-
Chương 1791-1795
Chương 1791: Nghiên cứu
Nhìn thấy những hạt lúa phủ kín sân đập lúa, Kim Phi và Ngụy Vô Nhai đều lộ ra nụ cười hài lòng.
Cái này không liên quan gì đến thân phận, địa vị và tiền bạc, mà là niềm vui đối với mùa màng bội thu.
“Kim tiên sinh, ngài cảm thấy hai mảnh đất này, năng lực sản xuất của mỗi mẫu có thể là bao nhiêu tạ?" Ngụy Vô Nhai hỏi.
Kim Phi nhìn vào sân đập lúa một chút, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Ta cảm thấy chắc là một tạ rưỡi hoặc hai tạ nhỉ?"
“Có thể nhiều như thế ư?" Ngụy Vô Nhai trợn mắt.
Đấu, tạ, xe là đơn vị đo lường ở Đại Khang, một tạ là một trăm cân, một tạ có thể chia thành tám đấu.
Các giống lúa nước ở Đại Khang trước đây chỉ có thể sản xuất khoảng năm mươi cân trên một mẫu.
Mặc dù hai mảnh lúa nước này là hạt giống được lựa chọn cẩn thận, lại được cày sâu bừa kỹ, nhưng Ngụy Vô Nhai cảm thấy nếu một mẫu đất có thể mang lại hơn 100 cân thì đã rất hài lòng rồi, nhưng Kim Phi lại nói rằng một mẫu đất có thể thu được 150 đến 200 cân.
Nhiều hơn dự đoán của Ngụy Vô Nhai khoảng 50 cân.
“Thật ra ta cũng đoán như vậy,” Kim Phi cười nói: “Để cho bọn họ thu xong rồi cân lên chẳng phải sẽ biết à?”
Ngụy Vô Nhai nghe thấy vậy thì trực tiếp cầm tấm ván gỗ bên cạnh lên, giúp nhân viên hộ tống đang bận rộn làm việc.
Mấy phút sau, hạt lúa đã được cất vào giỏ.
Nhìn những chiếc giỏ được xếp thành một hàng ở trước mặt, hơi thở của Ngụy Vô Nhai dần dần trở nên nặng nề.
Mặc dù còn chưa cân nhưng Ngụy Vô Nhai biết rất rõ những chiếc giỏ này nặng như thế nào.
Theo số lượng của những chiếc giỏ này thì một mẫu sản xuất được 150 đến 200 trăm cân như Kim Phi vừa đề cập là thực sự có thể.
"Mau, đưa nó đi cân để xem nặng bao nhiêu!" Ngụy Vô Nhai thúc giục nhân viên hộ tống tiến hành cân.
Kim Phi rất kỳ vọng vào lúa nước L, khiến cho mọi người xung quanh y cũng như vậy.
Tất cả mọi người đều đứng vây quanh trước cái cân lớn, chờ đợi kết quả cân.
Mặc dù Kim Phi cũng quan tâm, nhưng phía trước đã chật kín người, Kim Phi lại không muốn dùng thân phận của mình để chèn ép người khác vào những lúc như này, nên ở lại phía sau.
Chờ sau khi tính toán kết quả cân, Kim Phi nghe được một loạt tiếng hô kinh hãi phát ra từ trong đám người.
Ngụy Vô Nhai vốn luôn bình tĩnh, lúc này đã dựng râu lên, chạy đến trước mặt Kim Phi, kích động nói: "Kim tiên sinh, ngài có biết một mẫu đất được bao nhiêu không?”
"Bao nhiêu?" Kim Phi hỏi.
"Một mẫu đất còn nhiều hơn 2 tạ một chút, cho dù phơi khô thì một mẫu đất vẫn có thể bằng 2 tạ!" Ngụy Vô Nhai kích động đến mức sắc mặt ửng hồng, môi cũng run run: "Một mẫu đất có thể thu được 200 cân, gần như đủ cho một người ăn trong một năm!"
Kim Phi cũng hơi bất ngờ.
Mặc dù ở kiếp trước, sản lượng lúa nước trên một mẫu có thể dễ dàng nhiều hơn một nghìn cân, nhưng đó là giống tốt sau khi được vô số người bỏ ra bao nhiêu thời gian để cải tiến, nhưng lại có sự gia tăng của phân bón hóa học.
Ở thời đại này, năng suất của hầu hết các loại lúa nước trên mỗi mẫu đều là khoảng từ 40 đến 50 cân, cho dù là 60 cân cũng được coi là năng suất cao rồi, 75 cân là rất hiếm gặp.
Mặc dù bây giờ hai ruộng thí nghiệm này đã được thu hoạch thâm canh, nhưng loại hạt lúa này chỉ là lúa nước L bình thường do nhân viên hộ tống mang về từ phía nam, Kim Phi cảm thấy thu được 175 cân đã là cực hạn rồi, không ngờ rằng một mẫu đất lại đạt tới hơn 200 cân.
Ngày nay, rất ít người chịu ăn cơm khô, bình thường đều ăn cháo, hơn nữa lúc nấu cháo còn có thể cho thêm rau dại.
Dù vậy, rất nhiều người chỉ có một hoặc hai bữa ăn mỗi ngày.
Theo cách tính toán này, nếu 200 cân thóc được phơi khô và xay thành gạo thì số tiết kiệm được đúng là sẽ đủ cho một người ăn trong một năm.
Đây là điều mà trước đây Ngụy Vô Nhai đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nhìn những hạt thóc trong giỏ, đúng là còn kích động hơn cả khi nhìn thấy vàng.
Nhưng Kim Phi đã từng nhìn thấy năng suất lúa nước của một mẫu được hơn 500 cân, nên tương đối bình tĩnh, hơi ngạc nhiên một chút rồi lại bình tĩnh lại.
Y xoay người hành lễ với Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm: "Ngụy tiên sinh, vất vả rồi! Ta thay mặt dân chúng của Đại Khang cảm ơn hai người!"
Trong mấy tháng qua, hai người Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm gần như ngủ ở trong ruộng thí nghiệm, lúa nước L có thể có được sản lượng như hiện tại, không thể tách khỏi tâm huyết, nỗ lực của hai người.
“Kim tiên sinh, ngài như này không phải là đang làm tổn thương chúng ta à?” Ngụy Vô Nhai nhanh chóng hành lễ: “Nếu không có tiên sinh phái người đi lấy lúa nước L từ nơi khác, lại tìm đất cho chúng ta, dạy cho chúng ta cách ủ phân, bón phân và gieo hạt thì làm sao có những thứ này để thu hoạch? Dân chúng thật sự muốn cảm ơn thì cũng nên cảm ơn Kim tiên sinh mới đúng!”
Nói xong, Ngụy Vô Nhai nắm một nắm thóc ở trong lòng bàn tay: “Đúng là không dám tin mà, một mẫu đất lại có thể thu hoạch được nhiều hạt thóc như thế!”
“Ngụy tiên sinh, đây mới chỉ là vụ gây trồng đầu tiên, sau này chúng ta lại lựa chọn những hạt giống tốt hơn một chút, lại cải tiến phương pháp gieo trồng, ta tin rằng sản lượng trên mỗi mẫu của lúa nước L còn có thể cao hơn nữa!"
Kim Phi cười nói.
“Thật ư?” Ngụy Vô Nhai trừng mắt hỏi: “Một mẫu có thể thu được 200 cân, mà còn có thể cao hơn ư?”
“Đương nhiên có thể,” Kim Phi nói: “Cao nhân từng kể cho ta nghe về chuyện lúa nước L từng nói, ông ấy đã nhìn thấy một mẫu đất có thể thu hoạch hơn 500 cân thóc, có một số cánh đồng có năng suất cao, một mẫu đất có thể thu được 750 cân!”
“Một mẫu đất có thể thu được 750 cân ư?”
Nếu là người khác nói như vậy, chắc chắn Ngụy Vô Nhai sẽ mắng đối phương là khoác lác, nhưng người nói lời này lại là Kim Phi, Ngụy Vô Nhai không thể không tin được.
Nhưng ông ấy không dám tưởng tượng, một mẫu đất có thể thu hoạch được hơn 500 cân thóc sẽ trông như thế nào.
“Tiên sinh, cao nhân có nói cho ngài biết đến chỗ nào để tìm loại hạt lúa này không?" Lão Đàm tiếp tục hỏi.
"Không," Kim Phi lắc đầu nói: "Nhưng cao nhân đã nói cho ta biết phương pháp chung, chỉ cần chúng ta nghiên cứu kỹ thì ta tin tưởng một ngày nào đó chúng ta có thể thực hiện được chuyện sản lượng hơn 500 cân trên một mẫu!"
Thật ra ở kiếp trước, năng suất lúa nước cao nhất mà Kim Phi từng nghe nói là 1000 cân trên một mẫu, còn được gọi là năng suất tấn mỗi mẫu.
Hơn nữa đây không phải là số liệu từ ruộng thí nghiệm, mà là được nhân giống trong ruộng của người dân.
Đương nhiên, để đạt được mức sản lượng này thì độ ẩm của đất ruộng, phân bón và giống đều rất quan trọng, Kim Phi biết rằng sẽ rất khó để đạt được, nhưng vẫn có thể đạt được sản lượng 500 cân trên một mẫu, cố gắng thì vẫn có hy vọng.
"Nghiên cứu lúa lai ư?" Ngụy Vô Nhai hỏi.
"Không chỉ là lúa lai, mà còn có việc bón phân, lựa chọn cánh đồng, thời gian ươm giống và cấy mạ, đều cần phải nghiên cứu." Kim Phi trả lời.
“Ta hiểu rồi,” Ngụy Vô Nhai ghi lại mấy điểm mà Kim Phi vừa nói, rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía Kim Phi: “Kim tiên sinh, sang năm ngài có thể phê chuẩn cho tôi thêm mấy ruộng thí nghiệm và người giúp việc không, ta muốn mở rộng quy mô của ruộng thí nghiệm, làm tốt việc này!"
Vụ thu hoạch lần này đã khiến cho tham vọng của Ngụy Vô Nhai càng lớn hơn.
Nếu ông ấy thực sự có thể gây trồng ra được một loại giống lương thực có sản lượng một nghìn cân trên một mẫu thì sẽ không đơn giản chỉ là để lại một dấu ấn trong lịch sử, mà còn có thể được dân chúng thờ cúng như thần thánh.
Ngụy Vô Nhai quyết định dành phần đời còn lại của mình cho ruộng thí nghiệm!
“Muốn lấy ruộng thí nghiệm thì đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng gần đây không có nơi nào quá lớn, đợi ta về bàn bạc với Vũ Dương một chút, để tìm cho ông một mảnh đất màu mỡ, thích hợp để trồng trọt!" Kim Phi trả lời.
Làng Tây Hà là một ngôi làng ở miền núi, không có nhiều đất ruộng thích hợp cho việc trồng trọt, bây giờ lại xây nhiều nhà xưởng như thế thì càng thiếu đất ruộng.
“Nên vậy, nên vậy!”
Ngụy Vô Nhai thúc giục: “Bây giờ chúng ta đã thu hoạch xong rồi, tiên sinh mau đi báo tin vui cho bệ hạ đi, thuận tiện nói đến chuyện này một chút!"
Chương 1792: Lại đi viễn chinh
Hai mảnh ruộng thí nghiệm chín muồi đã được thu hoạch xong, lương thực cũng đã được cho vào giỏ, chỉ cần phơi khô là được.
Bây giờ vấn đề lớn nhất ở Đại Khang chính là lương thực, Cửu công chúa cũng quan tâm đến lúa nước L, Kim Phi cũng muốn nhanh chóng trở về báo tin vui cho Cửu công chúa.
Thế là dặn dò Ngụy Vô Nhai, rồi gọi đám Thiết Chùy về làng.
Làm việc một ngày, cả người Kim Phi toàn là mồ hôi, y vốn định quay về tắm rửa một cái rồi mới đến ngự thư phòng tìm Cửu công chúa, nhưng khi về đến nhà thì phát hiện Cửu công chúa lại đang nằm trên ghế dưới bóng râm nói chuyện phiếm với Quan Hạ Nhi, Châu Nhi ở phía sau cầm khăn lau tóc giúp cô ấy, quần áo trên người cũng đã được thay rồi, rõ ràng là vừa mới tắm xong.
Cũng đúng, để làm gương, trước đó Cửu công chúa không hề lười biếng một chút nào, cả người đổ đầy mồ hôi, quần áo cũng lấm lem, sau khi về đương nhiên phải đi tắm một cái.
Trước mặt Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đều đặt một chiếc guồng quay tơ, vừa nói chuyện với Cửu công chúa vừa se chỉ.
Kim Phi nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng đột nhiên có một cảm giác thỏa mãn,
So với cuộc sống xa hoa của những hoàng đế trước kia, Kim Phi càng thích hoàn cảnh sống hiện tại hơn.
Nhìn thấy Kim Phi trở về, Quan Hạ Nhi vội vàng đứng dậy: “Đương gia, chàng đã về rồi!”
Nhuận Nương cũng chạy đến chậu rửa mặt ở bên cạnh, giặt sạch chiếc khăn trong chậu nước, rồi mới vặn khô một nửa, chạy đến trước mặt Kim Phi, giúp Kim Phi lau mồ hôi trên mặt.
Cửu công chúa cũng ngồi dậy: “Thu hoạch xong rồi à?”
“Thu xong rồi!” Kim Phi gật đầu, nhận lấy khăn mặt từ trong tay của Nhuận Nương, tự lau cổ.
“Thu hoạch thế nào rồi?” Vẻ mặt của Cửu công chúa hơi mong đợi mà tiếp tục hỏi: “Sản lượng của một mẫu là bao nhiêu?”
Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương cũng tò mò nhìn qua.
Kim Phi không trả lời trực tiếp, mà duỗi hai ngón tay ra, quơ quơ trước mặt mấy người.
“Hai... hai tạ?" Quan Hạ Nhi dò hỏi.
Ánh mắt của Cửu công chúa cũng sáng lên.
Tình hình sinh trưởng của lúa nước trên ruộng thí nghiệm khả quan, Cửu công chúa biết rằng sản lượng trên một mẫu có thể sẽ vượt quá dự đoán của cô ấy, nhưng cũng không ngờ rằng lại vượt qua nhiều như thế.
"Thật sự là hai tạ ư?"
"Thật sự là hai tạ!" Kim Phi nói: "Thật ra thì nhiều hơn hai tạ một chút, nhưng sau khi phơi khô chắc chắn sẽ trừ hao, cho nên mới tính là hai tạ!"
"Thật tốt quá! Thật tốt quá! Thật tốt quá!"
Cửu công chúa kích động đến mức nói ra ba lần thật tốt quá.
"Sản lượng mỗi mẫu là hai trăm cân... Một mẫu đất có thể bằng mấy mẫu trước đây đó!" Nhuận Nương hỏi: “Vậy không phải là sau này Đại Khang của chúng ta sẽ không còn thiếu lương thực nữa ư?"
Quan Hạ Nhi cũng kích động đến mức siết chặt nắm tay.
Trước khi gả cho Kim Phi, ký ức về việc được ăn no bụng của Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cho dù là mất lần gần được ăn no trong ký ức cũng là chủ yếu ăn rau dại và hoa màu.
Sản lượng lúa nước L là bốm trăm cân trên một mẫu, cao hơn lúa truyền thống gấp mấy lần!
Nói cách khác, nếu dân chúng trồng lúa nước L, cùng mức lao động và diện tích, thu hoạch trong một mùa có thể tốt hơn mấy quý của trước kia!
Nếu mở rộng ra, sản lượng lương thực của Xuyên Thục sẽ tăng lên trên diện rộng, nguy cơ về lương thực cũng sẽ được giảm bớt trên diện rộng.
"Không thể tính toán trên sổ sách như vậy được," Kim Phi giải thích: "Ông Ngụy và Lão Tấn đã cày xới hai mảnh ruộng thí nghiệm này hai lần, bón mấy xe phân, sau đó lại cẩn thận làm cỏ, diệt sâu bọ, không biết đã tốn bao nhiêu công sức, làm sao người bình thường có đủ điều kiện và nghị lực như thế được?"
"Vậy nếu gieo giống cẩn thận, có thể thu hoạch được một trăm cân trên một mẫu chứ đúng không?" Cửu công chúa hỏi.
"Nếu trước khi trồng trọt cày đất một lần, sau đó lại làm cỏ và diệt côn trùng một chút thì chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn." Kim Phi gật đầu.
“Ta nhớ là lúc đó phu quân từng nói đặc điểm nổi bật nhất của lúa nước L không phải là năng suất cao mà là khả năng thích ứng mạnh và chu kỳ sinh trưởng ngắn, nếu gieo trồng ở vùng Lĩnh Nam thì có thể thu hoạch ba vụ trong một năm, đúng không?” Cửu công chúa đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy," Kim Phi gật đầu, rồi lại giận dữ nói: "Đáng tiếc là Lĩnh Nam đã bị mất rồi!"
Thật ra, theo kế hoạch trước đó của Kim Phi, sau khi đưa lúa nước L vào thì sẽ tiến hành mở rộng ở khu vực Lĩnh Nam trước, đáng tiếc y còn chưa kịp ra tay thì Tứ hoàng tử đã cướp ngôi, Giang Nam rơi vào cảnh hỗn loạn.
Lĩnh Nam xa hơn về phía nam của Giang Nam vốn đã hỗn loạn, bây giờ lại hoàn toàn mất kiểm soát.
“Sớm muộn gì thì trẫm cũng sẽ thu Giang Nam và Lĩnh Nam về!" Cửu công chúa nắm chặt tay và nói.
"Ta tin điều đó!" Quan Hạ Nhi gật đầu đồng ý.
"Bây giờ nói về chuyện Lĩnh Nam vẫn còn hơi sớm," Kim Phi nói: "Đúng rồi, ta có một chuyện muốn bàn bạc với nàng một chút, vốn định tắm rửa xong sẽ đến ngự thư phòng tìm nàng, nếu đã gặp được nàng thì chúng ta nói ở đây luôn đi."
"Phu quân, chàng nói đi," Sắc mặt của Cửu công chúa trở nên nghiêm túc.
"Ngụy tiên sinh muốn có thêm ruộng thí nghiệm để ươm giống, cũng muốn thuê thêm người để chăm sóc, bảo ta đến xin chỉ thị một chút...”
Kim Phi còn chưa nói xong thì đã bị Cửu công chúa cắt ngang: “Được rồi, ông ấy chỉ cần để ý đi chọn người và chọn đất, cho dù ông ấy chọn ở nơi nào, miễn là thích hợp để làm ruộng ươm thì ta sẽ phê chuẩn cho ông ấy!"
"Được, ta sẽ nói cho Ngụy tiên sinh biết!"
Câu trả lời của Cửu công chúa cũng đúng như dự đoán của Kim Phi: "Chuyện thứ hai là ta muốn phái đội viễn chinh đi đến nước K một lần nữa!"
Mặc dù đã được Ngụy Vô Nhai gây trồng, hạt giống của lúa nước L mang về từ năm ngoái, năm nay đã được mùa thu hoạch, nhưng hạt giống mang về từ năm trước thật sự quá ít, thu hoạch của năm nay cũng không đủ để bắt đầu phổ biến trong dân gian, chỉ có thể dùng làm hạt giống cho năm sau.
Nếu mọi việc suôn sẻ thì nhiều nhất cũng phải đến sang năm mới có thể mở rộng theo quy mô nhỏ ở Kim Xuyên.
Kim Phi cảm thấy quá chậm, cho nên dự định phái đội viễn chinh đến nước K một chuyến nữa, cố gắng lấy thêm một ít hạt giống về, tranh thủ bỏ qua bước nhân giống.
"Còn đi ư?" Cửu công chúa khẽ cau mày: "Phu quân chuẩn bị phái thêm bao nhiêu đi?"
Lần trước phái một đội viễn chinh gồm 72 người, cuối cùng chỉ có 32 người trở về, tỷ lệ tổn thất thật sự rất cao.
Những nhân viên hộ tống trở về đã từng nhắc đến nhiều lần trong báo cáo rằng có rất nhiều thổ phỉ ở ven đường đi và những lực lượng vũ trang nhỏ, rất nhiều tổ chức nhìn thấy bọn họ là người Trung Nguyên thì sẽ đòi phí qua đường cắt cổ.
Nếu cuối cùng không đồng ý, đội viễn chinh vừa vội vàng quay lại, xung đột sẽ nổ ra giữa hai bên.
Đặc biệt là lúc trở về, lúc số vàng bạc mà đội viễn chinh mang theo gần như đã tiêu hết trên đường đến đây và khi mua hạt giống, thực sự không có tiền để trả phí qua đường cao ngất trời, thì chỉ có thể xông lên.
Mặc dù dựa vào vũ khí tiên tiến và năng lực quân sự vượt trội, cuối cùng bọn họ cũng mang theo hạt giống giết trở về, nhưng cũng phải trả một cái giá là một sự hy sinh to lớn, còn hình thành mối thù sống chết với nhiều thế lực trên đường đi.
Nếu lại phái thêm một đội viễn chinh đến nước K nữa thì những thế lực này chắc chắn sẽ không bỏ qua bọn họ.
Phái đi ít người thì chỉ sợ chưa đến được nước K đã bị mất mạng hết.
Nếu phái một đội quân lớn đi thì sẽ trở thành gánh nặng thật sự quá nặng nề đối với Xuyên Thục hiện tại.
Hơn nữa, nước K cách xa hàng nghìn dặm, còn phải vượt qua vô số rừng núi hoang vắng và đầm lầy, đội ngũ bình thường còn không có năng lực này, phải phái cựu binh đi thì mới được.
Bây giờ xung quanh Xuyên Thục đang xảy ra chiến tranh, cựu binh vốn đã không đủ dùng, nếu điều động một lượng lớn cựu binh đến nước K thì có thể sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ cục diện chiến tranh.
Chương 1793: Không làm gì sai
Mặc dù Cửu công chúa rất coi trọng lúa nước L, nhưng sau khi mang lúa nước L về thì trong vòng một, hai năm vẫn chưa thể bắt đầu mở rộng được, nhanh nhất cũng phải ba năm mới có thể nhìn thấy hiệu quả.
Nhưng cũng giống như đất Tần, Giang Nam, chiến tranh ở Trung Nguyên yêu cầu triển khai nhân lực chặt chẽ, có thể nói, rất nhiều nơi đều đang cố gắng chống đỡ, điều chuyển bất kỳ một đại đội nào cũng có thể dẫn đến thất bại trên một khu vực chiến trường, do đó khiến cho xu hướng không thể kiểm soát được.
Dựa vào sự hiểu biết của Cửu công chúa đối với Kim Phi, nếu y đã nói chuyện này với mình thì trong lòng y gần như đã có quyết định rồi.
Nói là bàn bạc nhưng giống như thông báo hơn.
Cửu công chúa đã bắt đầu lên kế hoạch tạm thời đóng cửa chiến trường nào ít quan trọng hơn, để đưa người cho Kim Phi.
Nhưng giây tiếp theo, cô ấy lại nghe thấy Kim Phi nói: "Không cần quá nhiều người, chỉ cần phái Lão Uông và trung đội viễn chinh đi là được rồi, bọn họ đã từng đến đó một lần, quen thuộc nhiều nơi hơn, cũng dễ dàng triển khai công việc."
"Chỉ cử một trung đội qua đó ư?" Cửu công chúa nghi ngờ mình nghe nhầm.
Lúc trước, ba mươi hai người trong đội viễn chinh mang theo hạt giống lúa nước L trở về, Kim Phi và Cửu công chúa đích thân đến bến tàu để nghênh đón bọn họ.
Ở trên bến tàu, Kim Phi đích thân tuyên bố rằng hai trung đội viễn chinh trước đó sẽ hợp nhất thành một trung đội, hơn nữa nó được đổi tên thành trung đội viễn chinh anh hùng để kỷ niệm công lao của bọn họ trong chuyến viễn chinh đến nước K để tìm kiếm giống tốt.
Sau khi trở về, trung đội viễn chinh vẫn duy trì một tổ chức gồm ba mươi hai người, trung đội trưởng là Lão Uông.
"Ngoại trừ mấy người Lão Uông, ta sẽ bố trí thành lập một đội bay và chuyển giao cho bọn họ." Kim Phi Trả lời.
Cửu công chúa nghe xong thì chợt hiểu ra.
Nếu dùng phi thuyền để đưa trung đội viễn chinh đến đó thì có thể tránh được thổ phỉ và các trạm do các lực lượng vũ trang nhỏ ở ven đường thiết lập, hơn nữa có thể tiết kiệm được 99% thời gian.
Nếu lần đầu tiên đội viễn chinh được phái đi có phi thuyền thì mấy người Lão Uông căn bản sẽ không tốn nhiều thời gian như vậy mới trở về.
"Nhưng phu quân, nước K xa như thế, giữa đường lại không có trạm tiếp tế, chỉ sợ lúc về phi thuyền còn phải mang theo một lượng hạt giống lớn thì rất khó để bay về đó!" Cửu công chúa hỏi.
Vấn đề lớn nhất của phi thuyền bây giờ là khoảng cách bay liên tục của nó quá ngắn, bay một chuyến đến Cao Nguyên cũng cần phải hạ cánh để tiếp tế, huống chi là đến nước K xa hơn.
Hơn nữa khi trở về còn phải mang hạt giống theo, cũng khiến cho tải trọng của phi thuyền tăng lên rất nhiều.
“Phi thuyền chỉ cần đưa bọn họ đến nơi là được, không cần đưa về." Kim Phi lắc đầu.
"Vậy bọn họ làm sao trở về được?" Cửu công chúa càng khó hiểu hơn.
"Ta sẽ bảo Trịnh Trì Viễn sắp xếp thủy quân đi trên biển để tiếp viện cho bọn họ!" Kim Phi trả lời.
"Bên kia có đường thủy thông với bên này à?" Cửu Công chúa kinh ngạc và vui mừng hỏi.
"Đúng vậy," Kim Phi gật đầu.
“Vậy thì tốt quá!"
Cửu công chúa cuối cùng cũng hiểu rõ kế hoạch của Kim Phi: "Có phải phu quân định phái phi thuyền đưa đội viễn chinh qua đó thu thập lương thực trước, đồng thời để cho Trịnh Trì Viễn dẫn theo thủy quân đi từ Đông Hải tới bên đó, chờ đến khi thủy quân đuổi đến thì có thể là đội viễn chinh đã thu mua được đủ lương thực rồi!"
"Đúng vậy," Kim Phi nói: "Phi thuyền chứa đầy nhiên liệu, bay đến nước K thì không có vấn đề gì!"
“Ta quay về bảo Thiết đại nhân chuẩn bị vàng bạc." Cửu công chúa bảo Châu Nhi buộc tóc cho cô ấy: "Đúng lúc số vàng mà Nathan gửi lần trước vẫn chưa dùng đến!"
Năng lực vận chuyển của đường thủy hoàn toàn không thể so sánh được với vận chuyển bằng sức người và vận chuyển bằng phi thuyền.
Nếu Kim Phi phái thủy quân ra, vậy thì số hạt giống mà y muốn mua sẽ không chỉ đơn giản là mấy nghìn cân.
Trung Nguyên và nước K đã cắt đứt quan hệ ngoại giao từ lâu, đối phương cũng sẽ không nể mặt Cửu công chúa và Kim Phi, chuẩn bị nhiều một chút cũng không có gì sai.
“Số tiền vàng vẫn nên giữ lại đi,” Kim Phi lắc đầu nói: “Lần này ta chuẩn bị dùng những thứ khác để đổi lấy lương thực!"
"Dùng những thứ khác?" Cửu công chúa nheo mắt suy nghĩ một lúc, lập tức quay đầu nhìn về phía cửa sổ cách đó không xa: "Hay là phu quân định dùng cái này à?"
"Đúng vậy," Kim Phi gật đầu.
“Hai người đừng ra vẻ bí hiểm nữa được không?” Quan Hạ Nhi nghe mà chẳng hiểu ra sao: "Đương gia, chàng định dùng thứ gì để đổi lấy đồ ăn?"
"Dùng thủy tinh!" Cửu công chúa mỉm cười đáp.
"Thủy tinh? Bây giờ thủy tinh không đáng giá..."
Quan Hạ Nhi nói được một nửa thì đột nhiên bịt miệng mình lại.
Châu Thủy Ngọc từng khiến cho các quyền quý và gia tộc quyền thế ở Trung Nguyên và Giang Nam phải truy đuổi, một viên thủy tinh bình thường cũng có thể bán được với giá trên trời.
Khoảng thời gian đó, châu Thủy Ngọc đã trở thành dự án sinh lời nhiều nhất của thương hội Kim Xuyên, nó mang lại cho Kim Phi một khối tài sản không thể tưởng tượng được, cũng khiến cho Kim Phi hoàn thành việc tích lũy vốn ban đầu, có vốn để mở rộng tiêu cục Trấn Viễn.
Tiếc là tiệc vui chóng tàn, Trung Nguyên và Giang Nam lần lượt mất kiểm soát, trụ sở đóng quân của thương hội Kim Xuyên đành phải rút lui khỏi Trung Nguyên và Giang Nam, cũng mất đi cơ hội kiếm tiền từ châu Thủy Ngọc.
Nhưng xưởng thủy tinh không bị đóng cửa, chỉ là không còn sản xuất châu Thủy Ngọc nữa, mà là được chia thành hai phân xưởng, một phân xưởng nghiên cứu các dự án dân dụng về thủy tinh, ví dụ như làm cốc thủy tinh, chén thủy tinh và cửa sổ kính, còn phân xưởng còn lại thì tập trung vào các loại thấu kính khác nhau.
Kính viễn vọng đang dần trở nên phổ biến trong các nhân viên hộ tống, các quân y cũng sử dụng kính hiển vi có độ phóng đại càng ngày càng cao, đều là công lao của phân xưởng thứ hai.
Xưởng thủy tinh Kim Xuyên cũng giống như thương hội Kim Xuyên, đã chuyển từ mục đích kiếm lợi nhuận sang mục đích cho người dân sử dụng.
Giá của thủy tinh cũng giảm điên cuồng, bây giờ có rất nhiều trẻ em lẻn vào xưởng thủy tinh, số châu Thủy Ngọc nhặt được trên tường còn có chất lượng tốt hơn những “châu Thủy Ngọc” mà trước đây những quyền quý ở kinh thành đã dùng số tiền lớn để cướp được.
Các quyền quý trước kia cầm tiền đến xếp hàng mua "châu Thủy Ngọc" giờ đây đã trở thành trò cười cho cả thiên hạ, đều hận đến mức không thể cắn chết Kim Phi.
Nhưng nước K và Trung Nguyên đã không liên lạc với nhau rất nhiều năm rồi, những quyền quý ở nước K xa xôi không biết điều này mà!
Kim Phi hoàn toàn có thể dùng thủ đoạn mà trước kia y đã dùng để hãm hại những quyền quý ở kinh thành và Giang Nam vào nước K một lần nữa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Cửu công chúa lập tức sáng lên.
Nếu có thể dùng những châu Thủy Ngọc không đáng tiền này để đổi lấy lương thực thì đúng là tốt quá!
Ngay cả người tốt bụng như Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương cũng hiểu được rằng Kim Phi không làm gì sai cả.
Những người có năng lực mua châu Thủy Ngọc đều là người có tiền, lừa bọn họ, Quan Hạ Nhi không hề có gánh nặng tâm lý nào, ngược lại còn có cảm giác vui sướng vì được thay trời hành đạo.
“Nhuận Nương, muội đi giúp phu quân tắm rửa, ta đến xưởng thủy tinh một chuyến, bảo bọn họ sản xuất một ít châu Thủy Ngọc!"
Quan Hạ Nhi có hơi không chờ được nữa.
"Nhớ là để bọn họ thêm một ít tạp chất vào, mẻ châu Thủy Ngọc đầu tiên đừng làm tốt quá!" Kim Phi nhắc nhở theo sau.
"Đương gia, chàng thật sự quá xấu." Quan Hạ Nhi tức giận liếc nhìn Kim Phi một cái: "Nhưng, ta thích!"
Đây là chiêu mà trước đây Kim Phi đã từng sử dụng.
Lúc đó, thương hội Kim Xuyên lần đầu tiên tung ra một loạt quả cầu thủy tinh chất lượng thấp, nhỏ, hình dạng không đều và độ trong suốt thấp ở kinh thành và Giang Nam, đợi đến khi những quả cầu thủy tinh chất lượng thấp kiếm được một khoản tiền, gần như không thể bán được nữa thì thương hội Kim Xuyên lại cho ra mắt một loạt quả cầu thủy tinh chất lượng cao.
Khi những người có tiền trước đó vừa nhìn thấy, lô quả cầu thủy tinh này có kết cấu tinh khiết hơn và độ trong suốt cao hơn, cũng lớn hơn nên không nhịn được mà vô tư quyên góp lần nữa.
Theo kế hoạch của Kim Phi, sau này y còn tung ra đồ dùng bằng thủy tinh để lừa những kẻ có tiền này một lần nữa, nhưng đáng tiếc y đã thất bại.
Lần này, đúng lúc để những kẻ có tiền ở nước K và nước B bù đắp lại một chút tiếc nuối.
Chương 1794: Ngại ngùng
Khi thủy tinh vừa mới bắt đầu được sản xuất, xưởng thủy tinh là một đơn vị tuyệt đối bí mật, mức độ an ninh ngang bằng với phòng thí nghiệm của Kim Phi.
Theo sự phổ biến dần dần của thủy tinh, bây giờ, an ninh của xưởng thủy tinh đã bị hạ xuống nhiều cấp bậc, nếu không thì trẻ con trong làng không cũng không thể lẻn vào nhặt châu Thủy Ngọc.
Nhưng bây giờ thủy tinh vẫn là công nghệ chỉ duy nhất làng Tây Hà mới có, mặc dù không thể kiếm được nhiều tiền, nhưng bình thường sản xuất những vật phẩm thủy tinh như gương, cốc, linh tinh, nguồn tiêu thụ cũng vẫn không tệ, vẫn luôn là loại mặt hàng được bán rất chạy ở trụ sở của thương hội Kim Xuyên tại các thành phố lớn.
Hơn nữa, xưởng thủy tinh còn chịu trách nhiệm sản xuất thấu kính của kính viễn vọng và kính hiển vi, cả hai hạng mục này trước mắt đều là những hạng mục có cấp bậc bảo mật tương đối cao, cho nên an ninh của xưởng thủy tinh là lỏng lẻo bên ngoài và chặt chẽ bên trong.
An ninh ở phân xưởng thứ 2 chuyên sản xuất sản phẩm thủy tinh dân dụng cũng tương tự như khu quản lý quân sự thông thường, công nhân có thể đi làm bình thường sau khi trải qua kiểm tra đơn giản.
An ninh của phân xưởng thứ nhất sản xuất thấu kính cao hơn phân xưởng thứ hai hai cấp, công nhân phải ký thỏa thuận bảo mật, bình thường sẽ ăn và ở trong nhà máy, hai tháng mới được về thăm người thân một lần, hơn nữa nghiêm cấm tiết lộ nội dung công việc của mình ra bên ngoài.
Người ngoài muốn vào thì cũng phải có giấy nhắn tin có chữ ký của trưởng xưởng hoặc Kim Phi hoặc Cửu công chúa.
Trưởng xưởng của xưởng thủy tinh là Lão Điền, từng là thành viên của đội hộ vệ của xưởng dệt, sau đó được Kim Phi chọn đến đây làm thủy tinh, là nhóm công nhân đầu tiên của xưởng thủy tinh.
Khi nghe tin Quan Hạ Nhi đến đây, Lão Điền vội vàng chạy ra cửa nghênh đón.
"Phu nhân, sao ngài lại đến đây?"
"Điền thúc, thúc vẫn nên gọi ta là Hạ Nhi đi." Quan Hạ Nhi mỉm cười xua tay.
Trong thời phong kiến, giao thông còn lạc hậu, con gái lấy chồng xa hơn mười dặm thì bị coi là lấy chồng xa, ngay cả đội đưa dâu cũng là tổ chức đưa dâu theo từng trấn, chỉ khi có quá nhiều cô gái còn lại ở một trấn nào đó, thì mới tìm cách đưa đến thị trấn bên cạnh.
Lão Điền cũng đến từ làng Điền Gia, cũng là chú họ của chị dâu Điền Tam Nha của Quan Hạ Nhi, người chưa ra khỏi Ngũ Phục, xét theo vai vế thì Quan Hạ Nhi đúng là có thể gọi Lão Điền một tiếng là Điền thúc.
Nhưng Lão Điền là một người có chừng mực và hiểu biết, chưa bao giờ chủ động công khai mối quan hệ này với bên ngoài, chứ đừng nói đến việc dựa vào nó mà làm mưa làm gió.
Cho dù là ở đội hộ vệ của xưởng dệt, hay là sau này khi đến làm thủy tinh, ông ấy đều rất cần cù và chăm chỉ, chân thành, thực tế trong công việc.
Mặc dù là người thực tế, nhưng ông ấy vẫn có tầm nhìn cần thiết, bình thường nói chuyện cũng sôi nổi.
Đây cũng là lý do tại sao Kim Phi lại để cho ông ấy đảm nhiệm chức trưởng xưởng.
Lão Điền biết Quan Hạ Nhi không phải là người ra vẻ ta đây, nhưng Quan Hạ Nhi là vợ cả của Kim Phi nên gọi cô là Hạ Nhi chắc chắn cũng không thích hợp, thế là Lão Điền thỏa hiệp một chút và nói: "Vậy thì ta cũng gọi giống như mọi người, gọi ngài là Hạ Nhi phu nhân đi!"
Quan Hạ Nhi cũng không muốn lôi kéo quá lâu ở một cái xưng hô, nên tùy Lão Điền.
"Hạ Nhi phu nhân, ngài chỉ tùy tiện đến thăm nhà xưởng, hay là có việc gì?" Lão Điền hỏi.
"Đương gia muốn một nhóm châu Thủy Ngọc," Quan Hạ Nhi nói: "Chất lượng không cần phải quá tốt, gần giống như những cái mà các người làm lúc đầu để gửi đến kinh thành và Giang Nam để bán đấu giá.”
"Hạt châu chất lượng kém?" Trong mắt Lão Điền hiện lên một tia nghi ngờ.
Xưởng thủy tinh phát triển đến bây giờ, có thể sản xuất thấu kính và một số sản phẩm thủy tinh có cấu trúc phức tạp thì là cố hết sức, nhưng công nghệ sản xuất những thứ nhỏ có cấu trúc đơn giản như hạt châu đã rất thuần thục rồi.
Bây giờ chỉ cần tìm bất kỳ một công nhân nào đó đi chế tạo châu Thủy Ngọc, chỉ cần không mắc sai lầm thì cũng sẽ không thể chế tạo ra loại hạt châu kém chất lượng như trước kia nữa.
Lão Điền rất tò mò tại sao Kim Phi lại đột nhiên muốn loại hạt châu đó, nhưng Quan Hạ Nhi lại không nói gì, ông ấy cũng không hỏi thêm, ngẫm nghĩ một chút, ông ấy đưa Quan Hạ Nhi đi đến phân xưởng nguyên liệu.
Trong góc phân xưởng có một đống thủy tinh bỏ đi.
Đây đều là những sản phẩm lỗi được sản xuất ra trong quy trình sản xuất thông thường, sau khi đập vỡ thì có thể gia tăng nguyên vật liệu, tiến hành nung và sản xuất lại một lần nữa.
"Hạ Nhi phu nhân, nhiệt độ của bếp lò ở chỗ này vào mấy ngày trước không được kiểm soát tốt, làm ra những sản phẩm lỗi, ngài xem xem có được không?"
Lão Điền chỉ vào mấy giỏ châu Thủy Ngọc và hỏi.
Quan Hạ Nhi ngồi xổm xuống nhặt một nắm lên, cẩn thận quan sát.
Những châu Thủy Ngọc này hẳn là do tai nạn trong quá trình sản xuất, là những hạt châu được hình thành từ chất lỏng thủy tinh nhỏ giọt hoặc dính vào miệng lò, hầu hết cũng không phải là hình trụ tiêu chuẩn, mà là có hình dạng giọt nước, tỉ lệ cũng rất kém, độ trong suốt và độ tinh khiết cũng không cao.
"Ta cảm thấy có thể, nhưng được hay không thì phải mang về hỏi đương gia một chút mới được."
Quan Hạ Nhi ném những châu Thủy Ngọc trong tay vào trong giỏ: "Điền thúc, làm phiền thúc hãy sắp xếp người mang hai giỏ hạt châu này đến xe ngựa của ta, nếu đương gia nói không được thì ta sẽ bảo người đưa nó qua đây."
"Được," Lão Điền gật đầu nói: "Nếu tiên sinh cảm thấy không ổn, thì ta sẽ sắp xếp người làm một mẻ mới theo yêu cầu của ngài ấy."
"Được," Quan Hạ Nhi gật đầu, cùng A Liên rời khỏi xưởng thủy tinh.
Về đến nhà, trong sân đã không còn ai.
Quan Hạ Nhi hỏi nhân viên hộ tống canh giữ ở cửa, Cửu công chúa đã quay về ngự thư phòng, Kim Phi và Nhuận Nương bước vào phòng tắm.
Quan Hạ Nhi biết, Kim Phi chắc là đi tắm, có Nhuận Nương giúp chà lưng, nên cô không vào giúp vui nữa, bảo nhân viên hộ tống đưa những châu Thủy Ngọc trên xe ngựa xuống, đặt chúng trên mặt đất và bắt đầu chọn lựa.
Dù sao những châu Thủy Ngọc này là dùng để lừa gạt những kẻ có tiền ở nước K và Nước B, không dễ đối phó, nếu đối phương không mua thì sẽ làm chậm trễ kế hoạch của Kim Phi.
Dù sao Quan Hạ Nhi cũng nhàn rỗi, cô ném một số những châu Thủy Ngọc không đành lòng nhìn thẳng kia xuống, chọn ra những sản phẩm có chất lượng tương đương, đặc biệt bỏ vào một cái chậu nhỏ.
Khi cô sắp chọn ra được giỏ đầu tiên, Kim Phi và Nhuận Nương cuối cùng cũng đi ra.
Nhìn thấy Quan Hạ Nhi ở trong sân, hai má vốn dĩ hơi ửng đỏ của Nhuận Nương đột nhiên đỏ bừng: "Hạ Nhi tỷ tỷ, tỷ về khi nào vậy?"
"Trở về được một lúc rồi, cũng sắp chọn xong một giỏ hạt châu rồi!" Quan Hạ Nhi chỉ vào cái giỏ ở bên cạnh, rồi mới chớp mắt nhìn về phía Nhuận Nương bằng ánh mắt trêu ghẹo: "Chuyện mà ta đã nói qua với muội kia, thử chưa?"
"Hạ Nhi tỷ tỷ..."
Nhuận Nương xấu hổ đến mức che mặt và ngồi xổm trên mặt đất.
Người giết rồng sẽ biến thành con rồng hung ác, lúc trước Đường Tiểu Bắc trêu chọc Quan Hạ Nhi, Quan Hạ Nhi đã quá xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, bây giờ khi cô nhìn thấy Nhuận Nương còn thẹn thùng hơn mình thì Quan Hạ Nhi lại trở thành người trêu chọc.
Hơn nữa cô cũng hiểu được tại sao Đường Tiểu Bắc lại thích trêu chọc cô, lúc cô trêu chọc Nhuận Nương cũng hiểu được chơi rất vui.
“Có gì ngại ngùng chứ?”
Quan Hạ Nhi kéo Nhuận Nương sang một bên: “Ta nói cho muội biết, chiêu đó là do Tiểu Bắc dạy ta đó, rất có tác dụng, ta với đương gia chính là như vậy mới có thể có thai!... Muội cũng biết tính của đương gia như thế nào mà, nếu muội muốn có con thì không thể trốn tránh như Đông Đông được, phải chủ động một chút!"
Bây giờ Quan Hạ Nhi, Cửu công chúa và Bắc Thiên Tầm đều đã có con, nhưng Tả Phi Phi và Đường Tiểu Bắc lại toàn tâm toàn ý tập trung vào sự nghiệp, tạm thời không muốn có con, cho nên đã hợp tác với Kim Phi tính ngày để tránh mang thai.
Nhuận Nương không phải không muốn có con, cũng không dùng bất kỳ biện pháp tránh thai nào, sở dĩ cô ấy vẫn chưa mang thai là vì cô ấy vẫn không thể buông lỏng được.
Chương 1795: Lão Uông
Lúc trước khi Quan Hạ Nhi chưa mang thai, cô hận không thể suốt ngày treo ở trên người Kim Phi.
Lúc Cửu công chúa muốn có con, cô cũng giống như Quan Hạ Nhi, thường xuyên lăn qua lăn lại vào lúc nửa đêm.
Nhưng Nhuận Nương lại thẹn thùng, còn hơi tự ti, chưa bao giờ chủ động đến tìm và ngủ lại với Kim Phi, lúc Kim Phi tìm cô ấy để qua đêm thì cũng chưa bao giờ chủ động làm gì, mà Kim Phi yêu cầu cô ấy làm gì thì cô ấy làm cái đó mà thôi.
Mà Kim Phi biết rằng trước đây Nhuận Nương đã phải sống vất vả, cơ thể yếu đuối, bây giờ cô ấy vẫn còn trẻ, lại không chủ động sinh con, cho nên mỗi khi tìm Nhuận Nương, y sẽ dùng những cách thức khác để kết thúc cuộc chiến vào giây phút cuối cùng.
Trước đó Nhuận Nương chưa từng được giáo dục liên quan, lại xấu hổ không dám thảo luận chi tiết cụ thể với Quan Hạ Nhi, cho nên cô ấy vẫn ngu nga ngu ngơ như vậy cho đến bây giờ, không biết vì sao mình không có thai.
Thấy Quan Hạ Nhi còn muốn nói gì, Nhuận Nương nhanh chóng chạy đến bên cạnh giỏ tre, giúp Quan Hạ Nhi lựa chọn châu Thủy Ngọc, còn cố ý chuyển chủ đề: "Tỷ tỷ, nên chọn cái nào?"
Quan Hạ Nhi biết Nhuận Nương lại xấu hổ, lúc này còn có A Liên và những nữ nhân viên hộ tống khác, thế là Quan Hạ Nhi cũng không tiếp tục dây dưa với chủ đề này nữa, mà vẫy tay với Kim Phi.
"Đương gia, đây là những sản phẩm lỗi ta mang từ xưởng thủy tinh về, chàng xem chọn những cái này có được không, nếu không được thì ta sẽ bảo Điền thúc đặc biệt làm thêm một mẻ."
Quan Hạ Nhi chỉ vào những châu Thủy Ngọc mà mình nhặt ra và hỏi.
Kim Phi ngồi xổm xuống liếc mắt một cái, gật đầu nói: "Rất tốt, dùng cái này cho mẻ đầu tiên đi!... Như này là đủ rồi, không cần chọn nữa!"
"Nhưng còn có một giỏ khác nữa." Quan Hạ Nhi chỉ vào một giỏ hạt châu khác và nói.
"Vật hiếm thì đắt, lúc trước sở dĩ châu Thủy Ngọc bán được với giá cao là vì chúng hiếm.”
Kim Phi nói: "Nếu chúng ta tung ra quá nhiều trong lần đầu tiên, sau này sẽ không có cách nào kinh doanh được nữa."
"Được rồi," Mặc dù Quan Hạ Nhi không hiểu được hết, nhưng nghe vậy thì cũng không nhặt nữa, gọi A Liên đến đưa những châu Thủy Ngọc còn lại về xưởng thủy tinh.
A Liên vừa mới rời đi, bốn đứa bé hấp tấp chạy về đây.
Hai ngày nay, bốn đứa bé vẫn luôn bận việc ở ruộng thí nghiệm, vừa mới về đã vội vàng chặt cây trúc cho gấu trúc nhỏ ăn.
Khi gấu trúc nhỏ lớn lên, sức ăn của nó cũng càng ngày càng lớn.
Trước đây, nó chỉ ăn một bó lá trúc mỗi ngày là được, nhưng bây giờ một ngày phải ăn hai bó rưỡi.
Trước kia, bốn đứa bé chỉ xách một bó lá tre, có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi trên đường một chút, nhưng bây giờ bọn chúng không có cách nào nghỉ ngơi nữa.
Mặc dù một bó lá trúc chỉ nặng khoảng mười cân nhưng phải tốn rất nhiều công sức mới từ sau núi về được, Tiểu Nga vừa vào cửa đã kêu đói.
Mặc dù ba đứa bé còn lại không kêu lên, nhưng đều dùng ánh mắt chờ mong để nhìn vào bếp.
Quan Hạ Nhi biết hôm nay bốn đứa nhỏ đã ra ruộng giúp làm việc, nên lấy một ít bánh ngọt để cho bọn chúng lót dạ, rồi mới dẫn Nhuận Nương đi vào phòng bếp nấu cơm.
Ăn cơm chiều xong, Quan Hạ Nhi đang nghĩ đến việc có nên hướng dẫn Nhuận Nương ngay tại chỗ hay không thì Thiết Chùy bước vào.
"Tiên sinh, Lão Uông đã trở lại, đang đợi tiên sinh và bệ hạ ở viện Khu Mật!"
Sau khi Lão Uông trở về từ phía nam, Kim Phi đã cho đội viễn chinh nghỉ phép mấy ngày, sau kỳ nghỉ, Trương Lương đã sắp xếp cho ông ta đến chỗ căn cứ của nhân viên hộ tống gần đỉnh Song Đà.
Gần đỉnh Song Đà có xưởng làm muối và nhà kho của xưởng làm muối, cách bến tàu Kim Xuyên không xa, vị trí chiến lược tương đối quan trọng.
Nhiệm vụ bình thường của trung đội viễn chinh là huấn luyện trong căn cứ, tuần tra xung quanh mấy ngọn núi ba ngày một lần, nếu xưởng làm muối, kho hàng hoặc bến tàu có tình huống khẩn cấp thì bọn họ cũng có thể đến tiếp viện trước.
Đỉnh Song Đà cũng coi như là một trong những căn cứ của Kim Phi, ai dám gây rối ở đỉnh Song Đà chứ?
Đừng nói đến thổ phỉ, ngay cả một tên trộm nhỏ cũng không có.
Cho nên, công việc này là một công việc nhàn rỗi tiêu chuẩn, xem như là một loại đền bù cho trung đội viễn chinh của Kim Phi và Trương Lương.
Buổi chiều, sau khi Kim Phi quyết định cho trung đội viễn chinh tiếp tục xuất phát, đã phái một chiếc phi thuyền đến đỉnh Song Đà để gọi Lão Uông, bây giờ Lão Uông đã tới rồi.
"Được," Kim Phi đặt bát cơm xuống, đứng dậy đi sang một bên, cầm một cái túi.
Trong túi đựng những châu Thủy Ngọc mà Quan Hạ Nhi đã chọn lựa được vào buổi chiều.
Cửu công chúa cũng vội vàng uống canh trong bát rồi cùng rời khỏi nhà ăn với Kim Phi.
Hai người đi vào ngự thư phòng, ba người Lão Uông, Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc đã chờ ở cửa.
"Tiên sinh, bệ hạ!"
Ba người hành lễ với Kim Phi và Cửu công chúa.
"Đi vào rồi nói!"
Kim Phi xua tay, dẫn đầu đi vào ngự thư phòng.
Sau khi vào phòng, Kim Phi không hề khách sáo, đứng trước bản đồ nói cho ba người biết kế hoạch của mình.
Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc khẽ cau mày, vẻ mặt suy nghĩ, nhưng ánh mắt của Lão Uông càng nghe lại càng sáng.
Sau khi nói xong, Kim Phi nhìn về phía Lão Uông: “Lão Uông, trung đội viễn chinh của các ngươi đã đến nước K và từng liên hệ với người dân địa phương, cho nên lần này ta muốn để ngươi đi một chuyến nữa, ngươi có yêu cầu gì, bây giờ có thể nói cho ta biết, nếu ta có thể thỏa mãn các ngươi thì ta chắc chắn sẽ thỏa mãn!"
"Không có yêu cầu," Lão Uông thẳng lưng chào Kim Phi theo nghi thức quân đội: "Trung đội viễn chinh đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Kim Phi đáp lại Lão Uông theo nghi thức quân đội, rồi mới vỗ vai anh ta: "Vất vả cho các ngươi rồi!"
"Không vất vả!" Lão Uông cười ngây ngô nói: “Tiên sinh không phải đã nói là nuôi binh lính một nghìn ngày, chúng ta cầm tiền lương của triều đình cao như vậy, lại vẫn luôn ở trong núi không làm gì, bây giờ cuối cùng chúng ta cũng được dùng tới, đương nhiên chúng ta sẽ không thể phụ lòng tin cậy của bệ hạ và tiên sinh rồi!
Các huynh đệ biết rằng tiên sinh đã sắp xếp cho chúng ta đến đỉnh Song Đà là muốn chăm sóc chúng ta, nhưng không dám giấu giếm tiên sinh, nhìn thấy những huynh đệ ở các đại đội khác đều đang chiến đấu sôi nổi ở Giang Nam và đất Tần, nhiều huynh đệ cũ còn lập công, huynh đệ chúng ta cũng cực kỳ ghen tị, đã không nhịn được từ lâu rồi!
Cho dù tiên sinh không tìm đến chúng ta thì một thời gian nữa ta cũng sẽ gửi thư xin chỉ thị để xin tiên sinh và bệ hạ cho chúng ta ra tiền tuyến!"
"Cho nên, các ngươi còn trách ta?" Kim Phi hơi dở khóc dở cười.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, chiến đấu là cách nhanh nhất để binh lính thăng chức, mặc dù trước đó tập thể trung đội viễn chinh đã được thăng một bậc, nhưng sau khi được Kim Phi sắp xếp đến đỉnh Song Đà, bọn họ chưa đánh một trận nào, cho dù Kim Phi và Trương Lương muốn chăm sóc họ thì cũng không thể để cho bọn họ không làm gì cả mà vẫn được ghi công chứ?
Trung đội viễn chinh là một đội nhân viên hộ tống cũ đã từng tham gia chiến dịch ở dốc Đại Mãng, những nhân viên hộ tống nhập ngũ cùng bọn họ, phần lớn đều đã trở thành tiểu đội trưởng, còn có một số người đã là trung đội trưởng, đại đội trưởng.
Mà bọn họ cũng chỉ là một trung đội, người lớn nhất là trung đội trưởng.
Nhìn thấy những huynh đệ cũ ngày xưa lập công trên chiến trường, trong khi mình chỉ có thể đi loanh quanh một cách mù quáng trong núi, nếu nói các thành viên của trung đội viễn chinh không nóng lòng thì là giả.
Vừa rồi Lão Uông cũng không nói dối, thật ra trước đó đã có người nói với Lão Uông, bảo anh ta đến tìm Kim Phi xin chiến.
“Chúng ta không dám trách tiên sinh," Lão Uông liên tục xua tay với Kim Phi, sau đó lại cúi chào và nói lời đảm bảo một lần nữa: "Chúng ta đều cảm ơn tiên sinh đã chăm sóc cho chúng ta, cũng cảm ơn tiên sinh đã tin tưởng chúng ta, cho dù trung đội viễn chinh có phải hi sinh tính mạng cũng sẽ mang những hạt giống tốt từ nước K trở về!”
