• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 1951-1955

Chương 1951: Nói hơi muộn

Thật ra thư Kim Phi viết cho Lạc Lan đã nói rõ, y viết thư yêu cầu Trịnh Trì Viễn và thủy quân phối hợp, Lạc Lan nghĩ cho cảm giác của Trịnh Trì Viễn nên mới nói mong thủy quân phối hợp.

Trịnh Trì Viễn đã bôn ba chốn quan trường nhiều năm, cơ bản có thể đoán thư Kim Phi viết cho Lạc Lan cái gì, nếu Lạc Lan nể mặt anh ta thì hiển nhiên anh ta cũng muốn có qua có lại.

Anh ta chắp tay cười nói: “Tiên sinh viết thư cho ta nói, bảo ta nghe theo sắp xếp của Lạc Lan cô nương, Lạc Lan cô nương có yêu cầu gì thì cứ sai bảo là được!”

“Trịnh tướng quân nói quá lời, đều là làm việc cho tiên sinh, nên chung sức hợp tác, không có chuyện sai bảo gì hết!” Lạc Lan vội xua tay, sau đó nhìn thoáng qua Lão Uông.

Lão Uông và Trịnh Trì Viễn đều từng tham gia quân ngũ, nhưng gặp chuyện gì thì Lão Uông chỉ biết xốc nổi xông lên, còn Trịnh Trì Viễn thì thông minh hơn, anh ta nghe qua là hiểu ý trong lời cô ấy vừa nói.

Nếu Lão Uông cũng thông minh giống Trịnh Trì Viễn thì thật tốt, mình không phải mất công đi trấn an anh ta nữa.

Nhưng Lạc Lan cũng chỉ nghĩ vậy, nếu Lão Uông giống Trịnh Trì Viễn văn võ song toàn thật thì chỉ sợ đã sớm được Kim Phi đề bạt lên làm lãnh đạo cấp cao rồi.

Ở trên biển lâu như vậy, Trịnh Trì Viễn đã hơi sốt ruột, giờ lại biết Kim Phi khởi động hạng mục xây thành mới ở Đông Hải thì lại càng đứng ngồi không yên.

Anh ta ném vỏ nhãn ra ngoài cửa sổ, hỏi: “Lạc Lan cô nương, tiếp theo cô chuẩn bị làm gì?”

Lạc Lan nghe vậy, không khỏi sáng mắt lên.

Thật ra với cái nhìn của Lạc Lan về Kim Phi, trước khi phái Mã Văn Húc trở về là có thể mang máng đoán được Kim Phi sẽ đưa ra quyết định gì, vốn dĩ phái Mã Văn Húc đi một chuyến là vì liên quan đến hạt giống lúa và cây bông, hiện giờ lại đang ở địa bàn của người khác, mọi chuyện có thể phát triển ngoài tầm kiểm soát, từ góc độ quá trình, cô ấy cần phải xin chỉ dẫn, để cho dù cuối cùng có thất bại thì trách nhiệm của cô ấy cũng sẽ nhỏ hơn.

Thứ hai là Kim Phi cần viết thư cho Lão Uông và Trịnh Trì Viễn, yêu cầu bọn họ phối hợp với mình.

Lão Uông còn dễ nói, trước khi xuất phát Kim Phi đã nhắn nhủ, cho dù có bất đồng ý kiến với mình thì khi Lạc Lan yêu cầu anh ta nhún nhường khiêm tốn thì Lão Uông vẫn ngoan ngoãn nghe theo, cùng lắm là anh ta oán trách sau lưng mình, nói rằng anh ta làm xấu mặt tiêu cục Trấn Viễn.

Dù sao hợp tác với Lão Uông chỉ là ngắn hạn, Lão Uông thấy bất mãn thì cứ việc, lúc làm nhiệm vụ nghe lời là được, sau khi nhiệm vụ chấm dứt, đôi bên trời nam đất bắc, Cơ hội gặp lại cũng sẽ không nhiều, Lạc Lan có thể chịu đựng được Lão Uông trong một thời gian.

Nhưng Trịnh Trì Viễn thì khác, anh ta được Kim Phi phái đến sau, hơn nữa là Thống soái thủy quân duy nhất của Đại Khang, cũng là người phụ trách duy nhất của Cục quản lý hàng hải.

Thủy quân và Cục quản lý hàng hải đều là những bộ có thực quyền, nói thật, địa vị và sức ảnh hưởng của Trịnh Trì Viễn không hề yếu hơn Đường Tiểu Bắc, anh ta chắc chắn là quan chức biên phòng.

Kế hoạch tiếp theo của Lạc Lan là cần có sự hợp tác toàn diện của hạm đội thủy quân, nhưng là Lạc Lan biết rằng mình không thể ra lệnh cho Trịnh Trì Viễn, cần chính Kim Phi trao quyền mới được.

Cho nên Lạc Lan mới phái Mã Văn Húc trở về một chuyến.

Hiện tại xem ra Lạc Lan đã đạt được mục đích, Trịnh Trì Viễn rõ ràng bày tỏ sự hợp tác, Lạc Lan hoàn toàn yên tâm nói ra kế hoạch của mình.

“Vừa hay Trịnh tướng quân ở đây, ta sẽ nói suy nghĩ của ta…”

Thật ra kế hoạch của Lạc Lan và Kim Phi viết trong thư cũng không khác nhau lắm, mấy người Trịnh Trì Viễn vừa nghe vừa gật gù, thi thoảng còn phát biểu ý kiến của mình.

Mấy người thảo luận hồi lâu, cuối cùng sau khi xác nhận nhiệm vụ của mình, Trịnh Trì Viễn mới mang theo mấy bao trái cây sấy khô rời đi.

Ở đây tuy không thấy người dân địa phương nhưng tiếng máy hơi nước quá lớn, mấy người Trịnh Trì Viễn không dám khởi động máy, mà thay vào đó họ chèo thuyền bằng mái chèo và cánh buồm như những chiếc thuyền đánh cá thông thường.

Sau hơn nửa giờ, cách bờ đủ xa, Trịnh Trì Viễn mới cho người khởi động máy hơi nước.

Ca nô phun ra một làn khói trắng, nhanh chóng rời xa.

Mã Văn Húc nhìn ca nô càng đi càng xa, quay đầu hỏi: “Lạc Lan cô nương, không thì chúng ta trước dùng ca nô gửi một ít hạt giống lúa và cây bông lên tàu trước nhé? Như vậy cho dù sau này có thất bại, chúng ta cũng không đến mức tay không mà về!”

“Lão Mã sao lại nói lời nhụt chí thế?” Lão Uông nhíu mày nói.

“Tiên sinh đã từng nói qua, việc người làm thành bại ở trời, chúng ta phải có quyết tâm tất thắng, cũng phải chuẩn bị đối mặt với thất bại!”

Mã Văn Húc nói: “Đội trưởng, không phải ta nói lời nhụt chí, thui chột khí thế, mà là muốn bảo đảm hơn thôi.”

Nói rồi anh ta quay ra nhìn về phía Lạc Lan: “Lạc Lan cô nương, cô cảm thấy sao?”

“Ta nghĩ không sao đâu, nhưng hơi muộn rồi...” Lạc Lan cạn lời nhìn Mã Văn Húc: “Hiện tại Trịnh tướng quân đã đi xa, cũng không biết có thể nhìn đến khói báo động hay không!”

“Ta thấy ca nô thì mới nghĩ ra.” Mã Văn Húc ngượng ngùng mà gãi gãi đầu.

“Không sao, ta không trách Mã đại ca,” Lạc Lan xua tay: “Mã đại ca, ngươi mau đốt khói báo động đi, không thì Trịnh tướng quân sẽ không thấy được!”

“Được,” Mã Văn Húc đáp một tiếng rồi chạy đi.

Sau một lát, một cột khói đen xanh bay ra khỏi khu rừng cách đó vài trăm mét.

Ngôi nhà họ thuê ở nước K cách xa nguồn nước, không thể giấu ca nô, họ chỉ có thể liên lạc với Trịnh Trì Viễn bằng khói báo động.

Một số người dân nước K đi ngang qua gần đó nhìn thấy cột khói, bị thu hút và phát hiện ra một bụi cỏ đang bốc cháy.

Thời tiết ở nước K nóng bức, bụi cỏ cháy cũng coi như thường thấy, mấy người cũng không để ý, có một người đến dập lửa rồi rời đi, hoàn toàn không nhận ra sự khác biệt giữa cột khói này và khói nấu ăn thông thường.

Khói nấu ăn thông thường nhẹ và mau tan biến, nhưng cột khói này ngưng tụ trong không khí và không phân tán, ngay cả khi ngọn lửa bên dưới bị dập tắt, nó vẫn tồn tại trong vài phút trước khi tiêu tan.

Trên ca nô, Trịnh Trì Viễn đang nhai trái cây sấy khô, một cận vệ vén rèm chỉ về hướng cột khói: "Tướng quân, nhìn sang bên kia!"

Trịnh Trì Viễn nhìn ra bên ngoài, cau mày hỏi: “Đây là ám hiệu à?”

“Khói đen ngưng tụ nhưng không tán đi, hẳn là khói tín hiệu của chúng ta!" Cận vệ nói: “Nhưng cũng có thể là khói nấu ăn thông thường. Ta không chắc chắn... Có cần quay lại nhìn xem không?"

Trịnh Trì Viễn ngẩng đầu nhìn trời, bất đắc dĩ thở dài: "Thôi, chúng ta quay về nhìn xem!"

“Rõ!”

Cận vệ thả rèm lui đi ra ngoài.

Sau đó, máy hơi nước đổi hướng và quay trở lại.

Trịnh Trì Viễn đút một quả nhãn khác vào miệng, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.

Từ khi nghe tin Kim Phi thành lập quận Đông Hải, anh ta đã hối hận đến nước K, nhưng vừa rồi nghĩ lại, anh ta cũng đã nghĩ thoáng hơn.

Tham ăn mắc nghẹn, anh ta đã người đứng đầu thủy quân duy nhất ở Đại Khang, lại còn là người phụ trách Cục quản lý hàng hải, cho dù còn ở Đông Hải thì chưa chắc Kim Phi sẽ để anh ta làm quận trưởng.

Lại nói anh ta vốn dĩ đã bận muốn chết, lỡ như Kim Phi bắt anh ta đi làm quận trưởng thật sự thì đúng là chẳng có thời gian để mà ngủ.

Trịnh Trì Viễn an ủi bản thân như vậy.
Chương 1952: Nhân viên liên lạc

Phi thuyền bay qua biển kéo Trịnh Trì Viễn về phía bờ biển.

Khi cách bờ biển ba đến bốn km, cận vệ đã đã dừng máy hơi nước, phi thuyền trượt về phía trước mấy trăm mét dựa vào quán tính, sau đó từ từ dừng lại.

Hai cận vệ bất lực thở dài, mỗi người cầm một cái mái chèo.

Từ tiết kiệm đến xa hoa thì dễ, từ xa hoa trở nên tiết kiệm thì khó, khi không có ca-nô, binh lính thủy quân đều phải dùng mái chèo để chèo thuyền nhỏ, bây giờ sau khi đã sử dụng ca-nô một thời gian, sau đó để họ chèo thuyền nhỏ, binh lính thủy quân cảm thấy quá chậm.

Vùng biển họ chọn thường không có nhiều người, nhưng vừa thả khói tín hiệu, binh lính thủy quân lo sẽ bị người khác phát hiện vì vậy đã chọn một nơi hoang vắng để cập bến.

Một tên cận vệ lội nước lên bờ, sau khi xác nhận không có người, Trịnh Trì Viễn mới để lại hai cận vệ canh giữ ca-nô, sau đó dẫn những cận vệ còn lại rời đi.

Nơi hoang vu không có đường, Trịnh Trì Viễn dẫn cận vệ đi vòng lớn, sau khi xác nhận không có ai theo dõi mới đến nơi nhóm người Lạc Lan ở.

Vừa bước vào nhà Trịnh Trì Viễn đã hỏi: “Lạc Lan cô nương, có chuyện gì vậy?”

“Trịnh tướng quân, để ta nhận lỗi với ngài trước!”

Lạc Lan hành lễ với Trịnh Trì Viễn, sau đó nói: “Vừa rồi khi tiễn ngài đi, Mã đại ca đã nghĩ ra một chuyện...”

Sau đó, Lạc Lan nói đề nghị của Mã Văn Húc cho Trịnh Trì Viễn.

“Ta biết để ngài chạy thêm một chuyến nữa thật không nên, nhưng ta cảm thấy đề nghị của Mã đại ca rất quan trọng, vì vậy đã bảo người đốt khói tín hiệu, vẫn mong Trịnh tướng quân thứ lỗi!”

Nơi này là địa bàn của người nước K, mỗi lần Trịnh Trì Viễn đến đây đều đang mạo hiểm, lỡ như bị người nước K nhìn thấy, mai phục họ trên bờ, Trịnh Trì Viễn chỉ dẫn theo mấy cận vệ, vậy thì rất nguy hiểm.

Thật ra khi Trịnh Trì Viễn vừa mới lên bờ, trong lòng hơi tức giận, thấy nếu Lạc Lan có chuyện thì nên nói xong khi gặp mặt trước đó, chứ không phải bản thân vừa đi lại đốt khói tín hiệu để mình quay lại.

Nhưng nghe xong lời giải thích của Lạc Lan, Trịnh Trì Viễn đã bớt giận.

Trước hết, Lạc Lan đã hạ thấp mình, vừa gặp nhau đã xin lỗi anh ta, thứ hai là Mã Văn Húc nghĩ ra ý tưởng này sau khi anh ta rời đi, hơn nữa, quả thực rất quan trọng, Lạc Lan gọi anh ta quay lại cũng không phải là trêu đùa anh ta.

Nghĩ đến đây, Trịnh Trì Viễn ra vẻ rộng lượng xua tay: “Lạc Lan cô nương, không sao, cũng không phải là cô cố ý trêu đùa ta, đều là vì công việc!”

“Cảm ơn Trịnh tướng quân khoan hồng độ lượng!” Lạc Lan hỏi: “Vậy Trịnh tướng quân thấy đề nghị của Mã đại ca như thế nào?”

Trịnh Trì Viễn suy nghĩ chốc lát, sau đó khẽ gật đầu nói: “Ta thấy rất được, trước khi đến tiên sinh đã viết thư cho ta, nói hạt bông rất quan trọng, nếu chúng ta đưa một mẻ hạt bông lên thuyền trước, lỡ như xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không đến nỗi ra về tay trắng!”

“Đúng vậy, dù lúa của Đại Khang không cho năng suất cao, nhưng ít nhất cũng có lúa, còn có những thực phẩm khác có thể thay thế thóc, nhưng lại không có gì thay thế được cây bông vải.”

Lạc Lan gật đầu nói: “Vậy chúng ta ưu tiên vận chuyển hạt bông đi!”

“Được.” Trịnh Trì Viễn gật đầu nói: “Nhưng không phải hạt bông chúng ta thu mua được đều bị quan phủ địa phương niêm phong trong kho lương thực rồi sao, cô có cách lấy ra không?”

“Nếu ta có cách lấy ra thì hay rồi.” Lạc Lan thở dài, sau đó nói: “Không lấy được hạt bông trong kho lương thực, chúng ta có thể mua mẻ khác, lần này không mua nhiều như vậy nữa, mà mua chừng nào đưa lên thuyền chừng đó, Trịnh tướng quân, ngài thấy thế nào?”

“Ta thấy rất được.” Trịnh Trì Viễn tự tin nói: “Ít nhất đưa lên thuyền của bọn ta, cho dù quan thổ ty nước K biết thì cũng đừng hòng lấy đi!”

“Vậy thì quyết định vậy đi.” Lạc Lan nói: “Ta còn hai lượng bạc, lát nữa sẽ sắp xếp người đi mua một mẻ hạt bông trước!”

“Được.” Trịnh Trì Viễn nói: “Lát nữa ta sẽ bảo Tiểu Chu quay về đội thuyền chiến, cử thêm ca-nô đến đây!”

“Không cần gấp.” Lạc Lan nói: “Một hai chiếc ca-nô sẽ không thu hút ánh nhìn nhưng nếu quá nhiều, bị người khác phát hiện cũng phiền phức, dù sao tốc độ của ca-nô cũng nhanh, cứ mua hạt bông vận chuyển đến bờ biển rồi sau đó ngài phái ca-nô đến, chúng ta chuyển lên ca-nô rồi đi, như vậy sẽ an toàn hơn!”

“Chẳng trách lúc đầu thương hội Kim Xuyên có thể nhanh chóng mở ra cục diện ở kinh thành, cô nương suy nghĩ rất thấu đáo!” Trịnh Trì Viễn khen ngợi.

Ở thời đại phong kiến, địa vị của thương nhân thấp kém, vừa nhận được thư của Kim Phi gửi đến, thấy Kim Phi bảo anh ta nghe theo sắp xếp của một chưởng quầy của thương hội, trong lòng Trịnh Trì Viễn không vui, nhưng khi tiếp xúc nhiều với Lạc Lan, thấy Lạc Lan không có vẻ bề ngoài như con buôn mà ngược lại, hành động rất khiêm tốn, làm việc rất chu đáo cẩn thận.

“Trịnh tướng quân quá khen rồi.” Lạc Lan khiêm tốn hành lễ: “Mấy ngày gần đây còn phải nhờ Trịnh tướng quân phái người chú ý đến bờ biển, bọn ta chuẩn bị xong sẽ tuyền tin cho ngài.”

“Không cần phiền phức vậy đâu, ta đã phát hiện được một nơi ẩn náu thích hợp, ta quay về sẽ sắp xếp hai chiếc ca-nô núp bên đó, rồi lại sắp xếp huynh đệ đợi ở đó, mọi người chuẩn bị xong cứ bảo hắn quay về thông báo là được.”

“Vậy thì tốt quá rồi!” Lạc Lan vui vẻ gật đầu.

Dù mỗi lần họ thả khỏi tín hiệu cho thủy quân đều sẽ cố gắng tìm một nơi ít người, nhưng thủy quân có thể nhìn thấy khói tín hiệu thì người nước K cũng có thể nhìn thấy.

Một hai lần còn được, có thể người địa phương sẽ nghĩ rằng ở nơi nào đó có cháy, nhưng nếu quá thường xuyên lỡ như bị người khác phát hiện thì rất phiền phức.

Nếu Trịnh Trì Viễn có thể để một người liên lạc ở bên này, vậy thì tiện hơn nhiều rồi.

“Lạc Lan cô nương còn có chuyện gì nữa không?”

Trịnh Trì Viễn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: “Nếu không có chuyện gì khác, vậy ta đi trước đây!”

“Trời cũng sắp tối rồi, hay là Trịnh tướng quân ở lại đây một đêm rồi đi sau?” Lạc Lan mời ở lại.

“Không cần đâu.” Trịnh Trì Viễn xua tay: “Trước khi ta đến đây đã nói hôm ngày sẽ về, nếu bây giờ không quay về, các huynh đệ sẽ lo lắng!”

“Nếu đã như vậy thì ta không ép tướng quân nữa!”

Lạc Lan đứng dậy, tiễn Trịnh Trì Viễn từ cửa sau.

Trịnh Trì Viễn để lại một cận vệ làm người liên lạc, sau đó dẫn những cận vệ còn lại đi theo lộ trình ban đầu quay trở lại ca-nô, nói với cận vệ ở lại canh giữ: “Lần trước ngươi phát hiện một nơi tốt có thể ẩn náu, cách đây xa không?”

“Không xa lắm, cũng chỉ sáu bảy km.” Cận vệ trả lời.

“Đi, qua đó xem xem!”

“Bây giờ sao?” Cận vệ vô thức nhìn mặt trời.

Dù sáu bảy km không phải là xa, nhưng ở bờ biển không thể sử dụng máy hơi nước, chèo thuyền qua đó rất lâu, đợi đến khi chèo qua đó rồi lại quay về, chắc chắn trời cũng đã tối rồi.

Nhưng Trịnh Trì Viễn lại gật đầu nói: “Đúng, bây giờ!”

Thủy quân Đông Hải do một tay Trịnh Trì Viễn lập nên, địa vị của anh ta ở trong thủy quân cũng giống như địa vị của Kim Phi trong tiêu cục Trấn Viễn, cho dù trong lòng cận vệ nghi ngờ nhưng Trịnh Trì Viễn đã hạ lệnh thì hắn cũng không dám chất vấn, mà cầm mái chèo chèo thuyền ra khỏi phía sau tảng đá cùng những người khác.
Chương 1953: Mời cơm

Khu vực nước K ấm áp và ẩm ướt, lượng mưa dồi dào, thực vật phong phú, rất nhiều dòng sông lớn nhỏ.

Cận vệ chèo thuyền dọc theo bờ biển mấy km, sau đó đậu thuyền dưới bụi cây chuối tây.

Nhìn từ xa, ở đây trông giống như một vườn chuối, nhưng khi cận vệ dùng mái chèo rẽ lá chuối ra và chèo thuyền đi đến phía trước một đoạn, Trịnh Trì Viễn mới phát hiện phía sau có một cái động tiên.

Phía sau lá chuối là một mặt nước trống trãi, dù diện tích không lớn, nhưng thực vật xung quanh rậm rạp, từ bên ngoài khó có thể tìm được nơi này, hơn nữa cách nơi ở của nhóm người Lạc Lan cũng không xa, rất thích hợp để giấu ca-nô.

“Sao ngươi phát hiện ra nơi này vậy?” Trịnh Trì Viễn nhìn tên cận vệ.

“Mỗi lần vào bờ đều phải cẩn thận, ta đã nghĩ xem có thể tìm được một nơi nào để giấu thuyền không, vì vậy mỗi lần đến đây ta đều chú ý đến bờ, có một lần có gió lớn thổi bay những tàu lá chuối, nên ta đã nhìn thấy nơi này!” Cận vệ giải thích.

“Làm tốt lắm, quay về sẽ thưởng cho ngươi!” Trịnh Trì Viễn vỗ vai tên cận vệ.

Những cận vệ khác thấy đồng nghiệp lập công, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.

Trịnh Trì Viễn đích thân ghi công, chắc chắn phần thưởng sẽ không ít, hơn nữa sau này nếu có cơ hội thăng tiến, chắc chắn Trịnh Trì Viễn sẽ cất nhắc tên cận vệ này.

“Tiên sinh đã từng nói, cơ hội sẽ luôn dành cho những người có chuẩn bị, không chỉ khi đánh trận mới có thể lập công, bình thường chú ý nhiều hơn cũng sẽ có cơ hội lập công!”

Trịnh Trì Viễn đã nhân cơ hội này đã truyền cảm hứng cho mấy tên cận vệ.

“Vâng.”

Dù có muốn hay không thì nhóm cận vệ vẫn phải hài lòng với sự truyền cảm hứng này.

Phía Trịnh Trì Viễn bận rộn, phía Lạc Lan cũng không rảnh rỗi.

Sau khi tiễn Trịnh Trì Viễn đi, Lạc Lan đã bắt đầu hóa trang trước gương.

Sau khi trợ thủ nhìn thấy đã nhanh chóng đến giúp.

Hai người bận rộn hơn nửa tiếng đồng hồ, trợ thủ giúp Lạc Lan cài cúc áo phía sau, sau đó lùi ra sau hai bước, nhìn từ trên xuống dưới.

Lạc Lan dang hai cánh tay ra hỏi: “Không có vấn đề gì chứ?”

“Không có vấn đề gì.” Trợ thủ giơ ngón tay cái lên khen: “Không giấu giếm gì, nếu chưởng quầy thật sự là con trai, chắc chắn ta sẽ bị cô mê hoặc!”

“Ngươi nói nhảm quá!”

Lạc Lan nhặt cái quạt trên bàn lên, gõ vào đầu trợ thủ, sau đó mở cửa ra, dẫn trợ thủ ra ngoài.

Hai người vừa ra khỏi cửa, vừa hay gặp nhân viên hộ tống đi tuần tra ngang qua.

“Lạc Lan cô nương, Vi Vi cô nương!”

Nhân viên hộ tống đi phía trước cười rồi chào hai người.

Người buôn bán chú trọng hòa nhã sinh tài lộc, Lạc Lan là người khiêm tốn, nếu thường ngày gặp nhân viên hộ tống, chỉ cần đối phương chào hỏi thì cô ấy cũng chào lại.

Nhưng hiện tại cô ấy lại không chào lại, mà lạnh lùng nói: “Ta nhắc lại lần cuối cùng, khi nhìn thấy ta hóa trang thì gọi ta là chưởng quầy, nếu lần sau còn gọi sai, đừng trách ta tìm Mã đại ca tố cáo!”

“Vâng.” Nhân viên hộ tống nhận ra Lạc Lan tức giận nên vội khom người nhận lỗi.

Trong thời đại phong kiến trọng nam khinh nữ, không chỉ Đại Khang như vậy, mà khu vực nước K còn nghiêm trọng hơn, phụ nữ đi ra ngoài cần phải có đàn ông đi cùng nếu không thì không được tôn trọng.

Thật ra cho dù là ở Đại Khang thì có rất nhiều người chỉ trích các nữ chưởng quầy các nữ đồng nghiệp của thương hội Kim Xuyên, nói bọn họ cười với đàn ông chỉ để bán chút đồ, rất mất mặt như những người phụ nữ bán nụ cười trong thanh lâu.

Nhưng ở Đại Khang có Kim Phi làm chỗ dựa cho các cô ấy, những người đó chỉ dám nói xấu sau lưng mà thôi, không ai dám làm gì họ, nhưng nước K không phải là địa bàn của Kim Phi, nếu để các nhà buôn lương thực biết Lạc Lan là phụ nữ, họ sẽ không buôn bán với cô ấy nữa, thậm chí có thể cảm thấy Lạc Lan đang làm nhục họ, từ đó tấn công nhóm người Lạc Lan.

Để tránh những xung đột không cần thiết, sau khi đến nước K, Lạc Lan và trợ thủ vẫn luôn giả trang thành đàn ông, sau khi ra cửa, dù người địa phương nghe không hiểu tiếng của Đại Khang nhưng Lạc Lan vẫn yêu cầu nhân viên hộ tống và trợ thủ gọi cô ấy là chưởng quầy hoặc là thiếu gia.

Lão Uông và Mã Văn Húc đều dẫn đầu tuân thủ việc này, người nhân viên hộ tống đó cũng biết bản thân sai nên đã vội cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi thiếu gia, ta nhớ rồi!”

Lúc này Lạc Lan mới gật đầu, vừa định rời đi thì Mã Văn Húc đến.

Thân phận hiện tại của họ là đội buôn đến từ Đại Khang, Lạc Lan là chưởng quầy của đội buôn, cũng là thiếu gia của một gia tộc lớn, Lão Uông dẫn một số nhân viên hộ tống giải làm hộ vệ của cô ấy, Mã Văn Húc dẫn một số nhân viên hộ tống giả làm tùy tùng của anh ta, phụ trách liên lạc dẫn đường, phiên dịch và tạo mối quan hệ với quan viên, nhà buôn lương thực của địa phương.

Thấy trang phục của Lạc Lan, Mã Văn Húc lập tức nhập vai, không chào Lạc Lan như bình thường mà cúi người nói: “Thiếu gia, người phiên dịch đến rồi!”

Người nhân viên hộ tống vừa rồi vẫn chưa đi xa, đã chột dạ lén nhìn Lạc Lan, sợ cô ấy tố cáo với Mã Văn Húc.

Cũng may Lạc Lan không nhắc chuyện vừa rồi mà gật đầu, sau đó đè giọng hỏi: “Đã chuẩn bị địa điểm ăn cơm xong chưa?”

“Thưa thiếu gia, chuẩn bị xong rồi!” Mã Văn Húc trả lời: “Hà Văn Long đã đồng ý đến cuộc hẹn, ta đã bao tầng ba của Túy Phong Lâu, còn để người phiên dịch đến thanh lâu mời mấy cô nương nổi tiếng!”

Nước K từng là đất nước thuộc Đại Khang, trước khi thiết lập quan hệ ngoại giao với Trung Nguyên, chỉ có ngôn ngữ không có chữ viết, sau này một số người Trung Nguyên tránh chiến tranh nên đã chạy trốn đến nước K, đưa văn hóa Trung Nguyên đến đây, nước K mới có chữ viết.

Đến bây giờ, dù nước K không nói tiếng Đại Khang nhưng vẫn sử dụng chữ Hán, có bộ phận lớn họ cũng giống như họ của Trung Nguyên.

Một số là do phiên dịch, một số là con cháu của người Trung Nguyên.

Có lúc không tìm thấy người phiên dịch phù hợp, Lạc Lan đã giao tiếp với nhà buôn lương thực địa phương bằng cách viết chữ.

Dù giao lưu giữa nước K và Đại Khang đã bị cắt đứt, nhưng đã bị văn hóa Trung Nguyên ảnh hưởng nhiều năm, rất nhiều truyền thống của nước K cũng tương tự như Trung Nguyên.

Đặc biệt là văn hóa bàn rượu và quan trường, giống hệt nhau.

Sau khi Lạc Lan đến đây, có rất nhiều chuyện đều được bàn bạc trên bàn rượu.

“Mã đại ca, bữa cơm tối nay có thể uống với Hà Văn Long hay không phải nhờ huynh rồi!”

Lạc Lan dẫn Mã Văn Húc đi về phía cửa.

Bây giờ ở địa bàn của người khác, lúa giống và hạt bông đã bị chúa địa phương giữ lại, dùng biện pháp cứng rắn chắc chắn sẽ không được, chỉ có thể lấy lại bằng biện pháp khác.

Tên Hà Văn Long cô ấy hẹn hôm nay là một thủ hạ thân cận của thổ ty.

Buôn bán cũng là một quá trình từng bước một, Lạc Lan không hi vọng chỉ mời Hà Văn Long một bữa cơm, mà đối phương đã có thể mạo hiểm bị thổ ty chém đầu, trực tiếp mở kho lương thực.

Chỉ cần tạo mối quan hệ với Hà Văn Long, tìm hiểu một ít sở thích cá nhân của hắn, tìm được bước đột phá để sau này hối lộ, như vậy bữa cơm này đã không uổng phí rồi.

Nếu có thể nghe ngóng được ý nghĩ thực sự hoặc điểm mấu chốt của thổ ty, như vậy bữa cơm này đã có giá trị rất lớn rồi.

“Ta tìm người nghe ngóng, Hà Văn Long là một tên ham rượu háo sắc, ta dẫn thêm mấy huynh đệ qua đó, uống rượu với hắn cũng không sao, nhưng có thể lấy được thông tin gì hữu ích hay không thì ta không dám đảm bảo.”

Mã Văn Húc cười khổ trả lời.
Chương 1954: Muốn lâu dài

“Hắn đã đồng ý đến buổi hẹn, chứng tỏ hắn có suy nghĩ về chuyện này, ít nhất là muốn có chút lợi!”

Lạc Lan nói: “Nếu có cơ hội thích hợp, huynh thăm dò trước thử xem.”

Trên quan trường, mời khách ăn cơm không chỉ là ăn cơm, sau khi ăn cơm xong còn có một số tiết mục, dù Lạc Lan là nữ đóng giả nam nhưng cũng không tiện tham gia.

Quá trình mời khách của họ thường đều là Lạc Lan xuất hiện, nhắc đến một số chuyện trước, sau đó mới giả vờ say, sau đó Mã Văn Húc sẽ dẫn khách đến phần còn lại của quá trình.

Rất nhiều khách trong bữa ăn còn cảnh giác, có một số chuyện vẫn chưa buông được, nhưng đến tiết mục thứ hai tiết mục thứ ba khách đã đều say, Lạc Lan đã cân nhắc những chuyện cô ấy nói trước, nên họ càng dễ bị lừa khỏi những suy nghĩ thực hơn.

Vì vậy Mã Văn Húc mới là người mời khách ăn cơm chính.

“Vậy Hà Văn Long đòi hỏi nhiều thì sao?” Mã Văn Húc hỏi.

“Chỉ cần mở miệng là có thể bàn bạc mà!” Lạc Lan nói: “Không sợ hắn mở miệng, chỉ sợ hắn như nước đổ đầu vịt!”

“Ta biết rồi.” Mã Văn Húc khẽ gật đầu: “Đến lúc đó ta sẽ thăm dò ý của hắn.”

“Được!”

Khi đến trước cửa sân, xe ngựa đã được chuẩn bị xong.

Lạc Lan lên xe ngựa, đến điểm hẹn dưới sự bảo vệ của nhân viên hộ tống.

Bọn họ vừa đến nơi, Hà Văn Long cũng vừa đến, đáng tiếc hôm nay Hà Văn Long rất cảnh giác, dù Mã Văn Húc khuyên như thế nào cũng không muốn uống rượu.

Cơm đã ăn rồi, đã đến thanh lâu rồi, quà cũng nhận rồi, nhưng Mã Văn Húc lại không moi được tin tức gì.

Khi về căn nhà thuê đã là đêm khuya, thấy đèn trong phòng vẫn còn sáng, Mã Văn Húc biết Lạc Lan đang đợi kết quả nên đã rửa mặt trong sân rồi vào thư phòng.

“Lạc Lan cô nương, tên Hà Văn Long này quá cứng đầu, đã nhận lòng tốt rồi nhưng không nói được câu nào có ích!”

Mã Văn Húc thở dài, mắng: “Tên này ngày mai muốn hẹn gặp ta, nói muốn mời lại ta, con mẹ nó, rõ ràng là muốn lợi dụng chúng ta!”

“Thổ ty đã đích thân để ý đến chuyện này, Hà Văn Long cẩn thận là chuyện bình thường.” Lạc Lan nói: “Mã đại ca đừng gấp, cũng đừng sợ tiêu nhiều tiền, chút tiền này không là gì so với chuyện chúng ta muốn làm, không cần tiết kiệm tiền thay tiên sinh, lúc nên tiêu tiền thì cứ tiêu, sau này ta sẽ báo cáo chi phí với tiên sinh!”

“Ta biết, chỉ là ta thấy Đại Khang còn có nhiều người chịu đói như vậy, chúng ta lại ở đây tiêu tiền mời tiệc một tên quan nước K, trong lòng thấy rất khó chịu!” Mã Văn Húc bực tức nói.

“Bây giờ chúng ta mời khách là để lấy giống tốt về, để mọi người có thể no bụng, có thể mặc áo bông!”

Lạc Lan cười nói: “Mã đại ca hãy nghĩ lại xem, thực ra tiền chúng ta tiêu đều là được đổi từ châu Thủy Ngọc, có phải trong lòng đã thoải mái hơn nhiều không?”

Tất cả chi phí hiện tại và bạc dùng để thu mua lúa giống và hạt bông đều có được bằng cách bán đấu giá châu Thủy Ngọc, vẫn chưa tiêu một đồng nào trong số tiền khi bọn họ đưa đến, bây giờ còn nhiều hơn vậy.

“Nghe Lạc Lan cô nương nói như vậy, quả thực ta thấy thoải mái hơn nhiều rồi.” Mã Văn Húc cười hỏi: “Ta nhớ Hà Văn Long mua một viên châu Thủy Ngọc đúng không?”

“Đúng vậy.” Lạc Lan suy nghĩ một chút rồi nói: “Viên hắn mua khá lớn, giá một nghìn hai trăm lượng bạc đó!”

“Ha ha, phải như thế!” Mã Văn Húc càng thêm vui sướng, vẻ mặt đầy khâm phục nhìn Lạc Lan.

Lần đầu tiên họ đến đây, Lão Uông đã dẫn họ vật lộn với những rủi ro trên đường, khi đến có hơn bảy mươi người, cuối cùng chỉ còn lại ba mươi hai người, tất cả mọi người đều bị giày vò khổ sở, số lúa giống vác về chỉ đủ để Ngụy Vô Nhai trồng trên mấy mảnh ruộng thí nghiệm.

Mà lần này đi cùng Lạc Lan, hiện nay không một người nào bị thương, chưa tiêu một lượng bạc nào, chỉ lấy một số châu Thủy Ngọc không đáng tiền ở Kim Xuyên đã đổi được lúa giống và hạt bông trong kho.

Nếu không có tên quan đó làm loạn như con thiêu thân, e rằng bây giờ số lúa giống và hạt giống đó đã được vận chuyển về Đại Khang rồi.

Nếu vác hạt giống về như trước kia, thì phải bao nhiêu người mới vác mới vận chuyển về hết chứ?

Dưới sự ảnh hưởng của tư tưởng phong kiến, trước kia, Mã Văn Húc có ấn tượng không tốt với thương nhân, nhưng Lạc Lan đã thay đổi suy nghĩ của anh ta, cũng thay đổi nhận thức của anh ta đối với buôn bán.

Hóa ra buôn bán lại tốt như vậy, thu hoạch cũng nhiều như vậy.

“Lạc Lan cô nương, cô thật giỏi.” Mã Văn Húc khen ngợi nói: “Buôn bán với cô thật sự rất sung sướng, giống như lúc đầu đi đánh trận cùng với tiên sinh vậy!”

“Không phải ta giỏi mà là châu Thủy Ngọc tiên sinh làm ra rất tuyệt!” Lạc Lan lắc đầu.

Dù là lần này ở nước K hay lúc đầu ở kinh thành, sở dĩ cuộc đấu giá được tổ chức thuận lợi và thu về một lượng lớn vàng bạc, ngoài năng lực của Lạc Lan, thứ quan trọng hơn phải nhắc đến là châu Thủy Ngọc.

Đối với người ở thời đại này, châu Thủy Ngọc là một sản vật vượt thời đại, là một chiến thuật tấn công của sinh vật ngoài hành tinh làm giảm chiều không gian của mục tiêu.

Giống như người nào đó trở về từ tương lai, làm ra một chiếc mũ bảo hiểm ảo thật 100%, sau khi đội lên bạn có thể làm bất cứ việc gì ở trong đó, thỏa mãn tất cả mong muốn không thể thực hiện trong thực tế.

Có thể loại mũ bảo hiểm này là đồ rẻ tiền trên phố lớn ở tương lai, với số tiền ăn một bữa cơm đã có thể mua được một cái mũ, nhưng người trở về từ tương lai lại đưa ra một cái giá rất chát, càng có nhiều chức năng thì càng đắt, vô số người giàu sẽ chạy theo nó như vịt.

Châu Thủy Ngọc cũng giống như mũ bảo hiểm này, không phải những người quyền quý đó không biết phân biệt hàng tốt hàng xấu mà thứ này vượt thời đại, vượt kiến thức của bọn họ, có một số người giàu sẵn sàng mua nó.

“Nếu sớm biết bọn họ thích châu Thủy Ngọc như vậy, lần này đến đây ta đã mang theo nhiều hơn chút rồi, thổ ty không hài lòng, vậy thì ta sẽ đưa cho hắn đến khi hài lòng thì thôi!” Mã Văn Húc xoa xoa tay hơi tiếc nuối.

“Không, Mã đại ca, nếu huynh mang nhiều châu Thủy Ngọc đến, ngược lại đó là chuyện xấu.”

Lạc Lan giải thích: “Tiên sinh đã từng nói, vật có giá trị vì quý hiếm, sở dĩ châu Thủy Ngọc có giá trị là vì nước K không có, nếu huynh mang theo quá nhiều thì châu Thủy Ngọc sẽ không đáng giá nữa.”

Thực ra Đường Tiểu Bắc đã từng đề nghị với Kim Phi đừng bỏ công nghệ thủy tinh, như vậy châu Thủy Ngọc có thể bán được với giá cao như kim cương ở kiếp trước.

Xét từ khía cạnh kinh tế, ý kiến của Đường Tiểu Bắc rất đúng, có thể tối đa lợi ích do thủy tinh mang lại, nhưng thủy tinh không chỉ liên quan đến lợi ích mà còn liên quan đến tất cả các khía cạnh của công nghiệp, xây dựng, nghiên cứu khoa học và các lĩnh vực khác.

Trước khi Kim Phi khởi nghiệp, y cần thủy tinh để kiếm tiền và tích lũy vốn ban đầu, nhưng sau khi khởi nghiệp, thứ y theo đuổi không phải là lợi ích cá nhân mà là lợi ích của cả một đất nước, buông bỏ công nghệ thủy tinh là đúng đắn.

Nhưng ở nước K thì khác, ở đây không phải là Đại Khang, Lạc Lan không cần kiêng nể gì, có thể sử dụng hết thủ đoạn để kiếm tiền, vì vậy cô ấy muốn tiếp tục lâu dài.

Nếu đã muốn tiếp tục lâu dài thì không thể đưa ra nhiều châu Thủy Ngọc cùng một lúc.

Thực ra Mã Văn Húc rất muốn xem xem biểu cảm của Hà Văn Long khi biết châu Thủy Ngọc không đáng giá, nhưng anh ta cũng biết sở thích tồi tệ của anh ta không đáng nhắc đến so với những gì Lạc Lan nói.
Chương 1955: Buôn lậu

Trong những ngày tiếp theo, Mã Văn Húc nán lại nhiều nhà hàng và thanh lâu lớn ở nước K, tiếp đón hết nhóm khách này đến nhóm khách khác.

Tuy nhiên, Lạc Lan thậm chí còn bận rộn hơn Mã Văn Húc. Cô ấy không chỉ phải tham dự nhiều bữa tiệc khác nhau mà còn phải lo lắng về việc bí mật thu mua hạt bông.

Tất nhiên, với tư cách là chưởng quỹ, Lạc Lan sẽ không đích thân đảm nhận công việc này. Thay vào đó, cô ấy tìm một người phiên dịch và giao nhiệm vụ cho người nọ.

Người phiên dịch này không phải là người nước K chính gốc mà là một người bán hàng rong đến từ xa hàng trăm dặm. Vì vậy, hắn không chỉ nói được phương ngữ nước K mà còn nói được cả phương ngữ Đại Khang.

Điều quan trọng nhất là khi Lão Uông lần đầu đến nước K, anh ta đã cứu mạng người bán hàng rong này khỏi bọn thổ phỉ. Vì lần này họ thiếu người phiên dịch nên Lão Uông đã cử người đến thị trấn nhỏ trước đó để tìm anh ta, và họ quả thực đã tìm thấy anh ta, do đó anh ta trở thành người phiên dịch của Lạc Lan.

Người bán hàng rong này đã theo Lão Uông và những người khác ra khỏi núi, không chỉ giết bọn thổ phỉ mà còn đối phó với các quan chức địa phương đang cố gắng tống tiền muôn dân. Vì vậy cũng được coi là những người bạn đồng hành đáng tin cậy.

Người bán hàng rong được chia thành hai loại: những người hoạt động quanh quê hương, bán buôn nhu yếu phẩm hàng ngày từ quận hoặc thị trấn và sau đó bán lẻ ở các vùng nông thôn.

Do sự bất tiện của giao thông trong thời phong kiến, việc dân thường đến thăm các thị trấn khá khó khăn, vì vậy những người bán hàng rong này về cơ bản đóng vai trò là người đại diện cho dân thường, kiếm tiền rất khổ cực.

Tuy nhiên, vì phạm vi hạn chế nên tương đối an toàn.

Còn có những người đi xa, mang hàng hóa từ nơi này đến nơi khác mà không có sẵn, kiếm lời từ việc chênh lệch giá.

Những người bán hàng rong này kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng vì họ phải đi xa nên rủi ro cao hơn.

Nếu họ gặp phải những tên thổ phỉ không nói đạo lý, không chỉ hàng hóa bị cướp mà tính mạng của họ cũng có thể gặp nguy hiểm.

Vì vậy, dù lớn hay nhỏ, tất cả người bán hàng rong đều là những người khôn ngoan. Người bán hàng rong này là một trong những người giỏi nhất trong số họ. Hắn luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được Lạc Lan giao cho, chưa bao giờ gặp phải bất kỳ vấn đề gì.

Biết rằng việc mua hạt bông với số lượng lớn trước đó đã thu hút sự chú ý của thổ ty địa phương, để tránh bị chú ý thêm, người phiên dịch đã không cử người đến mua số lượng lớn từ các cửa hàng ngũ cốc. Thay vào đó, hắn thuê một nhóm người bán hàng rong quy mô nhỏ ở địa phương đi đến các làng và thị trấn xung quanh để mua hàng.

Nhiệt độ ở nước K tương đối cao và không cần bông để giữ ấm. Mặc dù một số nông dân trồng bông nhưng số lượng nông dân trồng bông không nhiều và các hộ gia đình riêng lẻ cũng không trồng trọt quá nhiều. Nói chung mỗi nhà trồng một ít để ép dầu.

Quá trình thu mua hạt bông quy mô nhỏ tuy diễn ra chậm. Ba bốn ngày sau, bọn hắn cũng chỉ tích lũy được bảy tám trăm cân. Lợi ích duy nhất là sự an toàn.

Sau nhiều ngày mua lại, không ai nhận thấy điều gì bất thường cả. Ngay cả những người bán hàng rong quy mô nhỏ được người phiên dịch thuê cũng không nghĩ nhiều, cho rằng người phiên dịch chỉ đang mua một ít hạt bông để ép lấy dầu.

Dựa trên việc sử dụng hạt giống trong các cánh đồng thí nghiệm trước đây của Kim Phi, ba đến bốn cân hạt bông là đủ cho một mẫu đất, vì vậy bảy đến tám trăm cân là đủ cho hơn hai trăm mẫu.

Dù người thuê là người địa phương nhưng Lạc Lan vẫn có chút lo lắng về việc rò rỉ thông tin. Vì vậy, cô ấy đã chỉ đạo người thông báo cho cận vệ mà Trịnh Trì Viễn để lại, bảo anh ta đi liên hệ với thủy quân để bố trí ca-nô đến lấy hàng.

Đêm hôm đó, Lão Uông cùng mười nhân viên hộ tống lặng lẽ mang hạt bông ra bờ biển.

Lúc đó đã có năm sáu chiếc ca-nô đang chờ ở bờ, Trịnh Trì Viễn ở trên thuyền thấy buồn chán cũng đi theo.

Thấy đám Lão Uông chỉ mang đến vài trăm cân hạt bông, Trịnh Trì Viễn không khỏi có chút thất vọng.

"Lão Uông, chúng ta đã mang năm sáu chiếc thuyền tới đây, mà ngươi chỉ mang tới được mấy trăm cân hạt giống?"

"Trịnh tướng quân, có điều này có thể ngài không biết, nhưng gần như tất cả hạt bông trong kho thóc và cửa hàng trong thành đều đã được Lạc Lan cô nương mua lại. Những hạt bông này đều được thu thập từ các làng xung quanh."

Lão Vương giải thích: “Lạc Lan cô nương nói đây chỉ là mẻ đầu tiên, khi nào về nhiều hơn, cô ấy có thể quay lại lấy mẻ khác.”

"Tại sao không thu thập nhiều hơn trong một lần?" Trịnh Trì Viễn cau mày.

Lão Uông giải thích: “Đó là vì bọn ta lo lắng bị người dân địa phương chú ý. "Lạc Lan cô nương nói ba hoặc bốn cân hạt bông là đủ cho một mẫu đất. Những hạt giống này có thể trồng được vài trăm mẫu. Gửi chúng lên thuyền trước sẽ an toàn hơn."

“Được rồi,” Trịnh Trì Viễn thở dài, ra lệnh cho lính thủy quân mang hạt bông vào khoang thuyền.

Ba hoặc bốn ngày sau, Lan Lan sẽ thông báo cho thủy quân vận chuyển hạt giống. Để tránh lãng phí tài nguyên, trong những chuyến hàng tiếp theo, ngoài hạt bông, hàng nghìn cân gạo giống cũng được đưa vào.

Gạo là thực phẩm, có sẵn ở bất kỳ cửa hàng ngũ cốc nào, khiến việc mua hàng trở nên đơn giản hơn.

Vì vậy, thủy quân Đông Hải hùng mạnh đã biến thành những kẻ buôn lậu ban đêm.

Mặc dù phương pháp vận chuyển này không nhanh nhưng nó nhanh hơn nhiều so với những chuyến thám hiểm mà hạt giống được vận chuyển bằng tay trước đó. Trong vòng chưa đầy một tháng, Lạc Lan đã gửi hơn bảy hoặc tám nghìn cân hạt bông và hàng chục nghìn cân gạo lên thuyền.

Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn đều thở phào nhẹ nhõm.

Với những hạt giống này làm nền tảng, cho dù cuối cùng họ không thể lấy được hạt giống từ nhà kho thì chuyến đi của họ cũng sẽ không vô ích.

Lạc Lan thậm chí còn hối hận vì hồi trước đã mua quá nhiều.

Biết buôn lậu thuận lợi như vậy, lẽ ra trước đây không nên cho mướn kho hàng làm gì. Thay vào đó có thể trực tiếp mua hạt bông và hạt gạo từ các cửa hàng ngũ cốc và nhanh chóng gửi chúng lên thuyền là được.

Vào thời điểm đó sẽ không thu hút sự chú ý của các quan chức địa phương và hạt giống trong vựa sẽ rất dồi dào. Với nhiều thời gian như vậy, có lẽ bây giờ họ đã lấp đầy tất cả các thuyền của hạm đội.

Tuy nhiên, trên đời chẳng có thuốc hối hận, và nếu họ thực sự làm vậy thì có thể sẽ bị chính quyền địa phương chú ý.

Cho nên Lạc Lan chỉ thở dài, cũng không quá vướng mắc chuyện này.

Sau khoảng thời gian bận rộn này, Mã Văn Húc cuối cùng cũng có một bước đột phá.

Những ngày gần đây, Mã Văn Húc ngày nào cũng giao lưu, thậm chí còn học cả tiếng nước K nên giao tiếp đơn giản hàng ngày không cần người phiên dịch nữa.

Sau khi tiêu tốn rất nhiều tiền, cuối cùng anh ta cũng tạo được bước đột phá với Hà Văn Long.

Theo lời giới thiệu của Hà Văn Long, Mã Văn Húc đã gặp thổ ty nước K.

Mã Văn Húc đầu tiên khen ngợi tâng bốc một phen, sau đó bắt đầu nước mắt nước mũi tèm nhem khóc lóc kể lể, cầu xin thổ ty nước K tha cho họ.

Là một nước chư hầu trước đây của triều đại Trung Nguyên, vị thổ ty rất hài lòng với những lời xu nịnh của Mã Văn Húc nên không khỏi có chút lâng lâng, cộng thêm màn biểu diễn của Mã Văn Húc rất vừa ý nên thái độ cuối cùng cũng dịu đi, ám chỉ rằng Mã Văn Húc nên nộp phạt.

Mã Văn Húc hiểu ngay rằng cái gọi là tiền phạt này chỉ là thủ đoạn tống tiền của thổ ty. Nếu anh ta có thể làm hài lòng thổ ty với những gì anh ta đưa ra, có lẽ họ có thể vào được kho thóc.

Sau khi rời khỏi nơi ở của thổ ty, Mã Văn Húc lập tức quay lại thương lượng với Lạc Lan.

Lạc Lan không dám bất cẩn, gọi Lão Uông và Trịnh Trì Viễn tới, mấy người bàn bạc hồi lâu, cuối cùng quyết định Mã Văn Húc sẽ lấy một túi nhỏ thủy tinh và bạc, cùng một rương vàng nhỏ, đi tìm thổ ty nước K một lần nữa.

Trong túi viên châu Thủy Ngọc có hai viên tương đối lớn, chất lượng tốt hơn, còn lại có chất lượng kém và kích thước nhỏ hơn.

Vì vậy, thổ ty đã tin lời Mã Văn Húc, cho rằng đây là hàng tích trữ cuối cùng của đội thám hiểm, đồng ý ký giấy thông hành vì tin rằng việc tống tiền thêm sẽ không moi thêm được gì nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom