• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (1 Viewer)

  • Chương 1946-1950

Chương 1946: Bổ sung

Kim Phi hiểu rất rõ, ở ngoài thế giới tự nhiên, loài người chỉ là sinh vật rất nhỏ bé.

Đại Khang và Đông Man đi đến tình cảnh như hôm nay, nguyên nhân rất lớn là do biến đổi khí hậu.

Đứng ở phương diện trái đất mà nói, sự biến hóa này rất nhỏ, chỉ là nhiệt độ trung bình thay đổi tăng lên mấy độ hoặc thậm chí giảm xuống âm độ mà thôi, nhưng đối với dân du mục và người dân làm ruộng mà nói, sự biết đổi này có thể được đánh giá là gây chết người.

Cho nên Kim Phi vẫn luôn rất kính sợ tự nhiên.

Khi thảo nguyên bắt đầu có tuyết rơi, trong phạm vi nghìn dặm đều sẽ rơi vào băng tuyết mịt mù, người được phái đi theo dõi kẻ địch, phần trăm cao sẽ bán mạng trên thảo nguyên.

Lưu Thiết từ trước đến nay luôn nghe theo Kim Phi sắp xếp, nếu Kim Phi đã không cho theo dõi, cuối cùng anh ta chỉ chào Kim Phi theo kiểu quân đội: “Vậy ta sẽ truyền lệnh cho phi thuyền theo dõi một đoạn, những huynh đệ khác thì rút lui về trước!”

“Sau khi rút lui, bình thường cũng phải chú ý tuần tra, cẩn thận người Đông Man chó cùng dứt dậu.” Kim Phi nhắc nhở anh ta.

Mấy năm trước cuộc sống của người Đông Man cũng không tốt lắm, nên mới thường xuyên xâm lược phía Nam, sau đó lại nhận lấy hai lần thất bại, thế là cuộc sống của người Đông Man đã khó lại càng khó khăn hơn.

Mặc dù xác suất bọn họ dám tấn công thành Du Quan rất thấp, nhưng cũng không hẳn là không có khả năng, vẫn là nên đề phòng thêm thì hơn.

Lại qua mấy ngày, chiếc thuyền lầu chở nhóm dân du mục đầu tiên đã cập bến.

Đã có một lần kinh nghiệm, công chúa Lộ Khiết sắp xếp cho dân du mục ngày càng thuận tay hơn, chưa tới ba ngày đã sắp xếp xong nhóm dân du mục thứ hai.

Bởi vì lượng lông cừu dự trữ có hạn, nên công chúa Lộ Khiết không để cho đàn ông đến làm việc ở xưởng dệt, mà điều bọn họ tới xưởng nung gạch hỗ trợ, nhân lúc mặt đất chưa đóng băng, cố gắng nung được nhiều gạch hơn.

Trường học của khu xưởng cũng đã bắt đầu tiếp nhận con em dân du mục vào học, những con em dân du mục nằm trong độ tuổi từ 6 – 12 tuổi đều được miễn học phí.

Giáo dục là cách tốt nhất để xóa bỏ rào cản sắc tộc, Kim Phi vốn còn lo lắng dân du mục sẽ không cho con em mình học ở các trường học của Đại Khang, nhưng dưới sự động viên của công chúa Lộ Khiết, việc thuê thợ được tiến hành vô cùng thuận lợi, hầu như tất cả dân du mục có điều kiện kèm theo đều đưa con em đến đây học.

Ngày thứ bảy khi nhóm dân du mục thứ hai đến, hai tốp nhỏ của đoàn ca múa đã tới thành Du Quan.

Trước đây mỗi tháng đoàn ca múa đều sẽ tới đây một lần, bình thường đều là tốp ca múa thường trú ở Đông Hải hay tới đây, biểu diễn cổ vũ cho các nhân viên hộ tống đang trấn giữ ở thành Du Quan.

Đoàn ca múa nhạc lần này đến từ trụ sở chính ở Kim Xuyên, hơn nữa còn do Thanh Diên đích thân dẫn đội, ngoại trừ cổ vũ các nhân viên hộ tống, thì nhiệm vụ quan trọng nhất chính là biểu diễn cho dân du mục xem.

Vở kịch mà bọn họ diễn đương nhiên cũng không phải vở kịch thông thường, mà là vở kịch do Trần Văn Viễn sáng tạo riêng cho dân du mục dựa trên yêu cầu của Kim Phi.

Dân du mục ngày thường vốn chỉ chăn thả trên thảo nguyên rộng lớn, nào được xem kịch bao giờ, lúc mới đầu bọn họ chỉ mang theo tâm trạng tò mò đến xem trò vui mà thôi, nhưng vừa nhìn thấy đoàn ca múa biểu diễn đã bị hấp dẫn ngay.

Ngày thứ nhất đoàn ca múa biểu diễn, dưới khán đài vẫn chưa kín người, nhưng đến ngày thứ hai, người đã phủ kín đến tận hành lang bên ngoài phân xưởng rồi.

Hiệu quả của biểu diễn vượt xa tính toán của Kim Phi, giúp Kim Phi yên tâm nhiều hơn.

Ngày thứ ba khi đoàn ca múa tới, Kim Phi ăn cơm xong đi ra khỏi phòng ăn, thấy trời mưa nhỏ, không lâu sau đó liền có tuyết rơi.

Lúc mới bắt đầu bông tuyết rất nhỏ, nhưng mà càng rơi càng lớn hơn, đến lúc chập tối, tuyết đọng lại có thể che kín cả một bàn chân rồi, hơn nữa có vẻ như không có ý định ngừng rơi.

Kim Phi đã nghe công chúa Lộ Khiết nhắc rất nhiều lần, nói bão tuyết trên thảo nguyên rất đáng sợ, coi như lần này y đã được lĩnh giáo.

Buổi sáng ngày thứ hai khi thức dậy, tuyết trong sân sâu đến mức ngập hơn nửa người, tuyết tụ lại ở một vài góc tường cao qua cả mái hiên.

Kim Phi leo lên thành nhìn về hướng Bắc, đập vào mắt y là một mảnh mờ mịt.

Cũng may trạm gác trực ban trên tường thành đã được xây dựng xong, nhân viên hộ tống không cần phải đứng canh gác trong gió tuyết nữa.

Vừa hay người trực ban hôm nay là một nhân viên hộ tống Kim Phi có quen, người kia tên Phùng Thế Bảo, thấy Kim Phi đứng trên tường thành nhìn xuống, anh ta vội mở cửa trạm gác ra gọi: “Tiên sinh, vào đây tránh tuyết đi!”

Lúc này tuyết vẫn còn rơi, Kim Phi cũng không khách sáo làm gì, y dẫn Thiết Chùy đi vào trạm gác.

Diện tích của trạm gác này không lớn hơn bao nhiêu so với một chiếc giường đôi, ở giữa có đặt một cái lò sưởi nhỏ, khói bay lên theo nóc nhà rồi thông ra ngoài.

Quả thực là trạm gác quá nhỏ, một nhân viên hộ tống đứng gác thì không thành vấn đề, nhưng Kim Phi và Thiết Chùy vừa đi vào, nơi này bèn trở nên chật chội đến lạ thường.

“Xin lỗi tiên sinh, nơi này hơi nhỏ, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.”

Phùng Thế Bảo xoa xoa tay nói: “Ta cũng không biết là tiên sinh ngài tới, nếu không ta đã mang mấy cái ghế tới rồi.”

“Không sao, ta chỉ đến đây quan sát một lúc thôi.”

Kim Phi nhìn xung quanh, gật đầu hài lòng: “Vẫn được, không quá lạnh.”

Nhiệt độ trong trạm gác mặc dù không ấm bằng phòng có lò sưởi, nhưng cũng tầm khoảng mười mấy độ, so với đứng phơi mình ngoài gió rét thì bên trong ấm hơn nhiều.”

“Ta nghe Thiết…ta nghe Lưu tướng quân nói, trạm gác là do tiên sinh xây dựng, đây đều là nhờ phúc của tiên sinh!” Phùng Thế Bảo chào Kim Phi theo kiểu quân đội: “Vẫn là tiên sinh biết thương người!”

Phùng Thế Bảo làm nhân viên hộ tống khá lâu rồi, lúc anh ta mới tới làng Tây Hà, Lưu Thiết vẫn còn là tiểu đội trưởng, tuổi tác của anh ta còn lớn hơn Lưu Thiết, nên vẫn thường gọi Lưu Thiết là Thiết Tử.

Bây giờ Lưu Thiết trở thành tướng quân rồi, thi thoảng anh ta hay quên không đổi cách gọi, ban nãy suýt nữa anh ta gọi nhầm, nên phải bổ sung lại thêm một chút ở phía sau.

Thật ra trong tiêu cục có khá nhiều nhân viên hộ tống như vậy, Kim Phi cũng không thấy phản cảm, bình thường có một số nhân viên hộ tống và nữ công nhân gọi y là Phi ca, Kim Phi cũng cười tươi đáp lại, còn cảm thấy rất gần gũi.

Thôi thì mèo khen mèo dài đuôi, Lưu Thiết hay tạo hạo cảm giúp y trước mặt nhân viên hộ tống, Kim Phi cũng không thể không nói đỡ anh ta được.

Y cười vỗ vai Phùng Thế Bảo: “Thiết Tử ca không phải là không biết thương người, mà là triều đình của chúng ta lúc trước khó khăn quá, bây giờ kỹ thuật của xưởng thủy tinh đã được đổi mới rồi, sản lượng cũng được mở rộng, anh ta biết nên ngay lập tức đến tìm ta xin thủy tinh đấy!”

Thiết Chùy đã từng cùng một đội với Phùng Thế Bảo, hai người còn từng đến thanh lâu dạo chơi nhiều lần, quan hệ cực kỳ thân thiết, cũng rất hiểu người này.

Nói dễ nghe thì, tính cách của Phùng Thế Bảo thẳng quá, nói khó nghe thì là hơi thiếu thông minh, nếu không bây giờ đã không còn là phó đội trưởng nữa rồi.

Thiết Chùy hơi lo lắng tên ngốc này lắm lời lại nói linh tinh, lén đá anh ta một cái, muốn nhắc nhở anh ta bớt mấy câu đi.

Kết quả giây tiếp theo Phùng Thế Bảo bèn nghiêng đầu hỏi: “Tên nhóc Thiết Chùy này ngươi đá ta làm gì?”

Thiết Chùy nghe rồi, suýt nữa hộc máu, hận không thể bóp chết cái tên ngốc này.

Ngay khi Thiết Chùy suy nghĩ xem nên đáp lời kiểu gì, đã có một gã cận vệ phi vào, đứng ngoài cửa trạm gác hô: “Tiên sinh, Lạc Lan cô nương phái người đến, Lưu tướng quân sai ta đi mời ngài nhanh chóng đến đó một chuyến!”

“Lạc Lan phái người về ư?” Kim Phi giật mình, mở cửa thủy tinh ra, bước nhanh lên cầu thang.

“Tên ngốc ngươi chờ đó cho ta!” Thiết Chùy chỉ Phùng Thế Bảo nói, sau đó vội đuổi theo Kim Phi.
Chương 1947: Thổ ty

Vấn đề mà Kim Phi quan tâm nhất chính là vấn đề ấm no của người dân, vì điều này, y tập trung phát triển mạnh về dụng cụ làm nông, dạy người dân cách ủ phân, hơn nữa còn dựa vào ký ức đời trước để tích cực tìm kiếm hạt giống tốt.

Năm trước phái đội viễn chinh đi nước K mang về một ít mầm lúa của nước L, sau khi Ngụy Vô Nhai trồng thử trong ruộng để thí nghiệm kiểm chứng, các hạt giống này có thể trực tiếp gieo trồng ở Xuyên Thục, sản lượng cao hơn giống lúa nước L ở Đại Khang trước kia gấp mấy lần.

Cây bông cũng có sản lượng không tồi.

Nếu chỉ dựa vào ruộng thí nghiệm của Ngụy Vô Nhai để gây giống thì quá lâu, thế nên Kim Phi đã sai Lạc Lan và đội viễn chinh trước tiên đi nước K để thu mua lúa nước L và hạt giống cây bông, tranh thủ năm sau gieo giống thì có thể gieo lúa nước L luôn, như vậy ít nhất có thể tiết kiệm vài năm gây giống.

Với tình hình hiện giờ của Đại Khang, có thể sớm thông dụng lúa nước L ngày nào, thì có thể sản xuất được càng nhiều lương thực ngày đó, và đương nhiên là có thể cứu được càng nhiều mạng người.

Trước khi Kim Phi đến Đông Hải, y từng nhận được thư Lạc Lan gửi đến, nói công tác thu mua đang tiến triển thuận lợi, thế là Kim Phi phái Trịnh Trì Viễn mang đội tàu sang đó, chở hạt giống lúa nước L và cây bông về.

Chẳng lẽ bọn họ đã trở về rồi?

Nhưng theo thời gian đã tính thì đâu được mau đến thế?

Hay là họ gặp phải chuyện gì rồi?

Kim Phi mang nghi vấn và chờ mong trong lòng, y vội vàng đi xuống tường thành, được cận vệ dẫn đường, đi vào văn phòng Lưu Thiết.

Nhìn thấy Kim Phi tiến vào, mấy người trong phòng đều đứng lên chào hỏi y.

Kim Phi gật đầu, rồi nhìn về nhân viên hộ tống đang đứng cạnh Lưu Thiết.

Nhân viên hộ tống này chính là đội phó của đội viễn chinh, Mã Văn Húc.

“Mã ca, các ngươi mang hạt giống về rồi sao?” Kim Phi nói với giọng đầy chờ mong.

“Không phải,” Mã Văn Húc cúi đầu, nói: “Hạt giống bị quan thổ ty nơi đó giữ lại rồi!”

“Giữ lại?” Kim Phi hỏi: “Các ngươi không lấy châu Thủy Ngọc trao đổi với họ sao?”

“Có trao đổi chứ,” Mã Văn Húc đáp: “Ban đầu còn rất thuận lợi, nhưng mà sau đó khi bọn ta thu mua, tích đầy mấy kho hàng hạt giống rồi, muốn vận chuyển qua bến tàu, thì quan thổ ty ở địa phương đó lại đột nhiên đổi ý, nói bọn ta thất lễ với thần núi của họ, phải tịch thu tất cả hạt giống trong kho hàng chúng ta.

Kim Phi nghe thế thì nhíu mày: “Rồi sau đó thì sao, các ngươi bắt đầu xung đột với thổ ty phải không?”

“Đội trưởng ban đầu đúng là muốn đánh nhau, nhưng Lạc Lan cô nương nói quan thổ ty ở địa phương chính là ông hoàng ở nơi đó, sau này chưa biết chừng chúng ta còn cần đến nơi này thu mua lương thực nữa, gây sự với bọn họ không tốt lắm.”

Mã Văn Húc nói: “Khi xuất phát, ngài từng nói, nếu ý kiến của đội trưởng Uông và cô nương Lạc Lan bất đồng, thì phải nghe theo ý kiến của cô nương Lạc Lan, cho nên bọn ta không đánh với họ, cô nương Lạc Lan phái ta trở về xin chỉ thị của tiên sinh.”

“Thế này rồi còn xin chỉ thị gì nữa? Bọn chúng đã leo lên đầu chúng ta rồi, chiến con mẹ nó luôn đi chứ!”

Kim Phi còn chưa nói gì, trợ tá của Lưu Thiết đã không nhịn được mà mở miệng nói trước: “Tiêu cục Trấn Viễn của chúng ta có bao giờ bị bắt nạt như thế này đâu? Lão Mã, các ngươi thật nhu nhược, một con đàn bà bảo không được đánh, thì các ngươi không dám đánh!”

“Câm mồm!” Lưu Thiết đạp thuộc hạ của mình một cái: “Tiên sinh còn đang ở đây, làm gì có chỗ cho ngươi xen mồm!”

Vừa rồi Mã Văn Húc đã nói rõ ràng, Kim Phi mệnh lệnh đội viễn chinh, nếu có ý kiến khác với Lạc Lan thì phải lấy ý kiến của Lạc Lan làm chuẩn, nhưng thủ hạ của hắn vẫn mắng bọn Mã Văn Húc nhu nhược, thì chẳng phải là đang mắng Kim Phi sao?

Thuộc hạ kia cũng tự thấy mình bị kích động quá, hắn không dám giải thích cho bản thân, rụt cổ lùi lại vào một góc.

Phần lớn nhân viên hộ tống đều là mấy ông đực rựa EQ thấp, mồm nhanh hơn não, Kim Phi cũng chẳng thèm chấp một tên thuộc hạ, y chỉ vào cái ghế bên cạnh: “Ngồi xuống, kể lại cho ta từ đầu đến đuôi chuyện các ngươi tới nước K đi.”

“Dạ!” Mã Văn Húc gật đầu, sau khi mấy người Kim Phi, Lưu Thiết ngồi xuống hết thì mới dám ngồi xuống theo.

Theo lời kể của Mã Văn Húc, sau khi Lạc Lan tới nước K thì không vội vã thu mua luôn, mà trước tiên cô ấy nghiên cứu các nơi, sau khi nghiên cứu rõ ràng mới bắt đầu giở lại mưu kế bán đấu giá thủy tinh và hắc đao ra.

Lúc ban đầu thì mọi thứ tiến triển rất thuận lợi, quý tộc địa phương chưa từng thấy thủy tinh, họ coi chúng như đá quý, cho nên chúng nhanh chóng được giới quý tộc quyền quý ưa chuộng, Lạc Lan chỉ cần một túi nhỏ đựng châu Thủy Ngọc, là có thể đổi được rất nhiều vàng bạc, rồi cô ấy lại nhanh chóng dùng số vàng này mua lương thực.

Cây to đón gió, cho dù Lạc Lan đã rất cẩn thận, sợ có người chú ý đến mình, cô ấy đã thuê rất nhiều người dân bản xứ mua lương thực giúp bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn bị một vị quan nhỏ chuyên phụ trách quản lý thị trường ở nơi đó chú ý, rồi tìm đủ loại lý do để làm khó dễ.

Vốn là Lạc Lan muốn nhân nhượng cho khỏi phiền, cho tên quan nhỏ này một ít tiền rồi đuổi hắn đi, nhưng nào ngờ tên quan này quá tham lam, hắn đòi hỏi nhiều hơn hẳn so với mức độ mà Lạc Lan có thể chấp nhận được, thế là hai bên không bắt tay được với nhau.

Đối với kẻ như vậy, Lạc Lan đã thấy ở kinh thành rất nhiều rồi, sau khi đuổi tên quan nhỏ đó đi, thì cô ấy lập tức phái người đi hối lộ quan trên của hắn.

Vị quan trên đó không biết thân phận thật sự của Lạc Lan, Lạc Lan lại rất hào phóng, khiến tên quan trên đó rất hài lòng, duyệt đơn luôn cho Lạc Lan, còn thuận tiện bãi miễn tên quan nhỏ kia.

Câu chuyện tới đây thì có thể coi như mọi thứ vẫn còn bình thường hết, nhưng mọi người ai cũng không ngờ rằng, tên quan nhỏ kia lại chặn đường quan thổ ty để cáo trạng, khiến sự việc vỡ lở.

Thổ ty có thể coi là hoàng đế của riêng một vùng, hắn chỉ cần điều tra một chút là phát hiện được Lạc Lan thu mua thóc giống và hạt giống cây bông số lượng lớn, hắn còn điều tra được là châu Thủy Ngọc là được bọn Lạc Lan bán ra.

Trước đó hắn mới thu được hai viên châu Thủy Ngọc được cấp dưới hiếu kính, hắn rất yêu thích chúng, sau khi biết tin, thì tên thổ ty này nổi lòng tham, hắn tìm bừa một lý do để niêm phong tất cả kho hàng của đội viễn chinh, yêu cầu Lạc Lan phải đổi bằng rất nhiều châu Thủy Ngọc.

“Tiên sinh, châu Thủy Ngọc không quý, chi bằng chúng ta cấp cho chúng mấy túi, trước vận được lương thực trở về rồi lại bàn tiếp?” Tả Phi Phi đề nghị.

“Châu Thủy Ngọc không quý, số hàng chất lượng tàn thứ mỗi ngày sản xuất từ xưởng thủy tinh cũng có thể đè chết tên thổ ty nước K kia, nhưng lòng tham là không đáy, chúng ta cho chúng hai túi, rất có thể hắn sẽ đòi ba túi!” Kim Phi lạnh lùng trả lời.

“Lão Mã, sau khi các ngươi tới nước K thì có để lộ phi thuyền và khinh khí cầu không?” Lưu Thiết nhìn Mã Văn Húc, hỏi.

“Không hề,” Mã Văn Húc lắc đầu, đáp: “Cô nương Lạc Lan nói mấy thứ này rất dễ khiến dân bản xứ sợ hãi, cho nên khi tới nước K thì đầu tiên là đáp xuống núi sâu, rồi mới hóa trang thành đội buôn bình thường để vào thành.”

Nghe Lưu Thiết hỏi thế, thì Kim Phi cũng hỏi: “Vậy đội tàu của tướng quân Trịnh có đến nước K không?”

“Họ tới vùng biển quanh nước K rồi, nhưng cô nương Lạc Lan truyền tin cho tướng quân Trịnh, tạm thời không cho anh ta tới gần bến tàu.”

Mã Văn Húc đáp: “Dựa theo tin tức mà tướng quân Trịnh truyền cho bọn ta, phía nước K chắc hẳn chưa phát hiện bọn họ!”

“Như thế không phải là quá dễ rồi sao?”

Thuộc hạ của Lưu Thiết không kìm được, lại nói leo: “Tiên sinh, đội tàu của chúng ta tới rồi, mà chúng lại không biết phi thuyền, chúng ta phái phi thuyền đến đó luôn, xử lý tên thổ ty này không phải xong sao?”
Chương 1948: Đưa hạt giống về trước

Kim Phi tự biết bản thân mình không am hiểu quản lý, cho nên y thích làm chưởng quầy rảnh tay, bình thường y cũng rất ít khi quát cấp dưới.

Vừa rồi thuộc hạ của Lưu Thiết đã chen ngang một câu, Kim Phi biết hắn là người bộc tuệch, kệ hắn, ai ngờ hắn còn như vậy.

Không kìm được, Kim Phi quay lại liếc hắn một cái.

Lưu Thiết thấy thế thì chỉ thẳng vào cửa chính, nói với thủ hạ của mình: “Cút ra ngoài!”

Tên thuộc hạ tái mặt, phẫn nộ bước đến cửa chính.

Vừa rồi Lưu Thiết đá hắn một cái, tỏ vẻ tức giận rồi, bây giờ anh ta còn bảo hắn cút đi, thì chứng tỏ là anh ta đã thấy thất vọng vì hắn rồi.

Tên thuộc hạ chỉ hận không thể tự tát mình hai phát, nhưng hắn vẫn không phục, hắn nhận thức là mình chen vào nói cũng là không đúng, nhưng nhưng lời hắn nói cũng là những lời nói thật mà.

Rồi hắn nghe thấy Mã Văn Húc nói: “Thật ra ý kiến của đội trưởng Uông cũng giống của vị huynh đệ vừa rồi, nhưng cô nương Lạc Lan nói, mục tiêu của chúng ta là vận chuyển lương thực trở về, chứ không phải đi giết người, nếu giết thổ ty, thì chắc chắn mối quan hệ của chúng ta với dân bản xứ sẽ bị xé rách, đến lúc đó cho dù bọn họ không đánh lại được chúng ta, thì bọn họ vẫn có thể dễ dàng hủy diệt lương thực, nếu lương thực bị hủy, thì dù chúng ta có thắng cũng không có ý nghĩa gì, cho nên cô nương Lạc Lan không đồng ý khai chiến.”

Tên thuộc hạ nghe đến đó thì mới hiểu được là mình sai ở đâu.

Vừa rồi Mã Văn Húc đã nói, lương thực còn chất đống trong kho lương thực, nếu chúng ta muốn vận chuyển lương thực lên thuyền thì cần có thời gian, cũng cần dân bản xứ phối hợp nữa, cho nên không thể tùy tiện khai chiến được.”

“Chẳng trách Điền tiên sinh luôn mắng mình là tầm nhìn thiển cận, quả thật là đáng lắm!”

Tên thuộc hạ đi đến cửa, hắn tự đánh vào miệng mình hai cái.

Trong phòng, Mã Văn Húc tiếp tục nói: “Cô nương Lạc Lan còn đang đàm phán với thổ ty nước K, sai ta trở về xin chỉ thị của tiên sinh, ta về Kim Xuyên trước, đại nhân Tiểu Ngọc lại nói tiên sinh đến thành Du Quan, cho nên ta vội vàng đến đây.”

“Vất vả rồi,” Kim Phi vỗ vỗ vào vai Mã Văn Húc: “Liên tục bôn ba mấy ngày, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi!”

“Tiên sinh, ta không mệt, ngài nên suy nghĩ biện pháp sớm đi ạ!” Mã Văn Húc nói: “Cô nương Lạc Lan và các huynh đệ còn đang ở bên kia chờ ta!”

“Ta hiểu rồi,” Kim Phi nói: “Chuyện này ta cần cân nhắc thật kỹ, ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi đi, ta nghĩ xong sẽ gọi ngươi.”

“Đại Chu, ngươi mang vị huynh đệ này tìm một phòng yên tĩnh đi!” Lưu Thiết gọi tới một cận vệ.

“Vâng!” Mã Văn Húc nghe Kim Phi nói thế, thì đành phải theo cận vệ của Lưu Thiết rời đi.

Sau khi hai người đi rồi, Kim Phi quay đầu nhìn quân sư của Lưu Thiết: “Điền tiên sinh, ngài xem giờ chúng ta cần làm gì?”

Điền tiên sinh ban đầu chỉ là một thư sinh nghèo của làng Điền Gia, sau khi đi theo Kim Phi thì tài hoa dần được thể hiện, Điền tiên sinh có công lao rất lớn trong việc giúp đỡ Lưu Thiết xây dựng thành Du Quan lớn đến như thế.

Nhưng vì tính cách của Điền tiên sinh, cũng có thể do tới tuổi rồi, cho nên Điền tiên sinh vẫn luôn bề bộn, lại yên lặng đứng sau Lưu Thiết.

Cũng vì điều này, mà Lưu Thiết cực kỳ kính trọng Điền tiên sinh, Kim Phi cũng rất coi trọng ông ấy.

“Nếu tiên sinh hỏi thì lão phu xin nói ý kiến nông cạn của mình vậy!”

Đầu tiên Điền tiên sinh nói một câu khiêm tốn, rồi mới nói tiếp: “Ta thấy quyết định đó của cô nương Lạc Lan là đúng, tiên sinh ngài phái đội viễn chinh đi nước K, chính là vì thu mua hạt giống, mà không phải là đi đánh giặc, cho nên có thể không có xung đột với dân bản xứ là tốt nhất, ít nhất là trước khi lương thực lên được thuyền, không nên xung đột với bọn họ, tất thảy đều lấy mục tiêu chính là lấy lương thực về, sau khi cho lương thực lên thuyền, ta lại tìm tên thổ ty gì đó kia cũng không muộn!”

“Tiên sinh nghĩ giống ta rồi, ta cũng đang suy nghĩ như vậy đó!”

Kim Phi gật đầu rồi hỏi: “Vậy, Điền tiên sinh cảm thấy, phải làm thế nào mới có thể vận chuyển lương thực lên thuyền bây giờ?”

“Đối phương đã theo dõi kho lương thực, cả hai cách lén lút hay mạnh bạo đều không được…” Điền tiên sinh thở dài: “Vì thế, tạm thời đành phải đáp ứng yêu cầu của đối phương thôi.”

“Nhưng mà vừa rồi tiên sinh cũng nói, lỡ đâu đối phương lại có lòng tham không đáy thì sao?” Lưu Thiết hỏi.

“Cho nên chúng ta không thể đáp ứng quá nhanh, cần phải cò kè mặc cả với chúng đã.”

Điền tiên sinh nói: “Đối phương thích thủy tinh đúng không, vậy thì cho chúng một lô sang đó, nhưng mà châu Thủy Ngọc gửi sang đó không được nhiều, hơn nữa cần phải có chất lượng tốt, xấu khác nhau.”

“Tiên sinh vui lòng nói rõ hơn đi,” Kim Phi ngồi thẳng lưng.

“Nếu chúng ta đáp ứng nhanh chóng, đối phương sẽ biết đây chưa phải là giới hạn của chúng ta, cho nên chúng sẽ tiếp tục đòi hỏi, cho nên ta cần phải cò kè mặc cả với chúng trước, trước tiên mang sang một vài châu Thủy Ngọc có tì vết cho chúng sau đó mới đem hàng chất lượng tốt, tinh khiết cao hơn để đưa cho đối phương, lúc này mới làm chúng tin rằng đây là số hàng hóa cuối cùng của cô nương Lạc Lan, như vậy đối phương mới có thể tha cho chúng ta đi.” Điền tiên sinh giải thích.

“Có lý,” Kim Phi gật đầu.

Sau đó, Kim Phi và Điền tiên sinh tiếp tục thảo luận, căn cứ vào những tình huống có thể xảy ra mà định ra vài phương án khác nhau, viết trong thư giao cho Mã Văn Húc.

Hôm sau vẫn có tuyết rơi lớn, nhưng Mã Văn Húc vẫn vội vàng mang thư Kim Phi khởi hành từ sớm.

“Tiên sinh, ngài nói cô nương Lạc Lan có thể thuận lợi mang hạt giống về không?” Lưu Thiết nhìn phi thuyền càng lúc càng khuất trong gió tuyết, lo lắng hỏi.

“Chắc chắn phải mang về được!” Kim Phi không hề do dự nói: “Lạc Lan không mang về được, thì làm Trịnh Trì Viễn mang về!”

“Chỉ mong thổ ty nước K không tự tìm đường chết!” Lưu Thiết lẩm bẩm tự nói.

Anh ta có thể thấy Kim Phi khát vọng lúa nước L và hạt giống cây bông, bắt buộc phải có chúng, thổ ty nước K nếu thành thật nhận lấy châu Thủy Ngọc thì mọi việc sẽ êm xuôi, còn nếu đối phương thật sự tham lam không đáy, thì chắc chắn Kim Phi sẽ không từ bỏ ý đồ.



Thời tiết ở thành Du Quan đang giá rét lạnh lẽo, tuyết đọng đầy trên mái hiên, ở nước K xa xôi lại đang nóng rực, từng luồng không khí nóng ập vào mặt, nhân viên hộ tống trong đội viễn chinh khi huấn luyện đều để lộ cánh tay, Lão Uông đi một vòng quanh sân đã nóng đến mức đổ mồ hôi đầy đầu.

Anh ta múc một chậu nước lạnh để rửa mặt, rồi mang đang vào tiền viện.

Dưới rừng trúc trong tiền viện, Lạc Lan đang uống trà trong bóng râm của cái đình nho nhỏ, cô ấy nhìn thấy Lão Uông đến thì cười, rót một chén trà cho Lão Uông: “Lão Uông đại ca, uống trà đi!”

“Bà cô tổ của ta ơi, đã đến lúc nào rồi, sao cô còn có tâm trí nào mà uống trà vậy!”

Lão Uông đặt mông ngồi xuống vị trí đối diện Lạc Lan: “Lương thực của chúng ta đã bị kiềm giữ hơn nửa tháng nay, chẳng lẽ cô không hề có chút sốt ruột nào sao?”

“Đương nhiên là ta sốt ruột chứ, nhưng mà Mã đại ca trở về xin chỉ thị của tiên sinh còn chưa về đây, ta lại sốt ruột hơn nữa thì cũng có làm gì được đâu?”

Lạc Lan đẩy chén trà đến trước mặt Lão Uông: “Lão Uông đại ca, càng là vào những lúc như thế này, mình càng cần vững tâm hơn! Uống trà đi!”

Lão Uông bưng chén lên uống một hơi cạn sạch, rồi anh ta tự rót cho mình một chén: “Lão Mã đã về đấy hơn nửa tháng rồi, không biết đến khi nào mới về đến đây!”

“Dù sao nước K xa Đại Khang xa như thế cơ mà, hơn nữa Mã đại ca còn cần phải lên ngọn núi đằng kia trước thì mới có thể ngồi phi thuyền, khi về cũng cần đáp xuống trên núi, làm sao mà mau được.”

Lạc Lan an ủi: “Lão Uông đại ca đừng nóng lòng quá, mấy hôm trước tướng quân Trịnh qua đây, ta đã hỏi anh ta rồi, lần này thuyền đến đây đều là thuyền hơi nước, chỉ cần lương thực lên được thuyền, thì nhiều nhất là nửa tháng chúng ta có thể về đến Đông Hải, giờ còn lâu mới tới vụ gieo sang năm, thời gian của chúng ta vẫn còn nhiều mà.”
Chương 1949: Vắng vẻ

Lạc Lan an ủi một lúc rồi tiễn Lão Uông đi.

Sau khi Lão Uông rời đi, đôi lông mày của Lạc Lan không khỏi nhíu lại.

Cô ấy nói là không sốt ruột, nhưng sao có thể thật sự không sốt ruột cho được?

Nhưng Lão Uông đã nóng lòng như thế rồi, nếu cô ấy còn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa tiếp, thì có khi anh ta có thể xông vào đánh nhau với thổ ty luôn thật.

Trước kia bọn họ đã lén vận chuyển hai cái khinh khí cầu đến đây, cho nên nếu thật sự đánh nhau thì các nhân viên hộ tống chỉ cần bay lên bầu trời là thắng, cho nên Lạc Lan không sợ, cô ấy thậm chí còn có thể cho nổ bay tên thổ ty đã bắt chẹt mình lên trời nữa.

Nhưng bọn họ không phải đến để tranh đấu, đừng nói chỉ là cho nổ bay một tên thổ ty, mà kể cả có san bằng cả nước K, mà vẫn không mang được hạt giống về, thì cũng là thất bại.

Cho nên dù Lạc Lan có sốt ruột nhiều đến đâu, thì cô ấy cũng chỉ có thể kìm nén bản thân để đàm phán với thổ ty, hơn nữa còn phải trấn an Lão Uông đang càng lúc càng nóng giận.

Lạc Lan thở dài, cô ấy chuẩn bị xoay người trở về phòng, thì bỗng phía sau có tiếng bước chân vội vàng truyền đến.

Thuộc hạ của cô vội vàng chạy chậm đến đây, nhỏ giọng thông báo: “Chưởng quầy, Mã đại ca đã trở về, hiện tại đang cùng với tướng quân Trịnh chờ ngài!”

“Mã đại ca đã về rồi ư?” Lạc Lan ngạc nhiên lại vui mừng: “Đội trưởng Uông vừa mới đi, ngươi nói cho anh ta một tiếng!”

Vừa rồi Lão Uông còn nhắc đến khi nào thì Mã Văn Húc trở về, ai ngờ chân trước anh ta vừa đi khỏi, thì Mã Văn Húc đã trở về rồi.

Lão Uông mới rời đi nên chưa đi được xa, thuộc hạ của Lạc Lan nhanh chóng đuổi kịp anh ta, hai người họ cùng nhau bước vào tiền viện.

Trong thư phòng, Mã Văn Húc đang nhìn ra cửa sổ, nhíu mày, Trịnh Trì Viễn thì đang nhìn mấy thứ tròn tròn gồ ghề trong tay một cách tò mò, khi nghe tiếng bước chân của Lão Uông và Lạc Lan, hai người họ cùng nhìn về phía cửa.

“Ha ha, Lão Mã, cuối cùng ngươi cũng đã về rồi!” Lão Uông tiến lên ôm lấy Mã Văn Húc: “Trên đường thuận lợi hết chứ hả?”

“Rất thuận lợi,” Mã Văn Húc gật đầu.

Lạc Lan đứng bên cũng cười, thi lễ với Trịnh Trì Viễn: “Tướng quân Trịnh!”

“Lạc Lan cô nương,” Trịnh Trì Viễn gật đầu, xem như đáp lễ, rồi mới cầm mấy thứ tròn tròn gồ ghề hỏi: “Đây là cái gì?”

“Cái này gọi là quả nhãn, nó là một loại quả, bóc vỏ ra là có thể ăn.”

Lạc Lan cầm lấy một quả nhãn, cô ấy dùng tay bóp vỡ vỏ để làm mẫu cho Trịnh Trì Viễn.

“Cái thứ cứng cứng bên trong có thể ăn được không?”

“Đó là hạt nhãn, không ăn được đâu.”

“Hạt không ăn được, chỉ có một lớp mỏng ở giữa mới ăn được, thế này mà cũng gọi là quả à?”

“Quả nhãn chín vào tháng sáu, tháng bảy, khi ấy cùi nhãn sẽ dày hơn, còn đây là quả nhãn khô, được luộc sơ rồi phơi nắng cho khô hết nước, cho nên cùi quả mới mỏng đi như thế này.” Lạc Lan giải thích: “Tướng quân Trịnh, ngài ăn thử xem, quả này có vị cũng ngon lắm.”

Trịnh Trì Viễn nghe thế thì bóc một quả nhãn ra, cho vào miệng nhai, sau đó anh ta gật đầu: “Thứ quả này đúng là rất ngọt…”

“Quả nhãn sau khi được gia công thành quả khô thì có thể để được rất lâu, trước kia ta có thu mua một ít, trước khi về thì tướng quân Trịnh mang vài túi lên thuyền cho các huynh đệ thủy sư nếm thử.”

“Vậy thì ta không khách khí nhé!” Trịnh Trì Viễn cười, nói: “Ở trên thuyền một, hai tháng, ngày nào cũng ăn không phải cá thì là rong biển, các huynh đệ trên tàu thèm mấy món khác lắm rồi.”

“Thế mà tướng quân Trịnh ngài không nói sớm,” Lạc Lan giả vờ giận lườm Trịnh Trì Viễn một cái: “Ngoài quả nhãn ra, bọn ta còn thu mua các loại quả khô khác, ngài mang mỗi loại một chút cho các huynh đệ đi, thích ăn cái gì thì để lần sau mang nhiều hơn thứ đó lên thuyền.”

“Vậy thì cảm ơn cô nương rất nhiều.”

“Chúng ta đều là người một nhà, nói cảm ơn thì khách khí quá, chẳng phải tướng quân Trịnh lần trước ngài còn tặng cho bọn ta rất nhiều cá biển sao?” Lạc Lan lại giả vờ tức giận nói.

“Bọn ta lênh đênh trên biển cả ngày, quăng cái lưới là vớt được một đống cá, ăn cũng không hết, mấy thứ đó có đáng là bao đâu!” Trịnh Trì Viễn xua tay.

“Ở biển thì không đáng là bao, nhưng trên đất liền thì rất đáng giá!” Lạc Lan nói: “Hơn nữa này đâu phải là chuyện tiền nong gì, đây là tình nghĩa giữa thương hội Kim Xuyên và thủy quân Đông Hải mà!”

“Ha ha ha, nếu cô nương Lạc Lan nói thế thì ta thật sự không khách khí nữa!” Trịnh Trì Viễn lại bóc một quả nhãn ra cho vào miệng: “Cái khác không nói, chứ riêng sản vật thì nước K quả thật là phong phú!”

“Thật ra cây nhãn không phải là thứ đặc sản chỉ nước K có, nghe nói Lĩnh Nam của Đại Khang chúng ta và Nam Triệu ở biên giới Tây Nam cũng đều có thứ này.” Lạc Lan giải thích: “Có lần ta nói chuyện phiếm với Châu Nhi, cô ấy nói trong cung từng có thứ này rồi.”

“Có một lần nói chuyện với tiên sinh, tiên sinh nói sau này khi đã bình được được Trung Nguyên và Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên xung quanh, ngài ấy còn muốn bình định mấy địa phương như Nam Triệu, Lĩnh Nam nữa, lúc ấy ta còn nghĩ, Nam Triệu, Lĩnh Nam đều là nơi hoang sơ, mất công bình định mấy cái nơi khỉ ho cò gáy đó có tác dụng gì cơ chứ?”

Trịnh Trì Viễn cảm thán: “Giờ ngẫm lại, ta quả thật quá thiển cận, Lĩnh Nam đâu phải nơi khỉ ho cò gáy gì, chỗ đó quả là đất lành!”

“Phía nam ấm áp, hoa màu phát triển vừa khỏe vừa nhanh!”

“Nói đến cái này, nghe nói hạt thóc ở đó có thể một năm trồng ba vụ, là thật phải không?”

“Đúng vậy,” Lạc Lan gật đầu.

“Chẳng trách tiên sinh muốn đánh chiếm Lĩnh Nam,” Trịnh Trì Viễn giật mình hiểu ra, anh ta gật đầu: “Nếu Lĩnh Nam có thể gieo ba vụ lúa nước L, thì Đại Khang chúng ta có thể không bao giờ thiếu lương thực nữa rồi!”

“Không chỉ riêng lương thực, mà còn cả cây bông nữa.” Lạc Lan nói: “Trịnh tướng quân, bông vải rất đáng quý, vừa nhẹ nhàng lại vừa ấm áp, nhưng nước K có khí hậu ấm áp, cho nên bọn họ không cần bông, chỉ lấy hạt giống thôi, bông sợi đều cho vào làm củi hết!”

“Đại Khang chúng ta mỗi ngày đều có người chết cóng, vậy mà họ lại dùng thứ ấm áp như thế làm củi đốt, thật quá phí phạm!” Trịnh Trì Viễn nghe thế thì đau đớn vỗ đùi cái đét: “Thế thì chúng ta có thể thu mua của bọn họ không?”

“Ta cũng có ý này, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là mang hạt giống lúa và bông về trước, còn chuyện sợi bông thì cần chờ sau khi giải quyết chuyện này, ta lại nghĩ cách xem sao.”

Lạc Lan thở dài, sau đó nói: “Đúng rồi tướng quân Trịnh, hôm nay ngài đến đây là có chuyện gì sao?”

“Chẳng qua là Lão Mã về rồi, ta ở trên thuyền rảnh rỗi, nên lên bờ thăm mọi người thôi.” Trịnh Trì Viễn trả lời.

“Sao tướng quân Trịnh ngài lại gặp được Mã đại ca vậy?” Lạc Lan sửng sốt.

“Cô nương Lạc Lan, Kim tiên sinh đưa cho ta một bức thư muốn gửi cho tướng quân Trịnh, ta nghĩ về bằng đường biển thì gần hơn là đi đường núi, cho nên ta cho đỗ phi thuyền trên thuyền tướng quân Trịnh luôn.” Mã Văn Húc giải thích.

“Thì ra là vậy,” Lạc Lan giật mình

Cô ấy còn nghĩ là hai người họ trùng hợp gặp được nhau, thì ra là đi cùng nhau từ đầu đến đây.

Để che dấu phi thuyền, nhóm người Lạc Lan mỗi lần đến đều đáp phi thuyền trên ngọn núi, rồi từ núi trèo xuống, một chuyến đi phải mất một ngày.

Hạm đội thủy quân tuy neo ngoài biển đến mấy chục hải lý, nhưng thủy quân có ca nô, phi còn nhanh hơn ngựa chiến, cho nên trở về nhanh hơn đi đường núi rất nhiều.

Phiền phức duy nhất chỉ là tới bờ biển thì cần tránh để người thấy.

May mà đường ven biển nước K rất dài, không khó để tìm ra một địa phương vắng vẻ.

“Lão Mã, ngươi quay về Kim Xuyên có gặp được tiên sinh không?” Lão Uông hỏi.

“Có, nhưng không phải ở Đông Hải, mà là ở thành Du Quan.” Mã Văn Húc trả lời.

“Thành Du Quan à?” Trịnh Trì Viễn ngạc nhiên vô cùng: “Tiên sinh đi thành Du Quan làm gì? Hay bọn Đông Man chết tiệt lại đánh thành Du Quan nữa rồi?”
Chương 1950: Tiên sinh không làm chuyện thua lỗ

“Không phải, hình như tiên sinh đi thành Du Quan bố trí liên minh các bộ lạc nhỏ của Đông Man.”

Mã Văn Húc thuật lại tin tức mình nghe được ở thành Du Quan.

“Tiên sinh để ý đến đám người Đông Man đó làm gì, để bọn chúng chết đói chết rét cho rồi!”

Là một cựu binh, Lão Uông không hiểu cách làm của Kim Phi, cảm thấy Đông Man là kẻ địch, phải để bọn chúng đói chết mới phải.

“Lão Uông, cái nhìn của tiên sinh không phải là thứ mà chúng ta có thể hiểu được, cũng đừng nghi ngờ quyết định của tiên sinh!”

Lạc Lan phản bác nói: “Nếu tiên sinh là kiểu người chỉ biết nghĩ cho mình thì sẽ có chúng ta ngày hôm nay sao?”

“Ta không dám nghi ngờ quyết định của tiên sinh, nhưng cảm thấy Xuyên Thục chúng ta còn có người ăn không đủ no mặc không đủ ấm, sao tiên sinh lại phải bỏ tiền đi cứu những người Đông Man đó!” Lão Uông nói thầm nói.

“Vậy đó cũng là chuyện tiên sinh đã suy xét rồi,” Lạc Lan nói: “Ta đi theo tiên sinh bao nhiêu năm như vậy, một tay tiên sinh thành lập thương hội Kim Xuyên, đã thực hiện hết mối làm ăn này đến mối làm ăn khác, có bao giờ tiên sinh làm ăn thua lỗ không? Ta tin tưởng tiên sinh làm như vậy là có lý do để y phải làm như vậy!”

“Đội trưởng, Lạc Lan cô nương nói có lý,” Mã Văn Húc nói: “Ta đi ngang qua Đông Hải để bổ sung nhiên liệu và vật tư cho phi thuyền, mọi người có biết ở Đông Hải đã xảy ra chuyện gì không?”

Lão Uông còn chưa kịp nói, Trịnh Trì Viễn đã sốt ruột hỏi: “Đông Hải có chuyện gì?”

“Tiên sinh xây một tòa thành mới ở Đông Hải!”

Mã Văn Húc thuật lại hạng mục mới khởi công ở Đông Hải của Kim Phi.

“Ngươi nói, tiên sinh xây dựng một quận thành mới ở Đông Hải, sau đó bố trí cho mấy trăm nghìn dân tị nạn ư?”

Trịnh Trì Viễn tỏ vẻ không thể tưởng tượng.

Đông Hải là đại bản doanh của thủy quân, sau khi Trịnh Trì Viễn nhận chức Cục quản lý hàng hải từ Kim Phi, Trịnh Trì Viễn đã chuyển địa điểm công tác từ cửa sông Hoàng Phố tới trấn Ngư Khê, như vậy để tiện xử lý công tác hàng hải.

Cho nên anh ta cực kỳ rõ ràng tình hình ở Đông Hải.

Trước khi anh ta tới, đã có mấy trăm nghìn dân tị nạn tụ tập bên ngoài trấn Ngư Khê, hơn nữa không ngừng có người mới ùa vào, lúc ấy anh ta vẫn còn cảm thông cho những dân tị nạn không nhà để về này, cũng lo lắng dân tị nạn tụ tập quá nhiều sẽ mang đến tai họa ngầm, đã từng không chỉ một lần nghĩ đến chuyện viết thư gửi Kim Phi, phản ánh vấn đề này một chút.

Đáng tiếc còn chưa kịp làm đã bị Kim Phi phái đến nước K.

Nhưng là Trịnh Trì Viễn cũng không quên chuyện này, ngược lại còn vì đến đây rồi thì không phải xử lý Cục quản lý hàng hải, ngày ngày lênh đênh trên biển không có việc gì làm, Trịnh Trì Viễn càng nghĩ lan man thì càng lo lắng.

Cục quản lý hàng hải và thủy quân đều ở Đông Hải, nếu Đông Hải xảy ra vấn đề, đại bản doanh của Trịnh Trì Viễn sẽ bị ảnh hưởng.

Trong thư Kim Phi bảo Mã Văn Húc mang đến cho anh ta cũng chỉ yêu cầu phối hợp hành động với Lạc Lan ở nước K, chứ không nhắc đến Đông Hải, anh ta cũng không dò hỏi Mã Văn Húc, giờ mới biết được, Kim Phi lại xây dựng một quận thành mới ở trấn Ngư Khê, còn khởi động hạng mục mới.

Chỉ là ngẫm lại, Trịnh Trì Viễn cảm thấy cảm xúc mênh mông, cũng thấy hối hận đã tự mình dẫn đội tới nước K.

“Nếu ta ở Đông Hải thì liệu quận trưởng của quận thành mới này có thể là ta không?”

Trịnh Trì Viễn không khỏi nghĩ thầm.

Lão Uông không nghĩ nhiều như Trịnh Trì Viễn, anh ta vừa ngạc nhiên trước hành động của Kim Phi vừa cảm thấy xót của: “Xây một tòa thành mới, bố trí nhiều dân chạy nạn như vậy, thế thì tốn bao nhiêu tiền chứ!”

“Đội trưởng, ngươi nghĩ sai rồi,” Mã Văn Húc nói: “Nghe nói tiên sinh xây dựng thành mới ở Đông Hải không hề tốn bao nhiêu tiền!”

“Xây cả một tòa thành, nuôi sống mấy trăm ngàn người, sao có thể không tốn tiền?”

Lão Uông không tin.

“Lúc ta nghe thấy tin này thì cũng nghĩ như vậy, sau đó nghe các huynh đệ bên kia kể chi tiết mới biết được, tiên sinh chỉ cho người xây mấy lò gạch, sau đó đồng ý bao cơm, dân tị nạn bèn tranh nhau làm việc.”

Mã Văn Húc nói: “Nếu ở Xuyên Thục hoặc là Trung Nguyên, nuôi sống mấy trăm người là rất khó, nhưng ở Đông Hải, đội đánh bắt có thể thu hoạch được mấy chục thuyền cá và rong biển mỗi ngày, chuyện nuôi sống dân tị nạn hoàn toàn không thành vấn đề.”

“Ta đã nói tiên sinh sẽ không làm chuyện lỗ vốn đâu mà,” Lạc Lan nói: “Tiên sinh đã nói, tài nguyên trên biển rộng không bao giờ cạn, người càng nhiều thì sẽ càng có nhiều công nhân có thể tham gia đóng thuyền và bắt cá, sản lượng cá cũng sẽ nhiều thêm.

Lại qua mấy năm, tiên sinh không chỉ xây một tòa thành, cứu vô số dân tị nạn, còn có thể đánh bắt được nhiều cá trên biển, cứu được nhiều người hơn!”

“Đúng vậy,” Mã Văn Húc nói: “Ta nghe huynh đệ bên kia nói, tiên sinh rất coi trọng đội đánh bắt, xưởng cá muối, xưởng đóng thuyền đánh cá còn mở rộng gấp hai ba lần so với trước kia, lại còn đang tiếp tục xây dựng thêm!”

“Ta đã đến Đông Hải một lần rồi, xưởng cá muối và xưởng đóng thuyền đều có quy mô không nhỏ, giờ mới được bao lâu mà đã mở rộng hai ba lần?” Lạc Lan kinh ngạc hỏi.

“Lạc Lan cô nương không biết chỗ Đông Hải xây nhà nhanh thế nào đâu!” Mã Văn Húc nói: “Ngày đầu ta đến thành Du Quan, nhìn thấy một công trường vừa mới khởi công, ngày hôm sau ta trở về từ thành Du Quan, nơi đó đã dựng xong ba dãy nhà ở, lúc ấy ta còn tưởng mình nhìn lầm ấy chứ!”

“Người nhiều sức lớn, mấy trăm nghìn dân tị nạn cho dù chỉ có 30% là thanh niên trai tráng thì cũng đã là mấy chục nghìn người cùng nhau hợp sức, làm cái gì cũng sẽ rất nhanh, cho dù là xây một tòa thành mới!”

Trịnh Trì Viễn nhìn về phía Đông Hải: “Chỉ muốn mau mau về nhìn xem!”

“Chỉ cần lấy được hạt giống lúa và cây bông lên thuyền là chúng ta là có thể trở về!”

Lạc Lan nhìn về phía Mã Văn Húc: “Mã đại ca, tiên sinh chỉ thị như thế nào?”

“À à, cứ mải chuyện phiếm, quên nói chuyện chính!”

Mã Văn Húc mở túi lấy ra hai phong thư, chia ra giao cho Lạc Lan và Lão Uông: “Đây là thư tiên sinh viết cho các ngươi.”

Hai người vội nhận lấy.

Lạc Lan cẩn thận kiểm tra dấu tem, xác nhận không có vấn đề thì mở thư ra đọc.

Lão Uông còn chẳng buồn nhìn tem, thẳng tay xé rách bì thư, nhưng rồi khi lấy thư ra thì nhìn thoáng qua lại hơi khó xử đưa cho Mã Văn Húc: “Lão Mã, ngươi đọc giúp ta đi…”

Tuy rằng anh ta tham gia lớp xoá nạn mù chữ cho nhân viên hộ tống, cũng biết vài chữ, nhưng vì không tập trung học tập nên không biết nhiều chữ, vừa rồi chỉ nhìn một hàng mà đã có năm sáu chữ lạ rồi.

“Bình thường bảo ngươi chăm luyện chữ vào mà không nghe, giờ sáng mắt ra chưa?” Mã Văn Húc phàn nàn.

“Bảo đọc thì cứ đọc đi,” Lão Uông đấm cho Mã Văn Húc một phát.

“Nhờ vả người khác mà thế à?” Mã Văn Húc đấm trả, nhưng vẫn cầm thư.

Kim Phi viết thư cho Lão Uông rất đơn giản, nội dung chính chỉ là bảo anh ta gặp chuyện thì đừng xúc động, nghe theo sắp xếp của Lạc Lan.

“Tiên sinh thật là, ta cũng đâu có nói không nghe lời Lạc Lan cô nương chứ, còn viết thư nhắc lại nữa…” Lão Uông nhỏ giọng lầm bầm.

Mã Văn Húc coi như không nghe thấy, trả thư cho Lão Uông.

Lạc Lan lúc này cũng buông phong thư, Trịnh Trì Viễn tò mò hỏi: “Lạc Lan cô nương, tiên sinh nói như thế nào?”

“Tiên sinh nói cần tìm cách ổn định Thổ ty, trước tiên đưa hạt giống lúa và cây bông lên thuyền, sau đó lại bàn chuyện khác.”

Lạc Lan nhìn về phía Trịnh Trì Viễn: “Trịnh tướng quân, tiếp theo mong thủy quân phối hợp!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom