• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (2 Viewers)

  • Chương 226-230

Chương 226 Kế sách độc ác

Nữ đế đau lòng nói: “Ái khanh vất vả rồi, nhưng chọn ai mới hợp lý đây?”

“Diêu Chính – người đã từng làm quan ngôn trước kia có thể đảm nhiệm chức vụ này ạ!”

Lâm Bắc Phàm lớn giọng bẩm báo: “Diêu đại nhân đã có ba mươi năm liên tiếp làm quan, là người từng trải, có kinh nghiệm phong phú trên quan trường! Hơn nữa hắn ta còn là ngươi cương trực công chính, đức hạnh khiến người ta kính nể! Tới nay, Diêu đại nhân đã làm việc ở Quốc Tử Giám được nhiều tháng, cũng đã quen thuộc với công việc nơi đây, làm việc vô cùng xuất sắc!”

“Nên thần đề nghị đề bạt Diêu Chính lên làm ti nghiệp của Quốc Tử Giám!”

Các quan hơi sững sờ.

Diêu Chính đã bị người kéo ngã vậy mà ngươi còn muốn đề bạt hắn ta?

Ngươi không sợ hắn ta tiếp tục gây phiền phức cho ngươi sao?

Có điều đây là chuyện của Quốc Tử Giám, là địa bàn của Lâm Bắc Phàm nên bọn họ cũng lười chẳng buồn nhúng tay vào!

Nữ đế nói: “Diêu Chính làm quan đúng là không có gì để soi xét, song nhiều khi hắn ta chính trực quá nên gây ra rất nhiều thị phi, do đó trẫm mới cho hắn ta cáo quan! Hiện giờ cũng tốt hơn rồi nên trẫm sẽ phê chuẩn đề bạt này của Lâm ái khanh, trọng dụng lại Diêu Chính, cho hắn ta lên làm ti nghiệp Quốc Tử Giám!”

“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm chắp tay.

Sau đó, hắn lấy một quyển tấu chương ra.

“Thần vẫn còn một chuyện!”

“Trình lên đây!”

Cùng lúc đó, Lâm Bắc Phàm ở bên dưới lớn giọng nói: “Để thể hiện hoàng ân mênh mông, để lan truyền tấm lòng của bệ hạ, vi thần đề nghị con cái đến tuổi của các quan viên từ hàng ngũ phẩm trở lên đều có thể tới học ở Quốc Tử Giám!”

Nữ đế đang ngồi trên long ỷ bỗng sững sờ, các quan cũng vậy!

“Ái khanh, sao ngươi lại nói như vậy?”

Lâm Bắc Phàm chắp tay, bẩm báo: “Một là để thể hiện hoàng ân bao lao, giải quyết vấn đề giáo dục con trẻ của các quan viên! Làm gì có chỗ nào giáo dục tốt hơn Quốc Tử Giám nữa? Chúng thần sẽ cho họ một cơ hội quý báu, quan viên khắp nơi không thể không ghi lòng tạc dạ và sẽ càng trung thành với bệ hạ và triều đình hơn!”

“Hai là con cháu của các quan viên đều ưu tú, phần lớn đều rất xuất sắc, bọn họ tới học ở Quốc Tử Giám có thể tiếp nhận sự giáo dục hoàn hảo hơn để nâng cao năng lực của mình và báo đáp triều đình!”

“Ba là có thể gia tăng tình đoàn kết trong hoàng triều! Con cháu của các quan viên rải rác ở khắp nơi, ngày thường khó có hơi hội được giao lưu, giờ ưu tiên cho chúng một cơ hội để tề tựu cùng nhau học tập và làm việc, cùng nhau hưởng hoàng ân! Tương lai, chúng được làm quan chắc chắn sẽ trung thành với triều đình! Cứ thế, tình đoàn kết trong triều sẽ được nâng lên!”

“Bốn là…”

Lâm Bắc Phàm liệt kê ra mấy điểm tốt rồi mới bảo: “Thế nên đề nghị này của thần ích nước lợi dân, mang tới rất nhiều lợi ích! Vi thần nghĩ mấy đêm liền mới ra được kiến nghị này. trong lòng vui vẻ muốn bẩm báo với bệ hạ ngay, mong bệ hạ ân chuẩn!”

Mọi người đều sững sờ, khóe miệng thì co giật.

Đợi đấy ta tin ngươi!

Tên khốn khiếp này xấu xa thật!

Hắn nói một cách quang minh chính đại như thế, hùng hùng hổ hổ như thế, nhưng mục đích cuối cùng của hắn chẳng phải là để moi tiền hay sao?

Hắn gom hết con cháu quan viên hàng ngũ phẩm trở lên về Quốc Tử Giám trong kinh thành chẳng phải rất có lợi để hắn vơ vét của cải ư?

Hay lắm!

Cách này mà hắn cũng nghĩ ra được!

Kinh thành đã không thể thỏa mãn được lòng tham của ngươi nữa nên ngươi mới duỗi tay ra khắp cả nước đúng không?

Tiếp đó, các quan trong triều nghĩ ngay tới chính mình!

Nếu như đề nghị này được thi hành thì bọn họ cũng phải chịu tai ương theo!

Bởi lẽ thời này người ta quan niệm đông con nhiều của, con cháu đầy đàn, sinh được thì cứ sinh thật nhiều, không được thì tạo cơ hội để sinh, con cái càng nhiều càng tốt!

Quan lớn trong triều như bọn họ sao có thể chỉ sinh một đứa con?

Ít nhất cũng phải hai, ba đứa, nhiều thì lên đến mười mấy đứa!

Nếu chính sách này được áp dụng thì bọn họ sẽ tiếp tục bị Lâm Bắc Phàm bóc lột!

Cho đến cuối cùng, bọn họ sẽ chẳng còn lại gì hết!

Tên khốn khiếp này định “đuổi cùng giết tận” đây mà, quá là ác độc!

“Thần phản đối!” Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu đứng ra lớn tiếng nói.

Nữ đế hỏi: “Cao ái khanh, tại sao ngươi lại phản đối?”

“Khởi bẩm bệ hạ!” Cao Thiên Diệu đáp: “Nếu như con cái đến tuổi của quan viên hàng ngũ phẩm trở lên trong cả nước đều đưa tới học ở Quốc Tử Giám thì số lượng quá lớn! Diện tích Quốc Tử Giám lại có hạn, tài nguyên dạy học cũng có hạn nên không thể đáp ứng được nhiều học trò như vậy! Chúng ta nên tiết kiệm và bảo vệ tài nguyên dạy học để bồi dưỡng những học trò xuất sắc hơn!”

“Thế nên vi thần cho rằng đề nghị này không thỏa đáng, mong bệ hạ minh xét!”

Lâm Bắc Phàm khẽ cười: “Cao đại nhân nghĩ quá rồi, thật ra đâu có nhiều người đến vậy! Hạ quan đã tính rồi, quan viên hàng ngũ phẩm trở lên trong nước có khoảng hơn bốn trăm người, bình quân mỗi người có từ ba đến bốn người con, như vậy số học trò là khoảng từ một nghìn hai trăm đến một nghìn sáu trăm! Song số lượng đến tuổi đi học đâu có nhiều đến vậy, cũng chỉ hơn hai trăm mà thôi!”

“Trong khi đó Quốc Tử Giám của ta có thể chứa hơn tám nghìn người, hiện giờ cũng chỉ thêm hai trăm người nên hoàn toàn có thể chứa được! Vậy nên đề nghị này hoàn toàn có thể áp dụng!”
Chương 227 Chuẩn bị tuyển thêm người

Các quan nghe vậy đều ngạc nhiên không thôi!

Vậy mà có tận hơn hai trăm người cơ á!

Hơn hai mươi nha nội trong Quốc Tử Giám đã để cho ngươi ăn đến ngập miệng rồi!

Hơn hai trăm người này nữa vậy chẳng phải sẽ khiến ngươi no tức bụng sao?

“Thần phản đối!” Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm đứng ra lên tiếng.

Nữ đế hỏi: “Tiền ái khanh, tại sao ngươi phản đối?”

“Bệ hạ!” Tiền Viễn Thâm lớn giọng nói: “Toàn bộ chi tiêu của Quốc Tử Giám đều dựa vào quốc khố! Nếu đề nghị này được thi hành thì kinh phí chắc chắn sẽ gia tăng! Trước mắt tình hình quốc khố đang căng thẳng, mong bệ hạ minh xét!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Tiền đại nhân lại nói đùa! Có mỗi hai trăm học trò mà thôi, có thể tiêu tốn được bao nhiêu tiền chứ? Mỗi năm tầm ba đến bốn vạn lượng là nhiều lắm rồi! Nếu tình hình quốc khố căng thẳng, không chi được ngân lượng thì hạ quan xin tình nguyện gánh vác! Coi như phát phúc lợi, tạo điều kiện cho quan viên hàng ngũ phẩm trở lên trong toàn quốc!”

Quan văn quan võ trong triều: “Đậu má!”

Một câu vô liêm sỉ thế mà hắn cũng thốt ra được?

Ngươi muốn phát phúc lợi cho các quan ư?

Có mà ngươi đang âm mưu gì đó thì có!

Ngươi bảo ngươi tạo điều kiện?

Có mà kề dao lên cổ người ta ấy!

Cầm thú còn có tính người hơn ngươi!

“Thần phản đối!” Công bộ thượng thư Vương Như Thủy đứng ra nói.

“Bệ hạ, đề nghị này không hề thỏa đáng! Giáo dục nhất định phải công bằng, nhất là đối với Quốc Tử Giám làm việc dưới triều đình ta thì lại càng phải công bằng hơn, để mỗi một người đọc sách đều có cơ hội cạnh tranh ngang nhau chứ không phải dựa vào cha mẹ!”

“Nếu đề nghị này được thực thi sẽ gây ra bất công trong ngành giáo dục, khiến người đọc sách mất đi tính tích cực, dân chúng sẽ thất vọng về triều đình! Dần dà sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng, mong bệ hạ minh xét!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Vương đại nhân nói đúng, giáo dục là phải công bằng! Mỗi một người đọc sách phải có cơ hội cạnh tranh ngang nhau thì mới có cơ hội được vào Quốc Tử Giám! Thế nhưng những vị quan viên kia đã cống hiến biết bao cho bệ hạ, triều đình, dân chúng và quốc gia, mà con cháu của bọn lại không thể bước vào Quốc Tử Giám, như thế là công bằng hay sao?”

“Người có cống hiến cho nước cho dân phải được trọng thưởng, đây mới là công bằng! Ai cũng cho rằng giáo dục con cháu là một chuyện không thể lơ là!”

Lâm Bắc Phàm chắp tay: “Thế nên vi thần mới cho bọn họ một cơ hội, giải quyết nỗi lo về sau của bọn họ, như thế bọn họ mới cảm động, mới cống hiến hết mình cho nước cho dân! Đối với quốc gia và dân chúng thì đây là một chuyện tốt, mong bệ hạ minh giám!”

“Thần phản đối!”



Tiếp đó, lại có thêm vài quan viên đứng ra phản đối.

Song lý do của bọn họ đều bị Lâm Bắc Phàm bật lại, đã thế hắn còn nói có lý vô cùng.

Hắn đã quyết tâm ăn chặn thì ai cản cũng vô dụng!

Các quan vừa tức vừa hận, chỉ hận không thể cầm gạch ném vào mặt Lâm Bắc Phàm!

Nữ đế ngồi trên long ỷ nhìn cảnh tượng ấy với vẻ thảnh thơi, trong lòng nàng chỉ muốn cười.

Tên này lại bắt đầu tham lam rồi, sức chiến đấu của hắn đang sục sôi!

Hắn tranh cãi với các quan và chẳng ai có thể làm đối thủ của hắn!

Lần này, các quan trong triều thực sự bị hắn “đè đầu cưỡi cổ” rồi!

“Được rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa! Các ngươi ai cũng suy nghĩ cho triều đình, cho giang sơn xã tắc, làm tổn thương đến hòa khí sẽ không tốt!”

Nữ đế xem tấu chương, nàng trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Mới nãy trẫm đã suy nghĩ rất lâu, tổng hợp ý kiến từ các bên và thấy đề nghị này có thể thi hành được. Như những gì Lâm ái khanh nói đấy, thực thi đề nghị này sẽ không gây ra trở ngại gì!”

“Không!” Các quan nhắm mắt lại một cách đầy tuyệt vọng, bọn họ cảm giác tương lai của mình như phủ một màu đen tối.

Chỉ có Lâm Bắc Phàm là hớn hở: “Tạ bệ hạ!”

Buổi tảo triều kết thúc, Lâm Bắc Phàm huýt sáo trở về Quốc Tử Giám làm việc.

Diêu Chính đang đợi mòn mỏi ở ngoài cổng.

Trông thấy Lâm Bắc Phàm, hắn ta chạy lẹ tới, thấp thỏm hỏi: “Tế tửu đại nhân, bệ hạ đã đồng ý hay chưa?”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Ta xuất trận mà ngươi còn không yên tâm à? Bệ hạ đã đồng ý rồi, tí nữa sẽ ban lệnh, ngươi yên tâm làm ti nghiệp của ngươi đi!”

Diêu Chính vui mừng: “Bệ hạ đồng ý rồi? Vậy thì tốt quá! Lão phu lại được làm quan triều đình rồi! Ha ha…”

Hắn ta kích động như một đứa trẻ già đầu, nước mắt như chỉ trực trào ra!

“Diêu đại nhân, chúc mừng chúc mừng!”

“Hiện giờ phải đổi thành Diêu ti nghiệp rồi chứ nhỉ, ha ha!”

“Diêu ti nghiệp, ha ha!”



Quan viên khác trong Quốc Tử Giám cũng thi nhau tới chúc mừng, trong lòng ai cũng ngưỡng mộ!

Mặc dù ti nghiệp chỉ là một chức quan nhỏ hàng lục phẩm, đứng trong triều đình chẳng nói lên được gì, song ở Quốc Tử Giám đã là “dưới một người trên vạn người” rồi, cũng chỉ kém tế tửu mà thôi.

Rất nhiều người cả đời làm quan cũng không với tới được chức vụ này.

Thế nên ai mà chẳng ngưỡng mộ!

“Các vị đại nhân, tối nay lão phu sẽ mở yến tiệc, mời các vị đồng liêu cùng tới chung vui!” Diêu Chính nói.

“Cung kính không bằng tuân mệnh!” Mọi người bật cười.

“Chuyện uống rượu ăn cơm để tối hãy nói! Diêu đại nhân, giờ ngươi lên làm ti nghiệp rồi, trước mắt có một chuyện xin được làm phiền ngươi!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

“Tế tửu đại nhân, là chuyện gì thế? Đại nhân cứ dặn dò!” Diêu Chính chắp tay, trong lòng hắn ta đang rất hưng phấn, chuẩn bị bắt tay vào việc.

“Quốc Tử Giám chúng ta đang chuẩn bị tuyển sinh, khoảng hai trăm người, ngươi đi chuẩn bị đi!”
Chương 228 Đã lâu không gặp

Mọi người ngỡ ngàng: “Quốc Tử Giám tuyển sinh?”

Hôm ấy, thánh chỉ phong cho Diêu Chính làm ti nghiệp Quốc Tử Giám đã tới.

Đồng thời thánh chỉ yêu cầu quan viên hàng ngũ phẩm trở lên ở các nơi báo danh cho con em đủ tuổi của mình tới Quốc Tử Giám học tập cũng được truyền đi.

Các quan đều sững sờ, sao đột nhiên lại bảo bọn họ đưa con em nhà mình tới Quốc Tử Giám học?

Mặc dù bọn họ không hiểu nhưng đây đúng là một chuyện tốt!

Dẫu sao thì Quốc Tử Giám cũng là học phủ cao nhất toàn quốc, sở hữu tài nguyên dạy học cao cấp, là thánh địa mà kẻ đọc sách trong thiên hạ ao ước!

Có ai không muốn tới đây để được đào tạo chứ?

Hơn nữa học ở Quốc Tử Giám còn có cơ hội kết giao với quyền quý, có lợi cho tương lai của bọn họ!

Đây đúng là một mớ lợi lộc!

Thế là rất nhiều người đã vội vàng khăn gói lên kinh thành.

Song cũng có một vài quan viên có mắt nhìn đã liên lạc với quan ở kinh thành mà mình thân thiết để hỏi thăm.

“Nói nhiều cũng không có ích gì, cứ đến thì biết, nhớ bảo con các ngươi mang nhiều tiền một chút!”

Các quan viên đi hỏi thăm: “Hả?”

Chưa tới hai ngày mà đã có học trò tới báo danh rồi.

Song thứ đón chờ hắn ta lại là những ánh mắt thông cảm, thương hại như đang nhìn một con cừu bất hạnh.

Hắn ta lấy làm lạ hỏi: “Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Trên mặt ta có hoa hả?”

Một học trò đi ngang qua nói: “Ta hỏi ngươi một chuyện!”

Hắn ta chắp tay: “Ngươi cứ hỏi!”

“Ngày thường thành tích học tập của ngươi thế nào?”

Hắn ta chột dạ vô cùng: “Cũng bình thường thôi, miễn cưỡng có thể đọc được hết các chữ! Nếu không có hoàng ân thì ta lấy đâu ra cơ hội tới học ở Quốc Tử Giám! Đa tạ bệ hạ, đa tạ tế tửu đại nhân!”

Ánh mắt của mọi người lại càng thương cảm hơn.

Đáng thương quá!

Bị người ta bán mà còn giúp người ta đếm tiền!

Trong lòng hắn ta thấy hơi hoang mang: “Tại sao các ngươi lại nhìn ta bằng ánh mắt đấy? Ai giải thích giúp ta được không?”

Cậu học trò đặt câu hỏi kia bèn thở dài một hơi, đoạn vỗ vai hắn ta: “Không có gì, ngươi tự cầu phúc cho mình đi! Hy vọng lần sau khi gặp mặt ngươi vẫn còn thở!”

Hắn ta: “…”

Học trò thứ hai bước tới và ôm hắn ta một cái: “Huynh đệ, bảo trọng nhé!”

Hắn ta: “…”

Học trò thứ ba bước tới: “Huynh đệ, đừng phản kháng, bằng không sẽ càng thảm hơn!”

Hắn ta: “…”



Từng người một bước lên như thể đang chào tạm biệt!

Hắn ta nghe mà hoang mang tột độ!

Cứ thế, nửa tháng trôi đi.

Hơn hai trăm học trò đã đến nơi và bắt đầu cuộc sống học tập!

Là tế tửu của Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm luôn coi trọng đám học trò này, và để chào mừng bọn họ, hắn đã dày công chuẩn bị một kỳ thi nhập học.

Tổng cộng có hai trăm năm mươi học trò thì có đến hơn hai trăm đứa thi trượt, Lâm Bắc Phàm nhìn mà mặt mày tươi cười, sau đó giải quyết bằng gậy.

Người nào không muốn ăn đòn thì nộp tiền.

Lần thi nhập học này Lâm Bắc Phàm đã kiếm được hơn bốn trăm vạn, khiến các học trò mới phải rớt nước mắt!

“Quá thảm, quá vô lý, sao lại đối xử với ta như vậy? Người ta chỉ mới là một đứa trẻ thôi mà!”

“Ngươi còn có tính người không đấy, ngươi có biết luật pháp không thế?”

“Một người như ngươi mà cũng có tư cách làm tế tửu ư?”

“Ta muốn tố cáo lên triều đình! Ta phải tố ngươi tội bạo hành!”



Lâm Bắc Phàm cầm gậy cười một cách lạnh lùng: “Các ngươi cứ việc đi tố cáo đi! Nếu triều đình tra xét thì ta xong đời, và cha các ngươi cũng không thoát khỏi trách nhiệm đâu, mọi người sẽ cùng nhau chết!”

Các học trò mới run như cầy sấy: “Ngươi là đồ ác độc!”

Tiếp đó, đám học trò mới này trừ một vài người có thành tích và phẩm chất không tồi được Lâm Bắc Phàm điều đi ra thì tất cả bị xếp ở cùng nhau, mỗi ngày bị quản lý một cách nghiêm ngặt.

Không nghe lời sẽ bị ăn đánh, không muốn bị đánh thì nộp tiền, không có tiền nộp thì tiếp tục ăn đánh!

Ngày nào cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang vọng!

Tân ti nghiệp Diêu Chính nghe vậy bèn lắc đầu, hắn ta sẽ không nhúng tay vào.

Dù sao học trò hư đều do Lâm Bắc Phàm quản lý, chỉ hắn mới có thể trị được đám trò vô pháp vô thiên này.

Còn hắn ta chỉ cần phụ trách bồi dưỡng những học trò học giỏi và có phẩm chất tốt thôi là được.

Buổi tối hôm ấy là lần thứ ba Tử Nguyệt công chúa tới làm khách tại nhà của Lâm Bắc Phàm và vẫn ở trong thư phòng như lần trước.

Lâm Bắc Phàm nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt, mỉm cười bảo: “Công chúa, lâu lắm rồi không gặp!”

“Trước hết chúc mừng quân sư đại nhân! Mới hơn một tháng không gặp mà ngươi đã trở thành tế tửu quyền cao chức trọng, đã thế còn là tế tửu trẻ tuổi nhất từ trước đến nay, tương lai chắc chắn sẽ được lưu danh sử sách!” Tử Nguyệt công chúa cười.

Lâm Bắc Phàm khiếm tốn đáp: “Công chúa quá lời rồi, chỉ là một tế tửu nho nhỏ mà thôi, không có gì to tát hết!”

Tử Nguyệt công chúa nghe vậy bèn trợn trắng mắt.

Đúng thật tế tửu không phải chức quan to tát gì cho cam, song chỉ trong vòng bốn tháng mà ngươi đã nhảy liền bốn cấp và trở thành tế tửu, như vậy đã vô cùng lợi hại rồi.

Không phải kẻ mù hay kẻ mất não thì đều thấy tương lai của ngươi vô cùng xán lạn.
Chương 229 Phiền phức tới

“Nghe đâu quân sư đã phát minh ra tàu đệm khí giúp gia tăng sức mạnh của Đại Võ hoàng triều! Mà hai tháng trước, ngươi còn phát minh ra thần khí khí cầu lớn bay lên trời nữa!”

Tử Nguyệt công chúa cảm thán: “Người khác đều nói ngươi là thần tiên trên trời, có đôi khi bản cung cũng nghi ngờ liệu ngươi có phải thần tiên từ trên trời rơi xuống thật hay không, nếu không sao ngươi lại đa mưu túc trí, có kiến thức uyên bác như vậy?”

“Hai thứ đồ kia ta chỉ tình cờ phát minh ra thôi, không thần kỳ đến vậy đâu!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ mong chờ: “Tử Nguyệt công chúa, ngươi có muốn cách chế tạo của hai món đồ này không? Vì sự nghiệp của Tà Nguyệt vương triều, ta có thể bán cho công chúa, chỉ cần năm trăm vạn thôi!”

Nữ đế đang đứng trên nóc nhà nghe trộm lập tức sững sờ!

Cái tên này!

Giờ mà hắn vẫn chưa biết an phận, còn muốn kiếm chác tiếp?

Trong mắt ngươi có còn ta, còn triều đình, còn Đại Võ nữa không?

Công chúa nghe mà vô cùng động lòng, dẫu sao bất cứ thế lực lớn nào cũng muốn có được hai món thần khí này, nhất là một quốc gia!

Song suy đi tính lại thì nàng vẫn lắc đầu: “Thôi, đắt lắm! Giờ chúng ta đang chuẩn bị công cuộc xây dựng lại đất nước nên cần rất nhiều tiền! Tạm thời hai món thần khí này chưa có tác dụng đối với chúng ta, đợi sau này khi nào cần thì lại bàn sau vậy!”

“Ồ!” Lâm Bắc Phàm gật đầu, trông hắn có vẻ thất vọng. Không moi được tiền từ tay bà cô giàu có này nên hắn thấy tiếc vô cùng.

“Xem khí sắc của công chúa không tồi, có phải dạo này công chúa gặp được chuyện gì vui không?”

“Đương nhiên rồi! Quân sư, ngươi có biết gần đây bản cung đã làm gì không?” Công chúa hỏi với giọng điệu có hơi khoe mẽ.

“Công chúa đã làm gì rồi?” Lâm Bắc Phàm tò mò.

“Mấy hôm nay về cơ bản Tà Nguyệt đã được di dời đến Võ Tây, đang bắt đầu cuộc cách mạng rồi!”

Gương mặt của Tử Nguyệt công chúa tươi như hoa, nàng nói: “Chúng ta đã làm theo những gì ngươi bảo, thu hút được một đám người thôn quê bằng thuật mê hoặc, sau đó cám dỗ họ bằng đất đai!”

“Tình hình thế nào rồi?” Lâm Bắc Phàm lại hỏi.

“Tốt một cách bất ngờ luôn!”

Công chúa hưng phấn đáp: “Hiện giờ chúng ta đang tổ chức hàng vạn binh mã, từ đó chọn ra được ba nghìn người xuất sắc, bắt đầu tập quân sự như thường, cũng sẽ truyền dạy một vài môn khinh công cho họ để chuẩn bị cho các trận đánh du kích và đánh vận động trong tương lai!”

“Những người khác chúng ta cũng không lãng phí mà chuyên cử bọn họ đi đào đường hầm!”

“Mọi người ai cũng năng nổ, mọi công việc đều diễn ra vô cùng thuận lợi!”

“Bản cung càng lúc càng tự tin hơn rồi!”

Công chúa cười đến mức không khép được miệng.

“Thế thì tốt quá!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.

“Mọi thứ đều nhờ có quân sư chỉ bảo! Nếu không có quân sư thì hiện giờ chúng ta chẳng khác gì rắn mất đầu, không biết phải làm thế nào nữa!”

Tử Nguyệt công chúa vô cùng cảm động, lấy một tập ngân phiếu ra: “Quân sư, đây là hai trăm vạn, mời quân sư nhận cho!”

Lâm Bắc Phàm nhanh nhảu nhận tiền, nở nụ cười tươi rói: “Công chúa khách sáo quá rồi! Hôm nay chúng ta nói về tuyến đường bao quanh thành thị từ nông thôn đi! Còn cả cách để làm công tác tư tưởng cho quần chúng nữa, đoàn kết mọi thứ là có thể gây dựng được sức mạnh đoàn kết, đấu tranh chống lại Võ Tây vương!”

“Quân sư, mời chỉ dạy!” Sắc mặt của Tử Nguyệt công chúa trở nên nghiêm túc.

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm bắt đầu chém gió!

Tử Nguyệt công chúa nghe mà tiếp thu được rất nhiều điều, ngoài ra nữ đế trên nóc nhà cũng cũng được lợi, trong lòng nàng khâm phục bội phần.

“Lâm ái khanh quả là một nhà quân sự tài ba!”

“Dù đã theo nghiệp bút nghiên song những lúc chinh chiến trên sa trường, chắc hẳn hắn cũng là một đại tướng quân!”

“Đại Võ có ngươi là điều may mắn vô cùng lớn!”

Lúc trở về hoàng cung, nàng đã ban một mệnh lệnh bí mật.

“Canh chừng bên Võ Tây cho trẫm! Có chuyện gì thì lập tức báo cáo!”

“Vâng thưa bệ hạ!”

Bây giờ đang là những ngày tháng yên bình hiếm có của Đại Võ hoàng triều.

Các thân vương và cả các quốc gia ngoài Đại Võ – nguồn cơn của những trận bạo loạn đều đang vội vàng nghiên cứu chế tạo thần khí khí cầu lớn và tàu đệm khí, chuẩn bị cho trận đại chiến trong tương lai.

Tuy nhiên lúc này, giang hồ bỗng trở nên náo nhiệt.

Trên thực tế, đó giờ giang hồ cũng chưa bao giờ hết náo nhiệt cả.

Đánh đánh giết giết, tranh đấu quyền lợi, những chuyện này đầy rẫy khắp nơi!

Thế nhưng có thể truyền tới tận triều đình và được Lâm Bắc Phàm chú ý thì không còn là chuyện nhỏ nữa rồi!

“Khởi bẩm bệ hạ, Đại Hạ hoàng triều có một Tông Sư kiếm đạo trẻ tuổi tên là Thượng Quan Kiếm Hồn, tự xưng là kiếm tiên! Hắn ta đến từ phía Tây và vào đất Đại Võ chúng ta, đánh bại các cao thủ trong thiên hạ!”

“Đại Viêm hoàng triều cũng có một Tông Sư đao đạo trẻ tuổi tên u Dương Bá Đao, tự xưng là đao thánh! Hắn ta đến từ phía Đông, vào đất Đại Võ chúng ta đánh bại các cao thủ trong thiên hạ!”

“Hình như hai người này đã giao kèo ngầm với nhau rằng sẽ chuẩn bị gặp mặt ở kinh thành, quyết sống mái một phen!”

“Sự việc nghiêm trọng, mong bệ hạ minh giám!”

Tổng đầu mục Lục Phiến Môn chuyên phụ trách quản lý chuyện trong giang hồ đã bẩm báo với nữ đế như vậy.

Các quan trong triều nghe vậy đều thay đổi sắc mặt!
Chương 230 Kinh thành hỗn loạn

Tông Sư đâu phải cao thủ bình thường!

Đó là cao thủ hàng cấp cao trong giang hồ, một người có thể địch cả ngàn quân, lực sát thương vô cùng lớn!

Nếu như bọn hắn thực sự quyết đấu tại kinh thành thì chắc chắn sẽ hủy hoại kinh thành, đồng thời cũng sẽ khiến hoàng gia mất mặt mũi!

Nữ đế nổi giận: “Từ xưa đến nay cấm lấy võ nghệ để phạm tội! Bọn họ một người tới từ Đại Hạ, một người tới từ Đại Viêm, chắc chắn là thùng dầu mà hai hoàng triều kia định đổ thêm vào lửa, nhân cơ hội làm Đại Võ ta loạn lạc đây mà! Bọn họ tưởng Đại Võ ta không có người thật sao?”

“Bệ hạ giáng tội!” Tổng đầu mục Lục Phiến Môn cúi đầu.

“Ngươi không có tội, tại sao trẫm lại trách ngươi?”

Nữ đế lớn tiếng nói: “Quách ái khanh, để ý động tĩnh của hai người đó cho trẫm, báo cáo tình hình bất cứ lúc nào! Lúc cấp thiết trẫm sẽ phái người của triều đình tới hỗ trợ ngươi!”

“Vâng thưa bệ hạ!” Tổng mục đầu Lục Phiến Môn nhận lệnh.

Lâm Bắc Phàm là tế tửu phụ trách việc dạy học, giáo dục, chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn nên tham dự buổi tảo triều xong là hắn trở về ngay.

Song vừa mới về đến nhà đã phát hiện cả nhà ai cũng đang bàn về chuyện này.

Tiểu quận chúa chạy lon ton tới, hưng phấn nói: “Lâm Bắc Phàm, ngươi biết gì chưa? Có hai cao thủ Tông Sư tới từ Đại Viêm và Đại Hạ một đường đánh bại biết bao nhiêu địch thủ, bọn họ đang chuẩn bị quyết đấu ở kinh thành đấy!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Biết chứ, hôm nay ta đã nghe nói trong buổi tảo triều!”

“Muốn đi xem trận tranh đấu giữa hai vị Tông Sư đó quá!” Mạc Như Sương nắm chặt thanh kiếm trong tay với vẻ say mê.

“Đúng đó đúng đó!” Quách Thiếu Soái cũng gật đầu đầy kích động.

Lâm Bắc Phàm cũng khá mong chờ, khó khăn lắm mới gặp được Tông Sư mà, Tông Sư quyết đấu với nhau còn khó thấy hơn.

Đương nhiên, nếu bọn họ không đấu ở kinh thành thì càng tốt.

“Lâm Bắc Phàm, ngươi nói xem trong hai người họ ai thắng ai bại?” Tiểu quận chúa hỏi.

“Ai thắng ai bại thì ta cũng không quan tâm!” Lâm Bắc Phàm khẽ cười: “Ta chỉ hóng thôi!”

Thời gian cứ thế trôi đi, sức nóng của hai vị Tông Sư trẻ tuổi này cũng càng lúc càng dâng cao, khắp kinh thành bắt đầu bàn tán về chuyện này.

“Các ngươi biết gì chưa? Đại Hạ và Đại Viêm mỗi bên có một vị Tông Sư chưa đến ba mươi tuổi, một người am hiểu sử dụng kiếm một người am hiểu sử dụng đao, bọn họ đã đánh bại biết bao địch thủ trong thiên hạ và chuẩn bị quyết đấu ở kinh thành đấy!”

“Cái vị Thượng Quan Kiếm Hồn kia cực kì lợi hại! Nghe đâu hắn ta đã từng chém đứt thác nước cao cả trăm trượng chỉ bằng một đường kiếm thôi đấy! Vết kiếm lưu trên đá của thác nước trải qua một thời gian dài mà vẫn không biến mất!”

“Còn vị u Dương Bá Đao kia cũng ghê gớm lắm! Nghe đâu từng có hơn nghìn tên cướp cưỡi ngựa không biết thức thời muốn cướp của hắn ta! Kết quả hắn vung đao thánh một nhát, đám cướp đó đã đứt làm đôi, máu chảy thành sông!”

“Hai người này phi phàm thật đấy! Bọn họ mà đánh nhau thì chắc chắn sẽ khiến người ta vô cùng mong chờ!”

“Không biết Đại Võ ta có Tông Sư nào trẻ tuổi có thể sánh ngang được không?”



Mọi người đều đang bàn tán sôi nổi, thậm chí có người còn mở nhà cái, cá cược xem ai sẽ là người chiến thắng.

Tuy nhiên, so với sự náo nhiệt bên ngoài thì bầu không khí trong triều đình lúc này lại vô cùng căng thẳng và nghiêm túc.

“Bệ hạ, bọn họ đã nói sẽ gặp mặt tại kinh thành, chuẩn bị phân cao thấp với nhau! Thuộc hạ đã phái người tới khuyên giải nhưng không có tác dụng!” Mồ hôi đồ đầy trên gương mặt của tổng mục đầu Lục Phiến Môn, hắn ta báo cáo.

Sắc mặt của các quan trở nên nặng nề hơn hẳn.

Hai vị Tông Sư quyết đấu trong kinh thành chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Nhỡ đâu bọn họ điên cuồng chém giết cũng không biết sẽ chết bao nhiêu người nữa.

Thậm chí quyền uy của triều đình cũng sẽ bị bọn họ kéo xuống!

“Nào có lý này! Bọn họ đang cố ý gây hấn với triều đình Đại Võ chúng ta! Nếu bọn họ đã muốn đi chết thì trẫm thành toàn cho bọn họ!” Nữ đế tức giận: “Quách ái khanh, trẫm phái hai tướng tới giúp đỡ ngươi!”

“Đa tạ bệ hạ!” Tổng mục đầu Lục Phiến Môn thở phào một hơi.

Có thể làm tướng của triều đình thì ít nhất cũng phải là Tông Sư, như thế thì khi đối mặt với hai vị Tông Sư trẻ tuổi này mới có sức mạnh mà đối đầu!

Tổng mục đầu Lục Phiến Môn đưa hai tướng tới tìm bọn họ thì bọn họ lại biến mất không thấy tăm hơi đâu.

Khi một Tông Sư muốn ẩn náu thì khó mà tìm ra được.

Có điều bọn họ đã tuyên bố sẽ gặp nhau ở kinh thành quyết đấu một trận rồi cơ mà!

Thế là kinh thành lại càng náo nhiệt hơn, mọi người đều đang thảo luận về chuyện này.

Bên cạnh đó còn có rất nhiều cao thủ võ lâm chuẩn bị tới để xem trận đấu giữa hai Tông Sư!

Cao thủ võ lâm càng nhiều thì sự tình sẽ càng dễ ầm ĩ và hỗn loạn!

Không được dùng võ nghệ để phạm pháp, đây không phải chỉ nói suông thôi đâu!

Ví dụ như Lâm Bắc Phàm gặp hai thiếu hiệp muốn hành hiệp trượng nghĩa, lấy của kẻ giàu chia cho kẻ nghèo, sau đó lại vô cùng bất hạnh đụng phải lão hòa thượng trông nhà, bị đánh ngất và đưa tới quan phủ.

“Tịnh Đài, khoảng thời gian này kinh thành khá hỗn loạn, ngươi để ý nhà cửa hơn nhé!” Lâm Bắc Phàm dặn dò.

“Vâng, thưa sư phụ!” Lão hòa thượng chắp hai tay nói: “Nhưng sư phụ cũng sẽ gặp nguy hiểm lắm, để tiểu tăng đi theo cho!”

“Không cần!” Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Có Như Sương với Thiếu Soái là đủ rồi!”

“Vâng, sư phụ!” Lão hòa thượng không cố chấp nữa.

Mặc dù kinh thành hỗn loạn, song Lâm Bắc Phàm vẫn thong thả ra ngoài.

Bởi lẽ dựa vào thực lực hiện giờ của mình, chẳng mấy ai trong thiên hạ có thể làm hắn bị thương được.

Dù có là Tông Sư thì hắn cũng đấu được!

Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm trông thấy có một người đang uống rượu một mình ở trên tửu lâu không xa.

Trên người hắn ta mặc một bộ y phục trắng muốt, tóc thả phía sau lưng, trông dày vô cùng.

Ngoài ra còn có hai hàng râu đen, cả người trông anh tuấn phi phàm như một thanh kiếm!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom