!”

“Cho nên sau khi bản quan suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy không thể khiến các anh hùng hảo hán chịu thiệt được, vì thế ta đã lệnh cho người qua đây dựng lều trại, trong lều trại có đệm chăn, khăn mặt và nước sạch…! Điều kiện đơn sơ, mong các vị anh hùng đừng để ý!”

“Vãi! Vậy mà lại dựng lều cho chúng ta thật kìa!”

“Lẽ nào cẩu quan đã phát hiện ra lương tâm của mình rồi?”

“Được đấy được đấy! Xem ra trước đó đã nhìn lầm người rồi!”

“Con người của cẩu quan này cũng không tệ!”

Mọi người đều kích động hẳn lên, có cơ hội ngủ trong lều thì ai lại muốn ngủ ngoài trời đâu?

“Các vị anh hùng, xin bình tĩnh chớ có kích động, bản quan vẫn còn lời chưa nói xong!”

Sau khi nghe được lời của hắn, mọi người bình tĩnh lại.

Lâm Bắc Phàm lại cười tủm tỉm, nói: “Trước mắt tổng cộng đã dựng một trăm cái lều, mỗi lều có thể chứa được hai mươi người! Bởi vì số lượng có hạn nên ai trả tiền trước thì người đó có thể vào lều, một tối chỉ mất có năm trăm lượng thôi!”

“Mẹ kiếp! Lại vòi tiền nữa! Quả nhiên vẫn là tên cẩu quan đó, không thay đổi một tí nào cả!”

“Một đêm chỉ mất có năm trăm lượng thôi á, ngươi cũng không biết xấu hổ mà thốt ra khỏi miệng? Ta ở nhà trọ đắt nhất trong kình thành cũng chỉ tốn chưa đến mười lượng một đêm thôi nhé! Vậy mà ngươi lại dám đòi năm trăm lượng?”

“Ta dùng năm trăm lượng cũng có thể mua được một căn nhà to rồi đấy!”

“Đây rõ ràng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của mà, đồ cẩu quan!”

Mọi người lại kích động cả lên.

Trước đó có hơi cảm động nhưng lần này lại chỉ hận không để vả chết Lâm Bắc Phàm!

“Các vị, nói chuyện đừng khó nghe như vậy chứ!”

Lâm Bắc Phàm nói với vẻ hơi bất mãn: “Bản quan là người rất nói lý, chúng ta công khai giá niêm yết, mua bán công bằng! Các ngươi muốn thì móc tiền, không muốn thì thôi chứ có gì đâu!”

“Chúng ta không ở, để xem ngươi làm thế nào?”

“Không sai, chúng ta không ở, tuyệt đối không cho tên cẩu quan nhà ngươi được lời!”

“Muốn moi tiền từ tay chúng ta á, không có cửa đâu!”

Mọi người kêu quang quác, cùng chung một kẻ thù.

Sau đó đúng lúc này, một vị công tử gương mặt trắng trẻo, mặc đồ trắng bước ra, chắp tay hỏi: “Xin hỏi Lâm đại nhân, tại hạ có thể bao trọn một lều được không?”

“Đương nhiên có thể! Chỉ cần ngươi trả được tiền thì ngươi muốn bao sạch toàn bộ lều cũng không thành vấn đề!” Lâm Bắc Phàm cười đáp.

Đối phương lập tức lôi một xấp ngân phiếu ra: “Lâm đại nhân, đây là ngân phiếu một vạn lượng, xin hãy nhận cho!”

“Ừm!”

Lâm Bắc Phàm nhận ngân phiếu với vẻ hài lòng, ngón tay chỉ vào đám lều trại xếp thành hàng sau lưng: “Ngươi là vị khách đầu tiên, thoải mái chọn một cái đi!”

“Cảm ơn Lâm đại nhân!”

Đối phương quay đầu liếc mắt nhìn mọi người giống như nhìn một đám đáng thương nghèo rớt mồng tơi, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.

Sau đó, hắn ta bước đi chọn một căn lều với vẻ mặt ngạo nghễ.

Bây giờ đám nhân sĩ võ lâm đã nhìn đến ngu người cả rồi, thế mà cũng bán được kìa? Hơn nữa vừa bán được ngay một căn!

Lâm Bắc Phàm nhân cơ hội nói: “Các vị anh hùng, đã bán ra hai mươi chỗ nằm rồi, chỉ còn lại một nghìn chín trăm tám mươi cái nữa thôi, sản phẩm rất đắt hàng, qua thôn này cũng không có tiệm nào nữa đâu! Nếu không muốn ở chung với người khác thì có thể bao một căn cho riêng mình!”

Lần này rất nhiều người đã động lòng.

Lại có một công tử giàu có khác nhảy ra: “Lâm đại nhân, bản công tử cũng bao một căn lều, được không?”

Lâm Bắc Phàm cho một câu trả lời chắc chắn: “Tiền trao cháo múc, tất cả không thành vấn đề!”

“Lâm đại nhân, đây là một vạn lượng!” Đối phương lập tức trả tiền.

Sau đó hắn ta quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, xòe cây quạt xếp trong tay, tiến lên chọn căn lều cho mình với vẻ ngạo nghễ.

Vị công tử giàu có thứ ba cũng nhanh chóng nhảy ra: “Lâm đại nhân, ta cũng muốn bao một căn!”

Sau đó là vị thứ tư, thứ năm… mọi người ngây ra như phỗng!

Lều đắt hơn vàng như thế lại bán chạy như vậy sao? Cái đạo lý quỷ gì thế này?

Lâm Bắc Phàm cười mỉm nhìn tất cả chuyện này, dường như mọi thứ đều không nằm ngoài dự đoán của hắn, vì con người thích bì tị đặc biệt là người giàu có!

Bọn họ coi trọng thể diện hơn tiền bạc nhiều!

Cho dù thứ này có tốt hay không, thứ mà người khác mua được thì bọn họ cũng có thể mua được, thứ mà người khác không mua được mà bọn họ vẫn mua được, vậy trong lòng có thể dâng lên cảm giác ưu việt to lớn!

Không cầu tốt nhất nhưng cầu đắt nhất!

Nói trắng ra thì chính là tâm lý làm màu cả thôi!

Cơ hội cho nhân sĩ võ lâm làm màu không nhiều, bây giờ không làm màu thì còn đợi đến bao giờ nữa?

Vì thế hiển nhiên lều bán đắt như tôm tươi rồi!

Cuối cùng, một trăm căn lều đều bị cá nhân bao thầu hết chín mươi căn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom