-
Chương 1956-1960
Chương 1956: Thức giấc
“Lạc Lan cô nương, ta lấy được giấy thông hành rồi!”
Mã Văn Húc quơ phong thư trong tay, phấn khởi lao vào sân.
Lạc Lan cũng biết hôm nay Mã Văn Húc đi gặp thổ ty, luôn lo lắng chờ tin tức, nghe thấy giọng Mã Văn Húc, lập tức lao ra khỏi thư phòng.
“Lạc Lan cô nương, cô xem, ta lấy được giấy thông hành rồi này!”
Mã Văn Húc thấy Lạc Lan, như đứa trẻ nhìn thấy người lớn, hưng phấn đưa lá thư trong tay cho Lạc Lan.
Lạc Lan vội vàng nhận lấy rồi mở ra xem.
Chữ viết của nước K cũng giống như chữ của Đại Khang, khi Lạc Lan thấy chữ kí và con dấu của thổ ty nước K, cũng giống như Mã Văn Húc, hào hứng nhảy cẫng lên.
Có giấy thông hành do chính thổ ty ký, bọn họ có thể đến kho hàng để lấy lương thực, hơn nữa còn có thể đưa đến bến tàu.
Lạc Lan nhìn hai lần, xác nhận giấy thông hành không có vấn đề gì, sau đó mới vỗ vai Mã Văn Húc, vui vẻ nói: “Mã đại ca, lần này huynh lập được công lớn rồi, sau khi quay về ta sẽ xin tiên sinh thưởng cho huynh!”
Mặc dù Mã Văn Húc rất vui nhưng cũng không mất trí, liên tục xua tay nói: "Công lao là của mọi người, cũng nên thưởng công cho tất cả mọi người!”
Lạc Lan nghe vậy, không khỏi nhìn Mã Văn Húc thật sâu.
So với người thô lỗ như Lão Uông mà nói, Mã Văn Húc trầm ổn hơn nhiều, xử sự cũng càng thêm khéo đưa đẩy, Lạc Lan cảm thấy Mã Văn Húc phù hợp để đảm nhiệm chức đội trưởng đội viễn chinh hơn Lão Uông.
Mặc dù đội viễn chinh có thân phận đặc thù, do Kim Phi trực tiếp chỉ huy, nhưng Lạc Lan vẫn có thể khen Mã Văn Viễn trong báo cáo của mình.
“Lạc Lan cô nương, chúng ta lấy được giấy thông hành rồi, có thể mở kho vận chuyển hạt thóc và gạt bông lên thuyền được rồi chứ?” Mã Văn Húc kích động hỏi.
“Tất nhiên.” Lạc Lan gật đầu liên tục.
Chậm thì sinh biến, cô ấy không muốn ở lại nước K dù chỉ một ngày, cô ấy hận không thể mang hạt giống rời khỏi nước K.
“Vậy thì ta sẽ thông báo với Trịnh tướng quân lái tàu đến.”
Mã Văn Húc vừa nói vừa chạy ra ngoài cửa, nhưng vừa mới xoay người đã bị Lạc Lan gọi lại: “Đợi tí!”
“Sao thế?” Mã Văn Húc quay đầu tò mò hỏi.
Lạc Lan suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Có thể thông báo với Trịnh tướng quân, nhưng đừng lái tàu đến vội!”
Mã Văn Húc sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra lo lắng của Lạc Lan.
Trước đây anh ta đã từng đến hạm đội thủy quân một lần, những chiếc thuyền lầu khắp nơi đều là máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng, đều tùy tiện lái đến, nhất định sẽ khiến cho thổ ty cảnh giác.
Việc đóng cửa kho hàng đã khiến cho bọn họ gặp rất nhiều phiền toái, nếu vì hạm đội mà xảy ra thêm chuyện gì nữa, thì sợ rằng còn rắc rối hơn việc đóng cửa kho lương thực.
“Được.” Mã Văn Húc gật đầu: “Ta đi báo cho Trịnh tướng quân đến họp, xem có thể cất vũ khí lên trên boong trước được không.”
“Sau đó đi thông báo với Triệu đại ca, để anh ta đi đến bến tàu thông báo, sau đó thuê một ít nhân công và xe bò chuẩn bị vận chuyển lương thực.” Lạc Lan bổ sung thêm một câu.
Triệu đại ca chính là người hướng dẫn và người phiên dịch đáng tin cậy.
“Bây giờ thì chuẩn bị luôn sao?” Mã Văn Húc hỏi.
“Chúng ta có thể mang hạt giống đến bên tàu trước, đợi đến khi thời cơ chín muồi, rồi mới mang hạt giống lên trên tàu.” Lạc Lan giải thích.
Hạt thóc và hạt bông của bọn họ được cất giữ ở nhiều kho hàng khác nhau, đều không ở ven biển, cần phải mang những hạt giống này đến bến tàu, đợi đến khi hạm đội đến, chỉ cần chất lên tàu là được, không cần hạm đội phải chờ lâu, tránh phát sinh biến cố.
“Có lý.” Mã Văn Húc gật đầu, đi ra ngoài sắp xếp.
Khi Trịnh Trì Viễn nhận được thông báo từ cận vệ thì trời đã tối, nhưng khi biết Mã Văn Húc lấy được giấy thông hành, Trịnh Trì Viễn vô cùng kích động, lập tức lên bờ, tìm Lạc Lan để thương lượng hành động tiếp theo.
Lạc Lan gọi Lão Uông và Trịnh Văn Viễn đến, cùng với người phiên dịch đáng tin cậy, bàn bạc trong thư phòng cả đêm, cuối cùng cũng quyết định mang lương thực đến bến tàu trước, rồi bảy ngày sau chất lên tàu.
Sở dĩ phải chọn một tuần sau mới chất lên tàu, vì bảy ngày sau nước K sẽ có truyền thống đặc biệt, theo thông lệ, thổ ty phải dẫn theo quan viên vào núi tế bái sơn thần, không thể về trong ngày, phải ở trong núi một đêm, đến xế chiều ngày thứ hai mới được quay về thành.
Cho nên bảy ngày sau là lúc nước K giám sát lỏng lẻo nhất, điều này cũng có thể ngăn cản xảy ra thêm bất kỳ rắc rối nào khác nữa.
“Vậy thì cứ như vậy đi, buổi trưa bảy ngày sau, ta sẽ đưa hạm đội đến bên tàu nhận lương thực!” Trịnh Trì Viễn đặt ly trà xuống rồi nói.
“Trịnh tướng quân đừng quên tháo máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng trên boong tàu xuống.” Mã Văn Húc nhắc nhở.
“Đã biết.” Trịnh Trì Viễn bất đắc dĩ thở dài.
Máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng trên chiến hạm, là trọng tâm của nội dung thảo luận tối hôm qua, cũng là vấn đề tốn nhiều thời gian nhất.
Làm người phụ trách thủy quân, Trịnh Trì Viễn chắc chắn không muốn tháo, nhưng anh ta biết máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng quá bắt mắt, nên ngay khi cuộc họp mới bắt đầu, anh ta đã đề nghị dùng vải che vũ khí, nhưng bị Mã Văn Húc và Lạc Lan phản đối.
Trải qua quá trình cải tiến, nhìn chung cung nỏ hạng nặng và máy bắn đã đã được thu nhỏ, giúp cho việc vận chuyển được dễ dàng hơn.
Tuy nhiên máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng trên boong thuyền lầu đều dựa theo cỡ chiến hạm, bình thường không cần di chuyển, khi Kim Phi thiết kế những vũ khí này, căn bản không xem xét đến tính di động, mà trọng tâm là uy lực và tầm bắn, cho nên máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng trên thuyền lầu đều tương đối lớn, nếu dùng vải che lại thì càng bắt mắt hơn.
Dưới sự phản đối kịch liệt của Lạc Lan và Mã Văn Húc, Trịnh Trì Viễn không thể làm gì khác hơn là đồng ý tạm thời tháo dỡ máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng.
Phải rạng sáng hôm sau cuộc họp mới kết thúc, nhưng Lạc Lan và Mã Văn Húc cũng không nghỉ ngơi, mà tất cả bắt tay vào công việc.
Mã Văn Húc đi đến các kho hàng để làm thủ tục, báo cho chuyến hàng tiếp theo.
Xử lý quan cấp cao dễ nhưng mấy tên đàn em của quan cấp cao thì khó, mặc dù đã mang theo giấy thông hành có chữ ký của thổ ty, nhưng Mã Văn Húc vẫn phải đưa ra rất nhiều bạc, mới đả thông được quan hệ với các kho hàng.
Một bên khác, người phiên dịch đi đến các nơi cho mượn xe kéo, sau đó không nghỉ ngơi lao đến nơi tập trung công nhân để thuê một nhóm công nhân.
Lạc Lan cũng không rảnh rỗi, dẫn trợ thủ đến thương lượng với bến tàu, thấy một bãi đất trống, đến khi hạt giống được giao đến, có thể tạm thời chất đống ở đây.
Còn Trịnh Trì Viễn, sau khi quay về hạm đội, lập tức hạ lệnh tháo bỏ cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá trên thuyền lầu.
Chẳng qua sau khi cân nhắc an toàn, anh ta không tháo hết tất cả vũ khí trên thuyền, mà để lại hai chiếc.
Hai chiếc thuyền lầu này sẽ không theo hạm đội tiến vào bến tàu, nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra, còn có thể phối hợp với nhau.
Những chiếc cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá được tháo ra cũng như hạt thóc được buôn lậu trước đó, đều được đặt trên hai chiếc thuyền lầu.
Sáng sớm ngày thứ hai, Mã Văn Húc và người phiên dịch dẫn một nhóm lớn đi xe kéo và công nhân bắt đầu mở kho vận chuyển lương thực.
Bởi vì trước đó đã thông qua quan hệ, nên toàn bộ quá trình vô cùng thuận lợi, mặc dù gặp phải một ít khó khăn, nhưng nhờ Mã Văn Húc đưa tiền, nên mọi việc đều được giải quyết ổn thỏa.
Đã đến ngày thứ bảy, trời còn chưa sáng mà Lạc Lan đã thức giấc.
Cô ấy đi tới thư phòng, phát hiện Mã Văn Húc, Lão Uông và người phiên dịch còn dậy sớm hơn cả cô ấy.
“Các vị đại ca, thành bại đều phụ thuộc vào ngày hôm nay!”
Chương 1957: Phương án hai
“Mã đại ca, vận chuyển bao nhiêu hạt giống đến bến tàu?"
Lạc Lan nhìn về phía Mã Văn Húc trước tiên.
"Bảy mươi phần trăm," Mã Văn Húc trả lời: "Nhưng Triệu đại ca đã thuê xe kéo và công nhân rồi, chỉ cần thổ ty rời khỏi thành, có thể vận chuyển tất cả các hạt giống đến bến tàu trước buổi trưa hôm nay.”
Nếu Lạc Lan bằng lòng thì có thể thuê thêm một số công nhân, có thể vận chuyển tất cả các loại hạt giống lúa và hạt bông đến bến tàu trong ba ngày, nhưng vì để kéo dài tới khi thổ ty rời đi, cô ấy cố ý giảm tốc độ vận chuyển lương thực, cho đến ngày hôm qua mới vận chuyển được 70% lương thực.
Dựa theo tốc độ này, ít nhất phải mất ba ngày mới có thể vận chuyển được số lương thực còn lại đi, như vậy thì có thể xua tan sự lo lắng của thổ ty ở một mức độ nào đó.
"Rất tốt," Lạc Lan gật đầu, lại nhìn về phía Lão Uông: "Đã sắp xếp người đi đến cửa thành chưa?"
"Đã sắp xếp rồi," Lão Uông trả lời: "Chỉ cần nhóm thổ ty vừa ra khỏi thành, huynh đệ ở cửa thành sẽ lập tức quay về báo cáo!”
"Nếu đã sắp xếp xong mọi việc thì mọi người nhanh đi ăn sáng đi." Lạc Lan dẫn đầu đứng dậy.
Mấy người cũng biết hôm nay sẽ rất bận rộn nhiều việc, một khi thổ ty rời khỏi thành thì có thể bọn họ sẽ không có thời gian để ăn cơm, nên mấy người cùng nhau đến nhà ăn, vừa ăn sáng vừa chờ đợi tin tức.
Còn chưa ăn sáng xong, nhân viên hộ tống canh giữ ở cửa thành đã chạy về đến đây.
"Đội trưởng, Lạc... Thiếu gia, đám thổ ty đã ra khỏi thành rồi!"
Nhân viên hộ tống vốn định gọi là Lạc Lan cô nương, nhưng nhìn thấy Lạc Lan đang mặc quần áo nam thì lập tức sửa miệng.
"Có thấy rõ không?" Lạc Lan hỏi.
"Thấy rõ, mấy người chúng ta tận mắt chứng kiến bọn họ ra khỏi thành mà!" Nhân viên hộ tống đảm bảo.
"Rất tốt," Lạc Lan gật đầu, cầm chiếc đũa chỉ vào chỗ ngồi ở bên cạnh: “Vất vả rồi, ăn cơm đi!”
“Thiếu gia, thổ ty đã ra khỏi thành rồi, sao chúng ta không bắt đầu hành động?” Lão Uông sót ruột hỏi.
“Bọn họ vừa mới đi, đợi một chút," Lạc Lan nói: "Đã đợi lâu như vậy rồi, cũng không thiếu một lúc này."
Mặc dù Lão Uông sốt ruột, nhưng Lạc Lan nói thế rồi thì anh ta đành phải kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi.
Sau khi ăn xong bữa sáng một cách chậm rãi, lại phái người đi xác nhận là nhóm thổ ty đã đi xa rồi, lúc này Lạc Lan mới ra lệnh bắt đầu hành động.
Hoạt động lần này vốn có tầm quan trọng rất lớn, tất cả mọi người đều dốc hết sức để ứng phó, từng chiếc xe kéo lương thực lao đến bến tàu.
Người phụ trách bến tàu đã nhận ra có điều gì đó không ổn, muốn đi báo cáo, nhưng cấp trên của hắn đã ra khỏi thành với thổ ty rồi, căn bản không tìm được người để báo cáo, Mã Văn Húc lại có giấy thông hành do chính thổ ty đích thân ký tên và đóng dấu, người phụ trách của bến tàu cũng không dám ngăn cản.
30% số lương thực còn lại đã được kéo hết đến bến tàu chỉ trong một buổi sáng, Trịnh Trì Viễn cũng dẫn hạm đội đến đúng giờ.
Đây là lần đầu tiên người phụ trách bến tàu nhìn thấy một hạm đội khổng lồ như vậy, mặc dù máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng trên thuyền lầu đã được dỡ xuống rồi, nhưng vẫn rất chấn động như trước.
Cho dù người phụ trách bến tàu là một kẻ ngốc thì lúc này cũng biết là đám người Lạc Lan muốn lợi dụng sơ hở.
Mặc dù không hiểu tại sao đám người Lạc Lan lại phải làm như vậy, nhưng người phụ trách bến tàu biết mình phải ngăn cản.
Nếu ngăn cản sai rồi thì cùng lắm là bị cấp trên mắng hai câu, nhưng nếu để những người Đại Khang này chạy mất, thổ ty trách tội xuống thì đầu của hắn có thể bị chuyển nhà.
Người phụ trách bến tàu vẫn có thể phân biệt được bên nào nặng bên nào nhẹ.
Nhưng đối phương có giấy thông hành do chính thổ ty đích thân ký phát, phải ngăn cản như thế nào?
Người phụ trách bến tàu nhanh chóng nghĩ cách, để trước khi hạm đội vào bến cảng, gỡ bỏ mấy tấm ván gỗ trên cầu dỡ hàng, rồi mới công bố cầu dỡ hàng đã bị tổn hại, cần phải sửa chữa.
Không có cầu dỡ hàng thì không thể đưa hàng hóa lên thuyền được, sau khi Mã Văn Húc biết tin thì lúc ấy đã tức giận đến mức nhảy dựng lên.
Nhưng anh ta cũng biết rằng lúc này tức giận cũng chẳng có ích gì, sau khi ép buộc mình bình tĩnh lại, thì nhanh chóng cầm bạc đi tìm người phụ trách bến tàu.
Nhưng người phụ trách bến tàu đã chuồn mất, chỉ để lại một phụ tá hỏi cái gì cũng không biết.
Mã Văn Húc hiểu rằng đối phương đang cố tình gây khó khăn cho mình, nhưng anh ta lại không biết làm thế nào.
Lạc Lan cũng nhanh chóng nhận được tin tức, chạy đến bến tàu trước, Trịnh Trì Viễn cũng ngồi thuyền nhỏ lên bờ.
"Mã đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?" Lạc Lan sốt ruột hỏi.
"Người của bến tàu nói rằng cầu dỡ hàng đã bị hỏng và cần được sửa chữa!" Mã Văn Húc trả lời.
"Tại sao lúc khác nó không bị hỏng, lại cố tình chờ đến khi chúng ta muốn vận chuyển lương thực mới bị hỏng chứ?" Trịnh Trì Viễn cau mày nói: "Trùng hợp thế ư?"
"Bọn họ đang cố tình gây khó khăn cho chúng ta," Lạc Lan hỏi: "Họ có nói khi thì sửa chữa xong không?"
"Không nói, chỉ bảo chúng ta kiên nhẫn chờ đợi tin tức thôi."
"Biếu quà chưa?"
"Đã tặng rồi, nhưng người phụ trách không có ở đó, nói bị bệnh và đi khám bệnh, chỉ để lại một phụ tá, không dám nhận một đồng nào." Mã Văn Húc tỏ vẻ đau khổ mà trả lời.
Vừa rồi anh ta đã thử hối lộ người chỉ huy thứ hai của bến tàu, nhưng đối phương căn bản không nhận, thậm chí còn không gặp riêng anh ta, hoàn toàn là thái độ giải quyết việc chung.
Mấy ngày nay, Mã Văn Húc vẫn luôn xã giao, cũng coi như đã luyện ra được, lúc này cũng hiểu rằng đối phương căn bản không muốn trao đổi.
"Bọn họ đang tỏ rõ là muốn chúng ta ở lại đây đó." Lạc Lan cau mày thật chặt: "Cái này phiền phức rồi!"
"Có gì phiền phức chứ? Không phải là tấm ván gỗ trên cầu dỡ hàng bị gãy à, chúng ta sửa giúp bọn họ không phải được rồi à?" Lão Uông tức giận nói: "Nếu bọn họ dám ngăn cản, ông đây sẽ ném bọn họ xuống biển!"
"Bọn họ còn ước gì huynh làm như thế đó." Lúc này trong lòng Lạc Lan nóng như lửa đốt, cũng không còn nghĩ đến mặt mũi của Lão Uông nữa, trợn mắt nhìn anh ta mà nói: “Huynh tin hay không thì tùy, chỉ cần chúng ta xảy ra xung đột với bến tàu, chưa đến nửa canh giờ, quân đội của nước K sẽ đánh đến, huynh muốn tuyên chiến với toàn bộ nước K à?"
“Ta..." Lão Uông há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng cũng không nói lời tuyên chiến.
Nơi này được xem như vương thành của nước K, có mười nghìn binh lính nước K đóng quân cách bến tàu hơn mười dặm, cho dù có một số người đi theo thổ ty vào núi, thì trong doanh trại cũng còn ít nhất mấy nghìn người.
Đội viễn chinh chỉ có mấy chục người thôi, cho dù tính cách của Lão Uông có nóng nảy đến đâu đi chăng nữa, nếu không coi trọng binh lính nước K, thì anh ta vẫn hiểu được mấy nghìn binh lính khái niệm gì.
Có thể đóng quân gần vương thành chắc chắn là đội quân tinh nhuệ nhất của nước K, mấy chục đối đầu với mấy nghìn, cho dù trang bị có chênh lệch lớn đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể bù đắp được sự chênh lệch về số lượng này.
Lạc Lan không để ý đến Lão Uông, mà bắt buộc mình phải bình tĩnh lại, cố gắng suy nghĩ biện pháp đối phó.
Một lúc sau, Lạc Lan quay đầu lại, nhìn về phía người phiên dịch: "Triệu đại ca, ngươi thử liên lạc lại với bến tàu một chút xem, xem có thể hòa giải hay không, bỏ bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề!"
“Được," Người phiên dịch gật đầu nói: "Tôi đi thử lại lần nữa!"
Sau khi người phiên dịch rời đi, Lạc Lan lại nhìn về phía những người khác: "Mọi người, nếu đối phương đã tránh mặt chúng ta, khả năng Triệu đại ca có thể thành công có lẽ rất thấp, chỉ sợ chúng ta cần phải tiến hành phương án thứ hai!”
Vì để hành động thuận lợi, mấy người Lạc Lan đã lập ra một số phương án khẩn cấp, trong đó phương án thứ hai là nhằm vào tình huống này.
Nhưng các phương án khẩn cấp đều là những biện pháp nguy hiểm, Lạc Lan không muốn sử dụng chúng trừ khi không thể làm khác được.
Khi Trịnh Trì Viễn và Mã Văn Húc nghe thấy vậy thì sắc mặt của bọn họ đều trở nên nghiêm túc, nhưng ánh mắt của Lão Uông lại sáng lên.
Chương 1958: Ta có cách
Trước khi hành động, Lạc Lan đã từng cân nhắc đến việc bến tàu có thể gây khó khăn cho bọn họ, trong đó có nghĩ đến một khả năng - bến tàu sẽ không cho thuyền lầu tiến vào cảng.
Vì để đối phó với tình huống này, bọn họ đã lên kế hoạch sử dụng thuyền nhỏ để vận chuyển lương thực ra khỏi bến tàu, rồi mới chất hàng ngoài lên thuyền ở bên ngoài bến tàu.
Bây giờ mặc dù thuyền lầu được phép tiến vào cảng, nhưng lại bị cầu dỡ hàng chặn lại, hạt giống cũng không thể trực tiếp vận chuyển lên thuyền được, phương pháp được lập ra trước đó cũng áp dụng cho tình huống hiện tại.
Nếu bến tàu đang cố tình gây khó khăn thì có thể sẽ không cho phép bọn họ làm như thế, để tự bảo vệ mình, đội viễn chinh do Lão Uông dẫn đầu cần phải đoạt được và kiểm soát bến tàu, thủy quân của Trịnh Trì Viễn cần phải phái phi thuyền đến ngăn chặn quân tiếp viện của đối phương, rồi mới để thuyền lầu xông vào cảng, cưỡng ép chất hàng lên thuyền.
Lão Uông đã kìm nén được cơn tức giận của mình được mấy tháng rồi, bây giờ đã có thể đánh nhau, sắp không thể chờ đợi được nữa.
Lạc Lan nhìn thấy Lão Uông như vậy thì vội vàng nhắc nhở: “Mọi người cũng biết tình hình hiện tại của Đại Khang chúng ta, của cải ở nước K rất phong phú, có lẽ sau này còn cần phải đến đây thu mua hạt giống, nếu có thể không trở mặt thì cố gắng đừng trở mặt, hiểu chưa?"
"Hiểu," Mã Văn Húc và Trịnh Trì Viễn đồng thời gật đầu.
Lão Uông thấy hai người bọn họ đã đồng ý rồi thì chỉ có thể tuân mệnh theo.
Sau đó mấy người bắt đầu hành động, Lão Uông dẫn mấy nhân viên hộ tống chạy về mảnh sân nhỏ nơi anh ta ở trước đó, chất nỏ hạng nặng di động giấu trong hầm lên xe ngựa, rồi mới dùng vải cột buồm che lại, đứng ở gần bến tàu.
Xung quanh bến tàu có rất nhiều xe ngựa phủ vải cột buồm, nhưng cũng không có ai để ý đến mấy người Lão Uông.
Trên mặt biển, cần cẩu của thuyền lầu lần lượt hạ những chiếc thuyền nhỏ xuống.
Những chiếc thuyền nhỏ này là thuyền khẩn cấp trên thuyền lầu, không được trang bị máy hơi nước, hình dạng tổng thể có hình hạt, tương tự như một bồn tắm cỡ lớn.
Bên cạnh thuyền nhỏ có để lại các lỗ sẵn, có thể cố định hai hoặc nhiều thuyền khẩn cấp lại với nhau, như vậy không những càng ổn định hơn, mà còn tăng khả năng chịu tải.
Sau khi thuyền khẩn cấp được thả xuống, ba hoặc bốn chiếc thuyền, hoặc năm hoặc sáu chiếc thuyền được cố định lại với nhau, và tiến nhanh về phía bờ biển.
Mực nước của thuyền lầu quá sâu, không thể tới gần bờ, nhưng những chiếc thuyền khẩn cấp này thì có thể.
Sau khi những chiếc thuyền khẩn cấp cập bến, Mã Văn Húc chỉ huy các công nhân khiêng hạt giống lên thuyền khẩn cấp.
Tên phụ tá ở bến tàu không ngờ nhóm người Lạc Lan có thể đưa ra chiêu này, ngăn chặn hay không ngăn chặn cũng không được, lại bị người phiên dịch đuổi theo hỏi không ngừng, suy đi nghĩ lại, cuối cùng hắn quyết định đi xin chỉ thị của người lãnh đạo.
Thật ra người phụ trách bến tàu cũng không bị bệnh, chỉ là lấy thứ gì đó của người khác thì cũng phải nể mặt người ta, trước đó hắn đã lấy được rất nhiều lợi ích từ Mã Văn Húc, bây giờ lại cố tình gây khó khăn, cảm thấy hơi xấu hổ, cố tình trốn đi vì không muốn đối mặt với Mã Văn Húc mà thôi.
Sợ bến tàu có vấn đề, hắn cũng không trốn quá xa, chỉ trốn trên tầng hai của một quán trọ cạnh bến tàu.
Bến tàu xảy ra chuyện, tên phụ tá cắt đuôi người phiên dịch và đến đây tìm hắn, người phụ trách đều có thể nhìn thấy rõ từ trên lầu.
Khi tên phụ tá đi tới cửa phòng, còn chưa kịp gõ cửa thì tỳ nữ của người phụ trách đã mở cửa ra.
"Đại nhân!" Tên phụ tá đã đi đến phía sau người phụ trách, vốn muốn kể lại tình hình ở bến tàu, nhưng khi nhìn theo ánh mắt của người phụ trách nhìn xuống dưới, phát hiện có thể nhìn thấy bến tàu một cách rõ ràng từ cửa sổ thì bỏ qua quá trình này.
Hắn do dự một lúc rồi hỏi: "Đại nhân, bây giờ phải làm sao đây, có cần ngăn cản bọn họ không?”
Thật ra, nhiều người có năng lực thực sự trong đơn vị không phải là người đứng đầu, mà là tên phụ tá.
Bến tàu của nước K chính là như thế.
Người đứng đầu được ngồi lên vị trí này là dựa vào các mối quan hệ, công việc bình thường của hắn chính là duy trì các mối quan hệ, nói thẳng thì là cản trở người bên dưới và đòi hối lộ và mời khách ăn cơm.
Công việc hàng ngày thực sự của bến tàu trên cơ bản đều do tên phụ tá làm.
Câu hỏi vừa rồi của tên phụ tá quá thẳng thắn, được coi là điều cấm kỵ trong giới quan lại, cho nên trước khi hỏi, tên phụ tá hơi do dự.
Sau khi do dự thì vẫn kiên trì hỏi, vì tên phụ tá đã nhận ra được chuyện này không hề đơn giản như vậy, có thể có cạm bẫy đang chờ mình nhảy vào, nên lãnh đạo mới giả vờ bị bệnh để trốn chạy.
Cho dù bình thường chịu trách nhiệm thay lãnh đạo, nhưng đám người Lạc Lan cũng không phải là người buôn bán bình thường, mà đến từ Đại Khang, nói đúng ra đây là ngoại thương, nếu làm không tốt thì có thể dẫn đến sự cố ngoại giao.
Trách nhiệm này quá lớn, tên phụ tá cũng không dám chịu trách nhiệm linh tinh.
Người phụ trách có thể không có năng lực chuyên môn, nhưng chắc chắn là cao thủ trong việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nghe thấy tên phụ tá hỏi câu này, lập tức hiểu được sự lo lắng của hắn, cũng biết mình không thể hoàn toàn không quan tâm được.
Hắn không trả lời câu hỏi của tên phụ tá ngay lập tức, mà chỉ chắp tay sau lưng, lặng lẽ nhìn chằm chằm xuống dưới.
Đúng lúc tên phụ tá chờ đến mức hơi sốt ruột thì người phụ trách nói: “Tạm thời đừng động đến bọn họ, cứ để bọn họ chất lên đi!”
Người xưa vẫn nói, làm chuyện gì đó cũng nên để cho người ta một đường lui, sau này còn gặp lại nhau, dù sao thì hắn cũng đã nhận được rất nhiều lợi ích từ Mã Văn Húc, nếu thực sự làm ầm ĩ thì cũng không tốt cho bất cứ ai, không có chuyện gì là được rồi.
Hắn không muốn giữ hàng hóa của Lạc Lan lại, chỉ không muốn để bọn họ lén trốn đi khi thổ ty đi vắng mà thôi, vừa rồi hắn tính toán cẩn thận một chút, dựa theo tốc độ vận chuyển lương thực của thuyền khẩn cấp, cho dù ban đêm không ngủ thì đến ngày mai cũng không thể chất hết hạt giống lên thuyền được.
Chỉ cần kéo dài được tới khi thổ ty trở về thì mục tiêu của hắn đã đạt được.
Còn thổ tỷ sẽ xử lý mấy người Mã Văn Húc như thế nào thì cũng không liên quan đến hắn.
Nếu thổ ty không quan tâm đến điều này, cùng lắm thì hắn đi nói chuyện nhẹ nhàng với Mã Văn Húc là được, Mã Văn Húc cũng không thể làm gì hắn được.
Nếu người phụ trách đã ra quyết định, trong lòng tên phụ tá cũng tự tin hơn, hơi khom người trả lời một tiếng, rồi mới rút lui.
Dù sao người phụ trách đã làm việc ở bến tàu lâu như vậy, tính toán vẫn tương đối chính xác.
Chắc chắn không được phép sử dụng máy hơi nước ở bến tàu, sau khi các công nhân khiêng bao lương thực lên thuyền khẩn cấp thì các thủy thủ chỉ có thể dùng gậy trúc để chèo thuyền khẩn cấp đến gần thuyền lầu.
Thuyền khẩn cấp được chất đầy hạt giống rất nặng và chống đi thật sự rất chậm.
Vất vả lắm mới chống được đến bên cạnh thuyền lầu, boong tàu của thuyền lầu lại quá cao, chỉ có thể dùng cần cẩu hạ túi lưới xuống, chất hạt giống vào trong túi lưới, rồi mới kéo lên trên thuyền lầu.
"Thiếu gia, như này cũng chậm quá rồi đúng không?"
Mã Văn Húc đứng trên bờ biển gấp đến mức không chịu được: "Với tốc độ này, cho dù chúng ta có làm thêm giờ vào ban đêm thì cũng không thể chất hết hạt giống lên thuyền trước buổi chiều ngày mai được!"
"Chuyện tới bây giờ, chỉ có thể đưa được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu!"
Lạc Lan nói: "Nhanh chất hạt bông lên trước đã!"
Đến nước K lâu như vậy, Lạc Lan cũng hiểu rõ về sức mạnh trên biển của nước K, đừng nói là thuyền lầu có máy hơi nước và máy bắn đá, cho dù không có, nước K cũng không thể ngăn cản được hạm đội thủy quân.
Nói về chủng loại thì, hạt bông còn quan trọng hơn, chất hạt bông lên thuyền trước, đề phòng nếu sau này có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì cũng có thể giữ được hạt bông.
Còn hạt lúa thì cố gắng chất càng nhiều càng tốt trước, đợi đến khi thật sự không còn cách nào khác, cùng lắm thì vứt hết những hạt lúa chưa chất lên đi.
"Thiếu gia, ta có một cách, có lẽ có thể đẩy nhanh tốc độ chất lên thuyền."
Phụ tá phía sau lưng Lạc Lan nhỏ giọng nói.
Chương 1959: Thổ ty trở về
Có biện pháp gì?" Lạc Lan nhìn về phía phụ tá và nói: "Nói đi!"
"Vừa rồi ta chỉ xem qua một chút, phát hiện sở dĩ tốc độ chất hàng lên chậm, chủ yếu là để chống thuyền cứu nạn qua một đoạn này."
Phụ tá nói xong thì chỉ ra mặt biển.
"Đúng vậy." Lạc Lan gật đầu: "Ngươi có cách giải quyết vấn đề này không?"
"Ta thấy không phải các thủy quân đều được trang bị cần cẩu à, nếu dây thừng đủ dài thì có phải có thể sử dụng máy móc hạng nặng để kéo thuyền cứu nạn qua đó không?" Phụ tá hỏi.
Lạc Lan vừa nghe vậy thì ánh mắt không nhịn được sáng lên: "Đúng vậy, sao ta không nghĩ ra nhỉ?"
Sau khi thuyền cứu nạn chất đầy hạt giống sẽ trở nên rất nặng, cho dù có dùng gậy trúc hay mái chèo đều giữ rất khó khăn.
Vất vả lắm mới làm cho tốc độ của thuyền cứu nạn tăng lên, khi đến bên cạnh thuyền lầu lại phải giảm tốc độ thật nhanh, nếu không sẽ theo quán tính cực lớn va vào thuyền lầu, khiến cho tốc độ chất hàng lên thuyền càng chậm hơn.
Dùng gậy trúc chống thuyền thì thuyền cứu nạn quá nặng, nhưng nếu dùng máy để kéo thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Thế là Lạc Lan lập tức bố trí người gọi Trịnh Trì Viễn, nói với Trịnh Trì Viễn về đề nghị của phụ tá.
Trịnh Trì Viễn nghe xong cũng cảm thấy rất có lý, lập tức sắp xếp một chiếc thuyền thuyền lầu để tiến hành thử nghiệm, kết quả là thành công trong một lần thử.
Cần cẩu hạ dây thừng xuống, dễ dàng cố định mấy chiếc thuyền cứu nạn đã chất đầy hàng vào với nhau và kéo đến mạn thuyền.
Tốc độ chất hàng lên thuyền được tăng lên trên diện rộng, khi đêm đến, toàn bộ hạt bông đã được chất lên thuyền, nhưng vào ban đêm, do tầm nhìn bị hạn chế, công nhân cũng mệt mỏi nên tốc độ chất hàng lên thuyền lại bị chậm lại.
Công nhân thì còn có thể bỏ thêm tiền thuê thêm người đến thay thế, nhưng thuyền lầu là chiến hạm của thủy quân, trong cabin còn có máy hơi nước đó, không thể để công nhân của nước K lên tàu một cách tùy tiện được, chỉ có thể để binh lính của thủy quân đi tới đi lui trong ca-bin để khuân vác hạt giống.
Binh lính thủy quân bận rộn suốt một ngày, rất nhiều người đều kiệt sức rồi, tốc độ chất hàng lên thuyền càng ngày càng chậm, đến sau nửa đêm, Lạc Lan đành phải tạm dừng việc chất hàng lên thuyền, để cho các binh lính thủy quân nghỉ ngơi mấy giờ.
Theo tin tức mà Mã Văn Húc nghe ngóng được, thổ ty đi lên ngọn núi để tế bái, bình thường thì phải đến chập tối ngày hôm sau mới có thể về tới, nhưng năm nay không biết vì sao, còn chưa đến giữa trưa, thổ ty đã mang theo đội quân lớn trở về một cách gấp gáp.
Hơn nữa sau khi trở về cũng không trở về phủ đệ, mà là đi thẳng đến một ngọn núi nhỏ ở gần bến tàu.
"Thiếu gia, những năm qua, thổ ty đều trở về vào lúc chập tối, nhưng năm nay lại về sớm, không phải là vì chúng ta đấy chứ?"
Mã Văn Húc nhìn ngọn núi ở phía đối diện với vẻ mặt lo lắng.
Thổ ty của nước K rất phô trương, trên sườn núi của ngọn núi nhỏ ở phía đối diện, khắp nơi đều đều là cờ và binh lính mặc áo giáp mây, trông rất ngột ngạt.
Sắc mặt của Lạc Lan cũng rất khó coi: “Xem ra chúng ta đã bị người theo dõi từ lâu rồi!”
Mặc dù nước K chỉ là một quốc gia nhỏ, nhưng chỉ cần là một quốc gia thì chắc chắn sẽ có bộ phận tình báo của riêng mình.
Bây giờ Lạc Lan có thể chắc chắn rằng thổ ty đã nhận được tình báo, biết rõ tình hình ở bến tàu, cho nên mới về sớm.
"Còn hơn 30% hạt lúa chưa chất lên đó, nếu biết trước, tối hôm qua không nghỉ ngơi thì tốt rồi..."
“Mài dao không uổng công đốn củi, nếu tối hôm qua không nghỉ ngơi thì cũng không chất lên được bao nhiêu, còn có thể khiến cho công việc của sáng nay bị trì hoãn!”
Lạc Lan lắc đầu và nói: “Hơn nữa nếu bị đối phương theo dõi, đối phương tính ra được rằng chúng ta có thể chất hàng lên xong vào buổi trưa thì có lẽ đêm qua thổ ty đã đi gấp suốt đêm để trở về!"
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Mã Văn Húc sốt ruột hỏi.
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cứ xem đối phương nói gì trước đã." Lạc Lan nheo mắt nhìn về phía sườn núi ở phía đối diện: "Bảo công nhân tiếp tục làm việc, chúng ta hãy đợi xem!"
"Đợi cái gì?" Mã Văn Húc hỏi với vẻ buồn bực.
"Chờ đối phương gọi chúng ta!" Lạc Lan đáp.
Lạc Lan đoán không sai, sở dĩ thổ ty của nước K về sớm chính là vì bộ phận tình báo của nước K phát hiện có chuyện khác thường ở bến tàu, phái người đi thông báo cho thổ ty.
Thông thường, thổ ty sẽ phải ở lại trong núi thêm một buổi sáng nữa, đến giữa trưa mới bắt đầu lên đường trở về, nhưng khi biết rằng nhóm người Lạc Lan đột nhiên tăng tốc độ chất hàng thì thổ ty lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, cho nên sáng sớm sau khi thức dậy đã bắt đầu chạy về.
Thật ra đây không phải lần đầu tiên thổ ty phái bộ phận tình báo đi điều tra đám người Lạc Lan, mà là vào lúc mới vừa bắt đầu buổi đấu giá đã phái người theo dõi đội viễn chinh.
Sau đó, sau khi điều tra, phát hiện ra rằng đám người Lạc Lan chỉ mua một số hạt bông và hạt lúa, cũng không phải những vật tư nhạy cảm khác, nên thổ ty cũng không để ý lắm.
Mặc dù đã cắt đứt quan hệ ngoại giao với Đại Khang được vài năm rồi, nhưng hàng năm thỉnh thoảng vẫn có người buôn bán và người tị nạn chạy trốn đến nước K, với tư cách là hoàng đế của đất nước K, cũng biết về tình hình ở Đại Khang, biết rằng mấy năm gần đây, Đại Khang rất thiếu lương thực.
Lúc lương thực khan hiếm, giá lương thực đương nhiên tăng cao, đám Lạc Lan đến nước K mua lương thực cũng là chuyện bình thường.
Khí hậu của nước K ẩm ướt, thích hợp cho cây lương thực phát triển, hơn nữa mấy năm nay ở nước K chưa từng xảy ra chiến tranh, lương thực dự trữ rất đầy đủ, mua một phần cho người buôn bán của Đại Khang cũng không sao.
Trên đường về, thổ ty vẫn còn đang suy nghĩ, có thể đám Lạc Lan chỉ bị dọa sợ vì trước đó lương thực của họ đã bị giữ lại, cho nên muốn nhân lúc mình không ở đó mà trốn thoát.
Nếu sau khi trở về, xác nhận đối phương không có vấn đề gì lớn, cười nhạo đối phương mấy câu là lòng dạ tiểu nhân, rồi không tính toán nữa.
Dù sao đồ sắt và đồ sứ của Đại Khang vẫn rất nổi tiếng, thổ ty cũng muốn duy trì hoạt động buôn bán với Trung Nguyên, dùng lượng lương thực dư thừa của nước K để trao đổi những thứ này với những người buôn bán của Đại Khang.
Nhưng sau khi thổ ty nhìn thấy thuyền lầu đậu ở bến cảng thì hắn hối hận rồi.
Nước K quá nhỏ, nền công nghiệp càng lạc hậu hơn Đại Khang, căn bản không thể tạo ra thuyền lớn được, ngay từ cái nhìn đầu tiên, thổ ty đã bị thuyền lầu hấp dẫn, không nhịn mà được nổi lòng tham.
Hắn vốn tưởng rằng sau khi hắn đến đây, những người buôn bán của Đại Khang sẽ lập tức đến đây để chào hỏi, nhưng đối phương lại giống như không nhìn thấy hắn, căn bản không có ý định tới đây, ngay cả công nhân chất hàng lên thuyền cũng không dừng lại.
Điều này khiến cho thổ ty càng nổi lòng tham, còn hơi tức giận, cảm thấy người buôn bán của Đại Khang không có quan niệm trên dưới, vô thức muốn phái người gọi Mã Văn Húc lên để mắng một chút.
Nhưng phái người đi gọi Mã Văn Húc, không phải là hắn chủ động rồi à? Điều này cũng quá hạ thấp giá trị con người của hắn rồi!
Thế là thổ ty phái người gọi quan viên dưới trướng đến và tổ chức một cuộc họp nhỏ.
Một lúc sau, mấy quan viên rời đi, một vị tướng quân mặc áo giáp dẫn binh lính đi thẳng đến bến tàu.
Sau khi đến bến tàu, vị tướng quân này đi đến bãi đất trống và quát to: "Ai là chỉ huy?"
Lạc Lan không hiểu ngôn ngữ của nước K, cứ đứng im, Mã Văn Húc vội vàng chạy tới: "Vị quân gia này, ta là Mã Văn Húc, người phụ trách của đội buôn, chuyện gì vậy?"
"Ngươi là Mã Văn Húc à?"
Tướng quân liếc mắt nhìn Mã Văn Húc một cái: "Đừng chất lên nữa, dừng lại đi!"
"Quân gia, sao lại thế!" Mã Văn Húc nhanh chóng lấy giấy thông hành ra và giơ lên trước mặt tướng quân: "Chúng ta có giấy thông hành do chính thổ ty đại nhân đích thân ký tên và đóng dấu..."
Nhưng vị tướng quân này hoàn toàn không thèm nhìn giấy thông hành, vẻ mặt sốt ruột phất tay ra sau lưng.
Binh lính đi theo hắn lập tức tản ra, xua đuổi công nhân một cách thô bạo.
Mặc dù những người công nhân đều thèm muốn mức lương cao mà Mã Văn Húc đưa ra, nhưng họ càng sợ quân lính hơn.
Dưới sự xua đuổi của binh lính, những công nhân lập tức giải tán mà không dám đòi tiền công.
Chương 1960: Lòng tham vô đáy
Bến tàu vốn nhộn nhịp trước đây bỗng trở nên vắng vẻ hơn vì sự xuất hiện của những tên lính này.
Chiếc xuồng cứu sinh mới đầy một nửa lắc lư trên biển, bãi biển ngổn ngang những túi lương thực do công nhân ném xuống.
Thổ ty đứng ở sườn đồi đối diện đang quan sát, Mã Văn Húc cũng không thể hối lộ tướng quân. Thấy đống ngũ cốc bên cạnh có thể che khuất tầm nhìn của đối phương, anh ta liền chỉ vào đống ngũ cốc nói: “Quan gia, ngài có thể tiến lên một bước để chúng ta nói chuyện được không?”
Anh ta không muốn hối lộ tướng quân để anh ta đi, chỉ muốn biết đối phương tại sao lại gây khó dễ cho họ.
Nhưng tướng quân này hoàn toàn phớt lờ anh ta.
Lạc Lan lúc này đã hiểu chuyện gì xảy ra, bước tới hỏi: "Mã đại ca, bọn họ nói sao? Tại sao lại ngăn cản chúng ta?"
"Ta không biết, bọn họ chẳng nói gì cả", Mã Văn Húc nghiến răng nghiến lợi nói: "Đám người nước K này thật vô đạo đức, hết lần này đến lần khác ngăn cản chúng ta mua lương thực bằng vàng và ngân lượng!"
“Bây giờ nói điều này cũng vô nghĩa”, Lạc Lan nói: “Triệu huynh không có ở đây, huynh là người duy nhất hiểu được tiếng nước K. Huynh hãy đi hỏi xem, lần này họ đang muốn gây rắc rối gì?”
"Vừa rồi ta muốn hỏi, nhưng hắn ta không chịu ra chỗ khác nói chuyện với ta".
"Vậy hỏi trực tiếp đi!" Lạc Lan nói.
Trước đây họ phải thận trọng vì hạt giống đều ở trong kho, dùng vũ lực cướp về gần như không thể. Nhưng bây giờ toàn bộ hạt bông đã được đưa lên tàu và 70% hạt giống lúa đã được gửi đi, cộng thêm phần trước đó đã được lén vận chuyển lên thuyền. Như vậy, có thể nói sứ mệnh của chuyến đi đến nước K lần này đã viên mãn, điều đó cũng khiến họ tự tin hơn.
Vì vậy, mục tiêu hàng đầu của Lạc Lan bây giờ là giữ được thuyền lầu, còn những hạt giống lúa trên bờ nếu thực sự không thể mang đi thì cô ấy cũng có thể bỏ lại.
Tuy nhiên, những hạt giống lúa này khó khăn lắm mới có được, nếu có thể lấy đi thì Lạc Lan vẫn muốn mang theo.
Ít nhất cứ thử xem.
Mã Văn Húc gần đây thường xuyên mời đám người này ăn uống và hình thành thói quen hỏi han thông tin một cách riêng tư, cho nên suy nghĩ của anh ta nhất thời chưa thể thay đổi.
Lúc Lạc Lan yêu cầu anh ta trực tiếp hỏi, Mã Văn Húc sửng sốt một chút, sau đó mới ý thức được: "Được, ta thử đi hỏi xem!"
Giờ vẫn chưa đến lúc trở mặt, Mã Văn Húc vẫn giữ thái độ vô cùng hoà hảo, bước đến trước mặt tướng quân, hơi cúi đầu hỏi: "Vị quan gia này, bọn ta đã hoàn tất mọi thủ tục và đã nộp đủ thuế phí, xin hỏi tại sao các vị vẫn không cho phép bọn ta chất hàng lên thuyền?"
"Năm ngoái, cướp biển đã tấn công làng của bọn ta. Theo chỉ điểm của người dân, chính những con thuyền này đã làm điều đó!"
Tướng quân chỉ vào chiếc thuyền lầu trên biển.
"Không thể nào!" Mã Văn Húc buột miệng nói: "Bọn họ không thể là hải tặc. Năm ngoái bọn họ không hề đặt chân đến nước K!"
Đúng là chuyện đùa, Trịnh Trì Viễn căm ghét hải tặc đến mức nào, sao anh ta có thể trở thành hải tặc được?
Thậm chí khi tất cả mọi người trên thế giới trở thành hải tặc, Trịnh Trì Viễn cũng không thể trở thành hải tặc!
"Bọn họ có phải hải tặc hay không không phụ thuộc vào lời ngươi nói!"
Tướng quân lạnh lùng liếc nhìn Mã Văn Húc: "Ngươi chỉ cần hợp tác điều tra với bọn ta!"
Khi Mã Văn Húc nghe thấy điều này, anh ta vừa ngạc nhiên vừa tức giận!
Đối phương đã nói rõ ràng như vậy, rõ ràng là muốn chiếm chiếc thuyền lầu của thuỷ quân!
Gần đây, để mọi chuyện đầu xuôi đuôi lọt, Mã Văn Húc thường xuyên mời những người này đi ăn, thái độ rất khiêm tốn, giống như một thương nhân thực thụ.
Nhưng anh ta dù sao cũng không phải thương nhân thực thụ, chỉ là vì đại cục nên mới chấp nhận xuống nước. Cái này gọi là biết co biết duỗi, nhưng bản chất của Mã Văn Húc vẫn là một nhân viên hộ tống.
Hành động của đối phương đã chạm đến giới hạn của anh ta!
Mã Văn Húc đứng thẳng lưng, lạnh lùng liếc nhìn tướng quân nước K rồi xoay người rời đi.
Biến cố này quá lớn nên anh ta phải lập tức thông báo cho Lạc Lan.
Tướng quân cũng nhìn thấy ánh mắt của Mã Văn Húc, nhưng ông ta không quan tâm chút nào. Đám người này chỉ là một đoàn thương nhân khá giả, nếu muốn ông ta có thể bóp chết họ bất cứ lúc nào!
"Không hay rồi!"
Mã Văn Húc chạy đến chỗ Lạc Lan và kể cho cô ấy nghe tin tức vừa biết được.
"Những tên khốn tham lam này!"
Lạc Lan ngày thường luôn dịu dàng, vậy mà giờ cũng tức giận đến mức chửi thề sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện.
Cô ấy đã nghĩ ra rất nhiều nguyên nhân khiến đối phương làm khó đoàn của mình, nhưng cô ấy không ngờ rằng đối phương lại muốn chiếm lấy chiếc thuyền lầu này!
Lạc Lan biết rằng một vấn đề như thế này khó có thể được giải quyết một cách hoà bình.
Nghĩ đến đây, Lạc Lan nhanh chóng quyết định: "Mã đại ca, trước tiên huynh hãy đi ổn định tình hình của đối phương, sau đó bố trí người đến thông báo cho lão Uông, chuẩn bị xung đột!"
"Được!" Mã Văn Húc cũng nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc và nhanh chóng đi tiến hành.
Lạc Lan quay người và đi về phía bờ biển.
Trịnh Trì Viễn trên tàu cũng nhìn thấy điều gì đó bất thường ở bến tàu, khi Lạc Lan đến bãi biển, anh ta cũng tình cờ ngồi trên xuồng cứu sinh và vào bờ.
"Lạc Lan, có chuyện gì vậy?" Trịnh Trì Viễn hỏi.
"Trịnh tướng quân, có chuyện rắc rối xảy ra rồi..."
Lạc Lan nói với Trịnh Trì Viễn tin tức mà Mã Văn Húc đã hỏi được.
"Những tên khốn kiếp này lại nói chúng ta là hải tặc, muốn cướp trắng thuyền lầu của chúng ta. Bọn chúng ăn tham như vậy không sợ vỡ bụng sao!"
Lực lượng thuỷ quân của Đông Hải do Trịnh Trì Viễn một tay xây dựng, cũng là nền tảng cho tương lai của anh ta. Anh ta đã phải viết vô số đơn xin Kim Phi để có được những thuyền lầu này, vậy mà đám thổ ty nước K này lại muốn chiếm mất.
Trịnh Trì Viễn tức giận đến mức lớn tiếng chửi rủa: "Lạc Lan cô nương, đến nước này rồi cô còn chờ gì nữa! Cho chúng một bài học đi!"
"Trịnh tướng quân, đừng nóng vội!" Lạc Lan nói: "Nếu thực sự đánh nhau thì hai bên sẽ trở mặt hoàn toàn, sự tình còn chưa đến mức đó!"
"Bọn chúng đã muốn chiếm đoạt thuyền chiến của ta, ta còn ngại trở mặt với chúng sao?"
Trịnh Trì Viễn nói: "Lạc Lan cô nương, chỉ cần cô ra lệnh, ta sẽ diệt toàn bộ đám thổ ty này cho cô!"
"Ta biết các huynh đệ thuỷ quân đều rất dũng cảm, không sợ đám lính nước K này. Nhưng hiện giờ tiên sinh đã có rất nhiều kẻ thù rồi, chúng ta không kết thêm thù vẫn là tốt nhất!"
Lạc Lan nói: “Hơn nữa, cho dù thật sự phải chiến đấu, càng chuẩn bị kỹ càng thì thương vong càng nhỏ phải không?”
Trịnh Trì Viễn im lặng khi nghe điều này.
Đúng, Kim Phi đã có đủ kẻ thù rồi, trừ khi đó là trường hợp vạn bất đắc dĩ, nếu không thì không nên tạo thêm kẻ thù mới.
Nghĩ đến đây, Trịnh Trì Viễn khẽ gật đầu: "Được, ta về thuyền chuẩn bị!"
"Tốt!"
Lạc Lan tiễn Trịnh Trì Viễn lên xuồng cứu sinh, lão Uông hưng phấn đi tới thông báo: "Các huynh đệ đã chuẩn bị sẵn sàng!"
“Nếu thực sự phải ra tay, mọi người nhất định phải nhanh chóng khống chế bến tàu", Lạc Lan nhìn về phía lão Uông: “Việc này chắc chắn làm được chứ?”
"Yên tâm, bọn ta đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" lão Uông tự tin nói.
Dù sao bọn họ cũng đang ở trên địa bàn của mình, cách đó không xa là doanh trại của quân mình, cho nên thủ lĩnh và tướng quân nước K rất tự tin và chỉ mang theo không đến ba mươi người, trong khi đội viễn chinh lại có nhiều người hơn và còn bí mật tấn công. Cho nên, lão Uông tự tin rằng họ có thể chiếm bến tàu ngay lập tức!
Lạc Lan gật đầu, vừa định nói chuyện, bên cạnh đột nhiên truyền đến mấy tiếng cãi vã.
Quay lại thì thấy Mã Văn Húc đang cãi nhau với tướng quân nước K.
“Lạc Lan cô nương, ta lấy được giấy thông hành rồi!”
Mã Văn Húc quơ phong thư trong tay, phấn khởi lao vào sân.
Lạc Lan cũng biết hôm nay Mã Văn Húc đi gặp thổ ty, luôn lo lắng chờ tin tức, nghe thấy giọng Mã Văn Húc, lập tức lao ra khỏi thư phòng.
“Lạc Lan cô nương, cô xem, ta lấy được giấy thông hành rồi này!”
Mã Văn Húc thấy Lạc Lan, như đứa trẻ nhìn thấy người lớn, hưng phấn đưa lá thư trong tay cho Lạc Lan.
Lạc Lan vội vàng nhận lấy rồi mở ra xem.
Chữ viết của nước K cũng giống như chữ của Đại Khang, khi Lạc Lan thấy chữ kí và con dấu của thổ ty nước K, cũng giống như Mã Văn Húc, hào hứng nhảy cẫng lên.
Có giấy thông hành do chính thổ ty ký, bọn họ có thể đến kho hàng để lấy lương thực, hơn nữa còn có thể đưa đến bến tàu.
Lạc Lan nhìn hai lần, xác nhận giấy thông hành không có vấn đề gì, sau đó mới vỗ vai Mã Văn Húc, vui vẻ nói: “Mã đại ca, lần này huynh lập được công lớn rồi, sau khi quay về ta sẽ xin tiên sinh thưởng cho huynh!”
Mặc dù Mã Văn Húc rất vui nhưng cũng không mất trí, liên tục xua tay nói: "Công lao là của mọi người, cũng nên thưởng công cho tất cả mọi người!”
Lạc Lan nghe vậy, không khỏi nhìn Mã Văn Húc thật sâu.
So với người thô lỗ như Lão Uông mà nói, Mã Văn Húc trầm ổn hơn nhiều, xử sự cũng càng thêm khéo đưa đẩy, Lạc Lan cảm thấy Mã Văn Húc phù hợp để đảm nhiệm chức đội trưởng đội viễn chinh hơn Lão Uông.
Mặc dù đội viễn chinh có thân phận đặc thù, do Kim Phi trực tiếp chỉ huy, nhưng Lạc Lan vẫn có thể khen Mã Văn Viễn trong báo cáo của mình.
“Lạc Lan cô nương, chúng ta lấy được giấy thông hành rồi, có thể mở kho vận chuyển hạt thóc và gạt bông lên thuyền được rồi chứ?” Mã Văn Húc kích động hỏi.
“Tất nhiên.” Lạc Lan gật đầu liên tục.
Chậm thì sinh biến, cô ấy không muốn ở lại nước K dù chỉ một ngày, cô ấy hận không thể mang hạt giống rời khỏi nước K.
“Vậy thì ta sẽ thông báo với Trịnh tướng quân lái tàu đến.”
Mã Văn Húc vừa nói vừa chạy ra ngoài cửa, nhưng vừa mới xoay người đã bị Lạc Lan gọi lại: “Đợi tí!”
“Sao thế?” Mã Văn Húc quay đầu tò mò hỏi.
Lạc Lan suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Có thể thông báo với Trịnh tướng quân, nhưng đừng lái tàu đến vội!”
Mã Văn Húc sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra lo lắng của Lạc Lan.
Trước đây anh ta đã từng đến hạm đội thủy quân một lần, những chiếc thuyền lầu khắp nơi đều là máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng, đều tùy tiện lái đến, nhất định sẽ khiến cho thổ ty cảnh giác.
Việc đóng cửa kho hàng đã khiến cho bọn họ gặp rất nhiều phiền toái, nếu vì hạm đội mà xảy ra thêm chuyện gì nữa, thì sợ rằng còn rắc rối hơn việc đóng cửa kho lương thực.
“Được.” Mã Văn Húc gật đầu: “Ta đi báo cho Trịnh tướng quân đến họp, xem có thể cất vũ khí lên trên boong trước được không.”
“Sau đó đi thông báo với Triệu đại ca, để anh ta đi đến bến tàu thông báo, sau đó thuê một ít nhân công và xe bò chuẩn bị vận chuyển lương thực.” Lạc Lan bổ sung thêm một câu.
Triệu đại ca chính là người hướng dẫn và người phiên dịch đáng tin cậy.
“Bây giờ thì chuẩn bị luôn sao?” Mã Văn Húc hỏi.
“Chúng ta có thể mang hạt giống đến bên tàu trước, đợi đến khi thời cơ chín muồi, rồi mới mang hạt giống lên trên tàu.” Lạc Lan giải thích.
Hạt thóc và hạt bông của bọn họ được cất giữ ở nhiều kho hàng khác nhau, đều không ở ven biển, cần phải mang những hạt giống này đến bến tàu, đợi đến khi hạm đội đến, chỉ cần chất lên tàu là được, không cần hạm đội phải chờ lâu, tránh phát sinh biến cố.
“Có lý.” Mã Văn Húc gật đầu, đi ra ngoài sắp xếp.
Khi Trịnh Trì Viễn nhận được thông báo từ cận vệ thì trời đã tối, nhưng khi biết Mã Văn Húc lấy được giấy thông hành, Trịnh Trì Viễn vô cùng kích động, lập tức lên bờ, tìm Lạc Lan để thương lượng hành động tiếp theo.
Lạc Lan gọi Lão Uông và Trịnh Văn Viễn đến, cùng với người phiên dịch đáng tin cậy, bàn bạc trong thư phòng cả đêm, cuối cùng cũng quyết định mang lương thực đến bến tàu trước, rồi bảy ngày sau chất lên tàu.
Sở dĩ phải chọn một tuần sau mới chất lên tàu, vì bảy ngày sau nước K sẽ có truyền thống đặc biệt, theo thông lệ, thổ ty phải dẫn theo quan viên vào núi tế bái sơn thần, không thể về trong ngày, phải ở trong núi một đêm, đến xế chiều ngày thứ hai mới được quay về thành.
Cho nên bảy ngày sau là lúc nước K giám sát lỏng lẻo nhất, điều này cũng có thể ngăn cản xảy ra thêm bất kỳ rắc rối nào khác nữa.
“Vậy thì cứ như vậy đi, buổi trưa bảy ngày sau, ta sẽ đưa hạm đội đến bên tàu nhận lương thực!” Trịnh Trì Viễn đặt ly trà xuống rồi nói.
“Trịnh tướng quân đừng quên tháo máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng trên boong tàu xuống.” Mã Văn Húc nhắc nhở.
“Đã biết.” Trịnh Trì Viễn bất đắc dĩ thở dài.
Máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng trên chiến hạm, là trọng tâm của nội dung thảo luận tối hôm qua, cũng là vấn đề tốn nhiều thời gian nhất.
Làm người phụ trách thủy quân, Trịnh Trì Viễn chắc chắn không muốn tháo, nhưng anh ta biết máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng quá bắt mắt, nên ngay khi cuộc họp mới bắt đầu, anh ta đã đề nghị dùng vải che vũ khí, nhưng bị Mã Văn Húc và Lạc Lan phản đối.
Trải qua quá trình cải tiến, nhìn chung cung nỏ hạng nặng và máy bắn đã đã được thu nhỏ, giúp cho việc vận chuyển được dễ dàng hơn.
Tuy nhiên máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng trên boong thuyền lầu đều dựa theo cỡ chiến hạm, bình thường không cần di chuyển, khi Kim Phi thiết kế những vũ khí này, căn bản không xem xét đến tính di động, mà trọng tâm là uy lực và tầm bắn, cho nên máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng trên thuyền lầu đều tương đối lớn, nếu dùng vải che lại thì càng bắt mắt hơn.
Dưới sự phản đối kịch liệt của Lạc Lan và Mã Văn Húc, Trịnh Trì Viễn không thể làm gì khác hơn là đồng ý tạm thời tháo dỡ máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng.
Phải rạng sáng hôm sau cuộc họp mới kết thúc, nhưng Lạc Lan và Mã Văn Húc cũng không nghỉ ngơi, mà tất cả bắt tay vào công việc.
Mã Văn Húc đi đến các kho hàng để làm thủ tục, báo cho chuyến hàng tiếp theo.
Xử lý quan cấp cao dễ nhưng mấy tên đàn em của quan cấp cao thì khó, mặc dù đã mang theo giấy thông hành có chữ ký của thổ ty, nhưng Mã Văn Húc vẫn phải đưa ra rất nhiều bạc, mới đả thông được quan hệ với các kho hàng.
Một bên khác, người phiên dịch đi đến các nơi cho mượn xe kéo, sau đó không nghỉ ngơi lao đến nơi tập trung công nhân để thuê một nhóm công nhân.
Lạc Lan cũng không rảnh rỗi, dẫn trợ thủ đến thương lượng với bến tàu, thấy một bãi đất trống, đến khi hạt giống được giao đến, có thể tạm thời chất đống ở đây.
Còn Trịnh Trì Viễn, sau khi quay về hạm đội, lập tức hạ lệnh tháo bỏ cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá trên thuyền lầu.
Chẳng qua sau khi cân nhắc an toàn, anh ta không tháo hết tất cả vũ khí trên thuyền, mà để lại hai chiếc.
Hai chiếc thuyền lầu này sẽ không theo hạm đội tiến vào bến tàu, nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra, còn có thể phối hợp với nhau.
Những chiếc cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá được tháo ra cũng như hạt thóc được buôn lậu trước đó, đều được đặt trên hai chiếc thuyền lầu.
Sáng sớm ngày thứ hai, Mã Văn Húc và người phiên dịch dẫn một nhóm lớn đi xe kéo và công nhân bắt đầu mở kho vận chuyển lương thực.
Bởi vì trước đó đã thông qua quan hệ, nên toàn bộ quá trình vô cùng thuận lợi, mặc dù gặp phải một ít khó khăn, nhưng nhờ Mã Văn Húc đưa tiền, nên mọi việc đều được giải quyết ổn thỏa.
Đã đến ngày thứ bảy, trời còn chưa sáng mà Lạc Lan đã thức giấc.
Cô ấy đi tới thư phòng, phát hiện Mã Văn Húc, Lão Uông và người phiên dịch còn dậy sớm hơn cả cô ấy.
“Các vị đại ca, thành bại đều phụ thuộc vào ngày hôm nay!”
Chương 1957: Phương án hai
“Mã đại ca, vận chuyển bao nhiêu hạt giống đến bến tàu?"
Lạc Lan nhìn về phía Mã Văn Húc trước tiên.
"Bảy mươi phần trăm," Mã Văn Húc trả lời: "Nhưng Triệu đại ca đã thuê xe kéo và công nhân rồi, chỉ cần thổ ty rời khỏi thành, có thể vận chuyển tất cả các hạt giống đến bến tàu trước buổi trưa hôm nay.”
Nếu Lạc Lan bằng lòng thì có thể thuê thêm một số công nhân, có thể vận chuyển tất cả các loại hạt giống lúa và hạt bông đến bến tàu trong ba ngày, nhưng vì để kéo dài tới khi thổ ty rời đi, cô ấy cố ý giảm tốc độ vận chuyển lương thực, cho đến ngày hôm qua mới vận chuyển được 70% lương thực.
Dựa theo tốc độ này, ít nhất phải mất ba ngày mới có thể vận chuyển được số lương thực còn lại đi, như vậy thì có thể xua tan sự lo lắng của thổ ty ở một mức độ nào đó.
"Rất tốt," Lạc Lan gật đầu, lại nhìn về phía Lão Uông: "Đã sắp xếp người đi đến cửa thành chưa?"
"Đã sắp xếp rồi," Lão Uông trả lời: "Chỉ cần nhóm thổ ty vừa ra khỏi thành, huynh đệ ở cửa thành sẽ lập tức quay về báo cáo!”
"Nếu đã sắp xếp xong mọi việc thì mọi người nhanh đi ăn sáng đi." Lạc Lan dẫn đầu đứng dậy.
Mấy người cũng biết hôm nay sẽ rất bận rộn nhiều việc, một khi thổ ty rời khỏi thành thì có thể bọn họ sẽ không có thời gian để ăn cơm, nên mấy người cùng nhau đến nhà ăn, vừa ăn sáng vừa chờ đợi tin tức.
Còn chưa ăn sáng xong, nhân viên hộ tống canh giữ ở cửa thành đã chạy về đến đây.
"Đội trưởng, Lạc... Thiếu gia, đám thổ ty đã ra khỏi thành rồi!"
Nhân viên hộ tống vốn định gọi là Lạc Lan cô nương, nhưng nhìn thấy Lạc Lan đang mặc quần áo nam thì lập tức sửa miệng.
"Có thấy rõ không?" Lạc Lan hỏi.
"Thấy rõ, mấy người chúng ta tận mắt chứng kiến bọn họ ra khỏi thành mà!" Nhân viên hộ tống đảm bảo.
"Rất tốt," Lạc Lan gật đầu, cầm chiếc đũa chỉ vào chỗ ngồi ở bên cạnh: “Vất vả rồi, ăn cơm đi!”
“Thiếu gia, thổ ty đã ra khỏi thành rồi, sao chúng ta không bắt đầu hành động?” Lão Uông sót ruột hỏi.
“Bọn họ vừa mới đi, đợi một chút," Lạc Lan nói: "Đã đợi lâu như vậy rồi, cũng không thiếu một lúc này."
Mặc dù Lão Uông sốt ruột, nhưng Lạc Lan nói thế rồi thì anh ta đành phải kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi.
Sau khi ăn xong bữa sáng một cách chậm rãi, lại phái người đi xác nhận là nhóm thổ ty đã đi xa rồi, lúc này Lạc Lan mới ra lệnh bắt đầu hành động.
Hoạt động lần này vốn có tầm quan trọng rất lớn, tất cả mọi người đều dốc hết sức để ứng phó, từng chiếc xe kéo lương thực lao đến bến tàu.
Người phụ trách bến tàu đã nhận ra có điều gì đó không ổn, muốn đi báo cáo, nhưng cấp trên của hắn đã ra khỏi thành với thổ ty rồi, căn bản không tìm được người để báo cáo, Mã Văn Húc lại có giấy thông hành do chính thổ ty đích thân ký tên và đóng dấu, người phụ trách của bến tàu cũng không dám ngăn cản.
30% số lương thực còn lại đã được kéo hết đến bến tàu chỉ trong một buổi sáng, Trịnh Trì Viễn cũng dẫn hạm đội đến đúng giờ.
Đây là lần đầu tiên người phụ trách bến tàu nhìn thấy một hạm đội khổng lồ như vậy, mặc dù máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng trên thuyền lầu đã được dỡ xuống rồi, nhưng vẫn rất chấn động như trước.
Cho dù người phụ trách bến tàu là một kẻ ngốc thì lúc này cũng biết là đám người Lạc Lan muốn lợi dụng sơ hở.
Mặc dù không hiểu tại sao đám người Lạc Lan lại phải làm như vậy, nhưng người phụ trách bến tàu biết mình phải ngăn cản.
Nếu ngăn cản sai rồi thì cùng lắm là bị cấp trên mắng hai câu, nhưng nếu để những người Đại Khang này chạy mất, thổ ty trách tội xuống thì đầu của hắn có thể bị chuyển nhà.
Người phụ trách bến tàu vẫn có thể phân biệt được bên nào nặng bên nào nhẹ.
Nhưng đối phương có giấy thông hành do chính thổ ty đích thân ký phát, phải ngăn cản như thế nào?
Người phụ trách bến tàu nhanh chóng nghĩ cách, để trước khi hạm đội vào bến cảng, gỡ bỏ mấy tấm ván gỗ trên cầu dỡ hàng, rồi mới công bố cầu dỡ hàng đã bị tổn hại, cần phải sửa chữa.
Không có cầu dỡ hàng thì không thể đưa hàng hóa lên thuyền được, sau khi Mã Văn Húc biết tin thì lúc ấy đã tức giận đến mức nhảy dựng lên.
Nhưng anh ta cũng biết rằng lúc này tức giận cũng chẳng có ích gì, sau khi ép buộc mình bình tĩnh lại, thì nhanh chóng cầm bạc đi tìm người phụ trách bến tàu.
Nhưng người phụ trách bến tàu đã chuồn mất, chỉ để lại một phụ tá hỏi cái gì cũng không biết.
Mã Văn Húc hiểu rằng đối phương đang cố tình gây khó khăn cho mình, nhưng anh ta lại không biết làm thế nào.
Lạc Lan cũng nhanh chóng nhận được tin tức, chạy đến bến tàu trước, Trịnh Trì Viễn cũng ngồi thuyền nhỏ lên bờ.
"Mã đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?" Lạc Lan sốt ruột hỏi.
"Người của bến tàu nói rằng cầu dỡ hàng đã bị hỏng và cần được sửa chữa!" Mã Văn Húc trả lời.
"Tại sao lúc khác nó không bị hỏng, lại cố tình chờ đến khi chúng ta muốn vận chuyển lương thực mới bị hỏng chứ?" Trịnh Trì Viễn cau mày nói: "Trùng hợp thế ư?"
"Bọn họ đang cố tình gây khó khăn cho chúng ta," Lạc Lan hỏi: "Họ có nói khi thì sửa chữa xong không?"
"Không nói, chỉ bảo chúng ta kiên nhẫn chờ đợi tin tức thôi."
"Biếu quà chưa?"
"Đã tặng rồi, nhưng người phụ trách không có ở đó, nói bị bệnh và đi khám bệnh, chỉ để lại một phụ tá, không dám nhận một đồng nào." Mã Văn Húc tỏ vẻ đau khổ mà trả lời.
Vừa rồi anh ta đã thử hối lộ người chỉ huy thứ hai của bến tàu, nhưng đối phương căn bản không nhận, thậm chí còn không gặp riêng anh ta, hoàn toàn là thái độ giải quyết việc chung.
Mấy ngày nay, Mã Văn Húc vẫn luôn xã giao, cũng coi như đã luyện ra được, lúc này cũng hiểu rằng đối phương căn bản không muốn trao đổi.
"Bọn họ đang tỏ rõ là muốn chúng ta ở lại đây đó." Lạc Lan cau mày thật chặt: "Cái này phiền phức rồi!"
"Có gì phiền phức chứ? Không phải là tấm ván gỗ trên cầu dỡ hàng bị gãy à, chúng ta sửa giúp bọn họ không phải được rồi à?" Lão Uông tức giận nói: "Nếu bọn họ dám ngăn cản, ông đây sẽ ném bọn họ xuống biển!"
"Bọn họ còn ước gì huynh làm như thế đó." Lúc này trong lòng Lạc Lan nóng như lửa đốt, cũng không còn nghĩ đến mặt mũi của Lão Uông nữa, trợn mắt nhìn anh ta mà nói: “Huynh tin hay không thì tùy, chỉ cần chúng ta xảy ra xung đột với bến tàu, chưa đến nửa canh giờ, quân đội của nước K sẽ đánh đến, huynh muốn tuyên chiến với toàn bộ nước K à?"
“Ta..." Lão Uông há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng cũng không nói lời tuyên chiến.
Nơi này được xem như vương thành của nước K, có mười nghìn binh lính nước K đóng quân cách bến tàu hơn mười dặm, cho dù có một số người đi theo thổ ty vào núi, thì trong doanh trại cũng còn ít nhất mấy nghìn người.
Đội viễn chinh chỉ có mấy chục người thôi, cho dù tính cách của Lão Uông có nóng nảy đến đâu đi chăng nữa, nếu không coi trọng binh lính nước K, thì anh ta vẫn hiểu được mấy nghìn binh lính khái niệm gì.
Có thể đóng quân gần vương thành chắc chắn là đội quân tinh nhuệ nhất của nước K, mấy chục đối đầu với mấy nghìn, cho dù trang bị có chênh lệch lớn đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể bù đắp được sự chênh lệch về số lượng này.
Lạc Lan không để ý đến Lão Uông, mà bắt buộc mình phải bình tĩnh lại, cố gắng suy nghĩ biện pháp đối phó.
Một lúc sau, Lạc Lan quay đầu lại, nhìn về phía người phiên dịch: "Triệu đại ca, ngươi thử liên lạc lại với bến tàu một chút xem, xem có thể hòa giải hay không, bỏ bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề!"
“Được," Người phiên dịch gật đầu nói: "Tôi đi thử lại lần nữa!"
Sau khi người phiên dịch rời đi, Lạc Lan lại nhìn về phía những người khác: "Mọi người, nếu đối phương đã tránh mặt chúng ta, khả năng Triệu đại ca có thể thành công có lẽ rất thấp, chỉ sợ chúng ta cần phải tiến hành phương án thứ hai!”
Vì để hành động thuận lợi, mấy người Lạc Lan đã lập ra một số phương án khẩn cấp, trong đó phương án thứ hai là nhằm vào tình huống này.
Nhưng các phương án khẩn cấp đều là những biện pháp nguy hiểm, Lạc Lan không muốn sử dụng chúng trừ khi không thể làm khác được.
Khi Trịnh Trì Viễn và Mã Văn Húc nghe thấy vậy thì sắc mặt của bọn họ đều trở nên nghiêm túc, nhưng ánh mắt của Lão Uông lại sáng lên.
Chương 1958: Ta có cách
Trước khi hành động, Lạc Lan đã từng cân nhắc đến việc bến tàu có thể gây khó khăn cho bọn họ, trong đó có nghĩ đến một khả năng - bến tàu sẽ không cho thuyền lầu tiến vào cảng.
Vì để đối phó với tình huống này, bọn họ đã lên kế hoạch sử dụng thuyền nhỏ để vận chuyển lương thực ra khỏi bến tàu, rồi mới chất hàng ngoài lên thuyền ở bên ngoài bến tàu.
Bây giờ mặc dù thuyền lầu được phép tiến vào cảng, nhưng lại bị cầu dỡ hàng chặn lại, hạt giống cũng không thể trực tiếp vận chuyển lên thuyền được, phương pháp được lập ra trước đó cũng áp dụng cho tình huống hiện tại.
Nếu bến tàu đang cố tình gây khó khăn thì có thể sẽ không cho phép bọn họ làm như thế, để tự bảo vệ mình, đội viễn chinh do Lão Uông dẫn đầu cần phải đoạt được và kiểm soát bến tàu, thủy quân của Trịnh Trì Viễn cần phải phái phi thuyền đến ngăn chặn quân tiếp viện của đối phương, rồi mới để thuyền lầu xông vào cảng, cưỡng ép chất hàng lên thuyền.
Lão Uông đã kìm nén được cơn tức giận của mình được mấy tháng rồi, bây giờ đã có thể đánh nhau, sắp không thể chờ đợi được nữa.
Lạc Lan nhìn thấy Lão Uông như vậy thì vội vàng nhắc nhở: “Mọi người cũng biết tình hình hiện tại của Đại Khang chúng ta, của cải ở nước K rất phong phú, có lẽ sau này còn cần phải đến đây thu mua hạt giống, nếu có thể không trở mặt thì cố gắng đừng trở mặt, hiểu chưa?"
"Hiểu," Mã Văn Húc và Trịnh Trì Viễn đồng thời gật đầu.
Lão Uông thấy hai người bọn họ đã đồng ý rồi thì chỉ có thể tuân mệnh theo.
Sau đó mấy người bắt đầu hành động, Lão Uông dẫn mấy nhân viên hộ tống chạy về mảnh sân nhỏ nơi anh ta ở trước đó, chất nỏ hạng nặng di động giấu trong hầm lên xe ngựa, rồi mới dùng vải cột buồm che lại, đứng ở gần bến tàu.
Xung quanh bến tàu có rất nhiều xe ngựa phủ vải cột buồm, nhưng cũng không có ai để ý đến mấy người Lão Uông.
Trên mặt biển, cần cẩu của thuyền lầu lần lượt hạ những chiếc thuyền nhỏ xuống.
Những chiếc thuyền nhỏ này là thuyền khẩn cấp trên thuyền lầu, không được trang bị máy hơi nước, hình dạng tổng thể có hình hạt, tương tự như một bồn tắm cỡ lớn.
Bên cạnh thuyền nhỏ có để lại các lỗ sẵn, có thể cố định hai hoặc nhiều thuyền khẩn cấp lại với nhau, như vậy không những càng ổn định hơn, mà còn tăng khả năng chịu tải.
Sau khi thuyền khẩn cấp được thả xuống, ba hoặc bốn chiếc thuyền, hoặc năm hoặc sáu chiếc thuyền được cố định lại với nhau, và tiến nhanh về phía bờ biển.
Mực nước của thuyền lầu quá sâu, không thể tới gần bờ, nhưng những chiếc thuyền khẩn cấp này thì có thể.
Sau khi những chiếc thuyền khẩn cấp cập bến, Mã Văn Húc chỉ huy các công nhân khiêng hạt giống lên thuyền khẩn cấp.
Tên phụ tá ở bến tàu không ngờ nhóm người Lạc Lan có thể đưa ra chiêu này, ngăn chặn hay không ngăn chặn cũng không được, lại bị người phiên dịch đuổi theo hỏi không ngừng, suy đi nghĩ lại, cuối cùng hắn quyết định đi xin chỉ thị của người lãnh đạo.
Thật ra người phụ trách bến tàu cũng không bị bệnh, chỉ là lấy thứ gì đó của người khác thì cũng phải nể mặt người ta, trước đó hắn đã lấy được rất nhiều lợi ích từ Mã Văn Húc, bây giờ lại cố tình gây khó khăn, cảm thấy hơi xấu hổ, cố tình trốn đi vì không muốn đối mặt với Mã Văn Húc mà thôi.
Sợ bến tàu có vấn đề, hắn cũng không trốn quá xa, chỉ trốn trên tầng hai của một quán trọ cạnh bến tàu.
Bến tàu xảy ra chuyện, tên phụ tá cắt đuôi người phiên dịch và đến đây tìm hắn, người phụ trách đều có thể nhìn thấy rõ từ trên lầu.
Khi tên phụ tá đi tới cửa phòng, còn chưa kịp gõ cửa thì tỳ nữ của người phụ trách đã mở cửa ra.
"Đại nhân!" Tên phụ tá đã đi đến phía sau người phụ trách, vốn muốn kể lại tình hình ở bến tàu, nhưng khi nhìn theo ánh mắt của người phụ trách nhìn xuống dưới, phát hiện có thể nhìn thấy bến tàu một cách rõ ràng từ cửa sổ thì bỏ qua quá trình này.
Hắn do dự một lúc rồi hỏi: "Đại nhân, bây giờ phải làm sao đây, có cần ngăn cản bọn họ không?”
Thật ra, nhiều người có năng lực thực sự trong đơn vị không phải là người đứng đầu, mà là tên phụ tá.
Bến tàu của nước K chính là như thế.
Người đứng đầu được ngồi lên vị trí này là dựa vào các mối quan hệ, công việc bình thường của hắn chính là duy trì các mối quan hệ, nói thẳng thì là cản trở người bên dưới và đòi hối lộ và mời khách ăn cơm.
Công việc hàng ngày thực sự của bến tàu trên cơ bản đều do tên phụ tá làm.
Câu hỏi vừa rồi của tên phụ tá quá thẳng thắn, được coi là điều cấm kỵ trong giới quan lại, cho nên trước khi hỏi, tên phụ tá hơi do dự.
Sau khi do dự thì vẫn kiên trì hỏi, vì tên phụ tá đã nhận ra được chuyện này không hề đơn giản như vậy, có thể có cạm bẫy đang chờ mình nhảy vào, nên lãnh đạo mới giả vờ bị bệnh để trốn chạy.
Cho dù bình thường chịu trách nhiệm thay lãnh đạo, nhưng đám người Lạc Lan cũng không phải là người buôn bán bình thường, mà đến từ Đại Khang, nói đúng ra đây là ngoại thương, nếu làm không tốt thì có thể dẫn đến sự cố ngoại giao.
Trách nhiệm này quá lớn, tên phụ tá cũng không dám chịu trách nhiệm linh tinh.
Người phụ trách có thể không có năng lực chuyên môn, nhưng chắc chắn là cao thủ trong việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nghe thấy tên phụ tá hỏi câu này, lập tức hiểu được sự lo lắng của hắn, cũng biết mình không thể hoàn toàn không quan tâm được.
Hắn không trả lời câu hỏi của tên phụ tá ngay lập tức, mà chỉ chắp tay sau lưng, lặng lẽ nhìn chằm chằm xuống dưới.
Đúng lúc tên phụ tá chờ đến mức hơi sốt ruột thì người phụ trách nói: “Tạm thời đừng động đến bọn họ, cứ để bọn họ chất lên đi!”
Người xưa vẫn nói, làm chuyện gì đó cũng nên để cho người ta một đường lui, sau này còn gặp lại nhau, dù sao thì hắn cũng đã nhận được rất nhiều lợi ích từ Mã Văn Húc, nếu thực sự làm ầm ĩ thì cũng không tốt cho bất cứ ai, không có chuyện gì là được rồi.
Hắn không muốn giữ hàng hóa của Lạc Lan lại, chỉ không muốn để bọn họ lén trốn đi khi thổ ty đi vắng mà thôi, vừa rồi hắn tính toán cẩn thận một chút, dựa theo tốc độ vận chuyển lương thực của thuyền khẩn cấp, cho dù ban đêm không ngủ thì đến ngày mai cũng không thể chất hết hạt giống lên thuyền được.
Chỉ cần kéo dài được tới khi thổ ty trở về thì mục tiêu của hắn đã đạt được.
Còn thổ tỷ sẽ xử lý mấy người Mã Văn Húc như thế nào thì cũng không liên quan đến hắn.
Nếu thổ ty không quan tâm đến điều này, cùng lắm thì hắn đi nói chuyện nhẹ nhàng với Mã Văn Húc là được, Mã Văn Húc cũng không thể làm gì hắn được.
Nếu người phụ trách đã ra quyết định, trong lòng tên phụ tá cũng tự tin hơn, hơi khom người trả lời một tiếng, rồi mới rút lui.
Dù sao người phụ trách đã làm việc ở bến tàu lâu như vậy, tính toán vẫn tương đối chính xác.
Chắc chắn không được phép sử dụng máy hơi nước ở bến tàu, sau khi các công nhân khiêng bao lương thực lên thuyền khẩn cấp thì các thủy thủ chỉ có thể dùng gậy trúc để chèo thuyền khẩn cấp đến gần thuyền lầu.
Thuyền khẩn cấp được chất đầy hạt giống rất nặng và chống đi thật sự rất chậm.
Vất vả lắm mới chống được đến bên cạnh thuyền lầu, boong tàu của thuyền lầu lại quá cao, chỉ có thể dùng cần cẩu hạ túi lưới xuống, chất hạt giống vào trong túi lưới, rồi mới kéo lên trên thuyền lầu.
"Thiếu gia, như này cũng chậm quá rồi đúng không?"
Mã Văn Húc đứng trên bờ biển gấp đến mức không chịu được: "Với tốc độ này, cho dù chúng ta có làm thêm giờ vào ban đêm thì cũng không thể chất hết hạt giống lên thuyền trước buổi chiều ngày mai được!"
"Chuyện tới bây giờ, chỉ có thể đưa được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu!"
Lạc Lan nói: "Nhanh chất hạt bông lên trước đã!"
Đến nước K lâu như vậy, Lạc Lan cũng hiểu rõ về sức mạnh trên biển của nước K, đừng nói là thuyền lầu có máy hơi nước và máy bắn đá, cho dù không có, nước K cũng không thể ngăn cản được hạm đội thủy quân.
Nói về chủng loại thì, hạt bông còn quan trọng hơn, chất hạt bông lên thuyền trước, đề phòng nếu sau này có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì cũng có thể giữ được hạt bông.
Còn hạt lúa thì cố gắng chất càng nhiều càng tốt trước, đợi đến khi thật sự không còn cách nào khác, cùng lắm thì vứt hết những hạt lúa chưa chất lên đi.
"Thiếu gia, ta có một cách, có lẽ có thể đẩy nhanh tốc độ chất lên thuyền."
Phụ tá phía sau lưng Lạc Lan nhỏ giọng nói.
Chương 1959: Thổ ty trở về
Có biện pháp gì?" Lạc Lan nhìn về phía phụ tá và nói: "Nói đi!"
"Vừa rồi ta chỉ xem qua một chút, phát hiện sở dĩ tốc độ chất hàng lên chậm, chủ yếu là để chống thuyền cứu nạn qua một đoạn này."
Phụ tá nói xong thì chỉ ra mặt biển.
"Đúng vậy." Lạc Lan gật đầu: "Ngươi có cách giải quyết vấn đề này không?"
"Ta thấy không phải các thủy quân đều được trang bị cần cẩu à, nếu dây thừng đủ dài thì có phải có thể sử dụng máy móc hạng nặng để kéo thuyền cứu nạn qua đó không?" Phụ tá hỏi.
Lạc Lan vừa nghe vậy thì ánh mắt không nhịn được sáng lên: "Đúng vậy, sao ta không nghĩ ra nhỉ?"
Sau khi thuyền cứu nạn chất đầy hạt giống sẽ trở nên rất nặng, cho dù có dùng gậy trúc hay mái chèo đều giữ rất khó khăn.
Vất vả lắm mới làm cho tốc độ của thuyền cứu nạn tăng lên, khi đến bên cạnh thuyền lầu lại phải giảm tốc độ thật nhanh, nếu không sẽ theo quán tính cực lớn va vào thuyền lầu, khiến cho tốc độ chất hàng lên thuyền càng chậm hơn.
Dùng gậy trúc chống thuyền thì thuyền cứu nạn quá nặng, nhưng nếu dùng máy để kéo thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Thế là Lạc Lan lập tức bố trí người gọi Trịnh Trì Viễn, nói với Trịnh Trì Viễn về đề nghị của phụ tá.
Trịnh Trì Viễn nghe xong cũng cảm thấy rất có lý, lập tức sắp xếp một chiếc thuyền thuyền lầu để tiến hành thử nghiệm, kết quả là thành công trong một lần thử.
Cần cẩu hạ dây thừng xuống, dễ dàng cố định mấy chiếc thuyền cứu nạn đã chất đầy hàng vào với nhau và kéo đến mạn thuyền.
Tốc độ chất hàng lên thuyền được tăng lên trên diện rộng, khi đêm đến, toàn bộ hạt bông đã được chất lên thuyền, nhưng vào ban đêm, do tầm nhìn bị hạn chế, công nhân cũng mệt mỏi nên tốc độ chất hàng lên thuyền lại bị chậm lại.
Công nhân thì còn có thể bỏ thêm tiền thuê thêm người đến thay thế, nhưng thuyền lầu là chiến hạm của thủy quân, trong cabin còn có máy hơi nước đó, không thể để công nhân của nước K lên tàu một cách tùy tiện được, chỉ có thể để binh lính của thủy quân đi tới đi lui trong ca-bin để khuân vác hạt giống.
Binh lính thủy quân bận rộn suốt một ngày, rất nhiều người đều kiệt sức rồi, tốc độ chất hàng lên thuyền càng ngày càng chậm, đến sau nửa đêm, Lạc Lan đành phải tạm dừng việc chất hàng lên thuyền, để cho các binh lính thủy quân nghỉ ngơi mấy giờ.
Theo tin tức mà Mã Văn Húc nghe ngóng được, thổ ty đi lên ngọn núi để tế bái, bình thường thì phải đến chập tối ngày hôm sau mới có thể về tới, nhưng năm nay không biết vì sao, còn chưa đến giữa trưa, thổ ty đã mang theo đội quân lớn trở về một cách gấp gáp.
Hơn nữa sau khi trở về cũng không trở về phủ đệ, mà là đi thẳng đến một ngọn núi nhỏ ở gần bến tàu.
"Thiếu gia, những năm qua, thổ ty đều trở về vào lúc chập tối, nhưng năm nay lại về sớm, không phải là vì chúng ta đấy chứ?"
Mã Văn Húc nhìn ngọn núi ở phía đối diện với vẻ mặt lo lắng.
Thổ ty của nước K rất phô trương, trên sườn núi của ngọn núi nhỏ ở phía đối diện, khắp nơi đều đều là cờ và binh lính mặc áo giáp mây, trông rất ngột ngạt.
Sắc mặt của Lạc Lan cũng rất khó coi: “Xem ra chúng ta đã bị người theo dõi từ lâu rồi!”
Mặc dù nước K chỉ là một quốc gia nhỏ, nhưng chỉ cần là một quốc gia thì chắc chắn sẽ có bộ phận tình báo của riêng mình.
Bây giờ Lạc Lan có thể chắc chắn rằng thổ ty đã nhận được tình báo, biết rõ tình hình ở bến tàu, cho nên mới về sớm.
"Còn hơn 30% hạt lúa chưa chất lên đó, nếu biết trước, tối hôm qua không nghỉ ngơi thì tốt rồi..."
“Mài dao không uổng công đốn củi, nếu tối hôm qua không nghỉ ngơi thì cũng không chất lên được bao nhiêu, còn có thể khiến cho công việc của sáng nay bị trì hoãn!”
Lạc Lan lắc đầu và nói: “Hơn nữa nếu bị đối phương theo dõi, đối phương tính ra được rằng chúng ta có thể chất hàng lên xong vào buổi trưa thì có lẽ đêm qua thổ ty đã đi gấp suốt đêm để trở về!"
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Mã Văn Húc sốt ruột hỏi.
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cứ xem đối phương nói gì trước đã." Lạc Lan nheo mắt nhìn về phía sườn núi ở phía đối diện: "Bảo công nhân tiếp tục làm việc, chúng ta hãy đợi xem!"
"Đợi cái gì?" Mã Văn Húc hỏi với vẻ buồn bực.
"Chờ đối phương gọi chúng ta!" Lạc Lan đáp.
Lạc Lan đoán không sai, sở dĩ thổ ty của nước K về sớm chính là vì bộ phận tình báo của nước K phát hiện có chuyện khác thường ở bến tàu, phái người đi thông báo cho thổ ty.
Thông thường, thổ ty sẽ phải ở lại trong núi thêm một buổi sáng nữa, đến giữa trưa mới bắt đầu lên đường trở về, nhưng khi biết rằng nhóm người Lạc Lan đột nhiên tăng tốc độ chất hàng thì thổ ty lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, cho nên sáng sớm sau khi thức dậy đã bắt đầu chạy về.
Thật ra đây không phải lần đầu tiên thổ ty phái bộ phận tình báo đi điều tra đám người Lạc Lan, mà là vào lúc mới vừa bắt đầu buổi đấu giá đã phái người theo dõi đội viễn chinh.
Sau đó, sau khi điều tra, phát hiện ra rằng đám người Lạc Lan chỉ mua một số hạt bông và hạt lúa, cũng không phải những vật tư nhạy cảm khác, nên thổ ty cũng không để ý lắm.
Mặc dù đã cắt đứt quan hệ ngoại giao với Đại Khang được vài năm rồi, nhưng hàng năm thỉnh thoảng vẫn có người buôn bán và người tị nạn chạy trốn đến nước K, với tư cách là hoàng đế của đất nước K, cũng biết về tình hình ở Đại Khang, biết rằng mấy năm gần đây, Đại Khang rất thiếu lương thực.
Lúc lương thực khan hiếm, giá lương thực đương nhiên tăng cao, đám Lạc Lan đến nước K mua lương thực cũng là chuyện bình thường.
Khí hậu của nước K ẩm ướt, thích hợp cho cây lương thực phát triển, hơn nữa mấy năm nay ở nước K chưa từng xảy ra chiến tranh, lương thực dự trữ rất đầy đủ, mua một phần cho người buôn bán của Đại Khang cũng không sao.
Trên đường về, thổ ty vẫn còn đang suy nghĩ, có thể đám Lạc Lan chỉ bị dọa sợ vì trước đó lương thực của họ đã bị giữ lại, cho nên muốn nhân lúc mình không ở đó mà trốn thoát.
Nếu sau khi trở về, xác nhận đối phương không có vấn đề gì lớn, cười nhạo đối phương mấy câu là lòng dạ tiểu nhân, rồi không tính toán nữa.
Dù sao đồ sắt và đồ sứ của Đại Khang vẫn rất nổi tiếng, thổ ty cũng muốn duy trì hoạt động buôn bán với Trung Nguyên, dùng lượng lương thực dư thừa của nước K để trao đổi những thứ này với những người buôn bán của Đại Khang.
Nhưng sau khi thổ ty nhìn thấy thuyền lầu đậu ở bến cảng thì hắn hối hận rồi.
Nước K quá nhỏ, nền công nghiệp càng lạc hậu hơn Đại Khang, căn bản không thể tạo ra thuyền lớn được, ngay từ cái nhìn đầu tiên, thổ ty đã bị thuyền lầu hấp dẫn, không nhịn mà được nổi lòng tham.
Hắn vốn tưởng rằng sau khi hắn đến đây, những người buôn bán của Đại Khang sẽ lập tức đến đây để chào hỏi, nhưng đối phương lại giống như không nhìn thấy hắn, căn bản không có ý định tới đây, ngay cả công nhân chất hàng lên thuyền cũng không dừng lại.
Điều này khiến cho thổ ty càng nổi lòng tham, còn hơi tức giận, cảm thấy người buôn bán của Đại Khang không có quan niệm trên dưới, vô thức muốn phái người gọi Mã Văn Húc lên để mắng một chút.
Nhưng phái người đi gọi Mã Văn Húc, không phải là hắn chủ động rồi à? Điều này cũng quá hạ thấp giá trị con người của hắn rồi!
Thế là thổ ty phái người gọi quan viên dưới trướng đến và tổ chức một cuộc họp nhỏ.
Một lúc sau, mấy quan viên rời đi, một vị tướng quân mặc áo giáp dẫn binh lính đi thẳng đến bến tàu.
Sau khi đến bến tàu, vị tướng quân này đi đến bãi đất trống và quát to: "Ai là chỉ huy?"
Lạc Lan không hiểu ngôn ngữ của nước K, cứ đứng im, Mã Văn Húc vội vàng chạy tới: "Vị quân gia này, ta là Mã Văn Húc, người phụ trách của đội buôn, chuyện gì vậy?"
"Ngươi là Mã Văn Húc à?"
Tướng quân liếc mắt nhìn Mã Văn Húc một cái: "Đừng chất lên nữa, dừng lại đi!"
"Quân gia, sao lại thế!" Mã Văn Húc nhanh chóng lấy giấy thông hành ra và giơ lên trước mặt tướng quân: "Chúng ta có giấy thông hành do chính thổ ty đại nhân đích thân ký tên và đóng dấu..."
Nhưng vị tướng quân này hoàn toàn không thèm nhìn giấy thông hành, vẻ mặt sốt ruột phất tay ra sau lưng.
Binh lính đi theo hắn lập tức tản ra, xua đuổi công nhân một cách thô bạo.
Mặc dù những người công nhân đều thèm muốn mức lương cao mà Mã Văn Húc đưa ra, nhưng họ càng sợ quân lính hơn.
Dưới sự xua đuổi của binh lính, những công nhân lập tức giải tán mà không dám đòi tiền công.
Chương 1960: Lòng tham vô đáy
Bến tàu vốn nhộn nhịp trước đây bỗng trở nên vắng vẻ hơn vì sự xuất hiện của những tên lính này.
Chiếc xuồng cứu sinh mới đầy một nửa lắc lư trên biển, bãi biển ngổn ngang những túi lương thực do công nhân ném xuống.
Thổ ty đứng ở sườn đồi đối diện đang quan sát, Mã Văn Húc cũng không thể hối lộ tướng quân. Thấy đống ngũ cốc bên cạnh có thể che khuất tầm nhìn của đối phương, anh ta liền chỉ vào đống ngũ cốc nói: “Quan gia, ngài có thể tiến lên một bước để chúng ta nói chuyện được không?”
Anh ta không muốn hối lộ tướng quân để anh ta đi, chỉ muốn biết đối phương tại sao lại gây khó dễ cho họ.
Nhưng tướng quân này hoàn toàn phớt lờ anh ta.
Lạc Lan lúc này đã hiểu chuyện gì xảy ra, bước tới hỏi: "Mã đại ca, bọn họ nói sao? Tại sao lại ngăn cản chúng ta?"
"Ta không biết, bọn họ chẳng nói gì cả", Mã Văn Húc nghiến răng nghiến lợi nói: "Đám người nước K này thật vô đạo đức, hết lần này đến lần khác ngăn cản chúng ta mua lương thực bằng vàng và ngân lượng!"
“Bây giờ nói điều này cũng vô nghĩa”, Lạc Lan nói: “Triệu huynh không có ở đây, huynh là người duy nhất hiểu được tiếng nước K. Huynh hãy đi hỏi xem, lần này họ đang muốn gây rắc rối gì?”
"Vừa rồi ta muốn hỏi, nhưng hắn ta không chịu ra chỗ khác nói chuyện với ta".
"Vậy hỏi trực tiếp đi!" Lạc Lan nói.
Trước đây họ phải thận trọng vì hạt giống đều ở trong kho, dùng vũ lực cướp về gần như không thể. Nhưng bây giờ toàn bộ hạt bông đã được đưa lên tàu và 70% hạt giống lúa đã được gửi đi, cộng thêm phần trước đó đã được lén vận chuyển lên thuyền. Như vậy, có thể nói sứ mệnh của chuyến đi đến nước K lần này đã viên mãn, điều đó cũng khiến họ tự tin hơn.
Vì vậy, mục tiêu hàng đầu của Lạc Lan bây giờ là giữ được thuyền lầu, còn những hạt giống lúa trên bờ nếu thực sự không thể mang đi thì cô ấy cũng có thể bỏ lại.
Tuy nhiên, những hạt giống lúa này khó khăn lắm mới có được, nếu có thể lấy đi thì Lạc Lan vẫn muốn mang theo.
Ít nhất cứ thử xem.
Mã Văn Húc gần đây thường xuyên mời đám người này ăn uống và hình thành thói quen hỏi han thông tin một cách riêng tư, cho nên suy nghĩ của anh ta nhất thời chưa thể thay đổi.
Lúc Lạc Lan yêu cầu anh ta trực tiếp hỏi, Mã Văn Húc sửng sốt một chút, sau đó mới ý thức được: "Được, ta thử đi hỏi xem!"
Giờ vẫn chưa đến lúc trở mặt, Mã Văn Húc vẫn giữ thái độ vô cùng hoà hảo, bước đến trước mặt tướng quân, hơi cúi đầu hỏi: "Vị quan gia này, bọn ta đã hoàn tất mọi thủ tục và đã nộp đủ thuế phí, xin hỏi tại sao các vị vẫn không cho phép bọn ta chất hàng lên thuyền?"
"Năm ngoái, cướp biển đã tấn công làng của bọn ta. Theo chỉ điểm của người dân, chính những con thuyền này đã làm điều đó!"
Tướng quân chỉ vào chiếc thuyền lầu trên biển.
"Không thể nào!" Mã Văn Húc buột miệng nói: "Bọn họ không thể là hải tặc. Năm ngoái bọn họ không hề đặt chân đến nước K!"
Đúng là chuyện đùa, Trịnh Trì Viễn căm ghét hải tặc đến mức nào, sao anh ta có thể trở thành hải tặc được?
Thậm chí khi tất cả mọi người trên thế giới trở thành hải tặc, Trịnh Trì Viễn cũng không thể trở thành hải tặc!
"Bọn họ có phải hải tặc hay không không phụ thuộc vào lời ngươi nói!"
Tướng quân lạnh lùng liếc nhìn Mã Văn Húc: "Ngươi chỉ cần hợp tác điều tra với bọn ta!"
Khi Mã Văn Húc nghe thấy điều này, anh ta vừa ngạc nhiên vừa tức giận!
Đối phương đã nói rõ ràng như vậy, rõ ràng là muốn chiếm chiếc thuyền lầu của thuỷ quân!
Gần đây, để mọi chuyện đầu xuôi đuôi lọt, Mã Văn Húc thường xuyên mời những người này đi ăn, thái độ rất khiêm tốn, giống như một thương nhân thực thụ.
Nhưng anh ta dù sao cũng không phải thương nhân thực thụ, chỉ là vì đại cục nên mới chấp nhận xuống nước. Cái này gọi là biết co biết duỗi, nhưng bản chất của Mã Văn Húc vẫn là một nhân viên hộ tống.
Hành động của đối phương đã chạm đến giới hạn của anh ta!
Mã Văn Húc đứng thẳng lưng, lạnh lùng liếc nhìn tướng quân nước K rồi xoay người rời đi.
Biến cố này quá lớn nên anh ta phải lập tức thông báo cho Lạc Lan.
Tướng quân cũng nhìn thấy ánh mắt của Mã Văn Húc, nhưng ông ta không quan tâm chút nào. Đám người này chỉ là một đoàn thương nhân khá giả, nếu muốn ông ta có thể bóp chết họ bất cứ lúc nào!
"Không hay rồi!"
Mã Văn Húc chạy đến chỗ Lạc Lan và kể cho cô ấy nghe tin tức vừa biết được.
"Những tên khốn tham lam này!"
Lạc Lan ngày thường luôn dịu dàng, vậy mà giờ cũng tức giận đến mức chửi thề sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện.
Cô ấy đã nghĩ ra rất nhiều nguyên nhân khiến đối phương làm khó đoàn của mình, nhưng cô ấy không ngờ rằng đối phương lại muốn chiếm lấy chiếc thuyền lầu này!
Lạc Lan biết rằng một vấn đề như thế này khó có thể được giải quyết một cách hoà bình.
Nghĩ đến đây, Lạc Lan nhanh chóng quyết định: "Mã đại ca, trước tiên huynh hãy đi ổn định tình hình của đối phương, sau đó bố trí người đến thông báo cho lão Uông, chuẩn bị xung đột!"
"Được!" Mã Văn Húc cũng nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc và nhanh chóng đi tiến hành.
Lạc Lan quay người và đi về phía bờ biển.
Trịnh Trì Viễn trên tàu cũng nhìn thấy điều gì đó bất thường ở bến tàu, khi Lạc Lan đến bãi biển, anh ta cũng tình cờ ngồi trên xuồng cứu sinh và vào bờ.
"Lạc Lan, có chuyện gì vậy?" Trịnh Trì Viễn hỏi.
"Trịnh tướng quân, có chuyện rắc rối xảy ra rồi..."
Lạc Lan nói với Trịnh Trì Viễn tin tức mà Mã Văn Húc đã hỏi được.
"Những tên khốn kiếp này lại nói chúng ta là hải tặc, muốn cướp trắng thuyền lầu của chúng ta. Bọn chúng ăn tham như vậy không sợ vỡ bụng sao!"
Lực lượng thuỷ quân của Đông Hải do Trịnh Trì Viễn một tay xây dựng, cũng là nền tảng cho tương lai của anh ta. Anh ta đã phải viết vô số đơn xin Kim Phi để có được những thuyền lầu này, vậy mà đám thổ ty nước K này lại muốn chiếm mất.
Trịnh Trì Viễn tức giận đến mức lớn tiếng chửi rủa: "Lạc Lan cô nương, đến nước này rồi cô còn chờ gì nữa! Cho chúng một bài học đi!"
"Trịnh tướng quân, đừng nóng vội!" Lạc Lan nói: "Nếu thực sự đánh nhau thì hai bên sẽ trở mặt hoàn toàn, sự tình còn chưa đến mức đó!"
"Bọn chúng đã muốn chiếm đoạt thuyền chiến của ta, ta còn ngại trở mặt với chúng sao?"
Trịnh Trì Viễn nói: "Lạc Lan cô nương, chỉ cần cô ra lệnh, ta sẽ diệt toàn bộ đám thổ ty này cho cô!"
"Ta biết các huynh đệ thuỷ quân đều rất dũng cảm, không sợ đám lính nước K này. Nhưng hiện giờ tiên sinh đã có rất nhiều kẻ thù rồi, chúng ta không kết thêm thù vẫn là tốt nhất!"
Lạc Lan nói: “Hơn nữa, cho dù thật sự phải chiến đấu, càng chuẩn bị kỹ càng thì thương vong càng nhỏ phải không?”
Trịnh Trì Viễn im lặng khi nghe điều này.
Đúng, Kim Phi đã có đủ kẻ thù rồi, trừ khi đó là trường hợp vạn bất đắc dĩ, nếu không thì không nên tạo thêm kẻ thù mới.
Nghĩ đến đây, Trịnh Trì Viễn khẽ gật đầu: "Được, ta về thuyền chuẩn bị!"
"Tốt!"
Lạc Lan tiễn Trịnh Trì Viễn lên xuồng cứu sinh, lão Uông hưng phấn đi tới thông báo: "Các huynh đệ đã chuẩn bị sẵn sàng!"
“Nếu thực sự phải ra tay, mọi người nhất định phải nhanh chóng khống chế bến tàu", Lạc Lan nhìn về phía lão Uông: “Việc này chắc chắn làm được chứ?”
"Yên tâm, bọn ta đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" lão Uông tự tin nói.
Dù sao bọn họ cũng đang ở trên địa bàn của mình, cách đó không xa là doanh trại của quân mình, cho nên thủ lĩnh và tướng quân nước K rất tự tin và chỉ mang theo không đến ba mươi người, trong khi đội viễn chinh lại có nhiều người hơn và còn bí mật tấn công. Cho nên, lão Uông tự tin rằng họ có thể chiếm bến tàu ngay lập tức!
Lạc Lan gật đầu, vừa định nói chuyện, bên cạnh đột nhiên truyền đến mấy tiếng cãi vã.
Quay lại thì thấy Mã Văn Húc đang cãi nhau với tướng quân nước K.