Nhìn thấy những hạt lúa phủ kín sân đập lúa, Kim Phi và Ngụy Vô Nhai đều lộ ra nụ cười hài lòng.
Cái này không liên quan gì đến thân phận, địa vị và tiền bạc, mà là niềm vui đối với mùa màng bội thu.
“Kim tiên sinh, ngài cảm thấy hai mảnh đất này, năng lực sản xuất của mỗi mẫu có thể là bao nhiêu tạ?" Ngụy Vô Nhai hỏi.
Kim Phi nhìn vào sân đập lúa một chút, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Ta cảm thấy chắc là một tạ rưỡi hoặc hai tạ nhỉ?"
“Có thể nhiều như thế ư?" Ngụy Vô Nhai trợn mắt.
Đấu, tạ, xe là đơn vị đo lường ở Đại Khang, một tạ là một trăm cân, một tạ có thể chia thành tám đấu.
Các giống lúa nước ở Đại Khang trước đây chỉ có thể sản xuất khoảng năm mươi cân trên một mẫu.
Mặc dù hai mảnh lúa nước này là hạt giống được lựa chọn cẩn thận, lại được cày sâu bừa kỹ, nhưng Ngụy Vô Nhai cảm thấy nếu một mẫu đất có thể mang lại hơn 100 cân thì đã rất hài lòng rồi, nhưng Kim Phi lại nói rằng một mẫu đất có thể thu được 150 đến 200 cân.
Nhiều hơn dự đoán của Ngụy Vô Nhai khoảng 50 cân.
“Thật ra ta cũng đoán như vậy,” Kim Phi cười nói: “Để cho bọn họ thu xong rồi cân lên chẳng phải sẽ biết à?”
Ngụy Vô Nhai nghe thấy vậy thì trực tiếp cầm tấm ván gỗ bên cạnh lên, giúp nhân viên hộ tống đang bận rộn làm việc.
Mấy phút sau, hạt lúa đã được cất vào giỏ.
Nhìn những chiếc giỏ được xếp thành một hàng ở trước mặt, hơi thở của Ngụy Vô Nhai dần dần trở nên nặng nề.
Mặc dù còn chưa cân nhưng Ngụy Vô Nhai biết rất rõ những chiếc giỏ này nặng như thế nào.
Theo số lượng của những chiếc giỏ này thì một mẫu sản xuất được 150 đến 200 trăm cân như Kim Phi vừa đề cập là thực sự có thể.
"Mau, đưa nó đi cân để xem nặng bao nhiêu!" Ngụy Vô Nhai thúc giục nhân viên hộ tống tiến hành cân.
Kim Phi rất kỳ vọng vào lúa nước L, khiến cho mọi người xung quanh y cũng như vậy.
Tất cả mọi người đều đứng vây quanh trước cái cân lớn, chờ đợi kết quả cân.
Mặc dù Kim Phi cũng quan tâm, nhưng phía trước đã chật kín người, Kim Phi lại không muốn dùng thân phận của mình để chèn ép người khác vào những lúc như này, nên ở lại phía sau.
Chờ sau khi tính toán kết quả cân, Kim Phi nghe được một loạt tiếng hô kinh hãi phát ra từ trong đám người.
Ngụy Vô Nhai vốn luôn bình tĩnh, lúc này đã dựng râu lên, chạy đến trước mặt Kim Phi, kích động nói: "Kim tiên sinh, ngài có biết một mẫu đất được bao nhiêu không?”
"Bao nhiêu?" Kim Phi hỏi.
"Một mẫu đất còn nhiều hơn 2 tạ một chút, cho dù phơi khô thì một mẫu đất vẫn có thể bằng 2 tạ!" Ngụy Vô Nhai kích động đến mức sắc mặt ửng hồng, môi cũng run run: "Một mẫu đất có thể thu được 200 cân, gần như đủ cho một người ăn trong một năm!"
Kim Phi cũng hơi bất ngờ.
Mặc dù ở kiếp trước, sản lượng lúa nước trên một mẫu có thể dễ dàng nhiều hơn một nghìn cân, nhưng đó là giống tốt sau khi được vô số người bỏ ra bao nhiêu thời gian để cải tiến, nhưng lại có sự gia tăng của phân bón hóa học.
Ở thời đại này, năng suất của hầu hết các loại lúa nước trên mỗi mẫu đều là khoảng từ 40 đến 50 cân, cho dù là 60 cân cũng được coi là năng suất cao rồi, 75 cân là rất hiếm gặp.
Mặc dù bây giờ hai ruộng thí nghiệm này đã được thu hoạch thâm canh, nhưng loại hạt lúa này chỉ là lúa nước L bình thường do nhân viên hộ tống mang về từ phía nam, Kim Phi cảm thấy thu được 175 cân đã là cực hạn rồi, không ngờ rằng một mẫu đất lại đạt tới hơn 200 cân.
Ngày nay, rất ít người chịu ăn cơm khô, bình thường đều ăn cháo, hơn nữa lúc nấu cháo còn có thể cho thêm rau dại.
Dù vậy, rất nhiều người chỉ có một hoặc hai bữa ăn mỗi ngày.
Theo cách tính toán này, nếu 200 cân thóc được phơi khô và xay thành gạo thì số tiết kiệm được đúng là sẽ đủ cho một người ăn trong một năm.
Đây là điều mà trước đây Ngụy Vô Nhai đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nhìn những hạt thóc trong giỏ, đúng là còn kích động hơn cả khi nhìn thấy vàng.
Nhưng Kim Phi đã từng nhìn thấy năng suất lúa nước của một mẫu được hơn 500 cân, nên tương đối bình tĩnh, hơi ngạc nhiên một chút rồi lại bình tĩnh lại.
Y xoay người hành lễ với Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm: "Ngụy tiên sinh, vất vả rồi! Ta thay mặt dân chúng của Đại Khang cảm ơn hai người!"
Trong mấy tháng qua, hai người Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm gần như ngủ ở trong ruộng thí nghiệm, lúa nước L có thể có được sản lượng như hiện tại, không thể tách khỏi tâm huyết, nỗ lực của hai người.
“Kim tiên sinh, ngài như này không phải là đang làm tổn thương chúng ta à?” Ngụy Vô Nhai nhanh chóng hành lễ: “Nếu không có tiên sinh phái người đi lấy lúa nước L từ nơi khác, lại tìm đất cho chúng ta, dạy cho chúng ta cách ủ phân, bón phân và gieo hạt thì làm sao có những thứ này để thu hoạch? Dân chúng thật sự muốn cảm ơn thì cũng nên cảm ơn Kim tiên sinh mới đúng!”
Nói xong, Ngụy Vô Nhai nắm một nắm thóc ở trong lòng bàn tay: “Đúng là không dám tin mà, một mẫu đất lại có thể thu hoạch được nhiều hạt thóc như thế!”
“Ngụy tiên sinh, đây mới chỉ là vụ gây trồng đầu tiên, sau này chúng ta lại lựa chọn những hạt giống tốt hơn một chút, lại cải tiến phương pháp gieo trồng, ta tin rằng sản lượng trên mỗi mẫu của lúa nước L còn có thể cao hơn nữa!"
Kim Phi cười nói.
“Thật ư?” Ngụy Vô Nhai trừng mắt hỏi: “Một mẫu có thể thu được 200 cân, mà còn có thể cao hơn ư?”
“Đương nhiên có thể,” Kim Phi nói: “Cao nhân từng kể cho ta nghe về chuyện lúa nước L từng nói, ông ấy đã nhìn thấy một mẫu đất có thể thu hoạch hơn 500 cân thóc, có một số cánh đồng có năng suất cao, một mẫu đất có thể thu được 750 cân!”
“Một mẫu đất có thể thu được 750 cân ư?”
Nếu là người khác nói như vậy, chắc chắn Ngụy Vô Nhai sẽ mắng đối phương là khoác lác, nhưng người nói lời này lại là Kim Phi, Ngụy Vô Nhai không thể không tin được.
Nhưng ông ấy không dám tưởng tượng, một mẫu đất có thể thu hoạch được hơn 500 cân thóc sẽ trông như thế nào.
“Tiên sinh, cao nhân có nói cho ngài biết đến chỗ nào để tìm loại hạt lúa này không?" Lão Đàm tiếp tục hỏi.
"Không," Kim Phi lắc đầu nói: "Nhưng cao nhân đã nói cho ta biết phương pháp chung, chỉ cần chúng ta nghiên cứu kỹ thì ta tin tưởng một ngày nào đó chúng ta có thể thực hiện được chuyện sản lượng hơn 500 cân trên một mẫu!"
Thật ra ở kiếp trước, năng suất lúa nước cao nhất mà Kim Phi từng nghe nói là 1000 cân trên một mẫu, còn được gọi là năng suất tấn mỗi mẫu.
Hơn nữa đây không phải là số liệu từ ruộng thí nghiệm, mà là được nhân giống trong ruộng của người dân.
Đương nhiên, để đạt được mức sản lượng này thì độ ẩm của đất ruộng, phân bón và giống đều rất quan trọng, Kim Phi biết rằng sẽ rất khó để đạt được, nhưng vẫn có thể đạt được sản lượng 500 cân trên một mẫu, cố gắng thì vẫn có hy vọng.
"Nghiên cứu lúa lai ư?" Ngụy Vô Nhai hỏi.
"Không chỉ là lúa lai, mà còn có việc bón phân, lựa chọn cánh đồng, thời gian ươm giống và cấy mạ, đều cần phải nghiên cứu." Kim Phi trả lời.
“Ta hiểu rồi,” Ngụy Vô Nhai ghi lại mấy điểm mà Kim Phi vừa nói, rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía Kim Phi: “Kim tiên sinh, sang năm ngài có thể phê chuẩn cho tôi thêm mấy ruộng thí nghiệm và người giúp việc không, ta muốn mở rộng quy mô của ruộng thí nghiệm, làm tốt việc này!"
Vụ thu hoạch lần này đã khiến cho tham vọng của Ngụy Vô Nhai càng lớn hơn.
Nếu ông ấy thực sự có thể gây trồng ra được một loại giống lương thực có sản lượng một nghìn cân trên một mẫu thì sẽ không đơn giản chỉ là để lại một dấu ấn trong lịch sử, mà còn có thể được dân chúng thờ cúng như thần thánh.
Ngụy Vô Nhai quyết định dành phần đời còn lại của mình cho ruộng thí nghiệm!
“Muốn lấy ruộng thí nghiệm thì đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng gần đây không có nơi nào quá lớn, đợi ta về bàn bạc với Vũ Dương một chút, để tìm cho ông một mảnh đất màu mỡ, thích hợp để trồng trọt!" Kim Phi trả lời.
Làng Tây Hà là một ngôi làng ở miền núi, không có nhiều đất ruộng thích hợp cho việc trồng trọt, bây giờ lại xây nhiều nhà xưởng như thế thì càng thiếu đất ruộng.
“Nên vậy, nên vậy!”
Ngụy Vô Nhai thúc giục: “Bây giờ chúng ta đã thu hoạch xong rồi, tiên sinh mau đi báo tin vui cho bệ hạ đi, thuận tiện nói đến chuyện này một chút!"
Chương 1792: Lại đi viễn chinh
Hai mảnh ruộng thí nghiệm chín muồi đã được thu hoạch xong, lương thực cũng đã được cho vào giỏ, chỉ cần phơi khô là được.
Bây giờ vấn đề lớn nhất ở Đại Khang chính là lương thực, Cửu công chúa cũng quan tâm đến lúa nước L, Kim Phi cũng muốn nhanh chóng trở về báo tin vui cho Cửu công chúa.
Thế là dặn dò Ngụy Vô Nhai, rồi gọi đám Thiết Chùy về làng.
Làm việc một ngày, cả người Kim Phi toàn là mồ hôi, y vốn định quay về tắm rửa một cái rồi mới đến ngự thư phòng tìm Cửu công chúa, nhưng khi về đến nhà thì phát hiện Cửu công chúa lại đang nằm trên ghế dưới bóng râm nói chuyện phiếm với Quan Hạ Nhi, Châu Nhi ở phía sau cầm khăn lau tóc giúp cô ấy, quần áo trên người cũng đã được thay rồi, rõ ràng là vừa mới tắm xong.
Cũng đúng, để làm gương, trước đó Cửu công chúa không hề lười biếng một chút nào, cả người đổ đầy mồ hôi, quần áo cũng lấm lem, sau khi về đương nhiên phải đi tắm một cái.
Trước mặt Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đều đặt một chiếc guồng quay tơ, vừa nói chuyện với Cửu công chúa vừa se chỉ.
Kim Phi nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng đột nhiên có một cảm giác thỏa mãn,
So với cuộc sống xa hoa của những hoàng đế trước kia, Kim Phi càng thích hoàn cảnh sống hiện tại hơn.
Nhìn thấy Kim Phi trở về, Quan Hạ Nhi vội vàng đứng dậy: “Đương gia, chàng đã về rồi!”
Nhuận Nương cũng chạy đến chậu rửa mặt ở bên cạnh, giặt sạch chiếc khăn trong chậu nước, rồi mới vặn khô một nửa, chạy đến trước mặt Kim Phi, giúp Kim Phi lau mồ hôi trên mặt.
Cửu công chúa cũng ngồi dậy: “Thu hoạch xong rồi à?”
“Thu xong rồi!” Kim Phi gật đầu, nhận lấy khăn mặt từ trong tay của Nhuận Nương, tự lau cổ.
“Thu hoạch thế nào rồi?” Vẻ mặt của Cửu công chúa hơi mong đợi mà tiếp tục hỏi: “Sản lượng của một mẫu là bao nhiêu?”
Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương cũng tò mò nhìn qua.
Kim Phi không trả lời trực tiếp, mà duỗi hai ngón tay ra, quơ quơ trước mặt mấy người.
“Hai... hai tạ?" Quan Hạ Nhi dò hỏi.
Ánh mắt của Cửu công chúa cũng sáng lên.
Tình hình sinh trưởng của lúa nước trên ruộng thí nghiệm khả quan, Cửu công chúa biết rằng sản lượng trên một mẫu có thể sẽ vượt quá dự đoán của cô ấy, nhưng cũng không ngờ rằng lại vượt qua nhiều như thế.
"Thật sự là hai tạ ư?"
"Thật sự là hai tạ!" Kim Phi nói: "Thật ra thì nhiều hơn hai tạ một chút, nhưng sau khi phơi khô chắc chắn sẽ trừ hao, cho nên mới tính là hai tạ!"
"Thật tốt quá! Thật tốt quá! Thật tốt quá!"
Cửu công chúa kích động đến mức nói ra ba lần thật tốt quá.
"Sản lượng mỗi mẫu là hai trăm cân... Một mẫu đất có thể bằng mấy mẫu trước đây đó!" Nhuận Nương hỏi: “Vậy không phải là sau này Đại Khang của chúng ta sẽ không còn thiếu lương thực nữa ư?"
Quan Hạ Nhi cũng kích động đến mức siết chặt nắm tay.
Trước khi gả cho Kim Phi, ký ức về việc được ăn no bụng của Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cho dù là mất lần gần được ăn no trong ký ức cũng là chủ yếu ăn rau dại và hoa màu.
Sản lượng lúa nước L là bốm trăm cân trên một mẫu, cao hơn lúa truyền thống gấp mấy lần!
Nói cách khác, nếu dân chúng trồng lúa nước L, cùng mức lao động và diện tích, thu hoạch trong một mùa có thể tốt hơn mấy quý của trước kia!
Nếu mở rộng ra, sản lượng lương thực của Xuyên Thục sẽ tăng lên trên diện rộng, nguy cơ về lương thực cũng sẽ được giảm bớt trên diện rộng.
"Không thể tính toán trên sổ sách như vậy được," Kim Phi giải thích: "Ông Ngụy và Lão Tấn đã cày xới hai mảnh ruộng thí nghiệm này hai lần, bón mấy xe phân, sau đó lại cẩn thận làm cỏ, diệt sâu bọ, không biết đã tốn bao nhiêu công sức, làm sao người bình thường có đủ điều kiện và nghị lực như thế được?"
"Vậy nếu gieo giống cẩn thận, có thể thu hoạch được một trăm cân trên một mẫu chứ đúng không?" Cửu công chúa hỏi.
"Nếu trước khi trồng trọt cày đất một lần, sau đó lại làm cỏ và diệt côn trùng một chút thì chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn." Kim Phi gật đầu.
“Ta nhớ là lúc đó phu quân từng nói đặc điểm nổi bật nhất của lúa nước L không phải là năng suất cao mà là khả năng thích ứng mạnh và chu kỳ sinh trưởng ngắn, nếu gieo trồng ở vùng Lĩnh Nam thì có thể thu hoạch ba vụ trong một năm, đúng không?” Cửu công chúa đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy," Kim Phi gật đầu, rồi lại giận dữ nói: "Đáng tiếc là Lĩnh Nam đã bị mất rồi!"
Thật ra, theo kế hoạch trước đó của Kim Phi, sau khi đưa lúa nước L vào thì sẽ tiến hành mở rộng ở khu vực Lĩnh Nam trước, đáng tiếc y còn chưa kịp ra tay thì Tứ hoàng tử đã cướp ngôi, Giang Nam rơi vào cảnh hỗn loạn.
Lĩnh Nam xa hơn về phía nam của Giang Nam vốn đã hỗn loạn, bây giờ lại hoàn toàn mất kiểm soát.
“Sớm muộn gì thì trẫm cũng sẽ thu Giang Nam và Lĩnh Nam về!" Cửu công chúa nắm chặt tay và nói.
"Ta tin điều đó!" Quan Hạ Nhi gật đầu đồng ý.
"Bây giờ nói về chuyện Lĩnh Nam vẫn còn hơi sớm," Kim Phi nói: "Đúng rồi, ta có một chuyện muốn bàn bạc với nàng một chút, vốn định tắm rửa xong sẽ đến ngự thư phòng tìm nàng, nếu đã gặp được nàng thì chúng ta nói ở đây luôn đi."
"Phu quân, chàng nói đi," Sắc mặt của Cửu công chúa trở nên nghiêm túc.
"Ngụy tiên sinh muốn có thêm ruộng thí nghiệm để ươm giống, cũng muốn thuê thêm người để chăm sóc, bảo ta đến xin chỉ thị một chút...”
Kim Phi còn chưa nói xong thì đã bị Cửu công chúa cắt ngang: “Được rồi, ông ấy chỉ cần để ý đi chọn người và chọn đất, cho dù ông ấy chọn ở nơi nào, miễn là thích hợp để làm ruộng ươm thì ta sẽ phê chuẩn cho ông ấy!"
"Được, ta sẽ nói cho Ngụy tiên sinh biết!"
Câu trả lời của Cửu công chúa cũng đúng như dự đoán của Kim Phi: "Chuyện thứ hai là ta muốn phái đội viễn chinh đi đến nước K một lần nữa!"
Mặc dù đã được Ngụy Vô Nhai gây trồng, hạt giống của lúa nước L mang về từ năm ngoái, năm nay đã được mùa thu hoạch, nhưng hạt giống mang về từ năm trước thật sự quá ít, thu hoạch của năm nay cũng không đủ để bắt đầu phổ biến trong dân gian, chỉ có thể dùng làm hạt giống cho năm sau.
Nếu mọi việc suôn sẻ thì nhiều nhất cũng phải đến sang năm mới có thể mở rộng theo quy mô nhỏ ở Kim Xuyên.
Kim Phi cảm thấy quá chậm, cho nên dự định phái đội viễn chinh đến nước K một chuyến nữa, cố gắng lấy thêm một ít hạt giống về, tranh thủ bỏ qua bước nhân giống.
"Còn đi ư?" Cửu công chúa khẽ cau mày: "Phu quân chuẩn bị phái thêm bao nhiêu đi?"
Lần trước phái một đội viễn chinh gồm 72 người, cuối cùng chỉ có 32 người trở về, tỷ lệ tổn thất thật sự rất cao.
Những nhân viên hộ tống trở về đã từng nhắc đến nhiều lần trong báo cáo rằng có rất nhiều thổ phỉ ở ven đường đi và những lực lượng vũ trang nhỏ, rất nhiều tổ chức nhìn thấy bọn họ là người Trung Nguyên thì sẽ đòi phí qua đường cắt cổ.
Nếu cuối cùng không đồng ý, đội viễn chinh vừa vội vàng quay lại, xung đột sẽ nổ ra giữa hai bên.
Đặc biệt là lúc trở về, lúc số vàng bạc mà đội viễn chinh mang theo gần như đã tiêu hết trên đường đến đây và khi mua hạt giống, thực sự không có tiền để trả phí qua đường cao ngất trời, thì chỉ có thể xông lên.
Mặc dù dựa vào vũ khí tiên tiến và năng lực quân sự vượt trội, cuối cùng bọn họ cũng mang theo hạt giống giết trở về, nhưng cũng phải trả một cái giá là một sự hy sinh to lớn, còn hình thành mối thù sống chết với nhiều thế lực trên đường đi.
Nếu lại phái thêm một đội viễn chinh đến nước K nữa thì những thế lực này chắc chắn sẽ không bỏ qua bọn họ.
Phái đi ít người thì chỉ sợ chưa đến được nước K đã bị mất mạng hết.
Nếu phái một đội quân lớn đi thì sẽ trở thành gánh nặng thật sự quá nặng nề đối với Xuyên Thục hiện tại.
Hơn nữa, nước K cách xa hàng nghìn dặm, còn phải vượt qua vô số rừng núi hoang vắng và đầm lầy, đội ngũ bình thường còn không có năng lực này, phải phái cựu binh đi thì mới được.
Bây giờ xung quanh Xuyên Thục đang xảy ra chiến tranh, cựu binh vốn đã không đủ dùng, nếu điều động một lượng lớn cựu binh đến nước K thì có thể sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ cục diện chiến tranh.
Chương 1793: Không làm gì sai
Mặc dù Cửu công chúa rất coi trọng lúa nước L, nhưng sau khi mang lúa nước L về thì trong vòng một, hai năm vẫn chưa thể bắt đầu mở rộng được, nhanh nhất cũng phải ba năm mới có thể nhìn thấy hiệu quả.
Nhưng cũng giống như đất Tần, Giang Nam, chiến tranh ở Trung Nguyên yêu cầu triển khai nhân lực chặt chẽ, có thể nói, rất nhiều nơi đều đang cố gắng chống đỡ, điều chuyển bất kỳ một đại đội nào cũng có thể dẫn đến thất bại trên một khu vực chiến trường, do đó khiến cho xu hướng không thể kiểm soát được.
Dựa vào sự hiểu biết của Cửu công chúa đối với Kim Phi, nếu y đã nói chuyện này với mình thì trong lòng y gần như đã có quyết định rồi.
Nói là bàn bạc nhưng giống như thông báo hơn.
Cửu công chúa đã bắt đầu lên kế hoạch tạm thời đóng cửa chiến trường nào ít quan trọng hơn, để đưa người cho Kim Phi.
Nhưng giây tiếp theo, cô ấy lại nghe thấy Kim Phi nói: "Không cần quá nhiều người, chỉ cần phái Lão Uông và trung đội viễn chinh đi là được rồi, bọn họ đã từng đến đó một lần, quen thuộc nhiều nơi hơn, cũng dễ dàng triển khai công việc."
"Chỉ cử một trung đội qua đó ư?" Cửu công chúa nghi ngờ mình nghe nhầm.
Lúc trước, ba mươi hai người trong đội viễn chinh mang theo hạt giống lúa nước L trở về, Kim Phi và Cửu công chúa đích thân đến bến tàu để nghênh đón bọn họ.
Ở trên bến tàu, Kim Phi đích thân tuyên bố rằng hai trung đội viễn chinh trước đó sẽ hợp nhất thành một trung đội, hơn nữa nó được đổi tên thành trung đội viễn chinh anh hùng để kỷ niệm công lao của bọn họ trong chuyến viễn chinh đến nước K để tìm kiếm giống tốt.
Sau khi trở về, trung đội viễn chinh vẫn duy trì một tổ chức gồm ba mươi hai người, trung đội trưởng là Lão Uông.
"Ngoại trừ mấy người Lão Uông, ta sẽ bố trí thành lập một đội bay và chuyển giao cho bọn họ." Kim Phi Trả lời.
Cửu công chúa nghe xong thì chợt hiểu ra.
Nếu dùng phi thuyền để đưa trung đội viễn chinh đến đó thì có thể tránh được thổ phỉ và các trạm do các lực lượng vũ trang nhỏ ở ven đường thiết lập, hơn nữa có thể tiết kiệm được 99% thời gian.
Nếu lần đầu tiên đội viễn chinh được phái đi có phi thuyền thì mấy người Lão Uông căn bản sẽ không tốn nhiều thời gian như vậy mới trở về.
"Nhưng phu quân, nước K xa như thế, giữa đường lại không có trạm tiếp tế, chỉ sợ lúc về phi thuyền còn phải mang theo một lượng hạt giống lớn thì rất khó để bay về đó!" Cửu công chúa hỏi.
Vấn đề lớn nhất của phi thuyền bây giờ là khoảng cách bay liên tục của nó quá ngắn, bay một chuyến đến Cao Nguyên cũng cần phải hạ cánh để tiếp tế, huống chi là đến nước K xa hơn.
Hơn nữa khi trở về còn phải mang hạt giống theo, cũng khiến cho tải trọng của phi thuyền tăng lên rất nhiều.
“Phi thuyền chỉ cần đưa bọn họ đến nơi là được, không cần đưa về." Kim Phi lắc đầu.
"Vậy bọn họ làm sao trở về được?" Cửu công chúa càng khó hiểu hơn.
"Ta sẽ bảo Trịnh Trì Viễn sắp xếp thủy quân đi trên biển để tiếp viện cho bọn họ!" Kim Phi trả lời.
"Bên kia có đường thủy thông với bên này à?" Cửu Công chúa kinh ngạc và vui mừng hỏi.
"Đúng vậy," Kim Phi gật đầu.
“Vậy thì tốt quá!"
Cửu công chúa cuối cùng cũng hiểu rõ kế hoạch của Kim Phi: "Có phải phu quân định phái phi thuyền đưa đội viễn chinh qua đó thu thập lương thực trước, đồng thời để cho Trịnh Trì Viễn dẫn theo thủy quân đi từ Đông Hải tới bên đó, chờ đến khi thủy quân đuổi đến thì có thể là đội viễn chinh đã thu mua được đủ lương thực rồi!"
"Đúng vậy," Kim Phi nói: "Phi thuyền chứa đầy nhiên liệu, bay đến nước K thì không có vấn đề gì!"
“Ta quay về bảo Thiết đại nhân chuẩn bị vàng bạc." Cửu công chúa bảo Châu Nhi buộc tóc cho cô ấy: "Đúng lúc số vàng mà Nathan gửi lần trước vẫn chưa dùng đến!"
Năng lực vận chuyển của đường thủy hoàn toàn không thể so sánh được với vận chuyển bằng sức người và vận chuyển bằng phi thuyền.
Nếu Kim Phi phái thủy quân ra, vậy thì số hạt giống mà y muốn mua sẽ không chỉ đơn giản là mấy nghìn cân.
Trung Nguyên và nước K đã cắt đứt quan hệ ngoại giao từ lâu, đối phương cũng sẽ không nể mặt Cửu công chúa và Kim Phi, chuẩn bị nhiều một chút cũng không có gì sai.
“Số tiền vàng vẫn nên giữ lại đi,” Kim Phi lắc đầu nói: “Lần này ta chuẩn bị dùng những thứ khác để đổi lấy lương thực!"
"Dùng những thứ khác?" Cửu công chúa nheo mắt suy nghĩ một lúc, lập tức quay đầu nhìn về phía cửa sổ cách đó không xa: "Hay là phu quân định dùng cái này à?"
"Đúng vậy," Kim Phi gật đầu.
“Hai người đừng ra vẻ bí hiểm nữa được không?” Quan Hạ Nhi nghe mà chẳng hiểu ra sao: "Đương gia, chàng định dùng thứ gì để đổi lấy đồ ăn?"
"Dùng thủy tinh!" Cửu công chúa mỉm cười đáp.
"Thủy tinh? Bây giờ thủy tinh không đáng giá..."
Quan Hạ Nhi nói được một nửa thì đột nhiên bịt miệng mình lại.
Châu Thủy Ngọc từng khiến cho các quyền quý và gia tộc quyền thế ở Trung Nguyên và Giang Nam phải truy đuổi, một viên thủy tinh bình thường cũng có thể bán được với giá trên trời.
Khoảng thời gian đó, châu Thủy Ngọc đã trở thành dự án sinh lời nhiều nhất của thương hội Kim Xuyên, nó mang lại cho Kim Phi một khối tài sản không thể tưởng tượng được, cũng khiến cho Kim Phi hoàn thành việc tích lũy vốn ban đầu, có vốn để mở rộng tiêu cục Trấn Viễn.
Tiếc là tiệc vui chóng tàn, Trung Nguyên và Giang Nam lần lượt mất kiểm soát, trụ sở đóng quân của thương hội Kim Xuyên đành phải rút lui khỏi Trung Nguyên và Giang Nam, cũng mất đi cơ hội kiếm tiền từ châu Thủy Ngọc.
Nhưng xưởng thủy tinh không bị đóng cửa, chỉ là không còn sản xuất châu Thủy Ngọc nữa, mà là được chia thành hai phân xưởng, một phân xưởng nghiên cứu các dự án dân dụng về thủy tinh, ví dụ như làm cốc thủy tinh, chén thủy tinh và cửa sổ kính, còn phân xưởng còn lại thì tập trung vào các loại thấu kính khác nhau.
Kính viễn vọng đang dần trở nên phổ biến trong các nhân viên hộ tống, các quân y cũng sử dụng kính hiển vi có độ phóng đại càng ngày càng cao, đều là công lao của phân xưởng thứ hai.
Xưởng thủy tinh Kim Xuyên cũng giống như thương hội Kim Xuyên, đã chuyển từ mục đích kiếm lợi nhuận sang mục đích cho người dân sử dụng.
Giá của thủy tinh cũng giảm điên cuồng, bây giờ có rất nhiều trẻ em lẻn vào xưởng thủy tinh, số châu Thủy Ngọc nhặt được trên tường còn có chất lượng tốt hơn những “châu Thủy Ngọc” mà trước đây những quyền quý ở kinh thành đã dùng số tiền lớn để cướp được.
Các quyền quý trước kia cầm tiền đến xếp hàng mua "châu Thủy Ngọc" giờ đây đã trở thành trò cười cho cả thiên hạ, đều hận đến mức không thể cắn chết Kim Phi.
Nhưng nước K và Trung Nguyên đã không liên lạc với nhau rất nhiều năm rồi, những quyền quý ở nước K xa xôi không biết điều này mà!
Kim Phi hoàn toàn có thể dùng thủ đoạn mà trước kia y đã dùng để hãm hại những quyền quý ở kinh thành và Giang Nam vào nước K một lần nữa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Cửu công chúa lập tức sáng lên.
Nếu có thể dùng những châu Thủy Ngọc không đáng tiền này để đổi lấy lương thực thì đúng là tốt quá!
Ngay cả người tốt bụng như Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương cũng hiểu được rằng Kim Phi không làm gì sai cả.
Những người có năng lực mua châu Thủy Ngọc đều là người có tiền, lừa bọn họ, Quan Hạ Nhi không hề có gánh nặng tâm lý nào, ngược lại còn có cảm giác vui sướng vì được thay trời hành đạo.
“Nhuận Nương, muội đi giúp phu quân tắm rửa, ta đến xưởng thủy tinh một chuyến, bảo bọn họ sản xuất một ít châu Thủy Ngọc!"
Quan Hạ Nhi có hơi không chờ được nữa.
"Nhớ là để bọn họ thêm một ít tạp chất vào, mẻ châu Thủy Ngọc đầu tiên đừng làm tốt quá!" Kim Phi nhắc nhở theo sau.
"Đương gia, chàng thật sự quá xấu." Quan Hạ Nhi tức giận liếc nhìn Kim Phi một cái: "Nhưng, ta thích!"
Đây là chiêu mà trước đây Kim Phi đã từng sử dụng.
Lúc đó, thương hội Kim Xuyên lần đầu tiên tung ra một loạt quả cầu thủy tinh chất lượng thấp, nhỏ, hình dạng không đều và độ trong suốt thấp ở kinh thành và Giang Nam, đợi đến khi những quả cầu thủy tinh chất lượng thấp kiếm được một khoản tiền, gần như không thể bán được nữa thì thương hội Kim Xuyên lại cho ra mắt một loạt quả cầu thủy tinh chất lượng cao.
Khi những người có tiền trước đó vừa nhìn thấy, lô quả cầu thủy tinh này có kết cấu tinh khiết hơn và độ trong suốt cao hơn, cũng lớn hơn nên không nhịn được mà vô tư quyên góp lần nữa.
Theo kế hoạch của Kim Phi, sau này y còn tung ra đồ dùng bằng thủy tinh để lừa những kẻ có tiền này một lần nữa, nhưng đáng tiếc y đã thất bại.
Lần này, đúng lúc để những kẻ có tiền ở nước K và nước B bù đắp lại một chút tiếc nuối.
Chương 1794: Ngại ngùng
Khi thủy tinh vừa mới bắt đầu được sản xuất, xưởng thủy tinh là một đơn vị tuyệt đối bí mật, mức độ an ninh ngang bằng với phòng thí nghiệm của Kim Phi.
Theo sự phổ biến dần dần của thủy tinh, bây giờ, an ninh của xưởng thủy tinh đã bị hạ xuống nhiều cấp bậc, nếu không thì trẻ con trong làng không cũng không thể lẻn vào nhặt châu Thủy Ngọc.
Nhưng bây giờ thủy tinh vẫn là công nghệ chỉ duy nhất làng Tây Hà mới có, mặc dù không thể kiếm được nhiều tiền, nhưng bình thường sản xuất những vật phẩm thủy tinh như gương, cốc, linh tinh, nguồn tiêu thụ cũng vẫn không tệ, vẫn luôn là loại mặt hàng được bán rất chạy ở trụ sở của thương hội Kim Xuyên tại các thành phố lớn.
Hơn nữa, xưởng thủy tinh còn chịu trách nhiệm sản xuất thấu kính của kính viễn vọng và kính hiển vi, cả hai hạng mục này trước mắt đều là những hạng mục có cấp bậc bảo mật tương đối cao, cho nên an ninh của xưởng thủy tinh là lỏng lẻo bên ngoài và chặt chẽ bên trong.
An ninh ở phân xưởng thứ 2 chuyên sản xuất sản phẩm thủy tinh dân dụng cũng tương tự như khu quản lý quân sự thông thường, công nhân có thể đi làm bình thường sau khi trải qua kiểm tra đơn giản.
An ninh của phân xưởng thứ nhất sản xuất thấu kính cao hơn phân xưởng thứ hai hai cấp, công nhân phải ký thỏa thuận bảo mật, bình thường sẽ ăn và ở trong nhà máy, hai tháng mới được về thăm người thân một lần, hơn nữa nghiêm cấm tiết lộ nội dung công việc của mình ra bên ngoài.
Người ngoài muốn vào thì cũng phải có giấy nhắn tin có chữ ký của trưởng xưởng hoặc Kim Phi hoặc Cửu công chúa.
Trưởng xưởng của xưởng thủy tinh là Lão Điền, từng là thành viên của đội hộ vệ của xưởng dệt, sau đó được Kim Phi chọn đến đây làm thủy tinh, là nhóm công nhân đầu tiên của xưởng thủy tinh.
Khi nghe tin Quan Hạ Nhi đến đây, Lão Điền vội vàng chạy ra cửa nghênh đón.
"Phu nhân, sao ngài lại đến đây?"
"Điền thúc, thúc vẫn nên gọi ta là Hạ Nhi đi." Quan Hạ Nhi mỉm cười xua tay.
Trong thời phong kiến, giao thông còn lạc hậu, con gái lấy chồng xa hơn mười dặm thì bị coi là lấy chồng xa, ngay cả đội đưa dâu cũng là tổ chức đưa dâu theo từng trấn, chỉ khi có quá nhiều cô gái còn lại ở một trấn nào đó, thì mới tìm cách đưa đến thị trấn bên cạnh.
Lão Điền cũng đến từ làng Điền Gia, cũng là chú họ của chị dâu Điền Tam Nha của Quan Hạ Nhi, người chưa ra khỏi Ngũ Phục, xét theo vai vế thì Quan Hạ Nhi đúng là có thể gọi Lão Điền một tiếng là Điền thúc.
Nhưng Lão Điền là một người có chừng mực và hiểu biết, chưa bao giờ chủ động công khai mối quan hệ này với bên ngoài, chứ đừng nói đến việc dựa vào nó mà làm mưa làm gió.
Cho dù là ở đội hộ vệ của xưởng dệt, hay là sau này khi đến làm thủy tinh, ông ấy đều rất cần cù và chăm chỉ, chân thành, thực tế trong công việc.
Mặc dù là người thực tế, nhưng ông ấy vẫn có tầm nhìn cần thiết, bình thường nói chuyện cũng sôi nổi.
Đây cũng là lý do tại sao Kim Phi lại để cho ông ấy đảm nhiệm chức trưởng xưởng.
Lão Điền biết Quan Hạ Nhi không phải là người ra vẻ ta đây, nhưng Quan Hạ Nhi là vợ cả của Kim Phi nên gọi cô là Hạ Nhi chắc chắn cũng không thích hợp, thế là Lão Điền thỏa hiệp một chút và nói: "Vậy thì ta cũng gọi giống như mọi người, gọi ngài là Hạ Nhi phu nhân đi!"
Quan Hạ Nhi cũng không muốn lôi kéo quá lâu ở một cái xưng hô, nên tùy Lão Điền.
"Hạ Nhi phu nhân, ngài chỉ tùy tiện đến thăm nhà xưởng, hay là có việc gì?" Lão Điền hỏi.
"Đương gia muốn một nhóm châu Thủy Ngọc," Quan Hạ Nhi nói: "Chất lượng không cần phải quá tốt, gần giống như những cái mà các người làm lúc đầu để gửi đến kinh thành và Giang Nam để bán đấu giá.”
"Hạt châu chất lượng kém?" Trong mắt Lão Điền hiện lên một tia nghi ngờ.
Xưởng thủy tinh phát triển đến bây giờ, có thể sản xuất thấu kính và một số sản phẩm thủy tinh có cấu trúc phức tạp thì là cố hết sức, nhưng công nghệ sản xuất những thứ nhỏ có cấu trúc đơn giản như hạt châu đã rất thuần thục rồi.
Bây giờ chỉ cần tìm bất kỳ một công nhân nào đó đi chế tạo châu Thủy Ngọc, chỉ cần không mắc sai lầm thì cũng sẽ không thể chế tạo ra loại hạt châu kém chất lượng như trước kia nữa.
Lão Điền rất tò mò tại sao Kim Phi lại đột nhiên muốn loại hạt châu đó, nhưng Quan Hạ Nhi lại không nói gì, ông ấy cũng không hỏi thêm, ngẫm nghĩ một chút, ông ấy đưa Quan Hạ Nhi đi đến phân xưởng nguyên liệu.
Trong góc phân xưởng có một đống thủy tinh bỏ đi.
Đây đều là những sản phẩm lỗi được sản xuất ra trong quy trình sản xuất thông thường, sau khi đập vỡ thì có thể gia tăng nguyên vật liệu, tiến hành nung và sản xuất lại một lần nữa.
"Hạ Nhi phu nhân, nhiệt độ của bếp lò ở chỗ này vào mấy ngày trước không được kiểm soát tốt, làm ra những sản phẩm lỗi, ngài xem xem có được không?"
Lão Điền chỉ vào mấy giỏ châu Thủy Ngọc và hỏi.
Quan Hạ Nhi ngồi xổm xuống nhặt một nắm lên, cẩn thận quan sát.
Những châu Thủy Ngọc này hẳn là do tai nạn trong quá trình sản xuất, là những hạt châu được hình thành từ chất lỏng thủy tinh nhỏ giọt hoặc dính vào miệng lò, hầu hết cũng không phải là hình trụ tiêu chuẩn, mà là có hình dạng giọt nước, tỉ lệ cũng rất kém, độ trong suốt và độ tinh khiết cũng không cao.
"Ta cảm thấy có thể, nhưng được hay không thì phải mang về hỏi đương gia một chút mới được."
Quan Hạ Nhi ném những châu Thủy Ngọc trong tay vào trong giỏ: "Điền thúc, làm phiền thúc hãy sắp xếp người mang hai giỏ hạt châu này đến xe ngựa của ta, nếu đương gia nói không được thì ta sẽ bảo người đưa nó qua đây."
"Được," Lão Điền gật đầu nói: "Nếu tiên sinh cảm thấy không ổn, thì ta sẽ sắp xếp người làm một mẻ mới theo yêu cầu của ngài ấy."
"Được," Quan Hạ Nhi gật đầu, cùng A Liên rời khỏi xưởng thủy tinh.
Về đến nhà, trong sân đã không còn ai.
Quan Hạ Nhi hỏi nhân viên hộ tống canh giữ ở cửa, Cửu công chúa đã quay về ngự thư phòng, Kim Phi và Nhuận Nương bước vào phòng tắm.
Quan Hạ Nhi biết, Kim Phi chắc là đi tắm, có Nhuận Nương giúp chà lưng, nên cô không vào giúp vui nữa, bảo nhân viên hộ tống đưa những châu Thủy Ngọc trên xe ngựa xuống, đặt chúng trên mặt đất và bắt đầu chọn lựa.
Dù sao những châu Thủy Ngọc này là dùng để lừa gạt những kẻ có tiền ở nước K và Nước B, không dễ đối phó, nếu đối phương không mua thì sẽ làm chậm trễ kế hoạch của Kim Phi.
Dù sao Quan Hạ Nhi cũng nhàn rỗi, cô ném một số những châu Thủy Ngọc không đành lòng nhìn thẳng kia xuống, chọn ra những sản phẩm có chất lượng tương đương, đặc biệt bỏ vào một cái chậu nhỏ.
Khi cô sắp chọn ra được giỏ đầu tiên, Kim Phi và Nhuận Nương cuối cùng cũng đi ra.
Nhìn thấy Quan Hạ Nhi ở trong sân, hai má vốn dĩ hơi ửng đỏ của Nhuận Nương đột nhiên đỏ bừng: "Hạ Nhi tỷ tỷ, tỷ về khi nào vậy?"
"Trở về được một lúc rồi, cũng sắp chọn xong một giỏ hạt châu rồi!" Quan Hạ Nhi chỉ vào cái giỏ ở bên cạnh, rồi mới chớp mắt nhìn về phía Nhuận Nương bằng ánh mắt trêu ghẹo: "Chuyện mà ta đã nói qua với muội kia, thử chưa?"
"Hạ Nhi tỷ tỷ..."
Nhuận Nương xấu hổ đến mức che mặt và ngồi xổm trên mặt đất.
Người giết rồng sẽ biến thành con rồng hung ác, lúc trước Đường Tiểu Bắc trêu chọc Quan Hạ Nhi, Quan Hạ Nhi đã quá xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, bây giờ khi cô nhìn thấy Nhuận Nương còn thẹn thùng hơn mình thì Quan Hạ Nhi lại trở thành người trêu chọc.
Hơn nữa cô cũng hiểu được tại sao Đường Tiểu Bắc lại thích trêu chọc cô, lúc cô trêu chọc Nhuận Nương cũng hiểu được chơi rất vui.
“Có gì ngại ngùng chứ?”
Quan Hạ Nhi kéo Nhuận Nương sang một bên: “Ta nói cho muội biết, chiêu đó là do Tiểu Bắc dạy ta đó, rất có tác dụng, ta với đương gia chính là như vậy mới có thể có thai!... Muội cũng biết tính của đương gia như thế nào mà, nếu muội muốn có con thì không thể trốn tránh như Đông Đông được, phải chủ động một chút!"
Bây giờ Quan Hạ Nhi, Cửu công chúa và Bắc Thiên Tầm đều đã có con, nhưng Tả Phi Phi và Đường Tiểu Bắc lại toàn tâm toàn ý tập trung vào sự nghiệp, tạm thời không muốn có con, cho nên đã hợp tác với Kim Phi tính ngày để tránh mang thai.
Nhuận Nương không phải không muốn có con, cũng không dùng bất kỳ biện pháp tránh thai nào, sở dĩ cô ấy vẫn chưa mang thai là vì cô ấy vẫn không thể buông lỏng được.
Chương 1795: Lão Uông
Lúc trước khi Quan Hạ Nhi chưa mang thai, cô hận không thể suốt ngày treo ở trên người Kim Phi.
Lúc Cửu công chúa muốn có con, cô cũng giống như Quan Hạ Nhi, thường xuyên lăn qua lăn lại vào lúc nửa đêm.
Nhưng Nhuận Nương lại thẹn thùng, còn hơi tự ti, chưa bao giờ chủ động đến tìm và ngủ lại với Kim Phi, lúc Kim Phi tìm cô ấy để qua đêm thì cũng chưa bao giờ chủ động làm gì, mà Kim Phi yêu cầu cô ấy làm gì thì cô ấy làm cái đó mà thôi.
Mà Kim Phi biết rằng trước đây Nhuận Nương đã phải sống vất vả, cơ thể yếu đuối, bây giờ cô ấy vẫn còn trẻ, lại không chủ động sinh con, cho nên mỗi khi tìm Nhuận Nương, y sẽ dùng những cách thức khác để kết thúc cuộc chiến vào giây phút cuối cùng.
Trước đó Nhuận Nương chưa từng được giáo dục liên quan, lại xấu hổ không dám thảo luận chi tiết cụ thể với Quan Hạ Nhi, cho nên cô ấy vẫn ngu nga ngu ngơ như vậy cho đến bây giờ, không biết vì sao mình không có thai.
Thấy Quan Hạ Nhi còn muốn nói gì, Nhuận Nương nhanh chóng chạy đến bên cạnh giỏ tre, giúp Quan Hạ Nhi lựa chọn châu Thủy Ngọc, còn cố ý chuyển chủ đề: "Tỷ tỷ, nên chọn cái nào?"
Quan Hạ Nhi biết Nhuận Nương lại xấu hổ, lúc này còn có A Liên và những nữ nhân viên hộ tống khác, thế là Quan Hạ Nhi cũng không tiếp tục dây dưa với chủ đề này nữa, mà vẫy tay với Kim Phi.
"Đương gia, đây là những sản phẩm lỗi ta mang từ xưởng thủy tinh về, chàng xem chọn những cái này có được không, nếu không được thì ta sẽ bảo Điền thúc đặc biệt làm thêm một mẻ."
Quan Hạ Nhi chỉ vào những châu Thủy Ngọc mà mình nhặt ra và hỏi.
Kim Phi ngồi xổm xuống liếc mắt một cái, gật đầu nói: "Rất tốt, dùng cái này cho mẻ đầu tiên đi!... Như này là đủ rồi, không cần chọn nữa!"
"Nhưng còn có một giỏ khác nữa." Quan Hạ Nhi chỉ vào một giỏ hạt châu khác và nói.
"Vật hiếm thì đắt, lúc trước sở dĩ châu Thủy Ngọc bán được với giá cao là vì chúng hiếm.”
Kim Phi nói: "Nếu chúng ta tung ra quá nhiều trong lần đầu tiên, sau này sẽ không có cách nào kinh doanh được nữa."
"Được rồi," Mặc dù Quan Hạ Nhi không hiểu được hết, nhưng nghe vậy thì cũng không nhặt nữa, gọi A Liên đến đưa những châu Thủy Ngọc còn lại về xưởng thủy tinh.
A Liên vừa mới rời đi, bốn đứa bé hấp tấp chạy về đây.
Hai ngày nay, bốn đứa bé vẫn luôn bận việc ở ruộng thí nghiệm, vừa mới về đã vội vàng chặt cây trúc cho gấu trúc nhỏ ăn.
Khi gấu trúc nhỏ lớn lên, sức ăn của nó cũng càng ngày càng lớn.
Trước đây, nó chỉ ăn một bó lá trúc mỗi ngày là được, nhưng bây giờ một ngày phải ăn hai bó rưỡi.
Trước kia, bốn đứa bé chỉ xách một bó lá tre, có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi trên đường một chút, nhưng bây giờ bọn chúng không có cách nào nghỉ ngơi nữa.
Mặc dù một bó lá trúc chỉ nặng khoảng mười cân nhưng phải tốn rất nhiều công sức mới từ sau núi về được, Tiểu Nga vừa vào cửa đã kêu đói.
Mặc dù ba đứa bé còn lại không kêu lên, nhưng đều dùng ánh mắt chờ mong để nhìn vào bếp.
Quan Hạ Nhi biết hôm nay bốn đứa nhỏ đã ra ruộng giúp làm việc, nên lấy một ít bánh ngọt để cho bọn chúng lót dạ, rồi mới dẫn Nhuận Nương đi vào phòng bếp nấu cơm.
Ăn cơm chiều xong, Quan Hạ Nhi đang nghĩ đến việc có nên hướng dẫn Nhuận Nương ngay tại chỗ hay không thì Thiết Chùy bước vào.
"Tiên sinh, Lão Uông đã trở lại, đang đợi tiên sinh và bệ hạ ở viện Khu Mật!"
Sau khi Lão Uông trở về từ phía nam, Kim Phi đã cho đội viễn chinh nghỉ phép mấy ngày, sau kỳ nghỉ, Trương Lương đã sắp xếp cho ông ta đến chỗ căn cứ của nhân viên hộ tống gần đỉnh Song Đà.
Gần đỉnh Song Đà có xưởng làm muối và nhà kho của xưởng làm muối, cách bến tàu Kim Xuyên không xa, vị trí chiến lược tương đối quan trọng.
Nhiệm vụ bình thường của trung đội viễn chinh là huấn luyện trong căn cứ, tuần tra xung quanh mấy ngọn núi ba ngày một lần, nếu xưởng làm muối, kho hàng hoặc bến tàu có tình huống khẩn cấp thì bọn họ cũng có thể đến tiếp viện trước.
Đỉnh Song Đà cũng coi như là một trong những căn cứ của Kim Phi, ai dám gây rối ở đỉnh Song Đà chứ?
Đừng nói đến thổ phỉ, ngay cả một tên trộm nhỏ cũng không có.
Cho nên, công việc này là một công việc nhàn rỗi tiêu chuẩn, xem như là một loại đền bù cho trung đội viễn chinh của Kim Phi và Trương Lương.
Buổi chiều, sau khi Kim Phi quyết định cho trung đội viễn chinh tiếp tục xuất phát, đã phái một chiếc phi thuyền đến đỉnh Song Đà để gọi Lão Uông, bây giờ Lão Uông đã tới rồi.
"Được," Kim Phi đặt bát cơm xuống, đứng dậy đi sang một bên, cầm một cái túi.
Trong túi đựng những châu Thủy Ngọc mà Quan Hạ Nhi đã chọn lựa được vào buổi chiều.
Cửu công chúa cũng vội vàng uống canh trong bát rồi cùng rời khỏi nhà ăn với Kim Phi.
Hai người đi vào ngự thư phòng, ba người Lão Uông, Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc đã chờ ở cửa.
"Tiên sinh, bệ hạ!"
Ba người hành lễ với Kim Phi và Cửu công chúa.
"Đi vào rồi nói!"
Kim Phi xua tay, dẫn đầu đi vào ngự thư phòng.
Sau khi vào phòng, Kim Phi không hề khách sáo, đứng trước bản đồ nói cho ba người biết kế hoạch của mình.
Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc khẽ cau mày, vẻ mặt suy nghĩ, nhưng ánh mắt của Lão Uông càng nghe lại càng sáng.
Sau khi nói xong, Kim Phi nhìn về phía Lão Uông: “Lão Uông, trung đội viễn chinh của các ngươi đã đến nước K và từng liên hệ với người dân địa phương, cho nên lần này ta muốn để ngươi đi một chuyến nữa, ngươi có yêu cầu gì, bây giờ có thể nói cho ta biết, nếu ta có thể thỏa mãn các ngươi thì ta chắc chắn sẽ thỏa mãn!"
"Không có yêu cầu," Lão Uông thẳng lưng chào Kim Phi theo nghi thức quân đội: "Trung đội viễn chinh đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Kim Phi đáp lại Lão Uông theo nghi thức quân đội, rồi mới vỗ vai anh ta: "Vất vả cho các ngươi rồi!"
"Không vất vả!" Lão Uông cười ngây ngô nói: “Tiên sinh không phải đã nói là nuôi binh lính một nghìn ngày, chúng ta cầm tiền lương của triều đình cao như vậy, lại vẫn luôn ở trong núi không làm gì, bây giờ cuối cùng chúng ta cũng được dùng tới, đương nhiên chúng ta sẽ không thể phụ lòng tin cậy của bệ hạ và tiên sinh rồi!
Các huynh đệ biết rằng tiên sinh đã sắp xếp cho chúng ta đến đỉnh Song Đà là muốn chăm sóc chúng ta, nhưng không dám giấu giếm tiên sinh, nhìn thấy những huynh đệ ở các đại đội khác đều đang chiến đấu sôi nổi ở Giang Nam và đất Tần, nhiều huynh đệ cũ còn lập công, huynh đệ chúng ta cũng cực kỳ ghen tị, đã không nhịn được từ lâu rồi!
Cho dù tiên sinh không tìm đến chúng ta thì một thời gian nữa ta cũng sẽ gửi thư xin chỉ thị để xin tiên sinh và bệ hạ cho chúng ta ra tiền tuyến!"
"Cho nên, các ngươi còn trách ta?" Kim Phi hơi dở khóc dở cười.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, chiến đấu là cách nhanh nhất để binh lính thăng chức, mặc dù trước đó tập thể trung đội viễn chinh đã được thăng một bậc, nhưng sau khi được Kim Phi sắp xếp đến đỉnh Song Đà, bọn họ chưa đánh một trận nào, cho dù Kim Phi và Trương Lương muốn chăm sóc họ thì cũng không thể để cho bọn họ không làm gì cả mà vẫn được ghi công chứ?
Trung đội viễn chinh là một đội nhân viên hộ tống cũ đã từng tham gia chiến dịch ở dốc Đại Mãng, những nhân viên hộ tống nhập ngũ cùng bọn họ, phần lớn đều đã trở thành tiểu đội trưởng, còn có một số người đã là trung đội trưởng, đại đội trưởng.
Mà bọn họ cũng chỉ là một trung đội, người lớn nhất là trung đội trưởng.
Nhìn thấy những huynh đệ cũ ngày xưa lập công trên chiến trường, trong khi mình chỉ có thể đi loanh quanh một cách mù quáng trong núi, nếu nói các thành viên của trung đội viễn chinh không nóng lòng thì là giả.
Vừa rồi Lão Uông cũng không nói dối, thật ra trước đó đã có người nói với Lão Uông, bảo anh ta đến tìm Kim Phi xin chiến.
“Chúng ta không dám trách tiên sinh," Lão Uông liên tục xua tay với Kim Phi, sau đó lại cúi chào và nói lời đảm bảo một lần nữa: "Chúng ta đều cảm ơn tiên sinh đã chăm sóc cho chúng ta, cũng cảm ơn tiên sinh đã tin tưởng chúng ta, cho dù trung đội viễn chinh có phải hi sinh tính mạng cũng sẽ mang những hạt giống tốt từ nước K trở về!”